[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh
-
Quyển 1 - Chương 7
Thực ra Tuyên Hoài Phong cũng hiểu Bạch Tuyết Lam đang vui vẻ, tuy ngoài mặt thì lắc đầu, nhưng trong lòng lại hồi họp chờ mong, muốn xem xem thái độ của Bạch Tuyết Lam khi thưởng thức món ăn mình nấu sẽ thế nào.
Vào trong phòng, hai đĩa đồ ăn lần lượt được đặt lên bàn.
Theo sau gót chân Tuyên Hoài Phong là một đầy tớ trai. Được Đới sư phụ căn dặn, gã vội vàng bưng một hộp đựng thức ăn đến, lấy một bát cơm tẻ lớn bên trong ra, sau đó là hai chiếc bát sứ trắng cùng hai đôi đũa, dọn xong, gã cúi người một cái rồi định lập tức lui xuống.
Bạch Tuyết Lam chờ đũa không nổi, đầy tớ trai còn đang trước mặt mà hắn đã dùng tay nhón một miếng thịt gà bỏ vào miệng, híp mắt nhai.
Tuyên Hoài Phong nói: “Dùng đũa chứ, nuốt đồ bẩn vào bụng sẽ sinh bệnh đấy.”
Bạch Tuyết Lam hỏi lại y: “Đồ em nấu bên trong có thứ gì bẩn sao?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Em nói tay của anh đấy.”
Bạch Tuyết Lam bày ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, “Quả nhiên, anh đúng là bẩn. Ừ, rất bẩn, rất bẩn.” Đưa hai ngón tay vừa nhón đồ ăn ra trước mắt, lật qua lật lại mà nhìn.
Hắn vừa giả ngây giả dại, Tuyên Hoài Phong liền hết cách, y chủ động cầm đôi đũa gắp một miếng mộc nhĩ nhét vào miệng hắn, “Hai đĩa đồ ăn này không bịt được miệng anh hả?”
Bạch Tuyết Lam vui mừng cắn miếng mộc nhĩ đó, đột nhiên chau mày.
Tuyên Hoài Phong hỏi, “Mùi vị kinh lắm à?”
Y vội vã gắp một miếng bỏ vào miệng mình.
Mặc dù hơi nhạt, nhưng không đến mức khiến cho người ta nhăn chặt mi lại.
Bạch Tuyết Lam thấy y mắc bẫy liền hớn hở cười rộ lên, dùng đũa gõ lên thành đĩa, âm thanh trong trẻo vang lên, “Đây là đồ em nấu cho anh, sao lại tự ăn vụng thế? Không được, em phải bồi thường.”
Tuyên Hoài Phong trừng đôi mắt đen như mã não lườm hắn, “Chỉ có anh mới tham lam đến thế này, đang ăn bữa tiệc này còn muốn được ăn bữa tiếp theo. Anh muốn em dùng một bữa cơm bồi thường lại miếng mộc nhĩ đấy chứ gì?”
Bạch Tuyết Lam bị y vạch trần quỷ kế cũng chẳng tức giận, nét mặt đổi thành ung dung tự tại, bưng bát, vô cùng trân trọng mà ăn cơm cùng hai đĩa đồ ăn kia, mỗi một miếng đều phải thưởng thức hồi lâu, hoàn toàn tương phản với bộ dạng mở miệng to ăn miếng lớn thường ngày.
Tuyên Hoài Phong không nhìn nổi bộ dạng này của hắn, y khuyên: “Anh cứ ăn từng miếng to một đi.”
Bạch Tuyết Lam nói, “Chỉ có tí tẹo thế này, há miệng và hai ba miếng là hết. Em sẽ nấu tiếp cho anh ăn à?”
Tuyên Hoài Phong rũ mắt xuống, dưới ánh đèn, bóng đôi lông mi thật dài hợp lên gương mặt khiến kẻ khác động lòng, khóe miệng nhếch lên, “Để nói sau.”
Bưng bát cơm, ăn một miếng dưa chuột, lại gắp một miếng thịt gà, nhai ở miệng lại cảm thấy ngây ngấy, lồng ngực bỗng bức bối khó chịu.
Nhưng thấy Bạch Tuyết Lam vui vẻ như vậy, để hắn nhìn ra sẽ khó tránh khỏi việc lập tức phá hủy bầu không khí ngọt ngào, thế nên y chẳng nói gì cả, đành miễn cưỡng ăn vài miếng cơm trắng.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Sao em ăn ít vậy?”
Tuyên Hoài Phong cười nói: “Chỉ có anh mới coi hai món này là sơn trân hải vị thôi. Vào miệng em rồi, em chỉ thấy mùi vị rất chán.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đâu nào, anh không lừa em đâu, thực sự ngon lắm.” Định gắp đồ ăn cho Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong vội vàng cầm bát tránh đi, “Để dành hết cho anh đấy. Xin lỗi nha, em không ăn đồ mình nấu đâu. Ăn xong món mình làm em mới thấy, tay nghề của các đầu bếp ở nhà bếp không tồi chút nào. Để em gọi họ nấu một món đưa lên cho em.”
Nói xong, y đặt bát xuống, đứng dậy.
Bạch Tuyết Lam nói, “Bảo đầy tớ trai đưa đến là được rồi, em ngồi xuống ăn với anh đi.”
Tuyên Hoài Phong nói, “Ai cũng biết hôm nay em tự mình xuống bếp, giờ mà em ăn muốn ăn đồ đầu bếp nấu thì mất mặt lắm. Đừng kéo chuông, để mọi người biết rồi sẽ cười em chết. Chắc bây giờ ở nhà bếp không có người đâu, em lén đến đấy lấy một món về là được.”
Bạch Tuyết Lam còn muốn khuyên, song Tuyên Hoài Phong không đợi hắn lên tiếng đã dùng hai ngón tay thon dài trắng như tuyết nhón một miếng thịt gà nhét vào miệng hắn, dụ dỗ, “Anh ăn trước đi, kiên nhẫn chờ em một chút.”
Hành động ngọt ngào như vậy, Bạch Tuyết Lam sao lại không chịu kiên nhẫn, hắn thực sự ngoan ngoãn ngồi bên bàn cơm, vừa cắn nhỏ rồi nhai từng miếng thịt gà bảo bối vừa chờ đợi.
Ngực Tuyên Hoài Phong khó chịu vô cùng, dẫu vậy y vẫn không muốn để cho Bạch Tuyết Lam làm lớn chuyện rồi chửi bới đầy tớ trai, bắt gọi bác sĩ đến. Sau đó nhất định hắn sẽ lải nhải rằng y không nghe lời hắn, tự ý đến viện cai nghiện.
Lúc trước y bị Bạch Tuyết Lam trông chừng đến phát sợ, mấy hôm trước Bạch Tuyết Lam còn oán giận đáng lẽ không nên mở viện cai nghiện, cứ như vừa có thêm một tình địch không bằng. Bây giờ mà bị bệnh nhẹ một cái, Bạch Tuyết Lam sẽ lấy cớ đó nhốt y lại trong công quán.
Bởi vậy, Tuyên Hoài Phong tuy khó chịu nhưng vẫn miễn cưỡng che giấu, đưa ra một lời nói dối.
Y định hít thở một chút rồi quay trở về.
Nhưng vừa ra sân lại không khỏi nghĩ: Mình nói là ra ngoài tìm thức ăn, nếu không cầm một món trở về… Bạch Tuyết Lam khôn khéo như vậy, chỉ sợ sẽ không gạt được.
Y bèn đi thẳng đến nhà bếp.
Y không lỗ mãng xông vào, trước tiên đứng ngoài cửa sổ thăm dò vào trong, đại khái cơm tối đều đã chuẩn bị sẵn sàng, nên đưa thì đưa, nên ăn thì ăn, người đã tản hơn phân nửa, chỉ còn hai ba người nấu phụ ngồi chồm hổm trên đất vùi đầu ăn.
Đang do dự, bỗng phía sau có người hỏi: “Tuyên phó quan, sao ngài lại đứng đây?”
Tuyên Hoài Phong quay đầu lại, thấy Phó Tam, không biết hắn dọn đồ ăn từ nơi nào và cho ai mà cầm theo hộp thức ăn quay trở về trù phòng.
Tuyên Hoài Phong ném cho hắn ánh mắt ‘đừng lên tiếng’, nói: “Tôi muốn lấy một đĩa điểm tâm nhẹ, tùy tiện món nào cũng được. Cơ mà tôi không muốn đi vào làm kinh động đến mọi người, cậu giúp tôi việc nhỏ này nhé, được không?”
Phó Tam cười nói, “Một đĩa điểm tâm nhẹ, ngài chờ tôi.”
Nói xong hắn lập tức bước vào nhà bếp, nói với một phụ bếp đang dùng cơm, “Hoàng tiên sinh ở phòng thu chi bảo là món thịt kho nhục tối nay hơi ngấy, có món điểm tâm nhẹ nào không, mang một đĩa ra đây.”
Phụ bếp kia trả lời: “Ông ấy có lộc ăn rồi nhé, tổng trưởng nói ngoại trừ đồ ăn Tuyên phó quan nấu ra thì không được đưa món khác đến. Đồ ăn chuẩn bị cho tổng trưởng lúc trước chưa bị động vào, giờ có một đĩa củ cải uyên ương giòn tan đây này, mang cho ông ấy là được rồi.”
Gã đi đến trước bếp, mở chiếc nồi lớn, mặc dù lửa than phía dưới đã tắt nhưng đã đậy kín như vậy nên đồ bên trong không thể nguội nhanh được. Nắp vừa được nhấc ra, hơi nóng từ trong nồi bốc lên.
Phụ bếp bắt tay vào việc bưng đồ ăn đặt vào trong hộp thức ăn, xong xuôi, Phó Tam lập tức xách ra ngoài.
Đến bên ngoài tường viện, hắn giơ hộp thức ăn hỏi Tuyên Hoài Phong, “Ngài xem, món củ cải uyên gương giòn tan này đã được chưa?”
Tuyên Hoài Phong đáp, “Không cần biết nó là gì, dù sao ăn được là ổn.”
Y tiện tay mở hộp thức ăn ra nhìn, nhất thời không đề phòng, luồng hơi nước chua loét từ món củ cải bay thẳng vào mũi, khiến y ngạt thở vô cùng.
Tuyên Hoài Phong bận rộn một buổi trở về, lúc vào bếp đã hít phải rất nhiều khói lẫn mùi dầu, ra ngoài thông gió thì đều đứng ở những nơi đón gió. Bao nhiêu chuyện tụ lại với nhau, cơn bức bối trong lồng ngực khi nãy giờ trở thành co thắt tim mãnh liệt.
Phó Tam hỏi, “Tuyên phó quan, ngài làm sao vậy?”
Tuyên Hoài Phong đột nhiên đứng dậy, vịn tường, khom lưng, nôn ọe liên tục.
Mấy miếng cơm vừa ăn giờ lãng phí hết, càng về sau, y nôn khan ra toàn dịch vàng, gương mặt vô cùng khổ sở.
Phó Tam hoảng sợ vô cùng, vội vàng đặt hộp thức ăn lên ô vuông khắc hoa trên tường, một tay đỡ y, một tay liên tục vuốt lưng cho y, “Sao vậy? Sao vậy? Ôi trời, ngài bị bệnh rồi. Tôi thấy sắc mặt ngài xấu quá…”
Tuyên Hoài Phong xua xua tay, muốn hắn không làm ầm ĩ, miễn cho người khác trông thấy.
Vất vả nôn xong, y ra hiệu cho Phó Tam dìu mình đến chỗ tựa lưng ở lan can ngồi xuống, nghỉ ngơi một hồi, y mở mắt nhẹ giọng nói: “Không có gì đáng ngại, hôm nay tôi ở trong bếp lâu quá, ngửi mùi dầu mỡ nên mới khó chịu trong người. Cậu biết tính tổng trưởng rồi đấy, chuyện lông gà vỏ tỏi hắn đều coi như đại sự, biết chuyện này rồi hắn sẽ càng làm loạn lên cho cả thiên hạ biết. Xem như là nể mặt tôi, cậu đừng nói với người khác nhé.”
Phó Tam mặt ủ mày chau đáp: “Tôi giúp ngài giấu diếm, để tổng trưởng biết được thì chân tôi còn không vậy?”
Tuyên Hoài Phong cười khẽ, “Đi nhanh đi. Để đĩa củ cải lại cho tôi. Cậu đừng đứng ở đây nữa.”
Quả nhiên, Phó Tam vội vàng rời đi.
Chốc lát sau, Phó Tam lại vội vã trở về, trên tay cầm một ly thủy tinh đầy nước, nói: “Ngài súc miệng đi, nôn xong khó chịu lắm.”
Tuyên Hoài Phong không ngờ hắn lại cẩn thận chu đáo như thế, y cười cảm kích, dùng ly nước đó súc miệng, quả nhiên cảm giác khá hơn nhiều.
Y vẫn bảo Phó Tam rời đi, còn mình thì tiếp tục ngồi trên chiếc ghế bên hành lang, dựa vào lan can, nặng nề nhắm mắt ngồi một lát. Thấy cơn váng đầu đỡ hơn rồi, y liền đứng dậy, bưng theo món củ cải kia rồi chậm rãi trở về.
Bạch Tuyết Lam đã sớm không đợi được nữa, ngay cả chỗ thịt gà quý báu còn dư lại trong đĩa cũng chẳng thèm động đến, định bụng ra ngoài tìm người yêu bỗng nhiên chạy mất của mình thì ánh mắt chợt ngưng lại, thấy bảo bối trong tim mình đang từ từ xuất hiện ở phía bên kia viện.
Bạch Tuyết Lam biến ba bước thành hai, khi sắp tới trước mặt Tuyên Hoài Phong, dường như chợt phát hiện gì đó, hắn trầm mặt kéo Tuyên Hoài Phong lại hỏi: “Sao sắc mặt khó coi thế này? Em khó chịu ở đâu vậy? Trên đường gặp phải ai à? Làm gì mà đi lâu như vậy?”
Hỏi một mạch đến bốn vấn đề.
Tuyên Hoài Phong cười hỏi lại: “Đi lại trong công quán nhà mình còn gặp được ai nào? Em đã bao giờ làm kẻ trộm đâu, lần đầu tiên đi trộm đồ ăn nên tay chân chậm chạp một chút, anh cũng nên thông cảm chứ. Cầm giúp em.” Đưa đĩa củ cải uyên ương đang cầm trên tay cho Bạch Tuyết Lam.
Gương mặt Bạch Tuyết Lam vẫn đọng vẻ hoài nghi, một tay tiếp đồ ăn, một tay sờ trán Tuyên Hoài Phong, nhíu mày hỏi: “Sao lại lạnh thế này?”
Tuyên Hoài Phong đáp: “Đường trở về gió thổi như thế, đương nhiên hơi lạnh rồi. Chẳng phải rất thoải mái sao?”
Sóng vai cùng Bạch Tuyết Lam chậm rãi trở về phòng.
Bạch Tuyết Lam vừa đặt đĩa củ cải lên bàn cơm liền nhìn y một lượt, trầm giọng nói: “Anh thấy không ổn đâu. Em đừng cố gắng quá. Để anh gọi bác sĩ đến khám cho em.”
Tuyên Hoài Phong vội nói: “Sáng sớm đã gọi bác sĩ rồi, tối đến lại gọi nữa… Anh cho rằng em là Lâm cô nương gió thổi qua liền gục đấy à? Dù sao em cũng là đàn ông chân chính… Anh ngồi xuống đi, đừng nóng nảy nữa, em có chuyện muốn nói với anh.”
Bạch tuyết Lam thấy sắc mặt y không giống làm cho có lệ, vẻ nghiêm túc dường như thực sự có việc cần thương lượng, thầm nghĩ không biết trong lòng y đang che giấu điều gì khó xử mà tay cũng trắng, mặt cũng lạnh.
Hắn không dám phớt lờ, nghiêm túc ngồi xuống hỏi: “Làm sao vậy?”
Tuyên Hoài Phong lại trầm mặc một lúc.
Lát sau, y buồn bã nói: “Em không biết có nên kể chuyện này hay không. Theo lý mà nói, em không có tư cách đề cập…”
Bạch Tuyết Lam ngắt lời y chẳng chút do dự, “Em đừng lo lắng gì cả, trên đời này, em là người có tư cách nói vào tai Bạch Tuyết Lam anh nhất.”
Tuyên Hoài Phong thở dài một hơi.
Bấy giờ mới cẩm thận đem chuyện hôm nay ở viện cai nghiện kể lại, kể Niên Lượng Phú tới thế nào, thương lượng với y ra sao, hơn nữa hắn lại có những lời phản đối thuốc phiện kiểu gì.
Hiếm khi y làm ra việc không quang minh chính đại như thế, cho nên khi ở trước mặt Bạch Tuyết Lam, y cảm thấy dường như mình đang vạch trần tư tưởng xấu xa của bản thân ra vậy, đôi mắt nhìn xuống mặt đất tựa như đứa trẻ vừa phạm lỗi.
Sau khi nói rõ ngọn nguồn, gương mặt Tuyên Hoài Phong ủ rũ, y vô cùng hổ thẹn nói: “Em biết, với địa vị của mình thì anh không thể làm việc thiên tư. Nhưng chị em… Anh không cần quan tâm em hay chị em đâu, nhìn ý của anh ta đúng là có vài phần thống hận thuốc phiện, không biết tại sao anh ta lại rơi vào vòng lao lý này nữa. Trong quốc pháp cũng có việc lập công chuộc tội, biết sai sẽ được khoan hồng. Anh xem… anh xem…”
Câu phía sau đương nhiên là “có thể cho anh ta một con đường sống hay không?”.
Nhưng cả đời này Tuyên Hoài Phong chưa bao giờ nói giúp người phạm tội như vậy, cũng chưa từng ngờ tới việc bằng vào nhân cách của mình lại đi nói giúp người ta thế này.
Đối với những kẻ ác nhân thất đức độc hại nhân dân trong nước, y luôn căm thù đến tận xương tủy, hiện tại lại cầu tình, y thấy… chính là đem hết thảy đạo đức cùng tự tôn của mình ngâm hết xuống nước. Từ lúc thì thào nói “anh xem”, bất luận thế nào y vẫn không thể thốt câu sau đó ra khỏi miệng.
Y chợt căm ghét bản thân mình.
Hốc mắt hơi nóng lên, dịch thể ướt át cuộn tròn bên trong.
Đó chính là những giọt lệ nóng chực chờ rơi xuống vì nhục nhã của y.
Tuyên Hoài Phong nén hơi nước trong mắt, giọng khô khốc, “Em biết, anh đang khinh thường em. Kỳ thực con người em cũng không chính trực như anh nghĩ…”
Y còn chưa nói xong, bóng đen trước mắt đã bao trùm tới.
Môi bị ngăn lại mạnh bạo.
Bạch Tuyết Lam hôn y, hôn một mạch đến khi cả hai người đều không thở được mới ôm chặt lấy y, gò má kề bên gò má, trầm giọng nói: “Anh có lỗi với em.”
Tuyên Hoài Phong kinh ngạc nhìn hắn, “Anh nói sai rồi, là em có lỗi với anh.”
Bạch Tuyết Lam áy náy, “Hoài Phong, em vẫn chưa hiểu ra sao? Anh chẳng mang ý tốt gì đâu. Anh đưa em đến bến tàu là cố tình khiến cho em khó chịu. Em nói đúng, anh thật sự không muốn để bất luận người nào bên cạnh em, anh hận không thể gạt thật sạch sẽ những người gọi là thân nhân này ra xa. Anh đúng là một thằng cực kỳ khốn nạn, anh trúng đạn đáng đời lắm, bị người ta bắn chết đi mới là tốt nhất.”
Tuyên Hoài Phong vội vã quát hắn: “Không được tùy tiện nói những lời đó.”
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người gõ “thùng thùng”.
Quản gia đứng ngoài hô lên, “Tổng trưởng, Bạch tổng lý đích thân gọi điện đến nói là chuyện rất cấp bách, muốn ngài lập tức đi nhận điện! Bạch tổng lý nói không được lề mề!”
Tuyên Hoài Phong cả kinh, y không nhắc lại chuyện vừa rồi mà nói với Bạch Tuyết Lam: “Hình như xảy ra chuyện lớn.”
Bạch Tuyết Lam ừ một tiếng, gật đầu, nghĩ ngợi rồi nói: “Anh đi xem xem, người em đang lạnh, đừng chạy lung tung. Ăn chút gì đó, lau người xong rồi lên giường ngủ đi.”
Tuyên Hoài Phong gật đầu.
Khi nãy đúng là họa vô đơn chí, vì chuyện của Niên Lượng Phú mà tâm trạng không tốt khiến y càng thêm đau đầu khó chịu, chẳng qua y phải miễn cưỡng chống đỡ trước mặt Bạch Tuyết Lam. Bạch Tuyết Lam vừa rời đi, y liền vịn tường đi tới bên giường, cởi áo ngoài, nằm trên chăn rồi nhắm mắt lại.
Chốc lát sau, thấp thoáng có tiếng bước chân đi về phía này.
Y tưởng Bạch Tuyết Lam đã trở về liền mở nửa mắt nhìn qua, hóa ra vẫn là quản gia vừa đến khi nãy, thấy cửa khép hờ nên ông đẩy cửa tiến vào báo cáo với Tuyên Hoài Phong: “Tuyên phó quan, tổng trưởng phải đến phủ tổng lý với Tôn phó quan. Ngài ấy nói tổng lý đang đợi, không trở về phòng thay áo được, nên ngài ấy muốn tôi đến đây báo với ngài một tiếng. Tổng trưởng còn dặn ngài ngủ sớm một chút, đừng chờ.”
Tuyên Hoài Phong ừ một tiếng, nói: “Đã biết.”
Quản gia liền đi ra.
Tuyên Hoài Phong nằm trên chăn, tư thế thực ra rất không thoải mái, riết mà chả thấy khá khẩm hơn chút nào.
Y nghĩ, cứ lẳng lặng thế này có lẽ sẽ chịu đựng được đến khi nó qua đi, vậy nên y liền ôm chăn, ngay cả gối đầu cũng ôm lấy rồi chẳng nhúc nhích gì nữa.
Chịu đựng khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy tốt hơn, trái lại còn càng thêm khó thở.
Tuyên Hoài Phong bất giác nghĩ: Trung y thường nói tâm trạng thay đổi, ngũ hành không điều hòa sẽ sinh bệnh, xem ra cũng có chút đạo lý.
Tình hình hiện tại liệu có liên quan đến việc mình bỏ qua nguyên tắc mà cầu tình cho anh rể trước mặt Bạch Tuyết Lam hay không?
Nghĩ tới chuyện vừa rồi, y xấu hổ vô cùng, hai gò má không khỏi nóng lên.
Tự nâng tay sờ lên mặt mình, nhiệt độ nóng đến phát hoảng.
Y cười khổ, tự nghĩ: Xem ra ngươi cũng tự hiểu rõ mình phải không? Miệng lúc nào cũng nói công tư phân minh, công vụ làm đầu cái gì chứ.
Tuyên Hoài Phong à Tuyên Hoài Phong, ngươi bị bệnh cũng xứng đáng lắm.
Y cứ tỉnh tỉnh mê mê nằm trên giường như vậy, không biết qua bao lâu, bên tai loáng thoáng nghe thấy âm thanh bên ngoài, hình như có người đang gọi Tuyên phó quan, sau lại nghe tiếng quản gia bắt đầu quát người nọ, “Cái tên mới tới này thật không hiểu quy củ. Tuyên phó quan đang nghỉ ngơi, không cần biết điện thoại gọi cho ngài ấy là từ nơi nào, viện cai nghiện hay viện cai nghiếc gì cũng thế, đều phải nói là ngài ấy đang ngủ hết. Để tổng trưởng biết cậu quấy rầy Tuyên phó quan nghỉ ngơi, ngài ấy sẽ lôi cậu ra quất cho nhừ tử.”
Xem ra hai chữ cai nghiện đã tiến vào tai Tuyên Hoài Phong.
Y dùng rất nhiều sức cố gắng đứng lên, đi tới, đẩy cửa sổ ra, bình tĩnh hỏi: “Bên ngoài ồn ào gì vậy? Điện thoại của ai?”
Một cơn gió đêm thổi tới.
Y đứng bên cửa sổ nên hứng phải gió ấy, cơ thể nhiễm lạnh mà rùng mình hai cái.
Tuy nhiên, cũng nhờ đó mà cơn nóng trên mặt lẫn trên trán đã được thổi tan một chút.
Quản gia thấy Tuyên Hoài Phong bị đánh thức liền trừng mắt lườm gã đầy tớ trai gây chuyện, sau lại tươi cười thưa: “Tuyên phó quan, không phải chuyện lớn gì đâu. Chẳng qua là có một người làm công bên viện cai nghiện gọi tới, nói là ở đó có một vị tiên sinh gọi điện đến tìm ngài, tên… tên là gì gì đó…”
Đầy tớ trai bên cạnh vội vã bồi thêm một câu, “Hắn nói hắn họ Trương.”
Nếu họ Trương, vậy phỏng chừng là Thái Bình.
Vào giờ này, Thái Bình cũng nên về rồi mới phải, sao lại vẫn ở trong viện cai nghiện chưa đi?
Cho dù có lắp đặt điện thoại cũng không thể kéo dài đến tận lúc này.
Tuyên Hoài Phong vừa nghĩ trong đầu vừa nói, “Tôi đến nhận điện.”
Cảm thấy lạnh, y tiện tay lấy chiếc áo khoác sau bình phong khoác lên người, đi tới phòng điện thoại nhận điện.
Tuyên Hoài Phong ngẩn ra, hỏi: “Cái gì?”
Giọng Thái Bình vừa khẩn trương vừa vui mừng, bầu không khí tỏa ra giống như một kẻ đang xoa tay trước khi xông trận, giọng nói như pháo rang, “Rất nhiều người chạy tới viện cai nghiện, cửa viện thiếu chút nữa bị chen hỏng luôn. Không ngờ được! Thật sự không ngờ được! Bọn tôi điều động toàn viện, mọi người thông báo tin tức cho nhau giữa đêm giữa hôm, ai nấy đều chạy về viện để hỗ trợ! Y tá không đủ nên cả Ngọc San cũng tới rồi! Bác sĩ nói sợ là thiếu dược liệu cung ứng, phải mở kho hàng. Chìa khóa đang nằm trong tay cậu, đúng không?”
Tuyên Hoài Phong đáp: “Đúng vậy. Nhưng tại sao bỗng nhiên có nhiều người cùng tới cai nghiện như thế chứ?”
Thái Bình vui vẻ nói, “Sao tôi biết được? Đừng hỏi nữa, mau tới đây đi! Cậu không đứng giữa chỉ huy là chỗ này rồi như mối bòng bong luôn. Mau đến đi nhé!”
Vào trong phòng, hai đĩa đồ ăn lần lượt được đặt lên bàn.
Theo sau gót chân Tuyên Hoài Phong là một đầy tớ trai. Được Đới sư phụ căn dặn, gã vội vàng bưng một hộp đựng thức ăn đến, lấy một bát cơm tẻ lớn bên trong ra, sau đó là hai chiếc bát sứ trắng cùng hai đôi đũa, dọn xong, gã cúi người một cái rồi định lập tức lui xuống.
Bạch Tuyết Lam chờ đũa không nổi, đầy tớ trai còn đang trước mặt mà hắn đã dùng tay nhón một miếng thịt gà bỏ vào miệng, híp mắt nhai.
Tuyên Hoài Phong nói: “Dùng đũa chứ, nuốt đồ bẩn vào bụng sẽ sinh bệnh đấy.”
Bạch Tuyết Lam hỏi lại y: “Đồ em nấu bên trong có thứ gì bẩn sao?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Em nói tay của anh đấy.”
Bạch Tuyết Lam bày ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, “Quả nhiên, anh đúng là bẩn. Ừ, rất bẩn, rất bẩn.” Đưa hai ngón tay vừa nhón đồ ăn ra trước mắt, lật qua lật lại mà nhìn.
Hắn vừa giả ngây giả dại, Tuyên Hoài Phong liền hết cách, y chủ động cầm đôi đũa gắp một miếng mộc nhĩ nhét vào miệng hắn, “Hai đĩa đồ ăn này không bịt được miệng anh hả?”
Bạch Tuyết Lam vui mừng cắn miếng mộc nhĩ đó, đột nhiên chau mày.
Tuyên Hoài Phong hỏi, “Mùi vị kinh lắm à?”
Y vội vã gắp một miếng bỏ vào miệng mình.
Mặc dù hơi nhạt, nhưng không đến mức khiến cho người ta nhăn chặt mi lại.
Bạch Tuyết Lam thấy y mắc bẫy liền hớn hở cười rộ lên, dùng đũa gõ lên thành đĩa, âm thanh trong trẻo vang lên, “Đây là đồ em nấu cho anh, sao lại tự ăn vụng thế? Không được, em phải bồi thường.”
Tuyên Hoài Phong trừng đôi mắt đen như mã não lườm hắn, “Chỉ có anh mới tham lam đến thế này, đang ăn bữa tiệc này còn muốn được ăn bữa tiếp theo. Anh muốn em dùng một bữa cơm bồi thường lại miếng mộc nhĩ đấy chứ gì?”
Bạch Tuyết Lam bị y vạch trần quỷ kế cũng chẳng tức giận, nét mặt đổi thành ung dung tự tại, bưng bát, vô cùng trân trọng mà ăn cơm cùng hai đĩa đồ ăn kia, mỗi một miếng đều phải thưởng thức hồi lâu, hoàn toàn tương phản với bộ dạng mở miệng to ăn miếng lớn thường ngày.
Tuyên Hoài Phong không nhìn nổi bộ dạng này của hắn, y khuyên: “Anh cứ ăn từng miếng to một đi.”
Bạch Tuyết Lam nói, “Chỉ có tí tẹo thế này, há miệng và hai ba miếng là hết. Em sẽ nấu tiếp cho anh ăn à?”
Tuyên Hoài Phong rũ mắt xuống, dưới ánh đèn, bóng đôi lông mi thật dài hợp lên gương mặt khiến kẻ khác động lòng, khóe miệng nhếch lên, “Để nói sau.”
Bưng bát cơm, ăn một miếng dưa chuột, lại gắp một miếng thịt gà, nhai ở miệng lại cảm thấy ngây ngấy, lồng ngực bỗng bức bối khó chịu.
Nhưng thấy Bạch Tuyết Lam vui vẻ như vậy, để hắn nhìn ra sẽ khó tránh khỏi việc lập tức phá hủy bầu không khí ngọt ngào, thế nên y chẳng nói gì cả, đành miễn cưỡng ăn vài miếng cơm trắng.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Sao em ăn ít vậy?”
Tuyên Hoài Phong cười nói: “Chỉ có anh mới coi hai món này là sơn trân hải vị thôi. Vào miệng em rồi, em chỉ thấy mùi vị rất chán.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đâu nào, anh không lừa em đâu, thực sự ngon lắm.” Định gắp đồ ăn cho Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong vội vàng cầm bát tránh đi, “Để dành hết cho anh đấy. Xin lỗi nha, em không ăn đồ mình nấu đâu. Ăn xong món mình làm em mới thấy, tay nghề của các đầu bếp ở nhà bếp không tồi chút nào. Để em gọi họ nấu một món đưa lên cho em.”
Nói xong, y đặt bát xuống, đứng dậy.
Bạch Tuyết Lam nói, “Bảo đầy tớ trai đưa đến là được rồi, em ngồi xuống ăn với anh đi.”
Tuyên Hoài Phong nói, “Ai cũng biết hôm nay em tự mình xuống bếp, giờ mà em ăn muốn ăn đồ đầu bếp nấu thì mất mặt lắm. Đừng kéo chuông, để mọi người biết rồi sẽ cười em chết. Chắc bây giờ ở nhà bếp không có người đâu, em lén đến đấy lấy một món về là được.”
Bạch Tuyết Lam còn muốn khuyên, song Tuyên Hoài Phong không đợi hắn lên tiếng đã dùng hai ngón tay thon dài trắng như tuyết nhón một miếng thịt gà nhét vào miệng hắn, dụ dỗ, “Anh ăn trước đi, kiên nhẫn chờ em một chút.”
Hành động ngọt ngào như vậy, Bạch Tuyết Lam sao lại không chịu kiên nhẫn, hắn thực sự ngoan ngoãn ngồi bên bàn cơm, vừa cắn nhỏ rồi nhai từng miếng thịt gà bảo bối vừa chờ đợi.
Ngực Tuyên Hoài Phong khó chịu vô cùng, dẫu vậy y vẫn không muốn để cho Bạch Tuyết Lam làm lớn chuyện rồi chửi bới đầy tớ trai, bắt gọi bác sĩ đến. Sau đó nhất định hắn sẽ lải nhải rằng y không nghe lời hắn, tự ý đến viện cai nghiện.
Lúc trước y bị Bạch Tuyết Lam trông chừng đến phát sợ, mấy hôm trước Bạch Tuyết Lam còn oán giận đáng lẽ không nên mở viện cai nghiện, cứ như vừa có thêm một tình địch không bằng. Bây giờ mà bị bệnh nhẹ một cái, Bạch Tuyết Lam sẽ lấy cớ đó nhốt y lại trong công quán.
Bởi vậy, Tuyên Hoài Phong tuy khó chịu nhưng vẫn miễn cưỡng che giấu, đưa ra một lời nói dối.
Y định hít thở một chút rồi quay trở về.
Nhưng vừa ra sân lại không khỏi nghĩ: Mình nói là ra ngoài tìm thức ăn, nếu không cầm một món trở về… Bạch Tuyết Lam khôn khéo như vậy, chỉ sợ sẽ không gạt được.
Y bèn đi thẳng đến nhà bếp.
Y không lỗ mãng xông vào, trước tiên đứng ngoài cửa sổ thăm dò vào trong, đại khái cơm tối đều đã chuẩn bị sẵn sàng, nên đưa thì đưa, nên ăn thì ăn, người đã tản hơn phân nửa, chỉ còn hai ba người nấu phụ ngồi chồm hổm trên đất vùi đầu ăn.
Đang do dự, bỗng phía sau có người hỏi: “Tuyên phó quan, sao ngài lại đứng đây?”
Tuyên Hoài Phong quay đầu lại, thấy Phó Tam, không biết hắn dọn đồ ăn từ nơi nào và cho ai mà cầm theo hộp thức ăn quay trở về trù phòng.
Tuyên Hoài Phong ném cho hắn ánh mắt ‘đừng lên tiếng’, nói: “Tôi muốn lấy một đĩa điểm tâm nhẹ, tùy tiện món nào cũng được. Cơ mà tôi không muốn đi vào làm kinh động đến mọi người, cậu giúp tôi việc nhỏ này nhé, được không?”
Phó Tam cười nói, “Một đĩa điểm tâm nhẹ, ngài chờ tôi.”
Nói xong hắn lập tức bước vào nhà bếp, nói với một phụ bếp đang dùng cơm, “Hoàng tiên sinh ở phòng thu chi bảo là món thịt kho nhục tối nay hơi ngấy, có món điểm tâm nhẹ nào không, mang một đĩa ra đây.”
Phụ bếp kia trả lời: “Ông ấy có lộc ăn rồi nhé, tổng trưởng nói ngoại trừ đồ ăn Tuyên phó quan nấu ra thì không được đưa món khác đến. Đồ ăn chuẩn bị cho tổng trưởng lúc trước chưa bị động vào, giờ có một đĩa củ cải uyên ương giòn tan đây này, mang cho ông ấy là được rồi.”
Gã đi đến trước bếp, mở chiếc nồi lớn, mặc dù lửa than phía dưới đã tắt nhưng đã đậy kín như vậy nên đồ bên trong không thể nguội nhanh được. Nắp vừa được nhấc ra, hơi nóng từ trong nồi bốc lên.
Phụ bếp bắt tay vào việc bưng đồ ăn đặt vào trong hộp thức ăn, xong xuôi, Phó Tam lập tức xách ra ngoài.
Đến bên ngoài tường viện, hắn giơ hộp thức ăn hỏi Tuyên Hoài Phong, “Ngài xem, món củ cải uyên gương giòn tan này đã được chưa?”
Tuyên Hoài Phong đáp, “Không cần biết nó là gì, dù sao ăn được là ổn.”
Y tiện tay mở hộp thức ăn ra nhìn, nhất thời không đề phòng, luồng hơi nước chua loét từ món củ cải bay thẳng vào mũi, khiến y ngạt thở vô cùng.
Tuyên Hoài Phong bận rộn một buổi trở về, lúc vào bếp đã hít phải rất nhiều khói lẫn mùi dầu, ra ngoài thông gió thì đều đứng ở những nơi đón gió. Bao nhiêu chuyện tụ lại với nhau, cơn bức bối trong lồng ngực khi nãy giờ trở thành co thắt tim mãnh liệt.
Phó Tam hỏi, “Tuyên phó quan, ngài làm sao vậy?”
Tuyên Hoài Phong đột nhiên đứng dậy, vịn tường, khom lưng, nôn ọe liên tục.
Mấy miếng cơm vừa ăn giờ lãng phí hết, càng về sau, y nôn khan ra toàn dịch vàng, gương mặt vô cùng khổ sở.
Phó Tam hoảng sợ vô cùng, vội vàng đặt hộp thức ăn lên ô vuông khắc hoa trên tường, một tay đỡ y, một tay liên tục vuốt lưng cho y, “Sao vậy? Sao vậy? Ôi trời, ngài bị bệnh rồi. Tôi thấy sắc mặt ngài xấu quá…”
Tuyên Hoài Phong xua xua tay, muốn hắn không làm ầm ĩ, miễn cho người khác trông thấy.
Vất vả nôn xong, y ra hiệu cho Phó Tam dìu mình đến chỗ tựa lưng ở lan can ngồi xuống, nghỉ ngơi một hồi, y mở mắt nhẹ giọng nói: “Không có gì đáng ngại, hôm nay tôi ở trong bếp lâu quá, ngửi mùi dầu mỡ nên mới khó chịu trong người. Cậu biết tính tổng trưởng rồi đấy, chuyện lông gà vỏ tỏi hắn đều coi như đại sự, biết chuyện này rồi hắn sẽ càng làm loạn lên cho cả thiên hạ biết. Xem như là nể mặt tôi, cậu đừng nói với người khác nhé.”
Phó Tam mặt ủ mày chau đáp: “Tôi giúp ngài giấu diếm, để tổng trưởng biết được thì chân tôi còn không vậy?”
Tuyên Hoài Phong cười khẽ, “Đi nhanh đi. Để đĩa củ cải lại cho tôi. Cậu đừng đứng ở đây nữa.”
Quả nhiên, Phó Tam vội vàng rời đi.
Chốc lát sau, Phó Tam lại vội vã trở về, trên tay cầm một ly thủy tinh đầy nước, nói: “Ngài súc miệng đi, nôn xong khó chịu lắm.”
Tuyên Hoài Phong không ngờ hắn lại cẩn thận chu đáo như thế, y cười cảm kích, dùng ly nước đó súc miệng, quả nhiên cảm giác khá hơn nhiều.
Y vẫn bảo Phó Tam rời đi, còn mình thì tiếp tục ngồi trên chiếc ghế bên hành lang, dựa vào lan can, nặng nề nhắm mắt ngồi một lát. Thấy cơn váng đầu đỡ hơn rồi, y liền đứng dậy, bưng theo món củ cải kia rồi chậm rãi trở về.
Bạch Tuyết Lam đã sớm không đợi được nữa, ngay cả chỗ thịt gà quý báu còn dư lại trong đĩa cũng chẳng thèm động đến, định bụng ra ngoài tìm người yêu bỗng nhiên chạy mất của mình thì ánh mắt chợt ngưng lại, thấy bảo bối trong tim mình đang từ từ xuất hiện ở phía bên kia viện.
Bạch Tuyết Lam biến ba bước thành hai, khi sắp tới trước mặt Tuyên Hoài Phong, dường như chợt phát hiện gì đó, hắn trầm mặt kéo Tuyên Hoài Phong lại hỏi: “Sao sắc mặt khó coi thế này? Em khó chịu ở đâu vậy? Trên đường gặp phải ai à? Làm gì mà đi lâu như vậy?”
Hỏi một mạch đến bốn vấn đề.
Tuyên Hoài Phong cười hỏi lại: “Đi lại trong công quán nhà mình còn gặp được ai nào? Em đã bao giờ làm kẻ trộm đâu, lần đầu tiên đi trộm đồ ăn nên tay chân chậm chạp một chút, anh cũng nên thông cảm chứ. Cầm giúp em.” Đưa đĩa củ cải uyên ương đang cầm trên tay cho Bạch Tuyết Lam.
Gương mặt Bạch Tuyết Lam vẫn đọng vẻ hoài nghi, một tay tiếp đồ ăn, một tay sờ trán Tuyên Hoài Phong, nhíu mày hỏi: “Sao lại lạnh thế này?”
Tuyên Hoài Phong đáp: “Đường trở về gió thổi như thế, đương nhiên hơi lạnh rồi. Chẳng phải rất thoải mái sao?”
Sóng vai cùng Bạch Tuyết Lam chậm rãi trở về phòng.
Bạch Tuyết Lam vừa đặt đĩa củ cải lên bàn cơm liền nhìn y một lượt, trầm giọng nói: “Anh thấy không ổn đâu. Em đừng cố gắng quá. Để anh gọi bác sĩ đến khám cho em.”
Tuyên Hoài Phong vội nói: “Sáng sớm đã gọi bác sĩ rồi, tối đến lại gọi nữa… Anh cho rằng em là Lâm cô nương gió thổi qua liền gục đấy à? Dù sao em cũng là đàn ông chân chính… Anh ngồi xuống đi, đừng nóng nảy nữa, em có chuyện muốn nói với anh.”
Bạch tuyết Lam thấy sắc mặt y không giống làm cho có lệ, vẻ nghiêm túc dường như thực sự có việc cần thương lượng, thầm nghĩ không biết trong lòng y đang che giấu điều gì khó xử mà tay cũng trắng, mặt cũng lạnh.
Hắn không dám phớt lờ, nghiêm túc ngồi xuống hỏi: “Làm sao vậy?”
Tuyên Hoài Phong lại trầm mặc một lúc.
Lát sau, y buồn bã nói: “Em không biết có nên kể chuyện này hay không. Theo lý mà nói, em không có tư cách đề cập…”
Bạch Tuyết Lam ngắt lời y chẳng chút do dự, “Em đừng lo lắng gì cả, trên đời này, em là người có tư cách nói vào tai Bạch Tuyết Lam anh nhất.”
Tuyên Hoài Phong thở dài một hơi.
Bấy giờ mới cẩm thận đem chuyện hôm nay ở viện cai nghiện kể lại, kể Niên Lượng Phú tới thế nào, thương lượng với y ra sao, hơn nữa hắn lại có những lời phản đối thuốc phiện kiểu gì.
Hiếm khi y làm ra việc không quang minh chính đại như thế, cho nên khi ở trước mặt Bạch Tuyết Lam, y cảm thấy dường như mình đang vạch trần tư tưởng xấu xa của bản thân ra vậy, đôi mắt nhìn xuống mặt đất tựa như đứa trẻ vừa phạm lỗi.
Sau khi nói rõ ngọn nguồn, gương mặt Tuyên Hoài Phong ủ rũ, y vô cùng hổ thẹn nói: “Em biết, với địa vị của mình thì anh không thể làm việc thiên tư. Nhưng chị em… Anh không cần quan tâm em hay chị em đâu, nhìn ý của anh ta đúng là có vài phần thống hận thuốc phiện, không biết tại sao anh ta lại rơi vào vòng lao lý này nữa. Trong quốc pháp cũng có việc lập công chuộc tội, biết sai sẽ được khoan hồng. Anh xem… anh xem…”
Câu phía sau đương nhiên là “có thể cho anh ta một con đường sống hay không?”.
Nhưng cả đời này Tuyên Hoài Phong chưa bao giờ nói giúp người phạm tội như vậy, cũng chưa từng ngờ tới việc bằng vào nhân cách của mình lại đi nói giúp người ta thế này.
Đối với những kẻ ác nhân thất đức độc hại nhân dân trong nước, y luôn căm thù đến tận xương tủy, hiện tại lại cầu tình, y thấy… chính là đem hết thảy đạo đức cùng tự tôn của mình ngâm hết xuống nước. Từ lúc thì thào nói “anh xem”, bất luận thế nào y vẫn không thể thốt câu sau đó ra khỏi miệng.
Y chợt căm ghét bản thân mình.
Hốc mắt hơi nóng lên, dịch thể ướt át cuộn tròn bên trong.
Đó chính là những giọt lệ nóng chực chờ rơi xuống vì nhục nhã của y.
Tuyên Hoài Phong nén hơi nước trong mắt, giọng khô khốc, “Em biết, anh đang khinh thường em. Kỳ thực con người em cũng không chính trực như anh nghĩ…”
Y còn chưa nói xong, bóng đen trước mắt đã bao trùm tới.
Môi bị ngăn lại mạnh bạo.
Bạch Tuyết Lam hôn y, hôn một mạch đến khi cả hai người đều không thở được mới ôm chặt lấy y, gò má kề bên gò má, trầm giọng nói: “Anh có lỗi với em.”
Tuyên Hoài Phong kinh ngạc nhìn hắn, “Anh nói sai rồi, là em có lỗi với anh.”
Bạch Tuyết Lam áy náy, “Hoài Phong, em vẫn chưa hiểu ra sao? Anh chẳng mang ý tốt gì đâu. Anh đưa em đến bến tàu là cố tình khiến cho em khó chịu. Em nói đúng, anh thật sự không muốn để bất luận người nào bên cạnh em, anh hận không thể gạt thật sạch sẽ những người gọi là thân nhân này ra xa. Anh đúng là một thằng cực kỳ khốn nạn, anh trúng đạn đáng đời lắm, bị người ta bắn chết đi mới là tốt nhất.”
Tuyên Hoài Phong vội vã quát hắn: “Không được tùy tiện nói những lời đó.”
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người gõ “thùng thùng”.
Quản gia đứng ngoài hô lên, “Tổng trưởng, Bạch tổng lý đích thân gọi điện đến nói là chuyện rất cấp bách, muốn ngài lập tức đi nhận điện! Bạch tổng lý nói không được lề mề!”
Tuyên Hoài Phong cả kinh, y không nhắc lại chuyện vừa rồi mà nói với Bạch Tuyết Lam: “Hình như xảy ra chuyện lớn.”
Bạch Tuyết Lam ừ một tiếng, gật đầu, nghĩ ngợi rồi nói: “Anh đi xem xem, người em đang lạnh, đừng chạy lung tung. Ăn chút gì đó, lau người xong rồi lên giường ngủ đi.”
Tuyên Hoài Phong gật đầu.
Khi nãy đúng là họa vô đơn chí, vì chuyện của Niên Lượng Phú mà tâm trạng không tốt khiến y càng thêm đau đầu khó chịu, chẳng qua y phải miễn cưỡng chống đỡ trước mặt Bạch Tuyết Lam. Bạch Tuyết Lam vừa rời đi, y liền vịn tường đi tới bên giường, cởi áo ngoài, nằm trên chăn rồi nhắm mắt lại.
Chốc lát sau, thấp thoáng có tiếng bước chân đi về phía này.
Y tưởng Bạch Tuyết Lam đã trở về liền mở nửa mắt nhìn qua, hóa ra vẫn là quản gia vừa đến khi nãy, thấy cửa khép hờ nên ông đẩy cửa tiến vào báo cáo với Tuyên Hoài Phong: “Tuyên phó quan, tổng trưởng phải đến phủ tổng lý với Tôn phó quan. Ngài ấy nói tổng lý đang đợi, không trở về phòng thay áo được, nên ngài ấy muốn tôi đến đây báo với ngài một tiếng. Tổng trưởng còn dặn ngài ngủ sớm một chút, đừng chờ.”
Tuyên Hoài Phong ừ một tiếng, nói: “Đã biết.”
Quản gia liền đi ra.
Tuyên Hoài Phong nằm trên chăn, tư thế thực ra rất không thoải mái, riết mà chả thấy khá khẩm hơn chút nào.
Y nghĩ, cứ lẳng lặng thế này có lẽ sẽ chịu đựng được đến khi nó qua đi, vậy nên y liền ôm chăn, ngay cả gối đầu cũng ôm lấy rồi chẳng nhúc nhích gì nữa.
Chịu đựng khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy tốt hơn, trái lại còn càng thêm khó thở.
Tuyên Hoài Phong bất giác nghĩ: Trung y thường nói tâm trạng thay đổi, ngũ hành không điều hòa sẽ sinh bệnh, xem ra cũng có chút đạo lý.
Tình hình hiện tại liệu có liên quan đến việc mình bỏ qua nguyên tắc mà cầu tình cho anh rể trước mặt Bạch Tuyết Lam hay không?
Nghĩ tới chuyện vừa rồi, y xấu hổ vô cùng, hai gò má không khỏi nóng lên.
Tự nâng tay sờ lên mặt mình, nhiệt độ nóng đến phát hoảng.
Y cười khổ, tự nghĩ: Xem ra ngươi cũng tự hiểu rõ mình phải không? Miệng lúc nào cũng nói công tư phân minh, công vụ làm đầu cái gì chứ.
Tuyên Hoài Phong à Tuyên Hoài Phong, ngươi bị bệnh cũng xứng đáng lắm.
Y cứ tỉnh tỉnh mê mê nằm trên giường như vậy, không biết qua bao lâu, bên tai loáng thoáng nghe thấy âm thanh bên ngoài, hình như có người đang gọi Tuyên phó quan, sau lại nghe tiếng quản gia bắt đầu quát người nọ, “Cái tên mới tới này thật không hiểu quy củ. Tuyên phó quan đang nghỉ ngơi, không cần biết điện thoại gọi cho ngài ấy là từ nơi nào, viện cai nghiện hay viện cai nghiếc gì cũng thế, đều phải nói là ngài ấy đang ngủ hết. Để tổng trưởng biết cậu quấy rầy Tuyên phó quan nghỉ ngơi, ngài ấy sẽ lôi cậu ra quất cho nhừ tử.”
Xem ra hai chữ cai nghiện đã tiến vào tai Tuyên Hoài Phong.
Y dùng rất nhiều sức cố gắng đứng lên, đi tới, đẩy cửa sổ ra, bình tĩnh hỏi: “Bên ngoài ồn ào gì vậy? Điện thoại của ai?”
Một cơn gió đêm thổi tới.
Y đứng bên cửa sổ nên hứng phải gió ấy, cơ thể nhiễm lạnh mà rùng mình hai cái.
Tuy nhiên, cũng nhờ đó mà cơn nóng trên mặt lẫn trên trán đã được thổi tan một chút.
Quản gia thấy Tuyên Hoài Phong bị đánh thức liền trừng mắt lườm gã đầy tớ trai gây chuyện, sau lại tươi cười thưa: “Tuyên phó quan, không phải chuyện lớn gì đâu. Chẳng qua là có một người làm công bên viện cai nghiện gọi tới, nói là ở đó có một vị tiên sinh gọi điện đến tìm ngài, tên… tên là gì gì đó…”
Đầy tớ trai bên cạnh vội vã bồi thêm một câu, “Hắn nói hắn họ Trương.”
Nếu họ Trương, vậy phỏng chừng là Thái Bình.
Vào giờ này, Thái Bình cũng nên về rồi mới phải, sao lại vẫn ở trong viện cai nghiện chưa đi?
Cho dù có lắp đặt điện thoại cũng không thể kéo dài đến tận lúc này.
Tuyên Hoài Phong vừa nghĩ trong đầu vừa nói, “Tôi đến nhận điện.”
Cảm thấy lạnh, y tiện tay lấy chiếc áo khoác sau bình phong khoác lên người, đi tới phòng điện thoại nhận điện.
Tuyên Hoài Phong ngẩn ra, hỏi: “Cái gì?”
Giọng Thái Bình vừa khẩn trương vừa vui mừng, bầu không khí tỏa ra giống như một kẻ đang xoa tay trước khi xông trận, giọng nói như pháo rang, “Rất nhiều người chạy tới viện cai nghiện, cửa viện thiếu chút nữa bị chen hỏng luôn. Không ngờ được! Thật sự không ngờ được! Bọn tôi điều động toàn viện, mọi người thông báo tin tức cho nhau giữa đêm giữa hôm, ai nấy đều chạy về viện để hỗ trợ! Y tá không đủ nên cả Ngọc San cũng tới rồi! Bác sĩ nói sợ là thiếu dược liệu cung ứng, phải mở kho hàng. Chìa khóa đang nằm trong tay cậu, đúng không?”
Tuyên Hoài Phong đáp: “Đúng vậy. Nhưng tại sao bỗng nhiên có nhiều người cùng tới cai nghiện như thế chứ?”
Thái Bình vui vẻ nói, “Sao tôi biết được? Đừng hỏi nữa, mau tới đây đi! Cậu không đứng giữa chỉ huy là chỗ này rồi như mối bòng bong luôn. Mau đến đi nhé!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook