Vương Triều Kim Ngọc Quyển 7: Thối Kính
-
Chương 58
Phía Bạch phu nhân. Miễn cho Tôn phó quan làm việc xong bèn ở trong phòng nghỉ ngơi một hồi, sau đó đích thân mang theo hai rương lễ vật đến nhà Đại tư lệnh.
Bà đến đây đã là việc rất quen thuộc, vào cửa hỏi đầy tớ trai, biết Đại phu nhân vẫn luôn đợi trong khách sảnh nhỏ như thường lệ thì đi thẳng tới đó.
Trong khách sảnh đốt lò than, cửa sổ bốn phía phủ những tấm nỉ cũ dày dặn, Bạch phu nhân mới vào đã thấy ấm áp dễ chịu, vừa cởi chiếc khăn choàng lông trên người xuống vừa cười nói với Đại phu nhân: “Chị đúng là biết hưởng phúc.”
Đại phu nhân ăn cơm trưa xong, đang nghiêng người nằm trên ghế lim dim ngủ, nghe được giọng của bà liền mở mắt ra nói: “Trời lạnh như vậy, em chạy qua đây làm gì?”
Bạch phu nhân nói: “Tuyết Lam nó mang cho bác cả, bác gái nó ít thứ. Nó vốn địch đích thân tới, nhưng em thấy nó nhiều việc quá nên chẳng bằng để em qua một chuyến. Thời tiết bây giờ khiến người ta buồn tẻ quá, thừa dịp này qua tâm sự chuyện nhà với chị.”
Vừa nói vừa đến bên cạnh bàn, ngồi xuống.
Đại phu nhân cũng đứng dậy khỏi ghế nằm, ngồi đối diện với bà nói: “Con trai đi xa trở về, trên đường đi vất vả, tội gì bắt nó mang đồ qua?”
Bạch phu nhân nói: “Chẳng qua là làm theo lễ nghĩa thôi.”
Đầy tớ trai dâng bình trà cùng ly trà lên, châm trà nóng cho hai người.
Bạch phu nhân sai hai người đi theo mình khiêng rương đặt xuống đất, mở trước một rương ra xem, phía trong đều là ren ngoại quốc, cúc áo được điêu khắc, dây chuyền trân châu, đủ loại vàng bạc trang sức cùng vật phẩm dành cho phụ nữ.
Chọn mấy món mới lạ bày lên bàn, hai chị em dâu cùng nhau ngắm một lượt.
Sau đó lại thấy một góc trong rương đặt chiếc hộp bằng gỗ đàn hương, phía trên là tấm thiệp do lụa dệt thành rồi viết vài chữ, cột lên hộp.
Lúc ở nhà mình, Bạch phu nhân chưa kiểm tra kỹ từng chiếc rương, bấy giờ cầm tấm thiệp lụa kia lên nhìn mới cười nói: “Cái này là do Mẫn Tân nhà chị nhờ Tuyết Lam mang về cho chị đấy.”
Mở hộp ra, phía trong sáng chói bắt mắt, tất cả đều là đồ trang sức giá trị lớn, ít nhất phải đến mười bảy mười tám món.
Bạch phu nhân không khỏi nói: “Mẫn Tân bận rộn như vậy còn nhớ chuẩn bị những món này cho chị, có thể thấy là trong lòng nó thực sự quan tâm chị.”
Đại phu nhân cười nhạt: “Cũng tạm, giống em nói đấy, chẳng qua chỉ là theo lễ nghĩa. Giờ cha nó vẫn còn, đương nhiên nó phải tỏ ra tôn kính vị đích mẫu như chị một chút, nói đến ruột…”
(Đích mẫu: Mẹ cả)
Chợt thấy màn cửa khẽ động, có người bên ngoài vén rèm lên, một người phụ nữ xinh đẹp tầm ba mươi bốn mươi tuổi đi vào, hóa ra là tam phòng của Đại tư lệnh, Đinh thị.
(Tam phòng: Ý chỉ vợ ba, sau này những người thuộc về vợ ba như con cái, người hầu… đều sẽ được gọi là tam phòng, người của tam phòng)
Đại phu nhân lập tức ngừng lời vừa nói được một nửa lại, nhìn Đinh di nương nói: “Cô tới làm gì?”
Đinh di nương dùng chất giọng Tô Châu cười nói: “Cũng chẳng có chuyện gì, nghe nói Tam phu nhân tới nên dù sao cũng phải đến thăm hỏi mới phải lẽ.”
Bèn chào một câu với Bạch phu nhân, lại tới trước bàn sờ thử ly trà trên bàn: “Trà lạnh rồi, em đổi trà nóng cho hai vị.”
Trước tiên châm một ly cho Đại phu nhân, sau đó cũng châm thêm trà vào ly trà nửa nóng nửa lạnh trước mặt Bạch phu nhân, dùng hai tay dâng lên.
Bạch phu nhân nhận ly nói: “Bảo người làm châm trà là được rồi, tội gì cô phải tự làm?”
Đinh di nương mềm giọng đáp: “Trước mặt những người làm phu nhân như các vị đây, chúng em chẳng phải là người làm hay sao? Nếu em không phục vụ thì đó mới là không hiểu chuyện.”
Đại phu nhân cười nói với Bạch phu nhân: “Em đừng xem thường cô ta, lúc mới vào cửa còn biết điều, giờ thì nghịch ngợm lắm. Bình thường nói chuyện đều là ngươi ngươi ta ta, các người chúng ta. Em tưởng rằng cô ta thực sự vội tới hỏi thăm sức khỏe của em sao? Cô ta có ống nhòm, biết chuyến này em tới nhất định có quà. Xem ra chị thực sự không giữ được chút đồ Tuyết Lam mang về rồi.”
Đinh di nương nói: “Ôi, phu nhân đừng xem thường người khác. Em lại nông cạn vậy sao? Em theo tư lệnh gần hai mươi năm, chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy rồi. Nếu em vẫn cứ quê mùa thất lễ như vậy, chưa bàn đến việc khác, chỉ riêng về phu nhân ngài thôi, thể diện của ngài sẽ chẳng tốt lành gì.”
Đại phu nhân nói: “Nghe thử xem, trả treo đấy. Chị đã bảo cô ta chẳng dễ trêu vào rồi mà.”
Đinh di nương cầu viện với Bạch phu nhân: “Tam phu nhân, ngài cho tôi xin một câu phải đạo đi. Từ lúc tôi bước vào căn phòng này đã từng nói câu nào chọc giận người khác chưa?”
Bạch phu nhân cười nói với Đại phu nhân: “Đó là do xưa nay chị cứ nhân hậu như vậy. Đám di nương không sợ chị. Nếu chị hà khắc với đám đó, sao họ có thể lộng hành bên cạnh chị như vậy. Em biết nguyên tắc của chị, có đồ gì là sẽ phân chia cho mấy cô ta. Nếu vốn đã phải chia thì cần gì phải dùng miệng lưỡi nói nhiều những lời như vậy, chẳng qua là muốn xem trò vui giết thời gian thôi.”
Đại phu nhân thở dài nói: “Em đúng là hiểu ý chị.”
Đang nói, tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà ‘cộp cộp’ truyền tới.
Chốc lát sau, màn cửa vén lên, ba bốn người phụ nữ trang điểm lộng lẫy liên tục đi vào, đám vợ bé của Đại tư lệnh rốt cuộc cũng đến gần như đông đủ.
Vào phòng, tất cả đều nhao nhao hỏi thăm sức khỏe.
Đại phu nhân cười: “Đều tới cũng tốt, khỏi mất công tôi cho người đi gọi. Đồ được tặng đều ở đây, các cô thích cái gì cứ chọn.”
Bà vừa nói vậy, mọi người ngược lại còn xin lỗi, nghiêm chỉnh đứng đó, trên mặt vẫn treo nụ cười.
Vẫn là Đinh di nương mở miệng trước, hỏi dò: “Phu nhân đã chọn trước rồi sao?”
Đại phu nhân nói: “Tôi già rồi, lấy mấy thứ lòe loẹt này để làm yêu tinh yêu quái à? Năm ngoái, số đồ tư lệnh tặng cùng quà biếu của anh em bọn họ cũng không ít, tôi cất giữ mấy thứ đó làm kỷ niệm thôi đã thấy phiền vì không đủ hộp trang sức để chứa rồi. Giờ tôi lấy mấy thứ này cũng chẳng còn chỗ để. Bảo các cô chọn thì các cô cứ chọn đi, dài dòng cái gì. Chẳng lẽ tôi muốn gì lại phải khách khí trước với các cô hay sao?”
Bởi vậy, tất cả mọi người đều tiến lên, nhìn bông tai, dây chuyền trân châu, vòng tay, trâm cài đá quý bày đầy bàn mà hoa cả mắt.
Cầm cái này lên ngắm một chút, cái đó lên sờ một cái.
Vừa thích cái này, lại vừa để ý cái đó.
Đại phu nhân cùng Bạch phu nhân ngồi một bên tự tại nhấp trà, nhìn bọn họ chọn, thỉnh thoảng chỉ điểm một câu: “Lư di nương, tôi nhớ năm nay cô mới may một chiếc sơ mi lụa màu đỏ tươi, chẳng phải sẽ thiếu một chuỗi dây chuyền kết hạt để phối vào sao? Chiếc dây chuyền đá quý này được lắm đấy.”
Chọn đông chọn tây gần nửa tiếng đồng hồ mới tính là chọn xong.
Đại phu nhân hờ hững nhìn, mỗi người đều chọn hai ba món trong số trang sức Bạch Tuyết Lam đưa tới, để lại bốn năm món. Trong bốn năm món đó có một sợi dây chuyền kim cương là quý nhất, chẳng ai dám chọn, hiển nhiên là giữ lại cho bà. Thấy mọi người biết chừng mực, bà bèn hỏi Đinh di nương: “Cô chỉ cần hai món đó sao? Sao không chọn một món cho Bích Man nhà cô?”
(Bích trong ngọc bích, Man trong yểu điệu, uyển chuyển, mềm mại)
Đi di nương cười nói: “Con bé đã lấy chồng rồi, em còn quản được việc ăn mặc trang sức của nó sao?”
Đại phu nhân nói: “Làm mẹ người ta, cho dù con gái có một trăm tuổi đi nữa thì vẫn là thịt trong tim. Cô chọn một món cho con bé đi, đợi lúc cô đến Chân gia thăm nó cũng khiến nó vui mừng.”
Đinh di nương nói: “Phu nhân thương Bích Man như vậy, em còn biết nói gì nữa. Em thay Bích Man cảm ơn phu nhân.”
Vừa nói, ánh mắt vừa đảo qua trên bàn, vui vẻ lấy một đôi bông tai phỉ thúy hình giọt nước.
Bạch phu nhân ở bên cạnh quan sát, hỏi: “Sao không thấy Mai di nương?”
Đại phu nhân nói: “Em còn không hiểu cô ấy à? Cô ấy thích ngồi tĩnh tọa niệm phật hơn cả chị nữa, chưa chắc đã vì chút đồ mà chạy qua bên này đâu.”
Định kéo chuông gọi đầy tớ trai qua mời Mai di nương.
Đinh di nương nói: “Không cần đầy tớ trai đâu, để em đi kéo cổ tới.”
Nói xong lập tức rời đi như một cơn gió.
Chỉ chốc lát sau, quả nhiên đã đưa một người phụ nữ xiêm áo thuần sắc xanh, tuổi chạc năm mươi tới.
Mai di nương chào hỏi Bạch phu nhân, nhìn Đại phu nhân hỏi: “Phu nhân tìm tôi?”
Đại phu nhân nói: “Tuyết Lam bên nhà lão Tam đưa đồ tới, mấy món này là của em.”
Thu hết những món trang sức còn lại trên bàn giao hết vào tay bà.
Mai di nương quét mắt nhìn chung quanh đã thấy trên tay các di nương khác cầm thứ gì, bèn cười nói: “Phu nhân biết sở thích của em rồi, vừa hay món bằng hắc mã não này rất hợp ý em. Món bằng kim cương này, thứ nhất là em không có quần áo thích hợp để phối, thứ nhì là bản thân em cũng không hợp với kim cương lấp lánh. Nhận rồi thì chỉ đặt đó, không nhận thì hơn.”
Nhẹ nhàng đặt chiếc dây chuyền kim cương lên bàn.
Đại phu nhân cười nói: “Chị vừa nói với tam phu nhân là Đinh di nương ngày càng nghịch ngợm. Bây giờ lại kiềm không được phải nói về em đôi câu. Em ấy, em câu nệ quá rồi. Bàn về việc vào cửa, em vào sớm hơn các cô ấy, sao lúc nào cũng buồn lo hoảng sợ vô cớ vậy? Chị không thể để em như ý được, hôm nay nhất định phải ép em.”
Chiếc hộp gỗ đàn tử mà Bạch tổng lý đưa tới vốn bị đóng nắp, bà vừa mở nắp hộp lên, món đồ trang sức sáng chói bên trong lập tức lộ ra, nhất thời khiến ánh mắt của mọi người kinh sợ.
Đại phu nhân nói với Mai di nương: “Em không cần chiếc dây chuyền kim cương kia cũng được. Đây là đồ con trai em cố ý gửi từ thủ đô về cho em, em cầm đi, xem ai dám nói một chữ?”
Mai di nương đáp: “Phu nhân đùa như vậy, em không dám nhận. Nếu Mẫn Tân có gửi gì từ thủ đô về cũng chỉ có thể là gửi cho phu nhân. Nó được phu nhân dạy dỗ từ nhỏ đến lớn, nếu ngay cả chút lễ nghĩa này mà còn không biết thì còn làm tổng lý lo quốc gia đại sự gì nữa? Nên bảo nó đi làm ruộng thì hơn.”
Đại phu nhân nói: “Được rồi. Chị có nuôi dạy nó mười ngàn năm, nó cũng phải biết mình chui từ bụng ai ra. Bảo em cầm thì em cứ cầm đi. Còn cố chấp nữa là chị giận đấy.”
Mai di nương không tiện nói gì thêm, cười chúm chím tiến lên, đang định dùng hai tay bưng hộ, nhưng trong tay lại đã cầm hai món trang sức bằng hắc mã não khi nãy Đại phu nhân cho.
Đinh di nương nhanh tay lẹ mắt nhét mấy món đồ trang sức mình được chia vào tay Lư di nương bên cạnh, đi qua đậy nắp hộp lại, cười nói với Mai di nương. “Để em giúp chị.” Sau đó bưng chiếc hộp lên.
Đại phu nhân dây dưa với đám di nương nửa ngày trời bèn lo mình lơ là với Bạch phu nhân, bà nghiêng đầu qua cười nói với Bạch phu nhân: “Em xem, trên đời còn có chuyện như thế này nữa, chị tặng đồ, người ta còn phải tranh cãi với chị.”
Bạch phu nhân nói: “Mai di nương là người rất khuôn phép. Đây là do chị quản nhà tốt, trên dưới cùng ung dung vui vẻ, thiếp thất không bất hòa, ngày đánh đêm mắng, không giống chỗ kia…”
Bà đang định nói là không giống nhà lão Ngũ, chợt nhớ tới mấy vị di nương tuổi trẻ xốc nổi, rất có thể truyền phong thanh ra ngoài nên bình tĩnh chuyển lời, nói: “Không giống những kẻ không biết lễ độ bên ngoài.”
Đại phu nhân nói: “Có thể cùng vui thế này là do mấy cô ấy làm tốt, mọi người đều an phận thủ thường, cuộc sống trôi qua cùng dễ dàng hơn.”
Mọi người không dám lập tức rời đi, ở bên cạnh góp chuyện một hồi, đổi trà nóng thêm lần nữa cho hai vị phu nhân mới từng người từng người tản đi.
Đại phu nhân chờ khi trong khách sảnh đã không còn người thứ ba mới nhích ghế đến bên cạnh Bạch phu nhân, nhỏ giọng hỏi: “Tên kia… em đã gặp chưa?”
Bà đến đây đã là việc rất quen thuộc, vào cửa hỏi đầy tớ trai, biết Đại phu nhân vẫn luôn đợi trong khách sảnh nhỏ như thường lệ thì đi thẳng tới đó.
Trong khách sảnh đốt lò than, cửa sổ bốn phía phủ những tấm nỉ cũ dày dặn, Bạch phu nhân mới vào đã thấy ấm áp dễ chịu, vừa cởi chiếc khăn choàng lông trên người xuống vừa cười nói với Đại phu nhân: “Chị đúng là biết hưởng phúc.”
Đại phu nhân ăn cơm trưa xong, đang nghiêng người nằm trên ghế lim dim ngủ, nghe được giọng của bà liền mở mắt ra nói: “Trời lạnh như vậy, em chạy qua đây làm gì?”
Bạch phu nhân nói: “Tuyết Lam nó mang cho bác cả, bác gái nó ít thứ. Nó vốn địch đích thân tới, nhưng em thấy nó nhiều việc quá nên chẳng bằng để em qua một chuyến. Thời tiết bây giờ khiến người ta buồn tẻ quá, thừa dịp này qua tâm sự chuyện nhà với chị.”
Vừa nói vừa đến bên cạnh bàn, ngồi xuống.
Đại phu nhân cũng đứng dậy khỏi ghế nằm, ngồi đối diện với bà nói: “Con trai đi xa trở về, trên đường đi vất vả, tội gì bắt nó mang đồ qua?”
Bạch phu nhân nói: “Chẳng qua là làm theo lễ nghĩa thôi.”
Đầy tớ trai dâng bình trà cùng ly trà lên, châm trà nóng cho hai người.
Bạch phu nhân sai hai người đi theo mình khiêng rương đặt xuống đất, mở trước một rương ra xem, phía trong đều là ren ngoại quốc, cúc áo được điêu khắc, dây chuyền trân châu, đủ loại vàng bạc trang sức cùng vật phẩm dành cho phụ nữ.
Chọn mấy món mới lạ bày lên bàn, hai chị em dâu cùng nhau ngắm một lượt.
Sau đó lại thấy một góc trong rương đặt chiếc hộp bằng gỗ đàn hương, phía trên là tấm thiệp do lụa dệt thành rồi viết vài chữ, cột lên hộp.
Lúc ở nhà mình, Bạch phu nhân chưa kiểm tra kỹ từng chiếc rương, bấy giờ cầm tấm thiệp lụa kia lên nhìn mới cười nói: “Cái này là do Mẫn Tân nhà chị nhờ Tuyết Lam mang về cho chị đấy.”
Mở hộp ra, phía trong sáng chói bắt mắt, tất cả đều là đồ trang sức giá trị lớn, ít nhất phải đến mười bảy mười tám món.
Bạch phu nhân không khỏi nói: “Mẫn Tân bận rộn như vậy còn nhớ chuẩn bị những món này cho chị, có thể thấy là trong lòng nó thực sự quan tâm chị.”
Đại phu nhân cười nhạt: “Cũng tạm, giống em nói đấy, chẳng qua chỉ là theo lễ nghĩa. Giờ cha nó vẫn còn, đương nhiên nó phải tỏ ra tôn kính vị đích mẫu như chị một chút, nói đến ruột…”
(Đích mẫu: Mẹ cả)
Chợt thấy màn cửa khẽ động, có người bên ngoài vén rèm lên, một người phụ nữ xinh đẹp tầm ba mươi bốn mươi tuổi đi vào, hóa ra là tam phòng của Đại tư lệnh, Đinh thị.
(Tam phòng: Ý chỉ vợ ba, sau này những người thuộc về vợ ba như con cái, người hầu… đều sẽ được gọi là tam phòng, người của tam phòng)
Đại phu nhân lập tức ngừng lời vừa nói được một nửa lại, nhìn Đinh di nương nói: “Cô tới làm gì?”
Đinh di nương dùng chất giọng Tô Châu cười nói: “Cũng chẳng có chuyện gì, nghe nói Tam phu nhân tới nên dù sao cũng phải đến thăm hỏi mới phải lẽ.”
Bèn chào một câu với Bạch phu nhân, lại tới trước bàn sờ thử ly trà trên bàn: “Trà lạnh rồi, em đổi trà nóng cho hai vị.”
Trước tiên châm một ly cho Đại phu nhân, sau đó cũng châm thêm trà vào ly trà nửa nóng nửa lạnh trước mặt Bạch phu nhân, dùng hai tay dâng lên.
Bạch phu nhân nhận ly nói: “Bảo người làm châm trà là được rồi, tội gì cô phải tự làm?”
Đinh di nương mềm giọng đáp: “Trước mặt những người làm phu nhân như các vị đây, chúng em chẳng phải là người làm hay sao? Nếu em không phục vụ thì đó mới là không hiểu chuyện.”
Đại phu nhân cười nói với Bạch phu nhân: “Em đừng xem thường cô ta, lúc mới vào cửa còn biết điều, giờ thì nghịch ngợm lắm. Bình thường nói chuyện đều là ngươi ngươi ta ta, các người chúng ta. Em tưởng rằng cô ta thực sự vội tới hỏi thăm sức khỏe của em sao? Cô ta có ống nhòm, biết chuyến này em tới nhất định có quà. Xem ra chị thực sự không giữ được chút đồ Tuyết Lam mang về rồi.”
Đinh di nương nói: “Ôi, phu nhân đừng xem thường người khác. Em lại nông cạn vậy sao? Em theo tư lệnh gần hai mươi năm, chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy rồi. Nếu em vẫn cứ quê mùa thất lễ như vậy, chưa bàn đến việc khác, chỉ riêng về phu nhân ngài thôi, thể diện của ngài sẽ chẳng tốt lành gì.”
Đại phu nhân nói: “Nghe thử xem, trả treo đấy. Chị đã bảo cô ta chẳng dễ trêu vào rồi mà.”
Đinh di nương cầu viện với Bạch phu nhân: “Tam phu nhân, ngài cho tôi xin một câu phải đạo đi. Từ lúc tôi bước vào căn phòng này đã từng nói câu nào chọc giận người khác chưa?”
Bạch phu nhân cười nói với Đại phu nhân: “Đó là do xưa nay chị cứ nhân hậu như vậy. Đám di nương không sợ chị. Nếu chị hà khắc với đám đó, sao họ có thể lộng hành bên cạnh chị như vậy. Em biết nguyên tắc của chị, có đồ gì là sẽ phân chia cho mấy cô ta. Nếu vốn đã phải chia thì cần gì phải dùng miệng lưỡi nói nhiều những lời như vậy, chẳng qua là muốn xem trò vui giết thời gian thôi.”
Đại phu nhân thở dài nói: “Em đúng là hiểu ý chị.”
Đang nói, tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà ‘cộp cộp’ truyền tới.
Chốc lát sau, màn cửa vén lên, ba bốn người phụ nữ trang điểm lộng lẫy liên tục đi vào, đám vợ bé của Đại tư lệnh rốt cuộc cũng đến gần như đông đủ.
Vào phòng, tất cả đều nhao nhao hỏi thăm sức khỏe.
Đại phu nhân cười: “Đều tới cũng tốt, khỏi mất công tôi cho người đi gọi. Đồ được tặng đều ở đây, các cô thích cái gì cứ chọn.”
Bà vừa nói vậy, mọi người ngược lại còn xin lỗi, nghiêm chỉnh đứng đó, trên mặt vẫn treo nụ cười.
Vẫn là Đinh di nương mở miệng trước, hỏi dò: “Phu nhân đã chọn trước rồi sao?”
Đại phu nhân nói: “Tôi già rồi, lấy mấy thứ lòe loẹt này để làm yêu tinh yêu quái à? Năm ngoái, số đồ tư lệnh tặng cùng quà biếu của anh em bọn họ cũng không ít, tôi cất giữ mấy thứ đó làm kỷ niệm thôi đã thấy phiền vì không đủ hộp trang sức để chứa rồi. Giờ tôi lấy mấy thứ này cũng chẳng còn chỗ để. Bảo các cô chọn thì các cô cứ chọn đi, dài dòng cái gì. Chẳng lẽ tôi muốn gì lại phải khách khí trước với các cô hay sao?”
Bởi vậy, tất cả mọi người đều tiến lên, nhìn bông tai, dây chuyền trân châu, vòng tay, trâm cài đá quý bày đầy bàn mà hoa cả mắt.
Cầm cái này lên ngắm một chút, cái đó lên sờ một cái.
Vừa thích cái này, lại vừa để ý cái đó.
Đại phu nhân cùng Bạch phu nhân ngồi một bên tự tại nhấp trà, nhìn bọn họ chọn, thỉnh thoảng chỉ điểm một câu: “Lư di nương, tôi nhớ năm nay cô mới may một chiếc sơ mi lụa màu đỏ tươi, chẳng phải sẽ thiếu một chuỗi dây chuyền kết hạt để phối vào sao? Chiếc dây chuyền đá quý này được lắm đấy.”
Chọn đông chọn tây gần nửa tiếng đồng hồ mới tính là chọn xong.
Đại phu nhân hờ hững nhìn, mỗi người đều chọn hai ba món trong số trang sức Bạch Tuyết Lam đưa tới, để lại bốn năm món. Trong bốn năm món đó có một sợi dây chuyền kim cương là quý nhất, chẳng ai dám chọn, hiển nhiên là giữ lại cho bà. Thấy mọi người biết chừng mực, bà bèn hỏi Đinh di nương: “Cô chỉ cần hai món đó sao? Sao không chọn một món cho Bích Man nhà cô?”
(Bích trong ngọc bích, Man trong yểu điệu, uyển chuyển, mềm mại)
Đi di nương cười nói: “Con bé đã lấy chồng rồi, em còn quản được việc ăn mặc trang sức của nó sao?”
Đại phu nhân nói: “Làm mẹ người ta, cho dù con gái có một trăm tuổi đi nữa thì vẫn là thịt trong tim. Cô chọn một món cho con bé đi, đợi lúc cô đến Chân gia thăm nó cũng khiến nó vui mừng.”
Đinh di nương nói: “Phu nhân thương Bích Man như vậy, em còn biết nói gì nữa. Em thay Bích Man cảm ơn phu nhân.”
Vừa nói, ánh mắt vừa đảo qua trên bàn, vui vẻ lấy một đôi bông tai phỉ thúy hình giọt nước.
Bạch phu nhân ở bên cạnh quan sát, hỏi: “Sao không thấy Mai di nương?”
Đại phu nhân nói: “Em còn không hiểu cô ấy à? Cô ấy thích ngồi tĩnh tọa niệm phật hơn cả chị nữa, chưa chắc đã vì chút đồ mà chạy qua bên này đâu.”
Định kéo chuông gọi đầy tớ trai qua mời Mai di nương.
Đinh di nương nói: “Không cần đầy tớ trai đâu, để em đi kéo cổ tới.”
Nói xong lập tức rời đi như một cơn gió.
Chỉ chốc lát sau, quả nhiên đã đưa một người phụ nữ xiêm áo thuần sắc xanh, tuổi chạc năm mươi tới.
Mai di nương chào hỏi Bạch phu nhân, nhìn Đại phu nhân hỏi: “Phu nhân tìm tôi?”
Đại phu nhân nói: “Tuyết Lam bên nhà lão Tam đưa đồ tới, mấy món này là của em.”
Thu hết những món trang sức còn lại trên bàn giao hết vào tay bà.
Mai di nương quét mắt nhìn chung quanh đã thấy trên tay các di nương khác cầm thứ gì, bèn cười nói: “Phu nhân biết sở thích của em rồi, vừa hay món bằng hắc mã não này rất hợp ý em. Món bằng kim cương này, thứ nhất là em không có quần áo thích hợp để phối, thứ nhì là bản thân em cũng không hợp với kim cương lấp lánh. Nhận rồi thì chỉ đặt đó, không nhận thì hơn.”
Nhẹ nhàng đặt chiếc dây chuyền kim cương lên bàn.
Đại phu nhân cười nói: “Chị vừa nói với tam phu nhân là Đinh di nương ngày càng nghịch ngợm. Bây giờ lại kiềm không được phải nói về em đôi câu. Em ấy, em câu nệ quá rồi. Bàn về việc vào cửa, em vào sớm hơn các cô ấy, sao lúc nào cũng buồn lo hoảng sợ vô cớ vậy? Chị không thể để em như ý được, hôm nay nhất định phải ép em.”
Chiếc hộp gỗ đàn tử mà Bạch tổng lý đưa tới vốn bị đóng nắp, bà vừa mở nắp hộp lên, món đồ trang sức sáng chói bên trong lập tức lộ ra, nhất thời khiến ánh mắt của mọi người kinh sợ.
Đại phu nhân nói với Mai di nương: “Em không cần chiếc dây chuyền kim cương kia cũng được. Đây là đồ con trai em cố ý gửi từ thủ đô về cho em, em cầm đi, xem ai dám nói một chữ?”
Mai di nương đáp: “Phu nhân đùa như vậy, em không dám nhận. Nếu Mẫn Tân có gửi gì từ thủ đô về cũng chỉ có thể là gửi cho phu nhân. Nó được phu nhân dạy dỗ từ nhỏ đến lớn, nếu ngay cả chút lễ nghĩa này mà còn không biết thì còn làm tổng lý lo quốc gia đại sự gì nữa? Nên bảo nó đi làm ruộng thì hơn.”
Đại phu nhân nói: “Được rồi. Chị có nuôi dạy nó mười ngàn năm, nó cũng phải biết mình chui từ bụng ai ra. Bảo em cầm thì em cứ cầm đi. Còn cố chấp nữa là chị giận đấy.”
Mai di nương không tiện nói gì thêm, cười chúm chím tiến lên, đang định dùng hai tay bưng hộ, nhưng trong tay lại đã cầm hai món trang sức bằng hắc mã não khi nãy Đại phu nhân cho.
Đinh di nương nhanh tay lẹ mắt nhét mấy món đồ trang sức mình được chia vào tay Lư di nương bên cạnh, đi qua đậy nắp hộp lại, cười nói với Mai di nương. “Để em giúp chị.” Sau đó bưng chiếc hộp lên.
Đại phu nhân dây dưa với đám di nương nửa ngày trời bèn lo mình lơ là với Bạch phu nhân, bà nghiêng đầu qua cười nói với Bạch phu nhân: “Em xem, trên đời còn có chuyện như thế này nữa, chị tặng đồ, người ta còn phải tranh cãi với chị.”
Bạch phu nhân nói: “Mai di nương là người rất khuôn phép. Đây là do chị quản nhà tốt, trên dưới cùng ung dung vui vẻ, thiếp thất không bất hòa, ngày đánh đêm mắng, không giống chỗ kia…”
Bà đang định nói là không giống nhà lão Ngũ, chợt nhớ tới mấy vị di nương tuổi trẻ xốc nổi, rất có thể truyền phong thanh ra ngoài nên bình tĩnh chuyển lời, nói: “Không giống những kẻ không biết lễ độ bên ngoài.”
Đại phu nhân nói: “Có thể cùng vui thế này là do mấy cô ấy làm tốt, mọi người đều an phận thủ thường, cuộc sống trôi qua cùng dễ dàng hơn.”
Mọi người không dám lập tức rời đi, ở bên cạnh góp chuyện một hồi, đổi trà nóng thêm lần nữa cho hai vị phu nhân mới từng người từng người tản đi.
Đại phu nhân chờ khi trong khách sảnh đã không còn người thứ ba mới nhích ghế đến bên cạnh Bạch phu nhân, nhỏ giọng hỏi: “Tên kia… em đã gặp chưa?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook