Phương Mặc không tỏ ra giận dữ mà cầm lấy chủy thủ đi tới trước mặt Mục Tiểu Văn, đùa cợt mà nhìn chằm chằm nàng giây lát rồi mới đưa chủy thủy qua, nói:

- Lần này ta thua, có cơ hội thì lần sau sẽ tái tỷ thí. – liếc nhìn Mục Tiểu Văn một cái thật sâu, Phương Mặc cất bước rời khỏi.

Tái chiến? Tha cho nàng đi. Nếu lần sau có kiểu đấu này thì nàng phải chạy trốn càng xa càng tốt mới được. Mục Tiểu Văn nghĩ lại mà vẫn thấy sợ nhưng chợt nhớ điều kiện là trả bạc cho ân nhân, nàng liền đi lên ngăn hắn lại:

- Ngươi còn chưa trả bạc! – trước khi đánh cuộc đã giao hẹn là nếu thắng sẽ được bạc, đương nhiên là nàng muốn đường đường chính chính đòi rồi.

Trong đám người vây xem xung quanh đã có kẻ lắc đầu, thầm tưởng vị công tử này vốn là một người phong nhã khó tìm nhưng ai dè lại là giống một tên buôn. Phương Mặc lơ đễnh cờ hồ nhịn không được mà cười cười, mới tránh thoát khỏi tay Mục Tiểu Văn duỗi tới, tay áo hắn nhẹ tung bay lướt qua mặt nàng.

Mục Tiểu Văn chỉ cảm thấy một trận gió bên người, một thanh âm như thì thầm ôn nhu nhẹ nhẹ nói bên tai nàng: “Tiểu thư, sau này còn gặp lại!”.

Nàng còn chưa kịp kinh ngạc thì liền cảm giác trên vai mình có một vật gì đó, thuận tay sờ lên mới phát hiện một miếng ngọc bội, quay đầu lại nhìn Phương Mặc thì hắn đã đi được một đoạn xa, tiếng cười cao hứng hãy còn vọng lại.

Mục Tiểu Văn phải cố trấn an mình lắm mới không bức xúc nói thành tiếng, vừa rồi thật nguy hiểm, tâm lý lúc này đã trầm tĩnh hơn đôi chút.

Xem ra Phương Mặc ngay từ đâu đã biết nàng là vốn là nữ tử, quả nhiên như lời Dực nhi nói, tiếng đồn thật không sai chút nào, hắn đúng là một hoa hoa công tử.

Người xem dần dần tán đi, vị tú tài chít khăn kia mỉm cười hơi vuốt cằm rồi lại cúi đầu tiếp tục công việc của mình. Tử y nam tử bước tới, khẽ cười nói:

- Đa tạ công tử trượng ý cứu giúp!

- Là do ta tức giận nhịn không được thôi. – Mục Tiểu Văn có chút quẫn bách, là mình mang ơn người ta, vừa rồi lại còn nông nổi thi văn thi thơ, thực quá mức ngây thơ mà. Sắc mặt nàng dần nóng bừng, lời nói cũng loạn hết cả lên.

- Tại hạ lại cảm thấy công tử thực giống như một đứa trẻ chân thật, rất đáng yêu. – thái độ tử y nam tử chăm chú.

Mục Tiểu Văn ngẩng đầu lên liền bắt gặp cặp mắt ôn nhu ấm áp, khuôn mặt càng thêm nóng bừng, lại vội vàng cúi đầu xuống.

- Tại hạ Khinh Phong, không biết công tử xưng hô thế nào? – tử y nam tử hỏi.

- Ta … ta gọi là Mục Mộc. – thân là nữ tử nhưng vì là nữ nhi của tể tướng nên nàng nghĩ hẳn là nhiều người biết đến tên mình. Lấy họ của nàng ghép với họ của Mộc Tiểu Văn thành cái tên giả là Mục Mộc đi.

- Mục Mộc? – Khinh Phong đọc lại một lần nữa, trên mặt lại tươi cười, thanh âm nhẹ nhàng chọc nàng. – Mục công tử. Chẳng những là người đáng yêu mà ngay cả cái tên cũng rất đáng yêu!

Người này nói ngon nói ngọt cứ như là đã viết nháp từ trước vậy, Mục Tiểu Văn vừa ngại ngùng lại vừa có ý nghĩ chế nhạo.

- Mục công tử, nếu đã không có chuyện gì thì sao không tới trà lâu uống chén trà? – Khinh Phong đột nhiên đề nghị.

Ý kiến rất hay, bây giờ nàng thật sự khát nước muốn chết rồi, nhưng ngó lên nhìn sắc trời thì đã không còn sớm. Khinh Phong nhìn thấy sự khó xử trong nàng nên cười nói:

- Mục công tử, hay là có một cái hẹn với ta ngày mai đi. Trưa mai chúng ta gặp nhau tại trà lâu này, lúc đó công tử sẽ có thời gian thưởng thức vị thơm của trà hơn. Ý công tử thế nào?

- Khinh Phong công tử, hẹn vậy đi! – trâm ngâm chốc lát, Mục Tiểu Văn đáp ứng>Sau khi len lén hồi phủ, Dực nhi mới thở phào nhẹ nhõm, nàng cứ nhắc đi nhắc lại mấy câu giống như nhịn đã lâu mà nay vỡ òa ra.

Cái gì mà không nên xưng huynh đệ với nam tử xa lạ, cái gì mà không được nói chuyện với Phương Mặc, vân vân và vân vân…

Dực nhi lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại hai câu ấy với vẻ mặt sầu khổ, nói rồi nhìn Mục Tiểu Văn, đặt xuống một ly trà, rồi lại lẩm bẩm, dừng lại, rồi hướng Mục Tiểu Văn nhìn chằm chằm.

Mục Tiểu Văn hôm nay vừa được tỷ thí lại còn có ước định, hưng phấn còn chưa có tán đi, ngồi phịch xuống giường, nàng chăm chú nhìn Dực nhi đi tới đi lui, cuối cùng nhịn không được mà cười ra tiếng.

- Tiểu thư! – Dực nhi nhìn Mục Tiểu Văn còn có tâm tư mà cười được sao? Nhẹ đặt trà sang một bên, nàng đi tới bên giường ngồi xuống, thần sắc sốt ruột, suy nghĩ một hồi mới nghiêm mặt nói. – Tiểu thư, Khinh Phong công tử kia lai lịch không rõ, ngày mai người không thể đi được.

Còn Phương Mặc kia là người trơ trẽn suốt ngày chỉ lui tới tú viện trêu ghẹo nữ nhân, mọi người ai cũng chê cười. Tiểu thư, sau này người không nên cùng hắn nói chuyện. Mảnh ngọc bội kia nên ném đi.

- Tại sao lại phải ném miếng ngọc bội đi. Ta thấy nó là một vật rất quý mà. – Mục Tiểu Văn lấy ra miếng ngọc bội vui vẻ chơi đùa. Hình dáng gọc bội này khó đoán ra được, nhìn thoáng qua giống hình trái tim, toàn thân phát sáng màu đỏ rực, rất là đẹp.

Hai má Dực nhi hồng hồng lên vì bất lực không biết nên nói thế nào. Mục Tiểu Văn kỳ quái nhìn nàng chằm chằm, ngập ngừng một lát, nàng mới nói tiếp:

- Chuyện là.. Phương công tử nếu để ý nữ tử nhà ai thì trước hết là tặng một khối ngọc bội, sau đó nhân tiện…

Sau đó nhân tiện khanh khanh ta ta, cuối cùng lại nhân tiện muốn đón về nhà cấp ăn chứ gì? Nhìn ánh mắt của Dực nhi thì Mục Tiểu Văn có thể đoán ra được vài phần.

“Loại chuyện này thời bấy giờ không thiếu” Mục Tiểu Văn dở khóc dở cười.

- Vậy những nữ tử đó không phản kháng sao?

- Phản kháng làm cái gì? – Dực nhi khó hiểu hỏi. – Mặc dù Phương công tử là người phong lưu nhưng không có cưỡng bức ép buộc ai, nếu vị nữ tử nào không muốn thì hắn sẽ không ép buộc. Huống hồ thượng thư đại nhân ở kinh thành này quyền cao chức trọng, các vương công quý tộc tới nịnh hót còn không có hết nữa là.

Đi theo một người là hoa hoa công tử, dĩ nhiên là cũng có nhiều phụ nữ có thể chấp nhận, vả lại cha hắn lại là thượng thư đại nhân thân phận cao quý, thời đại phong kiến này trọng nam khinh nữ, chỉ sợ đây cũng là một nguyên nhân chính khiến phụ nữ có lối suy nghĩ kia.

- Nếu vậy chẳng phải bây giờ hắn có rất nhiều thê tử sao? – Mục Tiểu Văn hỏi sang chuyện khác.

- Tiểu thư, người hồ đồ rồi, thê tử thì chỉ có một vị, đó chính là muội muội của Lan phi nương nương, nhị tiểu thư của Thạch tướng quân – Thạch Diêu. Thiếp thất cũng có mấy người. Hơn nữa, nghe đồn hắn còn thân mật với không ít cô gái ở Túy Oanh các. – thanh âm của Dực nhi càng ngày càng nhỏ lại.

Chính thê chỉ có một còn những người khác chỉ có thể làm thiếp. Cho nên được trở thành thê thì phải tìm mọi cách mà bảo trụ địa vị của mình. Trong lịch sử phong kiến vẫn không thiếu các sự kiện chém giết hãm hại lẫn nhau trong hậu viện.

Còn Túy Oanh các, Đắc Tiên viện? Rõ ràng là kỹ viện rồi. Phương Mặc kia thê thiếp thành đàn không biết đủ lại còn muốn không ngừng mở rộng hậu viện của mình ư? Mục Tiểu Văn vừa mới sinh một điểm hảo cảm với hắn lập tức tiêu tán không còn sót lại chút gì.

Chỉ là, Lan phi nương nương, cái tên này nghe rất quen tai. Đúng rồi, đó không phải là một trong những thê thiếp của Lý Vân Thượng sao?

Trong đầu chợt hiện lên vẻ mặt lạnh lùng của Lý Vân Thượng, không hiểu sao nàng lại thấy bực mình. Tại sao Lý Vân Thượng lại chán ghét nàng như vậy, nàng rất muốn hỏi Dực nhi những rồi lại sợ mà im lặng suy nghĩ miên man. Lấy lại tinh thần, nàng quay sang hỏi Dực nhi:

- Dực nhi, ngươi có biết Khinh Phong là ai không?

- Vương công quý tộc đại đô trong kinh thành này có lui tới bái phỏng nô tỳ có gặp qua không ít. Nhưng vị Khinh Phong công tử này nô tỳ chưa bao giờ thấy qua cũng chưa có nghe nói đến. Chắc là một vị công tử từ nơi khác đến kinh thành chơi thôi. – Dực nhi lắc đầu.

Từ nơi khác tới kinh thành? So với nàng hình như giống nhau. Nhưng chỉ là nàng đây có nhà mà không biết làm sao để quay về?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương