Phước trở về nhà trọ và gặp bà chủ nhà chờ ở cổng, báo tin:

- Cậu có khách. Phước ngạc nhiên:

- Ủa, cháu đâu cho ai biết mình ở đây? Ai vậy bác? Bà chủ nhà cười khó hiểu:

- Một người đẹp! Cậu này cũng dữ nghen, vậy mà tưởng hiền…

Phước chưa biết thế nào nên vội bước nhanh vào trong, không thấy ai ở

phòng khách, anh hỏi:

- Ủa, khách của cháu đâu.

Bà chủ nhà chỉ tay vào nhà trong:

- Cô ấy xin vào phòng cậu để nghỉ, tôi cho... Phước la lên:

- Sao bà cho người lạ vào phòng của cháu!

- Ai là người lạ đâu?

Câu nói đó của người vừa bước từ trong phòng của Phước ra. Vừa quay lại Phước đã kêu lên:

- Ngọc Trâm!

Bà chủ nhà cười bảo:

- Người này cậu còn cho là người lạ nữa không! Phước bối rối:

- Nhưng... nhưng sao em biết anh ở đây?

Cô gái tên Ngọc Trâm bước tới gần, giải thích:

- Em phải mất cả buổi để tìm ra anh. Mà cũng chẳng có gì khó, bởi Đà Lạt tuy cũng rộng, nhưng nơi thường cho thuê nhà trọ cũng không nhiều, chịu khó hỏi dò là ra thôi.

Rồi cô quay sang bà chủ nhà phân trần:

- Bà chủ thấy không, đàn ông họ vô tình và thường chỉ nghĩ cho phần mình thôi, không hiểu thế nào là nỗi khổ của người khác!

Bà chủ nhà chen vào:

- Không phải tôi tự động cho cô ấy vào phòng cậu đâu. Khi cô ấy tới đây, hỏi đúng tên cậu thì tôi xác nhận là có tôi mời cô ấy vào nhà, tính để ngồi ở phòng khách chờ cậu, nhưng khi thấy cô ấy đưa ra lá thư của cậu gửi khi mới tới Đà Lạt cho cô ấy thì tôi hiểu cô ấy và cậu là... vợ chồng sắp cưới, nên khi cô ấy than mệt tôi đã không ngại cho cô ấy vào phòng cậu nằm nghỉ để chờ...

Biết thế nào Phước cũng lên tiếng thanh minh gì đó, nên Ngọc Trâm chủ động nói:

- Em có đem cái này cho anh, vào đây em cho coi!

Lúc này Phước đành phải nói rõ, để việc anh và Trâm vào chung phòng

được danh chính ngôn thuận:

- Trâm là người yêu của cháu. Vậy xin phép bác cho tụi cháu nói chuyện riêng một lát...

Bà Ánh Hồng vui vẻ:

- Không hề gì. Tưởng là bạn bè suông thì còn phải thắc mắc, chứ đã là người yêu, là vợ sắp cưới thì cô cậu cứ tự nhiên. Muốn ở bao lâu cũng được. Và nếu phòng đó chật, thì tôi đổi qua phòng trên lầu cho rộng hơn, biệt lập hơn.

Phước vội nói:

- Dạ, được rồi bác. Tụi cháu chỉ...

- Đừng có ngại. Tôi rất thông cảm cho những người trẻ, cứ tự nhiên đi!

Bà nói xong lảng đi vào phía sau, để cho Phước bị người yêu kéo tuột vào trong phòng. Vừa vào phòng, Ngọc Trâm chủ động đóng cửa lại ngay khiến Phước hốt hoảng:

- Làm vậy coi sao được! Ngọc Trâm nheo mắt:

- Bà chủ đã cho phép rồi, còn ngại gì nữa!

Cô nàng ôm chầm lấy Phước hôn lấy hôn để, khiến Phước phát ngượng:

- Em làm gì vậy! Em... em để anh thở đã chứ!

Sau phút chào nhau theo kiểu của Trâm, bấy giờ Phước mới hỏi:

- Sao em ra khỏi nhà được mà đi tìm anh? Sao không nghe lời của ba má, bỏ anh để đi lấy chồng đi, cho tròn chữ hiếu?

Trâm dụi đầu vào ngực người yêu:

- Nghe cái giọng giận dỗi, mỉa mai thấy mà ghét! Xúi người ta đi lấy chồng phải không? Người ta nghe lời, làm y như vậy thì đừng có trách!

Phước vẫn còn dỗi:

- Trách thì cũng được gì đâu! Bởi vậy anh mới chọn giải pháp đầu hàng, bỏ đi và chịu đau khổ một mình!

Trâm bật dậy, nhìn thẳng vào mắt Phước nghiêm giọng:

- Một mình hay mấy mình? Một mình sao mới lên đây mấy ngày mà nghe bà chủ nhà nói ngày nào cũng đi từ sáng sớm tới chiều tối? Đi với ai?

Đã yêu nhau năm năm, nên đâu lạ gì nhau. Phước còn hiểu bề ngoài thoải mái của Trâm là cả một đợt sóng ngầm dữ dội bên trong. Việc cô nàng dám bỏ nhà theo anh lên tận đây đủ biết tình yêu nàng dành cho anh mạnh đến mức nào!

Phước dò hỏi:

- Chuyện nhà ra sao rồi? Trâm xịu mặt:

- Anh tệ lắm, mới gặp trở ngại một chút đã giận dỗi bỏ đi rồi! Anh có biết không, khi hay tin anh đi em đã muốn bỏ đi ngay để tìm, mà chẳng biết làm sao. Phải đợi khi anh viết mấy chữ về báo là lên Đà Lạt thì em mới yên tâm. Còn chuyện ba mẹ em thì như anh biết đó, ý là của ông bà, chứ có phải của em đâu!

- Nhưng... em có từ chối được đâu? Trâm nhìn thẳng vào mắt Phước:

- Vậy bây giờ em ở đây với anh không là lời khẳng định hay sao? Em yêu anh và chỉ biết có mỗi mình anh thôi. Được chưa!

Phước ôm chặt người yêu, anh bàn:

lắm.

- Ngày mai mình sẽ đi tìm nơi khác ở cho tiện. Chứ ở đây e không tiện

Nhưng Trâm đã phản đối ngay:

- Em thích nơi này hơn. Em thấy bà chủ nhà y như mẹ mình, nên ở đây em sẽ đỡ nhớ nhà và không phải lo này khác nữa.

Thật tình Phước rất sợ Trâm lần dò ra được chuyện rắc rối của anh với Hồng Hạnh và cả với Dã Lan. Nhưng biết làm sao khi Trâm đã quyết như vậy.

Đêm hôm đó, trong lúc Phước còn ngượng ngùng dè dặt trong lần đầu gần gũi với người yêu, thì trái lại Trâm đã làm anh ngạc nhiên. Cô nàng chủ động tất cả việc phòng the và còn nói khẽ bên tai Phước:

- Em phải hiến trọn cho anh ngay đêm nay, để mọi việc đã rồi. Chúng ta

đã là của nhau và em chắc chắn là anh không bỏ em mà đi nữa!

Phước như chàng ngố đang được tập tành làm người lớn, mặc dù người huấn luyện anh cũng chẳng phải là tay lão luyện gì!

Đến sáng hôm sau thì họ đã chính thức là... vợ chồng. Phước nói với bà chủ nhà:

- Cháu muốn xin với bác là cho cháu mướn ở đây lâu dài. Coi như bây giờ cháu không chỉ một mình…

Bà Ánh Hồng cảm thông:

- Tôi biết rồi, nên đã chuẩn bị căn phòng trên lầu rộng rãi hơn để hôm nay cô cậu dọn lên.

Nhưng Ngọc Trâm lại phản đối:

- Con muốn được ở căn phòng hiện tại thôi. Nó ấm cúng và… hay hay thế nào ấy!

Phước xua tay:

ấy…

- Thôi, phải chuyển lên lầu. Mình tới hai đứa chứ phải độc thân như cô

Anh lỡ lời, khiến Trâm ngơ ngác:

- Cô nào?

Bà chủ nhà phải đỡ giùm:

- À, phòng này hồi trước tôi có cho một cô độc thân mướn, trước khi cậu Phước tới.

- Anh biết cô ta? Phước chối ngay:

thôi.

- Làm gì biết. Cô ấy đã dọn đi từ lâu anh mới tới. Chỉ nghe bà chủ nói lại

Trâm liếc một cái sắc như dao cạo, và sau đó thì thầm vào tai Phước:

- Liệu hồn nghe, đừng có léng phéng!

Bà chủ nhà tinh ý nên nhận ra tính ghen của Trâm. Lúc sau khi đứng gần Phước, bà bảo khẽ:

- Cậu liệu mà giấu kín chuyện, không khéo thì mệt đó!

Trong lúc Phước đang nói chuyện với bà chủ nhà thì Trâm dọn dẹp trong phòng. Bỗng cô nàng hỏi vọng ra:

- Cái va-li của anh sao không để trong tủ mà lại để dưới gầm giường?

lớn:

Vừa nghe nhắc tới chiếc rương, Phước hốt hoảng chạy vào ngay và la

- Em đừng đụng tới cái rương đó!

Nhưng lời Phước đã trễ, lúc đó Trâm đang bật nắp va-li ra. Phước điếng hồn, bởi trong đó còn bộ đồ ngủ của Hồng Hạnh!

Tuy nhiên... khi nhìn vào trong va-li thì... trống không! Phước thở phào, khiến Trâm ngạc nhiên:

- Anh sao vậy? Bộ giấu gì trong này sao?

Đã yên tâm rồi, nên Phước mạnh miệng:

nên…

- Thì xem kỹ coi có gì trong đó! Người ta sợ cái rương dơ, bẩn tay em,

Trâm vừa lau chiếc rương vừa nói:

- Tưởng giấu thư tình trong này thì chết với... tôi! Trong lúc Trâm đem cất va-li vào tủ thì Phước tự hỏi:

- Bộ đồ mình để trong đó rõ ràng mà?

Lúc này Phước thấy mình cần phải cương quyết, nếu không muốn sẽ gặp thêm những rắc rối khác nữa:

- Anh tính kỹ rồi em ơi, phòng này anh ngủ mấy đêm rồi, có đêm nghe côn trùng kêu ngoài cửa sổ, khó ngủ lắm. Chi bằng nhân tiện ta dọn hẳn lên lầu cho rồi, trên kia biệt lập hơn và tránh được những tiếng ồn nữa.

Anh chủ động gặp bà chủ nhà:

- Cháu dọn lên lầu thôi!

Bà Ánh Hồng nhìn Phước với một thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng chấp nhận ngay:

- Tuỳ cậu thôi.

Ngọc Trâm tuy không ưng lầm, nhưng nghe Phước nói cũng có lý, nên cô phải nghe theo. Cũng may, quả đúng là căn phòng trên lầu rộng rãi hơn, thoáng hơn và cửa sổ không quay ra vườn sau như căn phòng bên dưới. Được nước, Phước bảo:

- Phòng này có phải là hay hơn nhiều không!

Cảm giác như vừa thoát được gánh nặng, Phước thở phào một hơi rồi giục Trâm:

- Mình ra ngoài ăn sáng đi em. Rồi mình đi chơi đây đó một vòng. Từ bữa lên đây đến giờ anh chưa đi đâu cả.

Trâm trề môi:

đâu?

- Xạo! Bà chủ nhà nói bữa nào anh cũng đi. Vậy không đi đây đó chứ đi

thôi...

- Thì… đi công việc khác với đi chơi chứ! Anh chỉ tới nhà vài người quen

Trâm vốn đa nghi nên hỏi tới:

- Nhà người quen ở đâu, sao không dẫn em tới đó với? Em cũng muốn làm quen với họ.

Phước phải tìm cách nói lảng ra:

- Anh tìm đã hai ngày rồi mà không gặp ai hết. Địa chỉ họ cho hình như không chính xác.

- Địa chỉ đâu đưa em xem nào. Em tìm nhà hay hơn anh nhiều!

Vừa nói, một tay Trâm thọc vào túi quần của Phước, nơi cô biết anh thường để mọi thứ trong đó. Và cô bắt gặp tấm danh thiếp trong đó. Phước điếng hồn, anh đưa tay chặn lại vừa lắp bắp nói:

- Cái... cái này là của một người bạn...

Trâm càng nghi ngờ, cố rút tay ra thật nhanh, kéo theo tấm danh thiếp. Cô

đưa lên xem ngay và ngạc nhiên:

- Có địa chỉ ai đâu?

Phước chụp lấy ngay mà tim như muốn ngừng đập! Nhưng... anh còn ngạc nhiên hơn khi tấm danh thiếp trắng tinh, không có dòng chữ nào hết! Rõ ràng, đây chính là danh thiếp tên và địa chỉ nhà của Dã Lan mà!

- Danh thiếp trắng mà anh để trong túi chi vậy?

Phước một lần nữa thở phào. Anh còn chưa thể nghĩ ra tại sao lại như vậy thì Trâm đã tiếp:

- May đó, nếu gặp danh thiếp cô nào thì... biết tay tôi! Cô nựng yêu mà Phước thót tim. Anh tự hỏi:

- Sao kỳ vậy?

Anh kiếm cớ vào nhà vệ sinh và lấy tấm danh thiếp ra xem lại. Lần này anh điếng hồn, bởi trên giấy hiện rõ rành rành những dòng chữ cũ: Dã Lan...

- Kỳ vậy?

Không chần chừ, Phước xé nát tấm danh thiếp rồi bỏ ngay vào bồn cầu, giật nước cho nó trôi đi! Làm xong việc rồi mà tim Phước vẫn còn loạn nhịp. Anh bước ra và giục Trâm:

- Đi nhanh kẻo trưa rồi em.

Sau mấy lượt “kiểm tra” mà Phước đều vượt qua trót lọt, Trâm càng yêu anh hơn, nên vừa ra đường là cô ghì chặt lấy anh, như sợ anh chàng chạy theo người khác!

Phước thầm kêu khổ, bởi như thế này thì việc dò tìm những gì về Hồng Hạnh, Dã Lan coi như cực khó...

Anh đề nghị:

- Mình ghé Thuỷ Tạ ngồi uống cà phê, ăn sáng đi. Sáng sớm mà ngồi đó nhìn ra mặt hồ thì thú vị lắm!

Suốt buổi sáng ngồi ở Thuỷ Tạ hầu như là cuộc độc thoại của Trâm khi cô nàng cứ giành nói:

- Em tính rồi, lần này mình ở luôn đây, cần gì phải đi nơi nào khác. Em thích khí hậu Đà Lạt hơn.

Phước chỉ ậm ừ:

- Cũng được. Nhưng anh lại thích Nha Trang hơn. Nơi đó có biển, có các hải đảo…

Ngồi chờ tới khi mặt trời lên cao, hai người kêu tính tiền để đi bộ lên Đồi Cù. Nhưng khi Phước cho tay vào túi quần để lấy tiền trả thì anh giật mình, bởi trong túi anh lại có tấm danh thiếp còn nguyên!

- Hồi nãy mình đã xé rồi kia mà?

Phước tự nhủ và chắc chắn trong túi không phải là tấm danh thiếp đó, tuy nhiên anh không dám móc ra.

Thấy anh lưỡng lự, Trâm hỏi:

- Anh quên đem theo tiền hả? Phước đành phải nói dối:

- Anh quên...

Trâm lấy tiền trong túi mình để trả và không quên đùa:

- Đi với em thì em còn trả cho, nếu đi với cô nào khác thì có phải quê không?

Phước nói cho qua:

- Tại hôm qua xài hết tiền mà sáng nay anh quên không lấy thêm.

Thật ra trong túi nằm chung với tấm danh thiếp có tiền, nhưng Phước cứ sợ rút ra lỡ kéo luôn cả hai thứ ra thì rắc rối!

Trước khi rời quán, Phước lại tìm cách vào nhà vệ sinh:

- Anh hơi bị đau bụng, em chờ anh một lát.

Vào trong nhà vệ sinh, sau khi gài cửa lại Phước móc tấm danh thiếp ra xem ngay và tái mặt, bởi đúng là tấm danh thiếp của Dã Lan!

Đứng ngẩn ngơ một lúc rồi một lần nữa Phước xé vụn tờ giấy ra, Anh không kịp bỏ xuống bồn cầu thì bên ngoài đã nghe tiếng gõ cửa và giọng của Trâm rất khẽ:

- Em cũng đau bụng, mau lên cho em vào.

Phước đành phải ném mẩu giấy vụn trong tay qua ô cửa sổ thông hơi ra ngoài mà anh biết đó là mặt hồ.

Mở cửa ra trong dáng điệu lúng túng, cũng may là lúc ấy Trâm đang vội, bước ra hẳn ngoài sân rồi Phước mới trấn tĩnh lại. Anh lẩm bẩm:

- Sao lại có chuyện lạ thế này? Hay là...

Tự dưng anh toát mồ hôi, nỗi sợ hãi len vào chẳng khác nào như anh đang đối mặt với một hồn ma ghê gớm trước mắt! Phải đến khi Trâm bước ra thì Phước mới cố lấy lại bình tĩnh, anh kéo cô đi ngay:

- Mình về em. Anh cảm thấy khó chịu quá...

Quả lúc ấy sắc mặt Phước xanh xao, phờ phạc. Trâm phải lên tiếng:

- Anh có cần đi bệnh viện không? Nhìn anh kìa... Phước xua tay:

- Không cần. Mình về đi em!

Phước lái xe lảo đảo như người say rượu, phải khó khăn lắm hai người mới về tới nhà. Nhưng vừa bước vào cửa thì bà chủ nhà đã nói:

- Có người nào đó ở Sài Gòn lên, nói là tìm cô Ngọc Trâm. Phải cô là Ngọc Trâm không? Tôi không nhớ rõ lắm nên bảo họ chờ, nhưng họ nói vội quá nên đưa cái địa chỉ này bảo cô về thì tới ngay, họ cần gặp gấp lắm!

Cầm tờ giấy lên, Trâm đọc cho Phước cùng nghe:

- Đường liên xã Đông, Trại Hầm.

Vừa nghe đến đó Phước đã không dừng được, kêu lên:

- Sao lại là Trại Hầm?

Bỗng dưng Trâm cũng sợ hãi cuống cuồng lên:

- Em phải đi ngay! Phước hốt hoảng:

- Để anh cùng đi với.

Nhưng Trâm đã nghiêm giọng:

- Anh đang bệnh không đi được. Để em tự lái xe, chuyện này cần lắm.

Cô không chờ Phước đồng ý, đã giằng lấy chìa khoá xe rồi ra nổ máy vọt đi rất nhanh. Khi ra đến ngoài rồi Trâm mới bình tâm lại, cô hơi mất tự chủ, lẩm bẩm:

- Tại sao mình lại đi? Ai ở địa chỉ này vậy?

Thật ra Trâm không hề quen ai ở địa chỉ đó cả. Mà cuối thư cũng không ký tên… vậy mà vừa đọc thư xong Trâm đã quýnh lên, như bị ai thôi thúc, ép buộc!

Do không biết đường nên Trâm phải hỏi ba bốn lượt, cuối cùng mới tìm

được hướng về Trại Hầm.

Địa chỉ mà Trâm tìm được lại đúng là ngôi nhà của… Dã Lan! Nhưng khi cô xuống kêu cửa thì không phải bà cụ hôm qua đón Phước, mà là một cô gái rất đẹp. Vừa trông thấy Trâm cô ta đã reo lên:

- Cô rất đúng hẹn!

Trâm được mời vào trong nhà và cô gái chủ động tự giới thiệu:

- Tôi là Dã Lan. Còn cô là Ngọc Trâm? Trâm ngạc nhiên:

- Sao cô biết tôi? Và lý do mời tôi tới đây là gì?

- Cô không ngại tôi nói thật?

- Ủa, chưa biết sự thật mà cô nói sẽ ra sao thì việc gì phải ngại? Cô muốn nói về cái gì mới được?

Cô nàng tự xưng là Dã Lan nói rõ từng tiếng một:

- Tôi muốn cô đến gặp một người. Người đó hiện nay chồng cô đang đau đầu vì cô ta, mà không khéo anh chàng Phước đó sẽ là nạn nhân tiếp theo! Tôi

và cô tuy chưa quen biết nhau nhưng biết cô sắp gặp nguy nên ra tay cứu. Cô tin lời tôi không?

Trâm hơi giật mình, nhưng vốn tính ngang bướng, không thích bị hù doạ, cho nên cô hỏi lại:

- Cô nói tôi đang gặp nguy? Mà cụ thể thế nào?

Cô ta lấy từ cái túi vải bên cạnh một túi nhỏ, đưa ra cho Trâm xem:

- Cô xem bộ đồ này có đẹp không?

Nhìn bộ đồ ngủ bằng lụa của phụ nữ, Trâm ngạc nhiên:

- Đồ của ai vậy? Mà tại sao cô lại đưa cho tôi xem làm gì?

là tôi.

- Tôi không nói ra đồ này là của ai, vì người nói cho cô biết sẽ không phải

- Vậy là ai?

Nàng ta cười khó hiểu:

- Rồi cô sẽ biết.

Trâm thấy thái độ úp mở của cô ta thì bực dọc, đứng lên ngay:

- Tôi tưởng cô là người quen thật sự của tôi, kêu tôi tới đây bởi chuyện gì quan trọng, thì ra là một việc tào lao! Vậy tôi xin kiếu!

Trâm dợm bước ra thì chợt nghe câu nói:

- Tôi muốn cô gặp một người tên là Hồng Hạnh, mộ cô gái dang đe doạ tới hạnh phúc giữa cô và người cô đang yêu!

Trâm quay lại, tròn mắt kinh ngạc:

- Cô muốn nói... chồng tôi và cô gái ấy? Nàng ta cười khẩy:

- Điều đó chính cô gặp rồi nhận xét thì chính xác hơn là nghe tôi nói! Cô cứ giữ lấy bộ đồ này đem về đưa cho chồng cô xem và hỏi nó là của ai, lúc ấy cô sẽ nghe anh ta nói! Đó, sau khi anh ta xác nhận rồi chính anh ta sẽ chỉ cho cô nơi nào để cô gặp tình địch của mình.

Dứt lời ấy, cô nàng bước trở vào nhà trong và thật lâu sau chẳng thấy trở ra. Đợi mãi, Trâm sốt ruột, lúc này cô mới đảo mắt quan sát một vòng ngôi nhà.

Đến khi mắt chạm vào tủ thờ, nhìn thấy bức ảnh chân dung trên đó thì tim cô muốn nhảy ra ngoài!

- Cô… cô ta… là...

ra...

Giữa người thật bên ngoài vừa rồi và người trong ảnh chỉ là một! Vậy

Trâm muốn kêu lên, nhưng hầu như cô không còn đủ lực để làm. Toàn thân cô lúc này mồ hôi toát ra như giữa trưa hè ờ một vùng oi bức, dù bây giờ là mùa thu của Đà Lạt sương mù!

Lâu lắm sau đó Trâm mới lên tiếng được:

- Cô ơi!

Nhưng cũng chỉ kêu được mấy tiếng đó rồi thôi. Trâm cố lắm rồi ôm bộ đồ và chạy biến ra ngoài cổng...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương