We Are - Câu Chuyện Tình Yêu Của Chúng Ta
-
62: Bầu Trời Và Mặt Trăng
* Mừng tuổi, mừng tuổi nhó ~ Chúc mọi người năm mới vui vẻ và chúc chúng ta sẽ có một năm đu hê hê thật rực rỡ nha
"Mày đi ra khỏi nhà tao ngay, nhanh." - Các bạn nghĩ mà xem, tôi đã không cáo ráo gì rồi mà lại còn béo thì sẽ như thế nào, tôi không dám nghĩ tới luôn ấy Y_Y
"Hahaha, tao đùa thôi, người mày trông vẫn thế, mà mày cắt tóc đúng không, dễ thương đấy." - Khen thì khen chứ sao mà phải nhìn tao chằm chằm thế, sao phải cười dịu dàng thế.
Tôi từng kể với các bạn rồi đấy, thằng Kleun giỏi cười lắm luôn.
Nụ cười của nó lúc nào cũng rất rạng rỡ, thật lòng vì không chỉ có khuôn miệng cười mà đôi mắt cũng cười.
Nếu nói thằng Kleun là một đứa con trai ấm áp thì cũng không ngoa tí nào.
"Ờ, tao cũng muốn đổi kiểu xem sao, để tóc dài nó nóng."
"Ừm, thế mày buồn chuyện gì nào, nói tao nghe đi." - Tôi nhìn thằng Kleun, lúc nào ở cạnh nó tôi cũng cảm thấy thật thoải mái nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ lợi dụng thiện cảm thằng Kleun dành cho tôi để nó làm quân sư.
Tôi biết nó sẽ đau nhưng mà lúc này tôi...!mong muốn có ai đó lắng nghe tâm tư của mình.
"..."
"Nói đi nào, tao rất sẵn lòng nghe mày tâm sự đấy Peem."
"...mấy ngày rồi Phum không gọi cho tao."
"...thì mày gọi cho nó đi."
"Gọi rồi mà không được."
"Nó có bạn ở bên đó không, thử gọi cho bạn nó xem."
"Bạn nó cũng là bạn tao mà."
"Thế à, có thể nó đang bận công chuyện gì đấy, hoặc cũng có thể là điện thoại hỏng.
Mày đừng nghĩ nhiều làm gì, nghĩ nhiều lùn đi đó Peem ạ, hehe."
"Thằng chó này, mẹ kiếp, mày lại chửi tao."
"Hờ hờ, hồi nhỏ mẹ mày lấy ếch xanh chấm miệng* mày nhiều lắm đúng không?"
"Ờ, chấm xong tao còn ăn nó luôn cơ, phủi phui, đùa hay quá nhỉ." - Tao đang buồn nẫu cả ruột mà mày vẫn cố chọc điên tao được, mày đúng là cái loại quân sư tệ nhất trên đời này đấy Kleun ạ.
* Đây là một mẹo dân gian của Thái Lan, người xưa tin rằng nếu lấy ếch xanh chấm miệng sẽ giúp những em bé bị chậm nói nhanh biết nói.
Nhỏ Kleun chắc nhức đầu vì bị nhỏ Peem chửi nên nói đểu á.
"Hay là thử cách khác xem, mày gọi cho nó bảo tao đang ở đây, tao đoán nó mà biết được là nó bắt máy bay về ngay trong đêm đấy."
"Hờ hờ, mày hay quá."
"Thôi nào, đừng nghĩ nhiều, có tao đến bầu bạn với mày ba ngày cơ mà, cười lên đi." - Đột nhiên thằng Kleun vươn tay ra chạm đầu tôi rồi nhẹ nhàng xoa xoa.
"Này, xàm sỡ tao đấy à?" - Thằng Kleun nghe thấy thế thì cười lớn, tôi cũng cười theo nó.
Có bạn bè hoặc một ai đó ở bên lúc ta cảm thấy cô đơn, dù nỗi cô đơn ấy chẳng vơi bớt nhưng nó cũng giúp ta tạm quên đi cảm giác ấy trong chốc lát.
Cảm ơn mày nhiều nhé Kleun.
"Sao ở Chiang Mai đẹp thật đấy, tuyệt thật, tao nhớ mày từng bảo là mày thích ngắm sao." - Thằng Kleun ngẩng đầu lên trời ngắm sao.
Đêm nay ít mây nên ánh sao càng trở nên rực rỡ.
"Ừm, bất kể sao ở đâu cũng không thể so sánh được với sao ở nhà." - Thằng Kleun bất ngờ đứng dậy đi sang ngồi cạnh tôi, nó cầm lấy tay tôi giơ lên không trung rồi làm động tác như thể đang gom nhặt những vì sao vào trong lòng bàn tay.
"Lạ nhỉ, ngôi sao kia ở rõ xa tao vẫn lấy về cho mày được, vậy mà sao con tim mày ở ngay đây tao lại không cách nào chạm tới." - Tôi siết lấy tay nó.
Tao xin lỗi vì con tim này đã chật nhé Kleun, thực sự xin lỗi mày.
"Hờ, mày đừng làm mặt như thế nữa đi, tao không sao đâu." - Ngay cả những lúc như thế này thì trên môi nó vẫn luôn nở nụ cười.
Sau đó hai đứa tôi tiếp tục ngồi đó trong yên lặng, tay thằng Kleun vẫn cầm lấy tay tôi: "Peem, mày biết không, mày rất giống bầu trời."
"Hửm?" - Kleun quay sang cười dịu dàng khi tôi nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu nhìn nó rồi nó lại ngẩng đầu lên nhìn trời.
"Mỗi lúc ở gần mày, tao cảm giác như đang được nhìn vào bầu trời rộng lớn, phóng khoáng, tươi tắn, trong xanh.
Mỗi lần được nhìn ngắm mày lòng tao lại cảm thấy thoải mái, thoải mái tới mức tao không thể không cười...Peem, cho phép tao được làm mặt trăng của mày được không?"
Thằng Kleun nói với tôi, tôi là bầu trời và đi đôi với bầu trời là mặt trời, có lẽ nó muốn nói đến Phum.
Còn nó là mặt trăng, mặt trăng lúc nào cũng ở trên bầu trời nhưng chẳng ai thấy được bởi nó đã bị ánh sáng của mặt trời che khuất.
Nhưng dù có thế nào thì mặt trăng cũng chưa bao giờ rời đi, nó vẫn ở đó, ở bên bầu trời dẫu chỉ có thể tỏa sáng mỗi khi màn đêm buông xuống.
Tôi chẳng nói nên lời, cảm giác ấm áp từ bàn tay đó truyền sang tay tôi, tôi có thể cảm nhận được bằng con tim.
Thằng Kleun có lẽ cũng hiểu, rằng bất kể thế nào bầu trời vẫn luôn cần có mặt trăng.
"Kleun...!với tao mày sẽ luôn là người đặc biệt." - Khi hai người yêu nhau chia tay, mối quan hệ cũng theo đó mà đặt dấu chấm hết nhưng đối với người đặc biệt, bất kể có trải qua bao thời gian, thằng Kleun vẫn sẽ luôn giữ một vị trí đặc biệt trong lòng tôi.
***
Tối đó, sau khi tâm sự với nhau về nhiều thứ, tôi thừa nhận tôi rất có hảo cảm với thằng Kleun.
Tôi muốn cảm ơn tình cảm mà một người tốt đẹp như nó dành cho tôi dẫu tôi chẳng thể đáp lại nó được như thế.
Sáng hôm nay tôi trong vai hướng dẫn viên đưa thằng Kleun đi chơi Chiang Mai.
Cũng không đi đâu quá xa, tôi với nó chỉ lượn quanh trung tâm thành phố vì thằng Kleun từng đi du lịch Chiang Mai rồi.
Chuyến đi hôm nay của chúng tôi giống một chuyến foodtour hơn.
Cứ quán nào được đánh giá ngon chúng tôi đều ghé vào cả, từ quán bán Khaosoi, quán cơm gà, quán kem thảo dược, quán bánh ngọt, nghỉ ngơi giữa hai bữa ăn bằng cách đi chùa.
Chính vì vậy nên chuyến đi của chúng tôi khá nhẹ nhàng và thư giãn.
Điểm đến tiếp theo của ngày hôm nay là Bảo tàng Quốc gia Chiang mai.
Chúng tôi dành thời gian ở nơi này khá lâu vì thằng Kleun có vẻ rất thích thú với tượng sáp.
Nhưng khoảng thời gian đáng giá nhất chuyến đi phải kể đến việc đi dạo trên con đường Nimman mà ai ai cũng quen thuộc.
À có lẽ trừ thằng Kleun vì cứ đi ba bước là nó lại lôi máy ra nháy một lần.
Các bạn cũng biết rồi đấy, khu vực này nổi tiếng với lối kiến trúc sang trọng, nhiều cửa hàng đa dạng, mỗi cửa hàng đều có nét độc đáo riêng khiến cửa hàng nào cũng lọt vào mắt xanh của kiến trúc sư trẻ.
Ngay cả cột đèn và biển chỉ đường mà nó cũng chụp lại.
Mà thật ra không chỉ có nó u mê với con phố này, chính tôi cũng tốn cả giờ đồng hồ trong xưởng nghệ thuật.
Dù đã từng tới đây nhưng cũng không thường xuyên vậy nên tôi vẫn phải dành một lời tán dương cho những nét nghệ thuật ở nơi này.
Tới lúc chúng tôi thấm mệt cũng đã là chập choạng tối, tôi và nó quyết định sẽ quay về phố đi bộ để làm ấm cái bụng.
Tao đã đi bộ cùng mày cả ngày nay rồi, mày định trả cho tao bao nhiều đây Kleun, hà hà hà.
"Sao, mệt rồi đúng không?"
"Chạy ngang chạy dọc thành phố, chắc là không mệt đâu."
Thằng Kleun hỏi tôi trong lúc nhìn đường lái xe.
Chiều đi tôi lái cơ mà chiều về thì lái không nổi.
Mệt nhưng mà cũng vui.
Lúc ở phố đi bộ còn có mấy em gái lại xin số thằng Kleun, nó cũng cho đấy nhưng không phải số nó.
Mày đểu cáng thật đấy bạn ạ.
Tôi với nó mỗi đứa cầm về cho mình một chiếc áo tự vẽ.
Không phải muốn khoe khoang gì đâu nhưng tôi là dân mỹ thuật mà, còn thằng Kleun học Kiến trúc thì khả năng vẽ của nó cũng phải có rồi, chính vì vậy nên chúng tôi muốn tô vẽ một chút.
Lúc người khác vẽ thì quán không đông lắm mà đến lượt tôi với thằng Kleun vào vẽ thì quán đông hẳn.
Cuối cùng thằng Kleun còn giành chiến thắng vì mọi người hiểu được bức tranh của nó còn bức của tôi thì có phần trừu tượng, vượt ngoài trí tưởng tượng của mọi người nên không ai hiểu và đành chịu thua thằng Kleun.
"Đói không? Có bánh đằng sau đấy, lấy mà ăn."
"Ăn không nổi nữa, no vỡ bụng, mày đói không, tao lấy cho nhé."
"Ừm, cho tao xin ngụm nước, khô cổ quá." - Tôi với lấy chai nước rồi mở nắp ra nhưng thằng Kleun còn đang bận nhìn đường lái xe nên tôi đành cầm cho nó uống luôn.
Thằng quần đấy còn đánh mắt sang nháy nháy với tôi.
Tao lại đổ nước lên mũi bây giờ chứ.
Tay tôi cầm chai nước, mắt thì ngó nghiêng trong túi đồ để tìm hộp caramel, hì hì xin một ít vậy.
"Ăn không mày, tao xúc cho."
"Haha, nãy có con chó nào bảo tao là no vỡ bụng rồi ấy nhờ."
"Sao tao lại thích mày được nhở." - Nó nhăn mặt nhìn tôi với ánh mắt ghét bỏ.
Hờ hờ, mày đổi ý lúc này còn kịp đấy.
Trong lúc tôi và thằng Kleun đang bàn nhau mai nên đi đâu thì đột nhiên có chiếc xe lao ra từ một con ngõ gần đó.
Nó lao nhanh đến mức xe chúng tôi không kịp tránh.
Giây phút đó trái tim của tôi như hẫng mất một nhịp, tôi chỉ nhớ được bản thân đã hét lên gọi thằng Kleun trước khi...
"Kleunnnnnnnnnn!!!" - Thằng Kleun đánh tay lái, tôi cảm nhận được chiếc xe đang quay một góc 90 độ, tiếng lốp xe mài trên mặt đường, mọi thứ diễn ra chỉ trong tích tắc.
Cả người tôi cứng đờ như thể tôi quên mất cách thở, đầu óc trỗng rỗng trong khoảnh khắc cận kề cái chết.
Tôi đã chết chưa? Tôi vẫn còn sống chứ? Tôi cố gắng lấy lại ý thức.
Tôi vẫn đang ngồi trong xe và không có chỗ nào bị thương cả.
Vậy có nghĩa là không sao rồi, còn thằng Kleun thì sao?
"Peem! Peem! Nghe thấy tao nói không Peem?" - Nó bắt lấy hai vai tôi rồi gọi lớn.
"Kl...Kleun."
"Peem, đau ở đâu không, mày có nghe thấy tao không?" - Nó kéo tôi vào lòng, thằng Kleun ôm tôi rất chặt.
Cả người nó đang run lên nhưng bàn tay vẫn vỗ về lưng tôi.
Theo bản năng, khi xảy ra tai nạn người lái sẽ đánh lái về phía bên mình nhưng...!thằng Kleun lại đánh tay lái về bên tôi.
Nếu thực sự có tai nạn xảy ra và xe không tránh được vậy thì nó sẽ là người chịu nặng nhất.
Cả sinh mạng của nó, nó đã đem cả sinh mạng của nó ra đánh đổi để bảo vệ tôi.
Sau khi tỉnh táo lại, hai chúng tôi cùng ra ngoài xem xe.
Cả người cả xe đều không có vấn đề gì nhưng người tôi vẫn chưa hết run vì shock.
Thằng Kleun một lần nữa ôm tôi.
"Tao xin lỗi, tao xin lỗi nhé Peem, nếu mày có mệnh hệ gì, tao..."
"Ấy, đừng nghĩ nhiều, có phải lỗi của mày đâu, mình đang lái xe rất tử tế thì cái xe đó đột ngột lao ra đấy chứ, với cả tao có làm sao đâu nào."
Tôi vỗ vỗ lưng để trấn an nó, bản thân nó cũng vừa trải qua một cú shock tinh thần mà.
Ngay cả giữa giây phút của sự sống và cái chết, nó vẫn chọn bảo vệ tôi.
"Nhưng mà Kleun mày, mày đừng làm thế nữa nhé, mạng sống của mày..."
"Vì mày, hơn cả cái mạng này tao cũng cho được.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook