Sau khi về nhà nàng bệnh liệt giường vì cảm nên cũng không có thời gian nghĩ đến Khả Phong nữa. Nếu muốn mau khoẻ thì cách tốt nhất chính là không nhớ đến hắn ta.

Về nhà có mẹ cưng, nàng hạnh phúc dưỡng bệnh trong căn nhà to của mình như công chúa. Mấy năm qua đi học xa tự túc chi tiêu bằng việc làm thêm, ở kí túc xá trường đại học tuy có cực nhưng cũng vui. Tuy nhiên lại làm tiểu thư nhà giàu Uyên Nhi cũng rất thích nha.

- Nhi! Con về khi nào sao bác không biết? - Mẹ của hắn qua chơi thấy nàng hết sức ngạc nhiên. Nàng nhanh nhảu lễ phép thưa.

- Con chào cô Vân, con mới về hai tuần do công việc. Chắc cuối tháng con lại về Pháp rồi!

Nàng vui vẻ nói chuyện với mẹ hắn sau đó chuồn đi chổ khác không khéo nói nữa hai bà mẹ lại đem chuyện nàng và Khả Phong ra nói. Mẹ hắn nhìn Nhi rồi nói như than thở với mẹ nàng …

- Trông con bé xinh đẹp chửng chạc hơn trước nhiều. Chán thật, sao hai đứa nó không thành nhỉ?

- Tui cũng nản, giờ Nhi mê việc chẳng muốn lấy chồng kìa!

- Thằng Phong cũng vậy thôi. Bọn trẻ thật là…

Hai bà má rên rỉ vì con cái song cũng không làm gì được. Giờ dù vẫn muốn làm sui gia cũng không được. Thật may nội tình bên trong của hai đứa người lớn không ai biết cả. Sau khi xong công việc lần này đi luôn và quên phức hắn ta.

Nhưng trời không chiều ý người, hôm sau đi làm nghe mấy anh chị đồng nghiệp nói, Uyên Nhi muốn sặc coffee mà chết.

- Anh nói chúng ta mở rộng văn phòng ở đây hả Louis? Chuyện quan trọng thế này sao giờ em mới biết chứ?

- Em nghe công tác về nhà mừng quá xin bỏ họp mấy lần đi mua quà về mà. Công ty chúng ta muốn mở rộng lâu rồi lại thêm lần này bên ICP phối hợp hỗ trợ tài chính nữa.

Nghe tên tập đoàn đó nàng nổi hết cả da gà gào lên…

- Cái tập đoàn đó liên quan gì công ty mình chứ?

- Tập đoàn quốc tế đó mạnh nhất là về địa ốc phải liên quan công ty xây dựng chúng ta chứ. Tổ chúng ta được giao việc ở đây cũng tốt toàn độc thân không lo vướn bận gì bên chinh nhánh chính ở Pháp. - Chị Sue nói làm nàng thê thảm đến mức không ngẩn đầu lên nổi.

Uyên Nhi đang định cao chạy xa bay lại bị ở lại vì công việc. Các anh chị cứ nói đây là nhà của nàng là sướng rồi nàng than cái gì nhưng có ai biết nàng khổ đến mức nào không?

Nàng cảm giác đang bị giữ chân nàng lại dưới “thế lực tà ác” của hắn. Ai chứ Triệu Khả Phong đó giơ tay không che hết trời cũng đủ khả năng che ánh sáng trên đầu nàng rồi. Nàng tin chắc sự việc này là mở đầu cho lời đe doạ hắn ta đã nói. Uyên Nhi biết làm sao đây chứ?

—————-

Nàng không về Pháp nữa người mừng nhất chính là cha mẹ của nàng rồi. Công ty giao việc sắp xếp chi nhánh mới cũng khá bận rộn. Uyên Nhi không mệt về thể lực mà mệt về tinh thần trầm trọng. Chính là nàng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ Khả Phong cả.

Nhưng Uyên Nhi lại tự cố trấn an vì dù ở lại nước cũng chưa chắc sẽ gặp hắn.

Tuy nhiên nàng tính toán hơi sớm, khi đi xem văn phòng mới thì lệ tuôn trong tâm vì nơi này cùng trong khu cao ốc văn phòng của ICP.Group. Chính hắn ta – chủ nhà còn tận tình qua xem sắp xếp.

Louis thật không biết là “tình địch” nên vô cùng thân thiện với tổng giám đốc hiếu khách, lịch sự. Chỉ có nàng biết Khả Phong xạo mà thôi. Hắn cũng chỉ cần nàng biết hắn bày mấy trò hổ trợ cho công ty của nàng lập chi nhánh chỉ vì nàng thôi.

Khả Phong cười lịch thiệp khiến Uyên Nhi chướng con mắt gần chết…

- Mọi người cực rồi hay hôm nay tôi khao một chầu xem như mừng mọi người gia nhập “nhà” mới!

- Anh Phong không cần thế đâu!

- Có gì đâu! Thân thiết thì làm chung mới vui vẻ đúng không anh Louis?

Hắn nói với Louis mà mắt liếc nhìn nàng rõ là xảo quyệt. Nhi tuyệt đối không muốn đi đâu nhưng bị lôi kéo. Bên nàng có hai chị và Louis. Hắn rủ thêm Thành, giám đốc kinh doanh và trưởng phòng maketing đi cho đông người.

Khả Phong đề nghị vào nhà hàng Nhật sang trọng, vì tổng giám đốc khao nên mọi người ăn thoả thích. Dù sao hắn dư tiền quá rồi.

Nhi nhìn sushi, chẳng ăn được gì thấy hắn nhếch mép chống tay nhìn mình ra vẻ thích thú. Nàng thầm rủa trong bụng cái tên khốn Khả Phong này biết rõ nàng không ăn được đồ sống nên cố tình đãi tại nhà hàng Nhật để “bỏ đói” nàng. Trên đời có ai xấu xa hơn hắn ta hay không?

Lát sau đi tăng hai karaoke, mọi người sau khi ăn chung đã thân hơn nên ca hát quậy tưng bừng. Chỉ có Nhi đói rã ruột đi ra ngoài thì bị Khả Phong nắm lấy. Nàng hoảng bị lôi vào phòng trống không người cạnh đó…

- Anh muốn gì?

- Đói bụng lắm rồi hả? Chúng ta xé lẻ đi ăn tối đi!

Khả Phong cười nói, tay khẽ chống lên tường khống chế con mồi nhỏ. Nàng run run nhìn hắn gần quá mức nhưng xem ra muốn thoát cũng không dễ cố nói bình tĩnh…

- Chẳng có lí do gì mà tui phải đi với anh, đặc biệt là “ăn tối” nữa!

- Sợ anh lại chọc em sao? - Khả Phong nhẹ giọng hỏi.

- Đồ khốn! Anh nhớ rõ anh chơi xấu tui thế nào mà còn dám đùa dai với tui nữa hả?

Nàng giận dữ hét lên, đến giờ vẫn còn nhớ như in và giận sôi gan buổi ăn tối hay ho đó hắn mang lại cho nàng. Khả Phong nhìn Uyên Nhi đã nổi điên rồi chỉ cười nhẹ…

- Anh xấu xa và việc anh đùa với em thì có liên quan gì chứ?

- Đồ… đồ trơ trẽn, vô liêm sĩ, khốn nạn…

- Chửi đi! Chửi xong hết giận rồi lại thích anh nha!

Hắn nói rất tự tin không ngượng miệng làm nàng tức đến nghẹn lại không biết phải nói lại gì nữa. Sao lại có loại người như hắn trên đời chứ? Khả Phong hình như không biết “nhục nhã” viết ra làm sao mà.

Và Uyên Nhi giơ chân giẫm gót giày cao gót lên chân hắn. May là Khả Phong mang giày da chứ nếu không cũng mất ngón chân rồi vẫn đau điếng nên nhăn mặt nói…

- Em dám…

- Tui không bao giờ thích anh lần nữa đâu cho dù có chuyện gì xảy ra. Never and ever có biết không?

Nhi nói dứt khoát hùng hồn hất tóc bỏ đi. Khả Phong ôm chân thật nghe lòng rất tức giận chạy theo song chậm trễ một bước so với Louis. Louis ra tìm nàng, quan tâm nói với nàng…

- Hồi nảy anh thấy em không ăn chút gì không khoẻ trong người sao?

- Dạ không, em không biết ăn món Nhật thôi! – Nàng trả lời bình thường với Louis dù vẫn còn tức Khả Phong.

- Vậy anh cùng em đi ăn rồi về luôn nha!

- Dạ! Chờ em lấy giỏ!

Nàng cười với Louis nụ cười xinh xắn rạng ngời. Khả Phong đừng nép nhìn, nàng cũng từng cười với hắn còn tươi hơn thế sao hắn không biết trân trọng? Tay hắn siết chặt lại, lòng dâng lên sự khó chịu. Nhất định hắn phải có lại Uyên Nhi mê đắm hắn của ngày xưa.

—————-

Văn phòng chi nhánh mới sau khi chính thức làm việc thuê thêm nhân viên mới cũng bắt đầu có hợp đồng thiết kế làm việc. Tình hình rất khả quan làm giám đốc rất vừa ý. Louis vừa là trưởng phòng vừa là quản lí chính chi nhánh công ty.

Làm việc thì cũng tốt, mọi việc bình thường nhưng đi về Uyên Nhi luôn có chút dè chừng sợ gặp gã khốn nào đó cùng khu cao ốc. Song tránh vỏ dưa, nàng lại gặp vỏ dừa khi Linh Diễm vừa quay ngoại cảnh xong đến tìm hắn. Cô nàng vừa xuống xe trước cửa thì có người nhận ra là người nổi tiếng rồi.

Quả là diễn viên, người mẫu có tiếng trên người vận toàn đồ hiệu, trang điểm bắt mắt nhìn sơ đã hút hồn người khác rồi. Cả nàng là con gái nhìn còn thấy đẹp hỏi sao đàn ông chống cự nổi.

Tuy nhiên Uyên Nhi không mặn nồng với bất cứ ai liên quan với Khả Phong, lại còn là bạn gái hắn nên tính làm ngơ không quen. Chằng ngờ Linh Diễm nhìn thấy nàng bước ra lại bắt chuyện trước…

- Cô là người quen của anh Phong trong tiệc lần nọ và cả lần ở biển nữa cũng có cô đúng không?

- Ơh vâng, tui là Trần Uyên Nhi. Tui cũng có xem phim cô đóng rồi rất hay! - Uyên Nhi cố cười cười xã giao cho lịch sự.

- Cám ơn!

Hai nàng nói chuyện xem ra cũng không ai thật lòng muốn nói nhiều cốt vì lịch sự, xã giao qua lại mà thôi. Uyên Nhi nhìn gần Linh Diễm rồi kết ra được một vấn đề trong bụng là cô “bồ” nào của hắn cũng là mỹ nhân thôi.

Chẳng trách năm xưa nàng đeo bám vô vọng, bị hắn ghét cay ghét đắng như thế. Nhưng nhớ lại thì càng tức, hắn cư nhiên vẫn còn đang có bạn gái thế này mà dám bảo nàng lại đi thích hắn xem có nực cười hay không nha.

Vừa nghĩ đến tào tháo thì tào tháo xuất hiện thật. Khả Phong cùng Thành vừa đi ra nhìn thấy hai nàng mà tim xém chút rớt ngược ra ngoài.

- Anh Phong!

Linh Diễm cười nhìn thấy hắn còn mừng hơn thấy tờ vé số độc đắc tươi cười nhào lại ôm chầm tay hắn. Mọi người nhìn nhìn, chuyện tổng giám đốc quen Linh Diễm thì báo nào cũng có đăng nhưng thấy cũng phải ngó cho kĩ.

Uyên Nhi làm ngơ dẫu biết hắn nhìn mình như khó hiểu sao nàng lại nói chuyện với Linh Diễm như thế. Vừa hay có người gọi nàng…

- Cô chủ!!!

Uyên Nhi xoay qua nhìn chú tài xế nhà mình mà kinh ngạc…

- Mẹ kêu chú rước con hả chú Tân!? Con đã nói con tự về rồi mà!

- Sao chú để cô chủ nhỏ của chú đi xe buýt khi có chú chứ?

Nàng cười híp mí nhanh chóng lên xe. Dù sao đi làm mới hơn một năm, mua chiếc xe là ngoài tầm với nên nàng xem như tiết kiệm vậy. Nàng cười với mỗi Linh Diễm và thằng trợ lí của hắn còn xem hắn như cục đất.

Khả Phong nhìn theo xe nàng đã đi mà không đoán nổi nàng muốn chống đối mình mãi hay sao? Trong khi đó Linh Diễm chỉ nhìn chiếc xe hơi đen đắt tiền sang trọng liền nói bâng quơ…

- Nhìn cũng bình thường không ngờ là tiểu thư nhà giàu nhỉ? - Có xe xịn, tài xế còn gọi Uyên Nhi là cô chủ không ngượng miệng như vậy mà. Thành nhanh nhẹn bổ sung thông tin ngay sau lời Linh Diễm.

- Cô Nhi là tiểu thư con chủ tịch tập đoàn thương mại Invent’s đó!

Ai mà không biết tập đoàn đó với hệ thống trung tâm thương mại cùng chuỗi hệ thống siêu thị lớn xuyên quốc gia. Linh Diễm càng thấy bất ngờ, ngẩn lên nhìn hắn nói có tí trêu chọc…

- Tiểu như nhà giàu và công tử tài phiệt như anh xem ra ngôn đăng hộ đối quá còn gì!?

Phong nhìn cô ta nói môi liền nở nụ cười nửa miệng trả lời.

- Tất nhiên! Cô ấy từng là vị hôn thê của anh mà còn ai xứng hơn được. Anh giờ phải đi công tác rồi em về đi Diễm!

Hắn bước ra xe bỏ Linh Diễm sững sờ đến thơ thẫn. Thành lẽo đẽo theo sau sếp thì Linh Diễm níu lấy hỏi ngay…

- Anh Phong nói thế là sao?

- Họ từng hứa hôn nhưng cô Nhi đi du học đã từ hôn với gia đình sếp! Thôi nha!

Thành lên xe nhanh sợ bị ông sếp kì cục khó tính chửi lề mề. Linh Diễm nhìn vẻ ngoài tỉnh bơ của Khả Phong lòng có tí lo ngại. Người từ hôn trước chính là Uyên Nhi, kể ra hắn là người bị động ắt cũng còn chút gì đó luyến tiếc hơn.

Linh Diễm chỉ sợ hắn bỏ ngang nhưng chưa từng sợ có ai đủ sức cướp mất hắn. Nay Uyên Nhi có lẽ không thể xem thường được rồi.

Mấy ngày không thấy Khả Phong xuất hiện Nhi còn thấy thất thỏm lo lắng hơn như trời quang trước bão. Nhưng còn có cảnh sát và pháp luật, Nhi cố tự nhủ trấn an mình bớt sống vui vẻ bình thường không có gì phải sợ hắn.

Louis thì vẫn cố quan tâm gần bên nàng mỗi ngày…

- Chiều nay em rãnh không Nhi? Chung cư anh mới thuê cần thêm ít đồ em biết chổ hơn anh cùng đi lựa rồi ăn tối có được không?

- Dạ được!

Nàng cười nhiệt tình đồng ý làm Louis vui lắm hôm nay là cơ hội tốt để bày tỏ lại. Uyên Nhi nhìn theo mà chợt nhớ “hình như” Louis đã bày tỏ với mình mà mình quên bén đi mất.

Nàng ngồi chống cằm mong Louis không hỏi lại lần nữa nha vì lúc đó nàng sẽ khó xử lắm. Không phải Louis không tốt chỉ là giờ nàng ác cảm với chuyện yêu đương lắm. Dù mẹ nàng có la ầm thì giờ nàng vẫn theo chủ nghĩa độc thân. Vậy nên Louis không tỏ tình lại thì nàng cứ giả điên tiếp.

Nhưng cơ hội đi với Louis bị sự xuất hiện đột ngột của Triệu Khả Phong phá ngang. Hắn ta quả là bão cấp 10, nhìn thấy là ghét rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương