Tôi quay lại phòng hát và thấy Thẩm Đông Dã đang đứng ở hành lang hút thuốc.

Trong làn khói mịt mờ, gương mặt cậu ấy trở nên không chân thật.

Tôi bước tới hỏi cậu ấy:

“Vừa rồi cậu muốn nói gì với tớ?”

Cậu ấy liếc nhìn tôi rồi lắc đầu:

“Không có gì đâu, không phải chuyện gì quan trọng đâu!”

“Thật sự không có chuyện gì sao?”

“Thật.”

Nhưng tớ có.

Điếu thuốc cháy hết, Thẩm Đông Dã dập tắt, cười một tiếng:

“Bọn mình ôm một cái đi, xem như tạm biệt tình bạn ba năm.”

Tình bạn.

Tôi vòng tay ôm lấy cậu ấy và nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên lưng cậu.

Xa nhau quá.

Tôi không thể cảm nhận được nhịp tim của cậu ấy.

Hoặc có lẽ.

Nhịp tim của cậu ấy chưa bao giờ thuộc về tôi.

Sau khi khai giảng tôi và Trương Siêu cùng đi nhập học.

Một hai tháng đầu, cậu ấy thường đến tìm tôi.

Sau này chúng tôi ít gặp nhau hơn.

Sau đó, cậu ấy giới thiệu tôi với bạn gái cậu ấy.

Cùng chuyên ngành, có hai cái răng khểnh cười lên trông rất đáng yêu.

Cậu ấy nói với tôi:

“Lê Lâm Lâm, bây giờ tớ hoài nghi liệu tớ đối với cậu là tình anh em bạn bè hay tình cảm nam nữ?”

Tôi cười:

“Không còn quan trọng nữa đâu. Dù sao từ nay về sau nhất định sẽ là tình anh em”.

Hôm sinh nhật tôi.

Tôi uống nhiều rượu và đầu óc choáng váng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương