Vưu Vật - Nhi Hỉ
-
Chương 789: Cầu xin cô ấy yêu tôi
Khương Nghênh vừa dứt lời, Khúc Tích liền bay đến, nhào vào lòng cô.
Khương Nghênh không hiểu chuyện gì, cô đưa tay ôm Khúc Tích, trong lòng “lỡ nhịp”, tưởng là đã xảy ra chuyện gì: “Sao vậy?”
Khúc Tích vừa kích động vừa tủi thân: “Công ty của tôi vẫn còn, là Bùi Nghiêu mua, đúng không?”
Khương Nghênh đáp: “Đúng vậy.”
Khúc Tích thấp hơn Khương Nghênh, cô ấy tựa trán vào vai Khương Nghênh: “Nếu Bùi Nghiêu không mua công ty của tôi thì bà cũng định mua, đúng không?”
Khương Nghênh cứng đờ người: “Sao bà biết?”
Khúc Tích chuyển từ buồn sang vui, véo mạnh vào eo Khương Nghênh.
Khương Nghênh theo bản năng né tránh, Khúc Tích cười, nước mắt lưng tròng, tâm trạng bị ồn nén cả đêm cuối cùng cũng bùng nổ.
Mấy người giấu kỹ thật đấy, coi tôi là con ngốc để chơi đùa, đúng không?
Tại sao ai cũng biết, chỉ có mình tôi không biết? Sợ tôi phá hỏng chuyện?
Đàn ông như quần áo, chị em như tay chân, không nhắc đến Bùi Nghiêu, bà là tay chân mà cũng lừa tôi.
Khúc Tích lải nhải.
Khương Nghênh nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên.
So với Khúc Tích trước đây, cái gì cũng không nói, giả vờ rộng lượng, thì bây giờ cô ấy mới là bình thường.
Đợi Khúc Tích lải nhải xong, Khương Nghênh thở dài, giải thích: "Lần này, khủng hoảng của Bùi thị rất nghiêm trọng, chủ yếu là do đám chi thứ nhà họ Bùi gây chuyện, lý do giấu bà là vì sợ bà lộ tẩy."
Khúc Tích: "Tại sao lại sợ tôi lộ tẩy?"
Khương Nghênh thành thật nói: "Vì diễn xuất của bà kém."
Khúc Tích là người thật thà, mọi cảm xúc đều thể hiện trên mặt.
Đám chi thứ nhà họ Bùi cũng không phải kẻ ngốc, để đề phòng Bùi Nghiêu giăng bẫy, bọn họ chắc chắn sẽ cho người theo dõi Khúc Tích.
Khúc Tích là bạn gái của Bùi Nghiêu, nhất cử nhất động của cô ấy chắc chắn đều nằm trong tầm ngắm của bọn họ.
Với tính cách của Khúc Tích, nếu biết Bùi Nghiêu không thật sự phá sản, cô ấy nhất định sẽ vẫn vô tư như vậy.
Mấy người chi thứ kia tinh ranh như khỉ, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chân tướng.
Tuy rằng vai diễn của Khúc Tích trong vở kịch này không nhiều, nhưng lại rất quan trọng.
Khương Nghênh vừa dứt lời, Khúc Tích liền véo mạnh vào cánh tay cô một cái.
Khương Nghênh không né tránh, mặc cho Khúc Tích véo cô.
Thấy Khương Nghênh không né tránh, cũng không động đậy, Khúc Tích cố ý hừ nhẹ: "Đừng tưởng bà xu nịnh như vậy, tôi sẽ tha thứ cho bà."
Khương Nghênh cười: "Vừa nãy có người còn nói không trách tôi."
Lúc này, ở nhà hàng.
Bùi Nghiêu uể oải dựa vào tường, kéo cà vạt, xung quanh có không ít người đang hóng hớt.
Bùi Nghiêu một tay cầm hộp nhẫn, một tay run rẩy lấy bao thuốc lá trong túi ra, ngậm một điếu thuốc vào miệng, châm lửa, anh ta vừa hút một hơi đã bị Châu Dị bước đến, cau mày, túm vai, kéo vào phòng riêng.
Châu Dị quen biết Bùi Nghiêu bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy anh ta như vậy, anh nhíu mày: "Bị từ chối?"
Bùi Nghiêu khàn giọng nói: "Bị từ chối rồi."
Nghe vậy, Châu Dị im lặng, nhất thời không biết nên nói gì.
Thật lòng mà nói, chuyện này là lỗi của Bùi Nghiêu, cho dù là anh em, cho dù biết Bùi Nghiêu có nỗi khổ tâm, Châu Dị cũng không thể hoàn toàn đứng về phía anh ta.
Trong phòng riêng yên tĩnh vài giây, Bùi Nghiêu hít một hơi thuốc lá, nhìn Châu Dị: "Châu Dị, ông nói xem bây giờ tôi nên làm gì?"
Châu Dị: "Khó xử lý."
Bùi Nghiêu: "Tôi đi cầu xin cô ấy?"
Châu Dị liếc nhìn Bùi Nghiêu: "Cầu xin thế nào?"
Bùi Nghiêu bị sặc khói, ho sặc sụa, anh ta khàn giọng nói: "Thừa nhận lần này là lỗi của tôi, hứa chắc chắn sẽ không có lần sau, sau đó… cầu xin cô ấy yêu tôi."
Khương Nghênh không hiểu chuyện gì, cô đưa tay ôm Khúc Tích, trong lòng “lỡ nhịp”, tưởng là đã xảy ra chuyện gì: “Sao vậy?”
Khúc Tích vừa kích động vừa tủi thân: “Công ty của tôi vẫn còn, là Bùi Nghiêu mua, đúng không?”
Khương Nghênh đáp: “Đúng vậy.”
Khúc Tích thấp hơn Khương Nghênh, cô ấy tựa trán vào vai Khương Nghênh: “Nếu Bùi Nghiêu không mua công ty của tôi thì bà cũng định mua, đúng không?”
Khương Nghênh cứng đờ người: “Sao bà biết?”
Khúc Tích chuyển từ buồn sang vui, véo mạnh vào eo Khương Nghênh.
Khương Nghênh theo bản năng né tránh, Khúc Tích cười, nước mắt lưng tròng, tâm trạng bị ồn nén cả đêm cuối cùng cũng bùng nổ.
Mấy người giấu kỹ thật đấy, coi tôi là con ngốc để chơi đùa, đúng không?
Tại sao ai cũng biết, chỉ có mình tôi không biết? Sợ tôi phá hỏng chuyện?
Đàn ông như quần áo, chị em như tay chân, không nhắc đến Bùi Nghiêu, bà là tay chân mà cũng lừa tôi.
Khúc Tích lải nhải.
Khương Nghênh nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên.
So với Khúc Tích trước đây, cái gì cũng không nói, giả vờ rộng lượng, thì bây giờ cô ấy mới là bình thường.
Đợi Khúc Tích lải nhải xong, Khương Nghênh thở dài, giải thích: "Lần này, khủng hoảng của Bùi thị rất nghiêm trọng, chủ yếu là do đám chi thứ nhà họ Bùi gây chuyện, lý do giấu bà là vì sợ bà lộ tẩy."
Khúc Tích: "Tại sao lại sợ tôi lộ tẩy?"
Khương Nghênh thành thật nói: "Vì diễn xuất của bà kém."
Khúc Tích là người thật thà, mọi cảm xúc đều thể hiện trên mặt.
Đám chi thứ nhà họ Bùi cũng không phải kẻ ngốc, để đề phòng Bùi Nghiêu giăng bẫy, bọn họ chắc chắn sẽ cho người theo dõi Khúc Tích.
Khúc Tích là bạn gái của Bùi Nghiêu, nhất cử nhất động của cô ấy chắc chắn đều nằm trong tầm ngắm của bọn họ.
Với tính cách của Khúc Tích, nếu biết Bùi Nghiêu không thật sự phá sản, cô ấy nhất định sẽ vẫn vô tư như vậy.
Mấy người chi thứ kia tinh ranh như khỉ, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chân tướng.
Tuy rằng vai diễn của Khúc Tích trong vở kịch này không nhiều, nhưng lại rất quan trọng.
Khương Nghênh vừa dứt lời, Khúc Tích liền véo mạnh vào cánh tay cô một cái.
Khương Nghênh không né tránh, mặc cho Khúc Tích véo cô.
Thấy Khương Nghênh không né tránh, cũng không động đậy, Khúc Tích cố ý hừ nhẹ: "Đừng tưởng bà xu nịnh như vậy, tôi sẽ tha thứ cho bà."
Khương Nghênh cười: "Vừa nãy có người còn nói không trách tôi."
Lúc này, ở nhà hàng.
Bùi Nghiêu uể oải dựa vào tường, kéo cà vạt, xung quanh có không ít người đang hóng hớt.
Bùi Nghiêu một tay cầm hộp nhẫn, một tay run rẩy lấy bao thuốc lá trong túi ra, ngậm một điếu thuốc vào miệng, châm lửa, anh ta vừa hút một hơi đã bị Châu Dị bước đến, cau mày, túm vai, kéo vào phòng riêng.
Châu Dị quen biết Bùi Nghiêu bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy anh ta như vậy, anh nhíu mày: "Bị từ chối?"
Bùi Nghiêu khàn giọng nói: "Bị từ chối rồi."
Nghe vậy, Châu Dị im lặng, nhất thời không biết nên nói gì.
Thật lòng mà nói, chuyện này là lỗi của Bùi Nghiêu, cho dù là anh em, cho dù biết Bùi Nghiêu có nỗi khổ tâm, Châu Dị cũng không thể hoàn toàn đứng về phía anh ta.
Trong phòng riêng yên tĩnh vài giây, Bùi Nghiêu hít một hơi thuốc lá, nhìn Châu Dị: "Châu Dị, ông nói xem bây giờ tôi nên làm gì?"
Châu Dị: "Khó xử lý."
Bùi Nghiêu: "Tôi đi cầu xin cô ấy?"
Châu Dị liếc nhìn Bùi Nghiêu: "Cầu xin thế nào?"
Bùi Nghiêu bị sặc khói, ho sặc sụa, anh ta khàn giọng nói: "Thừa nhận lần này là lỗi của tôi, hứa chắc chắn sẽ không có lần sau, sau đó… cầu xin cô ấy yêu tôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook