Trong hành lang khách sạn, Tần Ngôn đứng trước cửa phòng Trác Siêu Việt, nghe di động lặp lại trả lời: “Xin lỗi, số máy quy khách đang gọi hiện đang tắt máy hoặc ngoài vùng phủ sóng…”
Aiz! Tần Ngôn không hiểu nên dùng lời nào để hình dung sự khâm phục của cô đối với vị Tô tiểu thư kia. Quả là hồng nhan họa thủy, rõ ràng có một buổi đàm phán vô cùng quan trọng đối với công ty, nhưng tổng giám đốc của chúng ta lại cố tình không làm việc đoàng hoàng, đến gặp mặt cũng không có cửa.
Mà không gặp mặt thì cũng không nói làm gì, nhưng hắn ngày hôm qua vì kịp chuyến bay, đã lùi cuộc đàm phán chậm lại hai giờ, ai ngờ cuối cùng lại đổi sáng tối mới bay. Chờ đến khi hắn quay lại quyết định lấy đại cục làm trọng, đến nơi đàm phán, thì khách hàng đã phẩy tay áo bỏ đi… Hôm nay, quản lý Vương lại một lần nữa mời về mấy vị khách này, kết quả hắn lại mất tích, ngay cả điện thoại cũng không nhấc máy.
Tần Ngôn tự nhận thời gian mình đi theo Trác Siêu Việt không ngắn, thường xuyên nhìn thấy hắn trước khi đàm phán suốt đêm không ngủ, nắm bắt cặn kẽ hoàn cảnh và ưu thế của đối phương, rất biết người biết ta. Mà tình huống này, cho đến bây giờ cô còn chưa gặp, thật không biết xử lý thế nào.
Quản lý Vương lại gọi điện đến, giọng gấp gáp đến độ như lửa đuổi sau lưng, hỏi cô tình hình thế nào, tổng giám đốc rốt cuộc là có ý gì. Vừa nghe cô nói không biết, tức giận đến nỗi lập tức quăng vỡ điện thoại.
Cũng khó trách quản lý Vương sốt ruột, ông ta nói cạn nước bọt, khúm núm xuống nước, khách hàng mới cho thêm mười mã hàng.
Tuy rằng con số này cách con số mà Trác Siêu Việt dự trù còn kém mười mã nữa, nhưng lợi nhuận cũng tương đối khả quan, cơ hội tốt khó có được. Hơn nữa, ngoài khách hàng lần này, các công ty trong nước khác không có nhu cầu lớn đến thế, nếu cuộc làm ăn lần này không thành, hàng của bọn họ có khả năng bị tồn lại trong kho vô kỳ hạn.
Quản lý Vương vội vã xin chỉ thị của tổng giám đốc là muốn rèn sắt khi còn nóng, lập tức ký luôn hợp đồng, sợ khách hàng đổi ý. Ai ngờ tổng giám đốc của chúng ta trầm mê trong sắc đẹp, đem điện thoại tắt, trên cửa phòng khách sạn cũng đeo bảng “Xin chớ làm phiền”, có khác gì hình tượng một tên hôn quân ham tửu sắc?
Phân vân một hồi, Tần Ngôn vì không muốn làm cho công ty mà bọn họ vất vả thành lập bị tan tành trong tay một người phụ nữ, mạo hiểm xông vào chiến trường bom đạn, lấy hết tinh thần ấn chuông cửa, đợi một phút đồng hồ không nghe thấy có động tĩnh gì, lại tiếp tục ấn thêm vài lần.
Tiếng chuông cửa dồn dập không chịu dừng rốt cuộc có hiệu quả, bên trong vang lên tiếng bước chân, Tần Ngôn vội vàng lui về phía sau vài bước, nhìn cửa phòng bị đẩy ra, vị tổng giám đốc quần áo không chỉnh tề đứng ở cửa, im lặng trừng mắt nhìn cô.
“…”
Trong lúc nhất thời, cô đã quên phải nói gì.
Đi theo Trác Siêu Việt vẻn vẹn ba năm, cái mặt đỏ tim run khi mới gặp đã bị thời gian bào mòn thành bình tĩnh, cô cho rằng bản thân mình đã miễn dịch đối với diện mạo của vị tổng giám đốc này, mà chỉ thuần túy tán dương nhân cách của hắn. Nhưng mà, khi nhìn thấy cơ thể tráng kiện của Trác Siêu Việt trong chiếc áo choàng bông nhẹ, trên ngực còn nhợt nhạt dấu răng, vẫn không khỏi đầu váng mắt hoa…
“Chuyện gì?” Giọng hắn cũng không tức giận, chỉ là có chút vội vàng.
“Quản lý Vương gọi điện đến, nói khách hàng nhiều nhất chỉ lấy thêm mười mã, ông ấy muốn xin ý kiến của ngài.”
Trác Siêu Việt suy nghĩ một lát, giọng cương quyết, “Phải tăng thêm ít nhất năm mã. Cô chuyển lời tôi với quản lý Vương: Loại hàng này chỉ chúng ta mới có, nếu bọn họ không cần, chúng ta trực tiếp tìm xưởng gia công thành thành phẩm tung ra thị trường.”
“Ấy…” Kinh ngạc một lát, Tần Ngôn lập tức hiểu ra, Trác Siêu Việt là cố ý nhắc nhở bọn họ, trong tay bọn họ không có nguyên liệu, nếu không có được đơn hàng này, thì nhất định là nguy cơ bị người khác chiếm mất thị trường. Mà sự phớt lờ này của Trác Siêu Việt, không hề có thái độ thành ý, cũng nhất định là đã nắm chắc được mấu chốt của đối phương.
“Nhưng mà…” Giá mà công ty mình đưa ra có vẻ hơi cao.
“Tiện thì nói với bọn họ, cái gì tôi có thể thiếu, nhưng sẽ không thiếu vốn lưu động, nếu lần sau gọi điện hỏi ý kiến tôi lần nữa, chắc chắn sẽ tăng lên năm mã.”
Đối mặt với khí thế bức người này của Trác Siêu Việt, sự lo lắng của Tần Ngôn lập tức bị trấn áp, “Tôi hiểu rồi.”
Tần Ngôn vừa định gọi điện thoại, tổng giám đốc của chúng ta lại bắt đầu không làm việc đoàng hoàng, “Đi xuống nói với khách sạn, đưa bánh ngọt sinh nhật và rượu vang đỏ lên, còn nữa, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được đến quấy rầy rồi, mọi người tự nghĩ biện pháp giải quyết.”
“Vâng.”
“Buổi trưa tôi có hẹn ăn cơm, nhớ đặt chỗ trước.”
“Vâng.”
…
Tần Ngôn gọi điện lại cho quản lý Vương, đem những lời của Trác Siêu Việt tường thuật lại rõ ràng, quản lý Vương cũng đã rõ ý của tổng giám đốc, rên lên thành tiếng.
Qua khe cửa cách âm cực kỳ hiệu quả truyền đến một giọng nữ hết sức sợ hãi kêu lên. “A!”
Tần Ngôn ngẩn ngơ, bỗng nhiên nghĩ đến cô có cần gọi điện cho Chu Tịch, nói cho cô gái cao ngạo không ai bì kịp kia chuyện hôm nay cô mắt nhìn tai nghe hay không…
Tiện thể nói cho cô ta, tình huống sinh lý của Trác Siêu Việt bình thường, hơn nữa, cực kỳ bình thường!
********
Sát vách tường trong phòng tắm, Mộc Mộc ngồi dưới đất, một tay ôm đầu gối, một tay vịn vách tường đứng dậy. Đại khái là nằm lâu trong bồn tắm lớn, đột ngột đứng lên, máu không kịp lên não, trước mặt bỗng nhiên tồi sầm rồi ngã xuống.
Cửa phòng tắm tức tốc bị đẩy ra, Trác Siêu Việt chạy vào, nửa quỳ trên mặt đất đỡ cô dựa vào đầu gối, thấy trên chân cô nổi lên một mảng tím bầm.
Hắn thở dài, kiểm tra lại những nơi khác trên người, chắc chắn không xước xát gì mới an tâm.
“Còn nói có thể tự chăm sóc bản thân mình, anh mới đi ra ngoài nói với người ta mấy câu, em đã thành như vậy!”
“Em…”
Trác Siêu Việt không cho cô cơ hội giải thích, dùng khăn bọc lấy cô, ôm ra khỏi phòng tắm.
Gọi điện thoại nhờ nhân viên khách sạn đưa đến ít thuốc bôi, hắn nhẹ nhàng thoa lên đầu gối cô, chậm rãi tán đều. Mộc Mộc nhắm mắt lại, tựa vào vai hắn, da thịt ở trong lòng bàn tay hắn bị xoa đến nóng lên…
Đầu óc cô dường như mụ mị, khẽ kéo vạt áo sơ mi, ở trên ngực hắn viết xuống sáu chữ: Anh đối với em thật tốt!
Tay hắn xoa đầu gối cô dừng lại một chút, lại tiếp tục.
Cô lại viết: “Một cô gái như em, không có gì tốt, vì sao anh lại tốt với em như vậy?”
Trác Siêu Việt nhìn cô, cười nói: “Bởi vì em chẳng có gì tốt, nếu anh không tốt với em, thì cả thế giới này chẳng ai tốt với em hết.”
Cô không nín được, bật cười, “Anh thật vĩ đại.”
“Bây giờ em mới biết? Anh cứ tưởng từ lúc anh hiến thân cho em, em đã biết rồi.”
Thoa xong đầu gối, hắn phát hiện thuốc này công hiệu không tồi, thuận tiện bôi lên những vết thâm tím khác trên người cô, chậm rãi xoa.
Chuông cửa lại vang, nhân viên phục vụ đẩy vào một chiếc bánh sinh nhật ba tầng phủ kín hoa hồng tím bơ, bên cạnh bánh ngọt còn có một chai vang rất lớn.
Ánh nến trên mặt bánh lung linh rọi vào mắt cô, làm mắt cô dần dần đỏ ửng.
“Vì sao chọn bánh ngọt lớn như vậy?”
“Khách sạn tặng miễn phí, đương nhiên anh phải chọn cái lớn nhất, đắt nhất.”
Mộc Mộc cười lắc đầu, trước kia không hiểu được lòng Trác Siêu Việt, luôn bị hắn khẩu thị tâm phi làm cho tan nát cõi lòng. Bây giờ ngẫm lại, cô thật ngốc. Trác Siêu Việt không phải là thâm sâu gì, chỉ là lòng tự trọng đàn ông của hắn rất lớn, trong lòng rõ ràng là muốn cái này, ngoài miệng lại một mực nói không, còn làm bộ những chẳng thèm quan tâm đến.
Muốn biết trong lòng hắn nghĩ thế nào, chỉ cần đem lời hắn nói suy diễn ngược lại là có thể hiểu được.
“Bởi vì em chẳng có gì tốt, nếu anh không tốt với em, thì cả thế giới này chẳng ai tốt với em hết.” – Thực ra hắn muốn nói, bởi vì anh muốn tốt với em.
“Khách sạn tặng miễn phí, đương nhiên anh phải chọn cái lớn nhất, đắt nhất.” – Thực ra hắn muốn nói, bởi vì tặng cho em, đương nhiên anh sẽ chọn chiếc lớn nhất, đắt nhất.
Đàn ông như vậy, thật vừa đáng giận, vừa đáng yêu!
…
Thu lại nụ cười ngọt ngào nơi khóe miệng, Mộc Mộc yên lặng tâm niệm một nguyện vọng trong lòng, một hơi thổi tắt nến.
“Em ước điều gì?” Hắn truy vấn, thấy cô không chịu nói, hắn ra giọng uy hiếp: “Nhanh chút, nếu không anh dụng hình.”
Cô chạy khỏi sô pha, chuẩn bị đào tẩu.
Trác Siêu Việt ôm lấy cô, đem nhốt ở chỗ tay vịn, bên môi hiện ra ý cười thâm trầm đáng sợ, “Trước kia anh xem một bộ phim điện ảnh Nhật Bản, người Nhật có một phương pháp bức cung, hiệu quả rất tốt, chính là đem bơ phết lên người phụ nữ, sau đó đàn ông đến nhấm nháp… Hoặc là đem đổ rượu mạnh lên…”
Hắn mỉm cười liếc mắt đến nơi mình ám chỉ, “Em yên tâm, rượu vang cũng rất nhẹ, không làm cho em đau, nhưng tuyệt đối sẽ rất khó chịu đấy…”
“…”
Toàn thân Mộc Mộc như nhũn ra, không thể chịu đựng được, “… Anh xem phim gì của Nhật Bản?”
“A…” Người này suy nghĩ một chút, “Chính là loại phim nổi tiếng nhất của Nhật Bản đó.”
“…”
Cô biết là gì rồi.
Hắn càng cười ám muội hơn. “Em nói xem ba tầng bơ và một chai rượu này có đủ cho em hay không?”
“Em hàng…” Cô thành khẩn giơ tay.
Người nào đó mặt bất mãn, “Em có thể gan dạ hơn một chút không hả?”
“Không thể!” Cô khẩn thiết lắc đầu nhìn hắn, “Anh cho em đầu hàng đi mà, em xin anh!”
“Được rồi, nếu em muốn nói cho anh, anh cũng không còn cách nào cả.”
Mộc Mộc không nói được gì, đây là cái loại đàn ông gì vậy?
…
Sau buổi trưa đẹp nhất trong kí ức.
Cô rót hai ly rượu vang, cầm một ly nhấp một ngụm.
Chất lỏng chầm chậm chảy qua yết hầu, trong cay đắng nhận ra vài tia thơm ngọt, cô chậm rãi hiểu ra, chậm rãi mở miệng.
“Em hy vọng anh tìm được một người phụ nữ yêu mình, thấy anh ở quán bar vì tâm tình không tốt mà hàng đêm uống rượu mua vui, cô ấy sẽ đi đến bên cạnh, nói với anh: “Chúng ta còn trẻ, một giấc mộng tan biến, chúng ta còn những giấc mộng kế tiếp, em sẽ cùng anh theo đuổi giấc mộng kế tiếp đó, được không?”, mà không phải giống như em, ngồi trong góc tối, vụng trộm đếm xem anh uống mấy bình rượu… Nếu anh kéo tay cô ấy, nói với cô ấy rằng, “Làm bạn gái anh nhé.” Cô ấy sẽ cười mà nhào vào lòng anh, nói với anh: “Một lời đã định, bốn ngựa khó đuổi kịp, không cho anh đổi ý.” Mà không giống như em, dùng hết sức thoát khỏi tay anh, tránh ở chỗ rẽ hành lang, khóc vụng… Là người mà anh nguyện ý bội bạc vì cô ấy, muốn cho cô ấy một tình yêu chân thành tha thiết, cô ấy cũng có thể cho anh một lời hứa hẹn, “Trác Siêu Việt, đời này em không phải anh không cưới”, mà không phải nói với anh “chúng ta dừng ở đây đi!”.”
Hắn yên lặng nghe, yên lặng cầm ly rượu, rượu vang sóng sánh tạo nên tầng tầng sóng.
“Em không hiểu được cách trân trọng bản thân mình, vì vậy yêu người mà em yêu, em làm không được…” Giọng nói cô càng ngày càng run, “Ở trong lòng em, có những thứ so với yêu bản thân, yêu người mà em yêu quan trọng hơn, anh hiểu không?… Bây giờ, em cho anh một lời hứa, sau này sẽ có một cô gái khác sóng bước bên cạnh anh, anh nhớ lại, nói không chừng anh sẽ phát hiện thế giới này, so với em, những cô gái hiểu được trân trọng anh rất nhiều, rất nhiều…”
Hắn đột nhiên ôm cô vào ngực, cánh tay giống như gọng kìm làm cô hít thở không thông: “Tô Mộc Mộc, em đúng là loại phụ nữ không có trái tim, em muốn đi thì đi, anh sẽ không tiếp tục đợi em thêm bốn năm nữa.”
Cô cúi đầu, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống nơi hắn không nhìn thấy.
Lúc hắn buông ra, cô đã thay bằng khuôn mặt tươi cười, “Bơ nhìn qua hơi ngấy, không bằng em bôi nó trên người anh nếm thử, xem có còn ngấy hay không?”
“Bôi trên người anh?” Người nào đó thấy biểu tình cô đầy ẩn ý. “Em sẽ hối hận…”
“Á! Em nói nhưng chưa có làm…”
Aiz! Tần Ngôn không hiểu nên dùng lời nào để hình dung sự khâm phục của cô đối với vị Tô tiểu thư kia. Quả là hồng nhan họa thủy, rõ ràng có một buổi đàm phán vô cùng quan trọng đối với công ty, nhưng tổng giám đốc của chúng ta lại cố tình không làm việc đoàng hoàng, đến gặp mặt cũng không có cửa.
Mà không gặp mặt thì cũng không nói làm gì, nhưng hắn ngày hôm qua vì kịp chuyến bay, đã lùi cuộc đàm phán chậm lại hai giờ, ai ngờ cuối cùng lại đổi sáng tối mới bay. Chờ đến khi hắn quay lại quyết định lấy đại cục làm trọng, đến nơi đàm phán, thì khách hàng đã phẩy tay áo bỏ đi… Hôm nay, quản lý Vương lại một lần nữa mời về mấy vị khách này, kết quả hắn lại mất tích, ngay cả điện thoại cũng không nhấc máy.
Tần Ngôn tự nhận thời gian mình đi theo Trác Siêu Việt không ngắn, thường xuyên nhìn thấy hắn trước khi đàm phán suốt đêm không ngủ, nắm bắt cặn kẽ hoàn cảnh và ưu thế của đối phương, rất biết người biết ta. Mà tình huống này, cho đến bây giờ cô còn chưa gặp, thật không biết xử lý thế nào.
Quản lý Vương lại gọi điện đến, giọng gấp gáp đến độ như lửa đuổi sau lưng, hỏi cô tình hình thế nào, tổng giám đốc rốt cuộc là có ý gì. Vừa nghe cô nói không biết, tức giận đến nỗi lập tức quăng vỡ điện thoại.
Cũng khó trách quản lý Vương sốt ruột, ông ta nói cạn nước bọt, khúm núm xuống nước, khách hàng mới cho thêm mười mã hàng.
Tuy rằng con số này cách con số mà Trác Siêu Việt dự trù còn kém mười mã nữa, nhưng lợi nhuận cũng tương đối khả quan, cơ hội tốt khó có được. Hơn nữa, ngoài khách hàng lần này, các công ty trong nước khác không có nhu cầu lớn đến thế, nếu cuộc làm ăn lần này không thành, hàng của bọn họ có khả năng bị tồn lại trong kho vô kỳ hạn.
Quản lý Vương vội vã xin chỉ thị của tổng giám đốc là muốn rèn sắt khi còn nóng, lập tức ký luôn hợp đồng, sợ khách hàng đổi ý. Ai ngờ tổng giám đốc của chúng ta trầm mê trong sắc đẹp, đem điện thoại tắt, trên cửa phòng khách sạn cũng đeo bảng “Xin chớ làm phiền”, có khác gì hình tượng một tên hôn quân ham tửu sắc?
Phân vân một hồi, Tần Ngôn vì không muốn làm cho công ty mà bọn họ vất vả thành lập bị tan tành trong tay một người phụ nữ, mạo hiểm xông vào chiến trường bom đạn, lấy hết tinh thần ấn chuông cửa, đợi một phút đồng hồ không nghe thấy có động tĩnh gì, lại tiếp tục ấn thêm vài lần.
Tiếng chuông cửa dồn dập không chịu dừng rốt cuộc có hiệu quả, bên trong vang lên tiếng bước chân, Tần Ngôn vội vàng lui về phía sau vài bước, nhìn cửa phòng bị đẩy ra, vị tổng giám đốc quần áo không chỉnh tề đứng ở cửa, im lặng trừng mắt nhìn cô.
“…”
Trong lúc nhất thời, cô đã quên phải nói gì.
Đi theo Trác Siêu Việt vẻn vẹn ba năm, cái mặt đỏ tim run khi mới gặp đã bị thời gian bào mòn thành bình tĩnh, cô cho rằng bản thân mình đã miễn dịch đối với diện mạo của vị tổng giám đốc này, mà chỉ thuần túy tán dương nhân cách của hắn. Nhưng mà, khi nhìn thấy cơ thể tráng kiện của Trác Siêu Việt trong chiếc áo choàng bông nhẹ, trên ngực còn nhợt nhạt dấu răng, vẫn không khỏi đầu váng mắt hoa…
“Chuyện gì?” Giọng hắn cũng không tức giận, chỉ là có chút vội vàng.
“Quản lý Vương gọi điện đến, nói khách hàng nhiều nhất chỉ lấy thêm mười mã, ông ấy muốn xin ý kiến của ngài.”
Trác Siêu Việt suy nghĩ một lát, giọng cương quyết, “Phải tăng thêm ít nhất năm mã. Cô chuyển lời tôi với quản lý Vương: Loại hàng này chỉ chúng ta mới có, nếu bọn họ không cần, chúng ta trực tiếp tìm xưởng gia công thành thành phẩm tung ra thị trường.”
“Ấy…” Kinh ngạc một lát, Tần Ngôn lập tức hiểu ra, Trác Siêu Việt là cố ý nhắc nhở bọn họ, trong tay bọn họ không có nguyên liệu, nếu không có được đơn hàng này, thì nhất định là nguy cơ bị người khác chiếm mất thị trường. Mà sự phớt lờ này của Trác Siêu Việt, không hề có thái độ thành ý, cũng nhất định là đã nắm chắc được mấu chốt của đối phương.
“Nhưng mà…” Giá mà công ty mình đưa ra có vẻ hơi cao.
“Tiện thì nói với bọn họ, cái gì tôi có thể thiếu, nhưng sẽ không thiếu vốn lưu động, nếu lần sau gọi điện hỏi ý kiến tôi lần nữa, chắc chắn sẽ tăng lên năm mã.”
Đối mặt với khí thế bức người này của Trác Siêu Việt, sự lo lắng của Tần Ngôn lập tức bị trấn áp, “Tôi hiểu rồi.”
Tần Ngôn vừa định gọi điện thoại, tổng giám đốc của chúng ta lại bắt đầu không làm việc đoàng hoàng, “Đi xuống nói với khách sạn, đưa bánh ngọt sinh nhật và rượu vang đỏ lên, còn nữa, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được đến quấy rầy rồi, mọi người tự nghĩ biện pháp giải quyết.”
“Vâng.”
“Buổi trưa tôi có hẹn ăn cơm, nhớ đặt chỗ trước.”
“Vâng.”
…
Tần Ngôn gọi điện lại cho quản lý Vương, đem những lời của Trác Siêu Việt tường thuật lại rõ ràng, quản lý Vương cũng đã rõ ý của tổng giám đốc, rên lên thành tiếng.
Qua khe cửa cách âm cực kỳ hiệu quả truyền đến một giọng nữ hết sức sợ hãi kêu lên. “A!”
Tần Ngôn ngẩn ngơ, bỗng nhiên nghĩ đến cô có cần gọi điện cho Chu Tịch, nói cho cô gái cao ngạo không ai bì kịp kia chuyện hôm nay cô mắt nhìn tai nghe hay không…
Tiện thể nói cho cô ta, tình huống sinh lý của Trác Siêu Việt bình thường, hơn nữa, cực kỳ bình thường!
********
Sát vách tường trong phòng tắm, Mộc Mộc ngồi dưới đất, một tay ôm đầu gối, một tay vịn vách tường đứng dậy. Đại khái là nằm lâu trong bồn tắm lớn, đột ngột đứng lên, máu không kịp lên não, trước mặt bỗng nhiên tồi sầm rồi ngã xuống.
Cửa phòng tắm tức tốc bị đẩy ra, Trác Siêu Việt chạy vào, nửa quỳ trên mặt đất đỡ cô dựa vào đầu gối, thấy trên chân cô nổi lên một mảng tím bầm.
Hắn thở dài, kiểm tra lại những nơi khác trên người, chắc chắn không xước xát gì mới an tâm.
“Còn nói có thể tự chăm sóc bản thân mình, anh mới đi ra ngoài nói với người ta mấy câu, em đã thành như vậy!”
“Em…”
Trác Siêu Việt không cho cô cơ hội giải thích, dùng khăn bọc lấy cô, ôm ra khỏi phòng tắm.
Gọi điện thoại nhờ nhân viên khách sạn đưa đến ít thuốc bôi, hắn nhẹ nhàng thoa lên đầu gối cô, chậm rãi tán đều. Mộc Mộc nhắm mắt lại, tựa vào vai hắn, da thịt ở trong lòng bàn tay hắn bị xoa đến nóng lên…
Đầu óc cô dường như mụ mị, khẽ kéo vạt áo sơ mi, ở trên ngực hắn viết xuống sáu chữ: Anh đối với em thật tốt!
Tay hắn xoa đầu gối cô dừng lại một chút, lại tiếp tục.
Cô lại viết: “Một cô gái như em, không có gì tốt, vì sao anh lại tốt với em như vậy?”
Trác Siêu Việt nhìn cô, cười nói: “Bởi vì em chẳng có gì tốt, nếu anh không tốt với em, thì cả thế giới này chẳng ai tốt với em hết.”
Cô không nín được, bật cười, “Anh thật vĩ đại.”
“Bây giờ em mới biết? Anh cứ tưởng từ lúc anh hiến thân cho em, em đã biết rồi.”
Thoa xong đầu gối, hắn phát hiện thuốc này công hiệu không tồi, thuận tiện bôi lên những vết thâm tím khác trên người cô, chậm rãi xoa.
Chuông cửa lại vang, nhân viên phục vụ đẩy vào một chiếc bánh sinh nhật ba tầng phủ kín hoa hồng tím bơ, bên cạnh bánh ngọt còn có một chai vang rất lớn.
Ánh nến trên mặt bánh lung linh rọi vào mắt cô, làm mắt cô dần dần đỏ ửng.
“Vì sao chọn bánh ngọt lớn như vậy?”
“Khách sạn tặng miễn phí, đương nhiên anh phải chọn cái lớn nhất, đắt nhất.”
Mộc Mộc cười lắc đầu, trước kia không hiểu được lòng Trác Siêu Việt, luôn bị hắn khẩu thị tâm phi làm cho tan nát cõi lòng. Bây giờ ngẫm lại, cô thật ngốc. Trác Siêu Việt không phải là thâm sâu gì, chỉ là lòng tự trọng đàn ông của hắn rất lớn, trong lòng rõ ràng là muốn cái này, ngoài miệng lại một mực nói không, còn làm bộ những chẳng thèm quan tâm đến.
Muốn biết trong lòng hắn nghĩ thế nào, chỉ cần đem lời hắn nói suy diễn ngược lại là có thể hiểu được.
“Bởi vì em chẳng có gì tốt, nếu anh không tốt với em, thì cả thế giới này chẳng ai tốt với em hết.” – Thực ra hắn muốn nói, bởi vì anh muốn tốt với em.
“Khách sạn tặng miễn phí, đương nhiên anh phải chọn cái lớn nhất, đắt nhất.” – Thực ra hắn muốn nói, bởi vì tặng cho em, đương nhiên anh sẽ chọn chiếc lớn nhất, đắt nhất.
Đàn ông như vậy, thật vừa đáng giận, vừa đáng yêu!
…
Thu lại nụ cười ngọt ngào nơi khóe miệng, Mộc Mộc yên lặng tâm niệm một nguyện vọng trong lòng, một hơi thổi tắt nến.
“Em ước điều gì?” Hắn truy vấn, thấy cô không chịu nói, hắn ra giọng uy hiếp: “Nhanh chút, nếu không anh dụng hình.”
Cô chạy khỏi sô pha, chuẩn bị đào tẩu.
Trác Siêu Việt ôm lấy cô, đem nhốt ở chỗ tay vịn, bên môi hiện ra ý cười thâm trầm đáng sợ, “Trước kia anh xem một bộ phim điện ảnh Nhật Bản, người Nhật có một phương pháp bức cung, hiệu quả rất tốt, chính là đem bơ phết lên người phụ nữ, sau đó đàn ông đến nhấm nháp… Hoặc là đem đổ rượu mạnh lên…”
Hắn mỉm cười liếc mắt đến nơi mình ám chỉ, “Em yên tâm, rượu vang cũng rất nhẹ, không làm cho em đau, nhưng tuyệt đối sẽ rất khó chịu đấy…”
“…”
Toàn thân Mộc Mộc như nhũn ra, không thể chịu đựng được, “… Anh xem phim gì của Nhật Bản?”
“A…” Người này suy nghĩ một chút, “Chính là loại phim nổi tiếng nhất của Nhật Bản đó.”
“…”
Cô biết là gì rồi.
Hắn càng cười ám muội hơn. “Em nói xem ba tầng bơ và một chai rượu này có đủ cho em hay không?”
“Em hàng…” Cô thành khẩn giơ tay.
Người nào đó mặt bất mãn, “Em có thể gan dạ hơn một chút không hả?”
“Không thể!” Cô khẩn thiết lắc đầu nhìn hắn, “Anh cho em đầu hàng đi mà, em xin anh!”
“Được rồi, nếu em muốn nói cho anh, anh cũng không còn cách nào cả.”
Mộc Mộc không nói được gì, đây là cái loại đàn ông gì vậy?
…
Sau buổi trưa đẹp nhất trong kí ức.
Cô rót hai ly rượu vang, cầm một ly nhấp một ngụm.
Chất lỏng chầm chậm chảy qua yết hầu, trong cay đắng nhận ra vài tia thơm ngọt, cô chậm rãi hiểu ra, chậm rãi mở miệng.
“Em hy vọng anh tìm được một người phụ nữ yêu mình, thấy anh ở quán bar vì tâm tình không tốt mà hàng đêm uống rượu mua vui, cô ấy sẽ đi đến bên cạnh, nói với anh: “Chúng ta còn trẻ, một giấc mộng tan biến, chúng ta còn những giấc mộng kế tiếp, em sẽ cùng anh theo đuổi giấc mộng kế tiếp đó, được không?”, mà không phải giống như em, ngồi trong góc tối, vụng trộm đếm xem anh uống mấy bình rượu… Nếu anh kéo tay cô ấy, nói với cô ấy rằng, “Làm bạn gái anh nhé.” Cô ấy sẽ cười mà nhào vào lòng anh, nói với anh: “Một lời đã định, bốn ngựa khó đuổi kịp, không cho anh đổi ý.” Mà không giống như em, dùng hết sức thoát khỏi tay anh, tránh ở chỗ rẽ hành lang, khóc vụng… Là người mà anh nguyện ý bội bạc vì cô ấy, muốn cho cô ấy một tình yêu chân thành tha thiết, cô ấy cũng có thể cho anh một lời hứa hẹn, “Trác Siêu Việt, đời này em không phải anh không cưới”, mà không phải nói với anh “chúng ta dừng ở đây đi!”.”
Hắn yên lặng nghe, yên lặng cầm ly rượu, rượu vang sóng sánh tạo nên tầng tầng sóng.
“Em không hiểu được cách trân trọng bản thân mình, vì vậy yêu người mà em yêu, em làm không được…” Giọng nói cô càng ngày càng run, “Ở trong lòng em, có những thứ so với yêu bản thân, yêu người mà em yêu quan trọng hơn, anh hiểu không?… Bây giờ, em cho anh một lời hứa, sau này sẽ có một cô gái khác sóng bước bên cạnh anh, anh nhớ lại, nói không chừng anh sẽ phát hiện thế giới này, so với em, những cô gái hiểu được trân trọng anh rất nhiều, rất nhiều…”
Hắn đột nhiên ôm cô vào ngực, cánh tay giống như gọng kìm làm cô hít thở không thông: “Tô Mộc Mộc, em đúng là loại phụ nữ không có trái tim, em muốn đi thì đi, anh sẽ không tiếp tục đợi em thêm bốn năm nữa.”
Cô cúi đầu, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống nơi hắn không nhìn thấy.
Lúc hắn buông ra, cô đã thay bằng khuôn mặt tươi cười, “Bơ nhìn qua hơi ngấy, không bằng em bôi nó trên người anh nếm thử, xem có còn ngấy hay không?”
“Bôi trên người anh?” Người nào đó thấy biểu tình cô đầy ẩn ý. “Em sẽ hối hận…”
“Á! Em nói nhưng chưa có làm…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook