[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 4 - Tung Hoành
-
Quyển 1 - Chương 5-1: Part 1
Cả đêm Tiểu Phi Yến không chợp mắt được.
Cô bé là hầu gái của Tuyên Hoài Phong, để tiện bề, quản gia không bắt cô bé ngủ ở đại viện phía sau mà tìm cho cô bé một căn phòng nhỏ phía bắc trong viện của Bạch Tuyết Lam, cho cô bé ở một mình.
Trong phòng có chuông.
Gần vậy cũng tiện, nếu như đang đêm Tuyên Hoài Phong cần uống trà, chỉ cần kéo chuông là cô bé có thể nghe thấy.
Cơ mà, đôi khi ở gần cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì cả.
Không những nghe thấy tiếng chuông, còn nghe được thứ khác nữa.
Đêm khuya thanh vắng, lúc đầu từ phòng chính chỉ truyền tới âm thanh loáng thoáng, tựa mèo hoang cuộn mình trong chăn gọi tình, trêu đùa nhau, khiến cho người ta khó chịu bất an.
Nhưng càng trêu đùa, càng ghẹo nhau, âm thanh sau đó càng kỳ cục.
Tiểu Phi Yến biết, Bạch tổng trưởng bắt nạt Tuyên phó quan hơi quá đáng.
Cô bé không nhìn lén, nhưng cô bé có tai, cô bé nghe được.
Tuyên phó quan đã mắng: “Bạch Tuyết Lam! Anh đúng là tên khốn kiếp!”
Tuyên phó quan còn mắng, “Trên đời này, kẻ vô sỉ nhất chính là anh!”
Tuyên phó quan muốn Bạch tổng trưởng cút đi, cuối cùng giọng nói lại nức nở từng hồi, là thứ âm thanh rung động khiến người ta hồi hộp trong đêm tối.
Tiểu Phi Yến chưa hẳn là lớn lắm, nhưng kiến thức thì không kém, chí ít cô bé đã biết mùi đàn ông, biết loại âm thanh này, là thứ âm thanh bị người ta làm gì đó mới có thể ngân lên từ cơn đau đớn, và cũng không hẳn là đau đớn.
Nhiều lần, Tiểu Phi Yến nhịn không được mà bước xuống giường, vén rèm cửa lên một góc nhỏ, liếc về phía căn phòng đã tắt đèn của chủ nhân.
Những âm thanh khó chịu này khiến cho cô bé nhớ tới những lời bàn tán nghe được khi còn ở bên cạnh Triển đại ca.
Quả thực trước kia cô bé không thích vị Tuyên phó quan của hải quan tổng thự này chút nào. Cha nuôi tặng cô bé cho y, y không muốn, hại cô bé bị ăn đòn oan. Nghe nói, cái chức phó quan này của y là do ngủ với hải quan tổng trưởng mới đạt được, đàn ông lấy thân thể làm tiền vốn để thăng quan thì có bản lĩnh gì?
Chỉ là, bây giờ cô bé không nghĩ như vậy nữa.
Tuyên phó quan đối xử với cô bé không tồi.
Chỉ vì một câu nói của chị Lê Hoa mà y đã hỏi thăm tung tích cô bé khắp nơi, dùng tiền chuộc thân cho cô bé, mua sách cho cô bé, giúp cô bé biết chữ.
Nếu không có y, cô bé sao có thể gặp được Triển đại ca và một vị Tuyên phó quan khác, biết đâu chừng đã sớm bị vợ của gã đội trưởng kia hành hạ đến chết.
Tiểu Phi Yến là người có lương tâm, đối xử ác độc với cô bé, cô bé sẽ ghi thù, có ân với cô bé, cô bé sẽ báo ân.
Triển đại ca là người có ân với cô bé nhất.
Cô bé biết, Triển đại ca thích Tuyên phó quan của Bạch tổng trưởng, không thích Tuyên phó quan của mình. Vị Tuyên phó quan kia thật đáng thương, nam tử hán như Triển đại ca sao không thích hắn mà cứ thích anh trai của hắn chứ?
Mà vị Tuyên phó quan này cũng vậy, sao không theo Triển đại ca mà cứ đi theo cái tên Bạch tổng trưởng nham hiểm, đôi mắt chỉ cần liếc qua cũng khiến người ta run rẩy sợ hãi?
Nghĩ đến hai vị Tuyên phó quan, cô bé cảm thấy đầu óc choáng váng hồ đồ, thầm cho bọn họ thêm một chữ, một người là Tuyên phó quan lớn, một người là Tuyên phó quan nhỏ.
“Buông! Anh!”
Phòng chính bỗng truyền tới âm thanh lớn, khiến Tiểu Phi Yến giật thót, tim đập loạn nhịp.
“Anh đừng… đừng tới nữa… Ưm—–“
Cô bé vội vàng buông góc rèm xuống, bò lên giường, ôm đầu gối.
Cô bé nghe đám đầy tớ trai tụ tập nói chuyện với nhau, họ nói đợt trước tổng trưởng mới giết một đám thổ phỉ ngoài thành, mấy tên hộ binh công quán ôm súng trường đứng một bên khoe khoang, nói bọn họ lợi hại thế nào, uy phong ra sao, vừa bóp cò, cả đám người liền bị tiêu diệt.
Họ nói, đáng tiếc đã để tên cầm đầu họ Triển chạy thoát.
Nếu lúc đó bọn họ chộp được hắn, bọn họ cũng sẽ bắn một phát đạn vào cái đầu quả dưa của hắn, khiến hắn chết tươi.
Tiểu Phi Yến nghe thấy mà rùng mình.
Đó không phải là thổ phỉ, đó là quân Quảng Đông.
Đó không phải là thủ lĩnh đám thổ phỉ, đó là Triển đại ca đã cứu cô bé!
Bạch tổng trưởng giết quân Quảng Đông, còn vu oan cho người ta là thổ phỉ.
Bạch tổng trưởng cưỡng bức người Triển đại ca thích trên giường, đã vậy còn muốn giết Triển đại ca.
Họ Bạch kia, đúng là chẳng phải con người!
Tiểu Phi Yến suy đi nghĩ lại cả đêm, cuối cùng đã đưa ra kết luận chém đinh chặt sắt ấy. Trời đã sáng, cô bé rời giường đưa nước, khăn rửa mặt cùng bột đánh răng cho các vị chủ nhân, khi cầm bồn đồng tiến vào, thoáng liếc qua phía sau tấm bình phong, Tuyên Hoài Phong nghiêng người nằm trên giường, thân thể cuộn tròn một nửa, bộ dạng hoàn toàn giống như đã rơi vào tình trạng kiệt sức, bị người ta liên tục chà đạp.
Thế nhưng tinh thần Bạch Tuyết Lam lại vô cùng sáng láng.
Tiểu Phi Yến biết hắn là đại nhân vật nắm quyền sinh sát trong công quán, vậy nên cô bé còn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, bưng nước nóng, chà sạch khăn mặt, hầu hạ xong liền im lặng chạy trốn.
Chờ Bạch Tuyết Lam ra khỏi cửa, Tiểu Phi Yến lại lặng lẽ đi vào, Tuyên Hoài Phong vẫn nằm trên giường.
Người ôn hòa nho nhã như vậy lại bị hành hạ nguyên một buổi tối, thật đáng thương.
Tiểu Phi Yến bỗng nhiên nhớ tới những ngày đầu cô bé được tặng cho Trương đội trưởng, cô bé cũng bị gã đàn ông đó thô lỗ đó lăn qua lăn lại, cô bé giống như một chú bướm nhỏ bị đứa trẻ bắt được, hắn hiếu kỳ với thứ đồ chơi mới mẻ, tùy ý mà cấu xé, đè ép, xoa nắn.
Đôi tai cô bé hơi nóng lên.
Ban ngày, không nên nghĩ đến những chuyện hèn hạ.
Đi dò xét hai ba lần, cuối cùng Tuyên Hoài Phong cũng thức dậy.
Tiểu Phi Yến vội vàng vào hầu hạ, lại nấu nước nóng, vò khăn mặt, dâng bột đánh răng. Cô bé rất muốn hỏi Tuyên phó quan có khó chịu hay không, theo kinh nghiệm của cô bé, một đêm như vậy, nhất định cả người đều mệt mỏi như muốn nhũn ra.
Nhưng vẻ mặt Tuyên phó quan rất bình thường, thậm chí những lúc vô tình, bên môi y còn hiện lên nụ cười nhẹ.
Tiểu Phi Yến thầm nghĩ, dáng vẻ người này thật đẹp mắt.
Mỗi động tác, mỗi nụ cười nhẹ đều như một bức tranh tinh tế được phác họa từ những nét vẽ tỉ mỉ. Nếu cô bé là Triển đại ca, cô bé cũng sẽ chọn Tuyên phó quan lớn.
Y rất thu hút.
Từng thần thái đều khiến lòng người thoải mái.
Tuyên Hoài Phong quay đầu lại, thấy Tiểu Phi Yến ngồi bên cạnh chiếc bàn tròn nhỏ, cánh tay thon dài tựa ngó sen trắng tựa ngọc dựng thẳng đang chống cằm, y hỏi: “Nhìn tôi lâu như vậy làm gì? Hôm nay em không học à?”
Tiểu Phi Yến nói: “Tuyên phó quan, em có chuyện muốn cầu xin ngài.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Chuyện gì?”
Tiểu Phi Yến đáp: “Tuyên phó quan nhỏ, à không, vị Tuyên phó quan là em trai ngài ấy, em có thể gặp hắn một chút không? Mấy hôm em bị giam giữ có nghe người đưa cơm cho em nói, Bạch tổng trưởng đã bắt hắn lại, cũng nhốt trong công quán này.”
Tuyên Hoài Phong im lặng.
Y đã tới thăm Tuyên Hoài Mân.
Lần nào Tuyên Hoài Mân cũng núp trong phòng giam dơ bẩn không ánh sáng, chẳng nói một lời, bướng bỉnh đến nỗi y sắp không nhận ra tam đệ năm ấy luôn chạy theo sau lưng mình.
Ánh mắt hắn nhìn Tuyên Hoài Phong khiến trái tim y lạnh giá.
Tiểu Phi Yến hỏi: “Tuyên phó quan, được không?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Quãng thời gian em ở bên quân Quảng Đông, em có biết Hoài Mân làm gì không?”
Tiểu Phi Yến đáp: “Còn không phải cũng làm phó quan như ngài sao.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Đúng là giữ chức phó quan, nhưng rốt cuộc hắn theo Triển Lộ Chiêu làm gì?”
Tiểu Phi Yến nói: “Đều là lính cả, còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là đánh giặc rồi, em thấy những người đó ai cũng kè kè súng bên người. Chẳng phải những người tham gia quân ngũ đều để đi chiến đấu sao?”
Tuyên Hoài Phong bèn không hỏi nữa.
Cô bé này… không hiểu chuyện giữa cánh đàn ông.
Y rời mắt, ánh mắt đáp xuống chiếc ghế gỗ lê bên cạnh bàn trà nhỏ, có mấy phần văn kiện của tổng thự đặt ở đó. Việc ma túy ngày càng hoành hành ngang ngược ở thủ đô có liên quan đến quân Quảng Đông đã lộ rõ.
Đoán chừng Triển Lộ Chiêu cũng có phần.
Thế nhưng, Hoài Mân thì sao?
Tuyên Hoài Phong rất khó chịu.
Ba ba làm quân phiệt cả đời, đốt giết đánh cướp, chẳng chuyện xấu gì không làm, nhưng ông không bắt tay người ngoại quốc đầu độc nhân dân trong nước.
Nếu tam đệ có dính dáng đến việc này, ba ba dưới suối vàng cũng chẳng đẹp mặt.
Tiểu Phi Yến lại hỏi một câu, “Tuyên phó quan, rốt cuộc có được không vậy?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Em gặp hắn làm gì?”
Tiểu Phi Yến nói: “Trong lời kịch thường hát, nợ người một giọt, báo người một dòng. Là hắn cứu em từ tay gã đội trưởng kia, hôm nay hắn rơi vào hoạn nạn, nếu em chẳng làm gì thì còn là con người nữa không? Tuyên phó quan, nếu ngài thương tình em, hoặc là thương hắn, vậy cầu ngài giơ cao đánh khẽ, để em mỗi ngày đưa cơm nước đến cho hắn.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Em bằng lòng đưa cơm nước đến cho hắn?”
Tiểu Phi Yến đáp: “Sao lại không muốn? Ở đây, em vốn là người hầu đưa cơm đưa nước mà.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Để xem xét đã.”
Tiểu Phi Yến khó hiểu hỏi lại: “Xem xét gì?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Chờ tổng trưởng về, xem ý của hắn thế nào.”
Tiểu Phi Yến nghe vậy liền hiểu Tuyên phó quan lớn rất nghe lời Bạch tổng trưởng, trong lòng dâng lên cảm giác bất bình khó chịu.
Gã đàn ông kia buổi tối lăn ngài qua lại như vậy, ngài còn mắng hắn cơ mà, còn cầu xin hắn cơ mà, sao vừa tỉnh dậy đã quên hết thế?
Triển đại ca nói rất đúng, Tuyên phó quan dù tốt nhưng quá mềm yếu, bị họ Bạch kia cưỡng ép, trêu đùa đến hư rồi.
Hôm nay, mặc dù ngài ấy không khuất phục cường quyền, nhưng chỉ chút dâm tiện cũng đã đủ đè bẹp.
Đêm qua Tuyên Hoài Phong bị Bạch Tuyết Lam “thổi” đến dục tiên dục tử, ép cho một giọt chẳng thừa, buổi sáng muốn tìm người tính sổ thì tên đầu sỏ đã sớm ra ngoài. Bây giờ, cả người bủn rủn đau nhức, nào có tâm trạng nghiên cứu suy nghĩ quái lạ của cô bé bên cạnh.
Nơi giữa hai chân hơi khó chịu, y cũng không muốn ra ngoài.
Sai Tiểu Phi Yến đến phòng bếp bưng đồ ăn tới, tùy tiện ăn hai miếng, cầm văn kiện trên bàn trà xem xét cẩn thận.
Cô bé là hầu gái của Tuyên Hoài Phong, để tiện bề, quản gia không bắt cô bé ngủ ở đại viện phía sau mà tìm cho cô bé một căn phòng nhỏ phía bắc trong viện của Bạch Tuyết Lam, cho cô bé ở một mình.
Trong phòng có chuông.
Gần vậy cũng tiện, nếu như đang đêm Tuyên Hoài Phong cần uống trà, chỉ cần kéo chuông là cô bé có thể nghe thấy.
Cơ mà, đôi khi ở gần cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì cả.
Không những nghe thấy tiếng chuông, còn nghe được thứ khác nữa.
Đêm khuya thanh vắng, lúc đầu từ phòng chính chỉ truyền tới âm thanh loáng thoáng, tựa mèo hoang cuộn mình trong chăn gọi tình, trêu đùa nhau, khiến cho người ta khó chịu bất an.
Nhưng càng trêu đùa, càng ghẹo nhau, âm thanh sau đó càng kỳ cục.
Tiểu Phi Yến biết, Bạch tổng trưởng bắt nạt Tuyên phó quan hơi quá đáng.
Cô bé không nhìn lén, nhưng cô bé có tai, cô bé nghe được.
Tuyên phó quan đã mắng: “Bạch Tuyết Lam! Anh đúng là tên khốn kiếp!”
Tuyên phó quan còn mắng, “Trên đời này, kẻ vô sỉ nhất chính là anh!”
Tuyên phó quan muốn Bạch tổng trưởng cút đi, cuối cùng giọng nói lại nức nở từng hồi, là thứ âm thanh rung động khiến người ta hồi hộp trong đêm tối.
Tiểu Phi Yến chưa hẳn là lớn lắm, nhưng kiến thức thì không kém, chí ít cô bé đã biết mùi đàn ông, biết loại âm thanh này, là thứ âm thanh bị người ta làm gì đó mới có thể ngân lên từ cơn đau đớn, và cũng không hẳn là đau đớn.
Nhiều lần, Tiểu Phi Yến nhịn không được mà bước xuống giường, vén rèm cửa lên một góc nhỏ, liếc về phía căn phòng đã tắt đèn của chủ nhân.
Những âm thanh khó chịu này khiến cho cô bé nhớ tới những lời bàn tán nghe được khi còn ở bên cạnh Triển đại ca.
Quả thực trước kia cô bé không thích vị Tuyên phó quan của hải quan tổng thự này chút nào. Cha nuôi tặng cô bé cho y, y không muốn, hại cô bé bị ăn đòn oan. Nghe nói, cái chức phó quan này của y là do ngủ với hải quan tổng trưởng mới đạt được, đàn ông lấy thân thể làm tiền vốn để thăng quan thì có bản lĩnh gì?
Chỉ là, bây giờ cô bé không nghĩ như vậy nữa.
Tuyên phó quan đối xử với cô bé không tồi.
Chỉ vì một câu nói của chị Lê Hoa mà y đã hỏi thăm tung tích cô bé khắp nơi, dùng tiền chuộc thân cho cô bé, mua sách cho cô bé, giúp cô bé biết chữ.
Nếu không có y, cô bé sao có thể gặp được Triển đại ca và một vị Tuyên phó quan khác, biết đâu chừng đã sớm bị vợ của gã đội trưởng kia hành hạ đến chết.
Tiểu Phi Yến là người có lương tâm, đối xử ác độc với cô bé, cô bé sẽ ghi thù, có ân với cô bé, cô bé sẽ báo ân.
Triển đại ca là người có ân với cô bé nhất.
Cô bé biết, Triển đại ca thích Tuyên phó quan của Bạch tổng trưởng, không thích Tuyên phó quan của mình. Vị Tuyên phó quan kia thật đáng thương, nam tử hán như Triển đại ca sao không thích hắn mà cứ thích anh trai của hắn chứ?
Mà vị Tuyên phó quan này cũng vậy, sao không theo Triển đại ca mà cứ đi theo cái tên Bạch tổng trưởng nham hiểm, đôi mắt chỉ cần liếc qua cũng khiến người ta run rẩy sợ hãi?
Nghĩ đến hai vị Tuyên phó quan, cô bé cảm thấy đầu óc choáng váng hồ đồ, thầm cho bọn họ thêm một chữ, một người là Tuyên phó quan lớn, một người là Tuyên phó quan nhỏ.
“Buông! Anh!”
Phòng chính bỗng truyền tới âm thanh lớn, khiến Tiểu Phi Yến giật thót, tim đập loạn nhịp.
“Anh đừng… đừng tới nữa… Ưm—–“
Cô bé vội vàng buông góc rèm xuống, bò lên giường, ôm đầu gối.
Cô bé nghe đám đầy tớ trai tụ tập nói chuyện với nhau, họ nói đợt trước tổng trưởng mới giết một đám thổ phỉ ngoài thành, mấy tên hộ binh công quán ôm súng trường đứng một bên khoe khoang, nói bọn họ lợi hại thế nào, uy phong ra sao, vừa bóp cò, cả đám người liền bị tiêu diệt.
Họ nói, đáng tiếc đã để tên cầm đầu họ Triển chạy thoát.
Nếu lúc đó bọn họ chộp được hắn, bọn họ cũng sẽ bắn một phát đạn vào cái đầu quả dưa của hắn, khiến hắn chết tươi.
Tiểu Phi Yến nghe thấy mà rùng mình.
Đó không phải là thổ phỉ, đó là quân Quảng Đông.
Đó không phải là thủ lĩnh đám thổ phỉ, đó là Triển đại ca đã cứu cô bé!
Bạch tổng trưởng giết quân Quảng Đông, còn vu oan cho người ta là thổ phỉ.
Bạch tổng trưởng cưỡng bức người Triển đại ca thích trên giường, đã vậy còn muốn giết Triển đại ca.
Họ Bạch kia, đúng là chẳng phải con người!
Tiểu Phi Yến suy đi nghĩ lại cả đêm, cuối cùng đã đưa ra kết luận chém đinh chặt sắt ấy. Trời đã sáng, cô bé rời giường đưa nước, khăn rửa mặt cùng bột đánh răng cho các vị chủ nhân, khi cầm bồn đồng tiến vào, thoáng liếc qua phía sau tấm bình phong, Tuyên Hoài Phong nghiêng người nằm trên giường, thân thể cuộn tròn một nửa, bộ dạng hoàn toàn giống như đã rơi vào tình trạng kiệt sức, bị người ta liên tục chà đạp.
Thế nhưng tinh thần Bạch Tuyết Lam lại vô cùng sáng láng.
Tiểu Phi Yến biết hắn là đại nhân vật nắm quyền sinh sát trong công quán, vậy nên cô bé còn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, bưng nước nóng, chà sạch khăn mặt, hầu hạ xong liền im lặng chạy trốn.
Chờ Bạch Tuyết Lam ra khỏi cửa, Tiểu Phi Yến lại lặng lẽ đi vào, Tuyên Hoài Phong vẫn nằm trên giường.
Người ôn hòa nho nhã như vậy lại bị hành hạ nguyên một buổi tối, thật đáng thương.
Tiểu Phi Yến bỗng nhiên nhớ tới những ngày đầu cô bé được tặng cho Trương đội trưởng, cô bé cũng bị gã đàn ông đó thô lỗ đó lăn qua lăn lại, cô bé giống như một chú bướm nhỏ bị đứa trẻ bắt được, hắn hiếu kỳ với thứ đồ chơi mới mẻ, tùy ý mà cấu xé, đè ép, xoa nắn.
Đôi tai cô bé hơi nóng lên.
Ban ngày, không nên nghĩ đến những chuyện hèn hạ.
Đi dò xét hai ba lần, cuối cùng Tuyên Hoài Phong cũng thức dậy.
Tiểu Phi Yến vội vàng vào hầu hạ, lại nấu nước nóng, vò khăn mặt, dâng bột đánh răng. Cô bé rất muốn hỏi Tuyên phó quan có khó chịu hay không, theo kinh nghiệm của cô bé, một đêm như vậy, nhất định cả người đều mệt mỏi như muốn nhũn ra.
Nhưng vẻ mặt Tuyên phó quan rất bình thường, thậm chí những lúc vô tình, bên môi y còn hiện lên nụ cười nhẹ.
Tiểu Phi Yến thầm nghĩ, dáng vẻ người này thật đẹp mắt.
Mỗi động tác, mỗi nụ cười nhẹ đều như một bức tranh tinh tế được phác họa từ những nét vẽ tỉ mỉ. Nếu cô bé là Triển đại ca, cô bé cũng sẽ chọn Tuyên phó quan lớn.
Y rất thu hút.
Từng thần thái đều khiến lòng người thoải mái.
Tuyên Hoài Phong quay đầu lại, thấy Tiểu Phi Yến ngồi bên cạnh chiếc bàn tròn nhỏ, cánh tay thon dài tựa ngó sen trắng tựa ngọc dựng thẳng đang chống cằm, y hỏi: “Nhìn tôi lâu như vậy làm gì? Hôm nay em không học à?”
Tiểu Phi Yến nói: “Tuyên phó quan, em có chuyện muốn cầu xin ngài.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Chuyện gì?”
Tiểu Phi Yến đáp: “Tuyên phó quan nhỏ, à không, vị Tuyên phó quan là em trai ngài ấy, em có thể gặp hắn một chút không? Mấy hôm em bị giam giữ có nghe người đưa cơm cho em nói, Bạch tổng trưởng đã bắt hắn lại, cũng nhốt trong công quán này.”
Tuyên Hoài Phong im lặng.
Y đã tới thăm Tuyên Hoài Mân.
Lần nào Tuyên Hoài Mân cũng núp trong phòng giam dơ bẩn không ánh sáng, chẳng nói một lời, bướng bỉnh đến nỗi y sắp không nhận ra tam đệ năm ấy luôn chạy theo sau lưng mình.
Ánh mắt hắn nhìn Tuyên Hoài Phong khiến trái tim y lạnh giá.
Tiểu Phi Yến hỏi: “Tuyên phó quan, được không?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Quãng thời gian em ở bên quân Quảng Đông, em có biết Hoài Mân làm gì không?”
Tiểu Phi Yến đáp: “Còn không phải cũng làm phó quan như ngài sao.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Đúng là giữ chức phó quan, nhưng rốt cuộc hắn theo Triển Lộ Chiêu làm gì?”
Tiểu Phi Yến nói: “Đều là lính cả, còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là đánh giặc rồi, em thấy những người đó ai cũng kè kè súng bên người. Chẳng phải những người tham gia quân ngũ đều để đi chiến đấu sao?”
Tuyên Hoài Phong bèn không hỏi nữa.
Cô bé này… không hiểu chuyện giữa cánh đàn ông.
Y rời mắt, ánh mắt đáp xuống chiếc ghế gỗ lê bên cạnh bàn trà nhỏ, có mấy phần văn kiện của tổng thự đặt ở đó. Việc ma túy ngày càng hoành hành ngang ngược ở thủ đô có liên quan đến quân Quảng Đông đã lộ rõ.
Đoán chừng Triển Lộ Chiêu cũng có phần.
Thế nhưng, Hoài Mân thì sao?
Tuyên Hoài Phong rất khó chịu.
Ba ba làm quân phiệt cả đời, đốt giết đánh cướp, chẳng chuyện xấu gì không làm, nhưng ông không bắt tay người ngoại quốc đầu độc nhân dân trong nước.
Nếu tam đệ có dính dáng đến việc này, ba ba dưới suối vàng cũng chẳng đẹp mặt.
Tiểu Phi Yến lại hỏi một câu, “Tuyên phó quan, rốt cuộc có được không vậy?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Em gặp hắn làm gì?”
Tiểu Phi Yến nói: “Trong lời kịch thường hát, nợ người một giọt, báo người một dòng. Là hắn cứu em từ tay gã đội trưởng kia, hôm nay hắn rơi vào hoạn nạn, nếu em chẳng làm gì thì còn là con người nữa không? Tuyên phó quan, nếu ngài thương tình em, hoặc là thương hắn, vậy cầu ngài giơ cao đánh khẽ, để em mỗi ngày đưa cơm nước đến cho hắn.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Em bằng lòng đưa cơm nước đến cho hắn?”
Tiểu Phi Yến đáp: “Sao lại không muốn? Ở đây, em vốn là người hầu đưa cơm đưa nước mà.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Để xem xét đã.”
Tiểu Phi Yến khó hiểu hỏi lại: “Xem xét gì?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Chờ tổng trưởng về, xem ý của hắn thế nào.”
Tiểu Phi Yến nghe vậy liền hiểu Tuyên phó quan lớn rất nghe lời Bạch tổng trưởng, trong lòng dâng lên cảm giác bất bình khó chịu.
Gã đàn ông kia buổi tối lăn ngài qua lại như vậy, ngài còn mắng hắn cơ mà, còn cầu xin hắn cơ mà, sao vừa tỉnh dậy đã quên hết thế?
Triển đại ca nói rất đúng, Tuyên phó quan dù tốt nhưng quá mềm yếu, bị họ Bạch kia cưỡng ép, trêu đùa đến hư rồi.
Hôm nay, mặc dù ngài ấy không khuất phục cường quyền, nhưng chỉ chút dâm tiện cũng đã đủ đè bẹp.
Đêm qua Tuyên Hoài Phong bị Bạch Tuyết Lam “thổi” đến dục tiên dục tử, ép cho một giọt chẳng thừa, buổi sáng muốn tìm người tính sổ thì tên đầu sỏ đã sớm ra ngoài. Bây giờ, cả người bủn rủn đau nhức, nào có tâm trạng nghiên cứu suy nghĩ quái lạ của cô bé bên cạnh.
Nơi giữa hai chân hơi khó chịu, y cũng không muốn ra ngoài.
Sai Tiểu Phi Yến đến phòng bếp bưng đồ ăn tới, tùy tiện ăn hai miếng, cầm văn kiện trên bàn trà xem xét cẩn thận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook