“Nàng thật đẹp, ta nói qua với nàng chưa?” Hắn liếm láp vành tai nàng rồi hỏi.

“Ừm...... chàng đã nói một lần......” Nàng bắt lấy cánh tay chắc nịch của hắn, cảm giác bản thân vừa mềm mại vừa không còn sức.

“Ta muốn nói lại lần nữa, nói thêm mười lần, nói thêm ngàn lần......” Hắn mở ra hai chân đã sớm vô lực, nhẹ nhàng thăm dò vào trong cơ thể ấm áp của nàng.

“Nhẹ thôi......” Thừa nhận nơi nóng hổi thiêu đốt người của hắn, khiến nàng không khỏi mở miệng cầu xin tha thứ.

“Như vậy sao?” Hắn biết điều thả chậm tốc độ.

“Ưm......” Nàng khẽ cắn đầu vai hắn, không biết nên đón nhận khoái cảm như thế nào cho phải.

“Thích ta ôm nàng không? Thích ta ở bên trong nàng không?” Hắn không chỉ muốn thân thể mềm mại của nàng, cũng muốn lòng của nàng.

“Chàng đừng hỏi chuyện này......” Mặt nàng đỏ bừng, đưa tay muốn che đi mặt mình.

Hắn kéo ra hai tay của nàng, lấy tay trái cố định ở trên đầu nàng, tay phải vuốt ve đôi môi khẽ mở, đôi môi nóng bỏng hôn lên bên má nàng, “Nói mau...... Ta muốn nghe! Ta muốn nghe suy nghĩ của nàng!”

“Chàng thật đáng ghét......” Hắn luật động nhanh hơn, đầu nàng càng thêm choáng váng.

“Chán ghét ta sao?” Ngón tay hắn đưa vào trong miệng nàng, phiến tình trêu đùa môi cùng lưỡi của nàng, “Không cho phép nói dối, không cho phép nàng gạt ta!”

“Người ta không nói...... chàng cũng biết mà......” Nàng chỉ phải khuất phục, ngậm ngón tay khô ráp của hắn.

Bởi vì ra vào không ngừng mồ hôi trên người hắn rơi như mưa, thấm ướt cả thân thể trắng noãn của nàng, “Không, ta không biết, nha đầu quật cường kia, nàng có biết nàng khiến lòng ta phiền muộn, rối loạn hay không!”

“Ta không có...... đã là của chàng ...... chàng còn muốn như thế nào nữa?” Nàng nghẹn ngào chỉ vì quá nhiều khoái cảm ùa đến.

Hắn mở rộng thêm hai chân của nàng, hoàn toàn ép chặt vào bên trong nàng, lồng ngực cường tráng ma xát hai vú, mồ hôi nóng rực rỉ ra làm cho hai người càng thêm kề sát thân mật.

“Nói, nói nàng chỉ một mình ta!”

“Ta...... Ta chỉ có một mình chàng......” Nàng giống bị hắn thôi miên ngoan ngoãn nói theo hắn.

“Nàng chỉ để cho ta ôm, chỉ để cho ta đoạt lấy!”

“Ta chỉ cho chàng ôm...... chỉ cho chàng đoạt lấy......”

Trời ạ! Nàng thật không dám tin mình lại nói ra những lời này ở trước mặt hắn! Cho dù vì muốn có được lòng tin của hắn, nhưng nói ra đúng là xấu hổ muốn chết!

Nhìn hai mắt mê ly của nàng, hắn rốt cục thỏa mãn thở dài, “Nàng thật sự muốn chết tra tấn ta lâu như vậy, ta phải xử phạt nàng thật nặng.”

“Xử phạt?” Nàng còn chưa nghĩ thông suốt ý hắn nói, đã bị động tác chuyển động tiếp theo của hắn khiến cho không thể nói.

“Đúng vậy, đêm nay nàng đừng hòng ngủ, ta muốn ôm nàng đến hừng đông mới thôi!”

Ánh mắt Từ Chấn càng thêm cuồng dã, toàn thân vận sức chờ phát động giống như vừa rồi chỉ là mở màng, hiện tại bắt đầu, hắn muốn trình diễn cả đêm không ngủ.

Vũ Lâm ngay cả phản ứng cũng không kịp, đã bị cuốn vào bên trong màn nhiệt tình kích động......

………….

Hai ngày tiếp theoVũ Lâm đều biểu hiện ra thái độ dịu hiền làm cho Từ Chấn dần dần địa tin nàng.Bất quá trong phòng vẫn tối đen, tấm ván gỗ vẫn chưa được mở ra, Từ Chấn vẫn chưa hoàn toàn hết nghi ngờ.

Đối với chuyện xà vương cố ý lập xà hậu, các đại thần mặc dù chưa tâm phục khẩu phục nhưng dưới mệnh lệnh của Từ Chấn, chuẩn bị hôn lễ đã triển khai hừng hực khí thế.

Đêm nay, Vũ Lâm vẫn bị nhốt trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu vào tròng mắt tối đen của hắn, thoạt nhìn là một loại quỷ dị đen bạc lần lượt thay đổi.

Không biết hắn suy nghĩ cái gì? Tâm trạng có tốt không? Có thể nói mấy câu với hắn không? Vũ Lâm quan sát hắn một hồi lâu vẫn không nhìn ra cảm xúc trong lòng hắn.

Cuối cùng nàng cố lấy dũng khí, đi đến nắm cánh tay hắn, “Chấn, đưa ta ra ngoài một chút, được không?”

Từ Chấn chậm rãi quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt lạnh nhạt khiến nàng cho rằng hắn sẽ cự tuyệt.

Nhưng hắn lại mở miệng hỏi :“Nàng muốn đi chỗ nào?”

“Đi chỗ nào cũng được.” Trong mắt nàng tràn ngập chờ đợi, “Ta đã đợi trong phòng này ba ngày, chàng nên cho ra ra ngoài hấp thụ chút không khí mới mẻ, ta sẽ ngoan ngoãn đi theo chàng, được không?”

Hắn đưa tay kéo nàng vào trong ngực, để cho nàng đứng giữa hai chân hắn, bàn tay to cầm lấy cằm dưới của nàng, “Nàng tốt nhất đừng giở trò gì với ta.”

Hắn thoạt nhìn như đang tức giận, Vũ Lâm sửng sốt một chút, lại phát giác bàn tay hắn nắm tay nàng nhưng không dùng sức, điều này để nàng biết hắn không phải đang giận ai đó.

Thật là khó nắm lấy lòng nam nhân!Nàng tự nói với chính mình, nàng vĩnh viễn cũng không hiểu được hắn.

“Ta...... Ta sẽ không rời khỏi chàng.” Nàng rũ mắt xuống nói.

“Nhìn vào mắt ta lập lại lần nữa.” Hắn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Nhìn đôi mắt tối đen của hắn, nàng phát hiện muốn nói dối rất khó“Ta sẽ không rời khỏi chàng.”

Có lẽ đây không phải nói dối, nhưng nàng chỉ sợ mình choáng váng...... Từ Chấn lấy ngón tay mơn trớn cánh môi đỏ mọng“Đôi môi nhỏ nhắn đáng yêu, hẳn không gạt ta chứ?”

Đôi môi Vũ Lâm run nhè nhẹ, chỉ vì hắn dịu dàng vuốt ve.

Qua một hồi lâu, hắn mới đứng lên“Tối nay có yến hội, nàng hãy đi cùng ta.”

“Ừm!” Nàng gật gật đầu không yên lòng trả lời.

Thật tốt quá, nếu có yến hội Từ Nhạc cũng sẽ tham dự, đến lúc đó có thể cùng hắn liên hệ tin tức ! Vũ Lâm trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Thấy nàng có chút đăm chiêu, hắn in nụ hôn lên trán nàng, “Tốt nhất ngoan ngoãn cho ta!”

Vũ Lâm không dám trả lời, sợ mình nói nhiều sẽ hớ.

Từ Chấn xuất môn không bao lâu, Kha Hân Khởi đã mang theo hai gã thị nữ vào phòng, bắt đầu tắm rửa cho Vũ Lâm, thay quần áo, trang điểm..v.v...

“Xà vương đã căn dặn, đêm nay cô phải trang điểm đặc biệt hơn một chút.” Kha Hân Khởi nói như vậy.

“Tại sao?” Vũ Lâm nhìn chính mình trong gương hỏi.

“Bắt đầu từ ngày mai sẽ bắt đầu ăn mừng hôn lễ, căn cứ truyền thống xà tộc, lễ mừng này phải liên tục mười ngày mười đêm, cả nước trên dưới đều tham dự chúc phúc cho hai người.” Kha Hân Khởi giải thích cho nàng, khóe môi lộ ra nụ cười khó được.

“Cái...... Cái gì?” Mắt Vũ Lâm không thể trợn to hơn nữa.

Tại sao ngày mai cử hành hôn lễ, nàng là tân nương lại không hề hay biết? Từ Chấn chuyện gì cũng không chịu nói với nàng đã tự tiện quyết định tất cả, xem ra hắn vẫn không tin nàng, cho nên muốn mau chóng thành hôn để yên tâm!

“Cô không phải đồng ý gã cho xà vương rồi sao?Chúng tôi đều biết chuyện này, hơn nữa xà vương cũng không dễ dàng thuyết phục được đại thần, hiện tại tất cả người trong cung đều bận rộn chuẩn bị hôn sự cho các người!” Hà Hân Khởi đối này chuyện này tựa hồ rất vui

“Trời...... Trời ạ......” Vũ Lâm chỉ có thể thở dài, không hiểu vì sao hắn cố chấp như thế? Hắn phải dùng hôn nhân trả thù nàng mới hài lòng sao? Hắn chẳng lẽ cột cô bên cạnh mới hả giận sao?

Hà Hân Khởi thấy thế không khỏi nhíu mày, “Làm sao vậy? Trong lòng cô không muốn sao? Xà vương vì cô tiêu phí rất nhiều tâm lực, cô đừng không biết tốt xấu!”

Vẻ mặt nghiêm khắc của Hà Hân Khởi làm cho Vũ Lâm rụt lui bả vai, nhưng cô biết Hà Hân Khởi chỉ vì quan tâm cho Từ Chấn, vì thế nàng gật đầu nói:“Ta hiểu , ta sẽ không đổi ý .”

“Vậy thì tốt!” Hà Hân Khởi trả lời một câu, sau mới tiếp tục chải đầu cho nàng.

Thật vất vả chuẩn bị thỏa đáng, đã là một canh giờ sau.

“Tốt lắm, đi đến đại sảnh thôi! Xà vương đang đợi cô.” Nhìn kiệt tác của mình, tâm trạng Hà Hân Khởi chuyển sang tốt hơn một chút.

Vũ Lâm không cần nhìn gương cũng biết bản thân được trang điểm phiêu dật xuất chúng, nhưng nàng không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại tin sắp lập gia đình khiến tâm trạng nàng càng thêm nặng nề.

Ngày mai bắt đầu hôn lễ rồi, không biết Từ Nhạc rốt cuộc có đưa cô đi trốn không? Nếu không có, nàng thật phải gả cho một nam nhân hận mình, đối với nàng mà nói chuyện đó thật đáng buồn.

Vũ Lâm sa vào trong suy nghĩ phức tạp thẫn thờ đi theo Hà Hân Khởi ra khỏi phòng.

Vừa đi vào đại sảnh, mọi người ngồi trên ghế đều đứng lên, vỗ tay chúc mừng xà hậu tương lai, mặc dù có ít người vẻ mặt không quá đồng ý nhưng tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt.

Vũ Lâm bị tràng diện trước mặt làm run động, nàng tuyệt đối không nghĩ tới Từ Chấn vì cô làm đến mức này, chẳng những làm cho mọi người đồng ý hôn sự bọn họ, còn bắt được mọi người làm động tác như vậy!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương