When He Was Wicked
-
Chương 15
...Mẹ mừng vì con đang thành công ở Ấn Độ, nhưng mẹ thực sự muốn con xem xét việc trở về nhà. Tất cả mọi người đều nhớ con, và con có những trách nhiệm mà con không thể hoàn thành nếu ở nước ngoài.
—của Helen Stirling gửi cho con trai, Bá tước Kilmartin, hai năm bốn tháng sau khi anh đi Ấn Độ
Francesca đã luôn là một người nói dối khá giỏi, và, Michael nhớ lại khi anh đọc lá thư ngắn cô để lại cho Helen và Janet, cô thậm chí còn giỏi hơn nếu không phải mặt nói chuyện trực tiếp mà chỉ phải viết ra.
Một chuyện khẩn cấp đã xảy ra ở Kilmartin, Francesca viết vậy, mô tả cơn bùng phát bệnh sốt phát ban của đàn cừu một cách chi tiết đáng nể, và việc này cần cô xử lý ngay lập tức. Họ không cần phải lo lắng, cô đảm bảo, cô sẽ trở lại sớm, và cô hứa sẽ mang theo một ít thứ mứt mâm xôi tuyệt vời của bác đầu bếp, thứ mà, tất cả bọn họ đều biết, chẳng có đồ ngọt nào ở London có thể sánh được.
Chưa nói đến việc Michael chưa từng nghe thấy chuyện cừu có thể bị sốt phát ban, hay là bất cứ loại gia súc nào. Nhưng người ta chắc cũng phải tự hỏi, bọn cừu có thể để lộ những vết ban ra ở đâu cơ chứ?
Việc đó thật nhanh gọn, thật dễ dàng, và Michael tự hỏi không biết có phải Francesca thậm chí đã sắp xếp cho Janet và Helen ra khỏi thành phố vào dịp cuối tuần để cô có thể chạy trốn mà không phải trực tiếp nói tạm biệt.
Và đó là một cuộc chạy trốn. Chẳng có gì nghi ngờ hết. Michael chẳng tin lấy một giây rằng có chuyện khẩn cấp xảy ra ở Kilmartin. Nếu thực sự đúng như thế, Francesca hẳn sẽ cảm thấy có nghĩa vụ phải thông báo với anh. Cô có thể đã điều hành khu đất hàng năm trời, nhưng anh là bá tước, và cô không phải kiểu người lạm quyền hay lợi dụng địa vị của anh khi anh đã trở lại.
Thêm vào đó, anh đã hôn cô, và hơn thế nữa, anh đã thấy gương mặt cô khi anh hôn cô.
Nếu cô có thể chạy lên mặt trăng, cô đã làm thế rồi.
Janet và Helen không có vẻ quá quan tâm đến chuyện cô đã đi, mặc dù họ có nói (và nói và nói) rằng họ nhớ có cô ở bên.
Michael chỉ ngồi trong phòng làm việc của anh, suy tính cách tự phạt mình.
Anh đã hôn cô. Hôn cô.
Anh nghĩ một cách châm biếm, thật không phải là cách làm tốt nhất khi một người đàn ông định giấu tình cảm thật của mình.
Sáu năm, anh biết cô. Sáu năm, và anh đã giấu kín mọi chuyện, đóng vai của mình đến mức hoàn hảo. Sáu năm, và anh đã làm hỏng tất cả đơn giản chỉ vì một nụ hôn.
Ngoại trừ việc chẳng có gì là đơn giản trong chuyện này hết.
Sao một nụ hôn lại có thể vượt xa tất cả những sự tưởng tượng của anh như vậy chứ? Và với sáu năm để mà mơ tưởng, anh đã nghĩ ra những nụ hôn thực sự tuyệt vời.
Nhưng lần này... lần này còn hơn thế. Còn tuyệt hơn. Còn...
Còn là Francesca.
Thật buồn cười là điều đó lại thay đổi tất cả. Anh có thể nghĩ về một cô gái từng ngày, trong bao nhiêu năm, tưởng tượng cô ấy sẽ như thế nào trong vòng tay anh, nhưng chưa bao giờ, chưa bao giờ nó có thể sánh được với ngoài đời thực.
Và giờ anh còn khổ sở hơn cả trước đây. Phải, anh đã hôn cô; phải, đó thực sự là nụ hôn tuyệt diệu nhất trong đời anh.
Nhưng phải, nó cũng đã hết rồi.
Và nó sẽ không xảy ra lần nữa.
Giờ thì cuối cùng nó đã xảy ra, giờ anh đã được nếm trải sự hoàn hảo, anh còn đau đớn hơn bất cứ lúc nào. Bây giờ anh biết chính xác mình đang thiếu cái gì; anh hiểu rõ đến mức đau đớn cái gì thực sự sẽ không bao giờ là của anh.
Và sẽ chẳng còn gì như xưa nữa.
Họ sẽ không bao giờ lại là bạn nữa. Francesca không phải loại đàn bà xem nhẹ sự gần gũi của hai người. Và bởi vì cô rất ghét sự gượng ép theo bất cứ cách nào, cô sẽ tìm mọi cách để tránh xa sự có mặt của anh.
Khỉ thật, cô đã lên tận Scotland để thoát khỏi anh. Một phụ nữ chẳng thể tỏ thái độ của mình rõ ràng hơn thế.
Và lời nhắn cô ghi lại cho anh—Ừm, nó ít lời hơn nhiều so với cái cô để lại cho Janet và Helen.
Việc đó thật sai trái. Tha thứ cho tôi.
Vì cái quái gì mà cô nghĩ cô cần sự tha thứ của anh thì anh cũng chịu. Anh đã hôn cô. Cô có thể đã vào phòng ngủ của anh trái với ý muốn của anh, nhưng anh đủ đàn ông để biết rằng cô đã không làm vậy và biết trước rằng anh sẽ vồ lấy cô. Cô đã lo lắng bởi vì cô nghĩ anh giận cô, vì Chúa.
Cô đã hành động bất cẩn, nhưng chỉ vì cô quan tâm đến anh và tôn trọng tình bạn của họ.
Và giờ anh đã đi và phá hỏng nó.
Anh giờ vẫn không chắc tại sao chuyện đó lại xảy ra. Anh đã nhìn cô; anh không thể rời mắt khỏi cô. Khoảnh khắc đó đã hằn lên trong óc anh—cái váy ngủ lụa màu hồng của cô, cái cách những ngón tay cô đan vào nhau khi cô nói với anh. Tóc cô đã để xõa, rủ xuống một bên vai, và đôi mắt cô thật lớn và ướt vì xúc động.
Và rồi cô quay đi.
Đó chính là lúc điều đó xảy ra. Đó là lúc mọi thứ đã thay đổi. Có cái gì đó dâng lên trong anh, cái gì đó anh không thể xác định rõ, và đôi chân anh đã cử động. Bằng cách nào đó anh đã thấy mình bên kia phòng, cách chỉ vài inch, đủ gần để chạm vào, đủ gần để nắm lấy.
Rồi cô đã quay lại.
Và anh đã thua.
Chẳng có cách nào ngăn anh lại ở thời điểm đó nữa, chẳng còn có lý lẽ gì nữa. Bất kể sự kiềm chế nào anh đã dùng để gói chặt lấy sự khao khát của mình bao năm nay, bỗng chốc bốc hơi, và anh phải hôn cô.
Đơn giản chỉ có vậy thôi. Chẳng có lựa chọn nào hết, chẳng có gì là cố ý cả. Có thể nếu cô nói không, có thể nếu cô lui lại và bỏ đi. Nhưng cô chẳng làm việc nào trong hai việc đó; cô chỉ đứng đó, hơi thở của cô là âm thanh duy nhất giữa họ, và chờ đợi.
Có phải cô đã chờ đợi nụ hôn của anh? Hay là cô đợi anh tỉnh ra và bước đi?
Chẳng quan trọng, anh nghĩ một cách gay gắt, vò nát một miếng giấy trong tay. Sàn nhà quanh bàn anh giờ đã rải rác những miếng giấy nhàu nát. Anh đang ở trong tâm trạng muốn phá hoại, và những tờ giấy là mục tiêu ngon lành.
Anh nhặt một tấm thiệp trắng kem nằm trên tấm lót mặt bàn và liếc nó trước khi các ngón tay anh chuẩn bị kết liễu. Đó là một tấm thiệp mời.
Anh ngừng lại, nhìn kỹ hơn. Đó là cho buổi tối nay, và có lẽ anh đã xác nhận sẽ tới. Anh cũng khá chắc chắn Francesca cũng định đi; bà chủ là một người bạn lâu năm của cô.
Có lẽ anh nên lê cái thân tội nghiệp của mình lên lầu và mặc quần áo cho buổi tối. Có lẽ anh nên ra ngoài, kiếm cho mình một cô vợ. Có thể điều đó sẽ không làm giảm nhẹ thứ đang làm anh đau đớn, nhưng sớm muộn anh cũng phải làm. Và làm như vậy có ích cho tâm hồn người ta hơn là ngồi uống rượu sau cái bàn làm việc của mình.
Anh đứng dậy, lại nhìn tấm thiệp. Anh thở dài. Anh thực sự không muốn bỏ cả buổi tối nói chuyện với hàng trăm người sắp hỏi về Francesca. Với đà này, buổi tiệc sẽ có cả đống Bridgerton, hoặc tệ hơn, Bridgerton nữ, những người trông giống nhau đến tàn nhẫn với những mái tóc hạt dẻ và nụ cười tươi của họ. Không ai xách dép được cho Francesca, tất nhiên—những chị em của cô hầu như quá thân thiện, quá vui vẻ và cởi mở. Họ thiếu vẻ bí ẩn của Francesca, thiếu đôi mắt thỉnh thoảng ánh lên vẻ châm chọc của cô.
Không, anh không muốn bỏ cả buổi tối ra vẻ lịch sự giữa những người có mặt.
Và thế là anh quyết định giải quyết vấn đề của mình như anh đã từng làm nhiều lần trước đây.
Bằng cách kiếm cho mình một người đàn bà.
Ba giờ sau, Michael thấy mình đang ở trước cửa câu lạc bộ, tâm trạng vẫn tồi tệ khủng khiếp.
Anh đã đến La Belle Maison, nơi mà, nếu người ta muốn thành thật, chẳng phải gì khác mà là một nhà chứa, nhưng cho một nhà chứa, thì nó khá sang trọng và kín đáo, và người ta có thể đảm bảo các cô gái rất sạch sẽ và đến đó một cách tự nguyện. Michael đã từng là khách thỉnh thoảng ghé qua trong những năm anh từng sống ở London; hầu hết đàn ông anh quen đều đã đến La Belle, như cách họ gọi nó, không lúc này thì lúc khác. Ngay cả John cũng đến rồi, trước khi anh ấy cưới Francesca.
Anh được chào đón rất nồng nhiệt bởi bà chủ, đối xử như một cậu con trai xa nhà mới về. Anh có danh tiếng, bà ta giải thích; và họ nhớ sự có mặt của anh. Những cô gái luôn yêu thích anh, thường xuyên kể lại rằng anh là một trong số ít những người tỏ vẻ quan tâm tới sự thỏa mãn của họ cũng như của bản thân mình.
Vì lý do nào đó, lời khen ngợi làm cho anh thấy chua chát trong miệng. Anh không cảm thấy mình giống một người tình huyền thoại; anh thấy phát ốm với cái danh tiếng tay chơi của mình và chẳng thèm quan tâm anh có làm ai hài lòng tối nay không. Anh chỉ muốn một người đàn bà có thể làm cho tâm trí anh trống rỗng hoàn toàn, dù chỉ trong một vài phút ít ỏi.
Họ có đúng cô gái mà anh cần, bà chủ lảnh lót. Cô ta mới và đang rất được ưa chuộng, và anh sẽ thích cô ấy. Michael chỉ nhún vai và để họ dẫn mình tới chỗ một cô gái tóc vàng nhỏ xíu xinh đẹp mà người ta đảm bảo với anh là "số dách".
Anh bắt đầu đưa tay ra với lấy cô ta, nhưng rồi tay anh buông thõng xuống. Cô này không đúng. Tóc cô ta quá vàng. Anh không muốn một cô tóc vàng.
Không sao cả, anh được bảo vậy, và rồi một cô tóc nâu đen xuất hiện.
Quá gợi tình.
Một cô tóc đỏ?
Sai hoàn toàn.
Họ đến, hết người này đến người khác, nhưng họ quá trẻ, quá già, quá đẫy đà, quá gầy, và rồi rốt cục anh chọn một cô bất kỳ, quyết định sẽ nhắm quách mắt lại và làm cho xong chuyện.
Anh chịu được hai phút.
Cánh cửa đóng lại sau lưng và anh cảm thấy phát bệnh, gần như hoảng loạn, và anh nhận ra anh không thể làm được.
Anh không thể làm tình với một phụ nữ. Việc này thật đáng sợ. Bất lực. Khỉ thật, anh có lẽ cũng có thể vớ lấy con dao và tự xẻo quách.
Trước đây, anh đã tìm kiếm khoái lạc với phụ nữ để xóa nhòa hình ảnh một người đàn bà. Nhưng giờ đây anh đã biết hương vị cô, ngay cả chỉ với một nụ hôn thoáng qua, và anh đã hỏng hẳn.
Và thế là thay vào đó anh đến đây, câu lạc bộ của mình, nơi anh không cần phải lo lắng đến chuyện gặp phải ai đó thuộc giới nữ. Mục đích, đương nhiên, là để xóa đi gương mặt của Francesca trong đầu anh, và anh cũng hy vọng rượu sẽ có ích khi mà những cô gái ngon lành ở La Belle đã không giúp được gì.
"Kilmartin."
Michael nhìn lên. Colin Bridgerton.
Mẹ kiếp.
"Bridgerton," anh gầm gừ. Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp. Colin Bridgerton là người cuối cùng anh muốn gặp bây giờ. Ngay cả bóng ma của Napoleon, hiện ra để xuyên một nhát kiếm qua cổ anh, cũng còn đỡ hơn.
"Ngồi xuống đi," Colin nói, đưa tay về cái ghế đối diện.
Chẳng có cách nào thoát được rồi; anh có thể nói dối rằng anh đang hẹn ai đó, nhưng anh vẫn không có lý do gì để không ngồi với Colin và làm một ly thật nhanh trong khi đợi. Và thế là Michael chỉ nghiến răng và ngồi xuống, hy vọng Colin có một cuộc hẹn khác anh ta cần có mặt—ồ, trong khoảng ba phút nữa.
Colin cầm chiếc ly của anh ta lên, săm soi nó kỹ đến mức đáng ngạc nhiên, rồi đảo đảo thứ chất lỏng màu hổ phách trong đó vài lần trước khi nhấp một chút. "Tôi biết là Francesca đã quay về Scotland."
Michael ậm ừ và gật đầu.
"Ngạc nhiên thật, anh không nghĩ thế sao? Khi mới bắt đầu mùa lễ hội."
"Tôi chẳng thể biết được suy nghĩ của cô ấy."
"Không, không, tất nhiên anh không," Colin nói nhẹ nhàng. "Chẳng có đàn ông nào đủ thông minh lại dám khẳng định họ hiểu được suy nghĩ của phụ nữ."
Michael không nói gì.
"Nhưng mà, mới chỉ... gì nhỉ... khoảng hai tuần từ khi nó xuống đây?"
"Vừa qua hai tuần," Michael khẽ nói. Francesca đã quay lại London đúng vào ngày anh trở về.
"Đúng thế, tất nhiên. Phải, anh phải biết chứ, đúng không?"
Michael nhìn Colin với ánh mắt sắc lẻm. Anh ta định làm trò quỷ gì đây?
"À, phải," Colin nói, nhún một bên vai một cách bất cần. "Tôi tin nó sẽ trở lại sớm. Ít khả năng nó tìm được một anh chồng trên Scotland, dù sao đi nữa, và đó là mục tiêu của nó trong mùa xuân này, phải không nhỉ?"
Michael gật đầu thật nhanh, liếc một cái bàn bên kia phòng. Nó trống không. Thật trống không. Trống không một cách vui vẻ, hạnh phúc.
Anh có thể tưởng tượng mình vô cùng sung sướng khi ngồi ở đó.
"Không cảm thấy muốn nói chuyện tối nay lắm nhỉ?" Colin hỏi, phá vỡ cơn mơ tưởng (phải thừa nhận là khá nhạt nhẽo) của anh.
"Không," Michael nói, không thấy thích thú lắm với vẻ hơi hạ mình của người đàn ông bên đó, "chúng ta không."
Colin tặc lưỡi, rồi nhấp nốt ngụm cuối cùng trong ly. "Chỉ trêu anh thôi," anh ta nói, ngả người ra trong chiếc ghế.
"Để xem thử xem có phải tôi đã cùng lúc tẽ đôi thành hai con người riêng biệt hay chưa?" Michael gắt.
"Không, tất nhiên là không," Colin nói với một nụ cười dễ dãi đáng ngờ. "Tôi có thể nhận ra cái đó rất dễ. Tôi chỉ đang thử thăm dò tâm trạng của anh thôi."
Michael nhướng một bên mày theo vẻ dữ dằn nhất. "Và anh nhận ra là...?"
"Vẫn như thường," Colin trả lời, chẳng thèm nao núng.
Michael chẳng làm gì mà chỉ cau mặt với anh ta khi người bồi bàn mang rượu của họ tới.
"Vì hạnh phúc," Colin nói, giơ ly của anh ta lên.
Mình sẽ bóp cổ hắn, Michael quyết định ngay tại đó. Mình sẽ vươn tay qua bàn và đặt hai bàn tay quanh cổ hắn và xiết cho đến khi đôi mắt xanh lục đáng ghét kia lồi ra khỏi tròng mắt của hắn.
"Không uống mừng hạnh phúc sao?" Colin hỏi.
Michael phát ra một tiếng gầm gừ vô nghĩa và nốc cạn ly bằng một tợp.
"Anh đang uống gì thế?" Colin hỏi vẻ quan tâm. Anh ta nghiêng người và nhòm vào ly của Michael. "Chắc hẳn là một thứ ngon lắm."
Michael cố chống lại sự thôi thúc được gõ cái ly đã cạn của mình vào đầu anh ta.
"Được rồi," Colin nói và nhún vai. "Tôi sẽ nâng ly vì hạnh phúc của mình vậy." Anh ta nhấp một ngụm, ngả người, rồi chạm môi vào ly lần nữa.
Michael liếc nhìn chiếc đồng hồ.
"Chẳng phải thật hay khi tôi chẳng có chỗ nào để đi sao?" Colin mơ màng.
Michael đặt cái ly của anh xuống bàn cái cạch. "Tất cả vụ này có ý nghĩ gì không đây?" anh hỏi.
Trong một thoáng trông như thể Colin, người hoàn toàn có thể làm người ta phát chán vì thói nói nhiều của anh ta, sẽ im lặng. Nhưng rồi, ngay khi Michael đã sẵn sàng từ bỏ vẻ lịch sự và đứng dậy bỏ đi, anh ta nói, "Anh đã quyết định sẽ làm gì chưa?"
Michael ngồi thật yên. "Ý là?"
Colin mỉm cười, với đủ vẻ nhún nhường khiến Michael muốn đấm anh ta. "Về chuyện Francesca, tất nhiên," anh ta nói.
"Chẳng phải chúng ta vừa xác nhận cô ấy đã rời khỏi nước Anh?" Michael nói vẻ thận trọng.
Colin nhún vai. "Scotland cũng chẳng xa lắm."
"Đủ xa," Michael lẩm bẩm. Chắc chắn đủ xa để cho thấy quá rõ ràng là cô chẳng muốn dính dáng gì với anh hết.
"Nó sẽ chỉ có một mình," Colin nói và thở dài.
Michael chỉ nheo mắt và lườm anh ta. Thật sắc.
"Tôi nghĩ anh nên—" Colin ngừng lại, hoàn toàn cố tình, Michael tin vậy. "Ừm, anh biết tôi nghĩ gì," Colin cuối cùng kết luận, lại nhấp một ngụm rượu.
Và Michael thôi ra vẻ lịch sự. "Anh chẳng biết quái gì cả, Bridgerton."
Colin nhướng đôi lông mày trước sự gắt gỏng trong giọng Michael. "Hay thật," anh ta lẩm bẩm, "tôi nghe đúng câu đó suốt. Thường là từ các em gái tôi."
Micahel quen thuộc với chiến thuật này. Colin đã né đòn một cách gọn gàng đúng kiểu anh thường sử dụng với sự thành thục y như vậy. Và đó có thể là lý do bàn tay anh đã thu lại thành nắm đấm dưới mặt bàn. Chẳng có gì có làm anh bực bội hơn là hình ảnh của chính mình ở người khác.
Nhưng ôi Chúa ơi, mặt Colin thật quá gần.
"Whisky nữa chứ?" Colin hỏi, làm hỏng hình ảnh đáng yêu của một đôi mắt tím bầm trong đầu Michael.
Michael đang ở trong tâm trạng tuyệt vời để uống quên trời quên đất, nhưng không phải cùng với Colin Bridgerton, nên anh chỉ cộc lốc, "Không," và đẩy ghế ra sau.
"Anh thực sự nhận ra là, Kilmartin," Colin nói, giọng anh ta thật êm và gần như lạnh buốt, "chẳng có lý do nào khiến anh không thể lấy nó. Chẳng có gì cả. Ngoại trừ, đương nhiên," anh ta thêm, gần như là để kết thúc, "những lý do anh tự chế ra cho mình."
Michael cảm thấy cái gì đó trong ngực anh vỡ ra. Tim anh, có thể vậy, nhưng anh đã quá quen với chuyện đó đến nỗi thật kỳ lạ là anh còn có thể nhận ra nó.
Và Colin, tiên sư đôi mắt hắn ta, vẫn không chịu nhắm lại.
"Nếu anh không muốn lấy nó," Colin nói vẻ suy tư, "thì có nghĩa là anh không muốn lấy nó. Nhưng—"
"Cô ấy có thể nói không," Michael thấy mình đang nói. Giọng anh khàn khàn, tắc nghẹn, nghe lạ lùng với cả chính đôi tai anh.
Chúa ơi, nếu anh nhảy lên bàn và tuyên bố anh yêu Francesca, anh cũng chẳng thể diễn đạt rõ ràng hơn vừa rồi.
Đầu Colin nghiêng một chút sang bên, chỉ đủ để thừa nhận rằng anh ta đã nghe thấy hàm ý bên trong lời nói của Michael. "Nó có thể," anh ta lẩm bẩm. "Thực ra, có thể nó sẽ nói vậy. Phụ nữ thường thế, khi lần đầu tiên anh hỏi."
"Và anh đã bao nhiêu lần cầu hôn rồi hả?"
Colin mỉm cười thật chậm. "Mới chỉ một lần, thực tình là vậy. Chiều nay, nếu nói một cách chính xác."
Đó là điều duy nhất—thực sự, điều duy nhất—Colin có thể nói để hoàn toàn làm xì hơi sự nóng nảy đang cuồn cuộn trong Michael. "Anh nói gì cơ?" Michael hỏi, hàm anh như rớt ra vì choáng. Đây là Colin Bridgerton, Bridgerton lớn nhất trong số các anh em còn chưa lấy vợ. Anh ta thậm chí có thể đã sáng lập ra một nghề gọi là nghề tránh né việc cưới xin.
"Đúng thế," Colin nói bình thản. "Nghĩ là đã đến lúc rồi, mặc dù tôi cũng phải thành thật, và thừa nhận là cô ấy đã không buộc tôi phải hỏi đến lần thứ hai. Nhưng nếu có thể làm anh cảm thấy khá hơn, tôi đã phải mất mấy phút mới dụ được chữ vâng từ miệng cô ấy."
Michael chỉ nhìn chằm chằm.
"Phản ứng đầu tiên của cô ấy trước câu hỏi của tôi là ngã sấp xuống vỉa hè vì ngạc nhiên," Colin thú nhận.
Michael cố không nhìn quanh để chắc rằng mình không bị kẹt trong một vở kịch mà không biết. "Er, cô ấy ổn chứ?" anh hỏi.
"Ồ, vẫn ổn," Colin nói, nhấc ly rượu lên.
Michael hắng giọng. "Liệu tôi có thể hỏi danh tính quý cô may mắn được không?"
"Penelope Featherington."
Cái cô không bao giờ nói? Michael suýt nữa buột miệng. Giờ thì anh đã được thấy một cặp kỳ cục.
"Giờ thì anh thực sự trông rất ngạc nhiên," Colin nói, rất may là với vẻ khôi hài.
"Tôi không nhận ra là anh đã hy vọng được ổn định," Michael vội nói.
"Tôi cũng thế," Colin nói và mỉm cười. "Thật buồn cười là cuối cùng lại ra như vậy."
Michael mở miệng để chúc mừng anh ta, nhưng rồi anh nhận ra mình đang hỏi, "Đã ai nói với Francesca chưa?"
"Tôi mới đính hôn chiều nay," Colin nhắc anh, có vẻ như nín cười.
"Cô ấy sẽ muốn biết."
"Tôi nghĩ là nó sẽ muốn. Tôi chắc chắn đã tra tấn nó đủ khi nó còn bé. Và tôi tin nó sẽ muốn tìm ra cách nào đấy có dính dáng đến cưới xin để tra tấn tôi."
"Ai đó cần phải nói cho cô ấy biết," Michael nói hơi to, mặc kệ Colin đang mơ màng nhớ lại những ký ức ngày xưa.
Colin ngả người ra ghế và thở dài bâng quơ. "Tôi nghĩ mẹ tôi sẽ viết tin nhắn cho nó."
"Mẹ anh sẽ khá bận. Đó sẽ không phải là việc đầu tiên trong sổ tay của bà ấy."
"Tôi không thể biết được."
Michael nhíu mày. "Ai đó nên nói với cô ấy về chuyện đó."
"Phải," Colin nói và mỉm cười, "ai đó nên. Lẽ ra tôi sẽ tự đi—đã lâu lắm rồi tôi chưa lên Scotland. Nhưng tất nhiên tôi cũng sẽ rất bận ở London này, để lo xem tôi sẽ lấy vợ như thế nào. Và, tất nhiên, đó là toàn bộ lý do của cuộc nói chuyện này, phải không nhỉ?"
Michael nhìn anh ta với ánh mắt bực bội. Anh rất ghét khi Colin Bridgerton nghĩ rằng anh ta đang điều khiển anh một cách khôn khéo, nhưng anh không biết làm thế nào để có thể làm cho anh ta biết anh nhận ra điều đó, mà không phải thú nhận rằng anh rất rất muốn được lên Scotland để gặp Francesca.
"Lễ cưới tổ chức khi nào?" anh hỏi.
"Tôi cũng chưa chắc chắn lắm," Colin nói. "Sớm, tôi hy vọng thế."
Michael gật đầu. "Vậy thì Francesca sẽ cần được thông báo ngay."
Colin mỉm cười chậm rãi. "Phải, nó sẽ được thông báo, phải không nhỉ?"
Michael cau mặt.
"Anh không cần phải cưới nó khi anh ở trên đó," Colin nói, "chỉ cần thông báo với nó về lễ cưới sắp tới của tôi."
Michael nhớ lại mong ước được bóp cổ Colin Bridgerton lúc nãy và nhận ra hình ảnh đó thậm chí còn hấp dẫn hơn cả lúc trước.
"Tôi sẽ gặp lại anh sau," Colin nói khi Michael đi ra cửa. "Có thể là sau một tháng gì đó?"
Có nghĩa là anh ta hoàn toàn tin tưởng Michael sẽ không sớm trở lại London.
Michael khẽ chửi thề, nhưng anh không làm gì để phủ nhận anh ta. Anh có thể sẽ ghét bản thân mình vì điều đó, nhưng giờ anh đã có lý do để đuổi theo Francesca, anh không thể cưỡng lại việc thực hiện chuyến đi.
Câu hỏi là, liệu anh có thể cưỡng lại cô?
Và quan trọng hơn, liệu anh thậm chí có muốn vậy không?
Vài ngày sau, Michael đã đứng trước cửa chính của Kilmartin, ngôi nhà thời thơ ấu của mình. Đã bao năm rồi kể từ khi anh đứng ở đây, hơn bốn năm, chính xác là vậy, và anh không thể ngăn cảm giác nghẹn ngào trong cổ khi anh nhận ra tất cả cái này—ngôi nhà, đất đai, của cải—là của anh. Không hiểu sao nó vẫn chưa thực sự ăn sâu vào, có thể là vào trong đầu anh, nhưng chưa vào trong tim anh.
Mùa xuân dường như vẫn chưa đến với các hạt biên giới Scotland, và không khí, dù không đến nỗi cắt da, vẫn có sự lạnh giá đủ làm anh phải xoa xoa hai bàn tay đeo găng vào nhau. Không khí mờ sương và bầu trời xám xịt, nhưng có cái gì đó trong không trung mời gọi anh, nhắc nhở trong tâm hồn mệt mỏi của anh rằng đây, không phải London và không phải Ấn Độ, là nhà.
Nhưng cảm giác của nơi này cũng chẳng làm cho anh thấy thoải mái khi anh phải chuẩn bị đối diện với cái đang ở phía trước. Đã đến lúc đối diện với Francesca.
Anh đã ôn lại khoảnh khắc này cả ngàn lần kể từ khi nói chuyện với Colin tại London. Anh sẽ nói gì với cô, anh sẽ trình bày trường hợp của mình như thế nào. Và anh nghĩ anh đã tìm ra cách. Bởi vì trước khi anh thuyết phục Francesca, anh đã phải thuyết phục chính bản thân mình.
Anh sẽ cưới cô.
Anh sẽ phải làm cho cô đồng ý, tất nhiên; anh hẳn không thể ép cô vào một cuộc hôn nhân. Cô có thể đưa ra hàng tỷ lý do tại sao đó lại là một ý tưởng điên rồ, nhưng cuối cùng, anh sẽ thuyết phục được cô.
Họ sẽ cưới.
Cưới.
Đó là ước mơ duy nhất anh chưa bao giờ cho phép mình tính đến.
Nhưng anh càng nghĩ về nó, nó càng có vẻ hợp lý. Hãy quên chuyện anh yêu cô, hãy quên là anh đã yêu cô bao nhiêu năm trời đi đã. Cô không cần phải biết về chuyện đó; nói với cô sẽ chỉ làm cô thấy gượng gạo và anh thì cảm thấy như một thằng ngốc.
Nhưng anh có thể trình bày theo những lý do xác đáng, giải thích tại sao lại hợp lý nếu họ lấy nhau, anh chắc chắn mình có thể làm cô xuôi theo. Cô có thể không hiểu được cảm xúc đó khi mà bản thân cô không cảm thấy như vậy, nhưng cô có một cái đầu tỉnh táo, và cô hiểu thế nào là hợp lý.
Và giờ đây khi mà anh cuối cùng đã cho phép mình tưởng tượng về một cuộc sống với cô, anh không thể để mất nó được. Anh phải làm cho điều đó diễn ra. Anh phải.
Và nó sẽ rất tuyệt. Anh có thể sẽ không bao giờ có cô hoàn toàn—trái tim cô, anh biết, sẽ không bao giờ là của anh—nhưng anh sẽ có gần như tất cả, và thế là đủ.
Thế chắc chắn cũng hơn những gì anh có bây giờ.
Và ngay cả với chỉ một nửa Francesca thôi—Ừm, đó cũng là thiên đường rồi.
Phải không nhỉ?
—của Helen Stirling gửi cho con trai, Bá tước Kilmartin, hai năm bốn tháng sau khi anh đi Ấn Độ
Francesca đã luôn là một người nói dối khá giỏi, và, Michael nhớ lại khi anh đọc lá thư ngắn cô để lại cho Helen và Janet, cô thậm chí còn giỏi hơn nếu không phải mặt nói chuyện trực tiếp mà chỉ phải viết ra.
Một chuyện khẩn cấp đã xảy ra ở Kilmartin, Francesca viết vậy, mô tả cơn bùng phát bệnh sốt phát ban của đàn cừu một cách chi tiết đáng nể, và việc này cần cô xử lý ngay lập tức. Họ không cần phải lo lắng, cô đảm bảo, cô sẽ trở lại sớm, và cô hứa sẽ mang theo một ít thứ mứt mâm xôi tuyệt vời của bác đầu bếp, thứ mà, tất cả bọn họ đều biết, chẳng có đồ ngọt nào ở London có thể sánh được.
Chưa nói đến việc Michael chưa từng nghe thấy chuyện cừu có thể bị sốt phát ban, hay là bất cứ loại gia súc nào. Nhưng người ta chắc cũng phải tự hỏi, bọn cừu có thể để lộ những vết ban ra ở đâu cơ chứ?
Việc đó thật nhanh gọn, thật dễ dàng, và Michael tự hỏi không biết có phải Francesca thậm chí đã sắp xếp cho Janet và Helen ra khỏi thành phố vào dịp cuối tuần để cô có thể chạy trốn mà không phải trực tiếp nói tạm biệt.
Và đó là một cuộc chạy trốn. Chẳng có gì nghi ngờ hết. Michael chẳng tin lấy một giây rằng có chuyện khẩn cấp xảy ra ở Kilmartin. Nếu thực sự đúng như thế, Francesca hẳn sẽ cảm thấy có nghĩa vụ phải thông báo với anh. Cô có thể đã điều hành khu đất hàng năm trời, nhưng anh là bá tước, và cô không phải kiểu người lạm quyền hay lợi dụng địa vị của anh khi anh đã trở lại.
Thêm vào đó, anh đã hôn cô, và hơn thế nữa, anh đã thấy gương mặt cô khi anh hôn cô.
Nếu cô có thể chạy lên mặt trăng, cô đã làm thế rồi.
Janet và Helen không có vẻ quá quan tâm đến chuyện cô đã đi, mặc dù họ có nói (và nói và nói) rằng họ nhớ có cô ở bên.
Michael chỉ ngồi trong phòng làm việc của anh, suy tính cách tự phạt mình.
Anh đã hôn cô. Hôn cô.
Anh nghĩ một cách châm biếm, thật không phải là cách làm tốt nhất khi một người đàn ông định giấu tình cảm thật của mình.
Sáu năm, anh biết cô. Sáu năm, và anh đã giấu kín mọi chuyện, đóng vai của mình đến mức hoàn hảo. Sáu năm, và anh đã làm hỏng tất cả đơn giản chỉ vì một nụ hôn.
Ngoại trừ việc chẳng có gì là đơn giản trong chuyện này hết.
Sao một nụ hôn lại có thể vượt xa tất cả những sự tưởng tượng của anh như vậy chứ? Và với sáu năm để mà mơ tưởng, anh đã nghĩ ra những nụ hôn thực sự tuyệt vời.
Nhưng lần này... lần này còn hơn thế. Còn tuyệt hơn. Còn...
Còn là Francesca.
Thật buồn cười là điều đó lại thay đổi tất cả. Anh có thể nghĩ về một cô gái từng ngày, trong bao nhiêu năm, tưởng tượng cô ấy sẽ như thế nào trong vòng tay anh, nhưng chưa bao giờ, chưa bao giờ nó có thể sánh được với ngoài đời thực.
Và giờ anh còn khổ sở hơn cả trước đây. Phải, anh đã hôn cô; phải, đó thực sự là nụ hôn tuyệt diệu nhất trong đời anh.
Nhưng phải, nó cũng đã hết rồi.
Và nó sẽ không xảy ra lần nữa.
Giờ thì cuối cùng nó đã xảy ra, giờ anh đã được nếm trải sự hoàn hảo, anh còn đau đớn hơn bất cứ lúc nào. Bây giờ anh biết chính xác mình đang thiếu cái gì; anh hiểu rõ đến mức đau đớn cái gì thực sự sẽ không bao giờ là của anh.
Và sẽ chẳng còn gì như xưa nữa.
Họ sẽ không bao giờ lại là bạn nữa. Francesca không phải loại đàn bà xem nhẹ sự gần gũi của hai người. Và bởi vì cô rất ghét sự gượng ép theo bất cứ cách nào, cô sẽ tìm mọi cách để tránh xa sự có mặt của anh.
Khỉ thật, cô đã lên tận Scotland để thoát khỏi anh. Một phụ nữ chẳng thể tỏ thái độ của mình rõ ràng hơn thế.
Và lời nhắn cô ghi lại cho anh—Ừm, nó ít lời hơn nhiều so với cái cô để lại cho Janet và Helen.
Việc đó thật sai trái. Tha thứ cho tôi.
Vì cái quái gì mà cô nghĩ cô cần sự tha thứ của anh thì anh cũng chịu. Anh đã hôn cô. Cô có thể đã vào phòng ngủ của anh trái với ý muốn của anh, nhưng anh đủ đàn ông để biết rằng cô đã không làm vậy và biết trước rằng anh sẽ vồ lấy cô. Cô đã lo lắng bởi vì cô nghĩ anh giận cô, vì Chúa.
Cô đã hành động bất cẩn, nhưng chỉ vì cô quan tâm đến anh và tôn trọng tình bạn của họ.
Và giờ anh đã đi và phá hỏng nó.
Anh giờ vẫn không chắc tại sao chuyện đó lại xảy ra. Anh đã nhìn cô; anh không thể rời mắt khỏi cô. Khoảnh khắc đó đã hằn lên trong óc anh—cái váy ngủ lụa màu hồng của cô, cái cách những ngón tay cô đan vào nhau khi cô nói với anh. Tóc cô đã để xõa, rủ xuống một bên vai, và đôi mắt cô thật lớn và ướt vì xúc động.
Và rồi cô quay đi.
Đó chính là lúc điều đó xảy ra. Đó là lúc mọi thứ đã thay đổi. Có cái gì đó dâng lên trong anh, cái gì đó anh không thể xác định rõ, và đôi chân anh đã cử động. Bằng cách nào đó anh đã thấy mình bên kia phòng, cách chỉ vài inch, đủ gần để chạm vào, đủ gần để nắm lấy.
Rồi cô đã quay lại.
Và anh đã thua.
Chẳng có cách nào ngăn anh lại ở thời điểm đó nữa, chẳng còn có lý lẽ gì nữa. Bất kể sự kiềm chế nào anh đã dùng để gói chặt lấy sự khao khát của mình bao năm nay, bỗng chốc bốc hơi, và anh phải hôn cô.
Đơn giản chỉ có vậy thôi. Chẳng có lựa chọn nào hết, chẳng có gì là cố ý cả. Có thể nếu cô nói không, có thể nếu cô lui lại và bỏ đi. Nhưng cô chẳng làm việc nào trong hai việc đó; cô chỉ đứng đó, hơi thở của cô là âm thanh duy nhất giữa họ, và chờ đợi.
Có phải cô đã chờ đợi nụ hôn của anh? Hay là cô đợi anh tỉnh ra và bước đi?
Chẳng quan trọng, anh nghĩ một cách gay gắt, vò nát một miếng giấy trong tay. Sàn nhà quanh bàn anh giờ đã rải rác những miếng giấy nhàu nát. Anh đang ở trong tâm trạng muốn phá hoại, và những tờ giấy là mục tiêu ngon lành.
Anh nhặt một tấm thiệp trắng kem nằm trên tấm lót mặt bàn và liếc nó trước khi các ngón tay anh chuẩn bị kết liễu. Đó là một tấm thiệp mời.
Anh ngừng lại, nhìn kỹ hơn. Đó là cho buổi tối nay, và có lẽ anh đã xác nhận sẽ tới. Anh cũng khá chắc chắn Francesca cũng định đi; bà chủ là một người bạn lâu năm của cô.
Có lẽ anh nên lê cái thân tội nghiệp của mình lên lầu và mặc quần áo cho buổi tối. Có lẽ anh nên ra ngoài, kiếm cho mình một cô vợ. Có thể điều đó sẽ không làm giảm nhẹ thứ đang làm anh đau đớn, nhưng sớm muộn anh cũng phải làm. Và làm như vậy có ích cho tâm hồn người ta hơn là ngồi uống rượu sau cái bàn làm việc của mình.
Anh đứng dậy, lại nhìn tấm thiệp. Anh thở dài. Anh thực sự không muốn bỏ cả buổi tối nói chuyện với hàng trăm người sắp hỏi về Francesca. Với đà này, buổi tiệc sẽ có cả đống Bridgerton, hoặc tệ hơn, Bridgerton nữ, những người trông giống nhau đến tàn nhẫn với những mái tóc hạt dẻ và nụ cười tươi của họ. Không ai xách dép được cho Francesca, tất nhiên—những chị em của cô hầu như quá thân thiện, quá vui vẻ và cởi mở. Họ thiếu vẻ bí ẩn của Francesca, thiếu đôi mắt thỉnh thoảng ánh lên vẻ châm chọc của cô.
Không, anh không muốn bỏ cả buổi tối ra vẻ lịch sự giữa những người có mặt.
Và thế là anh quyết định giải quyết vấn đề của mình như anh đã từng làm nhiều lần trước đây.
Bằng cách kiếm cho mình một người đàn bà.
Ba giờ sau, Michael thấy mình đang ở trước cửa câu lạc bộ, tâm trạng vẫn tồi tệ khủng khiếp.
Anh đã đến La Belle Maison, nơi mà, nếu người ta muốn thành thật, chẳng phải gì khác mà là một nhà chứa, nhưng cho một nhà chứa, thì nó khá sang trọng và kín đáo, và người ta có thể đảm bảo các cô gái rất sạch sẽ và đến đó một cách tự nguyện. Michael đã từng là khách thỉnh thoảng ghé qua trong những năm anh từng sống ở London; hầu hết đàn ông anh quen đều đã đến La Belle, như cách họ gọi nó, không lúc này thì lúc khác. Ngay cả John cũng đến rồi, trước khi anh ấy cưới Francesca.
Anh được chào đón rất nồng nhiệt bởi bà chủ, đối xử như một cậu con trai xa nhà mới về. Anh có danh tiếng, bà ta giải thích; và họ nhớ sự có mặt của anh. Những cô gái luôn yêu thích anh, thường xuyên kể lại rằng anh là một trong số ít những người tỏ vẻ quan tâm tới sự thỏa mãn của họ cũng như của bản thân mình.
Vì lý do nào đó, lời khen ngợi làm cho anh thấy chua chát trong miệng. Anh không cảm thấy mình giống một người tình huyền thoại; anh thấy phát ốm với cái danh tiếng tay chơi của mình và chẳng thèm quan tâm anh có làm ai hài lòng tối nay không. Anh chỉ muốn một người đàn bà có thể làm cho tâm trí anh trống rỗng hoàn toàn, dù chỉ trong một vài phút ít ỏi.
Họ có đúng cô gái mà anh cần, bà chủ lảnh lót. Cô ta mới và đang rất được ưa chuộng, và anh sẽ thích cô ấy. Michael chỉ nhún vai và để họ dẫn mình tới chỗ một cô gái tóc vàng nhỏ xíu xinh đẹp mà người ta đảm bảo với anh là "số dách".
Anh bắt đầu đưa tay ra với lấy cô ta, nhưng rồi tay anh buông thõng xuống. Cô này không đúng. Tóc cô ta quá vàng. Anh không muốn một cô tóc vàng.
Không sao cả, anh được bảo vậy, và rồi một cô tóc nâu đen xuất hiện.
Quá gợi tình.
Một cô tóc đỏ?
Sai hoàn toàn.
Họ đến, hết người này đến người khác, nhưng họ quá trẻ, quá già, quá đẫy đà, quá gầy, và rồi rốt cục anh chọn một cô bất kỳ, quyết định sẽ nhắm quách mắt lại và làm cho xong chuyện.
Anh chịu được hai phút.
Cánh cửa đóng lại sau lưng và anh cảm thấy phát bệnh, gần như hoảng loạn, và anh nhận ra anh không thể làm được.
Anh không thể làm tình với một phụ nữ. Việc này thật đáng sợ. Bất lực. Khỉ thật, anh có lẽ cũng có thể vớ lấy con dao và tự xẻo quách.
Trước đây, anh đã tìm kiếm khoái lạc với phụ nữ để xóa nhòa hình ảnh một người đàn bà. Nhưng giờ đây anh đã biết hương vị cô, ngay cả chỉ với một nụ hôn thoáng qua, và anh đã hỏng hẳn.
Và thế là thay vào đó anh đến đây, câu lạc bộ của mình, nơi anh không cần phải lo lắng đến chuyện gặp phải ai đó thuộc giới nữ. Mục đích, đương nhiên, là để xóa đi gương mặt của Francesca trong đầu anh, và anh cũng hy vọng rượu sẽ có ích khi mà những cô gái ngon lành ở La Belle đã không giúp được gì.
"Kilmartin."
Michael nhìn lên. Colin Bridgerton.
Mẹ kiếp.
"Bridgerton," anh gầm gừ. Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp. Colin Bridgerton là người cuối cùng anh muốn gặp bây giờ. Ngay cả bóng ma của Napoleon, hiện ra để xuyên một nhát kiếm qua cổ anh, cũng còn đỡ hơn.
"Ngồi xuống đi," Colin nói, đưa tay về cái ghế đối diện.
Chẳng có cách nào thoát được rồi; anh có thể nói dối rằng anh đang hẹn ai đó, nhưng anh vẫn không có lý do gì để không ngồi với Colin và làm một ly thật nhanh trong khi đợi. Và thế là Michael chỉ nghiến răng và ngồi xuống, hy vọng Colin có một cuộc hẹn khác anh ta cần có mặt—ồ, trong khoảng ba phút nữa.
Colin cầm chiếc ly của anh ta lên, săm soi nó kỹ đến mức đáng ngạc nhiên, rồi đảo đảo thứ chất lỏng màu hổ phách trong đó vài lần trước khi nhấp một chút. "Tôi biết là Francesca đã quay về Scotland."
Michael ậm ừ và gật đầu.
"Ngạc nhiên thật, anh không nghĩ thế sao? Khi mới bắt đầu mùa lễ hội."
"Tôi chẳng thể biết được suy nghĩ của cô ấy."
"Không, không, tất nhiên anh không," Colin nói nhẹ nhàng. "Chẳng có đàn ông nào đủ thông minh lại dám khẳng định họ hiểu được suy nghĩ của phụ nữ."
Michael không nói gì.
"Nhưng mà, mới chỉ... gì nhỉ... khoảng hai tuần từ khi nó xuống đây?"
"Vừa qua hai tuần," Michael khẽ nói. Francesca đã quay lại London đúng vào ngày anh trở về.
"Đúng thế, tất nhiên. Phải, anh phải biết chứ, đúng không?"
Michael nhìn Colin với ánh mắt sắc lẻm. Anh ta định làm trò quỷ gì đây?
"À, phải," Colin nói, nhún một bên vai một cách bất cần. "Tôi tin nó sẽ trở lại sớm. Ít khả năng nó tìm được một anh chồng trên Scotland, dù sao đi nữa, và đó là mục tiêu của nó trong mùa xuân này, phải không nhỉ?"
Michael gật đầu thật nhanh, liếc một cái bàn bên kia phòng. Nó trống không. Thật trống không. Trống không một cách vui vẻ, hạnh phúc.
Anh có thể tưởng tượng mình vô cùng sung sướng khi ngồi ở đó.
"Không cảm thấy muốn nói chuyện tối nay lắm nhỉ?" Colin hỏi, phá vỡ cơn mơ tưởng (phải thừa nhận là khá nhạt nhẽo) của anh.
"Không," Michael nói, không thấy thích thú lắm với vẻ hơi hạ mình của người đàn ông bên đó, "chúng ta không."
Colin tặc lưỡi, rồi nhấp nốt ngụm cuối cùng trong ly. "Chỉ trêu anh thôi," anh ta nói, ngả người ra trong chiếc ghế.
"Để xem thử xem có phải tôi đã cùng lúc tẽ đôi thành hai con người riêng biệt hay chưa?" Michael gắt.
"Không, tất nhiên là không," Colin nói với một nụ cười dễ dãi đáng ngờ. "Tôi có thể nhận ra cái đó rất dễ. Tôi chỉ đang thử thăm dò tâm trạng của anh thôi."
Michael nhướng một bên mày theo vẻ dữ dằn nhất. "Và anh nhận ra là...?"
"Vẫn như thường," Colin trả lời, chẳng thèm nao núng.
Michael chẳng làm gì mà chỉ cau mặt với anh ta khi người bồi bàn mang rượu của họ tới.
"Vì hạnh phúc," Colin nói, giơ ly của anh ta lên.
Mình sẽ bóp cổ hắn, Michael quyết định ngay tại đó. Mình sẽ vươn tay qua bàn và đặt hai bàn tay quanh cổ hắn và xiết cho đến khi đôi mắt xanh lục đáng ghét kia lồi ra khỏi tròng mắt của hắn.
"Không uống mừng hạnh phúc sao?" Colin hỏi.
Michael phát ra một tiếng gầm gừ vô nghĩa và nốc cạn ly bằng một tợp.
"Anh đang uống gì thế?" Colin hỏi vẻ quan tâm. Anh ta nghiêng người và nhòm vào ly của Michael. "Chắc hẳn là một thứ ngon lắm."
Michael cố chống lại sự thôi thúc được gõ cái ly đã cạn của mình vào đầu anh ta.
"Được rồi," Colin nói và nhún vai. "Tôi sẽ nâng ly vì hạnh phúc của mình vậy." Anh ta nhấp một ngụm, ngả người, rồi chạm môi vào ly lần nữa.
Michael liếc nhìn chiếc đồng hồ.
"Chẳng phải thật hay khi tôi chẳng có chỗ nào để đi sao?" Colin mơ màng.
Michael đặt cái ly của anh xuống bàn cái cạch. "Tất cả vụ này có ý nghĩ gì không đây?" anh hỏi.
Trong một thoáng trông như thể Colin, người hoàn toàn có thể làm người ta phát chán vì thói nói nhiều của anh ta, sẽ im lặng. Nhưng rồi, ngay khi Michael đã sẵn sàng từ bỏ vẻ lịch sự và đứng dậy bỏ đi, anh ta nói, "Anh đã quyết định sẽ làm gì chưa?"
Michael ngồi thật yên. "Ý là?"
Colin mỉm cười, với đủ vẻ nhún nhường khiến Michael muốn đấm anh ta. "Về chuyện Francesca, tất nhiên," anh ta nói.
"Chẳng phải chúng ta vừa xác nhận cô ấy đã rời khỏi nước Anh?" Michael nói vẻ thận trọng.
Colin nhún vai. "Scotland cũng chẳng xa lắm."
"Đủ xa," Michael lẩm bẩm. Chắc chắn đủ xa để cho thấy quá rõ ràng là cô chẳng muốn dính dáng gì với anh hết.
"Nó sẽ chỉ có một mình," Colin nói và thở dài.
Michael chỉ nheo mắt và lườm anh ta. Thật sắc.
"Tôi nghĩ anh nên—" Colin ngừng lại, hoàn toàn cố tình, Michael tin vậy. "Ừm, anh biết tôi nghĩ gì," Colin cuối cùng kết luận, lại nhấp một ngụm rượu.
Và Michael thôi ra vẻ lịch sự. "Anh chẳng biết quái gì cả, Bridgerton."
Colin nhướng đôi lông mày trước sự gắt gỏng trong giọng Michael. "Hay thật," anh ta lẩm bẩm, "tôi nghe đúng câu đó suốt. Thường là từ các em gái tôi."
Micahel quen thuộc với chiến thuật này. Colin đã né đòn một cách gọn gàng đúng kiểu anh thường sử dụng với sự thành thục y như vậy. Và đó có thể là lý do bàn tay anh đã thu lại thành nắm đấm dưới mặt bàn. Chẳng có gì có làm anh bực bội hơn là hình ảnh của chính mình ở người khác.
Nhưng ôi Chúa ơi, mặt Colin thật quá gần.
"Whisky nữa chứ?" Colin hỏi, làm hỏng hình ảnh đáng yêu của một đôi mắt tím bầm trong đầu Michael.
Michael đang ở trong tâm trạng tuyệt vời để uống quên trời quên đất, nhưng không phải cùng với Colin Bridgerton, nên anh chỉ cộc lốc, "Không," và đẩy ghế ra sau.
"Anh thực sự nhận ra là, Kilmartin," Colin nói, giọng anh ta thật êm và gần như lạnh buốt, "chẳng có lý do nào khiến anh không thể lấy nó. Chẳng có gì cả. Ngoại trừ, đương nhiên," anh ta thêm, gần như là để kết thúc, "những lý do anh tự chế ra cho mình."
Michael cảm thấy cái gì đó trong ngực anh vỡ ra. Tim anh, có thể vậy, nhưng anh đã quá quen với chuyện đó đến nỗi thật kỳ lạ là anh còn có thể nhận ra nó.
Và Colin, tiên sư đôi mắt hắn ta, vẫn không chịu nhắm lại.
"Nếu anh không muốn lấy nó," Colin nói vẻ suy tư, "thì có nghĩa là anh không muốn lấy nó. Nhưng—"
"Cô ấy có thể nói không," Michael thấy mình đang nói. Giọng anh khàn khàn, tắc nghẹn, nghe lạ lùng với cả chính đôi tai anh.
Chúa ơi, nếu anh nhảy lên bàn và tuyên bố anh yêu Francesca, anh cũng chẳng thể diễn đạt rõ ràng hơn vừa rồi.
Đầu Colin nghiêng một chút sang bên, chỉ đủ để thừa nhận rằng anh ta đã nghe thấy hàm ý bên trong lời nói của Michael. "Nó có thể," anh ta lẩm bẩm. "Thực ra, có thể nó sẽ nói vậy. Phụ nữ thường thế, khi lần đầu tiên anh hỏi."
"Và anh đã bao nhiêu lần cầu hôn rồi hả?"
Colin mỉm cười thật chậm. "Mới chỉ một lần, thực tình là vậy. Chiều nay, nếu nói một cách chính xác."
Đó là điều duy nhất—thực sự, điều duy nhất—Colin có thể nói để hoàn toàn làm xì hơi sự nóng nảy đang cuồn cuộn trong Michael. "Anh nói gì cơ?" Michael hỏi, hàm anh như rớt ra vì choáng. Đây là Colin Bridgerton, Bridgerton lớn nhất trong số các anh em còn chưa lấy vợ. Anh ta thậm chí có thể đã sáng lập ra một nghề gọi là nghề tránh né việc cưới xin.
"Đúng thế," Colin nói bình thản. "Nghĩ là đã đến lúc rồi, mặc dù tôi cũng phải thành thật, và thừa nhận là cô ấy đã không buộc tôi phải hỏi đến lần thứ hai. Nhưng nếu có thể làm anh cảm thấy khá hơn, tôi đã phải mất mấy phút mới dụ được chữ vâng từ miệng cô ấy."
Michael chỉ nhìn chằm chằm.
"Phản ứng đầu tiên của cô ấy trước câu hỏi của tôi là ngã sấp xuống vỉa hè vì ngạc nhiên," Colin thú nhận.
Michael cố không nhìn quanh để chắc rằng mình không bị kẹt trong một vở kịch mà không biết. "Er, cô ấy ổn chứ?" anh hỏi.
"Ồ, vẫn ổn," Colin nói, nhấc ly rượu lên.
Michael hắng giọng. "Liệu tôi có thể hỏi danh tính quý cô may mắn được không?"
"Penelope Featherington."
Cái cô không bao giờ nói? Michael suýt nữa buột miệng. Giờ thì anh đã được thấy một cặp kỳ cục.
"Giờ thì anh thực sự trông rất ngạc nhiên," Colin nói, rất may là với vẻ khôi hài.
"Tôi không nhận ra là anh đã hy vọng được ổn định," Michael vội nói.
"Tôi cũng thế," Colin nói và mỉm cười. "Thật buồn cười là cuối cùng lại ra như vậy."
Michael mở miệng để chúc mừng anh ta, nhưng rồi anh nhận ra mình đang hỏi, "Đã ai nói với Francesca chưa?"
"Tôi mới đính hôn chiều nay," Colin nhắc anh, có vẻ như nín cười.
"Cô ấy sẽ muốn biết."
"Tôi nghĩ là nó sẽ muốn. Tôi chắc chắn đã tra tấn nó đủ khi nó còn bé. Và tôi tin nó sẽ muốn tìm ra cách nào đấy có dính dáng đến cưới xin để tra tấn tôi."
"Ai đó cần phải nói cho cô ấy biết," Michael nói hơi to, mặc kệ Colin đang mơ màng nhớ lại những ký ức ngày xưa.
Colin ngả người ra ghế và thở dài bâng quơ. "Tôi nghĩ mẹ tôi sẽ viết tin nhắn cho nó."
"Mẹ anh sẽ khá bận. Đó sẽ không phải là việc đầu tiên trong sổ tay của bà ấy."
"Tôi không thể biết được."
Michael nhíu mày. "Ai đó nên nói với cô ấy về chuyện đó."
"Phải," Colin nói và mỉm cười, "ai đó nên. Lẽ ra tôi sẽ tự đi—đã lâu lắm rồi tôi chưa lên Scotland. Nhưng tất nhiên tôi cũng sẽ rất bận ở London này, để lo xem tôi sẽ lấy vợ như thế nào. Và, tất nhiên, đó là toàn bộ lý do của cuộc nói chuyện này, phải không nhỉ?"
Michael nhìn anh ta với ánh mắt bực bội. Anh rất ghét khi Colin Bridgerton nghĩ rằng anh ta đang điều khiển anh một cách khôn khéo, nhưng anh không biết làm thế nào để có thể làm cho anh ta biết anh nhận ra điều đó, mà không phải thú nhận rằng anh rất rất muốn được lên Scotland để gặp Francesca.
"Lễ cưới tổ chức khi nào?" anh hỏi.
"Tôi cũng chưa chắc chắn lắm," Colin nói. "Sớm, tôi hy vọng thế."
Michael gật đầu. "Vậy thì Francesca sẽ cần được thông báo ngay."
Colin mỉm cười chậm rãi. "Phải, nó sẽ được thông báo, phải không nhỉ?"
Michael cau mặt.
"Anh không cần phải cưới nó khi anh ở trên đó," Colin nói, "chỉ cần thông báo với nó về lễ cưới sắp tới của tôi."
Michael nhớ lại mong ước được bóp cổ Colin Bridgerton lúc nãy và nhận ra hình ảnh đó thậm chí còn hấp dẫn hơn cả lúc trước.
"Tôi sẽ gặp lại anh sau," Colin nói khi Michael đi ra cửa. "Có thể là sau một tháng gì đó?"
Có nghĩa là anh ta hoàn toàn tin tưởng Michael sẽ không sớm trở lại London.
Michael khẽ chửi thề, nhưng anh không làm gì để phủ nhận anh ta. Anh có thể sẽ ghét bản thân mình vì điều đó, nhưng giờ anh đã có lý do để đuổi theo Francesca, anh không thể cưỡng lại việc thực hiện chuyến đi.
Câu hỏi là, liệu anh có thể cưỡng lại cô?
Và quan trọng hơn, liệu anh thậm chí có muốn vậy không?
Vài ngày sau, Michael đã đứng trước cửa chính của Kilmartin, ngôi nhà thời thơ ấu của mình. Đã bao năm rồi kể từ khi anh đứng ở đây, hơn bốn năm, chính xác là vậy, và anh không thể ngăn cảm giác nghẹn ngào trong cổ khi anh nhận ra tất cả cái này—ngôi nhà, đất đai, của cải—là của anh. Không hiểu sao nó vẫn chưa thực sự ăn sâu vào, có thể là vào trong đầu anh, nhưng chưa vào trong tim anh.
Mùa xuân dường như vẫn chưa đến với các hạt biên giới Scotland, và không khí, dù không đến nỗi cắt da, vẫn có sự lạnh giá đủ làm anh phải xoa xoa hai bàn tay đeo găng vào nhau. Không khí mờ sương và bầu trời xám xịt, nhưng có cái gì đó trong không trung mời gọi anh, nhắc nhở trong tâm hồn mệt mỏi của anh rằng đây, không phải London và không phải Ấn Độ, là nhà.
Nhưng cảm giác của nơi này cũng chẳng làm cho anh thấy thoải mái khi anh phải chuẩn bị đối diện với cái đang ở phía trước. Đã đến lúc đối diện với Francesca.
Anh đã ôn lại khoảnh khắc này cả ngàn lần kể từ khi nói chuyện với Colin tại London. Anh sẽ nói gì với cô, anh sẽ trình bày trường hợp của mình như thế nào. Và anh nghĩ anh đã tìm ra cách. Bởi vì trước khi anh thuyết phục Francesca, anh đã phải thuyết phục chính bản thân mình.
Anh sẽ cưới cô.
Anh sẽ phải làm cho cô đồng ý, tất nhiên; anh hẳn không thể ép cô vào một cuộc hôn nhân. Cô có thể đưa ra hàng tỷ lý do tại sao đó lại là một ý tưởng điên rồ, nhưng cuối cùng, anh sẽ thuyết phục được cô.
Họ sẽ cưới.
Cưới.
Đó là ước mơ duy nhất anh chưa bao giờ cho phép mình tính đến.
Nhưng anh càng nghĩ về nó, nó càng có vẻ hợp lý. Hãy quên chuyện anh yêu cô, hãy quên là anh đã yêu cô bao nhiêu năm trời đi đã. Cô không cần phải biết về chuyện đó; nói với cô sẽ chỉ làm cô thấy gượng gạo và anh thì cảm thấy như một thằng ngốc.
Nhưng anh có thể trình bày theo những lý do xác đáng, giải thích tại sao lại hợp lý nếu họ lấy nhau, anh chắc chắn mình có thể làm cô xuôi theo. Cô có thể không hiểu được cảm xúc đó khi mà bản thân cô không cảm thấy như vậy, nhưng cô có một cái đầu tỉnh táo, và cô hiểu thế nào là hợp lý.
Và giờ đây khi mà anh cuối cùng đã cho phép mình tưởng tượng về một cuộc sống với cô, anh không thể để mất nó được. Anh phải làm cho điều đó diễn ra. Anh phải.
Và nó sẽ rất tuyệt. Anh có thể sẽ không bao giờ có cô hoàn toàn—trái tim cô, anh biết, sẽ không bao giờ là của anh—nhưng anh sẽ có gần như tất cả, và thế là đủ.
Thế chắc chắn cũng hơn những gì anh có bây giờ.
Và ngay cả với chỉ một nửa Francesca thôi—Ừm, đó cũng là thiên đường rồi.
Phải không nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook