Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
-
Chương 13
Cuối cùng vẫn không được!
Tôi đã rất cố gắng, cố gắng.
Lòng tôi vô cùng chán nản, có lẽ đây chính là số mệnh đã định sẵn.
Tôi nhìn Thẩm Đông Dã đang cúi đầu xem bảng điểm, tôi gượng cười, nhẹ giọng nói:
“Thẩm Đông Dã, tớ thi rất kém, có thể phải nghỉ học…”
Cậu ấy chợt ngẩng đầu, chỉ vào bảng điểm:
“Cậu thi đứng thứ 20 trong lớp, tiến bộ 20 hạng so với giữa kỳ, tiến bộ như thế còn muốn nghỉ học?”
“Có phải cậu bị ấm đầu không?”
Tôi sững sờ:
“Gì cơ, cậu nói tớ thi được bao nhiêu cơ?”
“Thứ 20 của lớp, 192 toàn khối.”
Tôi nhanh chóng cúi đầu xuống và nhìn vào hạng thứ hai mươi.
Phía bên phải, ba chữ Lê Lâm Lâm như đang phát ra ánh sáng rực rỡ.
Nước mắt không tự chủ mà chảy xuống.
Tôi đã làm được.
Tôi thật sự đã làm được.
Tôi nghẹn ngào nói:
“Thẩm Đông Dã, cảm ơn cậu đã luôn dạy kèm tớ.”
Cậu ấy cười hì hì:
“Thế mà đã khóc? Sau này mà xếp thứ 50 toàn khối không lẽ sẽ gọi tớ là bố đấy chứ?”
Tôi nén nước mắt, trừng mắt nhìn cậu ấy.
M-ẹ cầm bảng điểm nhìn trái nhìn phải:
“Bảng điểm này không phải con làm giả đúng không? Sao con có thể tiến bộ vượt bậc như thế trong hơn 2 tháng được?”
Bố hút điếu thuốc cuối cùng và nói:
“Bố gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của con.”
Bố lấy điện thoại, hỏi số điện thoại thầy Trương chủ nhiệm lớp ở chỗ dì Chu.
Thầy Trương hết lời khen ngợi tôi trong điện thoại:
“Nền tảng của Lê Lâm Lâm kém, nhưng rất ham học hỏi, lần này tiến bộ xứng đáng, nhưng kỳ nghỉ đông cũng không thể lơ là…”
Bố ngắt lời thầy Trương đang thao thao bất tuyệt, đáp lại qua loa vài câu rồi cúp điện thoại, nói với tôi:
“Lâm Lâm, bây giờ tiệm của bố m-ẹ rất vất vả, con theo bố m-ẹ học nghề không phải tốt hơn sao…”
Tôi siết chặt nắm đấm:
“Con phải đi học, bố m-ẹ đã đồng ý rồi, nói lời phải giữ lời.”
M-ẹ tôi xụ mặt:
“Cái con bé này, sao không thông cảm cho bố m-ẹ chứ? Nuôi nhiều năm như thể cũng uổng công!”
Tôi đã rất cố gắng, cố gắng.
Lòng tôi vô cùng chán nản, có lẽ đây chính là số mệnh đã định sẵn.
Tôi nhìn Thẩm Đông Dã đang cúi đầu xem bảng điểm, tôi gượng cười, nhẹ giọng nói:
“Thẩm Đông Dã, tớ thi rất kém, có thể phải nghỉ học…”
Cậu ấy chợt ngẩng đầu, chỉ vào bảng điểm:
“Cậu thi đứng thứ 20 trong lớp, tiến bộ 20 hạng so với giữa kỳ, tiến bộ như thế còn muốn nghỉ học?”
“Có phải cậu bị ấm đầu không?”
Tôi sững sờ:
“Gì cơ, cậu nói tớ thi được bao nhiêu cơ?”
“Thứ 20 của lớp, 192 toàn khối.”
Tôi nhanh chóng cúi đầu xuống và nhìn vào hạng thứ hai mươi.
Phía bên phải, ba chữ Lê Lâm Lâm như đang phát ra ánh sáng rực rỡ.
Nước mắt không tự chủ mà chảy xuống.
Tôi đã làm được.
Tôi thật sự đã làm được.
Tôi nghẹn ngào nói:
“Thẩm Đông Dã, cảm ơn cậu đã luôn dạy kèm tớ.”
Cậu ấy cười hì hì:
“Thế mà đã khóc? Sau này mà xếp thứ 50 toàn khối không lẽ sẽ gọi tớ là bố đấy chứ?”
Tôi nén nước mắt, trừng mắt nhìn cậu ấy.
M-ẹ cầm bảng điểm nhìn trái nhìn phải:
“Bảng điểm này không phải con làm giả đúng không? Sao con có thể tiến bộ vượt bậc như thế trong hơn 2 tháng được?”
Bố hút điếu thuốc cuối cùng và nói:
“Bố gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của con.”
Bố lấy điện thoại, hỏi số điện thoại thầy Trương chủ nhiệm lớp ở chỗ dì Chu.
Thầy Trương hết lời khen ngợi tôi trong điện thoại:
“Nền tảng của Lê Lâm Lâm kém, nhưng rất ham học hỏi, lần này tiến bộ xứng đáng, nhưng kỳ nghỉ đông cũng không thể lơ là…”
Bố ngắt lời thầy Trương đang thao thao bất tuyệt, đáp lại qua loa vài câu rồi cúp điện thoại, nói với tôi:
“Lâm Lâm, bây giờ tiệm của bố m-ẹ rất vất vả, con theo bố m-ẹ học nghề không phải tốt hơn sao…”
Tôi siết chặt nắm đấm:
“Con phải đi học, bố m-ẹ đã đồng ý rồi, nói lời phải giữ lời.”
M-ẹ tôi xụ mặt:
“Cái con bé này, sao không thông cảm cho bố m-ẹ chứ? Nuôi nhiều năm như thể cũng uổng công!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook