Xác Chết Dưới Gốc Sồi
-
Chương 21
Người ta không biết Juliette tiến hành thế nào. Dẫu sao thì Alexandra cũng dọn đến ở chái nhà nhỏ vào ngày hôm sau. Marc và Mathias giúp cô chuyển đồ đạc. Dựa vào sự đánh lạc mục tiêu này, Alexandra cảm thấy thư thái. Marc quan sát những sự rối ren của những chuyện buồn vừa lướt qua bộ mặt này, có thể xác định rõ dưới con mắt của kẻ sành sỏi, hài lòng thấy chúng quay trở lại, cho dù anh biết rằng loại ngưng nghỉ này có thể chỉ là tạm thời. Việc tạm ngừng này là để nói với Alexandra rằng mọi người có thể gọi cô là Lex và xưng hô thân mật.
Lucien trong lúc cuộn tấm thảm của mình để lấy lại lẩm bẩm rằng sự tiến triển của những lực lượng hiện tại trên mảnh đất này càng ngày càng trở nên phức tạp, mặt trận phía Tây đã thanh toán được một cách bi thảm một trong số những người trưởng thành ở, chỉ để lại tại chỗ một người chồng khả nghi, trong khi mặt trận phía Đông, đã được làm nặng thêm do Mathias vào ở trong “thùng”, được tăng cường một đồng minh mới thêm một đứa trẻ. Đồng minh mới được dự kiến ngay từ đầu để chiếm mặt trận phía Tây, trong chốc lát được giữ là khu vực trung lập và lúc này bỏ đi vì con hào phía Tây.
- Phải chăng cuộc Đại chiến xấu xa của cậu làm cho cậu thành gàn dở – Marc hỏi anh – hoặc phải chăng cậu nói biệt ngữ vì cậu tiếc sự ra đi của Alexandra?
- Mình không nói biệt ngữ – Lucien nói – Mình gấp tấm thảm và mình bình luận sự kiện. Lex – Cô ấy đã nói hãy gọi cô ấy là Lex – muốn đi khỏi đây và thực tế cô ấy chỉ ở cách đây hai bước chân. Cách dượng Pierre của cô ấy hai bước chân và cách tâm ngoài tấn thảm kịch cũng chỉ hai bước chân. Cô ấy tìm kiếm cái gì? Tất nhiên – Anh nói trong lúc đứng lên cắp trong tay tấm thảm – trừ phi không phải là cậu đã xúi giục hành động về chái nhà phía Đông.
- Tại sao mình lại làm thế chứ? – Marc hỏi ở tư thế thế thủ.
- Để giữ cô ấy trong tầm mắt hoặc giữ cô ấy trong tầm tay, tuỳ ý. Mình nghiêng về sự lựa chọn thứ hai. Dẫu sao chăng nữa, xin có lời khen. Cú này hết sức thắng lợi.
- Lucien, cậu làm mình nổi giận đấy.
- Vì sao? Cậy hãy nghĩ xem, cậu muốn cô ấy và điều này thấy rõ. Hãy cẩn thận, cậu sẽ còn vỡ mặt. Cậu quên rằng chúng ta đang ở trong tình cảnh rối rắm, tất cả trong tình trạng rối rắm sao. Khi người ta đang trong tình cảnh rối rắm, người ta hướng tới tuột, trượt. Cần phải dò từng bước với sự thận trọng, hầu như bằng bốn chân. Và nhất là đừng chạy như một kẻ điên gàn. Không phải mình tin rằng những sự giải trí là không cần thiết cho kẻ khốn khổ rụt cổ trong cái hào đầy bùn của y, mà trái lại. Nhưng Lex quá xinh đẹp, quá gây xúc động và quá thông minh nên ta không thể hy vọng đòi hỏi sự giải trí đơn giản. Cậu sẽ không giải khuây, cậu liều yêu. Thảm hoạ đấy, Marc, thảm hoạ đấy.
- Tại sao lại thảm hoạ, anh lính ngu đần?
- Bởi vì, kẻ ngu đần nhồi nhét tình yêu nhã nhặn, cậu cũng rất nghi ngờ như mình rằng Lex để mình bị bỏ rơi với đứa bé của cô ấy rồi. Hoặc điều gì đó như thế. Thế là như một lãnh chúa đần độn trên con ngựa chiến của mình, cậu kể rằng trái tim cô ấy trống rỗng và ta có thể chiếm lấy những lúc. Nhận xét sai lầm thô thiển, hãy để mình nói với cậu như thế.
- Hãy nghe rõ mình, kẻ đần độn về những cái hào. Mình biết nhiều hơn cậu về sự trống rỗng. Và sự trống rỗng chiếm nhiều không gian hơn bất kỳ sự đầy đặn nào.
- Sự sáng suốt kỳ lạ về phía kẻ ở hậu phương – Lucien nói – Cậu không phải là kẻ ngu ngốc, Marc ạ.
- Có lẽ cái đó làm cậu ngạc nhiên hả?
- Không một chút nào. Mình nắm được tình hình.
- Tóm lại – Marc nói – Mình không để Alexandra vào ở chái nhà ấy để có thể lao vào cô ấy. Cho dù cô ấy làm mình bối rối. Và ai sẽ không bối rối?
- Mathias – Lucien giơ ngón tay lên nói – Mathias đã bối rối bởi Juliette xinh đẹp và can đảm.
- Còn cậu?
- Mình ư, mình đã nói với cậu, mình tiến chậm và mình bình luận. Trong lúc này chỉ có vậy.
- Cậu nói dối.
- Có thể. Đúng là mình hoàn toàn không thiếu tình cảm và những sự quan tâm. Chẳng hạn, mình đã đề nghị Alexandra giữ lại tấm thảm của mình một thời gian trong chái nhà của cô ấy nếu cô muốn. Trả lời là cô ấy không cần.
- Tất nhiên. Tách riêng sự trống trải, cô ấy có chuyện khác để nghĩ hơn là tấm thảm của cậu. Nếu cậu muốn biết vì sao mình muốn cô ấy ở gần đây, chính vì mình không thích cái trò ý tưởng của thanh tra Leguennec, kể cả của ông bác đỡ đầu của mình. Hai con người đó cùng moi móc. Ngày kia, Lex được triệu tập vì một cuộc thẩm vấn mới. Lúc ấy tốt hơn cả là ta ở trong những vùng lân cận, nếu cần.
- Hiệp sĩ cao quý, phải không, Marc? Cho dù không có ngựa chứ? Nhưng nếu Leguennec không hoàn toàn lầm lẫn? Cậu đã nghĩ tới chuyện này chứ?
- Tất nhiên.
- Thế rồi sao nữa?
- Thế thì chuyện đó làm mình lo lắng. Có vài thủ đoạn mình vẫn cứ muốn hiểu rõ.
- Và cậu tính đạt được chứ?
Marc nhún vai.
- Tại sao không? Mình đã bảo cô ấy qua đây khi cô ấy thôi không ở đây nữa. Với ẩn ý bất chính đặt cho cô ấy vài câu hỏi về những thủ đoạn ầm ĩ ấy. Cậu nghĩ gì về chuyện ấy?
- Táo tợn và khó chịu, nhưng cuộc tấn công có thể thú vị. Mình có thể là gì trong chuyện này?
- Một điều kiện: bông hoa đầu nòng súng của cậu và im lặng.
- Nếu việc đó làm cậu yên tâm – Lucien nói.
Lucien trong lúc cuộn tấm thảm của mình để lấy lại lẩm bẩm rằng sự tiến triển của những lực lượng hiện tại trên mảnh đất này càng ngày càng trở nên phức tạp, mặt trận phía Tây đã thanh toán được một cách bi thảm một trong số những người trưởng thành ở, chỉ để lại tại chỗ một người chồng khả nghi, trong khi mặt trận phía Đông, đã được làm nặng thêm do Mathias vào ở trong “thùng”, được tăng cường một đồng minh mới thêm một đứa trẻ. Đồng minh mới được dự kiến ngay từ đầu để chiếm mặt trận phía Tây, trong chốc lát được giữ là khu vực trung lập và lúc này bỏ đi vì con hào phía Tây.
- Phải chăng cuộc Đại chiến xấu xa của cậu làm cho cậu thành gàn dở – Marc hỏi anh – hoặc phải chăng cậu nói biệt ngữ vì cậu tiếc sự ra đi của Alexandra?
- Mình không nói biệt ngữ – Lucien nói – Mình gấp tấm thảm và mình bình luận sự kiện. Lex – Cô ấy đã nói hãy gọi cô ấy là Lex – muốn đi khỏi đây và thực tế cô ấy chỉ ở cách đây hai bước chân. Cách dượng Pierre của cô ấy hai bước chân và cách tâm ngoài tấn thảm kịch cũng chỉ hai bước chân. Cô ấy tìm kiếm cái gì? Tất nhiên – Anh nói trong lúc đứng lên cắp trong tay tấm thảm – trừ phi không phải là cậu đã xúi giục hành động về chái nhà phía Đông.
- Tại sao mình lại làm thế chứ? – Marc hỏi ở tư thế thế thủ.
- Để giữ cô ấy trong tầm mắt hoặc giữ cô ấy trong tầm tay, tuỳ ý. Mình nghiêng về sự lựa chọn thứ hai. Dẫu sao chăng nữa, xin có lời khen. Cú này hết sức thắng lợi.
- Lucien, cậu làm mình nổi giận đấy.
- Vì sao? Cậy hãy nghĩ xem, cậu muốn cô ấy và điều này thấy rõ. Hãy cẩn thận, cậu sẽ còn vỡ mặt. Cậu quên rằng chúng ta đang ở trong tình cảnh rối rắm, tất cả trong tình trạng rối rắm sao. Khi người ta đang trong tình cảnh rối rắm, người ta hướng tới tuột, trượt. Cần phải dò từng bước với sự thận trọng, hầu như bằng bốn chân. Và nhất là đừng chạy như một kẻ điên gàn. Không phải mình tin rằng những sự giải trí là không cần thiết cho kẻ khốn khổ rụt cổ trong cái hào đầy bùn của y, mà trái lại. Nhưng Lex quá xinh đẹp, quá gây xúc động và quá thông minh nên ta không thể hy vọng đòi hỏi sự giải trí đơn giản. Cậu sẽ không giải khuây, cậu liều yêu. Thảm hoạ đấy, Marc, thảm hoạ đấy.
- Tại sao lại thảm hoạ, anh lính ngu đần?
- Bởi vì, kẻ ngu đần nhồi nhét tình yêu nhã nhặn, cậu cũng rất nghi ngờ như mình rằng Lex để mình bị bỏ rơi với đứa bé của cô ấy rồi. Hoặc điều gì đó như thế. Thế là như một lãnh chúa đần độn trên con ngựa chiến của mình, cậu kể rằng trái tim cô ấy trống rỗng và ta có thể chiếm lấy những lúc. Nhận xét sai lầm thô thiển, hãy để mình nói với cậu như thế.
- Hãy nghe rõ mình, kẻ đần độn về những cái hào. Mình biết nhiều hơn cậu về sự trống rỗng. Và sự trống rỗng chiếm nhiều không gian hơn bất kỳ sự đầy đặn nào.
- Sự sáng suốt kỳ lạ về phía kẻ ở hậu phương – Lucien nói – Cậu không phải là kẻ ngu ngốc, Marc ạ.
- Có lẽ cái đó làm cậu ngạc nhiên hả?
- Không một chút nào. Mình nắm được tình hình.
- Tóm lại – Marc nói – Mình không để Alexandra vào ở chái nhà ấy để có thể lao vào cô ấy. Cho dù cô ấy làm mình bối rối. Và ai sẽ không bối rối?
- Mathias – Lucien giơ ngón tay lên nói – Mathias đã bối rối bởi Juliette xinh đẹp và can đảm.
- Còn cậu?
- Mình ư, mình đã nói với cậu, mình tiến chậm và mình bình luận. Trong lúc này chỉ có vậy.
- Cậu nói dối.
- Có thể. Đúng là mình hoàn toàn không thiếu tình cảm và những sự quan tâm. Chẳng hạn, mình đã đề nghị Alexandra giữ lại tấm thảm của mình một thời gian trong chái nhà của cô ấy nếu cô muốn. Trả lời là cô ấy không cần.
- Tất nhiên. Tách riêng sự trống trải, cô ấy có chuyện khác để nghĩ hơn là tấm thảm của cậu. Nếu cậu muốn biết vì sao mình muốn cô ấy ở gần đây, chính vì mình không thích cái trò ý tưởng của thanh tra Leguennec, kể cả của ông bác đỡ đầu của mình. Hai con người đó cùng moi móc. Ngày kia, Lex được triệu tập vì một cuộc thẩm vấn mới. Lúc ấy tốt hơn cả là ta ở trong những vùng lân cận, nếu cần.
- Hiệp sĩ cao quý, phải không, Marc? Cho dù không có ngựa chứ? Nhưng nếu Leguennec không hoàn toàn lầm lẫn? Cậu đã nghĩ tới chuyện này chứ?
- Tất nhiên.
- Thế rồi sao nữa?
- Thế thì chuyện đó làm mình lo lắng. Có vài thủ đoạn mình vẫn cứ muốn hiểu rõ.
- Và cậu tính đạt được chứ?
Marc nhún vai.
- Tại sao không? Mình đã bảo cô ấy qua đây khi cô ấy thôi không ở đây nữa. Với ẩn ý bất chính đặt cho cô ấy vài câu hỏi về những thủ đoạn ầm ĩ ấy. Cậu nghĩ gì về chuyện ấy?
- Táo tợn và khó chịu, nhưng cuộc tấn công có thể thú vị. Mình có thể là gì trong chuyện này?
- Một điều kiện: bông hoa đầu nòng súng của cậu và im lặng.
- Nếu việc đó làm cậu yên tâm – Lucien nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook