Xà Đại Nhân
Chương 242: Có cảm giác sùng bái

Sau khi ông cụ quỳ ba lần lạy chín cái xong, Mặc Dạ mới cười khẽ nói: “Ta tưởng là nhà họ Phong không còn ai nữa, dù có thì cũng ẩn cư không màng việc đời, không ngờ vẫn còn có người phụ trách toàn cục như thế này:

Ông cụ đó cười ha ha, nói với Mặc Dạ: “Xà quân đã xuất hiện, vậy thì chuyện của Dung Thiên?" Mặc Dạ nhìn tôi: “Ngày mai sẽ giải quyết." Tôi đang suy nghĩ làm sao để Lão Phong này tin tưởng. Thì thấy ông ta nhìn Mặc Dạ với sắc mặt vinh dự: “Chỉ cần Xà quân đã nói thì chúng tôi yên tâm" Nói rồi rất cung kính nhìn Mặc Dạ: “Xà quân còn muốn căn dặn gì không?"

"Không" Mặc Dạ ôm tôi, lắc đầu, đi ra ngoài: “Chờ đến ngày mai đi" Lão Phong vẫn làm cái lễ kì lạ đó nhìn Mặc Dạ, dõi mắt nhìn chúng tôi rời đi. Tôi còn tưởng Mặc Dạ sẽ đưa tôi đi luôn, nhưng hắn lại ôm tôi, từ từ đi ra ngoài. Đến nơi có bức biểu ngữ màu trắng thì xé biểu ngữ ra và khom người đưa tôi chui ra ngoài. Người bên ngoài thấy chúng tôi đi ra thì lập tức kêu lên: “Ra rồi! Ra rồi!"

Dường như bọn họ định lao đến, nhưng khi thấy tôi cùng ra ngoài với Mặc Dạ thì không với chất vấn, mà lại cầm điện thoại ra chụp ảnh.

Bác gái kéo tôi tham gia đòi quyền lợi vừa chụp vừa nói: “Đây là đoàn làm phim nào đây? Quay cái gì vậy? Đây là nam chính hả? Đẹp trai thế này."

Mặc Dạ ho khan, nhìn mọi người xung quanh: “Chuyện tối qua, chúng tôi sẽ lấy lại công lý cho mọi người, mong mọi người trở về kiên nhẫn chờ. Cứ đăng kí thiệt hại là được, chúng tôi sẽ bồi thường hết"

Dưới ánh đèn flash, Mặc Dạ chỉ nói một câu ôn hòa như thế, nhưng dường như những người đòi quyền lợi đó chỉ quay video rồi nói với Mặc Dạ mấy câu như :"Nhất định phải giải quyết cho chúng tôi", "Nếu không trả tiền bồi thường thì sẽ đăng video lên mạng", xong rồi cũng không ở lại thêm nữa.



Tôi không khỏi nghiêng đầu nghiêm túc đánh giá Mặc Dạ: “Có phải Xà quân cũng giống Long Duy, khiến người ta có cảm giác sùng bái?"

Người bình thường thấy sợ hãi Phù Ngàn, tôi không cảm thấy thế, cái cảm muốn quỳ lạy Long Duy, tôi cũng không có cảm giác đó. . Nhưng tôi dám chắc, ban nãy lúc Mặc Dạ nói chuyện nhẹ nhàng, chắc chắn đã dùng gì đó, nếu không dù họ có tin tưởng Mặc Dạ đi nữa thì cũng không rời đi như thế đâu. ít nhất là thấy "nam chính" đẹp trai như thế thì cũng phải chụp thêm vài bức ảnh chứ!

Nhưng Mặc Dạ chỉ bình tĩnh nhìn những người đó rời đi, nặng nề nhìn gà vịt mà bọn họ đặt trên gạch, chầm chậm ngồi xổm xuống, lật một con gà chết lại: “Em xem"

Thì thấy dưới thân con gà chết có từng thứ như một đống máu loãng, chầm chậm nhúc nhích. Nhìn qua như một đống nước đen, nhưng cũng giống như khói đen, mà cũng giống như là mùi của xác chết nửa dưới của con gà chết.

Mặc Dạ nhẹ nhàng gõ ngón tay, một con dao băng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng đâm xuống cánh gà rồi chầm chậm di chuyển, con dao băng đó lập tức hòa tan.

Rồi sau đó tôi nghe thấy tiếng "lạch cạch", tất cả thịt gà và xương gà lập tức tách rời ra, một bộ xương gà trơ trụi xuất hiện trước mắt tôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương