Whitney, My Love
-
Chương 15
Cảnh tượng chào đón Clayton vào sáng thứ Tư khi chàng phóng ngựa lên ngọn đồi nhìn xuống khu rừng của nhà Sevarin khiến chàng gò cương ngựa khựng lại. Những cỗ xe song mã rải rác khắp nơi, trên đó là những phụ nữ cầm những chiếc ô sặc sỡ và những người đàn ông trong những bộ trang phục Chủ nhật đẹp nhất của họ. Ít hơn là những khán giả không có xe ngựa đang cưỡi trên lưng ngựa, đứng trên những chiếc xe bò hoặc đi bộ loanh quanh.
Tất cả khung cảnh bên dưới chỉ còn thiếu vài người biểu diễn trên dây trong áo chẽn lụa sặc sỡ và một vài diễn viên nhào lộn là đủ để biến nó thành một hội chợ chính thức của một miền quê. Ngay cả khi chàng nghĩ vậy, vài người đã nâng kèn trumpet lên và thổi hai tràng dài, đám đông nhất loạt quay lại để nhìn chàng chạy xuống con dốc.
Bên dưới chiếc mũ kéo thấp xuống mặt, Whitney liếc nhìn chăm chú con ngựa của Clayton khi chàng tiến đến. Nàng nhìn thấy bốn chiếc chân mạnh khỏe, một bộ ngực đầy cơ bắp và cái hông của một con ngựa săn khỏe mạnh, nhưng vì tầm mắt từ góc nhìn của nàng bị hạn chế, nàng chỉ có thể nhìn thấy thêm là người cưỡi ngựa đang đi một đôi giày cưỡi ngựa da nâu bóng loáng và một chiếc quần da hoẵng vừa vặn với chàng đến mức hoàn hảo.
“Nàng có đang ao ước đây là một cuộc đấu súng 20 bước không, cô Stone?” Clayton chòng ghẹo khi chàng điều khiển con ngựa vào vạch xuất phát bên cạnh nàng.
Whitney ngẩng đầu, định đối xử với anh ta với thái độ xã giao lạnh lùng, nhưng nụ cười của anh ta quá sức trẻ con khiến nàng bị tước bỏ vũ khí và gần như mỉm cười lại. Hai người hàng xóm vội vã tiến lên để chúc chàng may mắn, làm sao nhãng sự chú ý của chàng đối với nàng.
Whitney quan sát chàng nói và đùa cợt với họ. Chàng trông thật thoải mái trên con tuấn mã mạnh mẽ, và chàng nói chuyện với mấy người đàn ông đó với vẻ dí dỏm biếng nhác khiến nàng khó có thể tin rằng chàng cũng là người quyến rũ đáng sợ và tàn nhẫn, người đã tấn công nàng ở nhà anh ta, ôm nàng chặt vào anh ta trong khi cái miệng khao khát của anh ta chiếm hữu nàng. Như thể anh ta là hai con người, một người nàng có thể rất thích, một người nàng sợ hãi và tin nhầm - với lý do rất thích đáng.
Cha Elizabeth thổi thêm một hồi kèn và bên dưới nàng, Vượt Qua Nguy Hiểm lắc lư bồn chồn. “Hai người đã sẵn sàng chưa?” Paul gọi với về phía Whitney và Clayton. Khi anh giơ khẩu súng lên không khí, Whitney nghiêng về phía Clayton và mỉm cười ấm áp với đôi mắt xám đang tỏ vẻ ngạc nhiên của chàng, rồi nói rất dịu dàng, “Nếu ngài có thể đi theo tôi, thưa ngài, tôi sẽ vui lòng chỉ đường cho ngài.”
Clayton thốt ra một tiếng cười to, súng bắn, và con ngựa của chàng nhảy chồm lên. Chàng phải cúi mình xuống để lấy lại dây cương đã tuột mất trong sự ngạc nhiên, và lúc chàng đã kiểm soát lại con ngựa, Whitney đã dẫn trước chàng một đoạn đáng kể.
Vó ngựa nện ầm ầm xuống nền đất xanh cứng khi con Chiến Binh ra sức để thu hẹp khoảng cách, nhưng Clayton khẽ kìm nó lại, trì hoãn thời gian khi họ quặt về phía tây, phi nước đại dọc theo bờ suối. “Thong thả nào,” Clayton xoa dịu cho ngựa đang lao tới của chàng. “Để xem cô ấy có thể làm gì trước khi chúng ta hành động.”
Trước mặt họ, Vượt Qua Nguy Hiểm nhảy vọt qua một bức tường đá thấp với một cú nhảy hoàn hảo, và Clayton cười toe toét tán thưởng. Whitney đang ngồi vững vàng và duyên dáng trên yên ngựa, điều khiển con ngựa đực non với kỹ năng tuyệt vời.
Khi họ chuyển hướng sang đoạn đường đua cuối cùng, Clayton có thể nói rằng Vượt Qua Nguy Hiểm đã bắt đầu mệt mỏi. Quyết định vượt qua Whitney khi chàng vòng qua góc ngoặt đột ngột tiếp theo của cánh rừng, Clayton nhỏm lên và ngả về phía trước trên yên ngựa, thả lỏng sự kìm hãm trên dây cương. Ngay lập tức, Chiến Binh lao vụt về phía trước với những bước chân dài như nuốt chửng mặt đất.
Họ phi nước đại quanh vòng cung cuối cùng - và hơi thở của Clayton đông cứng lại trong ngực. Con ngựa đen đang chạy ngược lại đường của chàng... mà không có người cưỡi. Giật mạnh giây cương của Chiến Binh, Clayton tìm kiếm nàng, trái tim chàng lo lắng đập dữ dội.
Và sau đó chàng thấy nàng. Nàng đang nằm thành một đống co cắp bên dưới một cây sồi lớn ở bìa rừng. Phía trên nàng là một cành cây to nhô ra, chắc là thủ phạm gạt nàng khỏi ngựa khi nàng rẽ sang đột ngột.
Lao xuống khỏi yên ngựa, chàng chạy đến chỗ nàng, cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết trong đời. Hoảng hốt, chàng bắt thấy mạnh và thấy nó đập nhịp nhàng trong cổ họng mảnh mai của nàng, sau đó chàng bắt đầu kiểm tra dấu hiệu chấn thương trên đầu nàng. Nỗi sợ xuyên qua chàng khi chàng nhớ đến những câu chuyện về những người bị đập đầu và không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Khi chàng không thấy vết cắt hay chỗ sưng nào trên đầu nàng, chàng lướt tay xuống tay và chân nàng, kiểm tra xem có bị gãy xương hay không. Dường như không sao, vì thế chàng kéo bỏ áo khoác ngoài và đặt nó bên dưới đầu nàng. Ngồi trên gót chân, chàng bắt đầu chà xát hai cổ tay nàng.
Hai hàng mi của nàng nhấp nháy, và Clayton gần như rên lên vì nhẹ nhõm. Dịu dàng gạt những lọn tóc dày rối bù khỏi trán nàng, chàng nghiêng lại gần nàng hơn. “Ổn cả thôi, bé con. Nàng bị đau ở đâu? Nàng có thể nói không?”
Đôi mắt xanh nước biển mở ra, nhìn chàng với vẻ bình tĩnh và thản nhiên. Nàng có một đôi mắt thật đẹp, chàng nghĩ khi nàng tặng chàng một nụ cười khẽ trấn an nhưng vẫn còn run run. Nhưng lời nói đầu tiên của nàng quét sạch tất cả sự ngọt ngào khỏi tâm trí chàng. “Ngài nên nhớ là,” nàng thì thầm, “trước khi xảy ra tai nạn, tôi đang dẫn trước.”
Clayton khó có thể tin vào tai mình. Chàng đứng dậy trên đôi chân không vững và dựa vào một thân cây, nhìn chằm chằm vào nàng trong sự im lặng sửng sốt.
“Ngài sẽ giúp tôi đứng dậy chứ?” Phút sau nàng hỏi.
“Không,” chàng kiên quyết nói, khoanh tay trước ngực. “Ta sẽ không.”
“Được thôi,” nàng thở dài, đứng lên với vẻ hơi cứng nhắc và vuốt thẳng váy áo của mình, “nhưng như thế thật là không lịch thiệp.”
“Cũng không lịch thiệp hơn khi nàng giả vờ ngã lúc nhận ra rằng nàng không thể dẫn trước được nữa.”
Nhìn anh ta với vẻ là lạ, nàng với xuống và nhặt chiếc áo trên đám lá, sau đó phủi sạch nó và đưa lại cho anh ta. Nàng lắc đầu với vẻ hối hận nhưng Clayton nhìn thấy một nụ cười nhẹ chạm trên môi nàng. “Đó luôn là một trong những khuyến điểm khó ưa nhất của tôi,” nàng thừa nhận với một tiếng thở dài cường điệu. “Và nó khiến tôi cực kỳ hối tiếc, tôi đảm bảo với ngài đấy.”
“Là cái gì?” Clayton hỏi, cố nén lại một nụ cười trước vẻ hối hận hoàn toàn thiếu vắng trên khuôn mặt đáng yêu đang ngước lên của nàng.
“Ăn gian,” nàng nghiêm trang trả lời. “Tôi ăn gian khi không thể thắng.” Nàng luồn những ngón tay vào tóc, nhăn nhó khi thấy những chiếc lá rơi xuống từ mái tóc rối bù, và Clayton cười thành tiếng với chính mình. Nàng có thể biến những lỗi lầm của mình thành một đức tính và những đức tính tốt thành những lỗi lầm chỉ bằng một cái nhún vai hay một cái lắc của cái đầu xinh đẹp.
Trong khi Whitney tìm kiếm chiếc roi cưỡi ngựa trong đám lá, Clayton đi về phía con ngựa và nhảy lên yên cương. Đi nước kiệu đến chỗ Vượt Qua Nguy Hiểm, chàng túm lấy dây cương của nó và dẫn nó quay lại chỗ Whitney, nhưng khi nàng đưa tay lấy dây cương, Clayton cố tình kéo con ngựa vượt về phía trước, qua khỏi tầm với của nàng. “Ta thấy ấn tượng với lời thú tội thành thật của nàng, thưa quý cô,” chàng giải thích khi nàng thả tay xuống và cau mày nhìn chàng, “và điều đó khiến ta phải có lời thú nhận của chính mình. Nàng biết đấy, ta là một trong những người bảo thủ sẽ làm bất kể điều gì để ngăn một người ăn gian chiến thắng. Thực ra, ngay cả ta cũng sẽ lừa dối, để ngăn chặn nó xảy ra.”
Kéo theo con ngựa của nàng, chàng chạy nước kiệu vài bước, sau đó quay lại nhìn nàng qua vai. Whitney đang chìn chằm chằm vào chàng trong sự căm phẫn không nói lên lời. “Đi bộ quay lại cũng không phải xa,” Clayton nhắc nàng với giọng cười cợt. “Tuy nhiên, nếu nàng thích cưỡi ngựa, hiện tại chắc có ai đó sắp đi đến phía này để xem chuyện gì đã trì hoãn chúng ta. Nhưng cho dù cách nào, nàng sẽ không thể cưỡi lại con ngựa này và cố gắng hoàn thành cuộc đua.”
Whitney nhìn qua đôi mắt nhíu lại khi anh ta phi nước kiệu đi mất và mang theo con ngựa của nàng. Trong lúc lo sợ giận dữ, nàng quất chiếc roi vào chân mình, sau đó hét lên vì cái nhói đau nhận được. Nàng ngồi sụp xuống đất để chờ giải cứu, nhưng càng ngồi đó lâu, nàng càng cảm thấy khôi hài hơn. Nàng đã không chủ tâm ngã ngựa tí nào. Nếu nàng cảm thấy có lỗi về điều gì, thì chính là đã ngốc nghếch nhìn qua vai để ước lượng xem còn bao xa thì Clayton sẽ vượt qua con ngựa đang mệt mỏi của nàng. Khi nàng quay lại, một cành cây thấp đã nhô ra ngay trước ngực nàng.
Whitney cố gắng giận dữ với Clayton vì đã phũ phàng để nàng lại, nhưng nàng không thể duy trì cơn giận của mình. Nàng vẫn nhớ anh ta đã tỏ ra lo lắng như thế nào khi anh ta cúi xuống nàng. Giọng anh ta lạc đi vì quan tâm, và mặt anh ta phờ phạc vì lo lắng khi anh ta thì thầm, “Ổn cả thôi, bé con. “
Whitney giựt một nắm có và thở dài vứt nó đi. Nàng ước làm sao Clayton sẽ chấp nhận chỉ làm bạn nàng. Anh ta sẽ là một người bạn tuyệt vời, nàng nghĩ. Anh ta có thể trở nên rất quyến rũ và thú vị, và anh ta làm nàng cười. Có lẽ khi nàng là một phụ nữ đã kết hôn, Clayton sẽ thôi không xem nàng là một cuộc chinh phục có thể đạt được và sau đó họ có thể trở thành bạn bè. Có lẽ -
Whitney quên mất Clayton khi Paul phi nhanh qua đoạn rẽ và hãm cương dừng khựng lại bên cạnh nàng. Khi anh thấy nàng ngồi đó, vẻ mặt anh chuyển từ lo lắng sang tức giận. “Em có nghĩ là em có thể giải thích với anh tại sao mỗi lần em và Westland ở cùng nhau, hai người dường như biến mất không?” anh cằn nhằn hỏi.
Lúc Clayton phi nước kiệu đến khu rừng nhỏ dẫn theo Vượt Qua Nguy Hiểm, một tiếng kêu lo lắng phát ra từ những người đến xem. Họ lao về phía trước với Quý bà Gilbert dẫn đầu. “Chuyện gì xảy ra?” Dì Whitney hét lên. “Whitney đâu?”
“Cô ấy sẽ về đến ngay thôi,” Clayton đáp lại bà. Quay lại trên yên ngựa, Clayton quan sát Whitney cưỡi ngựa một bên trước Sevarin đang tiến đến. Khi chàng nhìn vào nàng, đột nhiên chàng thay đổi ý kiến trước đây của mình về việc làm thế nào nàng rời khỏi ngựa trong cuộc đua. Tuy nhiên, nàng đã ngã ngựa, không phải là cố tình, chàng quyết định. Đơn giản là Whitney sẽ không từ bỏ.
Ở vạch đích, Whitney tuột xuống từ con ngựa của Paul và do dự liếc nhìn Clayton, tự hỏi chàng đã nói gì với mọi người. Những người xem kéo dồn về phía nàng trong khi những người đã đặt cược kết quả cuộc đua hét lên yêu cầu nàng đưa ra kết quả.
Nghiêng xuống, Clayton nắm dưới cánh tay nàng và kéo nàng lên ngựa ngồi một bên trước anh ta. “Họ đang đợi nàng tuyên bố ai là người thắng cuộc đua này,” chàng chỉ ra, phớt lờ biểu hiện phẫn nộ vì bị đối xử một cách suồng sã.
“Ngựa của tôi về chậm hơn một dặm,” Whitney nói to, “Ngài Westland đã thắng.” Nàng quay lại với Clayton và nói thầm, “Thực ra, không có người thắng cuộc.”
Hai hàng lông mày của chàng nhướng lên chế nhạo. “Ngựa của nàng đang mệt mỏi và nàng sắp thua,” chàng nói với nàng. “Và nàng là một người cưỡi ngựa giỏi đủ để nhận ra điều đó từ lâu trước khi ngã xuống.”
“Tôi vui rằng ít nhất ngài cũng vui lòng tin rằng tôi thực sự bị ngã,” Whitney nghiêm nghị đáp lại.
Clayton bật cười. “Nếu nàng có chút ít ý tưởng rằng ta đặt lòng tin ở nàng đến mức nào, nàng sẽ phải sửng sốt.”
Trước khi Whitney có thể suy nghĩ về lời tuyên bố gây choáng váng đó, anh ta nhẹ nhàng nhấc nàng xuống khỏi yên ngựa. Đứng trước Paul, nàng nhìn Clayton quay ngựa và phi nước kiệu lên đỉnh đồi.
*****
Thứ Năm lề mề trôi qua với rất ít chuyện để choán lấy thời gian của Whitney. Paul bận rộn chuẩn bị cho chuyến đi, vì vậy nàng dành cả ngày để giúp đỡ việc chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật cho cha nàng vào thứ Bảy và viết thư cho các bạn ở Paris.
Sáng thứ Sáu, nàng biết một lá thư dài cho Emily đang ở Luân Đôn. Sức cám dỗ phá vỡ sự im lặng gần như mang tính mê tín do nàng tự đặt ra về Paul gần như vượt qua ngưỡng chịu đựng, vì vậy nàng nói bóng gió rằng nàng sớm sẽ có vài tin rất thú vị cho bạn mình. Nàng kết thúc với một lời hứa sẽ đến thăm Emily ở Luân Đôn, một lời hứa Whitney biết nàng sẽ sớm thực hiện, vì nàng sẽ cần đến đó để mua sắm váy cưới và sính lễ về nhà chồng. Khi nàng ở đó, nàng sẽ yêu cầu Emily làm phù dâu danh dự* của hôn lễ, nàng hạnh phúc quyết định.
(*Phù dâu danh dự - matron of honor: thường là bạn thân của cô dâu và đã có chồng, có trách nhiệm giúp đỡ cô dâu chuẩn bị và hoàn thành lễ cưới, đồng thời cũng tham gia vào đoàn phù dâu trong đám cưới như những phù dâu chưa chồng khác.)
Nàng mang lá thư xuống tầng dưới để gửi đi và nhận ra rằng Clayton Westland vừa đến. Anh ta đang trò chuyện phiếm một cách hòa nhã với Anne trong phòng khách hoa hồng, và anh ta lịch sự dứng lên khi Whitney tham gia với họ.
“Ta đến để đảm bảo rằng nàng đã hoàn toàn bình phục sau tai nạn hôm kia,” anh ta nói với nàng, nhưng không có chút chế nhạo mỉm mai thường thấy không giọng anh ta.
Whitney biết rằng đây là cách anh ta xin lỗi vì đã nghĩ nàng giả vờ ngã. “Hoàn toàn bình phục,” nàng đoan chắc với anh ta.
“Tuyệt vời,” anh ta nói. “Vậy nàng sẽ không thể tuyên bố rằng đang suy nghĩ không mạch lạc hoặc sức khỏe yếu nếu ta chính thức thách đấu nàng tại bàn cờ lần nữa. Chiều nay?”
Whitney rơi ngay vào bẫy của anh ta như một con cá hồi đớp một con ruồi - đó là vì sao nàng kết thúc với việc dành phần lớn thời gian còn lại trong ngày thích thú để chiến đấu và đùa cợt với anh ta qua bàn cờ, với dì nàng ngồi gọn lỏn trong chiếc ghế sô-pha trong vai trò một người đi kèm tươi cười, trong khi những ngón tay của bà lanh lẹ bay trên khung thêu.
Nằm trên giường đêm đó, Whitney cố dỗ giấc ngủ, nhưng nó từ chối đến. Nàng giơ bàn tay trái lên và nhìn vào những ngón tay dài của nàng trong bóng tối. Liệu có thể có một chiếc nhẫn đính hôn ở đó vào ngày mai không? Đó là điều có thể, nếu như cha nàng trở về sớm vào chiều mai để Paul có thể nói chuyện với ông. Và sau đó họ sẽ công bố sự hứa hôn của họ ở bữa tiệc tối mai.
Whitney không phải là người duy nhất không ngủ được. Với hai tay quắc sau đầu, Clayton nhìn chằm chằm vào trần nhà trên giường, thích thú tưởng tượng đêm hôn lễ của họ. Máu của chàng sôi lên nóng bỏng khi chàng hình dung ra thân hình thon dài, mềm mại của Whitney bên dưới chàng, hông nàng cong lên để đón nhận cú thúc của chàng. Nàng là một trinh nữ, và chàng sẽ dịu dàng chăm sóc để khuấy động nàng cho đến khi nàng rên lên vì đam mê trong vòng tay chàng.
Với suy nghĩ say mê đó trong đầu, chàng lăn người sang một bên và cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Tất cả khung cảnh bên dưới chỉ còn thiếu vài người biểu diễn trên dây trong áo chẽn lụa sặc sỡ và một vài diễn viên nhào lộn là đủ để biến nó thành một hội chợ chính thức của một miền quê. Ngay cả khi chàng nghĩ vậy, vài người đã nâng kèn trumpet lên và thổi hai tràng dài, đám đông nhất loạt quay lại để nhìn chàng chạy xuống con dốc.
Bên dưới chiếc mũ kéo thấp xuống mặt, Whitney liếc nhìn chăm chú con ngựa của Clayton khi chàng tiến đến. Nàng nhìn thấy bốn chiếc chân mạnh khỏe, một bộ ngực đầy cơ bắp và cái hông của một con ngựa săn khỏe mạnh, nhưng vì tầm mắt từ góc nhìn của nàng bị hạn chế, nàng chỉ có thể nhìn thấy thêm là người cưỡi ngựa đang đi một đôi giày cưỡi ngựa da nâu bóng loáng và một chiếc quần da hoẵng vừa vặn với chàng đến mức hoàn hảo.
“Nàng có đang ao ước đây là một cuộc đấu súng 20 bước không, cô Stone?” Clayton chòng ghẹo khi chàng điều khiển con ngựa vào vạch xuất phát bên cạnh nàng.
Whitney ngẩng đầu, định đối xử với anh ta với thái độ xã giao lạnh lùng, nhưng nụ cười của anh ta quá sức trẻ con khiến nàng bị tước bỏ vũ khí và gần như mỉm cười lại. Hai người hàng xóm vội vã tiến lên để chúc chàng may mắn, làm sao nhãng sự chú ý của chàng đối với nàng.
Whitney quan sát chàng nói và đùa cợt với họ. Chàng trông thật thoải mái trên con tuấn mã mạnh mẽ, và chàng nói chuyện với mấy người đàn ông đó với vẻ dí dỏm biếng nhác khiến nàng khó có thể tin rằng chàng cũng là người quyến rũ đáng sợ và tàn nhẫn, người đã tấn công nàng ở nhà anh ta, ôm nàng chặt vào anh ta trong khi cái miệng khao khát của anh ta chiếm hữu nàng. Như thể anh ta là hai con người, một người nàng có thể rất thích, một người nàng sợ hãi và tin nhầm - với lý do rất thích đáng.
Cha Elizabeth thổi thêm một hồi kèn và bên dưới nàng, Vượt Qua Nguy Hiểm lắc lư bồn chồn. “Hai người đã sẵn sàng chưa?” Paul gọi với về phía Whitney và Clayton. Khi anh giơ khẩu súng lên không khí, Whitney nghiêng về phía Clayton và mỉm cười ấm áp với đôi mắt xám đang tỏ vẻ ngạc nhiên của chàng, rồi nói rất dịu dàng, “Nếu ngài có thể đi theo tôi, thưa ngài, tôi sẽ vui lòng chỉ đường cho ngài.”
Clayton thốt ra một tiếng cười to, súng bắn, và con ngựa của chàng nhảy chồm lên. Chàng phải cúi mình xuống để lấy lại dây cương đã tuột mất trong sự ngạc nhiên, và lúc chàng đã kiểm soát lại con ngựa, Whitney đã dẫn trước chàng một đoạn đáng kể.
Vó ngựa nện ầm ầm xuống nền đất xanh cứng khi con Chiến Binh ra sức để thu hẹp khoảng cách, nhưng Clayton khẽ kìm nó lại, trì hoãn thời gian khi họ quặt về phía tây, phi nước đại dọc theo bờ suối. “Thong thả nào,” Clayton xoa dịu cho ngựa đang lao tới của chàng. “Để xem cô ấy có thể làm gì trước khi chúng ta hành động.”
Trước mặt họ, Vượt Qua Nguy Hiểm nhảy vọt qua một bức tường đá thấp với một cú nhảy hoàn hảo, và Clayton cười toe toét tán thưởng. Whitney đang ngồi vững vàng và duyên dáng trên yên ngựa, điều khiển con ngựa đực non với kỹ năng tuyệt vời.
Khi họ chuyển hướng sang đoạn đường đua cuối cùng, Clayton có thể nói rằng Vượt Qua Nguy Hiểm đã bắt đầu mệt mỏi. Quyết định vượt qua Whitney khi chàng vòng qua góc ngoặt đột ngột tiếp theo của cánh rừng, Clayton nhỏm lên và ngả về phía trước trên yên ngựa, thả lỏng sự kìm hãm trên dây cương. Ngay lập tức, Chiến Binh lao vụt về phía trước với những bước chân dài như nuốt chửng mặt đất.
Họ phi nước đại quanh vòng cung cuối cùng - và hơi thở của Clayton đông cứng lại trong ngực. Con ngựa đen đang chạy ngược lại đường của chàng... mà không có người cưỡi. Giật mạnh giây cương của Chiến Binh, Clayton tìm kiếm nàng, trái tim chàng lo lắng đập dữ dội.
Và sau đó chàng thấy nàng. Nàng đang nằm thành một đống co cắp bên dưới một cây sồi lớn ở bìa rừng. Phía trên nàng là một cành cây to nhô ra, chắc là thủ phạm gạt nàng khỏi ngựa khi nàng rẽ sang đột ngột.
Lao xuống khỏi yên ngựa, chàng chạy đến chỗ nàng, cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết trong đời. Hoảng hốt, chàng bắt thấy mạnh và thấy nó đập nhịp nhàng trong cổ họng mảnh mai của nàng, sau đó chàng bắt đầu kiểm tra dấu hiệu chấn thương trên đầu nàng. Nỗi sợ xuyên qua chàng khi chàng nhớ đến những câu chuyện về những người bị đập đầu và không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Khi chàng không thấy vết cắt hay chỗ sưng nào trên đầu nàng, chàng lướt tay xuống tay và chân nàng, kiểm tra xem có bị gãy xương hay không. Dường như không sao, vì thế chàng kéo bỏ áo khoác ngoài và đặt nó bên dưới đầu nàng. Ngồi trên gót chân, chàng bắt đầu chà xát hai cổ tay nàng.
Hai hàng mi của nàng nhấp nháy, và Clayton gần như rên lên vì nhẹ nhõm. Dịu dàng gạt những lọn tóc dày rối bù khỏi trán nàng, chàng nghiêng lại gần nàng hơn. “Ổn cả thôi, bé con. Nàng bị đau ở đâu? Nàng có thể nói không?”
Đôi mắt xanh nước biển mở ra, nhìn chàng với vẻ bình tĩnh và thản nhiên. Nàng có một đôi mắt thật đẹp, chàng nghĩ khi nàng tặng chàng một nụ cười khẽ trấn an nhưng vẫn còn run run. Nhưng lời nói đầu tiên của nàng quét sạch tất cả sự ngọt ngào khỏi tâm trí chàng. “Ngài nên nhớ là,” nàng thì thầm, “trước khi xảy ra tai nạn, tôi đang dẫn trước.”
Clayton khó có thể tin vào tai mình. Chàng đứng dậy trên đôi chân không vững và dựa vào một thân cây, nhìn chằm chằm vào nàng trong sự im lặng sửng sốt.
“Ngài sẽ giúp tôi đứng dậy chứ?” Phút sau nàng hỏi.
“Không,” chàng kiên quyết nói, khoanh tay trước ngực. “Ta sẽ không.”
“Được thôi,” nàng thở dài, đứng lên với vẻ hơi cứng nhắc và vuốt thẳng váy áo của mình, “nhưng như thế thật là không lịch thiệp.”
“Cũng không lịch thiệp hơn khi nàng giả vờ ngã lúc nhận ra rằng nàng không thể dẫn trước được nữa.”
Nhìn anh ta với vẻ là lạ, nàng với xuống và nhặt chiếc áo trên đám lá, sau đó phủi sạch nó và đưa lại cho anh ta. Nàng lắc đầu với vẻ hối hận nhưng Clayton nhìn thấy một nụ cười nhẹ chạm trên môi nàng. “Đó luôn là một trong những khuyến điểm khó ưa nhất của tôi,” nàng thừa nhận với một tiếng thở dài cường điệu. “Và nó khiến tôi cực kỳ hối tiếc, tôi đảm bảo với ngài đấy.”
“Là cái gì?” Clayton hỏi, cố nén lại một nụ cười trước vẻ hối hận hoàn toàn thiếu vắng trên khuôn mặt đáng yêu đang ngước lên của nàng.
“Ăn gian,” nàng nghiêm trang trả lời. “Tôi ăn gian khi không thể thắng.” Nàng luồn những ngón tay vào tóc, nhăn nhó khi thấy những chiếc lá rơi xuống từ mái tóc rối bù, và Clayton cười thành tiếng với chính mình. Nàng có thể biến những lỗi lầm của mình thành một đức tính và những đức tính tốt thành những lỗi lầm chỉ bằng một cái nhún vai hay một cái lắc của cái đầu xinh đẹp.
Trong khi Whitney tìm kiếm chiếc roi cưỡi ngựa trong đám lá, Clayton đi về phía con ngựa và nhảy lên yên cương. Đi nước kiệu đến chỗ Vượt Qua Nguy Hiểm, chàng túm lấy dây cương của nó và dẫn nó quay lại chỗ Whitney, nhưng khi nàng đưa tay lấy dây cương, Clayton cố tình kéo con ngựa vượt về phía trước, qua khỏi tầm với của nàng. “Ta thấy ấn tượng với lời thú tội thành thật của nàng, thưa quý cô,” chàng giải thích khi nàng thả tay xuống và cau mày nhìn chàng, “và điều đó khiến ta phải có lời thú nhận của chính mình. Nàng biết đấy, ta là một trong những người bảo thủ sẽ làm bất kể điều gì để ngăn một người ăn gian chiến thắng. Thực ra, ngay cả ta cũng sẽ lừa dối, để ngăn chặn nó xảy ra.”
Kéo theo con ngựa của nàng, chàng chạy nước kiệu vài bước, sau đó quay lại nhìn nàng qua vai. Whitney đang chìn chằm chằm vào chàng trong sự căm phẫn không nói lên lời. “Đi bộ quay lại cũng không phải xa,” Clayton nhắc nàng với giọng cười cợt. “Tuy nhiên, nếu nàng thích cưỡi ngựa, hiện tại chắc có ai đó sắp đi đến phía này để xem chuyện gì đã trì hoãn chúng ta. Nhưng cho dù cách nào, nàng sẽ không thể cưỡi lại con ngựa này và cố gắng hoàn thành cuộc đua.”
Whitney nhìn qua đôi mắt nhíu lại khi anh ta phi nước kiệu đi mất và mang theo con ngựa của nàng. Trong lúc lo sợ giận dữ, nàng quất chiếc roi vào chân mình, sau đó hét lên vì cái nhói đau nhận được. Nàng ngồi sụp xuống đất để chờ giải cứu, nhưng càng ngồi đó lâu, nàng càng cảm thấy khôi hài hơn. Nàng đã không chủ tâm ngã ngựa tí nào. Nếu nàng cảm thấy có lỗi về điều gì, thì chính là đã ngốc nghếch nhìn qua vai để ước lượng xem còn bao xa thì Clayton sẽ vượt qua con ngựa đang mệt mỏi của nàng. Khi nàng quay lại, một cành cây thấp đã nhô ra ngay trước ngực nàng.
Whitney cố gắng giận dữ với Clayton vì đã phũ phàng để nàng lại, nhưng nàng không thể duy trì cơn giận của mình. Nàng vẫn nhớ anh ta đã tỏ ra lo lắng như thế nào khi anh ta cúi xuống nàng. Giọng anh ta lạc đi vì quan tâm, và mặt anh ta phờ phạc vì lo lắng khi anh ta thì thầm, “Ổn cả thôi, bé con. “
Whitney giựt một nắm có và thở dài vứt nó đi. Nàng ước làm sao Clayton sẽ chấp nhận chỉ làm bạn nàng. Anh ta sẽ là một người bạn tuyệt vời, nàng nghĩ. Anh ta có thể trở nên rất quyến rũ và thú vị, và anh ta làm nàng cười. Có lẽ khi nàng là một phụ nữ đã kết hôn, Clayton sẽ thôi không xem nàng là một cuộc chinh phục có thể đạt được và sau đó họ có thể trở thành bạn bè. Có lẽ -
Whitney quên mất Clayton khi Paul phi nhanh qua đoạn rẽ và hãm cương dừng khựng lại bên cạnh nàng. Khi anh thấy nàng ngồi đó, vẻ mặt anh chuyển từ lo lắng sang tức giận. “Em có nghĩ là em có thể giải thích với anh tại sao mỗi lần em và Westland ở cùng nhau, hai người dường như biến mất không?” anh cằn nhằn hỏi.
Lúc Clayton phi nước kiệu đến khu rừng nhỏ dẫn theo Vượt Qua Nguy Hiểm, một tiếng kêu lo lắng phát ra từ những người đến xem. Họ lao về phía trước với Quý bà Gilbert dẫn đầu. “Chuyện gì xảy ra?” Dì Whitney hét lên. “Whitney đâu?”
“Cô ấy sẽ về đến ngay thôi,” Clayton đáp lại bà. Quay lại trên yên ngựa, Clayton quan sát Whitney cưỡi ngựa một bên trước Sevarin đang tiến đến. Khi chàng nhìn vào nàng, đột nhiên chàng thay đổi ý kiến trước đây của mình về việc làm thế nào nàng rời khỏi ngựa trong cuộc đua. Tuy nhiên, nàng đã ngã ngựa, không phải là cố tình, chàng quyết định. Đơn giản là Whitney sẽ không từ bỏ.
Ở vạch đích, Whitney tuột xuống từ con ngựa của Paul và do dự liếc nhìn Clayton, tự hỏi chàng đã nói gì với mọi người. Những người xem kéo dồn về phía nàng trong khi những người đã đặt cược kết quả cuộc đua hét lên yêu cầu nàng đưa ra kết quả.
Nghiêng xuống, Clayton nắm dưới cánh tay nàng và kéo nàng lên ngựa ngồi một bên trước anh ta. “Họ đang đợi nàng tuyên bố ai là người thắng cuộc đua này,” chàng chỉ ra, phớt lờ biểu hiện phẫn nộ vì bị đối xử một cách suồng sã.
“Ngựa của tôi về chậm hơn một dặm,” Whitney nói to, “Ngài Westland đã thắng.” Nàng quay lại với Clayton và nói thầm, “Thực ra, không có người thắng cuộc.”
Hai hàng lông mày của chàng nhướng lên chế nhạo. “Ngựa của nàng đang mệt mỏi và nàng sắp thua,” chàng nói với nàng. “Và nàng là một người cưỡi ngựa giỏi đủ để nhận ra điều đó từ lâu trước khi ngã xuống.”
“Tôi vui rằng ít nhất ngài cũng vui lòng tin rằng tôi thực sự bị ngã,” Whitney nghiêm nghị đáp lại.
Clayton bật cười. “Nếu nàng có chút ít ý tưởng rằng ta đặt lòng tin ở nàng đến mức nào, nàng sẽ phải sửng sốt.”
Trước khi Whitney có thể suy nghĩ về lời tuyên bố gây choáng váng đó, anh ta nhẹ nhàng nhấc nàng xuống khỏi yên ngựa. Đứng trước Paul, nàng nhìn Clayton quay ngựa và phi nước kiệu lên đỉnh đồi.
*****
Thứ Năm lề mề trôi qua với rất ít chuyện để choán lấy thời gian của Whitney. Paul bận rộn chuẩn bị cho chuyến đi, vì vậy nàng dành cả ngày để giúp đỡ việc chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật cho cha nàng vào thứ Bảy và viết thư cho các bạn ở Paris.
Sáng thứ Sáu, nàng biết một lá thư dài cho Emily đang ở Luân Đôn. Sức cám dỗ phá vỡ sự im lặng gần như mang tính mê tín do nàng tự đặt ra về Paul gần như vượt qua ngưỡng chịu đựng, vì vậy nàng nói bóng gió rằng nàng sớm sẽ có vài tin rất thú vị cho bạn mình. Nàng kết thúc với một lời hứa sẽ đến thăm Emily ở Luân Đôn, một lời hứa Whitney biết nàng sẽ sớm thực hiện, vì nàng sẽ cần đến đó để mua sắm váy cưới và sính lễ về nhà chồng. Khi nàng ở đó, nàng sẽ yêu cầu Emily làm phù dâu danh dự* của hôn lễ, nàng hạnh phúc quyết định.
(*Phù dâu danh dự - matron of honor: thường là bạn thân của cô dâu và đã có chồng, có trách nhiệm giúp đỡ cô dâu chuẩn bị và hoàn thành lễ cưới, đồng thời cũng tham gia vào đoàn phù dâu trong đám cưới như những phù dâu chưa chồng khác.)
Nàng mang lá thư xuống tầng dưới để gửi đi và nhận ra rằng Clayton Westland vừa đến. Anh ta đang trò chuyện phiếm một cách hòa nhã với Anne trong phòng khách hoa hồng, và anh ta lịch sự dứng lên khi Whitney tham gia với họ.
“Ta đến để đảm bảo rằng nàng đã hoàn toàn bình phục sau tai nạn hôm kia,” anh ta nói với nàng, nhưng không có chút chế nhạo mỉm mai thường thấy không giọng anh ta.
Whitney biết rằng đây là cách anh ta xin lỗi vì đã nghĩ nàng giả vờ ngã. “Hoàn toàn bình phục,” nàng đoan chắc với anh ta.
“Tuyệt vời,” anh ta nói. “Vậy nàng sẽ không thể tuyên bố rằng đang suy nghĩ không mạch lạc hoặc sức khỏe yếu nếu ta chính thức thách đấu nàng tại bàn cờ lần nữa. Chiều nay?”
Whitney rơi ngay vào bẫy của anh ta như một con cá hồi đớp một con ruồi - đó là vì sao nàng kết thúc với việc dành phần lớn thời gian còn lại trong ngày thích thú để chiến đấu và đùa cợt với anh ta qua bàn cờ, với dì nàng ngồi gọn lỏn trong chiếc ghế sô-pha trong vai trò một người đi kèm tươi cười, trong khi những ngón tay của bà lanh lẹ bay trên khung thêu.
Nằm trên giường đêm đó, Whitney cố dỗ giấc ngủ, nhưng nó từ chối đến. Nàng giơ bàn tay trái lên và nhìn vào những ngón tay dài của nàng trong bóng tối. Liệu có thể có một chiếc nhẫn đính hôn ở đó vào ngày mai không? Đó là điều có thể, nếu như cha nàng trở về sớm vào chiều mai để Paul có thể nói chuyện với ông. Và sau đó họ sẽ công bố sự hứa hôn của họ ở bữa tiệc tối mai.
Whitney không phải là người duy nhất không ngủ được. Với hai tay quắc sau đầu, Clayton nhìn chằm chằm vào trần nhà trên giường, thích thú tưởng tượng đêm hôn lễ của họ. Máu của chàng sôi lên nóng bỏng khi chàng hình dung ra thân hình thon dài, mềm mại của Whitney bên dưới chàng, hông nàng cong lên để đón nhận cú thúc của chàng. Nàng là một trinh nữ, và chàng sẽ dịu dàng chăm sóc để khuấy động nàng cho đến khi nàng rên lên vì đam mê trong vòng tay chàng.
Với suy nghĩ say mê đó trong đầu, chàng lăn người sang một bên và cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook