Sáng

Cố Tử Kỳ từ trong giấc ngủ tỉnh lại, muốn nhấc tay dụi mắt lại nhận ra có người đang ôm chặt mình, đành từ bỏ cử động thân thể.

Y đưa mắt nhìn trần nhà.

Đây là cái tình huống gì?

Chuyển tình tiết đào tạo hộ vệ thân tín từ bé thành nuôi vợ từ thưở còn thơ sao?

A! Phi!... chính mình đang nghĩ cái gì vậy!

Mấy dòng suy nghĩ lung tung khiến Cố Tử Kỳ hậm hực trong lòng, hành động cũng mạnh bạo hơn, dùng lực đẩy Trịnh Giai ra.

Nhưng Cố Tử Kỳ càng đẩy, thì người kia càng dùng sức ôm chặt, tới lúc y chịu không nổi nữa bạo phát:

- Trịnh Giai tên khốn anh có buông ra không thì bảo!

Trịnh Giai dùng tay che miệng ngáp, dụi mắt, mang vẻ mặt vừa thức giấc vô tội hỏi:

- Tử Kỳ, có chuyện gì vậy?

- Anh có thôi giả đò không hả? Ai trả tiền cho mà diễn vậy?

- Tử Kỳ, em nói gì anh không hiểu?

- Dẹp đi!

Cố Tử Kỳ bực bội vén chăn, xuống giường, nhưng một chân vừa đặt xuống thì cổ tay đã bị nắm lại.

Trịnh Giai cởi trần khoe ra nửa phần trên body đúng chuẩn men, mái tóc hơi rối, bởi vì vừa ngủ dậy nên ngoài vẻ điển trai đậm chất nam tính thường ngày còn tăng thêm nét lười nhát, khiến hắn nhìn qua đầy hấp dẫn và khiêu gợi. Điểm này kết hợp với vết thương bên sườn, chẳng những không phá đi thẩm mỹ chỉnh thể, mà còn tăng thêm nét đẹp phong trần nhuốm màu trải đời, khiến hắn nhìn qua càng có vẻ đáng tin hơn.

Mà lúc này đây, người đẹp như một vị thần la mã đang cong khóe miệng cười nhẹ, ánh mắt sủng nịch nhìn thẳng Cố Tử Kỳ, dùng giọng điệu trầm thấp gợi cảm gọi cậu:

- Tử Kỳ.

- ... - Cố Tử Kỳ bị hình ảnh trước mắt hù tới mức sững lại, tim đập thình thịch! AAAAAA... đây là cái gì nha, chính là tình huống đột nhiên một ngày phát hiện người bạn bình thường cùng mình quánh nhau trở nên đẹp trai ngời ngời sao!

- Sao vậy? Tại sao sáng sớm đã không vui? – Trịnh Giai vừa nói vừa kéo y đến gần hắn, một tay còn lại vòng qua người y, vuốt ve suối tóc thả dài trên lưng.



- Trịnh Giai. – Cố Tử Kỳ nhíu mày.

Nói là không có tình cảm với hắn, y không chắc. Nhưng đồng thời, y không xác nhận mình có yêu Trịnh Giai hay không. Cố Tử Kỳ không muốn ở trong trường hợp mơ hồ thành lập quan hệ tình nhân, bởi vì giữ vững ranh giới, ít nhất cả hai về sau vẫn mãi là bạn, nhưng một khi đã bước qua friendzone, lấy tính cách quyết liệt dám yêu dám hận của cả hai, y chắc chắn sẽ không bao giờ trở lại những ngày còn là trúc mã với nhau được nữa.

Cố Tử Kỳ chỉ mất vài giây ngẩng người, Trịnh Giai đã nắm chặt cơ hội kéo mạnh y nằm xuống giường, lật người đè lên.

Y mở to mắt nhìn hắn.

Cứ nghĩ hắn sẽ hôn xuống, nhưng không, Trịnh Giai chỉ áp lên người y, từ trên nhìn xuống, ôn nhu nói:

- Tử Kỳ, nhìn lại bàn tay trái đi.

Cố Tử Kỳ nâng bàn tay trái, nhìn, tại nơi áp út trước giờ trống trơn nay lại có thêm một chiếc nhẫn làm bằng chất liệu trong suốt, kể cả tại điều kiện hạn chế ánh sáng trong phòng ngủ, dưới ánh đèn mờ, y vẫn thấy nó lấp lánh một cách kỳ lạ.

Trịnh Giai nâng nhẹ cằm y lên, để Cố Tử Kỳ mắt đối mắt cùng mình, thâm tình và sủng nịch nói:

- Tôi sẽ cho em thời gian suy nghĩ, nhưng kể cả trong thời gian suy nghĩ, em vẫn ở bên cạnh tôi được không? Tôi biết không có tôi em vẫn ổn – Trịnh Giai dùng gương mặt đau buồn thốt ra đoạn này – nhưng tôi lo lắng, tôi muốn bảo vệ em thật an toàn – lúc này biểu cảm chuyển thành tràn ngập ôn nhu và yêu thương – nên tạm thời hãy ở lại đây, được không Tử Kỳ? Tử Kỳ, Tử Kỳ...

Giữa bầu không khí tràn ngập tim hồng, diễn biến hẳn sẽ là Cố Tử Kỳ gò má hồng hồng, vành tai đều đỏ lên vì ngượng ngùng và cảm động, một phút sau liền bị Trịnh Giai hôn... nhưng...

- A! – Trịnh Giai lăn nhanh xuống khỏi giường, dùng một tay còn cử động được nâng cánh tay đã tê liệt của mình, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cây kim còn gim trên mu bàn tay.

Cố Tử Kỳ nhàn nhã ngồi dậy vuốt lại mái tóc đen mượt, đôi mắt sắc lạnh, cười mỉm nhìn hắn:

- Trịnh thiếu có phải xem quá nhiều phim truyền hình tám giờ rồi không? Hẳn là đóng vai tình thánh được luôn rồi đó, hay là đổi nghề đi, đừng làm xã hội đen nữa.

Trịnh Giai cười khổ đáp lại:

- Ghim kim lên tay anh thì thôi đi, có cần giơ chân đạp không, nếu lúc nãy anh không nhanh, bây giờ e là đã ảnh hưởng tới tính phúc sau này của em rồi đó.

- Hừ, tôi phế anh thì liên quan gì đến tính phúc sau này của tôi hả! – Cố Tử Kỳ phũ phàng cười lạnh.

Trịnh Giai không để ý cánh tay đã tê cứng, đứng dậy đi đến cạnh y, một chân quỳ trên giường, ánh mắt tràn ngập vẻ bá đạo từ trên cao nhìn xuống, khom người đối mặt cùng Cố Tử Kỳ:

- Em thật là một sát thủ con mẹ nó nguy hiểm, nhưng mà, anh thích! – hai từ cuối đặc biệt nhấn giọng.

Trịnh Giai nói xong thì dùng cánh tay còn bình thường cố định cằm Cố Tử Kỳ, nghiễm nhiên hạ xuống nụ hôn trên môi y. Hành động quá nhanh, Cố Tử Kỳ muốn tránh cũng không kịp, đến lúc muốn giãy ra thì lại vì bị tay Trịnh Giai bóp chặt cằm, không thể thoát.

Trịnh Giai lúc này, không chỉ lưu manh, còn ngang ngược và mạnh bạo.



Hai tay Cố Tử Kỳ không bị trói dĩ nhiên có thể đâm mấy lỗ trên người hắn, nhưng... Cố Tử Kỳ trong lòng bất đắc dĩ cười khổ, y không thể xuống tay được a. Từ nhỏ, y được đào tạo để làm thân tín theo sát bên người Trịnh Giai, tự nhiên hiểu được đối phương mỗi ngày luôn bị rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, cho dù bị thương cũng phải tỏ ra bình thản không việc gì. Cố Tử Kỳ hiện tại đã làm hắn tê liệt một tay, mà thuốc kia ít nhất sẽ duy trì 8 tiếng, dù sao ban đầu cũng không định dùng trên người hắn. Một tay không hoạt động được, đây đã là cực hạn trong phòng thủ của Trịnh Giai. Y thật hận không thể xuống tay mà, chỉ đành yếu ớt đẩy hắn ra, bất quá càng thêm vẻ dục cự còn nghênh mà thôi.

Trịnh Giai hôn xong, hài lòng buông lỏng tay thả y ra, nhanh chóng lùi về sau tránh thoát mấy mũi kim ra vẻ của Cố Tử Kỳ, sau đó thần thanh khí sản đi vào phòng tắm. Thậm chí, trước khi đóng cửa phòng, hắn còn mỉm cười như có như không nhìn y, thập phần bá đạo nói:

- Tử Kỳ, cho dù anh bị tình thánh nhập thì người được hưởng ôn nhu nhẹ nhàng cũng hẳn là em đi, bất quá, nếu em đã không thích, vậy anh... a, đừng nói là em thích anh mạnh bạo với em nha, chậc chậc, anh không biết là em có hứng với SM đó!

Trịnh Giai nói xong thì đóng cửa phòng tắm lại, thành công ngăn chặn cái đèn ngủ bị Cố Tử Kỳ rút dây điện ném thẳng vào mặt hắn.

Hầy, Tử Kỳ không chỉ là sát thủ nguy hiểm, mà còn rất hung nữa. Cũng phải thôi, mi có thấy động vật ăn thịt nào hiền chưa? Nếu không hung thì làm sao làm sát thủ được a.

Cố Tử Kỳ cả gương mặt đỏ bừng, không biết là vì tức giận hay ngượng ngùng, tim đập liên hồi. Bất quá, đèn ngủ bị vỡ, căn phòng lại nằm dưới tầng hầm, nên bóng tối vừa vặn che khuất sự bối rối đang bao trùm lên người y.

Sau khi Trịnh Giai từ phòng tắm bước ra, hắn không tiếp tục trêu chọc Cố Tử Kỳ nữa mà nghiêm túc dặn dò người kia ăn sáng, bởi vì chính mình còn có việc phải rời đi một lúc.

- Sáng nay tôi đi giải quyết chút việc, trong lúc đó em cứ tùy ý đi dạo đi, khoảng 10 giờ sẽ có trực thăng rước chúng ta về.

Trịnh Giai nói xong câu này cũng không quay lưng đi ngay, trầm mặt dừng tầm mắt trên người Cố Tử Kỳ, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng giống như hạ quyết tâm không nói, mím môi, ánh mắt lưu luyến nhìn cậu.

Cố Tử Kỳ có chút nghi hoặc nhìn hắn, nhưng vẫn im lặng, chỉ gật đầu xác nhận mình đã biết.

Nhìn bóng dáng y bị cửu phòng tắm che khuất, Trịnh Giai vẻ mặt lưu luyến đi ra ngoài.

Thời điểm Cố Tử Kỳ tắm xong, thay một thân trang phục sạch sẽ, một hầu nữ gõ cửa phòng y, cẩn thận hỏi:

- Cố thiếu, xin hỏi cậu muốn dùng bữa sáng trong phòng hay nhà ăn?

- Ở phòng ăn đi, cô dẫn đường, mời.

Cố Tử Kỳ thoảng mái đi theo hầu gái đến nhà ăn, nơi này, trên bàn, bữa sáng đã được dọn lên sẵn cho y, hiển nhiên tác phong phục vụ thật chuyên nghiệp.

Cố Tử Kỳ có chút đắc ý thầm, cấp dưới của Trịnh Giai quả nhiên làm việc gì cũng hoàn thiện, cho dù là những chi tiết nhỏ, không hổ là trúc mã kiêm boss mà y cho tới bây giờ vẫn luôn để trong tâm.

Trịnh Giai chính là loại người nếu có thể liền triệt để làm mọi thứ thật hoàn mỹ, không chừa chút dấu vết yếu hại, làm thủ hạ của hắn, người ở đây tự nhiên phải đáp ứng yêu cầu này.

Nhưng y lại chính là điểm yếu của hắn, thời điểm sinh nhật mười bảy tuổi, Trịnh Giai nếu không vì cứu y, cũng sẽ không thất thủ bị bắt.

Sinh tồn trong thế giới ngầm, không thể mềm lòng, không để lộ điểm yếu. Loại nhân vật như Trịnh Giai lại càng bắt buột tuân thủ nguyên tắc này. Mà y, thời điểm ấy, chính là một điểm yếu sống sờ sờ phơi bày trước tất cả mọi người, cũng không dễ dàng như đồ vật đem cất giấu đi. Bởi vậy, sự tồn tại của y bên cạnh Trịnh Giai dĩ nhiên không được cho phép, là tuyệt đối không thể chấp nhận.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Tử Kỳ thoáng chốc sầm tối đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương