Xà Lang Trúc Mã Trúc Mã
-
Chương 1
Khách sạn năm sao quốc tế Zyra, 9:00 pm
Trịnh Giai tay cầm ly rượu, vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười đối mặt với những khách mời khác, nhưng thật ra đầu óc đã có phần choáng váng. Hôm nay hắn sức khỏe không tốt, do suốt ba ngày qua chạy công tác ở Châu Âu, vừa đáp máy bay lúc chiều đã vội vàng đến dự tiệc. Cố uống nốt ly rượu, Trịnh Giai lịch sự xin phép vào toilet.
Hắn có chút đau đầu, nên đi vệ sinh xong thì nán lại chỗ bồn rửa mặt, lưng dựa tường. Trịnh Giai đứng đó chừng một phút hơn, hắn nhận ra thanh niên đang khom người gục mặt vào lababo không được bình thường, y đã như thế từ lúc hắn ra đây, vẫn chưa đứng dậy nổi. Trịnh Giai suy nghĩ mình nên lướt qua hay đến hỏi thăm, xét thấy thân phận người xuất hiện hoàn cảnh này đều không nhỏ, lại xét chính mình là người văn minh lịch sự, lại nghĩ tiếp với bản lĩnh chính mình và địa vị của mình thì đối phương không thể, cũng không dám giở trò, hắn quyết định tiến đến hỏi thăm, dù dự cảm chính mình đây là tự tìm phiền phức.
Trịnh Giai vỗ nhẹ vai người thanh niên, lịch sự hỏi:
- Này, cậu không sao chứ? Để tôi gọi nhân viên dìu cậu lên phòng nghỉ.
- Tôi... không sao. – Thanh niên đáp lời.
- Vẫn là thôi đi, để tôi gọi nhân viên dẫn cậu lên phòng nghỉ.
- Anh... giúp tôi chút được không... - Thanh niên vừa nói vừa đưa bàn tay về phía Trịnh Giai, cơ thể loạng choạng di chuyển, giống như muốn nhờ hắn giúp mình đứng vững.
Trịnh Giai ngại tiếp xúc với người lạ, nhưng trong trường hợp này thật khó từ chối, hắn đành đỡ đối phương đứng thẳng dậy. Khi thanh niên nghiên người dựa lên hắn, Trịnh Giai bất ngờ thấy gáy cổ mình nhói lên, hắn lập tức xô ngã đối phương ra, nhưng đã quá muộn. Bằng một cây kim thật mảnh, đối phương ghim vào cổ hắn, tiêm thuốc thành công, Trịnh Giai chỉ thấy trước mắt mọi thứ quay cuồng, cơ ngực thắt lại tưởng như không thở nổi nữa, sau đó dần mất đi ý thức...
Khi tỉnh dậy, Trịnh Giai đang nằm trên chiếc giường êm ái, nhưng xa lạ. Trịnh Giai nhìn xung quanh, dễ dàng nhận ra nơi này là phòng cao cấp của bệnh viện. Thở ra một hơi, hắn tự trách bản thân đã quá sơ ý rồi, cũng may đối phương không có ý giết mình. Trịnh Giai nhấn nút gọi y tá đến. Rất nhanh một tiểu cô nương trong đồng phục y tá vào phòng, lịch sự chào hắn.
- Ngài Trịnh, ngài đã tỉnh rồi, ngài có chỗ nào khó chịu không? Để tôi gọi bác sĩ đến.
- Không cần đâu, giúp tôi lấy điện thoại đi. – Cánh tay Trịnh Giai đang truyền nước, cơ thể cũng vô lực, hắn không thể đi lại được.
- Vâng, điện thoại của ngài đây. – Y tá rất nhanh thực hiện yêu cầu của hắn, sau đó lui ra ngoài.
Trịnh Giai gọi điện cho thư ký và cấp dưới thân tín, hỏi lại hoàn cảnh hôm đó.
Thì ra sau khi hắn ngất, có người lấy ghim cài áo của hắn bỏ vào ly rượu của cấp dưới đi cùng hắn, chính là Hàn Dật. Hàn Dật không kịp nhìn xem là ai ra tay, chỉ có thể phái người đi tìm hắn, nhanh chóng đưa hắn đến bệnh viện, cũng đã bưng kín thông tin, bởi vì không biết đối phương là ai, mục đích là gì, nên Hàn Dật quyết định không để lộ ra vụ này. Hắn đã ngất hai ngày, việc ở công ty vẫn ổn, đã có thư ký đắc lực – Hàn Tịnh, anh của Hàn Dật – thay hắn che giấu và xử lý công việc.
Trịnh Giai gật đầu. Hắn rất hài lòng với cặp anh em này, cả hai đều là người đắc lực do chính hắn chọn lựa và bồi dưỡng giữ bên mình.
- Đối phương đã làm gì tôi? Sau khi tôi ngất có liên hệ yêu cầu gì không?– Trịnh Giai hỏi.
- Chỉ đơn thuần tiêm thuốc. Đã phân tích thành phần, rất lạ, thuốc này ảnh hưởng trực tiếp lên hệ thần kinh, cậu hôn mê suốt hai ngày, chúng tôi rất lo lắng đã mới cả bác sĩ ở nước ngoài về, nhưng vì họ đều nói cậu chỉ ngủ thôi, chúng tôi mới an tâm phần nào. – Người trả lời là Hàn Tịnh.
- Hai bác vẫn chưa biết. – Hàn Dật muốn nói đến ba mẹ của hắn.
- Cứ tiếp tục giấu kín vụ này đi, tiếp tục âm thầm điều tra đối phương, à, khi nào tôi có thể xuất viện?
- Loại thuốc đối phương sử dụng rất lạ, cậu tạm thời nằm lại để theo dõi thêm vài ngày đi. – Hàn Tịnh đề nghị.
- Vậy hai ngày đi, hai ngày sau nếu không có vấn đề thì tôi xuất viện. – Trịnh Giai quyết định.
Cả ba ngồi nói thêm một lát, chủ yếu là tóm tắt công việc, lại tâm sự ít chuyện riêng tư với tư cách là anh em tốt của nhau, rồi Hàn Tịnh và Hàn Dật mới ra về.
Bệnh Viện Trung Tâm Thành Phố, lầu 9, phòng bệnh cao cấp 9A, 12:00 pm
Trịnh Giai đang nhắm mắt ngủ, hít thở đều đặn, đột nhiên co gập người lại ôm ngực. Hắn cảm thấy ngực thật đau đớn, cơ ngực co thắt lại, giống như lúc ở toilet hôm đó, tưởng là không thở nổi nữa. Trịnh Giai cố gắng duy trì chút lý trí còn sót lại, cố gắng vươn tay bấm nút gọi y tá. Nhưng lúc này, một bàn tay khác nắm lấy tay hắn, ngăn chặn hắn.
Cả người Trịnh Giai cứng lại giây lát, sau đó bất chấp ngực đau, hắn từ trên giường lăn xuống, lùi về phía sau, cảnh giác nhìn đối phương. Trịnh Giai một tay siết chặt ngực mình, cố gắng bình ổn hô hấp, một tay chống đất, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm bóng đen đứng bên giường bệnh.
Người kia là ai? Muốn gì? Có phải đến giết hắn không? Làm sao vượt qua được vệ sĩ của hắn mà không một tiếng động? Đột nhập bằng cách nào?
Bóng đen kia vẫn đứng yên bên giường.
Trịnh Giai cảm tưởng mình sắp ngất rồi, nhưng nhiều năm lăn lộn đã luyện cho hắn sức chịu đựng hơn người và khả năng chỉ bộc phát khi bị nguy hiểm, giúp hắn tạm thời còn duy trì được. Mắt của Trịnh Giai đã dần quen với bóng tối, dựa theo chút ánh sáng mờ nhạt, hắn nhìn thấy khóe miệng đối phương đang giương lên, là một nụ cười khẽ. Tiếp đó, hắn nghe thấy âm thanh dễ nghe của thanh niên:
- Ngực đau lắm đúng không? Đừng sợ, tôi không giết anh. Nếu muốn, hôm đó tôi đã làm rồi.
- Cậu... là người đã tiêm thuốc tôi? Cậu muốn gì? – Giờ thì Trịnh Giai có thể khẳng định đối phương chính là người thanh niên giả bệnh hắn gặp trong toilet hôm trước, đáng tiếc, hôm đó cậu ta một mực gục đầu xuống, khiến hắn không thể nhìn rõ mặt.
- Tôi đến để đưa anh thuốc giải, tránh cho anh chạy tới tìm bác sĩ tim mạch, uổng phí tiền chữa bệnh. – Giọng điệu của thanh niên đầy ngạo mạn.
- Thuốc giải? Làm sao tôi tin được đó là thuốc giải? – Trịnh Giai hoài nghi.
- Anh không tin cũng phải tin, vì không ai có thể giúp anh ngoài tôi. Bọn bác sĩ vô dụng kia không thể giải được loại độc tôi đã tiêm vào người anh đâu. Có phải họ nói thuốc ảnh hưởng lên hệ thần kinh nhưng chỉ gây ngủ thôi, đúng không? Haha, ngu ngốc. Thuốc của tôi trước tiên ảnh hưởng vào hệ thần kinh, sau đó thông qua dây thần kinh kích thích tim đập nhanh, gây ra các cơn co thắt ngực, nếu anh không nhanh giải độc, để nó thâm nhập vào tế bào cơ tim, thì không cứu được nữa đâu.
Thanh niên vừa nói vừa bước từng bước chậm rãi đến gần Trịnh Giai, giọng nói êm tai thật bình thản giảng giải cho hắn biết tình cảnh của mình. Trong ánh sáng chập choạng và bóng tối bao phủ, giọng nói dễ nghe trở nên đặc biệt huyền bí, như lời thì thầm tuyên bố tử vong của thần chết, một nửa gương mặt xinh đẹp của thanh niên lúc ẩn lúc hiện, khiến Trịnh Giai có ảo tưởng đối phương thật sự là yêu nghiệt, nguy hiểm và tuyệt đẹp, đến lấy mạng mình.Mà lúc này, Trịnh Giai đã bị cơn co thắt ở ngực hành hạ đến mức không dám cử động cơ thể, vì sợ rằng mình chỉ cần nhấc chân, lập tức sẽ ngã quỵ.
V }R$[
Trịnh Giai tay cầm ly rượu, vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười đối mặt với những khách mời khác, nhưng thật ra đầu óc đã có phần choáng váng. Hôm nay hắn sức khỏe không tốt, do suốt ba ngày qua chạy công tác ở Châu Âu, vừa đáp máy bay lúc chiều đã vội vàng đến dự tiệc. Cố uống nốt ly rượu, Trịnh Giai lịch sự xin phép vào toilet.
Hắn có chút đau đầu, nên đi vệ sinh xong thì nán lại chỗ bồn rửa mặt, lưng dựa tường. Trịnh Giai đứng đó chừng một phút hơn, hắn nhận ra thanh niên đang khom người gục mặt vào lababo không được bình thường, y đã như thế từ lúc hắn ra đây, vẫn chưa đứng dậy nổi. Trịnh Giai suy nghĩ mình nên lướt qua hay đến hỏi thăm, xét thấy thân phận người xuất hiện hoàn cảnh này đều không nhỏ, lại xét chính mình là người văn minh lịch sự, lại nghĩ tiếp với bản lĩnh chính mình và địa vị của mình thì đối phương không thể, cũng không dám giở trò, hắn quyết định tiến đến hỏi thăm, dù dự cảm chính mình đây là tự tìm phiền phức.
Trịnh Giai vỗ nhẹ vai người thanh niên, lịch sự hỏi:
- Này, cậu không sao chứ? Để tôi gọi nhân viên dìu cậu lên phòng nghỉ.
- Tôi... không sao. – Thanh niên đáp lời.
- Vẫn là thôi đi, để tôi gọi nhân viên dẫn cậu lên phòng nghỉ.
- Anh... giúp tôi chút được không... - Thanh niên vừa nói vừa đưa bàn tay về phía Trịnh Giai, cơ thể loạng choạng di chuyển, giống như muốn nhờ hắn giúp mình đứng vững.
Trịnh Giai ngại tiếp xúc với người lạ, nhưng trong trường hợp này thật khó từ chối, hắn đành đỡ đối phương đứng thẳng dậy. Khi thanh niên nghiên người dựa lên hắn, Trịnh Giai bất ngờ thấy gáy cổ mình nhói lên, hắn lập tức xô ngã đối phương ra, nhưng đã quá muộn. Bằng một cây kim thật mảnh, đối phương ghim vào cổ hắn, tiêm thuốc thành công, Trịnh Giai chỉ thấy trước mắt mọi thứ quay cuồng, cơ ngực thắt lại tưởng như không thở nổi nữa, sau đó dần mất đi ý thức...
Khi tỉnh dậy, Trịnh Giai đang nằm trên chiếc giường êm ái, nhưng xa lạ. Trịnh Giai nhìn xung quanh, dễ dàng nhận ra nơi này là phòng cao cấp của bệnh viện. Thở ra một hơi, hắn tự trách bản thân đã quá sơ ý rồi, cũng may đối phương không có ý giết mình. Trịnh Giai nhấn nút gọi y tá đến. Rất nhanh một tiểu cô nương trong đồng phục y tá vào phòng, lịch sự chào hắn.
- Ngài Trịnh, ngài đã tỉnh rồi, ngài có chỗ nào khó chịu không? Để tôi gọi bác sĩ đến.
- Không cần đâu, giúp tôi lấy điện thoại đi. – Cánh tay Trịnh Giai đang truyền nước, cơ thể cũng vô lực, hắn không thể đi lại được.
- Vâng, điện thoại của ngài đây. – Y tá rất nhanh thực hiện yêu cầu của hắn, sau đó lui ra ngoài.
Trịnh Giai gọi điện cho thư ký và cấp dưới thân tín, hỏi lại hoàn cảnh hôm đó.
Thì ra sau khi hắn ngất, có người lấy ghim cài áo của hắn bỏ vào ly rượu của cấp dưới đi cùng hắn, chính là Hàn Dật. Hàn Dật không kịp nhìn xem là ai ra tay, chỉ có thể phái người đi tìm hắn, nhanh chóng đưa hắn đến bệnh viện, cũng đã bưng kín thông tin, bởi vì không biết đối phương là ai, mục đích là gì, nên Hàn Dật quyết định không để lộ ra vụ này. Hắn đã ngất hai ngày, việc ở công ty vẫn ổn, đã có thư ký đắc lực – Hàn Tịnh, anh của Hàn Dật – thay hắn che giấu và xử lý công việc.
Trịnh Giai gật đầu. Hắn rất hài lòng với cặp anh em này, cả hai đều là người đắc lực do chính hắn chọn lựa và bồi dưỡng giữ bên mình.
- Đối phương đã làm gì tôi? Sau khi tôi ngất có liên hệ yêu cầu gì không?– Trịnh Giai hỏi.
- Chỉ đơn thuần tiêm thuốc. Đã phân tích thành phần, rất lạ, thuốc này ảnh hưởng trực tiếp lên hệ thần kinh, cậu hôn mê suốt hai ngày, chúng tôi rất lo lắng đã mới cả bác sĩ ở nước ngoài về, nhưng vì họ đều nói cậu chỉ ngủ thôi, chúng tôi mới an tâm phần nào. – Người trả lời là Hàn Tịnh.
- Hai bác vẫn chưa biết. – Hàn Dật muốn nói đến ba mẹ của hắn.
- Cứ tiếp tục giấu kín vụ này đi, tiếp tục âm thầm điều tra đối phương, à, khi nào tôi có thể xuất viện?
- Loại thuốc đối phương sử dụng rất lạ, cậu tạm thời nằm lại để theo dõi thêm vài ngày đi. – Hàn Tịnh đề nghị.
- Vậy hai ngày đi, hai ngày sau nếu không có vấn đề thì tôi xuất viện. – Trịnh Giai quyết định.
Cả ba ngồi nói thêm một lát, chủ yếu là tóm tắt công việc, lại tâm sự ít chuyện riêng tư với tư cách là anh em tốt của nhau, rồi Hàn Tịnh và Hàn Dật mới ra về.
Bệnh Viện Trung Tâm Thành Phố, lầu 9, phòng bệnh cao cấp 9A, 12:00 pm
Trịnh Giai đang nhắm mắt ngủ, hít thở đều đặn, đột nhiên co gập người lại ôm ngực. Hắn cảm thấy ngực thật đau đớn, cơ ngực co thắt lại, giống như lúc ở toilet hôm đó, tưởng là không thở nổi nữa. Trịnh Giai cố gắng duy trì chút lý trí còn sót lại, cố gắng vươn tay bấm nút gọi y tá. Nhưng lúc này, một bàn tay khác nắm lấy tay hắn, ngăn chặn hắn.
Cả người Trịnh Giai cứng lại giây lát, sau đó bất chấp ngực đau, hắn từ trên giường lăn xuống, lùi về phía sau, cảnh giác nhìn đối phương. Trịnh Giai một tay siết chặt ngực mình, cố gắng bình ổn hô hấp, một tay chống đất, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm bóng đen đứng bên giường bệnh.
Người kia là ai? Muốn gì? Có phải đến giết hắn không? Làm sao vượt qua được vệ sĩ của hắn mà không một tiếng động? Đột nhập bằng cách nào?
Bóng đen kia vẫn đứng yên bên giường.
Trịnh Giai cảm tưởng mình sắp ngất rồi, nhưng nhiều năm lăn lộn đã luyện cho hắn sức chịu đựng hơn người và khả năng chỉ bộc phát khi bị nguy hiểm, giúp hắn tạm thời còn duy trì được. Mắt của Trịnh Giai đã dần quen với bóng tối, dựa theo chút ánh sáng mờ nhạt, hắn nhìn thấy khóe miệng đối phương đang giương lên, là một nụ cười khẽ. Tiếp đó, hắn nghe thấy âm thanh dễ nghe của thanh niên:
- Ngực đau lắm đúng không? Đừng sợ, tôi không giết anh. Nếu muốn, hôm đó tôi đã làm rồi.
- Cậu... là người đã tiêm thuốc tôi? Cậu muốn gì? – Giờ thì Trịnh Giai có thể khẳng định đối phương chính là người thanh niên giả bệnh hắn gặp trong toilet hôm trước, đáng tiếc, hôm đó cậu ta một mực gục đầu xuống, khiến hắn không thể nhìn rõ mặt.
- Tôi đến để đưa anh thuốc giải, tránh cho anh chạy tới tìm bác sĩ tim mạch, uổng phí tiền chữa bệnh. – Giọng điệu của thanh niên đầy ngạo mạn.
- Thuốc giải? Làm sao tôi tin được đó là thuốc giải? – Trịnh Giai hoài nghi.
- Anh không tin cũng phải tin, vì không ai có thể giúp anh ngoài tôi. Bọn bác sĩ vô dụng kia không thể giải được loại độc tôi đã tiêm vào người anh đâu. Có phải họ nói thuốc ảnh hưởng lên hệ thần kinh nhưng chỉ gây ngủ thôi, đúng không? Haha, ngu ngốc. Thuốc của tôi trước tiên ảnh hưởng vào hệ thần kinh, sau đó thông qua dây thần kinh kích thích tim đập nhanh, gây ra các cơn co thắt ngực, nếu anh không nhanh giải độc, để nó thâm nhập vào tế bào cơ tim, thì không cứu được nữa đâu.
Thanh niên vừa nói vừa bước từng bước chậm rãi đến gần Trịnh Giai, giọng nói êm tai thật bình thản giảng giải cho hắn biết tình cảnh của mình. Trong ánh sáng chập choạng và bóng tối bao phủ, giọng nói dễ nghe trở nên đặc biệt huyền bí, như lời thì thầm tuyên bố tử vong của thần chết, một nửa gương mặt xinh đẹp của thanh niên lúc ẩn lúc hiện, khiến Trịnh Giai có ảo tưởng đối phương thật sự là yêu nghiệt, nguy hiểm và tuyệt đẹp, đến lấy mạng mình.Mà lúc này, Trịnh Giai đã bị cơn co thắt ở ngực hành hạ đến mức không dám cử động cơ thể, vì sợ rằng mình chỉ cần nhấc chân, lập tức sẽ ngã quỵ.
V }R$[
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook