Tô Vân chưa kịp trả lời câu hỏi của Thẩm Nguyên Gia thì đã quay đầu theo phản xạ xem có chuyện gì, sau đó chết chân tại chỗ.

Lâm Tuệ Tâm đang nhào xuống ven hồ bơi, dung một cái khăn lông kéo một người đàn ông vào bờ.

Mọi người trên bờ ai cũng hốt hoảng, mà sắc mặt những người dưới nước lại khó coi vô cùng, thậm chí là cơ thể bắt đầu run rẩy.
Thẩm Nguyên Gia nghe được âm thanh náo loạn đứt quãng, "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Bây giờ có thể chắc chắn weibo tiên đoán không bao giờ sai.

Đã bói hai lần và lần nào cũng chính xác.

Lần này không biết có được bình an vô sự hay không.
Tô Vân lập tức hồi phục tinh thần, không trả lời Thẩm Nguyên Gia mà ném di dộng sang một bên, cầm cây gậy bên cạnh chạy tới người đàn ông gần nhất, "Bắt lấy!".

Chu????ê????‎ ????ra????g‎ đọc‎ ????ru????ệ????‎ ++‎ Tr‎ ????????Tru????????????.????????‎ ++
Người trong nước dường như đã chịu tác động gì đó, rõ ràng rất dễ bắt lấy nhưng lại cảm thấy rất khó khăn.

Tô Vân gấp muốn chết, vẫn may là cậu ta vẫn bắt được cây gậy.

Bình thường Tô Vân đều rèn luyện thân thể nên sức khỏe rất tốt, lần này kéo một người đàn ông lên bờ có chút tốn sức, may là trong nước có lực đẩy.

Sau khi người đàn ông được kéo lên bờ thì nằm bất động.
Tô Vân không biết anh còn sống hay không, lập tức chạy sang bên kia duỗi gậy về phía thanh niên giữa hồ, "Có với tới không?"
Lâm Tuệ Tâm đã kéo được người đàn ông bên kia lên, sức của cô không mạnh lắm, cũng may người đàn ông này không xảy ra chuyện gì, cô lại tiếp tục hành động, kéo người khác lên.

Trong bể bơi chỉ còn lại hai người.
Tô Vân nhìn nam thanh niên kia, sợ cậu ta không bắt lấy được, thấy sắc mặt cậu ta thay đổi, trong lòng hoảng sợ.

Cô dùng hết sức bình sinh của mình để vớt nam thanh niên kia lên, cả người mất sức ngồi dưới đất thở mạnh.

Sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy?
Còn một người cuối cùng sắp chìm xuống dưới đáy, trong trường hợp này bọn họ không thể nào nhảy xuống được, chỉ có thể cầu mong cho cậu ta có thể bắt được cây gậy.


Tô Vân đẩy cây gậy lại chỗ người đàn ông đó.

Bể bơi này cũng không lớn lắm, còn một cái lớn hơn nữa ở chỗ khác, bọn họ đang chuẩn bị tới đó.

Sau khi vào gần bờ, Lâm Tuệ Tâm lấy khăn quấn lên cánh tay người đàn ông rồi kéo đối phương lên.

Nhìn thấy tình trạng của người nọ mà lòng trùng xuống.

Tất cả đều là những người đến đây du lịch cùng nhau, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, nếu thật sự chết thì sau này còn ai dám đối mặt.

Người đàn ông cuối cùng được vớt lên sắc mặt tái mét, Tô Vân bất chấp hiện trường lộn xộn, chạy tới thực hiện sơ cấp cứu cho anh ta.

Lâm Tuệ Tâm hoảng hốt, "Làm sao bây giờ đây, Tô Vân, bây giờ phải làm sao đây..."
Tô Vân vừa ép lồng ngực vừa nói: "Khi nào xe cấp cứu mới tới? Mau đi gọi người phụ trách khách sạn ra đây!"
Trước giờ Lâm Tuệ Tâm chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ nên muốn khóc tới nơi, tay chân run rẩy đi tìm điện thoại khách sạn.

Khách sạn là do cô đặt, bây giờ xảy ra chuyện, cũng có một phần lỗi của cô, hơn nửa chủ ý muốn đi bơi buổi tối cũng là của cô.

Sau khi người phụ trách biết chuyện thì nhanh chóng chạy tới, nhìn một loạt những người mất ý thức nằm dưới đất, cả người sợ hãi vội vàng báo cảnh sát và gọi cứu thương.

Tô Vân nhìn lần lượt mọi người, ngoài người đàn ông cuối cùng có chút rối loạn về hô hấp thì những người khác đều không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Người ở khách sạn cũng không ít nên rất thành thạo làm sơ cấp cứu cho bọn họ.

Người phụ trách đứng kế bên nãy giờ nói liên tục cái gì mà bồi thường, chỉ cần không nói chuyện này ra ngoài là được.

Bởi vì như vậy thì danh tiếng của khách sạn sẽ bị giảm đáng kể, ảnh hưởng đến doanh thu về sau, ông gánh vác không nổi tổn thất lớn lao này.

Sau khi Lâm Tuệ Tâm đỡ hoảng sợ thì mới bắt đầu cãi lại: "Bây giờ các người không nên quan tâm đến sự an toàn của chúng tôi phải không? Chỉ biết lo cho danh tiếng của khách sạn, trong đầu ông là não hay phân vậy hả?!"
Tính cách của cô đã quái đản nên bây giờ thực sự tức giận.
Cô đúng là sai khi đặt cái khách sạn này rồi.

Môi của Tô Vân cũng trở nên trắng bệt, nhìn bác sỹ nâng những người khác đi.


Cô lại chỗ ghế nằm của mình, nhặt di động lên, màn hình di động vẫn hiển thị cuộc gọi, tên trên màn hình cực kỳ rõ ràng.
Tiếng giằng co của người phụ trách và Lâm Tuệ Tâm truyền đến bên tai khiến cho tâm trạng bực bội của cô càng thêm rối rắm.
Tô Vân hít sâu một hơi, nói với người trong di dộng: "Em nói đúng."
Giọng nói truyền đến đầu dây bên kia.

Sau khi Thẩm Nguyên Gia hỏi Đã xảy ra chuyện gì thì bên kia không có âm thanh nào khác.

Không lâu sau thì cô lại nghe thấy tiếng Bắt lấy.

Trong lòng Thẩm Nguyên Gia đã tỏ tường, chắc chắc đã có chuyện xảy ra.

Bây giờ Tô Vân đã biết là có chuyện xảy ra, nhìn ảnh chụp thì ngoài Tô Vân còn có sáu người khác, không biết tất cả có bị gì không.

Mãi đến khi tạp âm dừng lại, giọng của Tô Vân truyền đến lần hai.

Khi Thẩm Nguyên Gia nghe được câu nói đó, có chút ngỡ ngàng, không trả lời.

Tiếng hít thở nhè nhẹ trong di động, không biết là của cô hay của Tô Vân, rối tung cả lên.

Tô Vân ngồi xuống, nhìn chằm chằm bể bơi yên tĩnh.

Nếu có người ngoài mới vào đây thì sẽ không biết bể bơi vừa xảy ra một trận thập tử nhất sinh đáng sợ như thế nào.

"Nguyên Gia, là chị không để lời nói của em ở trong lòng." Tô Vân thấp giọng nói.

Thẩm Nguyên Gia nghe được lời này cũng không lấy làm tức giận.
Trước đó Tô Vân nghĩ rằng cô bịa chuyện, thậm chí còn gọi cô là Thẩm tiểu thư xa lạ, cô biết.

Cô nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì thì tốt rồi."
Qua một lát, Thẩm Nguyên Gia mới cân nhắc câu từ, "Chị Vân, chị không sao chứ, những người khác có chuyện gì không?"

Tô Vân trả lời: "Chị không xuống nước, không có chuyện gì.

Có một người bị khá nghiêm trọng, chị không biết bể bơi bị làm sao mà tất cả bọn họ đều xảy ra chuyện."
Thẩm Nguyên Gia nhìn ảnh cũng chỉ biết bể bơi có vấn đề nhưng không rõ nguyên nhân, chỉ có thể an ủi đôi ba câu, cô cũng không làm gì được.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Vân mới lại chỗ của Lâm Tuệ Tâm.
Cảnh sát đã tới rồi, có người thì đi dò xét tình trạng bể bơi, có người thì lấy khẩu cung của cô và Lâm Tuệ Tâm, còn một người đàn ông duy nhất bình an vô sự.

Bọn họ có tổng cộng bảy người đến du lịch, bốn người được xe cứu thương chở đi, còn ba người đi xuống lầu.

Lúc Lâm Tuệ Tâm ra khỏi phòng thẩm vấn tạm thời của cảnh sát thì người như bông hoa héo, chạy thắng tới Tô Vân: "Tô Vân..."
Tô Vân bình tĩnh trấn an, vỗ vỗ lưng cô: "Không sao rồi, chờ tin tức của cảnh sát và bệnh viện, tớ nghĩ người đàn ông cuối cùng chỉ là sốc thôi, không sao đâu."
"Tớ sợ chết đi được..." Lâm Tuệ Tâm vẫn chưa hoàn hồn khỏi cơn khiếp sợ.

Lúc ấy cô còn định nhảy xuống bơi, vừa mới thò người xuống nước thì cả người tê rần, lập tức lên bờ.

Sau đó cô nhìn thấy những người trong nước bắt đầu khó chịu kêu cứu, cô ngay lập tức túm đối phương lên.

May mắn là kéo lên kịp, nếu không cũng không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Không lâu sau thì cảnh sát cũng đã xem xét hiện trường xong.

Tô Vân kéo Lâm Tuệ Tâm qua đó, thành thạo tiếng Anh nên việc đối thoại là không thành vấn đề, nguyên nhân cũng đã được xác định.

Cô thì thào lặp lại câu nói đó: "Đèn dưới đáy của bể bơi bị rò rỉ điện."
Cảnh sát và người phụ trách cũng nói lại với các cô lần nữa.

Gương mặt Tô Vân nghiêm túc, nhìn về hướng đó.

Theo như bọn họ tra được thì đèn dưới đáy bể bơi là đèn trang trí, đã để được một thời gian dài mà khách sạn không nghiêm túc tu sửa nên mới xuất hiện tình huống rò rỉ điện.

Ban đầu thì không sao nhưng dần dần bộc phát.

Người phụ trách cũng đã gọi thợ điện tới, đối phương nơm nớp sợ hãi nói: "...Tôi nghĩ không có chuyện gì nên mới không nghiêm túc bảo trì."
Nói thì nói như vậy nhưng trên thực tế lại không như thế.

Trước mặt cảnh sát, thợ điện này cũng không nói dối được, rất nhanh liền khai ra, hóa ra là nuốt bớt tiền tu sửa.


Không bảo trì đương nhiên phát sinh vấn đề.

Mà nhóm của Tô Vân đúng lúc gặp phải.

Mãi đến sáng hôm sau, một đêm Tô Vân không ngủ chờ tin tức từ bệnh viện.

Người đàn ông được đưa đi cấp cứu đã thoát khỏi nguy hiểm, lúc đó đã xuất hiện tình trạng sốc điện, may là bọn họ đã làm sơ cấp cứu kịp thơi.

Có điều bây giờ anh ta vẫn còn đang trong giai đoạn nhạy cảm, vẫn chưa tỉnh lại, phải nằm viện theo dõi.

Nhận được kết quả, Tô Vân thở phào nhẹ nhõm.

Cô xoa xoa khóe mắt mệt mỏi, vào toilet rửa mặt mới khôi phụ lại một chút tỉnh táo.

Sắc mặt của cô trong gương thật khó coi.

Tô Vân nào có lo chuyện này, tùy ý xử lý một chút.

Cô mở khóa di động, màn hình vẫn hiển thị giao diện danh sách cuộc gọi hôm qua, một loạt cái tên Thẩm Nguyên Gia cực kỳ rõ ràng.

Tô Vân nghĩ đến hôm qua mình và Lâm Tuệ Tâm còn nói cô muốn mượn chuyện này để tạo sự chú ý tang địa vị, bây giờ hoàn toàn thay đổi suy nghĩ.

Nói cô thực tế cũng được, sau khi trải qua chuyện trùng hợp đáng sợ tối hôm qua thì cô đã hoàn toàn xem Thẩm Nguyên Gia là một người mẫu.

Lời nói trước kia của Thẩm Nguyên Gia vẫn chạy trong đầu cô, tuy có hơi do dự nhưng chưa từng chột dạ.

Chỉ bằng vài lần tiếp xúc ngắn ngủi mà lại biết tương lai gần cô sẽ đi bơi, còn biết cả chuyện xảy ra lúc bơi.

Có bản lĩnh như vậy, thậm chí còn hơn một vài đại sư mà các minh tinh ngầm kết giao trong giới.

Nghĩ nghĩ, Tô Vân gọi điện thoại, "Nguyên Gia, lần này thật sự cảm ơn em.

Lần này chị mạng lớn, sau này có chuyện gì cứ đến tìm chị."
Cho dù là trùng hợp hay có bản lĩnh thì kết giao với Thẩm Nguyên Gia chỉ có lợi chứ không có hại.
*
#14092020.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương