Tô Hàn bật cười xoa lấy gáy tai trắng trẻo của cháu gái nhìn qua bé con đã chìm vào giấc ngủ .Anh ngẩng đầu thu về bóng dáng mảnh mai ngồi phía sau cây đàn, trên môi treo nụ cười rồi lẫm bẫm..
– Vậy thì giữ lại cho Tiểu Hy nhé.
Quản Lý Bạch có tuyển thêm một người đánh đàn nữa đảm nhận ca tối thay cho Tử Kiều.Cô chỉ cần làm ca sáng đến năm giờ chiều là có thể về rồi.Tử Kiều đã được quản lý Bạch trao đổi qua tiền lương , lúc vừa nghe đến Tử Kiều thật lòng cứ nghĩ mình nghe lầm vì số tiền lương quá hậu hĩnh .
Chẳng những cô không tin mà cả Hạ Đồng cũng thế , cô ấy còn cho rằng chắc chắn phải có sự nhầm lẫn nào đó.

Thời gian rất ưu ái cho cô vì được làm hành chính tiền lương lại rất tốt.

Tử Kiều không nghĩ khi qua thành phố T chỉ mấy ngày đầu mà cô đã may mắn được như vậy.So với số tiền lương này cô không lo rằng mình sẽ là gánh nặng cho Hạ Đồng nữa rồi.Mọi người ở nhà hàng cư xử với cô cũng khá tốt , không kị thị hay tỏ ra khinh thường cô .
Tử Kiều âm thầm hứa với lòng sẽ cố gắng làm việc thật chăm chỉ.

Suy nghĩ một chút ông chủ nơi đây thật tốt , nhìn qua chắc chắn là thương cảm cho tình trạng của cô cho nên mới tạo điều kiện cho cô như vậy.
– Chị ơi….
Chỉ mới bước ra khỏi cổng lớn nhà hàng, tiếng gọi non nớt liền vang lên .Tử Kiều có chút ngạc nhiên vì không nghĩ bé con thế mà chờ cô đến giờ này.Rất lạ trong lòng lại như có luồn nước ấm chảy qua , rất lâu rồi ngoài Hạ Đồng ra đâu còn ai quan tâm đến sự tồn tại của cô.


Biết là trẻ con thường thì cả thèm chóng chán nhưng ít nhất hiện tại sự quý mếm của Tiểu Hy dành cho cô .
Khiến cô cảm thấy được an ủi .
– Tiểu Hy ..em đợi chị thật à ?
Tô Hàn nhìn Tiểu Hy trên tay ,hai mắt tròn xoe mừng rỡ khi gặp được Tử Kiều.

Khóe mắt hiện lên ý cười , Tô Hàn bước đến gần Tử Kiều hơn cũng thuận thế cho Tiểu Hy sà vào lòng của cô.
– Chị bế ..chị bế ạ…
Tô Hàn nhếch môi nhì sự ăn vạ của cháu gái mình , chẳng rõ lí do gì mà con nhóc này lại thích cô gái này đến vậy , dù rằng chỉ mới gặp nhau cách vài tiếng trước.
Tô Hàn nhìn Tử Kiều có chút luống cuống ,
cả cây gậy trắng cô cũng thả ra vội đưa tay ôm lấy Tiểu Hy.
– Chị bế ..chị bế đây , đừng vội sẽ ngã mất.
Tô Hàn hắng giọng ,nén cười.
– Xin lỗi con bé không chịu về cứ đòi cô mãi tôi khuyên thế nào cũng không được …
– Không sao…không sao ..do tôi bảo con bé chờ mà ..
Nói rồi Tử Kiều cười khẽ ..

– Không nghĩ bé con lại kiên trì như vậy.
Lúc này Tô Hàn hơi nới lỏng tay để Tử Kiều bế lấy Tiểu Hy.

Bé con nằm trong lòng Tử Kiều rồi híp mắt cười với Tô Hàn ..
Tô Hàn xoa tóc cháu gái.
– Cô lên xe đi , để tôi đưa cô về ..
Tử Kiều vội lắc đầu .
– Không..không cần đâu , tôi có thể về được mà..
Nhìn vẻ ngại ngần của cô , Tô Hàn chỉ nhẹ giọng .
– Tôi không có ý gì đâu, biết là làm phiền cô nhưng tôi chỉ mong cô có thể ở bên cạnh bé con một chút nữa.Thật ra em gái của Tôi đi công tác chắc là con bé nhớ mẹ nên gặp cô liền muốn làm nũng..
Ôm thân thể mềm mại bé bỏng của Tiểu Hy trong lòng nghe những lời Tô Hàn vừa nói khiến Tử Kiều trở nên mềm lòng ,nhưng cô mới đi làm có vài ngày lại để ông chủ đưa về thật là không hay , làm sao bây giờ.
Lúc Tử Kiều còn đang phân vân chưa biết nên định liệu thế nào .Tiểu Hy giơ đôi tay mũm mỉm choàng lên cổ của cô rồi vướn người thơm lên mặt của Tử Kiều..
– Chị ơi lên xe về nhà ….bụng ..bụng đói nha..
Con bé nói năng có chút lộn xộn nhưng rõ ràng ý tứ nói rằng đói bụng phải nhanh về nhà ..
Đến khúc này rồi Tử Kiều không lời lẽ nào từ chối được nữa.

Hơi ngại ngùng nói với Tô Hàn.
– Vậy phiền anh nhé.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương