Xác Chết Dưới Gốc Sồi
-
Chương 20
Ngày hôm sau, Marc và Lucien đưa Alexandra đến ăn tối tại nhà Juliette. Nhũng cuộc thẩm vấn đã bắt đầu, chậm chạp, kéo dài và vô ích.
Sáng nay Pierre Relivaux đã qua đây, lần thứ hai. Vandoosler tập hợp lại mọi thông tin mà thanh tra Leguennec cung cấp cho ông. Phải, ông ta có một cô tình nhân ở Paris nhưng ông không thấy chuyện đó có thể làm gì cho họ và thế nào mà họ đã biết chuyện này. Không, Sophia chưa bao giờ biết chuyện này. Phải, ông ta hưởng thừa kế một phần ba tài sản của bà ấy. Phải, đó là một số tiền lớn nhưng ông ta muốn bà ấy còn sống. Nếu mọi người không tin ông ta thì họ cứ làm. Không, Sophia không có những kẻ thù cá nhân. Một người tình của bà ấy ư? Cái đó làm ông ngạc nhiên.
Sau đó, Alexandra Haufman qua đây. Tất cả lặp lại tiếp bốn lần. Mẹ cô thừa hưởng một phần ba tài sản của Sophia. Nhưng mẹ cô không hề có thể từ chối cô, phải không? Vậy là cô sẽ thừa hưởng trực tiếp món tiền đổ dồn vào gia đình. Phải, chắc chắn, thế rồi sao nữa? Tại sao cô ta lại đến Paris? Ai có thể khẳng định Sophia đã mời cô ta? Đêm ấy cô ta ở đâu? Không nơi nào cả ư? Thật khó tin.
Việc đó kéo dài ba giờ với Alexandra.
Cuối buổi chiều, đến lượt Juliette qua đó.
- Juliette có vẻ không vui – Marc nói với Mathias giữa hai món ăn.
- Leguennec đã làm cô ta phật ý – Mathias nói – Ông ta không tin một nữ ca sĩ lại có thể kết bạn với một nữ chủ quán.
- Cậu có nghĩ rằng Leguennec cố ý làm cho cô ta bực mình không?
- Có thể. Dẫu sao, nếu ông ta muốn xúc phạm thì đã làm được rồi.
Marc nhìn Juliette lặng lẽ xếp những chiếc cốc.
- Mình sẽ đến nói với cô ta một lời – Marc nói.
- Vô ích – Mathias nói – mình đã nói rồi.
- Có lẽ chúng la không có cùng lời lẽ chãng? – Marc nói trong lúc tránh cái nhìn của Mathias một lát.
Anh đứng dậy đi qua những cái bàn tới quầy.
- Cậu đừng lo ngại – Mathias nói thầm với Marc lúc đi qua – Mình không hề có trí tuệ để nói với cô ta. Mình chỉ yêu cầu cô ta giúp một việc lớn thôi.
- Tuỳ ý cậu – Mathias nói.
Marc tỳ tay lên quầy và ra hiệu cho Juliette đến gặp mình.
- Leguennec đã làm cô khó chịu hả? – Anh hỏi.
- Không nghiêm trọng lắm, tôi có một số kinh nghiệm – Mathias đã kể cho anh à?
- Vài lời thôi. Với Mathias thế là nhiều. Leguennec muốn biết gì?
- Tìm hiểu thôi, không phức tạp. Thế nào mà một nữ ca sĩ lại có thể nói chuyện với một cô gái thiển cận ở tỉnh lẻ? Thế rồi sao nữa? Ông bà Sophia chẳng đã chăn dê như mọi người sao?
Juliette thôi không đi lại sau quầy.
- Thực tế – Cô mỉm cười nói – đó là lỗi của tỏi. Trước cái bĩu môi hoài nghi của Cảnh sát, tôi bắt đầu thanh minh như một đứa trẻ con. Tôi nói rằng Sophia có những người bạn ở các tầng lớp xã hội mà tôi không được tiếp xúc, nói rằng tất cả không phải với những người đàn bà ấy mà bà ấy có thể bình thản nói chuyện. Nhưng ông ấy vẫn bĩu môi hoài nghi.
- Đó là một mánh khoé – Marc nói.
- Có thể, nhưng cái đó không tiến triển tốt được. Bởi vì tôi thay cho suy nghĩ thì tôi sa vào cái lố lăng buồn cười: tôi chỉ cho ông ấy cái tủ sách của tôi để chứng tỏ cho ông ấy biết rằng tôi biết đọc sách. Để chỉ cho ông ấy rằng trong tất cả những năm tháng và nỗi cô đơn ấy, tôi đã đọc và đọc hàng nghìn trang sách. Lúc ấy, ông ta nhìn khắp những giá sách và bắt đầu chấp nhận ý kiến rằng tôi có thể là bạn của Sophia. Ngu ngốc xiết bao!
- Sophia nói rằng hầu như bà ấy không đọc gì hết – Marc nói.
- Đúng thế. Còn tôi, tôi không hiểu gì hết về nhạc kịch. Thế là chúng tôi trao đổi, bàn luận trong thư viện của tôi. Sophia tiếc đã “bỏ lỡ” con đường đọc sách. Còn tôi, tôi nói với bà ấy rằng, có những lúc, người ta đọc vì người ta đã bỏ lỡ những cái khác. Cái đó có vẻ ngu ngốc, nhưng vào một số buổi tối, Sophia hát trong khi tôi đệm dương cầm, và một số tối khác, tôi đọc sách trong khi bà ấy hút thuốc.
Juliette thở dài.
- Điều tồi tệ là Leguennec đã hỏi em trai tôi để biết, đề phòng một sự bất trắc, có phải những cuốn sách là của cậu ấy phải không. Chuyện tầm phào ấy mà! Georges chỉ thích trò chơi ô chữ. Cậu ấy làm việc ở Nhà xuất bản nhưng không đọc lấy một dòng, cậu ấy phụ trách việc phân phối. Hãy chú ý rằng về trò chơi ô chữ, cậu ấy có tài năng. Cuối cùng, đó là vì sao, khi người ta là chủ quán, người ta không có quyền là bạn của Sophia Siméonidis, ít ra là để cung cấp chứng cứ mà người ta biết tranh giành nhau ở bãi chăn thả Nooc-măng. Có bùn trong những bãi chăn thả.
- Cô đừng bực tức – Marc nói – Leguennec đã làm mọi người bực mình. Cô có thể cho tôi một cốc chứ?
- Tôi đem cho anh tại bàn.
- Không, cô vui lòng để tại quầy cho.
- Anh có chuyện gì thế, Marc? Anh cũng phật ý à?
- Không hẳn thế. Tôi yêu cầu cô giúp cho một việc. Trong vườn cô, có một chái nhà nhỏ phải không? Riêng rẽ chứ?
- Vâng, anh đã nhìn thấy đấy. Nó được xây dựng từ cuối thế kỷ trước, tôi cho rằng để dành cho đầy tớ.
- Nó thế nào? Còn tốt chứ? Người ta có thể sống ở đó chứ?
- Anh muốn rời bỏ những người kia ư?
- Hãy cho tôi biết, Juliette, người ta có thể sống ở đấy chứ?
- Vâng, chái nhà ấy được bảo dưỡng, có tất cả những gì cần.
- Tại sao cô xây dựng chái nhà ấy?
Juliette cắn môi.
- Trong trường hợp mà, Marc, trong trường hợp mà... Có thể tôi đành lòng cô đơn mãi mãi... Nào ai biết bao giờ. Và vì em trai tôi ở với tôi, một chái nhà nhỏ cho sự độc lập để trong trường hợp mà... Việc đó làm anh thấy kỳ cục à? Việc đó làm anh cười ư?
- Không một chút nào – Marc nói – Cô có người nào cho ở trong lúc này không?
- Anh biết rõ là không – Juliette nhún vai nói – Thế nào, anh muốn gì?
- Tôi muốn cô giới thiệu chái nhà đó một cách tế nhị cho ai đó. Nếu việc đó không làm cô bực dọc. Đối với một nơi ở nhỏ.
- Cho anh ư? Cho Mathias ư? Hay Lucien? Hay Cảnh sát trưởng? Các anh không thể chịu đựng nổi nhau nữa à?
- Có thể. Việc đó gần đúng. Đó là Alexandra. Cô ấy nói rằng cô ấy không thể ở lại nhà chúng tôi. Cô ấy làm chúng tôi lúng túng với con trai của cô ấy, rằng cô ấy không thể ở lỳ mãi đấy, nhưng tôi nghĩ trước hết là cô ấy muốn một chút yên tĩnh. Dẫu sao chăng nữa, cô ấy cho thông báo, tìm kiếm điều gì đó. Thế là tôi nghĩ...
- Anh không muốn cô ấy rời xa, đúng không?
Marc xoay xoay chiếc cốc.
- Mathias nói cần phải quan tâm tới cô ấy. Chừng nào vụ án chưa kết thúc. Trong chái nhà của cô, cô ấy sẽ yên tĩnh với con trai của mình, đồng thời cô ấy ở sát gần.
- Đúng thế. Sát gần anh.
- Cô lầm rồi, Juliette ạ. Mathias thực sự nghĩ rằng tốt hơn cả là cô ấy không bị cách ly.
- Việc đó không liên quan tới tôi – Juliette ngắt lời – Việc cô ấy đến với con trai không làm tôi buồn phiền. Nếu tôi có thể giúp được anh thì tôi đồng ý. Vả lại, đó là cháu gái của Sophia. Đó là điều ít nhất tôi có thể làm.
- Cô thật tử tế.
Marc hôn lên trán cô.
- Nhưng – Juliette nói – cô ta không biết chứ?
- Tất nhiên là không.
- Vậy điều gì làm anh tin rằng cô ta muốn ở gần các anh? Cô ta đã nghĩ tới điều này à? Anh làm thế nào để cô ta chấp nhận?
Marc sầm mặt lại.
- Tôi để cô làm việc này. Đừng nói đây là ý kiến của tôi nhé. Cô hãy tìm những lập luận thuyết phục.
- Có thể nói anh để tôi làm hết công việc của anh phải không?
- Tôi trông cậy ở cô. Đừng để cô ấy đi nhé.
Marc trở lại bàn, tại đây Lucien và Alexandra đang uống cà phê.
- Ông ấy dứt khoát muốn biết đêm nay tôi cho xe lăn bánh ở đâu – Alexandra nói – Có ích gì khi giải thích cho ông ấy rằng tôi không cả nhìn những tên làng? Ông ấy không tin tôi nhưng tôi không cần.
- Ông nội cô cũng là người Đức à? – Lucien nói xen vào.
- Vâng, nhưng có quan hệ gì chứ? – Alexandra nói.
- Ông ấy tham gia chiến tranh? Chiến tranh thứ nhất ấy? Ông không để lại những thư từ và ghi chép ư?
- Lucien, cậu không thể kìm mình lại chứ? – Marc yêu cầu – Nếu cậu dứt khoát muốn nói, cậu không thể tìm được những ý kiến khác ư? Hãy đào sâu đầu óc của cậu, cậu sẽ thấy chúng ta có thể nói tới chuyện khác.
- Được – Lucien nói – Tối nay cô vẫn cho xe chạy chứ? – Anh hỏi sau một lúc im lặng.
- Không – Alexandra mỉm cười, nói – Sáng nay Leguennec đã giữ xe của tôi. Tuy nhiên gió đang nổi lên mà tôi thì thích gió. Đây sẽ là một đêm đẹp trời để chạy xe.
- Cái đó làm tôi quá ngán – Lucien nói – Lăn bánh không vì việc gì cả và không đến nơi nào cả. Thành thật mà nói, tôi không thấy lợi ích gì. Cô có thể lái xe đi suốt đêm như thế ư?
- Suốt đêm ư, tôi không biết... Chỉ mới mười một tháng nay, thỉnh thoảng tôi mới làm thế. Cho đến nay, tôi luôn dừng xe vào quãng ba giờ sáng.
- Dừng lại ư?
- Dừng lại. Lúc ấy tôi trở về. Một tuần sau, việc đó lại bắt đầu, tôi tin rằng việc đó tiến triển tốt. Và việc đó hỏng thật.
Alexandra nhún vai, vén lại mái tóc ngắn sau tai. Marc rất muốn mình cũng làm như thế.
Sáng nay Pierre Relivaux đã qua đây, lần thứ hai. Vandoosler tập hợp lại mọi thông tin mà thanh tra Leguennec cung cấp cho ông. Phải, ông ta có một cô tình nhân ở Paris nhưng ông không thấy chuyện đó có thể làm gì cho họ và thế nào mà họ đã biết chuyện này. Không, Sophia chưa bao giờ biết chuyện này. Phải, ông ta hưởng thừa kế một phần ba tài sản của bà ấy. Phải, đó là một số tiền lớn nhưng ông ta muốn bà ấy còn sống. Nếu mọi người không tin ông ta thì họ cứ làm. Không, Sophia không có những kẻ thù cá nhân. Một người tình của bà ấy ư? Cái đó làm ông ngạc nhiên.
Sau đó, Alexandra Haufman qua đây. Tất cả lặp lại tiếp bốn lần. Mẹ cô thừa hưởng một phần ba tài sản của Sophia. Nhưng mẹ cô không hề có thể từ chối cô, phải không? Vậy là cô sẽ thừa hưởng trực tiếp món tiền đổ dồn vào gia đình. Phải, chắc chắn, thế rồi sao nữa? Tại sao cô ta lại đến Paris? Ai có thể khẳng định Sophia đã mời cô ta? Đêm ấy cô ta ở đâu? Không nơi nào cả ư? Thật khó tin.
Việc đó kéo dài ba giờ với Alexandra.
Cuối buổi chiều, đến lượt Juliette qua đó.
- Juliette có vẻ không vui – Marc nói với Mathias giữa hai món ăn.
- Leguennec đã làm cô ta phật ý – Mathias nói – Ông ta không tin một nữ ca sĩ lại có thể kết bạn với một nữ chủ quán.
- Cậu có nghĩ rằng Leguennec cố ý làm cho cô ta bực mình không?
- Có thể. Dẫu sao, nếu ông ta muốn xúc phạm thì đã làm được rồi.
Marc nhìn Juliette lặng lẽ xếp những chiếc cốc.
- Mình sẽ đến nói với cô ta một lời – Marc nói.
- Vô ích – Mathias nói – mình đã nói rồi.
- Có lẽ chúng la không có cùng lời lẽ chãng? – Marc nói trong lúc tránh cái nhìn của Mathias một lát.
Anh đứng dậy đi qua những cái bàn tới quầy.
- Cậu đừng lo ngại – Mathias nói thầm với Marc lúc đi qua – Mình không hề có trí tuệ để nói với cô ta. Mình chỉ yêu cầu cô ta giúp một việc lớn thôi.
- Tuỳ ý cậu – Mathias nói.
Marc tỳ tay lên quầy và ra hiệu cho Juliette đến gặp mình.
- Leguennec đã làm cô khó chịu hả? – Anh hỏi.
- Không nghiêm trọng lắm, tôi có một số kinh nghiệm – Mathias đã kể cho anh à?
- Vài lời thôi. Với Mathias thế là nhiều. Leguennec muốn biết gì?
- Tìm hiểu thôi, không phức tạp. Thế nào mà một nữ ca sĩ lại có thể nói chuyện với một cô gái thiển cận ở tỉnh lẻ? Thế rồi sao nữa? Ông bà Sophia chẳng đã chăn dê như mọi người sao?
Juliette thôi không đi lại sau quầy.
- Thực tế – Cô mỉm cười nói – đó là lỗi của tỏi. Trước cái bĩu môi hoài nghi của Cảnh sát, tôi bắt đầu thanh minh như một đứa trẻ con. Tôi nói rằng Sophia có những người bạn ở các tầng lớp xã hội mà tôi không được tiếp xúc, nói rằng tất cả không phải với những người đàn bà ấy mà bà ấy có thể bình thản nói chuyện. Nhưng ông ấy vẫn bĩu môi hoài nghi.
- Đó là một mánh khoé – Marc nói.
- Có thể, nhưng cái đó không tiến triển tốt được. Bởi vì tôi thay cho suy nghĩ thì tôi sa vào cái lố lăng buồn cười: tôi chỉ cho ông ấy cái tủ sách của tôi để chứng tỏ cho ông ấy biết rằng tôi biết đọc sách. Để chỉ cho ông ấy rằng trong tất cả những năm tháng và nỗi cô đơn ấy, tôi đã đọc và đọc hàng nghìn trang sách. Lúc ấy, ông ta nhìn khắp những giá sách và bắt đầu chấp nhận ý kiến rằng tôi có thể là bạn của Sophia. Ngu ngốc xiết bao!
- Sophia nói rằng hầu như bà ấy không đọc gì hết – Marc nói.
- Đúng thế. Còn tôi, tôi không hiểu gì hết về nhạc kịch. Thế là chúng tôi trao đổi, bàn luận trong thư viện của tôi. Sophia tiếc đã “bỏ lỡ” con đường đọc sách. Còn tôi, tôi nói với bà ấy rằng, có những lúc, người ta đọc vì người ta đã bỏ lỡ những cái khác. Cái đó có vẻ ngu ngốc, nhưng vào một số buổi tối, Sophia hát trong khi tôi đệm dương cầm, và một số tối khác, tôi đọc sách trong khi bà ấy hút thuốc.
Juliette thở dài.
- Điều tồi tệ là Leguennec đã hỏi em trai tôi để biết, đề phòng một sự bất trắc, có phải những cuốn sách là của cậu ấy phải không. Chuyện tầm phào ấy mà! Georges chỉ thích trò chơi ô chữ. Cậu ấy làm việc ở Nhà xuất bản nhưng không đọc lấy một dòng, cậu ấy phụ trách việc phân phối. Hãy chú ý rằng về trò chơi ô chữ, cậu ấy có tài năng. Cuối cùng, đó là vì sao, khi người ta là chủ quán, người ta không có quyền là bạn của Sophia Siméonidis, ít ra là để cung cấp chứng cứ mà người ta biết tranh giành nhau ở bãi chăn thả Nooc-măng. Có bùn trong những bãi chăn thả.
- Cô đừng bực tức – Marc nói – Leguennec đã làm mọi người bực mình. Cô có thể cho tôi một cốc chứ?
- Tôi đem cho anh tại bàn.
- Không, cô vui lòng để tại quầy cho.
- Anh có chuyện gì thế, Marc? Anh cũng phật ý à?
- Không hẳn thế. Tôi yêu cầu cô giúp cho một việc. Trong vườn cô, có một chái nhà nhỏ phải không? Riêng rẽ chứ?
- Vâng, anh đã nhìn thấy đấy. Nó được xây dựng từ cuối thế kỷ trước, tôi cho rằng để dành cho đầy tớ.
- Nó thế nào? Còn tốt chứ? Người ta có thể sống ở đó chứ?
- Anh muốn rời bỏ những người kia ư?
- Hãy cho tôi biết, Juliette, người ta có thể sống ở đấy chứ?
- Vâng, chái nhà ấy được bảo dưỡng, có tất cả những gì cần.
- Tại sao cô xây dựng chái nhà ấy?
Juliette cắn môi.
- Trong trường hợp mà, Marc, trong trường hợp mà... Có thể tôi đành lòng cô đơn mãi mãi... Nào ai biết bao giờ. Và vì em trai tôi ở với tôi, một chái nhà nhỏ cho sự độc lập để trong trường hợp mà... Việc đó làm anh thấy kỳ cục à? Việc đó làm anh cười ư?
- Không một chút nào – Marc nói – Cô có người nào cho ở trong lúc này không?
- Anh biết rõ là không – Juliette nhún vai nói – Thế nào, anh muốn gì?
- Tôi muốn cô giới thiệu chái nhà đó một cách tế nhị cho ai đó. Nếu việc đó không làm cô bực dọc. Đối với một nơi ở nhỏ.
- Cho anh ư? Cho Mathias ư? Hay Lucien? Hay Cảnh sát trưởng? Các anh không thể chịu đựng nổi nhau nữa à?
- Có thể. Việc đó gần đúng. Đó là Alexandra. Cô ấy nói rằng cô ấy không thể ở lại nhà chúng tôi. Cô ấy làm chúng tôi lúng túng với con trai của cô ấy, rằng cô ấy không thể ở lỳ mãi đấy, nhưng tôi nghĩ trước hết là cô ấy muốn một chút yên tĩnh. Dẫu sao chăng nữa, cô ấy cho thông báo, tìm kiếm điều gì đó. Thế là tôi nghĩ...
- Anh không muốn cô ấy rời xa, đúng không?
Marc xoay xoay chiếc cốc.
- Mathias nói cần phải quan tâm tới cô ấy. Chừng nào vụ án chưa kết thúc. Trong chái nhà của cô, cô ấy sẽ yên tĩnh với con trai của mình, đồng thời cô ấy ở sát gần.
- Đúng thế. Sát gần anh.
- Cô lầm rồi, Juliette ạ. Mathias thực sự nghĩ rằng tốt hơn cả là cô ấy không bị cách ly.
- Việc đó không liên quan tới tôi – Juliette ngắt lời – Việc cô ấy đến với con trai không làm tôi buồn phiền. Nếu tôi có thể giúp được anh thì tôi đồng ý. Vả lại, đó là cháu gái của Sophia. Đó là điều ít nhất tôi có thể làm.
- Cô thật tử tế.
Marc hôn lên trán cô.
- Nhưng – Juliette nói – cô ta không biết chứ?
- Tất nhiên là không.
- Vậy điều gì làm anh tin rằng cô ta muốn ở gần các anh? Cô ta đã nghĩ tới điều này à? Anh làm thế nào để cô ta chấp nhận?
Marc sầm mặt lại.
- Tôi để cô làm việc này. Đừng nói đây là ý kiến của tôi nhé. Cô hãy tìm những lập luận thuyết phục.
- Có thể nói anh để tôi làm hết công việc của anh phải không?
- Tôi trông cậy ở cô. Đừng để cô ấy đi nhé.
Marc trở lại bàn, tại đây Lucien và Alexandra đang uống cà phê.
- Ông ấy dứt khoát muốn biết đêm nay tôi cho xe lăn bánh ở đâu – Alexandra nói – Có ích gì khi giải thích cho ông ấy rằng tôi không cả nhìn những tên làng? Ông ấy không tin tôi nhưng tôi không cần.
- Ông nội cô cũng là người Đức à? – Lucien nói xen vào.
- Vâng, nhưng có quan hệ gì chứ? – Alexandra nói.
- Ông ấy tham gia chiến tranh? Chiến tranh thứ nhất ấy? Ông không để lại những thư từ và ghi chép ư?
- Lucien, cậu không thể kìm mình lại chứ? – Marc yêu cầu – Nếu cậu dứt khoát muốn nói, cậu không thể tìm được những ý kiến khác ư? Hãy đào sâu đầu óc của cậu, cậu sẽ thấy chúng ta có thể nói tới chuyện khác.
- Được – Lucien nói – Tối nay cô vẫn cho xe chạy chứ? – Anh hỏi sau một lúc im lặng.
- Không – Alexandra mỉm cười, nói – Sáng nay Leguennec đã giữ xe của tôi. Tuy nhiên gió đang nổi lên mà tôi thì thích gió. Đây sẽ là một đêm đẹp trời để chạy xe.
- Cái đó làm tôi quá ngán – Lucien nói – Lăn bánh không vì việc gì cả và không đến nơi nào cả. Thành thật mà nói, tôi không thấy lợi ích gì. Cô có thể lái xe đi suốt đêm như thế ư?
- Suốt đêm ư, tôi không biết... Chỉ mới mười một tháng nay, thỉnh thoảng tôi mới làm thế. Cho đến nay, tôi luôn dừng xe vào quãng ba giờ sáng.
- Dừng lại ư?
- Dừng lại. Lúc ấy tôi trở về. Một tuần sau, việc đó lại bắt đầu, tôi tin rằng việc đó tiến triển tốt. Và việc đó hỏng thật.
Alexandra nhún vai, vén lại mái tóc ngắn sau tai. Marc rất muốn mình cũng làm như thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook