Vượt Khuôn
-
Chương 15
Nhung Hâm Lỗi cảm
thấy khi anh nói ra những lời này đã có dụng ý rất rõ ràng, bởi vì trong lòng không biết từ khi nào luôn để ý đến suy nghĩ của Trần Cẩn, anh rất khi đi giải thích với người khác nhưng hôm nay phá lệ giải thích cho
Trần Cẩn.
Cô nghe anh nói xong thì trên môi luôn tươi cười, ánh mắt sáng rực, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, còn được voi đòi tiên đòi hỏi: “Vậy sau này tốt nhất là anh giữ khoảng cách với cô ta đi, đừng trước mặt em vui vẻ trò chuyện như vậy nữa, mà anh không thích cô ta sao vẫn hay trò chuyện nhiều như vậy, cô ta thích anh mà người ngoài ai cũng nhận ra cả, dù sao anh làm như vậy khiến em rất khó chịu.”
Anh chăm chú nhìn cô hơi nhíu mày chứ không nói gì cả, ai biết cô còn to gan kéo tay anh nũng nịu nói: “Như thế nha, anh không nói gì coi như là đồng ý rồi.” nói xong vui vẻ xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, anh lắc đầu nói với theo: “Anh thân thiết với Thích chủ nhiệm khi nào vậy hả?”. Trong trí nhớ của anh thì anh chỉ cùng Thích Vân Hâm ăn cơm mấy lần mà giờ lại bị Trần Cẩn nói thành như thế này, không ngờ nha đầu này lại còn để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như thế nữa.
“Trong lòng anh biết rõ nhất mà.” Cô đặt tay ra sau lưng, ngẩng đầu tức giận nói, thấy sắc mặt anh đang rất khó chịu, tâm tình cô liền tốt hơn hẳn, nhìn anh vẫy tay chào rồi vội vàng bỏ chạy.
Anh nhìn theo bóng dáng cô cho khi bóng dáng đó mất hút, miệng khẽ nở nụ cười , xoay người về phòng làm việc.
Cửa còn chưa kịp đóng thì có tiếng nói vang lên sau lưng anh, “Cô gái nhỏ về rồi hả?”. Lục Ngạn Văn lập tức đi lên trước mặt Nhung Hâm Lỗi đập vai anh cợt nhã nói, thấy sắc mặt Nhung Hâm Lỗi hơi lúng túng, nhanh nhẹn tránh ra, hắn lần này không thể bỏ qua cho Nhung Hâm Lỗi dễ dàng được: “Tôi nói này, Hâm Lỗi, trong lòng cậu tám phần là đang vui mừng lắm phải không, Hâm Lỗi tôi cảm thấy là dù cậu có trốn thế nào cũng không thoát đâu. Bé con nhà người ta theo đuổi cậu rất nhiệt tình với lại cô bé đó cũng có ý với cậu một hai năm rồi mà.” Lúc này hắn tiếp tục cố ý đến gần anh cười nói.
Trì Gia Hựu đúng lúc đến phòng làm việc, sau khi chào hai người bọn họ xong mới phát hiện ở đây có chút khác lạ.
Nhung Hâm Lỗi đi vòng qua bàn ngồi xuống ở chỗ khác, không để ý đến Lục Ngạn Văn, bởi vì quả thật anh nghe Lục Ngạn Văn nói quả thật không sai, không biết phản bác như thế nào, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, Lục Ngạn Văn không hổ là chính trị viên ngay cả nói chuyện cũng làm cho người ta thể nói lại được.
Để Lục Ngạn Văn cười ha ha một lúc, Trì Gia Hựu mới nói: “Lão Lục, anh đừng trêu lão đại với Trần Cẩn nữa, anh không thấy Lão đại nhà ta đang xấu hổ sao?”.
“Về sau cậu không được gọi cả họ cả tên cô gái nhỏ kia nữ đâu, không chừng lập tức phải gọi là chị dâu cũng nên.” Lục Ngạn Văn cắt đứt lời nói của Trì Gia Hựu.
Nhung Hâm Lỗi nghe xong khóe miềng liền co quắp, sau đó nghiêm mặt nói: “Nói những chuyện này trong phòng làm việc cậu cảm thấy thích hợp sao? “. Nói xong liền đưa mắt nhìn Trì Gia Hựu hỏi: “Cậu nói chuyện cùng lão Hạng thế nào rồi?”
“Rất thuận lợi.” Trì Gia Hựu tự tin trả lời.
Tháng sau sẽ hạch sát chuẩn bị cho diễn tập quân sự, bây giờ anh còn có rất nhiều việc phải làm, cật lực làm việc, ngày nào cũng tiến hành các khóa mục huấn luyện liên tiếp, cũng chỉ diễn tập quân sự mới làm anh mất ăn mất ngủ như thế này, bởi vì anh chưa bao giờ để thua cả.
Lúc ăn cơm trưa Trần Cẩn nhận được điện thoại của Hàn Tinh Tinh, nghe xong điện thoại cô ngồi ngây ngô trong phòng cả buổi tối, những lời Hàn Tinh Tinh làm cô ngẩn cả người, cũng không biết Đoạn Cao Thụy cho Hàn Tinh Tinh uống gì mà kể từ khi hai người bọn họ quen nhau, số lần Hàn Tinh Tinh về phòng ngủ ít hẳn đi, lúc nói điện thoại cô cũng đã dặn dò Hàn Tinh Tinh đừng có chơi đùa quá mức không rồi sau này dễ hối hận mà không biết có nghe không nữa.
Kể từ lần gặp nhau ở trong doanh trại, cô cũng không gặp lại anh lần nào nữa, thật ra ý của anh nói cô cũng hiểu được, anh không phải cố ý để cô hiểu lầm, nếu không sao anh lại giải thích với cô, có thể không lâu nữa anh sẽ là người của cô, nghĩ đến đây trong lòng cô liền nảy sinh một ý nghĩ khác, sau khi tan việc cô liền chủ động gọi điện cho anh, không ngờ anh không nói gì, lập tức đến công ty cô.
“Có chuyện gì sao em?” Nhung Hâm Lỗi chạy đến công ty cô, nhìn thấy cô câu đầu tiên nói chính là như vậy.
Trần Cẩn nghe anh nói hơi ngẩn ra, không biết phải trả lời anh như thế nào, nhìn anh vội vội vàng vàng chạy đến, cô có chút xẩu hổ, cô cắn cắn môi nói: “Thật ra thì em...em....em không có chuyện gì đâu, chỉ là em nhớ anh, lâu ròi không gặp.....anh có khỏe không?” cô cúi đầu, nhỏ nhẹ hỏi.
Mấy câu nhớ thương cô nói không tiếng động chạm vào lòng anh, trái tim bỗng thấy ấm áp, mềm mại hẳn đi rồi lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc: “Rất khỏe.”
“Em thì sao?” hai người vừa đi đến bãi đỗ xe vừa nói chuyện.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, suy nghĩ rồi nói: “Gặp được anh rồi thì em sẽ khỏe ngay.”
Anh nghe xong liền khẽ cười: “Anh đưa em về trường học.”
“Dạ.” Sau khi lên xe anh liền thắt dây an toàn cho cô, thuận đường đưa cô đến nhà hàng ăn cơm luôn.
Anh mở cửa xuống xe , rồi đi vòng sang mở cửa xe cho Trần Cẩn, cô gương mắt nhìn anh hỏi: “Sao lại đến nhà hàng?”
“Em chưa ăn cơm phải không?” anh trầm mặt hỏi lại cô.
Thấy cô không trả lời, anh khẽ bĩu môi, sau đó đưa cô đến phòng ăn, bây giờ là thời gian ăn tối nên phòng ăn cũng khá đông.
Cô chọn một ghế dài không có ai ngồi, ngồi xuống, nhìn anh đang ngồi nghiêm chỉnh ở đối diện, anh ra ngoài vẫn nhớ thay quần áo bình thường mặc nên khí phách của anh bây giờ không được như khi mặc quân trang nhưng trông có vể hiền hòa, dễ gần hơn.
Đem thực đơn cho Trần Cẩn, nhìn cô gọi thức ăn, anh ở bên cạnh liếc mắt nhìn và lặng lẽ nhớ kỹ. Trong cả bữa tối anh chỉ nhìn cô ăn, mặc dù cách ăn uống của cô cũng không thể gọi là tao nhã nhưng anh cảm thấy hết sức thú vị, thật ra thì anh đã ăn cơm tối rồi.
Sau khi ăn xong anh liền lái xe đưa cô về trường học, hai người chầm chậm dạo bước trên sân trường, cô không biết nên nói chuyện gì với anh, không thể làm gì khác ngoài việc nhìn những hòn đá cuội nằm trên đường cả.
Anh thấy cô chẳng nói lời nào, mình cũng không nói chuyện, hai người cứ yên lặng đi về phía trước, cuối cùng Trần Cẩn tức giận chạy lên phía trước, vừa thở hổn hển vừa nói: “Hâm Lỗi, anh đi chậm một chút, em theo không kịp rồi.”
Nghe vậy anh liền bước chậm đi, Trần Cẩn chạy đến bên cạnh kéo kéo tay anh, anh nhíu mày nhìn cô hỏi: “Sao vậy?”
Đang muốn nói thì cô nhìn anh cười khẽ, rồi to gan ôm lấy cánh tay anh thật chặt.
“Tiểu Cẩn, buông ra.” Anh hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc nói.
“Không buông, em không buông đâu, Hâm Lỗi anh rõ ràng cũng thích em, sao anh phải làm như thế?”. Nói xong cô vòng tay ôm chặt anh từ phía sau.
Nhung Hâm Lỗi đặt tay lên tay cô, suy nghĩ rồi nói: “Tiểu Cẩn, bây giờ anh cũng không phân biệt được tình cảm anh dành cho em thuộc loại nào, nơi này bây giờ đang rất hỗn loạn.” Anh lấy tay chỉ vào ngực mình.
“Đừng nói với em là anh chỉ xem em là em gái, Hâm Lỗi anh có thể nhìn thẳng vào lòng mình đi, anh nhìn em đi.” Cô đi đến trước mặt nhìn thẳng vào mắt anh, nhón chân đưa tay ôm cổ anh, mắt vẫn chăm chú nhìn vào mắt anh: “Hâm Lỗi, anh nghe cho kĩ, em thích anh, rất thích anh.” Anh nhìn nhìn môi cô chuyển động nói từng chữ, bây giờ đang ôm trong ngực ôn hương nhuyễn ngọc, anh cảm thấy cơ thể mình nhiệt huyết đang trào, làm anh chỉ muốn bỏ chạy ngay, không ngờ cô lại to gan kéo mặt anh xuống hôn.
Bây giờ ánh mắt anh rất lúng túng, sâu không thấy đáy, lần thứ hai anh bị cô hôn lén, anh cũng không đẩy cô trong ngực mình ra chỉ hạ giọng nói: “Tiểu Cẩn, anh không thể đặt em ở vị trí đầu tiên, anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em khi em cần anh, càng không thể khi nào cũng ở bên cạnh em được. Em còn trẻ có thể chưa hiểu hết được những vấn đề khi hai chúng ta ở bên cạnh nhau đâu.” Trong lời nói của anh còn mang theo một chút áy náy. Anh cũng muốn ở bên cô, nhưng Đoạn Cao Thụy nói đúng, anh sợ bây giờ là do cô nhất thời xúc động nên mới có ý nghĩ đến với anh, anh sợ cuối cùng cô và anh cũng sẽ giống như kết quả của mình với Phó Lâm vậy.
Trần Cẩn nghe được câu trả lời của anh, liền ngẩng đầu nhìn anh buột miệng nói: “Em không hiểu, nhưng em biết cả đời này em chỉ cần anh thôi, không cần ai ngoài anh cả, thím em có thể làm được thì em cũng sẽ làm được, Hâm Lỗi em không quan tâm, chỉ cần trong lòng anh em vẫn có vị trí của em là được.” những câu sau giọng nói cô có chút nghẹn ngào, rồi chui đầu vào trong ngực anh.
Nhung Hâm Lỗi nhắm mắt lại, anh thừa nhận anh bị những lời nói của cô làm cho cảm động không biết phải nói như thế nào nữa, anh biết mình không còn lý do gì để cự tuyệt cô, chỉ có thể thừa nhận tình cảm của bản thân dành cho cô, một lúc sau anh vòng tay ôm chặt cô, chống cằm trên đầu cô nói nhỏ: “Nhớ, sau này không được phép như thế này với người đàn ông khác nghe chưa?”
Cô từ trong lòng anh ngẩng đầu lên cố ý hỏi: “Tại sao?”
“Em đừng tưởng rằng ai cũng chịu đựng trêu chọc của em như anh?”
Trần Cẩn cười thầm, nhón chân hôn lên mặt anh: “Em biết rồi, sau này em chỉ làm như vậy với anh, được chưa?” nói xong lại chui vào trong ngực anh.
Cô nghe anh nói xong thì trên môi luôn tươi cười, ánh mắt sáng rực, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, còn được voi đòi tiên đòi hỏi: “Vậy sau này tốt nhất là anh giữ khoảng cách với cô ta đi, đừng trước mặt em vui vẻ trò chuyện như vậy nữa, mà anh không thích cô ta sao vẫn hay trò chuyện nhiều như vậy, cô ta thích anh mà người ngoài ai cũng nhận ra cả, dù sao anh làm như vậy khiến em rất khó chịu.”
Anh chăm chú nhìn cô hơi nhíu mày chứ không nói gì cả, ai biết cô còn to gan kéo tay anh nũng nịu nói: “Như thế nha, anh không nói gì coi như là đồng ý rồi.” nói xong vui vẻ xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, anh lắc đầu nói với theo: “Anh thân thiết với Thích chủ nhiệm khi nào vậy hả?”. Trong trí nhớ của anh thì anh chỉ cùng Thích Vân Hâm ăn cơm mấy lần mà giờ lại bị Trần Cẩn nói thành như thế này, không ngờ nha đầu này lại còn để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như thế nữa.
“Trong lòng anh biết rõ nhất mà.” Cô đặt tay ra sau lưng, ngẩng đầu tức giận nói, thấy sắc mặt anh đang rất khó chịu, tâm tình cô liền tốt hơn hẳn, nhìn anh vẫy tay chào rồi vội vàng bỏ chạy.
Anh nhìn theo bóng dáng cô cho khi bóng dáng đó mất hút, miệng khẽ nở nụ cười , xoay người về phòng làm việc.
Cửa còn chưa kịp đóng thì có tiếng nói vang lên sau lưng anh, “Cô gái nhỏ về rồi hả?”. Lục Ngạn Văn lập tức đi lên trước mặt Nhung Hâm Lỗi đập vai anh cợt nhã nói, thấy sắc mặt Nhung Hâm Lỗi hơi lúng túng, nhanh nhẹn tránh ra, hắn lần này không thể bỏ qua cho Nhung Hâm Lỗi dễ dàng được: “Tôi nói này, Hâm Lỗi, trong lòng cậu tám phần là đang vui mừng lắm phải không, Hâm Lỗi tôi cảm thấy là dù cậu có trốn thế nào cũng không thoát đâu. Bé con nhà người ta theo đuổi cậu rất nhiệt tình với lại cô bé đó cũng có ý với cậu một hai năm rồi mà.” Lúc này hắn tiếp tục cố ý đến gần anh cười nói.
Trì Gia Hựu đúng lúc đến phòng làm việc, sau khi chào hai người bọn họ xong mới phát hiện ở đây có chút khác lạ.
Nhung Hâm Lỗi đi vòng qua bàn ngồi xuống ở chỗ khác, không để ý đến Lục Ngạn Văn, bởi vì quả thật anh nghe Lục Ngạn Văn nói quả thật không sai, không biết phản bác như thế nào, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, Lục Ngạn Văn không hổ là chính trị viên ngay cả nói chuyện cũng làm cho người ta thể nói lại được.
Để Lục Ngạn Văn cười ha ha một lúc, Trì Gia Hựu mới nói: “Lão Lục, anh đừng trêu lão đại với Trần Cẩn nữa, anh không thấy Lão đại nhà ta đang xấu hổ sao?”.
“Về sau cậu không được gọi cả họ cả tên cô gái nhỏ kia nữ đâu, không chừng lập tức phải gọi là chị dâu cũng nên.” Lục Ngạn Văn cắt đứt lời nói của Trì Gia Hựu.
Nhung Hâm Lỗi nghe xong khóe miềng liền co quắp, sau đó nghiêm mặt nói: “Nói những chuyện này trong phòng làm việc cậu cảm thấy thích hợp sao? “. Nói xong liền đưa mắt nhìn Trì Gia Hựu hỏi: “Cậu nói chuyện cùng lão Hạng thế nào rồi?”
“Rất thuận lợi.” Trì Gia Hựu tự tin trả lời.
Tháng sau sẽ hạch sát chuẩn bị cho diễn tập quân sự, bây giờ anh còn có rất nhiều việc phải làm, cật lực làm việc, ngày nào cũng tiến hành các khóa mục huấn luyện liên tiếp, cũng chỉ diễn tập quân sự mới làm anh mất ăn mất ngủ như thế này, bởi vì anh chưa bao giờ để thua cả.
Lúc ăn cơm trưa Trần Cẩn nhận được điện thoại của Hàn Tinh Tinh, nghe xong điện thoại cô ngồi ngây ngô trong phòng cả buổi tối, những lời Hàn Tinh Tinh làm cô ngẩn cả người, cũng không biết Đoạn Cao Thụy cho Hàn Tinh Tinh uống gì mà kể từ khi hai người bọn họ quen nhau, số lần Hàn Tinh Tinh về phòng ngủ ít hẳn đi, lúc nói điện thoại cô cũng đã dặn dò Hàn Tinh Tinh đừng có chơi đùa quá mức không rồi sau này dễ hối hận mà không biết có nghe không nữa.
Kể từ lần gặp nhau ở trong doanh trại, cô cũng không gặp lại anh lần nào nữa, thật ra ý của anh nói cô cũng hiểu được, anh không phải cố ý để cô hiểu lầm, nếu không sao anh lại giải thích với cô, có thể không lâu nữa anh sẽ là người của cô, nghĩ đến đây trong lòng cô liền nảy sinh một ý nghĩ khác, sau khi tan việc cô liền chủ động gọi điện cho anh, không ngờ anh không nói gì, lập tức đến công ty cô.
“Có chuyện gì sao em?” Nhung Hâm Lỗi chạy đến công ty cô, nhìn thấy cô câu đầu tiên nói chính là như vậy.
Trần Cẩn nghe anh nói hơi ngẩn ra, không biết phải trả lời anh như thế nào, nhìn anh vội vội vàng vàng chạy đến, cô có chút xẩu hổ, cô cắn cắn môi nói: “Thật ra thì em...em....em không có chuyện gì đâu, chỉ là em nhớ anh, lâu ròi không gặp.....anh có khỏe không?” cô cúi đầu, nhỏ nhẹ hỏi.
Mấy câu nhớ thương cô nói không tiếng động chạm vào lòng anh, trái tim bỗng thấy ấm áp, mềm mại hẳn đi rồi lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc: “Rất khỏe.”
“Em thì sao?” hai người vừa đi đến bãi đỗ xe vừa nói chuyện.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, suy nghĩ rồi nói: “Gặp được anh rồi thì em sẽ khỏe ngay.”
Anh nghe xong liền khẽ cười: “Anh đưa em về trường học.”
“Dạ.” Sau khi lên xe anh liền thắt dây an toàn cho cô, thuận đường đưa cô đến nhà hàng ăn cơm luôn.
Anh mở cửa xuống xe , rồi đi vòng sang mở cửa xe cho Trần Cẩn, cô gương mắt nhìn anh hỏi: “Sao lại đến nhà hàng?”
“Em chưa ăn cơm phải không?” anh trầm mặt hỏi lại cô.
Thấy cô không trả lời, anh khẽ bĩu môi, sau đó đưa cô đến phòng ăn, bây giờ là thời gian ăn tối nên phòng ăn cũng khá đông.
Cô chọn một ghế dài không có ai ngồi, ngồi xuống, nhìn anh đang ngồi nghiêm chỉnh ở đối diện, anh ra ngoài vẫn nhớ thay quần áo bình thường mặc nên khí phách của anh bây giờ không được như khi mặc quân trang nhưng trông có vể hiền hòa, dễ gần hơn.
Đem thực đơn cho Trần Cẩn, nhìn cô gọi thức ăn, anh ở bên cạnh liếc mắt nhìn và lặng lẽ nhớ kỹ. Trong cả bữa tối anh chỉ nhìn cô ăn, mặc dù cách ăn uống của cô cũng không thể gọi là tao nhã nhưng anh cảm thấy hết sức thú vị, thật ra thì anh đã ăn cơm tối rồi.
Sau khi ăn xong anh liền lái xe đưa cô về trường học, hai người chầm chậm dạo bước trên sân trường, cô không biết nên nói chuyện gì với anh, không thể làm gì khác ngoài việc nhìn những hòn đá cuội nằm trên đường cả.
Anh thấy cô chẳng nói lời nào, mình cũng không nói chuyện, hai người cứ yên lặng đi về phía trước, cuối cùng Trần Cẩn tức giận chạy lên phía trước, vừa thở hổn hển vừa nói: “Hâm Lỗi, anh đi chậm một chút, em theo không kịp rồi.”
Nghe vậy anh liền bước chậm đi, Trần Cẩn chạy đến bên cạnh kéo kéo tay anh, anh nhíu mày nhìn cô hỏi: “Sao vậy?”
Đang muốn nói thì cô nhìn anh cười khẽ, rồi to gan ôm lấy cánh tay anh thật chặt.
“Tiểu Cẩn, buông ra.” Anh hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc nói.
“Không buông, em không buông đâu, Hâm Lỗi anh rõ ràng cũng thích em, sao anh phải làm như thế?”. Nói xong cô vòng tay ôm chặt anh từ phía sau.
Nhung Hâm Lỗi đặt tay lên tay cô, suy nghĩ rồi nói: “Tiểu Cẩn, bây giờ anh cũng không phân biệt được tình cảm anh dành cho em thuộc loại nào, nơi này bây giờ đang rất hỗn loạn.” Anh lấy tay chỉ vào ngực mình.
“Đừng nói với em là anh chỉ xem em là em gái, Hâm Lỗi anh có thể nhìn thẳng vào lòng mình đi, anh nhìn em đi.” Cô đi đến trước mặt nhìn thẳng vào mắt anh, nhón chân đưa tay ôm cổ anh, mắt vẫn chăm chú nhìn vào mắt anh: “Hâm Lỗi, anh nghe cho kĩ, em thích anh, rất thích anh.” Anh nhìn nhìn môi cô chuyển động nói từng chữ, bây giờ đang ôm trong ngực ôn hương nhuyễn ngọc, anh cảm thấy cơ thể mình nhiệt huyết đang trào, làm anh chỉ muốn bỏ chạy ngay, không ngờ cô lại to gan kéo mặt anh xuống hôn.
Bây giờ ánh mắt anh rất lúng túng, sâu không thấy đáy, lần thứ hai anh bị cô hôn lén, anh cũng không đẩy cô trong ngực mình ra chỉ hạ giọng nói: “Tiểu Cẩn, anh không thể đặt em ở vị trí đầu tiên, anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em khi em cần anh, càng không thể khi nào cũng ở bên cạnh em được. Em còn trẻ có thể chưa hiểu hết được những vấn đề khi hai chúng ta ở bên cạnh nhau đâu.” Trong lời nói của anh còn mang theo một chút áy náy. Anh cũng muốn ở bên cô, nhưng Đoạn Cao Thụy nói đúng, anh sợ bây giờ là do cô nhất thời xúc động nên mới có ý nghĩ đến với anh, anh sợ cuối cùng cô và anh cũng sẽ giống như kết quả của mình với Phó Lâm vậy.
Trần Cẩn nghe được câu trả lời của anh, liền ngẩng đầu nhìn anh buột miệng nói: “Em không hiểu, nhưng em biết cả đời này em chỉ cần anh thôi, không cần ai ngoài anh cả, thím em có thể làm được thì em cũng sẽ làm được, Hâm Lỗi em không quan tâm, chỉ cần trong lòng anh em vẫn có vị trí của em là được.” những câu sau giọng nói cô có chút nghẹn ngào, rồi chui đầu vào trong ngực anh.
Nhung Hâm Lỗi nhắm mắt lại, anh thừa nhận anh bị những lời nói của cô làm cho cảm động không biết phải nói như thế nào nữa, anh biết mình không còn lý do gì để cự tuyệt cô, chỉ có thể thừa nhận tình cảm của bản thân dành cho cô, một lúc sau anh vòng tay ôm chặt cô, chống cằm trên đầu cô nói nhỏ: “Nhớ, sau này không được phép như thế này với người đàn ông khác nghe chưa?”
Cô từ trong lòng anh ngẩng đầu lên cố ý hỏi: “Tại sao?”
“Em đừng tưởng rằng ai cũng chịu đựng trêu chọc của em như anh?”
Trần Cẩn cười thầm, nhón chân hôn lên mặt anh: “Em biết rồi, sau này em chỉ làm như vậy với anh, được chưa?” nói xong lại chui vào trong ngực anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook