*

Trở lại doanh trại, trời đã tối muộn. Ánh đèn nghiêm khắc tắt đúng thời gian quy định, chỉ còn ánh trăng non cùng vài ngôi sao chiếu sáng, trên đường không một bóng người.

Trác Siêu Nhiên dừng xe, đang muốn về phòng lại thấy một bóng váy dài tiến vào tầm mắt.

Đã muộn thế này, không thể đi lung tung, nhất là phụ nữ. Anh dừng chân, theo ánh trăng bạc nhìn về phía cô gái đang ngồi dưới tàng cây, đùa nghịch một chiếc khăn tay màu trắng.

Anh không thấy rõ mặt cô, nhưng lại nhớ rõ chiếc váy dài màu hồng cánh sen, rất đẹp, có chút gì đó ảo mộng lãng mạn.

Về phần cô gái đó, Tô Mộc Mộc - Ấn tượng sâu nhất của anh chính là cô có thể đem khúc khải hoàn ca đàn khiến người nghe rơi nước mắt, thật rất giỏi.

Lời tác giả:

Canh thịt thật khó hầm a. Lần đầu tiên viết một đêm tình, không có tình cảm làm trụ cột, một tập tham khảo bị ta làm loạn lên mà vẫn không tìm thấy cảm giác.

Việt Việt a, sau này không phải một đêm tình, mà là gian tình, cái này ta cảm thấy viết tốt hơn chút.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương