Xà Yêu
-
Chương 45
**
Năm 2010 thành phố S rạng sáng 02: 00
Hắn mệt mỏi bước đi trong con ngõ nhỏ u ám, thân thể mệt mỏi giống như muốn rời ra thành từng mảnh.
Hắn mệt, không phải bởi vì hắn ngu, mà là hắn muốn có nhiều thứ hơn nữa.
Hắn là cô nhi, không ai giúp đỡ, thế nhưng hắn muốn học đại học, hắn muốn thành công, hắn muốn có địa vị cao nhất trong cái thành phố này, giẫm lên trên mọi người, cúi xuống mà nhìn bọn họ, để cho tất cả mọi người biết, bọn họ đã khinh thường nhầm người rồi!
Hắn, nhất định phải thành công.
Cho nên hiện tại hắn rất mệt.
Vì không thể chỉ làm mỗi gác cổng ký túc xá, lại còn phòng trọ, rất nhiều thứ cần chi tiêu, chỉ có thể làm việc nhiều hơn.
Đã 30 tiếng hắn chưa được ngủ, thật quá mệt mỏi…
Khom người, cuối cùng đường cũng có một cột đèn không bị hỏng.
Có một người đứng dưới đèn đường, bóng dáng thật dài dọa hắn suýt nữa nhảy dựng lên , phải biết rằng khu này nổi danh hỗn loạn.
Cước bộ không dừng lại, vừa đi vừa đánh giá người đang đứng dưới đèn đường kia.
Người nọ đưa lưng về phía hắn, sau khi nghe được tiếng bước chân, xoay đầu lại, mái tóc dài buông xõa ở bên hông.
Đang hình dung gương mặt của người nọ…
Xinh đẹp giống như đã từng phẩu thuật thẩm mỹ, toàn thân tản mát ra hơi thở quyến rũ, xem ra không giống nam kỹ nghèo túng, mà sao lại chạy vào trong ngõ hẻm này nhỉ, nếu đứng ở chỗ này hẳn là không bắt được khách đâu a.
Người nọ nhìn hắn, khẽ mỉm cười, răng nanh đều chưa có lộ ra, ánh mắt rạng ngời, dường như cảm giác cả người đều biến đổi.
Đột nhiên trái tim đập mạnh một chút, thế nhưng rất nhanh hắn liền cúi đầu, vội vàng đi qua người kia.
Hiện tại hắn không thể cùng người kia làm chuyện đó, cúi đầu không nhìn y, cố gắng khống chế dục vọng của mình.
Bây giờ hắn chưa thể làm gì được, có vài thứ vẫn không thể muốn, còn phải phụ thuộc vào rất nhiều việc, chờ hắn thành công mới có tư cách hảo hảo hưởng thụ.
Hắn đi qua người kia, tốc độ rất nhanh, liền tạo ra một luồng gió thổi qua người nọ.
Người nọ không nói gì, mặc cho hắn đi qua, thế nhưng hắn biết người nọ đã quay đầu lại, vẫn nhìn bóng lưng của hắn.
Hắn cắn chặt răng, bước nhanh hơn.
Đáng giận!
Hắn xoay người, đi đến bên cạnh người nọ, “Có phải cậu không biết đường hay không, muốn đi đâu, tôi dẫn cậu…”
Lời của hắn còn chưa nói hết, người nọ liền ép sát người hắn, hôn lên cổ của hắn.
Hắn bị dọa sợ, không, không phải hắn sợ, chính là hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, “Uy, cậu…”
Người nọ ngửi qua cổ của hắn, liền đem mặt vùi vào trước ngực hắn, mà hắn đã ba ngày chưa tắm rửa chưa thay quần áo nữa chứ.
Hắn lúng túng mặt ửng đỏ, “Tôi…Tôi không có tiền…”
Người nọ cười ra tiếng, tiếng cười đó như truyền thẳng vào trong thân thể hắn, dường như cảm thấy cơ thể phi thường sảng khoái, cơ hồ hạ thân có phản ứng.
Người nọ ngẩng đầu , “Chờ anh có tiền, tôi lại tới tìm anh.”
Nói xong người nọ cư nhiên xoay người rời đi, kỳ thật việc này mới là bình thường, loại người như bọn họ không có tiền sẽ không dây dưa, những người nhiều tiền lắm của mới có đủ tư cách chơi đùa, hắn không phải đã sớm biết sao ?!
Thế nhưng hắn vẫn không tự giác mà vương tay ra giữ lấy người nọ, “Cậu tên gì.”
Ánh mắt người đó mở to, khóe môi nhếch lên trông đáng yêu nói không nên lời, “Huỳnh, dễ nghe chứ.?!”
Hiện tại tầm mắt đối phương như một tia lửa đang thiêu đốt cơ thể hắn, nào có tinh lực suy nghĩ xem tên đó có dễ nghe hay không, trên tay không tự giác mà sử dụng một chút sức lực, “Nhất định tôi sẽ đi tìm cậu.”
Rõ ràng hắn dùng sức như vậy, lại bị Huỳnh dễ dàng rút ra, “Hảo, tôi chờ anh.”
Huỳnh không lưu luyến một chút nào liền xoay người rời đi, cho dù biết người kia đang thống khổ nhìn theo bóng dáng mình, nhưng y cũng không quay đầu lại.
Một ngàn năm y cũng chờ được , huống chi chỉ vài năm ngắn ngủi.
END
_________________________
Tiêu: Năm mới ta post luôn, coi như phần Thiên Huỳnh là xong rùi nha, còn phần phiên ngoại kia là truyện về riêng 2 đứa con ^^
Năm 2010 thành phố S rạng sáng 02: 00
Hắn mệt mỏi bước đi trong con ngõ nhỏ u ám, thân thể mệt mỏi giống như muốn rời ra thành từng mảnh.
Hắn mệt, không phải bởi vì hắn ngu, mà là hắn muốn có nhiều thứ hơn nữa.
Hắn là cô nhi, không ai giúp đỡ, thế nhưng hắn muốn học đại học, hắn muốn thành công, hắn muốn có địa vị cao nhất trong cái thành phố này, giẫm lên trên mọi người, cúi xuống mà nhìn bọn họ, để cho tất cả mọi người biết, bọn họ đã khinh thường nhầm người rồi!
Hắn, nhất định phải thành công.
Cho nên hiện tại hắn rất mệt.
Vì không thể chỉ làm mỗi gác cổng ký túc xá, lại còn phòng trọ, rất nhiều thứ cần chi tiêu, chỉ có thể làm việc nhiều hơn.
Đã 30 tiếng hắn chưa được ngủ, thật quá mệt mỏi…
Khom người, cuối cùng đường cũng có một cột đèn không bị hỏng.
Có một người đứng dưới đèn đường, bóng dáng thật dài dọa hắn suýt nữa nhảy dựng lên , phải biết rằng khu này nổi danh hỗn loạn.
Cước bộ không dừng lại, vừa đi vừa đánh giá người đang đứng dưới đèn đường kia.
Người nọ đưa lưng về phía hắn, sau khi nghe được tiếng bước chân, xoay đầu lại, mái tóc dài buông xõa ở bên hông.
Đang hình dung gương mặt của người nọ…
Xinh đẹp giống như đã từng phẩu thuật thẩm mỹ, toàn thân tản mát ra hơi thở quyến rũ, xem ra không giống nam kỹ nghèo túng, mà sao lại chạy vào trong ngõ hẻm này nhỉ, nếu đứng ở chỗ này hẳn là không bắt được khách đâu a.
Người nọ nhìn hắn, khẽ mỉm cười, răng nanh đều chưa có lộ ra, ánh mắt rạng ngời, dường như cảm giác cả người đều biến đổi.
Đột nhiên trái tim đập mạnh một chút, thế nhưng rất nhanh hắn liền cúi đầu, vội vàng đi qua người kia.
Hiện tại hắn không thể cùng người kia làm chuyện đó, cúi đầu không nhìn y, cố gắng khống chế dục vọng của mình.
Bây giờ hắn chưa thể làm gì được, có vài thứ vẫn không thể muốn, còn phải phụ thuộc vào rất nhiều việc, chờ hắn thành công mới có tư cách hảo hảo hưởng thụ.
Hắn đi qua người kia, tốc độ rất nhanh, liền tạo ra một luồng gió thổi qua người nọ.
Người nọ không nói gì, mặc cho hắn đi qua, thế nhưng hắn biết người nọ đã quay đầu lại, vẫn nhìn bóng lưng của hắn.
Hắn cắn chặt răng, bước nhanh hơn.
Đáng giận!
Hắn xoay người, đi đến bên cạnh người nọ, “Có phải cậu không biết đường hay không, muốn đi đâu, tôi dẫn cậu…”
Lời của hắn còn chưa nói hết, người nọ liền ép sát người hắn, hôn lên cổ của hắn.
Hắn bị dọa sợ, không, không phải hắn sợ, chính là hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, “Uy, cậu…”
Người nọ ngửi qua cổ của hắn, liền đem mặt vùi vào trước ngực hắn, mà hắn đã ba ngày chưa tắm rửa chưa thay quần áo nữa chứ.
Hắn lúng túng mặt ửng đỏ, “Tôi…Tôi không có tiền…”
Người nọ cười ra tiếng, tiếng cười đó như truyền thẳng vào trong thân thể hắn, dường như cảm thấy cơ thể phi thường sảng khoái, cơ hồ hạ thân có phản ứng.
Người nọ ngẩng đầu , “Chờ anh có tiền, tôi lại tới tìm anh.”
Nói xong người nọ cư nhiên xoay người rời đi, kỳ thật việc này mới là bình thường, loại người như bọn họ không có tiền sẽ không dây dưa, những người nhiều tiền lắm của mới có đủ tư cách chơi đùa, hắn không phải đã sớm biết sao ?!
Thế nhưng hắn vẫn không tự giác mà vương tay ra giữ lấy người nọ, “Cậu tên gì.”
Ánh mắt người đó mở to, khóe môi nhếch lên trông đáng yêu nói không nên lời, “Huỳnh, dễ nghe chứ.?!”
Hiện tại tầm mắt đối phương như một tia lửa đang thiêu đốt cơ thể hắn, nào có tinh lực suy nghĩ xem tên đó có dễ nghe hay không, trên tay không tự giác mà sử dụng một chút sức lực, “Nhất định tôi sẽ đi tìm cậu.”
Rõ ràng hắn dùng sức như vậy, lại bị Huỳnh dễ dàng rút ra, “Hảo, tôi chờ anh.”
Huỳnh không lưu luyến một chút nào liền xoay người rời đi, cho dù biết người kia đang thống khổ nhìn theo bóng dáng mình, nhưng y cũng không quay đầu lại.
Một ngàn năm y cũng chờ được , huống chi chỉ vài năm ngắn ngủi.
END
_________________________
Tiêu: Năm mới ta post luôn, coi như phần Thiên Huỳnh là xong rùi nha, còn phần phiên ngoại kia là truyện về riêng 2 đứa con ^^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook