Cuộc nói chuyện ngày hôm qua để lại trong lòng cả hai rất nhiều suy nghĩ, An Hạ vì ánh mắt nửa lạnh nửa nóng của Bội Sam mà len lén thắp lên hy vọng.

Bội Sam vì sự chân thành và thay đổi đột ngột của An Hạ mà thao thức tận khi mặt trời gần ló dạng mới mệt mỏi thiếp đi.Đến hôm nay, ngồi đối diện cùng ăn sáng với nhau, dù ai cũng muốn mở lời với đối phương mà vẫn lựa chọn im lặng trải qua bữa sáng.“Lư lão sư! Hôm nay có lịch trình không?” An Hạ đột ngột hỏi.“Đến 4h00.”“Có muốn cùng em lang thang một chút không?”Bội Sam không nói, bàn tay cô siết chặt, ánh mắt ngẩng lên đối diện với An Hạ, cố ngăn mình không để lộ ra sự hào hứng.“Tất nhiên, em không để mọi người nhận ra chị.

Chỗ này không xa lắm.

Em có thể đưa chị cùng đi không? Chỉ là để cảm thụ Diễm Lâm hơn thôi?” Ngày trước, Bội Sam mong đợi chia sẻ từng tấc cuộc sống của mình, từng ý nghĩ về nhân vật của mình với An Hạ.“Tùy!”Giọng nói của Bội Sam không lạnh lùng mà nhẹ nhàng như nước, cố gắng né tránh ánh mắt hồ hởi của An Hạ thật nhanh.

Không phản kháng, không thẳng thừng từ chối, một tiếng “tùy” của Bội Sam không ngờ lại khiến An Hạ vui mừng đến nỗi trái tim như một vận động viên nhảy cầu vậy, lộn ngược một cái, trưng ra một nụ cười không giấu sự hào hứng hướng về phía Bội Sam.Vì không muốn An Hạ đợi lâu, Bội Sam nhanh chóng trở về khi vừa hoàn tất xong cảnh quay.

Thật ra là cô cố tình xin phép giám chế về sớm.

Lúc này đồng hồ chưa đế 3 giờ chiều.

Bội Sam không hiểu vì sao mình lại háo hức đến như vậy, cả suốt đoạn đường, cô chỉ muốn về nhà thật nhanh, suýt một chút nữa còn bỏ quên Tiểu Ngọc.Lúc đến nhà, An Hạ đã chờ sẵn, cả cây đàn cũng được gói trong bao cẩn thận.

Hôm nay, An Hạ chọn bộ trang phục khá đơn giản chỉ có áo thun trắng, áo gile len bên ngoài để làm điểm nhấn, kết hợp cùng quần bò phủ qua mắt cá chân, mang đôi Converse và mái tóc nâu xoăn nhẹ thả dài, nhấn nhá nhẹ chiếc kính tròn trên khuôn mặt.Tổng thể khiến An Hạ vừa cá tính vừa mềm mại, vừa đơn giản cũng vừa ngọt ngào.

Đây cũng là phong cách mà Bội Sam từng nói trông An Hạ giống một sinh viên năm đầu của trường nhạc, rất đơn sơ nhưng đầy nhiệt huyết, rất nghiêm nghị nhưng tràn ngập chân thành."Không phải sau 4h00 chị mới về sao?" Thấy Bội Sam trở về sớm hơn dự kiến khiến An Hạ tò mò."Lịch trình kết thúc sớm thôi." Bội Sam quay đầu sang một bên cố tình né tránh, buông ra ý nhạt như đó là chuyện hiển nhiên.


Tiểu Ngọc theo vào phía sau, biểu cảm trưng ra sự cam chịu."Chẳng phải đây là vũ trụ đang chiếu cố em à?" An Hạ trưng ra nụ cười rạng rỡ, giọng nói không hề giấu đi sự mong chờ."Gì chứ?" Bội Sam nhíu mày, nghiêng đầu nhìn An Hạ tỏ ý khó hiểu."Chị sẽ có thêm một tiếng để dành cho em." Câu nói của An Hạ khiến đôi tai của Bội Sam đột nhiên biểu tình, đồng tâm phản chủ mà trở nên ửng đỏ.

Tiểu Ngọc thấy tình thế Lư lão sư sắp không thể chống đỡ trước sự dịu dàng của An Hạ lão sư bèn ho một tiếng, xin phép cáo lui để tìm Di Dương rồi thuận đà giải vây cho Bội Sam."Đi thôi!" May mắn được Tiểu Ngọc tương trợ, Bội Sam cũng đằng hằng một tiếng rồi quay đi.

An Hạ lúc này lại thấy trái tim mình rần rần sự nao núng, thì ra Bội Sam xấu hổ lại có dáng vẻ đáng yêu như thế này.Sau hơn 1 tiếng đồng hồ chạy xe, cả hai đến một thị trấn nhỏ tên Lăng Đường.

Dù nằm cách Bắc Kinh náo nhiệt không xa nhưng Lăng Đường lại mang dáng vẻ phiêu diêu tự tại.

Nhịp sống thể hiện trên từng con người trong trấn, tất cả đều khoan thai và hạnh phúc.

Công việc chủ yếu của hầu hết người ở đây là làm lồng đèn thủ công, mỗi một chế tác đều mang nét đặc trưng của loại lồng đèn cổ, không quá nổi tiếng nhưng ai cũng biết chất lượng lồng đèn của Lăng Đường tốt nhất nhì ở Thành Bắc.Thật ra, vẫn có không ít người trẻ nơi đây chọn đi làm ở thành phố và không nối tiếp nghiệp làm lồng đèn của gia đình, nhưng tất cả họ đều tin rằng cuộc sống ở Lăng Đường giống như một cái trạm sạc vậy, đi xa cách mấy người ta cũng muốn quay trở lại để nạp yên bình cho mình.

Con người thân thiện, phong cách sống thư thái, không ai phán xét ai chỉ có tôn trọng và ủng hộ, giống như nơi đã nuôi dưỡng sơ tâm của Diễm Lâm ngày nào củng cố cô đi đến concert hoành tráng nhất đời mình.

Quả thật, Lăng Đường là nơi thích hợp để Bội Sam bắt đầu với Diễm Lâm."Ở đây tuy yên tĩnh nhưng cũng có nhiều thứ rất hay.

Mỗi chiều tối sẽ có những nhóm nhỏ tụ tập để chơi nhạc.

Khán giả của họ đa phần là dân trong trấn, lâu lâu mới có khách du lịch.


Nên việc hát hò là để phục vụ bà con, mang đến cho họ niềm vui mỗi cuối ngày, âm nhạc ở đây rất đơn thuần đó.""Hay đến đây à?" Bội Sam chưa từng nghe An Hạ nhắc về Lăng Đường.

Cả những ngày bên cạnh nhau cũng chưa từng thấy ánh mắt An Hạ tràn đầy nhu tình như lúc nói về nơi này.

Bội Sam siết chặt bàn tay mình, tâm tư có chút xáo trộn.

Hóa ra cô không biết nhiều về An Hạ."Có vài lần, sau này không có thời gian nên em không ghé nữa."Nói rồi, An Hạ ra phía cửa sau để lấy guitar đưa cho Bội Sam.“Chị chịu cực một chút nhé! Em chọn loại nhỏ và nhẹ, nên sẽ không làm vai chị khó chịu lắm đâu.” An Hạ từ tốn giúp Bội Sam mang guitar lên người, trong quá trình còn không ngừng cẩn thận chỉnh dây đeo guitar không bị thắt chặt để Bội Sam có thể thoải mái hơn."Không sao đâu.

Diễm Lâm cũng hay đeo guitar đi lang thang suốt.

Cần phải tập quen mà." Đúng là chỉ cần nói về vai diễn, Bội Sam sẽ đặc biệt nghiêm túc.Hôm nay, ngược với vẻ ngoài giống sinh viên mọt sách của An Hạ, Bội Sam lại phóng khoáng hơn.

Cô diện chiếc váy hoa dài, xẻ cao quá nửa đùi để lộ phần chân thon dài trắng nõn, phần quần ngắn được may khéo léo bên trong để giúp người mặc thoái hơn.

Tất cả trở thành tổng thể hoàn mỹ khi kết hợp cùng đôi sneaker trắng và mái tóc thắt bím hai bên của Bội Sam.

Hình ảnh vừa năng động, vừa điệu đà này của Bội Sam khiến An Hạ nảy sinh một chút yêu thích.Trong ráng chiều đỏ pha lẫn sắc vàng cam nhẹ lan xuống con đường đá trải dài dẫn đến thị trấn, những tia nắng nhạt buông nhẹ 2 bên dãy lúa bao quanh con đường vào trấn, Bội Sam cảm giác giống như mình đang đi theo bước chân của Diễm Lâm đến một vùng đất chỉ có tự do, chỉ có niềm yêu thích giản đơn nhất là được hát, được mang âm nhạc của mình đi thật xa, thật nhiều nơi rồi cười xòa khi nghe thấy có tiếng cười hay cái gật đầu của một vài người nào đó.


Để từ đó nuôi dưỡng trong lòng Diễm Lâm một ước mơ thanh thuần nhất, đến khi vấp ngã vẫn khẳng khái đứng lên vì bản thân thật lòng nhớ rõ từ điểm bắt đầu đến điểm kết thúc, ước nguyện của mình và nhiệt thành của mình chưa bao giờ thay đổi.Trong khi đó, An Hạ lại ung dung nhìn ngắm những không gian đang nhẹ nhàng bao lấy mình và Bội Sam, ánh mắt không nhịn nổi mà chìm đắm nhìn Bội Sam ở phía nửa bên mặt.

Từ phần cạnh hàm đến cằm của Bội Sam đều toát lên sự thanh tú.

Nắng ráng chiều nghiêng xuống vuốt nhẹ trên sóng mũi thanh cao càng tô điểm cho vẻ ngoài của Bội Sam khiến An Hạ nhìn đến ngẩn người.

Để rồi, trên con đường dẫn về trung tâm thị trấn, mỗi người ôm lấy tâm tình riêng, không ai nói lời nào mãi đến khi An Hạ nhìn thấy dây giày của Bội Sam rơi ra.“Dây giày chị rơi ra rồi, để em giúp.” Không kịp đợi Bội Sam phản ứng, An Hạ đã nhanh chóng cúi xuống giúp đối phương cột lại dây giày còn cẩn thận so độ dài và độ chặt của nút thắt dây để không làm bàn chân của Bội Sam khó chịu nếu phải di chuyển nhiều.

Hơn nữa, An Hạ cũng không muốn Bội Sam phải loay hoay tự cột dây giày khi cô còn mang theo cả chiếc đàn guitar trên lưng, sự bất tiện chắc chắn là có.Khoảnh khắc An Hạ ngước lên sau khi giúp Bội Sam cột lại dây giày, ánh mắt hai người trực diện chạm nhau, hình ảnh ngày đầu tiên cả hai gặp nhau ở hành lang khi chuẩn bị bước vào tham dự sân khấu của > lập tức ùa về, từ người lạ trở thành người thân, từ đối thủ trở thành tri kỉ rồi đi một vòng trở thành những người bước tới không được, chạm mặt cũng không xong.Bội Sam nhớ rất rõ khi đó An Hạ đã diện một trang phục rất đơn giản, lại còn đội một chiếc nón lưỡi trai màu xanh nhạt, trên vai đeo một chiếc đàn guitar còn khoác thêm một chiếc tai nghe quanh cổ, khuôn mặt rạng rỡ và tràn đầy tự tin.

Chính sự thong dong, chân phương đó của An Hạ đã thực sự thu hút Bội Sam.

Một người may mắn thừa hưởng những thiên phú nghệ thuật, đến với sân khấu này để thuận theo tự nhiên mà tỏa sáng, lại không thể nào rời mắt khỏi một người chỉ mang một trái tim nóng hổi với âm nhạc mà đến đây.Trong ánh mắt mọi người khi ấy, An Hạ giống như một sinh viên không có khả năng chiến đấu trong môi trường khắc nghiệt của một chương trình sống còn.

Trong mắt Bội Sam khi ấy, ai cũng cố tạo một ấn tượng và phủ khoác lên người những biểu cảm cường điệu để thu hút sự chú ý, An Hạ chính là độc nhất vô nhị khiến cô nhìn mãi không thôi.Ở hành lang chỉ có hai người, cũng như lúc này, dây giày của An Hạ rơi ra.

Vì không muốn An Hạ bất tiện khi còn mang chiếc đàn trên vai, Bội Sam đã chủ động cúi xuống từ tốn cột lại dây giày cho An Hạ, lực thắt vừa vặn không chặt không lỏng để bàn chân An Hạ không cảm thấy khó chịu.

Lần đó lúc ánh mắt hai người chạm nhau cũng vô tình hình thành liên kết dẫn thẳng vào tim của hai người.Hồi tưởng lại tất cả, khiến con ngươi của Bội Sam và An Hạ đều ngời lên những cảm xúc ấm áp, chỉ là ở vị trí cả hai bây giờ muốn nắm thì sợ chặt, muốn buông thì sợ mất, nên chỉ có thể giữ nhau ở khoảng cách chừng mực.

Thế nhưng, ngược lại với An Hạ chỉ cảm thấy lưu luyến, trái tim Bội Sam lại nảy sinh những suy nghĩ khác.


Trong ánh mắt đã lâu lắm rồi mới gặp lại trên người An Hạ, cô phát hiện hình như đã quên mất An Hạ yêu âm nhạc bằng cách nào.Còn nhớ khi trở lại lần đầu tiên, Bội Sam đã dùng hết mọi cách để kéo hết tài nguyên cho An Hạ vì muốn thành toàn cho An Hạ giúp cô thuận buồm xuôi gió đạt được danh tiếng, nhận được sự chú ý và công nhận.

Cô đã quên mất An Hạ là người dành cho âm nhạc, cũng không nghĩ nhiều mà nhìn An Hạ dần bỏ quên ước nguyện được trở thành một ca sĩ.

Đến khi thực sự tìm được cơ hội thì không đủ nhân duyên.

Lần thứ hai càng tệ hơn, đi xa được một chút lại không đủ thiên thời, An Hạ phát triển theo con đường người mẫu, Bội Sam cũng thuận theo tự nhiên, chỉ cần là An Hạ lựa chọn thì cô cũng âm thầm ủng hộ, cô có cảm thấy xót cho tài năng của An Hạ hay không cũng không còn quan trọng.Có phải mình chưa từng hỏi em ấy, thực sự cần gì không.

Bội Sam thầm nghĩ mà cảm thấy sợ hãi, cô sợ sự nóng vội của mình lần nữa làm tổn thương An Hạ.

Để rồi, giờ đây, khi đối mặt với ánh mắt hiền hòa của An Hạ, Bội Sam đau xót không thể chịu đựng nổi mà thể hiện ra sự quan tâm, biểu cảm ấm áp đi ngược với tính cách lạnh lùng ban đầu mình đang cố tình xây lên trong lòng An Hạ."Những ngày mang guitar như vậy, có nặng lắm không?" Giọng nói của Bội Sam nhẹ như một cơn gió xuân soi rõ mùa Hạ đang khô cằn trong lòng An Hạ, trái tim An Hạ như muốn mềm nhũn ra."Không, chỉ thấy đau thôi.

Âm nhạc là thứ em thật lòng theo đuổi.

Nhưng, đến lúc em thực sự đứng trên sân khấu thì lại là đem nhan sắc đi bán, không phải là cầm mic hát bài hát của em.

Em thất bại lắm đúng không?" An Hạ cười xòa, cho thấy bản thân thẳng thắn đối diện chứ không trốn tránh như trước."Không có bắt đầu nào là muộn cả.

Đừng tự hạ thấp mình." Bội Sam nghe thấy tiếng của mình đắng chát, từ khi nào mà cô lại quên An Hạ luôn cảm thấy tự ti về tài năng, luôn phải cầu lụy sự công nhận của người này, người nọ.

Nghĩ đến những tháng ngày An Hạ vô thức đuổi theo ánh sáng của hào quang mà bỏ quên thứ âm nhạc ở trong máu thịt của mình, trái tim Bội Sam chỉ biết nhói lên."Vậy nếu bắt đầu lại một thứ mình rất yêu quý, thì có muộn không?" Nhưng An Hạ lại không nghĩ nhiều, được nước làm càn."Không muộn!" Bội Sam buông ra tiếng vừa dứt khoát vừa lạnh lùng vừa khiến nụ cười đang chực chờ của An Hạ nở ra, trộm nghĩ có phải Bội Sam đã bật đèn xanh cho mình tiến tới hay không."Nhưng có những chuyện nếu qua rồi là qua rồi, sớm hay muộn không có ý nghĩa." Câu sau, Bội Sam quay lưng bước đi, lập tức đóng băng nụ cười đó của An Hạ khiến An Hạ bối rối không biết phải phản ứng như thế nào mới khóc được ra tiếng.Vài bước thì Bội Sam lại quay lại nhìn An Hạ, lên tiếng."Có điều! Nhân định thắng thiên." Cuối cùng cũng là Bội Sam không nỡ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương