Vượt Khuôn
-
Chương 33
Lôi Tử Kiền nhanh chóng ra lệnh đánh nhanh thắng nhanh, các tay súng bắn tỉa nghe được lệnh lui ra xa 200 thước, tính toán để tiến về phía mai phục.
Nhung Hâm Lỗi đang ép sát người xuống thấp để rút lui, “Đoàng đoàng!” mấy tiếng súng vang lên, tay súng bắn tỉa bên cạnh anh bị trúng đạn ngã xuống đất, anh nghiêng đầu, mắt sắc lạnh kinh hãi giật mình nhìn cảnh này, tay nắm chặt tay súng, anh cắn răng cúi người đỡ đồng đội dậy, không ngờ tay vừa mới chạm đến mặt đất, một đầu đạn nhanh chóng bay lướt qua cánh tay anh.
Anh cố gắng đỡ người bên cạnh dậy, mím môi nhìn về phía bọn buôn ma túy, bọn buôn ma túy nhân cơ hội này liều chết đối đầu với anh.
Bởi vì đối phương có hỏa lực rất mạnh, cộng với chúng không ngừng ném lựu đạn, cuối cùng Nhung Hâm Lỗi bị cấp dưới kéo nhanh chóng rút lui. Có không ít cảnh sát rút lui ra vòng ngoài nấp sau tảng đá mới ngắm bắn.
Nhung Hâm Lỗi mới vừa đi được vài bước, “Đoàng!” một tiếng súng vang lên, một luồng nhiệt từ cánh tay chảy xuống thì ra tay mình bị trúng đạn, anh nắm chặt hai tay thành nắm đấm, khẽ cắn răng sắc mặt liền trắng bệch, cũng không quan tâm bản thân mình đã bị thương, vươn tay trái dễ dàng chế ngự đối phương trên mặt đất, một tên trong bọn chúng thừa dịp mọi người đều trúng đạn bị thương liền chạy trốn.
Sau khi giằng co hồi lâu thì bọn buôn ma túy đều sa lưới được hết, cũng với sự giúp đỡ của người dân thì những người bị thương nhanh chóng được đưa đi cấp cứu.
Cùng lúc đó Trần Cẩn đi làm thì trong đầu luôn cảm thấy một cảm giác bất an mơ hồ, lo lắng không biết anh có xảy ra chuyện gì không nhưng lực bất tòng tâm, nhìn đồng hồ một chút đến giờ tan tầm. Cô đưa tay mệt mỏi dụi vào đôi mắt , tắt máy vi tính, sắp xếp lại tài liệu rồi mới đứng dậy ra về.
Trong nhà thì Hứa Văn và Trần Hồng Phong cũng vẫn giống như ngày thường, cô về nhà thì thấy chú mình đang ngồi trên sofa xem chương trình về quân sự. Chú cô vẫn nhàn nhã ngồi xem ti vi, còn thím lại đang bận rộn dưới bếp, cô cũng rảnh rỗi nên ngồi ở sofa một lát, nhưng thấy chú không thèm để ý đến mình nên dứt khoát chạy xuống bếp rửa rau giúp thím, sóng yên biển lặng như thế này làm cho tăng thêm can đảm chờ đợi.
Lại thêm một khoảng thời gian nữa trôi qua, nhưng vẫn không hề có tin tức gì của Nhung Hâm Lỗi, chỉ là hôm nay cô vừa đi làm về liền nhận được điện thoại của Trần Hoan.
“Chị! Anh ấy gọi cho em, anh ấy đã về rồi. Em không muốn chờ nữa, em muốn đi gặp anh ấy. Em gọi báo cho chị một tiếng, đúng rồi, chị, anh Hâm Lỗi đã gọi điện cho chị chưa? Chúng ta cùng đi chứ?” Trần Hoan bên đầu kia điện thoại vui mừng đến giọng nói cũng lạc hẳn đi.
Trần Cẩn nghe xong liền lập tức đứng dậy, cầm chặt điện thoại trong tay: “Bọn họ thật sự đã trở về?”. Nói đến đây giọng nói của cô có chút không tin tưởng nên nói: “Nhưng chị không nhận được điện thoại của anh Hâm Lỗi mà.” Nghĩ đến đó trong lòng cô lại có chút buồn bã.
“Không có chuyện gì đâu, chị xem anh Gia Hựu đã về rồi thì chắc anh Hâm Lỗi chắc chắn cũng về rồi, không chừng anh ấy muốn cho chị niềm vui bất ngờ ấy chứ, hai chúng ta cùng đi chứ chị?” Trần Hoan hưng phấn nói.
Cô với Trần Hoan hẹn nhau trước cửa quân khu, hai người đến cửa quân khu thì thấy người tới chỉ có Gia Hựu, Trần Hoan thấy Trì Gia Hựu thì ánh mắt liền sáng lên, hét lên một tiếng rồi nhanh chóng chạy đến ôm hắn, Trì Gia Hựu khép vòng tay lại, ôm chặt Trần Hoan hơn, cúi đầu nói bên tai: “Anh đã về”. Lời vừa nói ra mắt Trần Hoan liền đỏ bừng, hít mũi một cái, không biết nói cái gì, do quá kích động nên những chuyện đã chuẩn bị trước để hỏi thì khi thấy Trì Gia Hựu liền quên mất không còn nhớ chút nào cả.
Thấy hai người kia ôm chầm lấy nhau kia, Trần Cẩn có chút bất đắc dĩ, nhìn bọn họ như vậy, cô lại càng thấy nhớ anh hơn, cô đứng yên chờ hai người trước mặt buông nhau ra mới khẽ mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng: “Nhung Hâm Lỗi đâu?”
“Đúng vậy, Gia Hựu, anh Hâm Lỗi đâu sao không thấy đâu cả? không biết chị em đến sao?” Trần Hoan tò mò hỏi.
Lúc này sắc mặt Trì Gia Hựu liền tối hẳn đi, nhìn Trần Cẩn nhỏ giọng nói: “Trần Cẩn, lão đại….” giọng nói có chút ngập ngừng, chân mày nhíu chặt, hơi khổ sở cắn răng.
“Anh ấy thế nào? Sao cậu đã về rồi mà anh ấy chưa về? Đã xẩy ra chuyện gì rồi?” cô chỉ cảm thấy thân thể mình khẽ run run, giọng nói cũng đứt quãng, cô không dám tưởng tưởng câu kế tiếp Trì Gia Hựu nói là gì, cho nên mới nhanh chóng hỏi lại, cố ý cắt ngang câu nói đó.
Trì Gia Hựu ngập ngừng, lát sau nói: “Em đừng lo lắng, lão đại qua một thời gian nữa mới về được, còn có chút chuyện chưa xử lý xong, anh chỉ nói là anh ấy chưa về được bây giờ thôi.” Anh không biết khuyên cô như thế nào chỉ tìm đại lý do nói cho cô đỡ lo lắng thôi.
Trần Hoan đứng bên cạnh sắc mặt chợt thay đổi, cô cảm thấy trong giọng nói của Gia Hựu có chút khác thường, chỉ mấy giây ngắn ngủi, cô liền khôi phục sắc mặt tiến đến bên cạnh nắm chặt tay Trần Cẩn: “Chị, chị đừng lo lắng ,lẽ nào chị không biết anh Hâm Lỗi là người luôn bận rộn sao?”
Nói đến đây Trần Cẩn có chút cô đơn cúi thấp đầu, rồi nhìn hai người trước mặt rồi mới nói khẽ, giọng nói có chút không rõ: “Em gái em giao cho anh, em về trước đây.” Nói xong liền quay người nhanh bước đi.
“Chị, em về với chị.” Thấy chị gái luống cuống, Trần Hoan nắm chặt tay chị nói.
Trần Cẩn cúi đầu cười cười, gỡ tay Trần Hoan ra, dịu dàng nói: “Không cần đâu, hai người bọn em lâu rồi không gặp nhau cứ nói chuyện đi không cần đi theo chị, đừng lo lắng, chị về nhà thôi.”
Tùy tiện lên Taxi, cô gần như tuyệt vọng từa đầu vào cửa sổ, tài xế thấy cô hơi lạ lùng nên hỏi: “Đi nơi nào vậy?”.
“Tùy tiện đi dạo một vòng đi, tôi còn chưa nghĩ ra.” Trần Cẩn vẫn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Tài xế Taxi rất kinh ngạc nhìn cô một cái rồi lái đi lòng vòng theo yêu cầu của cô, qua một lúc lâu cô mới mở mắt ra ngoài cửa sổ thấy cảnh vật không ngừng lùi lại về phía sau không ngừng, cứ ngây ngốc nhìn hơn 10 phút sau, trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ, cô đột nhiên cảm thấy bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng nữa, thì ra cảm giác khó thở cùng với cảm giác đau đớn là như vậy, cảm thấy trái tim đau đớn không chịu nổi.
Nửa giờ sau cô mới nói địa chỉ nhà.
Xuống taxi, cẩn thận che giấu hết tâm tình vừa rồi, Hứa Văn nghe thấy cửa mở liền ra ngoài nhìn thấy cô liền hỏi: “Cẩn Cẩn về rồi sao, đã gặp Hâm Lỗi chưa?” Vì thấy cô đã đi khá lâu nên mới đoán cô đi gặp Nhung Hâm Lỗi.
“Chưa ạ!” Trần Cẩn miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, khẽ lắc đầu rồi nói thêm: “Chắc anh ấy còn chưa làm xong nhiệm vụ, thím, cháu về phòng trước. Tối nay cháu không ăn cơm đâu, đừng phần cho cháu.”
Thay xong giày, về phòng mình ngồi ngây ngốc, cô không biết có phải do mình suy nghĩ nhiều quá hay không nữa, trong đầu luôn lặp đi lặp lại là anh ấy sẽ không xẩy ra chuyện gì đâu, nhưng vừa nghĩ Gia Hựu đã về rồi nhưng anh còn chưa về. Cô lại ngàn lần cầu mong anh bình an vô sự trở về.
Hứa Văn thấy Trần Cẩn về nhà nhưng vẻ mặt cũng như giọng nói có chút khác lạ nên liền đi đến phòng tìm Trần Cẩn, vừa mới đẩy cửa ra liền thấy ánh mắt cô đơn, lạc lõng của Trần Cẩn.
Hứa Văn khẽ thở dài, đến bên cạnh cô khẽ vỗ vỗ vai cô an ủi: “Cẩn Cẩn, đừng lo lắng.”
“Thím, cháu thấy Gia Hựu rồi nhưng lại không thấy anh Hâm Lỗi. Thím nói con phải làm gì bây giờ?” giọng nói cô khẽ run run, Hứa Văn thấy cô như vậy trong lòng cũng thấy rất khó chịu, ôm chặt cô vào lòng vồ nhẹ nói: “Không có chuyện gì đâu, trước kia thím cũng như vậy thôi, rất nhiều lần cũng nghĩ như cháu, có một lần chú cháu đi Tân Cương hơn nửa năm mới về, lúc đấy thím đã rất suy sụp, khi đó tất cả thông tin liên lạc đều bị cắt đứt, cố gắng chịu đựng từng ngày, bây giờ nhìn lại thời gian khổ sở đó chẳng là gì cả. Cho nên Cẩn Cẩn, cháu cứ thả lỏng tinh thàn đi đừng suy nghĩ vẫn vơ.”
“ Cháu cảm thấy rất khó chịu, run sợ lo lắng cả ngày, cháu chịu đủ rồi, thật sự chịu đủ rồi…” nói xong cô liền không nhịn được vùi mặt vào gối khóc, mới đầu chỉ hơi sùi sụt nhưng sau rồi khóc nấc lên âm thanh cũng có chút hơi nghẹn ngào.
Hứa Văn đang muốn an ủi thì cô lại nói trong tiếng nấc: “Thật ra cháu không cầu gì cả, chỉ cần anh ấy bình an quay về là đủ rồi.” ánh mắt của cô lúc này liền ngừng trệ lại, chỉ chằm chằm nhìn khoảng không phía trước tủ quần áo, rồi thẩn thờ nhìn trần nhà.
“Sẽ, cậu ấy sẽ bình an trở về.” nói xong Hứa Văn đưa tay cầm chặt tay cô, khuyên cô đừng nên suy nghĩ và lo lắng quá nhiều.
Mấy ngày nay, khi làm việc cô cũng không thể tập trung, lúc nào cũng thơ thẫn, mất hồn mất vía, không phải chỉ là do mất ngủ mà còn do chuyện khác, quầng mắt thâm tím, đồng nghiệp Chu Thành thỉnh thoảng có kích thích nói cho cô mấy câu, đơn giản cũng chỉ muốn quan tâm, muốn cô chú ý nghỉ ngơi.
Trần Cẫn lơ đễnh ngồi làm việc nhưng chẳng thể tập trung nổi, lúc này điện thoại để trên bàn liền vang lên, cô nhanh chóng cầm lên, tay cũng khẽ run run vừa nhìn lên màn hình thì liền ngây người, một dãy số cực kỳ quen thuộc, cô gắt gao cắn môi, bàn tay run rẩy nhấn nút nghe, giọng nói có chút không rõ ràng: “Alo”. Câu nói này giống như cô đã dùng hết sức lực của mình để nói ra. Mấy giây trôi qua đầu bên kia truyền đến một âm thanh khàn khàn: “Tiểu Cẩn.”
Cô không trả lời, nước mắt không nhịn được cứ rơi xuống, thấy mình có chút luống cuống cô đưa tay lau nước mắt, trấn định hỏi anh: “Anh ở đâu vậy?” nói xong căn chặt môi, chờ bên kia trả lời.
“Ở dưới công ty em.” Còn chưa nói hết câu Trần Cẩn cũng không kịp tắt máy, không quan tâm gì hết, chạy ào nhanh xuống cửa.
Cô thấy anh rồi, rốt cuộc cô đã thấy anh rồi, Nhung Hâm Lỗi đang đứng trước xe cầm điện thoại nhìn về phía cô cười cười, quân phục còn chưa kịp thay, một thân quân phục làm cho anh càng thêm anh tuấn hơn, anh gầy đi rất nhiều, cằm cũng nhọn ra, da đen sạm lại đi.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy anh, Trần Cẩn mắt liền đỏ lên, ngơ ngác đứng yên nhìn anh mấy giây sau đó che miệng lại chạy nhanh về phía anh.
Nhung Hâm Lỗi đang ép sát người xuống thấp để rút lui, “Đoàng đoàng!” mấy tiếng súng vang lên, tay súng bắn tỉa bên cạnh anh bị trúng đạn ngã xuống đất, anh nghiêng đầu, mắt sắc lạnh kinh hãi giật mình nhìn cảnh này, tay nắm chặt tay súng, anh cắn răng cúi người đỡ đồng đội dậy, không ngờ tay vừa mới chạm đến mặt đất, một đầu đạn nhanh chóng bay lướt qua cánh tay anh.
Anh cố gắng đỡ người bên cạnh dậy, mím môi nhìn về phía bọn buôn ma túy, bọn buôn ma túy nhân cơ hội này liều chết đối đầu với anh.
Bởi vì đối phương có hỏa lực rất mạnh, cộng với chúng không ngừng ném lựu đạn, cuối cùng Nhung Hâm Lỗi bị cấp dưới kéo nhanh chóng rút lui. Có không ít cảnh sát rút lui ra vòng ngoài nấp sau tảng đá mới ngắm bắn.
Nhung Hâm Lỗi mới vừa đi được vài bước, “Đoàng!” một tiếng súng vang lên, một luồng nhiệt từ cánh tay chảy xuống thì ra tay mình bị trúng đạn, anh nắm chặt hai tay thành nắm đấm, khẽ cắn răng sắc mặt liền trắng bệch, cũng không quan tâm bản thân mình đã bị thương, vươn tay trái dễ dàng chế ngự đối phương trên mặt đất, một tên trong bọn chúng thừa dịp mọi người đều trúng đạn bị thương liền chạy trốn.
Sau khi giằng co hồi lâu thì bọn buôn ma túy đều sa lưới được hết, cũng với sự giúp đỡ của người dân thì những người bị thương nhanh chóng được đưa đi cấp cứu.
Cùng lúc đó Trần Cẩn đi làm thì trong đầu luôn cảm thấy một cảm giác bất an mơ hồ, lo lắng không biết anh có xảy ra chuyện gì không nhưng lực bất tòng tâm, nhìn đồng hồ một chút đến giờ tan tầm. Cô đưa tay mệt mỏi dụi vào đôi mắt , tắt máy vi tính, sắp xếp lại tài liệu rồi mới đứng dậy ra về.
Trong nhà thì Hứa Văn và Trần Hồng Phong cũng vẫn giống như ngày thường, cô về nhà thì thấy chú mình đang ngồi trên sofa xem chương trình về quân sự. Chú cô vẫn nhàn nhã ngồi xem ti vi, còn thím lại đang bận rộn dưới bếp, cô cũng rảnh rỗi nên ngồi ở sofa một lát, nhưng thấy chú không thèm để ý đến mình nên dứt khoát chạy xuống bếp rửa rau giúp thím, sóng yên biển lặng như thế này làm cho tăng thêm can đảm chờ đợi.
Lại thêm một khoảng thời gian nữa trôi qua, nhưng vẫn không hề có tin tức gì của Nhung Hâm Lỗi, chỉ là hôm nay cô vừa đi làm về liền nhận được điện thoại của Trần Hoan.
“Chị! Anh ấy gọi cho em, anh ấy đã về rồi. Em không muốn chờ nữa, em muốn đi gặp anh ấy. Em gọi báo cho chị một tiếng, đúng rồi, chị, anh Hâm Lỗi đã gọi điện cho chị chưa? Chúng ta cùng đi chứ?” Trần Hoan bên đầu kia điện thoại vui mừng đến giọng nói cũng lạc hẳn đi.
Trần Cẩn nghe xong liền lập tức đứng dậy, cầm chặt điện thoại trong tay: “Bọn họ thật sự đã trở về?”. Nói đến đây giọng nói của cô có chút không tin tưởng nên nói: “Nhưng chị không nhận được điện thoại của anh Hâm Lỗi mà.” Nghĩ đến đó trong lòng cô lại có chút buồn bã.
“Không có chuyện gì đâu, chị xem anh Gia Hựu đã về rồi thì chắc anh Hâm Lỗi chắc chắn cũng về rồi, không chừng anh ấy muốn cho chị niềm vui bất ngờ ấy chứ, hai chúng ta cùng đi chứ chị?” Trần Hoan hưng phấn nói.
Cô với Trần Hoan hẹn nhau trước cửa quân khu, hai người đến cửa quân khu thì thấy người tới chỉ có Gia Hựu, Trần Hoan thấy Trì Gia Hựu thì ánh mắt liền sáng lên, hét lên một tiếng rồi nhanh chóng chạy đến ôm hắn, Trì Gia Hựu khép vòng tay lại, ôm chặt Trần Hoan hơn, cúi đầu nói bên tai: “Anh đã về”. Lời vừa nói ra mắt Trần Hoan liền đỏ bừng, hít mũi một cái, không biết nói cái gì, do quá kích động nên những chuyện đã chuẩn bị trước để hỏi thì khi thấy Trì Gia Hựu liền quên mất không còn nhớ chút nào cả.
Thấy hai người kia ôm chầm lấy nhau kia, Trần Cẩn có chút bất đắc dĩ, nhìn bọn họ như vậy, cô lại càng thấy nhớ anh hơn, cô đứng yên chờ hai người trước mặt buông nhau ra mới khẽ mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng: “Nhung Hâm Lỗi đâu?”
“Đúng vậy, Gia Hựu, anh Hâm Lỗi đâu sao không thấy đâu cả? không biết chị em đến sao?” Trần Hoan tò mò hỏi.
Lúc này sắc mặt Trì Gia Hựu liền tối hẳn đi, nhìn Trần Cẩn nhỏ giọng nói: “Trần Cẩn, lão đại….” giọng nói có chút ngập ngừng, chân mày nhíu chặt, hơi khổ sở cắn răng.
“Anh ấy thế nào? Sao cậu đã về rồi mà anh ấy chưa về? Đã xẩy ra chuyện gì rồi?” cô chỉ cảm thấy thân thể mình khẽ run run, giọng nói cũng đứt quãng, cô không dám tưởng tưởng câu kế tiếp Trì Gia Hựu nói là gì, cho nên mới nhanh chóng hỏi lại, cố ý cắt ngang câu nói đó.
Trì Gia Hựu ngập ngừng, lát sau nói: “Em đừng lo lắng, lão đại qua một thời gian nữa mới về được, còn có chút chuyện chưa xử lý xong, anh chỉ nói là anh ấy chưa về được bây giờ thôi.” Anh không biết khuyên cô như thế nào chỉ tìm đại lý do nói cho cô đỡ lo lắng thôi.
Trần Hoan đứng bên cạnh sắc mặt chợt thay đổi, cô cảm thấy trong giọng nói của Gia Hựu có chút khác thường, chỉ mấy giây ngắn ngủi, cô liền khôi phục sắc mặt tiến đến bên cạnh nắm chặt tay Trần Cẩn: “Chị, chị đừng lo lắng ,lẽ nào chị không biết anh Hâm Lỗi là người luôn bận rộn sao?”
Nói đến đây Trần Cẩn có chút cô đơn cúi thấp đầu, rồi nhìn hai người trước mặt rồi mới nói khẽ, giọng nói có chút không rõ: “Em gái em giao cho anh, em về trước đây.” Nói xong liền quay người nhanh bước đi.
“Chị, em về với chị.” Thấy chị gái luống cuống, Trần Hoan nắm chặt tay chị nói.
Trần Cẩn cúi đầu cười cười, gỡ tay Trần Hoan ra, dịu dàng nói: “Không cần đâu, hai người bọn em lâu rồi không gặp nhau cứ nói chuyện đi không cần đi theo chị, đừng lo lắng, chị về nhà thôi.”
Tùy tiện lên Taxi, cô gần như tuyệt vọng từa đầu vào cửa sổ, tài xế thấy cô hơi lạ lùng nên hỏi: “Đi nơi nào vậy?”.
“Tùy tiện đi dạo một vòng đi, tôi còn chưa nghĩ ra.” Trần Cẩn vẫn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Tài xế Taxi rất kinh ngạc nhìn cô một cái rồi lái đi lòng vòng theo yêu cầu của cô, qua một lúc lâu cô mới mở mắt ra ngoài cửa sổ thấy cảnh vật không ngừng lùi lại về phía sau không ngừng, cứ ngây ngốc nhìn hơn 10 phút sau, trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ, cô đột nhiên cảm thấy bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng nữa, thì ra cảm giác khó thở cùng với cảm giác đau đớn là như vậy, cảm thấy trái tim đau đớn không chịu nổi.
Nửa giờ sau cô mới nói địa chỉ nhà.
Xuống taxi, cẩn thận che giấu hết tâm tình vừa rồi, Hứa Văn nghe thấy cửa mở liền ra ngoài nhìn thấy cô liền hỏi: “Cẩn Cẩn về rồi sao, đã gặp Hâm Lỗi chưa?” Vì thấy cô đã đi khá lâu nên mới đoán cô đi gặp Nhung Hâm Lỗi.
“Chưa ạ!” Trần Cẩn miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, khẽ lắc đầu rồi nói thêm: “Chắc anh ấy còn chưa làm xong nhiệm vụ, thím, cháu về phòng trước. Tối nay cháu không ăn cơm đâu, đừng phần cho cháu.”
Thay xong giày, về phòng mình ngồi ngây ngốc, cô không biết có phải do mình suy nghĩ nhiều quá hay không nữa, trong đầu luôn lặp đi lặp lại là anh ấy sẽ không xẩy ra chuyện gì đâu, nhưng vừa nghĩ Gia Hựu đã về rồi nhưng anh còn chưa về. Cô lại ngàn lần cầu mong anh bình an vô sự trở về.
Hứa Văn thấy Trần Cẩn về nhà nhưng vẻ mặt cũng như giọng nói có chút khác lạ nên liền đi đến phòng tìm Trần Cẩn, vừa mới đẩy cửa ra liền thấy ánh mắt cô đơn, lạc lõng của Trần Cẩn.
Hứa Văn khẽ thở dài, đến bên cạnh cô khẽ vỗ vỗ vai cô an ủi: “Cẩn Cẩn, đừng lo lắng.”
“Thím, cháu thấy Gia Hựu rồi nhưng lại không thấy anh Hâm Lỗi. Thím nói con phải làm gì bây giờ?” giọng nói cô khẽ run run, Hứa Văn thấy cô như vậy trong lòng cũng thấy rất khó chịu, ôm chặt cô vào lòng vồ nhẹ nói: “Không có chuyện gì đâu, trước kia thím cũng như vậy thôi, rất nhiều lần cũng nghĩ như cháu, có một lần chú cháu đi Tân Cương hơn nửa năm mới về, lúc đấy thím đã rất suy sụp, khi đó tất cả thông tin liên lạc đều bị cắt đứt, cố gắng chịu đựng từng ngày, bây giờ nhìn lại thời gian khổ sở đó chẳng là gì cả. Cho nên Cẩn Cẩn, cháu cứ thả lỏng tinh thàn đi đừng suy nghĩ vẫn vơ.”
“ Cháu cảm thấy rất khó chịu, run sợ lo lắng cả ngày, cháu chịu đủ rồi, thật sự chịu đủ rồi…” nói xong cô liền không nhịn được vùi mặt vào gối khóc, mới đầu chỉ hơi sùi sụt nhưng sau rồi khóc nấc lên âm thanh cũng có chút hơi nghẹn ngào.
Hứa Văn đang muốn an ủi thì cô lại nói trong tiếng nấc: “Thật ra cháu không cầu gì cả, chỉ cần anh ấy bình an quay về là đủ rồi.” ánh mắt của cô lúc này liền ngừng trệ lại, chỉ chằm chằm nhìn khoảng không phía trước tủ quần áo, rồi thẩn thờ nhìn trần nhà.
“Sẽ, cậu ấy sẽ bình an trở về.” nói xong Hứa Văn đưa tay cầm chặt tay cô, khuyên cô đừng nên suy nghĩ và lo lắng quá nhiều.
Mấy ngày nay, khi làm việc cô cũng không thể tập trung, lúc nào cũng thơ thẫn, mất hồn mất vía, không phải chỉ là do mất ngủ mà còn do chuyện khác, quầng mắt thâm tím, đồng nghiệp Chu Thành thỉnh thoảng có kích thích nói cho cô mấy câu, đơn giản cũng chỉ muốn quan tâm, muốn cô chú ý nghỉ ngơi.
Trần Cẫn lơ đễnh ngồi làm việc nhưng chẳng thể tập trung nổi, lúc này điện thoại để trên bàn liền vang lên, cô nhanh chóng cầm lên, tay cũng khẽ run run vừa nhìn lên màn hình thì liền ngây người, một dãy số cực kỳ quen thuộc, cô gắt gao cắn môi, bàn tay run rẩy nhấn nút nghe, giọng nói có chút không rõ ràng: “Alo”. Câu nói này giống như cô đã dùng hết sức lực của mình để nói ra. Mấy giây trôi qua đầu bên kia truyền đến một âm thanh khàn khàn: “Tiểu Cẩn.”
Cô không trả lời, nước mắt không nhịn được cứ rơi xuống, thấy mình có chút luống cuống cô đưa tay lau nước mắt, trấn định hỏi anh: “Anh ở đâu vậy?” nói xong căn chặt môi, chờ bên kia trả lời.
“Ở dưới công ty em.” Còn chưa nói hết câu Trần Cẩn cũng không kịp tắt máy, không quan tâm gì hết, chạy ào nhanh xuống cửa.
Cô thấy anh rồi, rốt cuộc cô đã thấy anh rồi, Nhung Hâm Lỗi đang đứng trước xe cầm điện thoại nhìn về phía cô cười cười, quân phục còn chưa kịp thay, một thân quân phục làm cho anh càng thêm anh tuấn hơn, anh gầy đi rất nhiều, cằm cũng nhọn ra, da đen sạm lại đi.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy anh, Trần Cẩn mắt liền đỏ lên, ngơ ngác đứng yên nhìn anh mấy giây sau đó che miệng lại chạy nhanh về phía anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook