Tháng bảy, mùa hạ.

Ban sáng rõ ràng là một ngày đẹp trời nắng tươi chan hòa, ấy vậy mà chiều vừa tới ngọn núi đã bất chợt đổ mưa.

Vạn Ninh vác giỏ đựng củi bước vào trong miếu. Mấy mẩu gỗ nhìn chẳng có chút giá trị này lại là bảo vật của hắn, tuy nói rằng phần lớn đều dùng làm củi đốt, nhưng trong đó vẫn có vài khúc là vật liệu điêu khắc tốt, nếu để cho tiệm đồ cổ hoặc ông Vương hàng da thu mua rồi khắc thành con dấu, thì cũng phải có giá tầm một hai trăm lượng ấy chứ! Thường thì hắn lúc nào cũng mang theo một tấm vải dày, phòng đống gỗ tốt này bị mưa ướt, thế nhưng hôm nay lúc ra khỏi nhà, thấy thời tiết nóng nực hơn hôm qua, nên không mang theo, ngờ đâu lại gặp phải trận mưa kì lạ thế này.

Bỏ chiếc giỏ xuống, lấy ra vài thanh gỗ kém chất lượng, chất thành đống ngay giữa miếu, sau đó lấy hòn đá đánh lửa ở bên hông ra, nhóm lửa lên một cách thành thục. Trận mưa này chẳng biết kéo dài đến bao giờ? Hắn ướt sũng cũng chẳng sao, nhưng mà đống gỗ tốt trong giỏ nhỡ bị ướt thì không thể bán được nữa, đến lúc đó hắn chỉ còn nước nuốt khí trời mà sống!

Lục lọi được một giá nến từ phía hậu đường ngôi miếu, cởi bỏ chỗ quần áo đã ướt phân nửa rồi treo lên trên, vây quay đống lửa để hong khô. Giờ mới rảnh rỗi ngắm nghía chỗ lánh nạn tạm thời của mình.

Hắn không thường xuyên lui tới ngọn núi này, nhưng đã từng nghe rất nhiều phiên bản truyền thuyết liên quan đến ngôi miếu mà mình đang tạm lánh.

Bây giờ là tháng bảy, cũng đến là trùng hợp với thời gian trong câu chuyện, thế nhưng Vạn Ninh vốn là người sống rất thật thà, hiếu thuận với phụ mẫu, nghĩa khí với bạn bè, có chút tiền lẻ sẽ làm việc thiện quyên góp cho đình chùa miếu mạo, dù cho có thực sự gặp phải cái gì đó, thì cái thứ gì đó đó cũng sẽ không làm khó hắn mới phải.

So với cái thứ không biết là gì ấy, hắn lại lo dã thú xuất hiện hơn cả, dẫu cho hắn có khỏe mạnh thế nào thì việc vung rìu đánh bại một con gấu gấu hay một con  hổ cũng là chuyện không thể. Đừng nói đến con rắn tinh to như bắp đùi người lớn trong truyền thuyết…

“Khắp người con rắn tinh đó phát ra ánh sáng trắng, đôi mắt xanh âm u nhìn chằm chằm vào ngươi như thể nhìn con mồi, ngươi còn chưa chạy nổi mấy bước đã bị đuổi kịp, sau đó nó sẽ quấn chặt mấy vòng liền trên cơ thể ngươi, siết đến khi ngươi không còn sức lực, thậm chí còn không đợi đến khi ngươi tắt thở, đã há cái miệng lớn đỏ lòm như máu, để lộ ra răng nanh sắc nhọn cắn phập vào cổ ngươi!”

Nghe lời miêu tả của nạn nhân, hắn luôn cảm thấy có hơi phóng đại. Tuy nạn nhân ba hoa là mình cơ trí cỡ nào, dũng mãnh cơ nào mới có thể thoát được kiếp nạn, nhưng hắn chả tin tí nào.  Kiếm ăn ở chốn núi rừng, rắn lớn thì thấy cũng nhiều rồi, nhưng lớn nhất cũng chỉ bằng cổ tay mà thôi, hơn nữa đã lớn đến vậy thì thường không có độc, bọn chúng cũng không ăn những động vật lớn như con người. Nếu như dựa vào những kinh nghiệm vốn có, thì hắn chỉ cần một lưỡi rìu sắc cũng đủ ứng phó rồi.

Còn về phần con rắn lớn như bắp đùi kia, hắn chẳng tin là có thật đâu. Lại nói, theo lời kể của nạn nhân đó, nếu như đúng là bị một con rắn lớn nhường ấy quấn chặt, thì dù có thông minh cỡ nào cũng hết đường thoát, chỉ có thể ngoan ngoãn để bị nuốt chửng mà thôi,  làm gì còn mạng để về nhà kể chuyện đến nước miếng tung bay thế này!

Cơ mà… nói thì nói thế, hắn vẫn nên cẩn thận là hơn. Ở những nơi như này, có nhiều rắn độc, dã thú lắm.

Vậy là Vạn Ninh đứng dậy, quyết định khóa chặt hết cửa sổ của căn miếu, cửa trước, cửa sau, cửa hông, cửa nhỏ đều chặn lại bằng bàn cúng và ghế dài, sau đó nhóm lửa lớn hơn chút nữa, cầm chắc rìu trên tay, như vậy mới yên tâm phần nào.

Nghe tiếng mưa bên ngoài, phỏng chừng không thể trong thời gian ngắn mà tạnh được, nói không chừng phải ở lại trong miếu cả đêm ấy chứ. May thay ngôi miếu này tuy nhỏ nhưng cũng khá sạch sẽ, gom vài tấm vải trong mấy ngăn tủ cũng có thể đánh một giấc, mặt đất không chút lá rụng bẩn thỉu, góc tường chỉ có đôi ba cái mạng nhện, ngay đến bàn ghế cũng chẳng có mấy bụi vương, không giống với các ngôi miếu đổ nát thông thường trên núi.

“Chắc là thường có người đến ở tạm hoặc lánh mưa đây…” Hắn đơn giản nghĩ như vậy

Thời gian cứ từng giờ từng phút trôi qua, mưa ngoài trời chẳng những không ngớt, mà còn ngày càng nặng hạt. Tiếng mưa tạt vào cửa sổ khiến Vạn Ninh buồn ngủ, vừa hay đang ôm một tấm khăn trải bàn mềm mại sạch sẽ, vậy là hắn ôm đống rơm rạ bên góc tường trải cách đống lửa một khoảng, mặc một tấm áo mỏng mà nằm xuống, cầm lưỡi rìu, đắp khăn trải bàn ngủ thiếp đi.

Một ô cửa sổ không chịu được mưa tạt, then cửa ướt đẫm bị gãy sau khi bị quật không ngừng, trận gió ẩm ướt ùa vào qua khung cửa, vừa hay thổi ngay đúng hướng đống lửa, lẳng lặng dập tắt ngọn lửa.

Tiếng mưa bỗng lớn hơn, át đi tiếng một vật to lớn trườn qua xà nhà,  trườn xuống sàn nhà.

Vạn Ninh đang ngủ say cảm thấy hơi lạnh, co người lại quấn chăn càng chặt hơn. Được một lúc, hắn thấy cũng chẳng có tác dụng gì, bởi sự lạnh lẽo bắt đầu từ cẳng chân, đến bắp đùi rồi lan nhanh lên phía trên. Hắn giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn, gặp ngay một đôi mắt rắn xanh thẳm lạnh lẽo.

Một con rắn. Một con rắn trắng to như bắp đùi đang quấn chặt lấy hai chân hắn, nửa thân trước đè lên ngực hắn, cái đầu ngóc cao, thè ra lưỡi rắn đỏ tươi, nhìn hắn như thể đang nhìn con mồi.

Vạn Ninh kinh hãi vực người dậy, muốn với lấy cây rìu đối phó với nó, nhưng trong nháy mắt lại bị con rắn phản công, nhanh chóng quấn lấy chân tay và nửa thân trên của hắn, quấn chặt muốn chết. Trong tình thế này thì tay cầm rìu cũng hết cách,  mà cũng chẳng hiểu sao cây rìu của hắn lại văng ra chỗ cách hắn đến vài thước.

Hắn ra sức giãy dụa, vặn vẹo cơ thể, lại chỉ cảm thấy con rắn trắng quấn càng chặt hơn, chặt đến mức có hơi không thoải mái.

Hắn tuyệt vọng nhìn con rắn trắng kề sát cổ mình, mở to khoang miệng đỏ ngầu như máu, lộ ra hai chiếc răng nanh vừa trắng vừa nhọn, cắn phập vào cổ của hắn một cái!

“Á á á á á ~~~~~”

Vạn Ninh kêu gào thảm thiết, vang khắp căn miếu nhỏ không người.

Trong phút chốc, tiếng mưa rơi còn chưa dứt, mà tiếng kêu la ghê người kia lại từ từ lặng đi.

“Á á á á á ~~~ a a… a … hở?”

Vạn Ninh ngừng kêu la, ngu người tại chỗ. Hắn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa?

Con rắn lớn cắn lấy cổ hắn, hơn nữa còn phát ra tiếng như nhấm nháp đồ ăn ngon, thế nhưng cổ hắn lại không đau như tưởng tượng, thậm chí phải nói là chẳng đau chút nào, chỉ có cảm giác ẩm ướt do bị miệng rắn ma xát và lành lạnh ở bên cổ phải, nơi bị hai cái răng nanh cạ vào.

Con rắn lớn nhè nhẹ xoay mình, cái miệng gặm cổ Vạn Ninh phát ra tiếng “chẹp chẹp”, làm hắn thấy như ngón tay bị bé gái chưa đầy một tuổi nhà Trương đại nương cắn đùa.

Con rắn lớn này không có răng! Không, phải nói là ngoài hai cái răng nanh dọa người kia ra, thì miệng chẳng có lấy một cái răng mẻ! Vậy, nó đang gặm cái gì vậy trời? Lại còn gặm đến là hăng say nữa chứ?

Vạn Ninh thấy ong cả đầu.

Sự cọt xát ẩm ướt trên cổ dần dừng lại, thân thể dẻo dai đang quấn chặt lấy cơ thể hắn cũng dần thả lỏng, sau đó, sau đó, hắn nghe thấy tiếng thở phì phò, phì phò kéo dài theo quy luật… Con rắn lớn này rốt cuộc cắn lấy cổ hắn mà ngủ thẳng cẳng rồi!

Vạn Ninh nhìn trần nhà, dở khóc dở cười.

Vậy, giờ làm sao đây?

Vạn Ninh từ tốn rút đôi tay bị quấn chặt ra, sau đó sờ sờ cổ mình trước, xác định là nó chưa gãy, và cũng xác định rằng nó vẫn bị kẹp giữa khoang miệng và hai cái răng nanh của con rắn lớn, cảnh ngộ cũng đến đắng lòng.

Dù gì cũng vẫn là thú dữ, Vạn Ninh chẳng dám tùy tiện tách miệng con rắn ra, huồng hồ mạng mình vẫn còn nằm trong miệng nó. Sau khi thấy rằng mông mình không đè lên con rắn, hắn chậm rãi ngồi dậy. Cái đầu rắn “khò” một tiếng rồi ngoẹo xuống vai hắn, chỉ  dựa vào hai chiếc răng dài mà đu bám lấy cổ hắn.

“Ngủ cũng say sưa quá đi thôi…” Vạn Ninh chợt nảy ra ý muốn chọt chọt má con rắn lớn

Mưa bên ngoài dần ngớt, nhưng lại thấy lạnh hơn lúc trước, có lẽ một phần là do con rắn lớn lạnh như băng đang quấn trên người hắn. Vạn Ninh từ bên hông lấy ra phiến đá đánh lửa, nhóm lại đống lửa, khiến gian miếu trở nên ấm áp, sau đó túm lấy tấm khăn trải bàn bị đá sang một bên trong lúc vật lộn ban nãy chùm lên người mình và con rắn lớn, rồi cẩn thận nằm xuống đúng tư thế như lúc mới rồi, thầm nghĩ mình nhỏ hơn con rắn này nhiều, hẳn sẽ không đè nó bị thương.

Vạn Ninh thành thật thiện lương, trong lòng cho là rắn lớn đã không làm hại mình, thì bản thân hắn cũng sẽ không làm hại đến nó, nhưng tay vẫn cầm chắc một thanh gỗ lớn rút ra từ đống lửa, nghĩ rằng nếu con rắn tỉnh dậy tấn công hắn, hắn sẽ lấy lửa dọa nó sợ bỏ chạy.  Thế nhưng, trải qua những chuyện vừa rồi, thực ra hắn từ tận đáy lòng chẳng còn vương ý nghĩ con rắn lớn sẽ làm hại đến mình.

Vuốt ve cơ thể mềm mại đang dần ấm lên của rắn lớn, Vạn Ninh ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng hay. Đến khi hắn tỉnh lại thì đã chẳng thấy bóng dáng rắn lớn kia đâu nữa.

Qua một đêm, mưa đã tạnh từ lâu, bầu trời rọi xuống một vài tia nắng. Ngọn lửa đã tắt dụi, thanh gỗ vốn nằm trong tay hắn giờ nằm giữa đống lửa, bị đốt cháy đen gần hết, nếu như lúc đó vẫn giữ khư khư thanh gỗ trong tay, chỉ sợ là bị bỏng mà tỉnh lại rồi.

Trên người không hề có thứ chất nhầy của loài bò sát, sờ sờ cổ, cũng chẳng dính tý nước miếng nào, cũng có thể là bị bốc hơi hết rồi, thế nhưng lại chẳng có lấy chút mùi lạ.

“Kì quái, lẽ nào lại là mơ?”

Vạn Ninh hoài nghi đứng dậy mặc quần áo, đột nhiên nghe có tiếng “leng keng” khẽ vang lên.

Vài miếng trông giống vỏ trứng, trong suốt lung linh, tựa tuyết rơi trên mặt đất, dưới ánh nắng tinh mơ tỏa ra ánh sáng xinh đẹp dịu dàng như ngọc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương