Vượt Rào Trêu Chọc
-
Chương 16: Đánh trúng lòng Lục ca ca
Editor: ÓcCá
Trong ánh hoàng hôn, một bóng người đang làm gì đó dưới gầm xe phía ngoài khu quản hạt.
Lục Kiêu nhíu mày, từng bước đi qua.
Khi anh còn cách mười mấy mét, người nằm trên ván di động đột nhiên trượt ra từ gầm xe.
Một bóng người ánh vào đáy mắt anh.
Khiến anh nhất thời nao nao.
Người nằm trên ván di động không phải ai khác, chính là Ôn Huyền...!
Ôn Huyền trượt ra từ gầm xe Mercedes-Benz G.
Cô buộc mái tóc dài mềm mại thành một búi tóc gọn gàng đơn giản, chỉ là hình như vì lăn qua lăn lại ở bên dưới hơi lâu, vài sợi tóc tinh tế rớt xuống cổ cô.
Ở góc độ này, đường nét khuôn mặt cô càng thêm tươi sáng, bản thân cô đã xinh đẹp, sườn mặt càng hết sức tinh xảo.
Cô mặc áo sơ mi trắng, quần đen, mang một đôi bao tay cũ kỹ, dính đầy dầu máy, trong tay còn cầm một cái cờ-lê.
Lục Kiêu nhìn cảnh này: "..."
Cô...biết sửa xe?!
Lúc này một bóng người từ trong viện chạy ra, Tang Niên lấy một số công cụ mà cô muốn, còn thuận tiện cầm một bình nước khoáng cho cô.
Ôn Huyền đứng dậy nhận lấy bình nước, bỏ bao tay ra vặn nắp trực tiếp ngửa đầu uống ừng ực.
Cần cổ vừa mịn vừa trắng.
Dường như cô rất khát, uống có hơi gấp, nên một ít chất lỏng chảy theo chiếc cằm trắng noãn, xuống tới xương quai xanh, thấm vào bên trong áo sơ mi trắng.
Uống xong, cô dùng tay nhỏ chùi khóe miệng, chỉ là cô vô ý, không cẩn thận quẹt một ít dầu máy lên mặt.
Tang Niên vội vàng lấy khăn tay ra đưa cho cô, Ôn Huyền ngước mắt nhìn cậu rồi nở nụ cười ngọt ngào.
Sắc trời nhá nhem từ từ trở nên tráng lệ, tia sáng chiếu xuống khe hở chung quanh phòng ốc gạch ngói lâu năm, thấm ra màu đỏ ánh tà dương lấp lánh.
Nụ cười của cô tươi đẹp rực rỡ, đáy mắt tựa như chứa lấy vô số sao trời.
Vô cùng xinh đẹp, Lục Kiêu đứng ở cách đó không xa nhìn một màn này như vậy.
Nhìn thấy cô đang cười với Tang Niên.
Mặc dù cười với người khác, nhưng nụ cười kia lại giống như một viên đạn chuyển động thần tốc, trực tiếp phá không hung hăng bắn thẳng vào lòng anh.
Ôn Huyền muốn tiếp tục làm việc, vén tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, tay đeo đôi găng cũ cầm lấy cờ lê.
Lúc cô quay người, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng từ góc rẽ cách đó không xa rời đi.
Cô bỗng giật mình, ồ?
Hình như bóng người vừa thoáng qua liền biến mất vừa rồi giống như Lục Kiêu!?
Ôn Huyền quay đầu hỏi Tang Niên: "Niên Niên, lão đại của các cậu trở về rồi?"
Tang Niên rõ ràng chỉ là một chàng trai đẹp trai vừa tròn mười tám tuổi, bị cô làm đỏ mặt sửng sốt ngây thơ lắc đầu, cặp mắt sáng rực như nai con:
"A, không, không có, lão đại của bọn em có rất nhiều việc, vô cùng bận rộn, đêm hôm khuya khoắt mới trở về."
Ôn Huyền nhíu mày,
Sau đó nhún vai: "Tốt a."
Nằm xuống ván di động trượt vào trong.
Kỳ thật cô đích xác muốn gặp Lục Kiêu, chỉ là không phải bởi vì điều gì khác, mà là bởi vì cái khác.
Liên quan tới xe này của cô.
Sau khi lật vào trong rãnh mương, bây giờ rõ ràng chiếc xe đã được sửa chữa qua.
Bên ngoài có trầy nhiều hơn cũng không quan trọng, chẳng qua Ôn Huyền làm sao đều không nghĩ tới, một ít thiết bị dưới gầm xe đại G của mình lại được anh ta sửa chữa thay đổi.
Đúng, Tang Niên nói với cô, chính là Lục Kiêu tự mình sửa.
Lúc đầu cô còn theo bản năng cho rằng Lục đại đội trưởng sợ đem ra cửa hàng sửa chữa sẽ lãng phí tiền mới tự mình làm, nhưng lúc chui vào gầm xe kiểm tra thì trợn tròn mắt.
Đừng nói là hệ thống khí nén giảm rung chấn của Black Mamba, dù là tay cầm giảm sóc hay bộ điều chỉnh độ giảm chấn tự động, thứ nào cũng phải tốn đến vài vạn, chứ chưa cần nói đến những cái khác.
Thay lò xo, trang bị thêm mâm kéo, cô thậm chí còn nhìn thấy anh đã đổ đầy dầu cho xe, lại để vài thùng dầu quân dụng dự trữ ở phía sau.
Không phải anh ta rất lạnh lùng à, sao lại đối với cô, khụ, không, đối với hành trình kế tiếp của cô để bụng đến vậy...?
Trong ánh hoàng hôn, một bóng người đang làm gì đó dưới gầm xe phía ngoài khu quản hạt.
Lục Kiêu nhíu mày, từng bước đi qua.
Khi anh còn cách mười mấy mét, người nằm trên ván di động đột nhiên trượt ra từ gầm xe.
Một bóng người ánh vào đáy mắt anh.
Khiến anh nhất thời nao nao.
Người nằm trên ván di động không phải ai khác, chính là Ôn Huyền...!
Ôn Huyền trượt ra từ gầm xe Mercedes-Benz G.
Cô buộc mái tóc dài mềm mại thành một búi tóc gọn gàng đơn giản, chỉ là hình như vì lăn qua lăn lại ở bên dưới hơi lâu, vài sợi tóc tinh tế rớt xuống cổ cô.
Ở góc độ này, đường nét khuôn mặt cô càng thêm tươi sáng, bản thân cô đã xinh đẹp, sườn mặt càng hết sức tinh xảo.
Cô mặc áo sơ mi trắng, quần đen, mang một đôi bao tay cũ kỹ, dính đầy dầu máy, trong tay còn cầm một cái cờ-lê.
Lục Kiêu nhìn cảnh này: "..."
Cô...biết sửa xe?!
Lúc này một bóng người từ trong viện chạy ra, Tang Niên lấy một số công cụ mà cô muốn, còn thuận tiện cầm một bình nước khoáng cho cô.
Ôn Huyền đứng dậy nhận lấy bình nước, bỏ bao tay ra vặn nắp trực tiếp ngửa đầu uống ừng ực.
Cần cổ vừa mịn vừa trắng.
Dường như cô rất khát, uống có hơi gấp, nên một ít chất lỏng chảy theo chiếc cằm trắng noãn, xuống tới xương quai xanh, thấm vào bên trong áo sơ mi trắng.
Uống xong, cô dùng tay nhỏ chùi khóe miệng, chỉ là cô vô ý, không cẩn thận quẹt một ít dầu máy lên mặt.
Tang Niên vội vàng lấy khăn tay ra đưa cho cô, Ôn Huyền ngước mắt nhìn cậu rồi nở nụ cười ngọt ngào.
Sắc trời nhá nhem từ từ trở nên tráng lệ, tia sáng chiếu xuống khe hở chung quanh phòng ốc gạch ngói lâu năm, thấm ra màu đỏ ánh tà dương lấp lánh.
Nụ cười của cô tươi đẹp rực rỡ, đáy mắt tựa như chứa lấy vô số sao trời.
Vô cùng xinh đẹp, Lục Kiêu đứng ở cách đó không xa nhìn một màn này như vậy.
Nhìn thấy cô đang cười với Tang Niên.
Mặc dù cười với người khác, nhưng nụ cười kia lại giống như một viên đạn chuyển động thần tốc, trực tiếp phá không hung hăng bắn thẳng vào lòng anh.
Ôn Huyền muốn tiếp tục làm việc, vén tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, tay đeo đôi găng cũ cầm lấy cờ lê.
Lúc cô quay người, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng từ góc rẽ cách đó không xa rời đi.
Cô bỗng giật mình, ồ?
Hình như bóng người vừa thoáng qua liền biến mất vừa rồi giống như Lục Kiêu!?
Ôn Huyền quay đầu hỏi Tang Niên: "Niên Niên, lão đại của các cậu trở về rồi?"
Tang Niên rõ ràng chỉ là một chàng trai đẹp trai vừa tròn mười tám tuổi, bị cô làm đỏ mặt sửng sốt ngây thơ lắc đầu, cặp mắt sáng rực như nai con:
"A, không, không có, lão đại của bọn em có rất nhiều việc, vô cùng bận rộn, đêm hôm khuya khoắt mới trở về."
Ôn Huyền nhíu mày,
Sau đó nhún vai: "Tốt a."
Nằm xuống ván di động trượt vào trong.
Kỳ thật cô đích xác muốn gặp Lục Kiêu, chỉ là không phải bởi vì điều gì khác, mà là bởi vì cái khác.
Liên quan tới xe này của cô.
Sau khi lật vào trong rãnh mương, bây giờ rõ ràng chiếc xe đã được sửa chữa qua.
Bên ngoài có trầy nhiều hơn cũng không quan trọng, chẳng qua Ôn Huyền làm sao đều không nghĩ tới, một ít thiết bị dưới gầm xe đại G của mình lại được anh ta sửa chữa thay đổi.
Đúng, Tang Niên nói với cô, chính là Lục Kiêu tự mình sửa.
Lúc đầu cô còn theo bản năng cho rằng Lục đại đội trưởng sợ đem ra cửa hàng sửa chữa sẽ lãng phí tiền mới tự mình làm, nhưng lúc chui vào gầm xe kiểm tra thì trợn tròn mắt.
Đừng nói là hệ thống khí nén giảm rung chấn của Black Mamba, dù là tay cầm giảm sóc hay bộ điều chỉnh độ giảm chấn tự động, thứ nào cũng phải tốn đến vài vạn, chứ chưa cần nói đến những cái khác.
Thay lò xo, trang bị thêm mâm kéo, cô thậm chí còn nhìn thấy anh đã đổ đầy dầu cho xe, lại để vài thùng dầu quân dụng dự trữ ở phía sau.
Không phải anh ta rất lạnh lùng à, sao lại đối với cô, khụ, không, đối với hành trình kế tiếp của cô để bụng đến vậy...?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook