Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!
Chương 107: Cạm bẫy (11)

Edit: Tịnh Hảo.

Beta: Trịnh Phương.

“Nhị tẩu, vứt bình này đi, ta thật sự không ngửi được mùi bột hùng hoàng (*).”

(*) Hùng hoàng: Khoáng vật có sắc vàng, dùng làm thuốc, có thể giải độc.

Vừa mới bước vào Kim gia, Vân Tinh có chút khó xử mà nhìn bình sứ trong tay Vân Đình, những chuyện khác thì không nói, chính mình thật sự là có chút không thích thứ mùi kỳ quái này.

Cầm bình nhìn một chút, Y Đình nhìn quanh bốn phía, kéo nàng đi tới góc, bộ dáng thần bí.

“Không thể vứt, ta luôn cảm thấy Lộ Nhi có chút kỳ quái, ngươi không phát hiện sao?”

Yên lặng gật đầu. Nàng không thể không thừa nhận, từ sau khi Lộ Nhi tới Kim gia, liền xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ, bây giờ ngay cả tướng công cũng thay đổi, nhưng mà, tướng công học giỏi như vậy, nàng ngược lại an tâm không ít.

Die ndđanlequ y ydon 

“Cho nên hôm nay ngươi nhịn một chút, cũng chỉ là rắc chút thuốc vào trong viện mà thôi, nếu ngươi thật sự chịu không nổi, thì đốt chút huân hương. Hơn nữa, cũng không phải chúng ta cho hắn ăn bột hùng hoàng, chỉ là rắc một ít trong sân, nếu đại ca hỏi tới, thì nói là rắc thuốc diệt chuột không phải được rồi sao.” Y Đình thấp giọng nói. Dù sao Lộ Nhi cũng là người ngoài, không thể không đề phòng một chút.

Mặc dù nàng không thể nào tin có yêu quái, nhưng Lộ Nhi thật sự có chút kỳ quái, mà tên đạo sĩ kia vừa vặn tìm đến vào lúc này, trong này, nghĩ như thế nào cũng thấy kỳ lạ.

Đợi đến khi nhìn thấy một nha đầu cách đó không xa đang dần dần đi tới, nàng vỗ vỗ tay Vân Tinh, vẫy tay gọi nha đầu kia.

“Nhị phu nhân có gì căn dặn ạ?” Nha đầu mặc xiêm y màu xanh nhạt bước nhanh tới, thiếu chút nữa ngã một cái, may mà đỡ được cây cột hành lang để ổn định cơ thể, cúi đầu, lúng túng tiến lên.

“Ngươi cầm chỗ thuốc diệt chuột này rắc vào đình viện, rắc hết toàn bộ.” Giao cái bình cho nha đầu, Y Đình dặn dò kĩ càng.

“Dạ, phu nhân.” Nha đầu cũng không hỏi nhiều, cầm thuốc xong liền khẽ rời khỏi.

Vân Tinh nhíu mày suy nghĩ, dù sao Lộ Nhi cũng sẽ không tới bên viện mình, nếu như rắc, vậy chẳng phải mình cũng không thể ra ngoài sao?

Nhưng vừa định gọi nha đầu kia lại, thì đã không thấy nửa cái bóng trên hành lang thật dài.

“Nhị tẩu, nha đầu kia tên là gì vậy?” Không được thì kêu đầy tớ khác đi căn dặn nha đầu kia.

@@Tịnh Hảo đien dan le quy don

“Ta không chú ý tới.” Nói đến đây, Y Đình nhìn lại nàng: “Sao thế?”

“Trong phủ chúng ta có hạ nhân thích mặc xiêm y màu xanh nhạt sao?”

Ngẩn ra, nhìn về hướng nha đầu kia rời đi, Y Đình không khỏi có chút nghi ngờ, rõ ràng dáng vẻ nàng đi rất chậm, sao mới chỉ có một lát, đã ra khỏi hành lang dài vậy rồi?

Nơi rừng trúc, bóng trúc lay động, gió mát lạnh lướt qua, tiếng lá vang xào xạt, dưới cái bóng loang lổ, dường như thấp thoáng có một thiếu nữ đang đứng, tựa vào cây trúc, vóc người đẫy đà lả lướt hấp dẫn, cả người màu đỏ nổi bật mà chói mắt, xuôi eo, trên đất cũng trải nhiều điểm đỏ đậm, phảng phất giống như hoa đỗ quyên đỏ nở rộ, đỏ tươi như máu.

“Trúc Hồng, ta lấy được rồi......” Chạy chậm vài bước, mắt thấy cái bóng màu xanh nhạt lại sắp ngã sấp xuống, liền “bịch” một tiếng, một làn khói trắng bốc lên, bóng dáng xanh nhạt liền biến mất.

Lạnh nhạt mà quay người lại, người màu đỏ nhìn chỗ bốc khói, chỉ thấy khói trắng tản đi, một tiểu hồ ly màu xanh nhạt lắc đầu vung móng, tựa như bị làn khói làm nghẹn đến mơ hồ.

Một móng ôm một bình sứ, lung la lung lay mà chạy tới.

“Cám ơn ngươi, Yên Lục.” Ngồi xổm người xuống, ôm cổ nó, khẽ vuốt bộ lông mềm mại màu xanh nhạt kia.

Trong tộc hồ ly, thường thấy nhất chính là hồ ly trắng và hồ ly đỏ, loại có bộ lông màu xanh nhạt như nó có thể nói là vô cùng hiếm có, ở trong bộ tộc cũng là có một không hai, nhưng, cũng chính vì vậy, mà bị hồ ly trong tộc ức hiếp, đến nỗi thường xuyên trốn tới rừng trúc làm bạn với mình.

“Ta rất ít khi biến thành người, cho nên bước đi còn chưa ổn định, ngươi mau nhìn xem có phải là thứ này không?” Yên Lục sốt ruột nói, sợ đồ mình cầm về không phải là đồ nàng muốn.

Không cần nhìn, chỉ cần khẽ ngửi qua bình sứ, là có thể ngửi được hương vị gay mũi kia, khiến cho đầu váng mắt hoa.

Nàng gật đầu một cái: “Không sai, là bột hùng hoàng. Yên Lục, vậy ngươi có rắc bố bột gạo nhuộm màu vào viện không? Không nên để nhị phu nhân nghi ngờ mới được.” 

Yên Lục đắc ý chớp chớp đôi mắt tròn nhỏ, thỉnh thoảng lại dùng móng vuốt vuốt bộ lông màu xanh nhạt trên tay.

“Ngươi yên tâm đi, chuyện nên làm, ta đều làm xong rồi.”

Nghe được những lời này, Trúc Hồng cười nhạt gật đầu, trong lòng không tự chủ được mà nghĩ đến ánh mắt nhìn mình chăm chú không ngừng vào buổi sáng, nàng không ngờ, hắn vẫn phát hiện ra mình… nhưng tại sao không nói cho lão đạo sĩ?

Hoàng hôn ngả về tây, bụi cỏ ở cửa Kim gia mơ hồ lắc lư hai cái, lại yên lặng bất động, mà Kim Lộ Nhi vẫn nắm tay của Kim Bảo Nhi suốt quãng đường trở về cũng nhìn sang, sau khi khóe miệng lộ ra một nụ cười thâm sâu, lại giống như không có chuyện gì mà nhìn hai nữ tử đứng ở cửa.

“Các ngươi trở về rồi, nhanh, hôm nay hai người chúng ta tự mình xuống bếp làm rất nhiều món ăn ngon, đại ca, ngươi phải ăn nhiều một chút mới được.” Y Đình tiến lên đi tới bên cạnh Kim Khoáng giúp hắn lau mồ hôi trên mặt, nghiêng đầu cười với Kim Bảo Nhi.

“Đúng vậy, đã lâu rồi không làm đồ ăn, cũng không biết làm như thế nào, tướng công, nếu khó ăn, ngươi cũng đừng cười nhạo chúng ta.” Chẳng biết tại sao Vân Tinh lại liếc Lộ Nhi một cái, há mồm muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

“Lộ Nhi, lát nữa phải ăn nhiều một chút.” Kỳ quái, tại sao nương tử nói chuyện nhưng lại nhìn Lộ Nhi? Kim Khoáng vội vàng nói.

Gật đầu một cái, hắn trái lại cũng không quan tâm vẻ cảnh giác trong mắt các nàng, nghênh ngang mà nắm tay Kim Bảo Nhi đi vào bên trong.

Nhưng mới đi đến cửa lớn, bước chân sau lưng lập tức bất động, mà hai người Y Đình và Vân Tinh kỳ quái lôi kéo hôn phu của mỗi người lui xuống mấy bước, cặp mắt trợn tròn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể gặp chuyện nguy hiểm gì đó.

“Hôm nay họ sao thế?” Không chỉ tự mình xuống bếp, còn ra cửa nghênh đón, hiện tại lại kỳ quái lui về sau, vẻ mặt đề phòng, Kim Bảo Nhi nghi hoặc mà cúi đầu. Không phải Lộ Nhi làm cái gì các nàng chứ? Nhưng mà, gần đây Đông Công Bằng buồn bực trong phòng không ra ngoài, hắn vừa tan học liền đến tìm mình, làm sao có thời gian đi chỉnh người.

“Rắc chút thuốc chuột mà thôi.” Hắn giật giật khóe miệng cười khẽ, nhìn bột phấn nhàn nhạt trong viện tử, một cước đạp lên.

Mà có một bóng dáng vụt qua bụi cỏ tới tường ngói, chỉ nghe hai tiếng “bịch bịch”, như là có thứ gì đó rơi xuống đất.

Lại xảy ra chuyện gì rồi? Kim Bảo Nhi nhíu mày, đang muốn ra ngoài cửa nhìn xem, nhưng lại bị Lộ Nhi kéo cổ tay, mặt nhỏ nhắn khẽ lắc.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nàng cũng không phải là đứa ngốc, nhìn hành động của Lộ Nhi, rõ ràng là có chuyện gạt mình. Ngữ khí trầm xuống, nàng chỉ cho hắn cơ hội cuối cùng để giải thích.

“Cơm nước xong liền nói cho ngươi biết, bụng của ta thật đói!” Mắt to chứa đầy nước chớp chớp, hắn đáng thương xoa cái bụng đói đói khát reo lên.

Hiểu hắn không muốn nói rõ, nàng thở dài, liếc nhìn vẻ mặt vẫn vô cùng nghi ngờ của đệ tức (em dâu), suy nghĩ một lát, cuối cùng dẫn Lộ Nhi vào đại sảnh ăn cơm trước.

“Nhị tẩu, không có phản ứng......” Đi tới bên người Y Đình, Vân Tinh an tâm vuốt ngực một cái: “Ta đã nói hai đạo sĩ này đang gạt người.”

“...... Đi vào ăn cơm đi.” Giọng điệu Y Đình buồn bực, một tay kéo tướng công vẻ mặt nghi ngờ đi vào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương