We Are - Câu Chuyện Tình Yêu Của Chúng Ta
-
36: B Ngày Đẹp Trời
Tôi và Phum cùng đi bộ về nhà, suốt dọc đường hai đứa không ngừng trêu ghẹo nhau, cùng hát, đá lon đá sỏi và cả chạy đuổi nhau nữa.
Thằng Phum cố gắng nhảy lên lưng tôi còn tôi thì chạy trối chết để né, sau cùng khi cả hai đều thấm mệt chúng tôi giảm tốc độ lại, vừa đi vừa nắm ta.
Lúc về đến nhà đã là gần 8 giờ tối.
"Bé Phum ở lại ăn cơm nhé, hôm nay chú thể hiện hết các kỹ năng nấu nướng luôn, cũng sắp xong rồi." - Chúng tôi vừa bước vào đến nhà là chú Pui đã ra ngay đón cháu yêu (thằng Phum ấy chứ không phải tôi, tôi bị xuống hạng lâu lắm rồi), trong tay chú vẫn đang cầm xẻng xào đồ ăn.
"Kỹ năng bóc hộp đồ ăn sẵn xong cho lò vi sóng ấy ạ" - Thằng Phum đứng một bên vừa xem chú cháu tôi đấu đá nhau vừa cười.
"Thằng Peem, cái mồm mi, Phum đừng nghe nó con ạ, thằng cháu nhà chú toàn nói linh tinh ấy mà.
Peem đưa bé Phum lên tầng chơi đi, bao giờ xong cơm chú gọi."
"Vâng ~ thế Peem lên phòng chơi game đây." - Nói xong tôi lập tức chạy tọt lên tầng 2 nhưng chưa được mấy giây đã lại phải chạy xuống vì tiếng người chú thân yêu hét vang khắp nhà.
"Peem!!! Sao không rủ bé Phum bên chơi cùng hả??? Sao mày lại vô tâm vô tính thế chứ!!!"
"Ơ, thì cháu tưởng nó đi theo.
Lên tầng đi mày, có thấy tao bị chú mắng không, đi lên chơi game với tao, đi." - Tôi kéo thằng Phum còn đang đơ đơ chưa hiểu chuyện gì lên tầng nhanh chóng trước khi cây xẻng nấu ăn trong tay chú vào việc.
"Phòng tao hơi bừa tí, hehe." - Phòng tôi cũng chỉ như phòng của bao sinh viên Mỹ thuật khác thôi, màu vẽ rồi cọ vẽ, keo dán, hồ dán, bảng vẽ, sơn dầu và còn cả giá vẽ đang dựng ngoài ban công lúc nào đó tôi hứng lên ra ban công vẽ vời hòa mình với thiên nhiên.
Giữa phòng là một chồng tranh cả đã hoàn thiện và chưa hoàn thiện, thậm chí có những bức vẽ được một nửa rồi nhưng tôi không có ý định vẽ tiếp nữa.
"Mày thích màu trắng à?" - Thằng Phum chắc đoán bằng cách nhìn từ giường, bàn, chăn gối và nhiều vật dụng khác trong phòng đều là màu trắng nhưng thật sự thì người đứng sau tất cả những thứ này là chú Pui.
"Ừ, tại vì tao là người có tấm lòng trong sáng đó hehe."
"Thế cơ à?" - Phum làm mặt cười đểu rồi đi một vòng xem xét trong phòng còn tôi đang bận bật máy tính.
"Tao nằm giường mày được không?"
"Ờ thì nằm đi, có ai bảo sao nhưng đừng có ngủ đấy, chú Pui sắp gọi ăn cơm rồi."
"Ừm, mày vẫn còn giữ cái này cơ à?" - Tôi quay người lại nhìn thằng Phum đang nằm dài trên giường.
Tôi nhướng này khó hiểu không biết thằng Phum đang nói đến cái gì.
Nó chỉ vào cái bình cao cao cạnh máy tính, bên trong có những bông hồng mà nó đã mua cho tôi đợt trước nhưng giờ đã héo úa hết cả, cánh hoa khô giòn rụm như miếng tóp mỡ.
"À, đám hoa hồng này ấy hả, tao quên vứt."
"Mày mà vứt là tao đấm đấy."
"Haha, ờ ờ không vứt đâu." - Nói xong tôi lại quay về với ván game đang chơi dở.
Cá mập lại cắn cáp hay gì không biết, mạng chậm kinh khủng.
Ngồi chơi được một lát tôi cảm nhận được Phum đứng dậy đi ra ngoài ban công.
Tôi cũng không nhìn theo nó làm gì, cẩn thận bị cành cây xiên đó bé Phum.
"Peem, đây là vẽ tao à?"
"Ấy!!!" - Chết chửa, tôi vội vội vàng vàng chạy ra ban công.
Trời má quên không cất đi.
Trên tờ giấy vẽ trắng tinh là mặt thằng Phum, dù tôi chưa đi vào chi tiết nhưng chỉ nhìn thôi cũng nhận ra.
"Ờ..ờm." - Tôi cảm giác cả cơ thể mình thu bé lại, thật chỉ muốn nhảy vào bức vẽ kia trốn cho rồi, chết tiệt, tôi chẳng dám nhìn mặt nó.
Vậy nhưng có vẻ thằng Phum biết tôi xấu hổ, nó chẳng nói thêm gì nữa.
Nó không hỏi tôi vẽ từ khi nào và tại sao lại vẽ, nó chỉ đứng đó chiêm ngưỡng bức tranh về chính bản thân mình mà tôi còn chưa vẽ xong rồi mỉm cười.
Liệu nó có đoán được tôi đã vẽ bức tranh này trước cả giai đoạn tán tỉnh không? Tao chuẩn bị sẵn tinh thần ngại rồi đây Phum.
"Đẹp đấy, nhưng không bằng ngoài đời." - Đó là câu nói đầu tiên sau những giây phút thưởng tranh của nó.
Tôi cảm thấy thả lỏng hơn được một chút.
"Tao cũng nghĩ thế, hehe, thôi đi vào đi ngoài này muỗi lắm."
"Vẽ xong đưa tao được không?" - Phum không chịu di chuyển theo tôi, nó vẫn đứng vừa ngắm vừa cười trước bức vẽ chính mình, mặt này là hâm nặng rồi đây.
"Ờ...!ờm được chứ.
Để vẽ xong tao đóng khung cho."
"Cho tao thật nhé."
"Ờ, vẽ xong tao mang hẳn vào phòng thờ trưng cho, để kiếm cả hoa cả nhang mang theo nữa."
"Đm." - Phum vỗ đầu tôi một cái, không mạnh lắm nhưng vẫn đau.
Dù nó không nói mà tôi cũng chẳng mở lời nhưng chắc chắn cả hai đứa đều rõ vì sao tôi lại vẽ Phum.
Lại còn vẽ trong hoàn cảnh không có hình ảnh mẫu để nhìn vì hình dáng Phum đã in sâu vào tâm trí tôi rồi, chỉ cần nghĩ đến là vẽ được liền.
"Peem"
"Ừm"
"Cảm ơn mày vì đã chấp nhận làm người yêu tao."
"Ừ" - Trời ơi, mày nói cái gì thế >///
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook