Vương Triều Kim Ngọc Quyển 7: Thối Kính
-
Chương 4
Ngày hôm sau, trời đột nhiên trở lạnh. Tuyên Hoài Phong bị Bạch Tuyết Lam lôi từ trong chăn ra, y vẫn mơ mơ màng màng dụi mắt.
Ngồi bên mép giường ngây người một lúc, thấy quần áo xuất hành đã được lấy ra, đặt chỉnh tề trên tay mình; Bạch Tuyết Lam còn sớm sai đầy tớ trai lau đôi giày da đen bóng loáng đem tới, nên Tuyên Hoài Phong cũng chẳng thể tiếp tục bất động nữa, đành phải xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc ra khỏi cửa thì thình lình bị Bạch Tuyết Lam ôm lấy, hôn một cái, trêu ghẹo: “Rốt cuộc cháu dâu xấu xí cũng ra mắt người lớn trong nhà rồi, đúng không nhỉ?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Em là cháu dâu xấu xí đấy hả?”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Đẹp trai lắm. Ai dám bảo em không tốt một tiếng, anh sẽ xé xác hắn ra đem chấm tương ăn sạch.”
Tuyên Hoài Phong đưa tay đẩy mặt hắn ra: “Xin lỗi nhé, sự trung thực của anh đã rớt mất rồi. Tối hôm qua ai bảo tắm xong sẽ đi ngủ luôn? Sao mà chỉ chớp mắt mà anh đã ở trong bồn tắm…”
Lời còn chưa dứt, bản thân ngược lại còn đỏ mặt trước, cầm quần áo đã chuẩn bị sẵn trên giường, mặc từng món vào.
Tối qua Bạch Tuyết Lam nuốt lời nên đại khái cũng hơi chột dạ, hắn không hề tranh cãi mà ngậm cười đứng bên cạnh đưa quần dâng áo cho Tuyên Hoài Phong. Chờ Tuyên Hoài Phong mặc chiếc áo khoác lông cừu xong, hắn lại mang một chiếc khăn quàng trắng tới, tự tay quấn lên cho người yêu.
Hai người cùng ăn sáng, ra đến cửa thì Tống Nhâm đã chờ bên cạnh chiếc Lincoln từ lâu.
Vừa thấy bọn họ liền tiến lên đón: “Tính ra, nếu một lúc nữa vẫn chưa thấy người ra, tôi sẽ phải vào trong mời ra đấy.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Còn cách Sơn Đông mấy ngàn dặm mà anh đã sốt ruột như kiến bò chảo nóng thế này rồi à? Muốn gặp vợ con cũng đâu cần nôn nóng thế.”
Tông Nhâm ngượng ngùng cười hì hì: “Tôi thế này là sợ lỡ tàu ấy mà. Tổng trưởng, mời lên xe.”
Mở cửa xe.
Lên xe rồi Tuyên Hoài Phong mới cảm thấy lạ, hỏi Bạch Tuyết Lam: “Sao không thấy hành lý đâu vậy?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh đã dặn Tôn phó quan dẫn mấy người đưa hành lý đến ga tàu trước rồi. Chẳng lẽ lại chờ đến bây giờ mới đưa ra sao?”
Ga tàu ở thủ đô chưa bao giờ yên tĩnh cả, dù sớm hay muộn đều là cảnh người chen chúc người, tựa hồ mọi hành khách trên thế gian đều vội vội vàng vàng muốn xuất phát lên đường. Đứng từ xa nhìn tới cửa ga sẽ thấy toàn đầu người đếm mãi không hết. Nào là đám học sinh trẻ tuổi xách giỏ mây, các cặp vợ chồng mặc đồ tây hợp mốt, các vị phụ huynh bế con dắt cháu. Họ ở khắp nơi, lướt qua sát cạnh nhau, chẳng ai để ý đến ai.
Một số người thì không biết vì lý do gì mà không có chỗ nào để đi, họ nhặt báo cũ trải dưới đất, chất hành lý lên trên rồi tựa vào đó, mặc mọi người chung quanh rồi ngủ ngon lành, rất có tư thế: “Ai ai cũng tỉnh, chỉ mình ta mơ màng”.
Chung quanh còn nhiều người lao động, trời rất lạnh mà chỉ mặc một chiếc áo may ô rách rưới, tay cầm sợi dây cùng đòn gánh, luôn sẵn sàng tìm mối làm ăn. Xe Lincoln vừa đỗ trước cửa ga tàu thì một đám người nhao nhao xông tới, tranh nhau hò hét: “Tiên sinh, tiên sinh, để tôi xách hành lý cho ngài, một mao tiền hai rương lớn! Sẽ đưa đến tận cửa khoang xe cho ngài!”
Đám hộ binh nào cho bọn họ lại gần hai người Tuyên Bạch, tất cả đã hình thành một vòng vây quanh xe hơi, ai dám đến gần một chút sẽ hung hãn đẩy một cái: “Xa ra một chút! Đụng trúng tổng trưởng nhà chúng tao thì sẽ nhốt đám mày vào ngục mẹ nó hết!”
(Nguyên văn là lồng chim. Câu này là câu nói tục nhé cả nhà)
Trừ những người khuân vác ở gần thì ngay cả những người đi lướt qua xe cũng đều bị bọn họ đẩy cho lảo đảo.
Tuyên Hoài Phong vừa xuống xe, thấy hộ binh ngang ngược như vậy, y vừa định lên tiếng thì Tống Nhâm đã cướp lời mắng trước: “Cái đám khốn nạn mất dạy này, đã bảo bao nhiêu lần rồi, Tuyên phó quan là người nhã nhặn lịch sự. Có ngài ấy ở đây thì lịch sự chút cho tôi!”
Tuyên Hoài Phong nghe mấy chữ “có ngài ấy ở đây” thật xuất sắc đáng khen, nhưng lại không tiện nói gì, chỉ có thể khẽ cười khổ với Bạch Tuyết Lam.
Đám hộ binh bị mắng thì quả nhiên bớt bớt lại, không xô đẩy mắng mỏ người đi đường nữa, cầm súng trường bảo vệ, mở một con đường giữa quần chúng vây quanh cho Tuyên Bạch.
Bước qua cánh cổng sắt lớn của ga tàu, đi tiếp vào trong là một đại sảnh rộng rãi để chờ xe. Ở đây cũng đầy ắp người. Sau khi Bạch tổng lý lên nắm quyền đã từng trích một khoản tiền trong ngân sách để tu sửa các công trình công cộng ở thủ đô, tuy bị đám quan viên nuốt hơn phân nửa, song vẫn còn một chút được dùng đúng mục đích. Cho nên, đại sảnh này được trang hoàng khá sạch đẹp, hai bên đặt nhiều ghế gỗ, hành khách mệt mỏi có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, hơn nữa còn có thể uống một ly nước miễn phí.
Bằng vào thân phận, tất nhiên Bạch Tuyết Lam không cần chờ ở đây, đoàn người băng qua đại sảnh, đi thẳng vào sân ga.
Tuyên Hoài Phong vừa đi vừa xuyên qua khe hở giữa các hộ binh mà nhìn ra bên ngoài, thấy sân ga ở tuyến đường sắt này vắng vẻ, sân ga tuyến đường sắt bên cạnh thì có một hàng tàu hỏa đang đỗ lại, rất nhiều người xách hành lý vội vàng chạy về phía bên kia, y đoán có lẽ hôm nay bọn họ cũng sẽ lên chuyến xe đó.
Ánh mắt y lơ đãng nhìn về phía cách đó không xa rồi chợt sửng sốt.
Trong đám người đó có hai người ăn mặc kiểu nhân viên các tiệm buôn đồ tây đang cật lực xách hành lý, phía sau bọn họ là một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục, hai tay trống trơn, nom bộ dạng có vẻ vừa xuống khỏi tàu hỏa. Gương mặt người đàn ông nọ tuấn tú, thế nhưng lại như vừa trải qua một phen dày vò, sắc mặt phủ một tầng tiêu điều.
Người đó không phải Lâm Kỳ Tuấn thì còn là ai vào đây nữa?
Vô cùng trùng hợp, chắc hẳn Lâm Kỳ Tuấn bị động tĩnh đám hộ binh mở đường hấp dẫn sự chú ý. Khoảnh khắc Tuyên Hoài Phong nhìn thấy hắn, ánh mắt hắn cũng đang nhìn về phía này. Giữa không trung, ánh mắt của hai người vừa vặn chạm phải nhau.
Tuyên Hoài Phong mím môi, định chào hỏi hắn lại bỗng nhiên nhớ ra Bạch Tuyết Lam rất so đo mấy chuyện này. Y không muốn thêm chuyện, nên dù đôi môi mấp máy mấy lần nhưng không phát ra âm thanh, ngược lại còn đảo mắt về phía Bạch Tuyết Lam.
Hành động ấy rơi vào mắt Lâm Kỳ Tuấn, nét vui mừng vừa dâng lên trên gương mặt hắn lập tức tản đi.
Hóa ra phía Bạch Tuyết Lam cũng đã phát hiện Lâm Kỳ Tuấn. Hắn dường như không phát hiện chút do dự của Tuyên Hoài Phong, ngược lại còn tỏ ra rất thản nhiên, đi thẳng về phía Lâm Kỳ Tuấn.
Hắn đã đi qua, Tuyên Hoài Phong cũng chẳng do dự gì liền đi theo.
Đến gần Lâm Kỳ Tuấn, Bạch Tuyết Lam đưa tay bắt tay với hắn, tự nhiên sảng khoái nói: “Mới tới à?”
Lâm Kỳ Tuấn đáp: “Đúng vậy.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Tôi đang định đưa Hoài Phong về quê một chuyến. Xui quá, cậu mới về thì bọn tôi chuẩn bị đi. Cái này gọi là hữu duyên vô phận đấy, tiếc quá.”
Lời này lồ lộ ý, Tuyên Hoài Phong đứng cạnh nghe vậy thì không khỏi lúng túng vô cùng, trong đầu cũng nghĩ chắc hẳn Lâm Kỳ Tuấn cũng rất khó xử, y bất giác nhìn trộm hắn.
Lâm Kỳ Tuấn nở nụ cười, nụ cười vừa cay đắng vừa bi ai, nhàn nhạt nói: “Cậu vẫn cứ thích nói đùa như thế, cái điển cố hữu duyên vô phận này không thể dùng cho tôi với cậu được. Lại nói, tôi nghĩ đây chỉ là tạm thời thôi, chẳng lẽ cậu đưa cậu ấy đi rồi thì cả đời sẽ không đưa về nữa? Có điều, tôi rất hâm mộ cậu, trở về quê một chuyến mà cũng mang theo một phó quan, dọc theo đường đi xảy ra chuyện gì cũng có người phối hợp chăm nom.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt dừng trên người Tuyên Hoài Phong.
Chẳng hiểu tại sao, bị ánh nhìn này đáp tới, Tuyên Hoài Phong thầm kinh hãi, song e sợ người khác biết mình lúng túng nên y càng tỏ ra ung dung, lẳng lặng đối mặt với Lâm Kỳ Tuấn vài giây, ánh mắt hơi dời xuống rồi dừng lại ở tấm lụa đen trên bộ âu phục của hắn. Nhớ ra nhà hắn đang có tang sự, y bèn mở miệng ân cần nói: “Anh hãy nén đau thương lại nhé. Đợt trước em có gọi một cuộc điện thoại về Quảng Đông, nhờ vả thầy Trương trước kia dạy chúng ta mua một vòng hoa đưa đến vào hôm hạ táng bác gái, không biết anh có nhận được không?”
Lâm Kỳ Tuấn chăm chú nhìn Tuyên Hoài Phong, khẽ nói: “Anh nhận được vòng hoa rồi. Em tỉ mỉ như vậy khiến anh rất cảm kích. Anh còn tưởng rằng…”
Lời nói một nửa, trong lòng hắn như gợi lên sóng lớn, giọng có chút nghẹn ngào nên im bặt, chỉ đặt đầu ngón tay lên chiếc khăn lụa đen, vuốt nhẹ như đang tự nhớ lại chuyện gì đó.
Bạch Tuyết Lam hoàn toàn không để ý đến cảnh tượng này, thấy hai người trầm mặc, hắn bèn bình thản hỏi Lâm Kỳ Tuấn: “Lệnh đường qua đời quá đột ngột, tôi và Hoài Phong nghe mà hoảng hốt. Nghe nói là bị ngã?”
Chẳng biết nhớ tới điều gì, nét mặt Lâm Kỳ Tuấn chợt thấm ra vẻ đau khổ xen lẫn hối hận. Vẻ mặt ấy chỉ diễn ra thoáng chốc rồi lại bị ẩn giấu, hắn gật đầu đáp: “Đúng thế. Bà ấy thích dậy sớm rồi ra ban công ngồi uống trà, ai ngờ ban công tích sương, mặt đất trơn trượt, bà không để ý nên té ngã. Trời lúc đó còn sớm nên không có ai, đến khi tôi phát hiện, vội vàng đưa bà đến bệnh viện thì đã… không còn kịp nữa rồi…”
Bạch Tuyết Lam thở dài nói: “Người lớn tuổi ấy, không cẩn thận một chút là xảy ra chuyện ngay.”
Lâm Kỳ Tuấn cười khổ. “Đúng vậy. Tôi cứ luôn tự oán trách bản thân. Nếu tôi lúc nào cũng ở bên mẹ, để ý đến bà một chút thì chưa chắc đã xảy ra chuyện đau lòng thế này.”
Tuyên Hoài Phong vội vàng nói chen vào: “Kỳ Tuấn, anh đừng nghĩ nhiều. Tuyết Lam không chỉ trích anh bất cẩn đâu, trước giờ anh ấy nói năng đều không chịu suy nghĩ trước gì hết.”
Ánh mắt Lâm Kỳ Tuấn lại đặt lên người Tuyên Hoài Phong. Trong ánh mắt thêm vài phần cảm khái.
Tuyên Hoài Phong ngẩn ra, biết hai chữ “Tuyết Lam” này mình thốt ra không ổn nên âm thầm trách bản thân lỡ lời, y liếc Bạch Tuyết Lam một cái lại thấy hắn đang thản nhiên nhìn mình, trên gương mặt khá phong độ kia là nụ cười mỉm, quả thực có phần đáng ghét.
Lúc này, phía ban công vang lên tiếng còi kéo dài, đại khái là tàu sắp vào bến.
Bạch Tuyết Lam nhìn lên chiếc đồng hồ vàng ngoại quốc trên cổ tay. “Chúng ta nên đi thôi.”
Chào hỏi Lâm Kỳ Tuấn xong bèn dẫn Tuyên Hoài Phong đi.
Còn Lâm Kỳ Tuấn ở phía sau trông theo bóng lưng bọn họ như thế nào, buồn bã tịch mịch như thế nào thì hắn chẳng thèm để ý.
Lúc đến sân ga đối diện thì ở đây đã có rất nhiều người, tay họ quơ tấm vé, chen chúc nhau ở cửa toa tàu hỏa. Mỗi toa tàu đều có một nhân viên, kiểm tra từng người một rồi mới để họ lên tàu.
Trước cửa toa tàu hạng ba chen chúc nhiều người nhất, đi về phía trước nữa là toa hạng hai, hạng nhất, người cũng ít dần. Thấp thoáng ở vị trí xa nhất là toa tàu màu sắc khá hẳn so với những toa khác, một màu xanh da trời mới toanh.
Nhìn Bạch Tuyết Lam hiên ngang đi về phía trước, đương nhiên là đi về phía khoang xe màu xanh da trời kia, Tuyên Hoài Phong không khỏi hỏi: “Là khoang xe màu xanh da trời kia à?”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Đương nhiên là khoang xanh da trời đó rồi. Từ thủ đô đến Sơn Đông đâu có gần, chẳng lẽ người như chúng ta lại đi ngồi ở mấy khoang hạng nhất vừa cứng vừa hôi kia à?”
Tuyên Hoài Phong không tán thành: “Theo anh nói thì khoang hạng nhất vừa cứng vừa hôi, vậy chẳng phải khoang hạng ba tồi tàn cùng cực hay sao? Loại khoang xe màu da trời này chỉ nhập mấy chục chiếc từ nước ngoài về, hiện tại đều dùng cho công vụ chính phủ. Có phải anh tư dụng khoang xe công vụ của tổng lý không? Thế này thì xa hoa quá rồi, hơn nữa lại là lạm dụng của công. Kiểu này sẽ khơi lên điều tiếng cho báo chí dư luận, khơi lên sóng gió đấy.”
Bạch Tuyên Lam thành thục nói: “Em bớt lo lắng đi, chẳng lẽ anh lại sợ đám ký giả ở mấy tờ báo cỏn con kia à. Huống hồ lần này anh họ cũng muốn anh thuận đường đến Lịch Thành, Chương Khưu kiểm tra tình hình đám giặc cướp. Thế này chẳng phải là đi công vụ sao?”
Đang nói, không biết tiếng phụ nữ sợ hãi kêu thét bỗng nhiên từ nơi nào vọng đến, sau lại có người tri hô “Mau bắt lấy nó!”, đám đông trở nên hỗn loạn.
Tống Nhâm không biết chuyện gì phát sinh nên phái hộ binh bảo vệ hai người. Một đứa trẻ bẩn thỉu đột nhiên xông ra khỏi đám đông như một mũi tên, nhưng nó luống cuống thế nào lại lủi thẳng đến chỗ Tuyên Bạch.
Còn chưa tới bên cạnh thì một tuần cảnh vừa vặn ngăn lại, vươn tay tát một cái khiến đứa trẻ ngã xuống đất, chửi: “Có mẹ sinh không có cha dạy. Để xem có đánh chết mày hay không?” Giơ chân lên định đá tiếp.
Tuyên Hoài Phong vội vàng quát lên: “Dừng tay! Ban ngày ban mặt mà anh đánh một đứa trẻ như thế hả?”
Tuần cảnh nghe vậy bèn quay đầu nhìn, thấy Tuyên Hoài Phong quần áo chỉnh tể, phong thái tuấn tú, biết không phải là người thường nên gương mặt hùng hổ vội đổi thành vui vẻ. “Ngài hiểu lầm rồi. Đừng thấy nó nhỏ tuổi mà coi thường. Nó là thằng nhóc chuyên móc túi đó.”
Tuyên Hoài Phong quan sát thoáng qua, đứa trẻ kia bị tát đến nỗi khóe miệng chảy máu, nằm trên mặt đất, bàn tay thõng trên mặt đất còn nắm một ví tiền nửa mới nửa cũ, cho nên tuần cảnh đúng là không nói dối.
Tuyên Hoài Phong nói: “Kể cả thế thì cũng không thể đánh đập như vậy được.”
Tuần cảnh cười nói: “Tiên sinh từ bi, nếu ngài đã lên tiếng thì tôi không đánh nó nữa. Nhưng mà nó hay móc túi mọi người ở ga tàu hỏa lắm, sau này kiểu gì vẫn sẽ ăn đòn thôi. Chúng tôi đánh còn biết nặng nhẹ, chứ mấy người bị trộm tiền thì hận đám móc túi này lắm, bắt được có khi còn đánh chết ấy chứ. Mỗi năm không biết bao tên bị đánh đến chết nữa.”
Lúc này, một cô gái vẻ mặt vô cùng sốt ruột len ra khỏi đám người, thấy ví tiền trên đất thì thở phào nhẹ nhõm nói: “Đây rồi.”
Cô gái cúi người nhặt ví tiền, quay đầu thấy đứa trẻ kia còn khiếp sợ cuộn tròn người trên mặt đất thì không khỏi thương hại, tiến tới đỡ nó dậy, lấy khăn lau máu tươi bên khóe miệng nó, than thở: “Tuổi của em nên đi học mới đúng. Nhà em còn người lớn không? Nếu còn thì về nói với người lớn là ngoại thành có một trường tiểu học tên Tân Sinh dành cho trẻ em nghèo đi học, không thu học phí, còn có cơm ăn, bảo họ đưa em đến đó đi. Tiếc là giờ chị phải lên tàu rồi, không thể dẫn đường cho em được, bằng không chị thực sự muốn đưa em tới đó.”
Nghe giọng nói này, Tuyên Hoài Phong chợt cảm thấy quen thuộc, cẩn thận quan sát thì chẳng phải là vị nữ hiệu trưởng xinh đẹp của trường tiểu học Tân Sinh hay sao? Y không khỏi tiến lên gọi: “Đới tiểu thư.”
Đới Vân ngẩng đầu thấy y thì vội vàng đứng dậy, gật đầu đáp lễ: “Tuyên tiên sinh, trùng hợp quá.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Cô bị trộm sao?”
Đới Vân đáp: “Đúng là tôi đó. Ai cũng bảo trị an ở ga tàu loạn lắm, nhưng tôi không ngờ lại đến mức này. Đều do tôi bất cẩn cả.”
Ánh mắt chuyển tới Bạch Tuyết Lam bên cạnh Tuyên Hoài Phong thì lại có phần xấu hổ, gò má hiện lên chút ửng đỏ.
Bạch Tuyết Lam cũng cười mỉm gật đầu: “Đới tiểu thư.”
Nhóc móc túi nhân lúc bọn họ nói chuyện thì xoay người định chạy, bị tuần cảnh nắm lấy cổ áo phía sau, quát ầm lên: “Hừm! Hử! Mày còn không chịu ngoan ngoãn à? Tao có thể không đánh mày, nhưng kiểu gì cũng phải mang mày về phòng tuần bộ, bằng không mày lại thói nào tật nấy.”
Có vẻ đứa trẻ đã từng đến phòng tuần bộ nên hết sức e ngại, càng giãy giụa mạnh hơn. Thế nhưng nó vừa gầy vừa yếu, trông như con gà con bị tóm trong tay tuần cảnh. Thấy chạy không khỏi, nó oa lên một tiếng, khóc òa.
Gương mặt Tuyên Hoài Phong lộ vẻ thương tiếc, nhưng nghĩ đến việc tuần cảnh bắt đứa nhóc móc túi là chuyện hiển nhiên, y thực sự không tiện vì tình cảm riêng mà muốn người khác làm việc trái pháp luật.
Bạch Tuyết Lam nhận ra ý định của y bèn gọi tuần cảnh tới, tùy tiện rút hai tờ tiền trong túi ra, đưa cho hắn rồi nói: “Thằng nhóc con bé tí thế này, anh đưa đến phòng tuần bộ rồi cũng đâu thể bắt đi lao động, đã thế còn phải hầu vài bữa cơm, thiệt lắm. Anh cầm số tiền này đưa nó đến bệnh viện, tìm bác sĩ khám qua cho nó. Nếu không đáng ngại thì đưa nó đến trường tiểu học Tân Sinh ở ngoại thành. Không cần hỏi người lớn trong nhà nó đâu. Để cho nó ra ngoài móc túi kiếm sống thì đám người lớn đấy cũng chẳng ra gì, chắc hẳn cũng là đám gian manh hết.”
Tống Nhâm đứng bên cạnh nói: “Lời tổng trưởng nói sảng khoái thẳng thắn lắm, người lớn nhà nào lại để con cái ra ngoài móc túi chứ? Trên đời này mà có người như vậy thì không xứng làm cha làm mẹ.”
Tuần cảnh thấy Tống Nhâm gọi chức vụ “tổng trưởng” cao như thế thì lập tức bỏ ý định đưa đứa trẻ đến phòng tuần bộ, cung kính trả lời: “Vâng, vâng.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Nếu sau khi đến bác sĩ khám xong mà số tiền này còn thừa thì anh đừng có nuốt lấy đấy, đưa cho đứa bé này để nó có tiền mua ít thức ăn với quần áo. Tôi phái người ta đi làm việc thì chắc chắn sẽ không bạc đãi. Đây là phí khổ cực của anh.”
Đưa tay vào trong túi rút thêm hai tờ tiền nữa. Hắn chẳng thèm nhìn đã đưa luôn cho tuần cảnh.
Tiền hắn để trên người đương nhiên toàn tờ mệnh giá lớn.
Bỗng nhiên nhận được phí khổ cực còn nhiều hơn hai tháng lương, tuần cảnh không kiềm được nụ cười, gãi gãi cái mũ tuần cảnh trên đầu nói: “Sao tôi lại không biết xấu hổ mà nhận tiền của ngài chứ? Ngài đang làm việc thiện mà. Thật ra tôi vẫn luôn đồng tình với mấy đứa bé như thế này.”
Với nói vừa nhét tiền vào trong người, cầm bàn tay nho nhỏ bẩn thỉu của đứa trẻ, ôn tồn nói: “Đừng sợ, đi theo chú. Chờ đi khám bệnh xong, chú sẽ mời cháu ăn mấy cái bánh bao thịt nóng hổi. Cháu có phúc lắm đấy.”
Bạch Tuyết Lam gọi hắn lại: “Chờ chút, anh biết làm sao đến được trường tiểu học Tân Sinh không?”
Tuần cảnh dừng chân, cười ngượng đáp: “Đúng rồi, tôi không biết đi thế nào hết. Ngài cho tôi địa chỉ đi, tôi sẽ ghi nhớ rồi đưa nó đến đó.”
Bạch Tuyết Lam đảo mắt về phía Đới Vân.
Thấy Bạch Tuyết Lam cư xử ung dung hào phóng, mỗi lời nói mỗi hành động đều ẩn chứa vẻ quyến rũ đặc biệt ở phái nam, đôi mắt cô bất tri bất giác ngừng trên cơ thể hắn. Bỗng nhiên bị ánh mắt hắn quét qua, trái tim cô chợt run lên rồi mới lấy lại tinh thần, vội vàng báo địa chỉ trường học cho tuần cảnh, dặn dò: “Chỗ đó hẻo lánh, rất khó tìm. Nếu anh không tìm được thì hỏi mấy gia đình nông dân gần đó. Đến đó rồi thì nhớ nói tìm hiệu phó Đới Dân.”
Tuần cảnh đồng ý, lập tức dẫn đứa trẻ kia đi.
Lúc này, tiếng còi dài trên sân ga lại vang lên đinh tai nhức óc, người qua đường không đứng vây xem náo nhiệt nữa mà rối rít tản đi, tiếp tục hành trình của bản thân.
Thấy tay Đới Vân xách chiếc giỏ mây bèn hiểu không phải cô tới tiễn ai, Tuyên Hoài Phong hỏi: “Đới tiểu thư, cô cũng cần đi xa sao?”
Đới Vân đáp: “Dì ruột của tôi được gả đi rất xa, tận Tế Nam, nhiều năm rồi không gặp nhau. Hôm qua gia đình bà ấy gửi một tin điện báo nói là bệnh rất nặng. Bởi vậy hôm nay tôi phải đi ngay đến đó. Ai, chỉ mong có thể gặp được lần cuối. Mẹ tôi qua đời bảy tám năm rồi, bà chỉ có một người em ruột này thôi.”
Tuyên Hoài Phong khó hiểu. “Sao anh trai cô không đi mà lại để cô đi?”
Đới Vân thở dài: “Tuần trước anh tôi đưa bọn trẻ ra vườn hái rau bị ngã rất nặng, mắt cá chân sưng to lắm. Cho nên tôi cứ khuyên anh ấy ở nhà suốt. Cơ mà anh ấy đâu có chịu nằm trên giường, hôm nào cũng chống gậy đi làm.”
Quay đầu nhìn sân ga phía sau lưng mình, nhiều người đã lên xe, cô bèn nói: “Tuyên tiên sinh, giờ không tiện tán gẫu nữa, tôi sợ lỡ tàu. Tạm biệt ngài. Tạm biệt Bạch tổng trưởng.”
Tuyên Hoài Phong tạm biệt cô nhưng không quay lưng đi. Nhìn hướng cô di chuyển thì tựa hồ là đến khoang xe hạng ba phía sau. Y kiềm không được lập tức đuổi theo hỏi: “Đới tiểu thư, cô mua khoang hạng ba sao?”
Đới Vân nói: “Khoang hạng ba nhưng mà không được vé ngồi. Hôm qua mới nhận điện báo, hôm nay chen lấn lúc lâu mới mua được một vé đứng. Thế này là may lắm rồi đó. Nhiều người còn không mua được vé cơ.”
Tuyên Hoài Phong giật mình: “Trên tàu hỏa đủ hạng người, một cô gái như cô một thân một mình chen chúc bên trong coi bộ không chịu nổi đâu.”
Đới Vân cười khổ: “Tôi định là lên trên tàu rồi thì tìm một chỗ đặt rương xuống rồi ngồi lên, chung quy vẫn chịu được. Thế nhưng bây giờ nhìn qua thì mấy người này đều mua vé đứng cả. Sợ là lên tàu ngay cả đứng cũng phải nhón chân chứ đừng bàn đến cái khác. Cơ mà đành vậy. Phía bên dì tôi e là không thể trì hoãn hơn.”
Tuyên Hoài Phong lập tức quay đầu nhìn Bạch Tuyết Lam.
Trong lòng Bạch Tuyết Lam cực kỳ tuyệt đối không muốn lộ trình bố trí vô cùng công phu để hai người trải qua quãng thời gian ngọt ngào bỗng bị một người ngoài chen vào. Song bị Tuyên Hoài Phong nhìn bằng ánh mắt khẩn cầu đó, hắn lập tức hiểu bản thân không thể tránh né nữa, đành phải tỏ ra phong độ, nhẹ nhàng cười nói: “Đới tiểu thư, chúng tôi cũng tới Tế Nam. Khoang xe bên này còn chỗ trống, tôi rất muốn mời Đới tiểu thư đi chung, không biết cô có chịu nể mặt không?”
Dù sao Đới Vân vẫn là một cô gái trẻ, cô cũng đang lo lắng phải ở chung mấy ngày với đám đàn ông lạ hôi rình trong khoang xe hạng ba kia. Bạch Tuyết Lam đã nói còn chỗ trống, chuyện này tuyệt đối tốt hơn vé đứng, huống chi có người quen biết chung đường thì vấn đề an toàn sẽ được đảm bảo. Cô lập tức thoải mái cười nói: “Vậy tôi làm phiền rồi. Cảm ơn Bạch tổng trưởng.”
Bạch Tuyết Lam mỉm cười nói: “Đừng khách sáo.”
Lại gọi một hộ binh đến. “Xách rương hành lý giúp Đới tiểu thư.”
Hắn quan tâm như vậy làm hảo cảm của Đới Vân càng tăng lên gấp bội.
Ngồi bên mép giường ngây người một lúc, thấy quần áo xuất hành đã được lấy ra, đặt chỉnh tề trên tay mình; Bạch Tuyết Lam còn sớm sai đầy tớ trai lau đôi giày da đen bóng loáng đem tới, nên Tuyên Hoài Phong cũng chẳng thể tiếp tục bất động nữa, đành phải xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc ra khỏi cửa thì thình lình bị Bạch Tuyết Lam ôm lấy, hôn một cái, trêu ghẹo: “Rốt cuộc cháu dâu xấu xí cũng ra mắt người lớn trong nhà rồi, đúng không nhỉ?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Em là cháu dâu xấu xí đấy hả?”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Đẹp trai lắm. Ai dám bảo em không tốt một tiếng, anh sẽ xé xác hắn ra đem chấm tương ăn sạch.”
Tuyên Hoài Phong đưa tay đẩy mặt hắn ra: “Xin lỗi nhé, sự trung thực của anh đã rớt mất rồi. Tối hôm qua ai bảo tắm xong sẽ đi ngủ luôn? Sao mà chỉ chớp mắt mà anh đã ở trong bồn tắm…”
Lời còn chưa dứt, bản thân ngược lại còn đỏ mặt trước, cầm quần áo đã chuẩn bị sẵn trên giường, mặc từng món vào.
Tối qua Bạch Tuyết Lam nuốt lời nên đại khái cũng hơi chột dạ, hắn không hề tranh cãi mà ngậm cười đứng bên cạnh đưa quần dâng áo cho Tuyên Hoài Phong. Chờ Tuyên Hoài Phong mặc chiếc áo khoác lông cừu xong, hắn lại mang một chiếc khăn quàng trắng tới, tự tay quấn lên cho người yêu.
Hai người cùng ăn sáng, ra đến cửa thì Tống Nhâm đã chờ bên cạnh chiếc Lincoln từ lâu.
Vừa thấy bọn họ liền tiến lên đón: “Tính ra, nếu một lúc nữa vẫn chưa thấy người ra, tôi sẽ phải vào trong mời ra đấy.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Còn cách Sơn Đông mấy ngàn dặm mà anh đã sốt ruột như kiến bò chảo nóng thế này rồi à? Muốn gặp vợ con cũng đâu cần nôn nóng thế.”
Tông Nhâm ngượng ngùng cười hì hì: “Tôi thế này là sợ lỡ tàu ấy mà. Tổng trưởng, mời lên xe.”
Mở cửa xe.
Lên xe rồi Tuyên Hoài Phong mới cảm thấy lạ, hỏi Bạch Tuyết Lam: “Sao không thấy hành lý đâu vậy?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh đã dặn Tôn phó quan dẫn mấy người đưa hành lý đến ga tàu trước rồi. Chẳng lẽ lại chờ đến bây giờ mới đưa ra sao?”
Ga tàu ở thủ đô chưa bao giờ yên tĩnh cả, dù sớm hay muộn đều là cảnh người chen chúc người, tựa hồ mọi hành khách trên thế gian đều vội vội vàng vàng muốn xuất phát lên đường. Đứng từ xa nhìn tới cửa ga sẽ thấy toàn đầu người đếm mãi không hết. Nào là đám học sinh trẻ tuổi xách giỏ mây, các cặp vợ chồng mặc đồ tây hợp mốt, các vị phụ huynh bế con dắt cháu. Họ ở khắp nơi, lướt qua sát cạnh nhau, chẳng ai để ý đến ai.
Một số người thì không biết vì lý do gì mà không có chỗ nào để đi, họ nhặt báo cũ trải dưới đất, chất hành lý lên trên rồi tựa vào đó, mặc mọi người chung quanh rồi ngủ ngon lành, rất có tư thế: “Ai ai cũng tỉnh, chỉ mình ta mơ màng”.
Chung quanh còn nhiều người lao động, trời rất lạnh mà chỉ mặc một chiếc áo may ô rách rưới, tay cầm sợi dây cùng đòn gánh, luôn sẵn sàng tìm mối làm ăn. Xe Lincoln vừa đỗ trước cửa ga tàu thì một đám người nhao nhao xông tới, tranh nhau hò hét: “Tiên sinh, tiên sinh, để tôi xách hành lý cho ngài, một mao tiền hai rương lớn! Sẽ đưa đến tận cửa khoang xe cho ngài!”
Đám hộ binh nào cho bọn họ lại gần hai người Tuyên Bạch, tất cả đã hình thành một vòng vây quanh xe hơi, ai dám đến gần một chút sẽ hung hãn đẩy một cái: “Xa ra một chút! Đụng trúng tổng trưởng nhà chúng tao thì sẽ nhốt đám mày vào ngục mẹ nó hết!”
(Nguyên văn là lồng chim. Câu này là câu nói tục nhé cả nhà)
Trừ những người khuân vác ở gần thì ngay cả những người đi lướt qua xe cũng đều bị bọn họ đẩy cho lảo đảo.
Tuyên Hoài Phong vừa xuống xe, thấy hộ binh ngang ngược như vậy, y vừa định lên tiếng thì Tống Nhâm đã cướp lời mắng trước: “Cái đám khốn nạn mất dạy này, đã bảo bao nhiêu lần rồi, Tuyên phó quan là người nhã nhặn lịch sự. Có ngài ấy ở đây thì lịch sự chút cho tôi!”
Tuyên Hoài Phong nghe mấy chữ “có ngài ấy ở đây” thật xuất sắc đáng khen, nhưng lại không tiện nói gì, chỉ có thể khẽ cười khổ với Bạch Tuyết Lam.
Đám hộ binh bị mắng thì quả nhiên bớt bớt lại, không xô đẩy mắng mỏ người đi đường nữa, cầm súng trường bảo vệ, mở một con đường giữa quần chúng vây quanh cho Tuyên Bạch.
Bước qua cánh cổng sắt lớn của ga tàu, đi tiếp vào trong là một đại sảnh rộng rãi để chờ xe. Ở đây cũng đầy ắp người. Sau khi Bạch tổng lý lên nắm quyền đã từng trích một khoản tiền trong ngân sách để tu sửa các công trình công cộng ở thủ đô, tuy bị đám quan viên nuốt hơn phân nửa, song vẫn còn một chút được dùng đúng mục đích. Cho nên, đại sảnh này được trang hoàng khá sạch đẹp, hai bên đặt nhiều ghế gỗ, hành khách mệt mỏi có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, hơn nữa còn có thể uống một ly nước miễn phí.
Bằng vào thân phận, tất nhiên Bạch Tuyết Lam không cần chờ ở đây, đoàn người băng qua đại sảnh, đi thẳng vào sân ga.
Tuyên Hoài Phong vừa đi vừa xuyên qua khe hở giữa các hộ binh mà nhìn ra bên ngoài, thấy sân ga ở tuyến đường sắt này vắng vẻ, sân ga tuyến đường sắt bên cạnh thì có một hàng tàu hỏa đang đỗ lại, rất nhiều người xách hành lý vội vàng chạy về phía bên kia, y đoán có lẽ hôm nay bọn họ cũng sẽ lên chuyến xe đó.
Ánh mắt y lơ đãng nhìn về phía cách đó không xa rồi chợt sửng sốt.
Trong đám người đó có hai người ăn mặc kiểu nhân viên các tiệm buôn đồ tây đang cật lực xách hành lý, phía sau bọn họ là một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục, hai tay trống trơn, nom bộ dạng có vẻ vừa xuống khỏi tàu hỏa. Gương mặt người đàn ông nọ tuấn tú, thế nhưng lại như vừa trải qua một phen dày vò, sắc mặt phủ một tầng tiêu điều.
Người đó không phải Lâm Kỳ Tuấn thì còn là ai vào đây nữa?
Vô cùng trùng hợp, chắc hẳn Lâm Kỳ Tuấn bị động tĩnh đám hộ binh mở đường hấp dẫn sự chú ý. Khoảnh khắc Tuyên Hoài Phong nhìn thấy hắn, ánh mắt hắn cũng đang nhìn về phía này. Giữa không trung, ánh mắt của hai người vừa vặn chạm phải nhau.
Tuyên Hoài Phong mím môi, định chào hỏi hắn lại bỗng nhiên nhớ ra Bạch Tuyết Lam rất so đo mấy chuyện này. Y không muốn thêm chuyện, nên dù đôi môi mấp máy mấy lần nhưng không phát ra âm thanh, ngược lại còn đảo mắt về phía Bạch Tuyết Lam.
Hành động ấy rơi vào mắt Lâm Kỳ Tuấn, nét vui mừng vừa dâng lên trên gương mặt hắn lập tức tản đi.
Hóa ra phía Bạch Tuyết Lam cũng đã phát hiện Lâm Kỳ Tuấn. Hắn dường như không phát hiện chút do dự của Tuyên Hoài Phong, ngược lại còn tỏ ra rất thản nhiên, đi thẳng về phía Lâm Kỳ Tuấn.
Hắn đã đi qua, Tuyên Hoài Phong cũng chẳng do dự gì liền đi theo.
Đến gần Lâm Kỳ Tuấn, Bạch Tuyết Lam đưa tay bắt tay với hắn, tự nhiên sảng khoái nói: “Mới tới à?”
Lâm Kỳ Tuấn đáp: “Đúng vậy.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Tôi đang định đưa Hoài Phong về quê một chuyến. Xui quá, cậu mới về thì bọn tôi chuẩn bị đi. Cái này gọi là hữu duyên vô phận đấy, tiếc quá.”
Lời này lồ lộ ý, Tuyên Hoài Phong đứng cạnh nghe vậy thì không khỏi lúng túng vô cùng, trong đầu cũng nghĩ chắc hẳn Lâm Kỳ Tuấn cũng rất khó xử, y bất giác nhìn trộm hắn.
Lâm Kỳ Tuấn nở nụ cười, nụ cười vừa cay đắng vừa bi ai, nhàn nhạt nói: “Cậu vẫn cứ thích nói đùa như thế, cái điển cố hữu duyên vô phận này không thể dùng cho tôi với cậu được. Lại nói, tôi nghĩ đây chỉ là tạm thời thôi, chẳng lẽ cậu đưa cậu ấy đi rồi thì cả đời sẽ không đưa về nữa? Có điều, tôi rất hâm mộ cậu, trở về quê một chuyến mà cũng mang theo một phó quan, dọc theo đường đi xảy ra chuyện gì cũng có người phối hợp chăm nom.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt dừng trên người Tuyên Hoài Phong.
Chẳng hiểu tại sao, bị ánh nhìn này đáp tới, Tuyên Hoài Phong thầm kinh hãi, song e sợ người khác biết mình lúng túng nên y càng tỏ ra ung dung, lẳng lặng đối mặt với Lâm Kỳ Tuấn vài giây, ánh mắt hơi dời xuống rồi dừng lại ở tấm lụa đen trên bộ âu phục của hắn. Nhớ ra nhà hắn đang có tang sự, y bèn mở miệng ân cần nói: “Anh hãy nén đau thương lại nhé. Đợt trước em có gọi một cuộc điện thoại về Quảng Đông, nhờ vả thầy Trương trước kia dạy chúng ta mua một vòng hoa đưa đến vào hôm hạ táng bác gái, không biết anh có nhận được không?”
Lâm Kỳ Tuấn chăm chú nhìn Tuyên Hoài Phong, khẽ nói: “Anh nhận được vòng hoa rồi. Em tỉ mỉ như vậy khiến anh rất cảm kích. Anh còn tưởng rằng…”
Lời nói một nửa, trong lòng hắn như gợi lên sóng lớn, giọng có chút nghẹn ngào nên im bặt, chỉ đặt đầu ngón tay lên chiếc khăn lụa đen, vuốt nhẹ như đang tự nhớ lại chuyện gì đó.
Bạch Tuyết Lam hoàn toàn không để ý đến cảnh tượng này, thấy hai người trầm mặc, hắn bèn bình thản hỏi Lâm Kỳ Tuấn: “Lệnh đường qua đời quá đột ngột, tôi và Hoài Phong nghe mà hoảng hốt. Nghe nói là bị ngã?”
Chẳng biết nhớ tới điều gì, nét mặt Lâm Kỳ Tuấn chợt thấm ra vẻ đau khổ xen lẫn hối hận. Vẻ mặt ấy chỉ diễn ra thoáng chốc rồi lại bị ẩn giấu, hắn gật đầu đáp: “Đúng thế. Bà ấy thích dậy sớm rồi ra ban công ngồi uống trà, ai ngờ ban công tích sương, mặt đất trơn trượt, bà không để ý nên té ngã. Trời lúc đó còn sớm nên không có ai, đến khi tôi phát hiện, vội vàng đưa bà đến bệnh viện thì đã… không còn kịp nữa rồi…”
Bạch Tuyết Lam thở dài nói: “Người lớn tuổi ấy, không cẩn thận một chút là xảy ra chuyện ngay.”
Lâm Kỳ Tuấn cười khổ. “Đúng vậy. Tôi cứ luôn tự oán trách bản thân. Nếu tôi lúc nào cũng ở bên mẹ, để ý đến bà một chút thì chưa chắc đã xảy ra chuyện đau lòng thế này.”
Tuyên Hoài Phong vội vàng nói chen vào: “Kỳ Tuấn, anh đừng nghĩ nhiều. Tuyết Lam không chỉ trích anh bất cẩn đâu, trước giờ anh ấy nói năng đều không chịu suy nghĩ trước gì hết.”
Ánh mắt Lâm Kỳ Tuấn lại đặt lên người Tuyên Hoài Phong. Trong ánh mắt thêm vài phần cảm khái.
Tuyên Hoài Phong ngẩn ra, biết hai chữ “Tuyết Lam” này mình thốt ra không ổn nên âm thầm trách bản thân lỡ lời, y liếc Bạch Tuyết Lam một cái lại thấy hắn đang thản nhiên nhìn mình, trên gương mặt khá phong độ kia là nụ cười mỉm, quả thực có phần đáng ghét.
Lúc này, phía ban công vang lên tiếng còi kéo dài, đại khái là tàu sắp vào bến.
Bạch Tuyết Lam nhìn lên chiếc đồng hồ vàng ngoại quốc trên cổ tay. “Chúng ta nên đi thôi.”
Chào hỏi Lâm Kỳ Tuấn xong bèn dẫn Tuyên Hoài Phong đi.
Còn Lâm Kỳ Tuấn ở phía sau trông theo bóng lưng bọn họ như thế nào, buồn bã tịch mịch như thế nào thì hắn chẳng thèm để ý.
Lúc đến sân ga đối diện thì ở đây đã có rất nhiều người, tay họ quơ tấm vé, chen chúc nhau ở cửa toa tàu hỏa. Mỗi toa tàu đều có một nhân viên, kiểm tra từng người một rồi mới để họ lên tàu.
Trước cửa toa tàu hạng ba chen chúc nhiều người nhất, đi về phía trước nữa là toa hạng hai, hạng nhất, người cũng ít dần. Thấp thoáng ở vị trí xa nhất là toa tàu màu sắc khá hẳn so với những toa khác, một màu xanh da trời mới toanh.
Nhìn Bạch Tuyết Lam hiên ngang đi về phía trước, đương nhiên là đi về phía khoang xe màu xanh da trời kia, Tuyên Hoài Phong không khỏi hỏi: “Là khoang xe màu xanh da trời kia à?”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Đương nhiên là khoang xanh da trời đó rồi. Từ thủ đô đến Sơn Đông đâu có gần, chẳng lẽ người như chúng ta lại đi ngồi ở mấy khoang hạng nhất vừa cứng vừa hôi kia à?”
Tuyên Hoài Phong không tán thành: “Theo anh nói thì khoang hạng nhất vừa cứng vừa hôi, vậy chẳng phải khoang hạng ba tồi tàn cùng cực hay sao? Loại khoang xe màu da trời này chỉ nhập mấy chục chiếc từ nước ngoài về, hiện tại đều dùng cho công vụ chính phủ. Có phải anh tư dụng khoang xe công vụ của tổng lý không? Thế này thì xa hoa quá rồi, hơn nữa lại là lạm dụng của công. Kiểu này sẽ khơi lên điều tiếng cho báo chí dư luận, khơi lên sóng gió đấy.”
Bạch Tuyên Lam thành thục nói: “Em bớt lo lắng đi, chẳng lẽ anh lại sợ đám ký giả ở mấy tờ báo cỏn con kia à. Huống hồ lần này anh họ cũng muốn anh thuận đường đến Lịch Thành, Chương Khưu kiểm tra tình hình đám giặc cướp. Thế này chẳng phải là đi công vụ sao?”
Đang nói, không biết tiếng phụ nữ sợ hãi kêu thét bỗng nhiên từ nơi nào vọng đến, sau lại có người tri hô “Mau bắt lấy nó!”, đám đông trở nên hỗn loạn.
Tống Nhâm không biết chuyện gì phát sinh nên phái hộ binh bảo vệ hai người. Một đứa trẻ bẩn thỉu đột nhiên xông ra khỏi đám đông như một mũi tên, nhưng nó luống cuống thế nào lại lủi thẳng đến chỗ Tuyên Bạch.
Còn chưa tới bên cạnh thì một tuần cảnh vừa vặn ngăn lại, vươn tay tát một cái khiến đứa trẻ ngã xuống đất, chửi: “Có mẹ sinh không có cha dạy. Để xem có đánh chết mày hay không?” Giơ chân lên định đá tiếp.
Tuyên Hoài Phong vội vàng quát lên: “Dừng tay! Ban ngày ban mặt mà anh đánh một đứa trẻ như thế hả?”
Tuần cảnh nghe vậy bèn quay đầu nhìn, thấy Tuyên Hoài Phong quần áo chỉnh tể, phong thái tuấn tú, biết không phải là người thường nên gương mặt hùng hổ vội đổi thành vui vẻ. “Ngài hiểu lầm rồi. Đừng thấy nó nhỏ tuổi mà coi thường. Nó là thằng nhóc chuyên móc túi đó.”
Tuyên Hoài Phong quan sát thoáng qua, đứa trẻ kia bị tát đến nỗi khóe miệng chảy máu, nằm trên mặt đất, bàn tay thõng trên mặt đất còn nắm một ví tiền nửa mới nửa cũ, cho nên tuần cảnh đúng là không nói dối.
Tuyên Hoài Phong nói: “Kể cả thế thì cũng không thể đánh đập như vậy được.”
Tuần cảnh cười nói: “Tiên sinh từ bi, nếu ngài đã lên tiếng thì tôi không đánh nó nữa. Nhưng mà nó hay móc túi mọi người ở ga tàu hỏa lắm, sau này kiểu gì vẫn sẽ ăn đòn thôi. Chúng tôi đánh còn biết nặng nhẹ, chứ mấy người bị trộm tiền thì hận đám móc túi này lắm, bắt được có khi còn đánh chết ấy chứ. Mỗi năm không biết bao tên bị đánh đến chết nữa.”
Lúc này, một cô gái vẻ mặt vô cùng sốt ruột len ra khỏi đám người, thấy ví tiền trên đất thì thở phào nhẹ nhõm nói: “Đây rồi.”
Cô gái cúi người nhặt ví tiền, quay đầu thấy đứa trẻ kia còn khiếp sợ cuộn tròn người trên mặt đất thì không khỏi thương hại, tiến tới đỡ nó dậy, lấy khăn lau máu tươi bên khóe miệng nó, than thở: “Tuổi của em nên đi học mới đúng. Nhà em còn người lớn không? Nếu còn thì về nói với người lớn là ngoại thành có một trường tiểu học tên Tân Sinh dành cho trẻ em nghèo đi học, không thu học phí, còn có cơm ăn, bảo họ đưa em đến đó đi. Tiếc là giờ chị phải lên tàu rồi, không thể dẫn đường cho em được, bằng không chị thực sự muốn đưa em tới đó.”
Nghe giọng nói này, Tuyên Hoài Phong chợt cảm thấy quen thuộc, cẩn thận quan sát thì chẳng phải là vị nữ hiệu trưởng xinh đẹp của trường tiểu học Tân Sinh hay sao? Y không khỏi tiến lên gọi: “Đới tiểu thư.”
Đới Vân ngẩng đầu thấy y thì vội vàng đứng dậy, gật đầu đáp lễ: “Tuyên tiên sinh, trùng hợp quá.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Cô bị trộm sao?”
Đới Vân đáp: “Đúng là tôi đó. Ai cũng bảo trị an ở ga tàu loạn lắm, nhưng tôi không ngờ lại đến mức này. Đều do tôi bất cẩn cả.”
Ánh mắt chuyển tới Bạch Tuyết Lam bên cạnh Tuyên Hoài Phong thì lại có phần xấu hổ, gò má hiện lên chút ửng đỏ.
Bạch Tuyết Lam cũng cười mỉm gật đầu: “Đới tiểu thư.”
Nhóc móc túi nhân lúc bọn họ nói chuyện thì xoay người định chạy, bị tuần cảnh nắm lấy cổ áo phía sau, quát ầm lên: “Hừm! Hử! Mày còn không chịu ngoan ngoãn à? Tao có thể không đánh mày, nhưng kiểu gì cũng phải mang mày về phòng tuần bộ, bằng không mày lại thói nào tật nấy.”
Có vẻ đứa trẻ đã từng đến phòng tuần bộ nên hết sức e ngại, càng giãy giụa mạnh hơn. Thế nhưng nó vừa gầy vừa yếu, trông như con gà con bị tóm trong tay tuần cảnh. Thấy chạy không khỏi, nó oa lên một tiếng, khóc òa.
Gương mặt Tuyên Hoài Phong lộ vẻ thương tiếc, nhưng nghĩ đến việc tuần cảnh bắt đứa nhóc móc túi là chuyện hiển nhiên, y thực sự không tiện vì tình cảm riêng mà muốn người khác làm việc trái pháp luật.
Bạch Tuyết Lam nhận ra ý định của y bèn gọi tuần cảnh tới, tùy tiện rút hai tờ tiền trong túi ra, đưa cho hắn rồi nói: “Thằng nhóc con bé tí thế này, anh đưa đến phòng tuần bộ rồi cũng đâu thể bắt đi lao động, đã thế còn phải hầu vài bữa cơm, thiệt lắm. Anh cầm số tiền này đưa nó đến bệnh viện, tìm bác sĩ khám qua cho nó. Nếu không đáng ngại thì đưa nó đến trường tiểu học Tân Sinh ở ngoại thành. Không cần hỏi người lớn trong nhà nó đâu. Để cho nó ra ngoài móc túi kiếm sống thì đám người lớn đấy cũng chẳng ra gì, chắc hẳn cũng là đám gian manh hết.”
Tống Nhâm đứng bên cạnh nói: “Lời tổng trưởng nói sảng khoái thẳng thắn lắm, người lớn nhà nào lại để con cái ra ngoài móc túi chứ? Trên đời này mà có người như vậy thì không xứng làm cha làm mẹ.”
Tuần cảnh thấy Tống Nhâm gọi chức vụ “tổng trưởng” cao như thế thì lập tức bỏ ý định đưa đứa trẻ đến phòng tuần bộ, cung kính trả lời: “Vâng, vâng.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Nếu sau khi đến bác sĩ khám xong mà số tiền này còn thừa thì anh đừng có nuốt lấy đấy, đưa cho đứa bé này để nó có tiền mua ít thức ăn với quần áo. Tôi phái người ta đi làm việc thì chắc chắn sẽ không bạc đãi. Đây là phí khổ cực của anh.”
Đưa tay vào trong túi rút thêm hai tờ tiền nữa. Hắn chẳng thèm nhìn đã đưa luôn cho tuần cảnh.
Tiền hắn để trên người đương nhiên toàn tờ mệnh giá lớn.
Bỗng nhiên nhận được phí khổ cực còn nhiều hơn hai tháng lương, tuần cảnh không kiềm được nụ cười, gãi gãi cái mũ tuần cảnh trên đầu nói: “Sao tôi lại không biết xấu hổ mà nhận tiền của ngài chứ? Ngài đang làm việc thiện mà. Thật ra tôi vẫn luôn đồng tình với mấy đứa bé như thế này.”
Với nói vừa nhét tiền vào trong người, cầm bàn tay nho nhỏ bẩn thỉu của đứa trẻ, ôn tồn nói: “Đừng sợ, đi theo chú. Chờ đi khám bệnh xong, chú sẽ mời cháu ăn mấy cái bánh bao thịt nóng hổi. Cháu có phúc lắm đấy.”
Bạch Tuyết Lam gọi hắn lại: “Chờ chút, anh biết làm sao đến được trường tiểu học Tân Sinh không?”
Tuần cảnh dừng chân, cười ngượng đáp: “Đúng rồi, tôi không biết đi thế nào hết. Ngài cho tôi địa chỉ đi, tôi sẽ ghi nhớ rồi đưa nó đến đó.”
Bạch Tuyết Lam đảo mắt về phía Đới Vân.
Thấy Bạch Tuyết Lam cư xử ung dung hào phóng, mỗi lời nói mỗi hành động đều ẩn chứa vẻ quyến rũ đặc biệt ở phái nam, đôi mắt cô bất tri bất giác ngừng trên cơ thể hắn. Bỗng nhiên bị ánh mắt hắn quét qua, trái tim cô chợt run lên rồi mới lấy lại tinh thần, vội vàng báo địa chỉ trường học cho tuần cảnh, dặn dò: “Chỗ đó hẻo lánh, rất khó tìm. Nếu anh không tìm được thì hỏi mấy gia đình nông dân gần đó. Đến đó rồi thì nhớ nói tìm hiệu phó Đới Dân.”
Tuần cảnh đồng ý, lập tức dẫn đứa trẻ kia đi.
Lúc này, tiếng còi dài trên sân ga lại vang lên đinh tai nhức óc, người qua đường không đứng vây xem náo nhiệt nữa mà rối rít tản đi, tiếp tục hành trình của bản thân.
Thấy tay Đới Vân xách chiếc giỏ mây bèn hiểu không phải cô tới tiễn ai, Tuyên Hoài Phong hỏi: “Đới tiểu thư, cô cũng cần đi xa sao?”
Đới Vân đáp: “Dì ruột của tôi được gả đi rất xa, tận Tế Nam, nhiều năm rồi không gặp nhau. Hôm qua gia đình bà ấy gửi một tin điện báo nói là bệnh rất nặng. Bởi vậy hôm nay tôi phải đi ngay đến đó. Ai, chỉ mong có thể gặp được lần cuối. Mẹ tôi qua đời bảy tám năm rồi, bà chỉ có một người em ruột này thôi.”
Tuyên Hoài Phong khó hiểu. “Sao anh trai cô không đi mà lại để cô đi?”
Đới Vân thở dài: “Tuần trước anh tôi đưa bọn trẻ ra vườn hái rau bị ngã rất nặng, mắt cá chân sưng to lắm. Cho nên tôi cứ khuyên anh ấy ở nhà suốt. Cơ mà anh ấy đâu có chịu nằm trên giường, hôm nào cũng chống gậy đi làm.”
Quay đầu nhìn sân ga phía sau lưng mình, nhiều người đã lên xe, cô bèn nói: “Tuyên tiên sinh, giờ không tiện tán gẫu nữa, tôi sợ lỡ tàu. Tạm biệt ngài. Tạm biệt Bạch tổng trưởng.”
Tuyên Hoài Phong tạm biệt cô nhưng không quay lưng đi. Nhìn hướng cô di chuyển thì tựa hồ là đến khoang xe hạng ba phía sau. Y kiềm không được lập tức đuổi theo hỏi: “Đới tiểu thư, cô mua khoang hạng ba sao?”
Đới Vân nói: “Khoang hạng ba nhưng mà không được vé ngồi. Hôm qua mới nhận điện báo, hôm nay chen lấn lúc lâu mới mua được một vé đứng. Thế này là may lắm rồi đó. Nhiều người còn không mua được vé cơ.”
Tuyên Hoài Phong giật mình: “Trên tàu hỏa đủ hạng người, một cô gái như cô một thân một mình chen chúc bên trong coi bộ không chịu nổi đâu.”
Đới Vân cười khổ: “Tôi định là lên trên tàu rồi thì tìm một chỗ đặt rương xuống rồi ngồi lên, chung quy vẫn chịu được. Thế nhưng bây giờ nhìn qua thì mấy người này đều mua vé đứng cả. Sợ là lên tàu ngay cả đứng cũng phải nhón chân chứ đừng bàn đến cái khác. Cơ mà đành vậy. Phía bên dì tôi e là không thể trì hoãn hơn.”
Tuyên Hoài Phong lập tức quay đầu nhìn Bạch Tuyết Lam.
Trong lòng Bạch Tuyết Lam cực kỳ tuyệt đối không muốn lộ trình bố trí vô cùng công phu để hai người trải qua quãng thời gian ngọt ngào bỗng bị một người ngoài chen vào. Song bị Tuyên Hoài Phong nhìn bằng ánh mắt khẩn cầu đó, hắn lập tức hiểu bản thân không thể tránh né nữa, đành phải tỏ ra phong độ, nhẹ nhàng cười nói: “Đới tiểu thư, chúng tôi cũng tới Tế Nam. Khoang xe bên này còn chỗ trống, tôi rất muốn mời Đới tiểu thư đi chung, không biết cô có chịu nể mặt không?”
Dù sao Đới Vân vẫn là một cô gái trẻ, cô cũng đang lo lắng phải ở chung mấy ngày với đám đàn ông lạ hôi rình trong khoang xe hạng ba kia. Bạch Tuyết Lam đã nói còn chỗ trống, chuyện này tuyệt đối tốt hơn vé đứng, huống chi có người quen biết chung đường thì vấn đề an toàn sẽ được đảm bảo. Cô lập tức thoải mái cười nói: “Vậy tôi làm phiền rồi. Cảm ơn Bạch tổng trưởng.”
Bạch Tuyết Lam mỉm cười nói: “Đừng khách sáo.”
Lại gọi một hộ binh đến. “Xách rương hành lý giúp Đới tiểu thư.”
Hắn quan tâm như vậy làm hảo cảm của Đới Vân càng tăng lên gấp bội.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook