Vương Tử Khuynh Thành
-
18: Cạm Bẫy Tử Thần
Cột pháo sáng xuất hiện, Lang vừa nhìn thấy thì vô cùng lo lắng.
Như vậy là họ đã tiến sâu vào cấm địa.
Lang bắt đầu đau nhói ở cánh tay, hậu quả tất yếu khi cậu trúng phải cây kim lúc cứu cô gái.
Khu rừng nặng mùi tử khí, cảm giác rờn rợn không nói thành lời.
Cũng khó khăn bởi đám dây leo kì lạ, nhóm người Chu sư phụ bắt gặp con suối trước mặt.
Tối tăm, mù mịt.
Cái thứ đất ẩm khá giống đầm lầy nhưng nó kinh dị hơn nhiều.
Chẳng hiểu họ có thể tìm kiếm được gì ở chốn quái quỷ này.
Chi Quân cảm giác hơi hối hận, cậu nhớ khu rừng Ly Biệt thuở nào.
Ác mộng từ bầy rắn, giờ chưa biết thứ kế tiếp ra sao đây.
Lúc đó vẫn có Lang bên cạnh.
Phải! Chỉ khi Lang thật sự sát cánh cùng họ thì khó khăn, gian nan chẳng nề hà.
Lần bước theo trực giác, Mạnh Hy nhận định một số vấn đề.
Cảnh giác cao độ bởi kinh nghiệm tác chiến cùng Lang, bất cứ khi nào có thể cậu luôn mong chờ Lang xuất hiện trước mắt mình.
- Huynh thấy lạ không? - Hạo Nguyên hỏi Mạnh Hy - Hình như chúng ta đang bị theo dõi!
Hạo Nguyên vừa nói thì dưới chân họ tràn ra thứ gì đó nhầy nhụa, cay nồng.
Mớ hỗn độn kinh khiếp, họ té ngã và mất kiểm soát.
- Sư huynh! Bọn trẻ đâu rồi?
Tần sư thúc cùng Chu sư phụ ngoái nhìn xung quanh, lão Nhị không biết tản lạc đâu.
Họ rối trí tìm nhau giữa đêm đen.
Cây cối ngã đổ, thật kì quặc! Mùi hương nồng nặc phảng phất, họ thấy tay chân tê dại, chẳng cục cựa nổi.
...
Lang đang ở rất sâu khu rừng, cậu đốt gói bột nhỏ, nó phát ra ánh sáng xanh rờn.
Phía xa thấp thoáng bóng người, gã lạ mặt cưỡi con sư tử bờm vàng.
Hắn trông gầy rạc đáng sợ.
Hiển nhiên cậu biết hắn đợi mình, chỉ là bộ dạng này làm Lang tưởng hắn đang dạo chơi.
- Đã nhận tiền rồi thì bất kể ai ta cũng chẳng nể mặt!
Lúc này, Lang rút thanh kiếm dài ra chém một nhát vào khoảng không, cây cối ngã tán loạn, con sư tử bỗng gầm gừ lên.
Kẻ đó nhướng mày lùi về sau.
Lang im lặng bỏ mặc hắn.
- Ngươi đang tìm người? Ta biết sáu kẻ lạ đến gần đường mòn!
Lời thông báo chẳng nhã ý lắm, mục đích hắn chỉ muốn Lang chạm trán kẻ thật sự đối đầu.
Bất chấp tất cả, Lang lao nhanh đi.
Hắn xoa cằm tặc lưỡi nhìn theo.
- Ngươi quả thật rất kinh khủng!
Vài đốm sáng tỏa ra quanh khu vực Lang đứng, hơn chục tên ăn mặc kì dị chặn đường.
Im lặng hành động, Lang tiếp tục chiến đấu như phản xạ.
Những làn kiến vun vút nguy hiểm vô cùng, chúng muốn vồ lấy cậu bằng mọi giá.
- Để hắn chết chung với lũ người kia!
Lang thất thần bởi câu nói đầy ẩn ý, một tia máu văng ngang mặt.
Cậu nhận ra lưỡi kiếm vừa chém trúng vai mình.
Bọn chúng thích thú cười, Lang chạm nhẹ lên vết thương, máu loang ướt cả bờ vai.
- Các ngươi định giết ta sao?
Bấy nhiêu có là gì nhưng Lang rất giận.
Nỗi đau tê tái tâm hồn thoáng qua đôi mắt cậu, Lang hướng cái nhìn trước lũ người mong muốn cậu rời bỏ thế gian này.
- Chỉ là ảo tưởng!!!
Mạnh mẽ, dứt khoát.
Hai thứ ánh sáng xanh đỏ kết hợp gây nên trận gió kinh hoàng.
Đám bụi mịt mù bốc lên, phút chốc tan ra.
Hai thanh kiếm toàn máu, là máu.
Nó tanh nồng, mặn đắng như tâm hồn cậu bây giờ.
Lang khẽ nhắm mắt lại, cậu đau đớn vô ngần.
...
Mạnh Hy mơ màng mở mắt, Chu sư phụ đỡ cậu.
Họ đang bị nhốt trong căn phòng khá tối.
Chưa hiểu chuyện gì thì bức tường đột ngột mở ra, một cô gái đem bình rượu cùng ít thức ăn đến.
Họ nhìn nhau, hẳn ai cũng hiểu.
Lang bước nặng nề trên con đường ẩm ướt.
Nó không thể gọi là đường nhưng chỉ cần cậu đi qua thì hiển nhiên.
Lại một tử thần chực chờ cậu phía trước, hắn ngồi trên phiến đá to.
- Này nhóc! Sao gặp ngươi ở đây?
Hắn hỏi vẻ ngạc nhiên, Lang cười nhạt.
Đây vốn cửa ải dành cho cậu mà!
- Xem ra, ngươi bị thương không nhẹ!
Lang tiến đến gần hắn, khoảng cách vừa đủ.
- Lẽ ra ta nên chọn ngày tốt để đấu với ngươi nhưng để ngươi đi thì tiền thưởng sẽ bay mất!
Hắn nói giọng trịch thượng, Lang phát chán lên.
Cậu rút kiếm ra...
- Chát!!!
- Ngươi kích động quá nhỉ?
Hắn đỡ được nhát kiếm đầu tiên, Lang tiếp tục bồi thêm, cậu không còn nhiều thời gian nữa, nhóm người Chu sư phụ nguy nan trùng trùng.
Máu ở vai loang ra, cả tấm áo nhuộm màu đỏ thẫm.
- Pặc! - Hắn dùng tay không bắt kiếm.
Thể như hắn đoán sức lực Lang đang sa sút khá nhanh bởi mấy trận khốc liệt trước.
Người Lang đau nhiều, cây độc châm phát tác dụng.
Thời khắc sinh tử, bất thình lình hắn rút đoản kiếm đâm trúng hông cậu rồi đá cậu ngã xuống đất.
- Có vẻ như đến giờ ăn trưa của chúng rồi! - Hắn lầm bầm nhìn đốm lửa đỏ sâu giữa rừng.
Lang từ từ đứng dậy, cậu chạm hai thanh kiếm.
Kết thúc thôi...
Hắn quay đầu lại thì Lang lao đến như cơn gió lốc, hai thanh kiếm tỏa ra sát khí khủng khiếp đến nỗi hắn bỗng chết đứng tại chỗ.
Lằn máu đỏ kéo dài từ đầu xuống cổ, hắn ngỡ ngàng ngã gục.
Lang thở đứt quãng, cậu ôm lấy vết thương.
...
Bức tường mở ra, Chu sư phụ quan sát, chẳng ai mang đồ ăn đến.
Thật khác lạ, những âm thanh tạp nham như sắp bước ra khỏi căn hầm tối.
Mạnh Hy nhìn ông ánh mắt đầy ám chỉ.
Tình hình chẳng đơn giản thế, họ lần bước men theo đường hầm.
Cứ xem đây là trò mạo hiểm thì Chu Dĩ Thông quả thật có gan lớn vô cùng.
Nửa đời người sống trong nghìn thương vạn tiễn, chinh chiến sa trường.
Lần đầu tiên gặp phải tình huống éo le này.
Giống như Mạnh Hy, ông vẫn nghĩ đến người huynh đệ cùng mình vào sinh ra tử.
Âm thanh bí ẩn, ông ra hiệu tất cả nép sang hai bên.
Bàn tay vô hình chạm đến họ, vừa tĩnh lặng lại ngột ngạt, căng thẳng...
Lang tới gần con suối, cậu không lội qua mà dọc theo hướng khác.
Lối đi bí mật ẩn sau thác nước, con đường tối tăm ấy dẫn vào cái động rất lớn.
Bốn bề sáng rực ánh đuốc, phía trên treo nhiều sinh vật kì lạ, khác thường.
Giữa hang nhiều người xuất hiện.
- Người đến làm gì? - Một giọng nói rè rè thốt lên sau bức tường gồ ghề.
- Ta muốn thỏa thuận với ông!
Cậu lấy tín vật ra đưa cho mấy gã thuộc hạ.
Lúc sau, bức tường di chuyển lộ mặt kẻ bí ẩn.
Người đàn ông thấp bé, da dẻ xanh trông quái dị.
- Thả nhóm người ông bắt!
Lang giơ lọ nước nhỏ xíu trước mặt, nó khiến ông ta sáng mắt lên.
Sự thèm khát thứ trao đổi vô giá mà Lang sở hữu, hắn gật đầu ngay.
- Ta cho bọn thú cưng vào hang rồi, ngươi nhanh chân mới kịp!
Hắn nói một cách lạnh lùng và thích thú, chờ có thế Lang lập tức đi ngay.
Ngập chìm bóng tối mờ ảo, thầy trò Mạnh Hy bắt gặp những đốm sáng đỏ rực trông hết sứ dị thường.
Cảm giác lớp lông tơ chạm lên mặt, Mạnh Hy cảnh giác lùi lại.
Cậu vung kiếm chém, chất dịch nào đó rơi vãi chung quanh.
- Chuyện gì thế?
Tần sư thúc hỏi khi họ đang mò mẫm trong bóng tối.
Ước mơ duy nhất của họ bây giờ là ánh sáng.
- Con chẳng rõ!
Đợi chút! Mạnh Hy chợt nhớ một thứ mà Lang từng đưa cho, cậu vội lấy gói bột ra rắc quanh mình.
Ảo diệu thay, ánh sáng xanh ma mị như xóa tan màn đêm.
Và ngay thời điểm phấn khởi, họ đối diện rắc rối kinh hoàng.
Mấy sinh vật mang những con mắt đỏ khổng lồ.
Nhện!
Quả nhiên người đời nói Đông Hoa chẳng sai.
Từ bé đến giờ, lần đầu tiên họ thấy lũ nhện to thế này.
Hạo Nguyên run rẩy rút kiếm ra, sự sợ hãi biến thành sức mạnh.
Tuy nhiên, Chu sư phụ ngăn cậu.
Có vẻ lũ nhện không định tấn công họ, chúng lẩn quẩn quanh người.
Họ chậm rãi bước tiếp đường hầm, bầy nhện vẫn bò phía sau.
Hạo Nguyên ngờ ngợ công dụng thần thánh loại thuốc chống trùng độc của Lang.
Đi được quãng khá xa lại gặp đường cùng, họ cứ loay hoay mãi.
Bên này, Lang đã vào trong độc đạo nhưng máu từ vết thương chảy ra khá nhiều, cậu cảm thấy choáng váng.
Lang cố cầm cự, cậu uống một viên thuốc để đi tiếp.
Âm thanh nhốn nháo của lũ nhện dội bốn bức tường, Lang bất an cực độ.
Hơn hai canh giờ trôi qua, thầy trò Mạnh Hy chưa biết tính cách nào thoát khỏi đây.
Chu sư phụ và Tần sư thúc im lặng nhìn nhau, lão Nhị cứ gõ lên vách đá tìm cơ quan.
- Nhất định chúng ta sẽ có cách! - Mạnh Hy trấn an mọi người.
- Nếu không phải huynh nói Lang đến đây thì chúng ta sao ra nông nỗi này! - Hạo Nguyên bực tức đấm vô vách.
- Đủ rồi! - Chu sư phụ thở dài.
Phía ngoài, Lang đứng gần bờ đá.
Có một lỗ hỗng khá to chẳng biết bên trong là gì, Lang lấy trong tay áo ra gói bột rồi rải nó xuống.
Thời gian trôi qua, bọn nhện bắt đầu khát máu hơn, chúng tiến dần đến họ.
Hẳn thuốc trừ trùng độc đang giảm tác dụng.
Tình thế căng thẳng, họ chuẩn bị phản kháng cùng mấy tử thần.
Mùi hương kì lạ thoang thoảng, Mạnh Hy nhận ra ngay nhưng chẳng nhớ ở trường hợp nào.
Lũ nhện chợt thay đổi, chúng di chuyển theo mùi hương đó.
Bức tường đột ngột mở, ánh sáng bừng lên khu đất trống giữa rừng.
Cảm giác khá quen thuộc.
Họ kinh ngạc bởi sau khi ra khỏi độc đạo, lối vào biến mất như chưa từng xuất hiện.
Thật chẳng tin nổi, chỉ mới đây thôi họ chạm trán lưỡi hái tử thần.
Giờ ánh trăng vằng vặc trên đỉnh đầu, ngỡ cơn ác mộng kinh hoàng.
- Ồ, các ngươi còn sống à?
Gã ăn mặc kì dị với vết thương ở vai và tay, hắn nhảy xuống khỏi tán cây cổ thụ.
Gác thanh kiếm trên vai, nhìn họ vẻ nghi ngờ.
- Ông là ai? - Hạo Nguyên gằn giọng.
- Xấc xược! Mi đủ tư cách nói chuyện với ta à! - Hắn lớn giọng, Chu sư phụ nheo mắt nhìn.
- Ngươi là người của Phượng Hoàng Tây Phục! - Chu sư phụ nói, hắn cười to lên.
- Hai mươi năm không gặp, sao ngài lại đến chốn thâm sơn cùng cốc này vậy Đại tướng quân?
Mạnh Hy, Hạo Nguyên, Chi Quân nhìn ông.
Tất nhiên họ chưa rõ lai lịch sư phụ mình.
- Có kẻ nói ngài đi tìm cuộn giấy nên ta theo xem thử!
Hắn nói hơi khoa trương, cố công chẳng nhìn thấy Lang.
Nụ cười nham nhở tái diễn, cơ hội để hắn bày trò.
- Ngươi muốn gì? - Tần sư thúc mất kiên nhẫn, Chu sư phụ ghì tay ông lại.
- Ta đang đợi một thằng nhóc tóc dài, mang hai thanh kiếm!
Hạo Nguyên bậm môi nhìn Mạnh Hy.
- Ngươi và hắn có mối liên hệ gì? - Hạo Nguyên nóng nảy, hắn thích thú nhìn vẻ mặt ấy.
Sự thật, câu nói cuối cùng của hắn khiến tất cả sửng sốt khôn cùng.
- Ta phải đi tìm Khương Thập Lang, cậu ấy bận mấy cuộn giấy nên chẳng nán thời gian đùa với các người đâu!
Hắn rời khỏi để lại khoảng lặng trong lòng mọi người.
Mạnh Hy vẫn không thể tin những lời nói đó, cậu nhìn Chu sư phụ nhưng ông lại tránh ánh mắt này.
- Đây là...
Chi Quân nhặt dưới đất lên một cây bút gãy, họ nhận ra ngay.
Hạo Nguyên vội cầm lấy, bên trong có mẩu giấy nhỏ ghi dòng chữ Lang tộc.
Lấy xong cuộn giấy, thủ tiêu đứa trẻ!
- Giống hệt bút tích Khương Thập Lang! - Hạo Nguyên nói trong cổ họng.
Chu sư phụ giật mảnh giấy, tay ông khẽ run.
Tần sư thúc, lão Nhị, Chi Quân, họ tranh nhau xem.
Thứ bằng chứng không khoan nhượng Hạo Nguyên muốn có còn Mạnh Hy thì không!
- Là Lang thật sao? - Tần sư thúc nhăn mặt.
- Đứa trẻ ám chỉ ai? - Hạo Nguyên quát lớn, cậu nắm áo Mạnh Hy - Là An Dĩ! Huynh nghe chưa? Đứa trẻ đó là An Dĩ!
Cơn xúc động nghẹn ngào, Hạo Nguyên khó kiềm chế được nên to tiếng với Mạnh Hy.
Không thể nào! Không thể nào!
Mạnh Hy nghẹn ứ, cậu muốn gào lên thật to nhưng cậu không thể.
Thời khắc ấy, sau bóng tối rừng rậm, bóng dáng quen thuộc của Lang hiện lên dưới ánh trăng.
Chu sư phụ hướng ánh nhìn vào con người cô độc ấy, chỉ là sự xuất hiện lúc này như minh chứng xác thực nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook