[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 4 - Tung Hoành
-
Quyển 1 - Chương 2-1: Part 1
Trở lại công quán, vừa xuống xe, ngẩng đầu lại thấy Tuyên Hoài Phong mặc đồ tây, đang chậm rãi đi từ cửa chính ra ngoài.
Bạch Tuyết Lam tiến lên đón, hỏi: “Em đi đâu vậy?”
Tim Tuyên Hoài Phong giật thót lên.
Hôm qua Bạch Tuyết Lam hỏi về chiếc đồng hồ vàng, hại Tuyên Hoài Phong đến giữa trưa vẫn thấy thấp thỏm, nghĩ tớ nghĩ lui, y vẫn quyết định tới Niên trạch tìm lại món đồ này.
Nhất định phải tìm lại mới được.
Chờ khi xử lý xong hai tập văn kiện khẩn cấp Bạch Tuyết Lam đưa, phái người chuyển tới phủ tổng lý, Tuyên Hoài Phong định thừa dịp Bạch Tuyết Lam chưa trở về, tự mình tới Niên trạch tìm kiếm.
Ai ngờ, vừa ra khỏi cửa đã gặp Bạch Tuyết Lam trở về.
Xem ra, con người ta thực sự không nên làm những chuyện thẹn với lòng.
Thấy Bạch Tuyết Lam hỏi, Tuyên Hoài Phong vừa có suy nghĩ muốn thành thực, nhưng y lại vừa thiếu đi can đảm nói thực.
Y không sợ Bạch Tuyết Lam mắng mình, chỉ tại y đã làm mất món quà Bạch Tuyết Lam tặng, chẳng biết Bạch Tuyết Lam sẽ buồn đến mức nào, nói không chừng lại nghi thần nghi quỷ, nói Tuyên Hoài Phong không coi tấm lòng của mình ra gì.
Chỉ cần nghĩ tới việc hai người vừa làm hòa lại trở lại tình cảnh trước kia, Tuyên Hoài Phong lại bất giác trốn tránh, chỉ trả lời Bạch Tuyết Lam rằng: “Đến mấy nơi gần đây một chút.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Đi chỗ gần nào vậy?”
Tuyên Hoài Phong không quen nói dối, biểu hiện nhanh chóng bị lộ: “Gần đây là gần đây, chẳng ngoài mấy con phố, mấy ngõ nhỏ gần đây chứ ở đâu nữa?”
Bạch Tuyết Lam tặc lưỡi lắc đầu hai cái, trêu trọc y, “Tuyên phó quan à Tuyên phó quan, ngài đúng là không biết nói dối.”
Tuyên Hoài Phong đang bất an, bỗng nhiên thấy Bạch Tuyết Lam phì cười một tiếng.
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Anh mới ra ngoài chẳng bao lâu mà em đã nhìn chòng chọc thế này rồi, vừa đưa văn kiện đến phủ tổng lý xong liền ra ngoài. Lẽ nào giữa ban ngày ban mặt mà anh có thể ra ngoài tìm của lạ sau lưng em?”
Tuyên Hoài Phong nhất thời quẫn bách, phủ nhận: “Em chẳng chờ ai cả. Tìm của lại cái gì? Anh nói thô tục quá đấy.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Ừ, anh thô tục, em cao quý. Hai chúng ta vừa vặn bù nhau. Đứng ngoài cửa đấu khẩu làm gì, đi vào thôi. Anh đói rồi.”
Không đợi Tuyên Hoài Phong nói thêm câu nào, Bạch Tuyết Lam nắm lấy tay y, chẳng nói chẳng rằng liền dẫn y vào trong công quán.
Bạch Tuyết Lam ngoài miệng kêu đói, nhưng trở về phòng lại không gọi đầy tớ đưa cơm tới.
Trái lại, trước hết để Tuyên Hoài Phong ngồi xuống ghế nằm, khom lưng cởi giày da trên chân y xuống.
Vết ứ trên chân Tuyên Hoài Phong vẫn chưa khỏi hẳn, y nhịn không được xuýt xoa một tiếng.
Bạch Tuyết Lam nói: “Hôm qua thấy em đau đớn nên anh không muốn mắng. Em nhìn đi, chân bị thương thế này làm sao đi giày được, đúng là thua em, toàn làm việc ngốc nghếch. Cởi ra thì đau, lúc xỏ vào thì không đau à? Thật muốn cho em ăn đòn.”
Cẩn thận từng li từng tí cởi cả tất của Tuyên Hoài Phong ra.
Tuyên Hoài Phong cười khổ, “Anh nói không muốn mắng, vậy mà bây giờ không chỉ mắng, còn muốn đánh…”
Lời còn chưa dứt, Bạch Tuyết Lam đã phủ lên đôi môi y, ngăn lời y lại.
Hôn một mạch.
Bạch Tuyết Lam thì thầm, dùng giọng điệu khiến tâm trí người ta ngứa ngáy mà nói: “Cả đời này em phải ở bên anh. Giờ em đã rơi vào tay anh, đáng mắng phải mắng, đáng đánh phải đánh.”
Tuyên Hoài Phong không ngờ hắn lại nói ra những lời này, ngẩn người, híp mắt hỏi: “Anh nói lại lần nữa xem.”
Bạch Tuyết Lam không nói, mím môi cong thành đường cong đẹp mắt, cũng chẳng biết hắn đang vui vẻ cái gì. Đi lấy thuốc, ngồi xuống, ôm bàn chân trắng như tuyết của Tuyên Hoài Phong vào lòng, thành thạo xoa bóp.
Mắt cá chân hơi đau, Tuyên Hoài Phong nhíu mày khẽ hừ hai tiếng, âm thanh vừa vang lên, Bạch Tuyết Lam bỗng nhiên nâng mắt, nhìn y chằm chằm một lúc lâu.
Đôi mắt tràn đầy sức sống kia vừa sâu thẳm vừa nóng bỏng.
Tuyên Hoài Phong lập tức không dám phát ra âm thanh nào nữa, nghiến hàm răng trắng noãn, yên lặng chịu đựng.
Lúc này Bạch Tuyết Lam mới cúi đầu, tiếp tục xoa nắn cẩn thận như đang chế tạo thứ gì đó.
Hắn làm việc này quả thực rất chuyên nghiệp.
Xoa bóp, nắn, nhẹ nhàng, dùng lực vừa phải.
Dần dần, trong cơn đau lại mang theo chút gì đó thoải mái khó diễn tả, dường như tất cả những thứ khó chịu ở mắt cá chân đều bị đầu ngón tay như có phép thuật của Bạch Tuyết Lam ép dần ra ngoài.
Tuyên Hoài Phong thả lỏng, nửa người trên dựa lên tay vịn, nhìn ánh mặt trời chếch qua ô cửa sổ rơi trên gương mặt tuấn tú của người đàn ông trước mắt, hắn đang cúi đầu, vô cùng yên lặng, vô cùng chuyên tâm, vô cùng dịu dàng.
Y bất tri bất giác ngắm nhìn đến ngẩn ngơ.
Y không biết, một người đàn ông xoa bóp chân cho một người đàn ông khác, hóa ra, cũng có thể tạo thành một bức tranh động lòng người đến thế.
Khôi phục tinh thần, bỗng nhiên xấu hổ chẳng lý do.
Tuyên Hoài Phong ho nhẹ một tiếng, tìm đề tài hỏi: “Văn kiện em đưa đến cho anh, anh thấy thế nào?”
Bạch Tuyết Lam lại nhỏ thêm vài giọt dầu thuốc ra bàn tay, xoa tay, tiếp tục chăm chú nắn bóp mắt cá chân của người yêu, cúi đầu trả lời: “Rất tốt.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tổng lý có ý kiến gì không?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh ta khen em viết cẩn thận, cón nói muốn tăng lương cho em nữa.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Tăng lương thì không cần, đó vốn là bổn phận của em, không làm hỏng khiến anh bẽ mặt là được. Chờ hai ngày nữa chân đỡ hơn, em muốn lập tức thực hiện công việc bên viện cai nghiện. Về phần không đủ nhân sự, sáng nay em đã gọi mấy cuộc điện thoại, rất nhiều bạn bè em nhiệt tình nói muốn làm chút việc cho quốc gia. Em nghĩ, đây là việc tốt cho xã hội, rất nên hợp tác tổ chức thành một nhóm tình nguyện, chắc anh sẽ không phản đối phải không?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Việc này anh đã giao cho em, em cứ xử lý là được. Không cần việc gì cũng hỏi anh.”
Tuyên Hoài Phong ừ một tiếng, cách một hồi, tò mò hỏi: “Sáng sớm tổng lý đã gọi anh đến có chuyện gì vậy?”
Bạch Tuyết Lam trả lời qua loa: “Sắp cử hành hội đàm sáu nước rồi, khách quý tập hợp ở thủ đô, tổng lý muốn anh tiếp đón mấy vị khách đến từ nơi khác.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Tốt, những lúc thế này, mọi người nên đóng góp chút sức lực vì đất nước. Anh tiếp đãi người ta thì đừng giở tính cách quái gở này ra đấy nhé.”
Lúc này Bạch Tuyết Lam mới nâng mắt, cười mà như chẳng cười nhìn y.
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Làm gì vậy? Giận em nói tính cách anh quái gở à? Anh đừng tức giận, nếu chúng ta không quá thân thiết thì em sẽ chẳng nói với anh mấy lời thật thà dễ đắc tội người ta thế này đâu.”
Bạch Tuyết Lam thở dài một hơi.
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Sao lại thở dài? Được, anh không thích em nói, vậy bây giờ em sẽ ngậm miệng lại ngay.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đâu phải, em tốn công suy nghĩ cho anh, anh mừng còn không kịp nữa là. Anh thở dài là vì anh đói.”
Tuyên Hoài Phong nhất thời xấu hổ thốt lên, “Ban ngày ban mặt…”
Lập tức nín lặng.
Sắc hồng lan từ tai tới tận cằm, ngượng ngùng quay đầu về phía cửa sổ, rút chân về.
Bạch Tuyết Lam đương nhiên không chịu buông tha, ra sức nắm lấy cổ chân trần trắng muốt tựa ngọc dương chi, cười hỏi: “Không cho người ta đói vào ban ngày, đây là đạo lý ở đâu ra vậy? À, anh hiểu rồi, đói cũng chia ra rất nhiều loại, có đói bụng, có đói tinh thần, có đói quan hệ vợ chồng, thế nhưng, loại đói nào mà ban ngày lại tuyệt đối không được có? Bản tổng trưởng là người kiến thức nông cạn, Tuyên phó quan ngài mau giảng giải cho tôi biết được không? Hoặc là ngài nói cho tôi biết, vừa rồi tôi nói đói, ngài đã suy nghĩ đến điều gì vậy?”
Tuyên Hoài Phong xấu hổ vô cùng, chân bị tên ác bá đầu óc đen tối nắm lấy, trốn cũng không trốn thoát, chẳng thể làm gì ngoài nhận tội, “Em nói sai, được chưa?”
Bạch Tuyết Lam nói như chém đinh chặt sắt: “Không được.”
Tuyên Hoài Phong bất đắc dĩ hỏi: “Vậy anh muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn tống em đến tòa án để xét xử?”
Bạch Tuyết Lam liền làm bộ suy tính một lúc, gật đầu, “Đúng là cần phải xét xử, tuy nhiên, cũng không cần phải đưa tới tòa án, để người vô tội bị em vu oan là anh đây tiến hành xử phạt em là được.”
Gương mặt Tuyên Hoài Phong vốn đang nhăn nhó, nghe hắn làm bộ làm tịch nói, nhịn không được liền cười, “Anh vô tội? Em phục anh rồi đấy. Bạch Tuyết Lam, đừng náo loạn nữa, anh đói bụng thì bảo nhà bếp đưa cơm đến đi, em nói đàng hoàng đấy. Mau buông chân em ra, nắm đau quá.”
Thấy y nói đau chân, Bạch Tuyết Lam đành phải buông tay ra, rướn người kề đến, chôn đầu bên cổ y cắn loạn như đang phát tiết, hừ hừ nói: “Bản lĩnh tránh nặng tìm nhẹ của em ngày càng tiến bộ rồi đấy. Anh đói bụng, chỗ đó còn đói hơn, em tính xem, đã bao nhiêu ngày chúng ta không nằm chung một giường rồi?”
Tuyên Hoài Phong đáp: “Chẳng phải tối qua còn nằm chung một chỗ sao?”
Bạch Tuyết Lam nghiến nghiến răng, “Được đấy! Em đúng là vô lương tâm. Biết rõ anh chịu đựng đến phát nghẹn, vậy mà không chỉ giả ngốc, lại còn nói mát như thế nữa.”
Hắn càng gặm cắn, day day răng trên làn da mềm mại.
Tuyên Hoài Phong không chịu nổi kiểu làm nũng vừa đau vừa ngứa này, y ngửa cổ ra sau thật sâu, vừa cười vừa thở dốc nhưng vẫn không thể tránh được hắn, nói đứt quãng: “Được… được. em nhận lỗi… đừng cắn… nhột lắm…”
Lúc này Bạch Tuyết Lam mới ngừng lại, nêu điều kiện, “Nhận sai vẫn chưa được, còn phải bồi thường nữa.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Bồi thường cái gì?”
Đôi mắt Bạch Tuyết Lam bỗng tỏ vẻ không đứng đắn, uy hiếp như ác bá, “Em còn giả ngốc? Anh xem em còn giả ngốc được nữa không?” Lại cúi đầu muốn cắn.
Tuyên Hoài Phong vội vàng kêu lên, “Được! Được! Em biết rồi!”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Biết thật chưa? Lần này không được chơi xấu, không được qua loa tắc trách, làm lấy lệ.”
Thân hình hắn cao lớn, hắn lại cố ý đặt hết trọng lượng trên người Tuyên Hoài Phong. Tuyên Hoài Phong bị ép tới không thể động đậy, thở hổn hển đầu hàng, “Biết rồi, nhưng chúng ta phải ăn cơm trưa xong mới… Anh xem mấy giờ rồi kìa.”
Bạch Tuyết Lam lập tức trút bỏ bộ dạng ác bá kia đi, để lộ ra gương mặt tươi cười sáng lạn cực kỳ anh tuấn, “Biết rồi, cần phải ăn trưa, anh không nỡ để em đói bụng, nếu như đói đến mắc bệnh thì anh hối hận chết mất. Anh hỏi một lần nữa, ăn cơm trưa xong em sẽ cam tâm tình nguyện đút anh ăn no, tuyệt không đổi ý?”
Tuyên Hoài Phong trừng mắt lườm gương mặt trên đỉnh đầu mình một cái, hỏi ngược lại: “Em dám đổi ý sao?”
Bạch Tuyết Lam lắc đầu, “Không được, khẩu khí em khi nói mấy lời này rất giống có lệ. Anh muốn một câu trả lời chính xác như công văn cơ. Không thì anh không đứng dậy đâu.”
Tuyên Hoài Phong bị hắn chọc ghẹo liền cười, “Xin hỏi tôn giá năm nay bao nhiêu tuổi? Chiêu thức thế này, em nghĩ chỉ đám trẻ con bảy tám tuổi mới lôi ra dùng thôi.”
(Tôn giá: cách xưng hô tôn trọng với người đối diện. Lúc này được Tuyên Hoài Phong sử dụng để trêu ghẹo Bạch Tuyết Lam)
Bạch Tuyết Lam nói: “Em quan tâm anh bao nhiêu tuổi làm gì, chiêu thức thế nào thì chỉ cần quan tâm xem nó có hữu dụng hay không, chẳng cần quan tâm xem nó vô lại hay không vô lại. Đối phó với người hay giở trò như em thì cần phải dùng chiêu thức vô lại. Nói mau, ăn cơm trưa xong em phải thành tâm thành ý đút anh ăn no.”
Tuyên Hoài Phong thở dài một hơi, “Được rồi.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Chẳng phải vậy là được rồi sao.”
Nhảy ra khỏi ghế nằm.
Bấy giờ hắn mới lắc chuông, kêu đầy tớ trai nhanh chóng đưa cơm tới.
Tuyên Hoài Phong ngồi bên cạnh chậm rãi kéo chân xuống ghế nằm, y đang muốn xỏ giày lại nghe Bạch Tuyết Lam nói: “Đừng nhúc nhích, để anh.”
Đi đến, ôm y đến bên cạnh chiếc bàn tròn nhỏ, buông xuống.
Chỉ chốc lát sau đầy tớ trai đã đưa cơm nước đến.
Đầu bếp Tứ Xuyên công quán thuê vẫn đang làm việc ở đây, đúng lúc hôm nay hắn lại làm món tôm cua nấu cay, vừa đặt lên bàn, mở nắp vung, mùi thơm cay cay lan tỏa khắp nơi, lan cả vào xoang mũi.
Tuyên Hoài Phong lập tức hắt xì hai cái, dùng khăn tay lau mũi.
Cảm giác thèm ăn lập tức bị hương thơm nồng đượm kia khơi dậy.
Bạch Tuyết Lam còn thích thú hơn, sáng sớm hắn đã ra ngoài, bụng đã sớm kêu réo, bới một bát cơm trắng thật to, rưới một lớp nước canh cay xè nóng hổi lên trên, lại gắp thêm vài miếng thịt ba chỉ ninh nhục, dùng đũa và cơm cùng thức ăn, nhồm nhoàm liền vài miếng lớn lót dạ.
Vẻ ngoài của hắn đẹp trai phong độ, động tác ăn uống vốn thô lỗ kia do hắn thực hiện lại khiến người khác cảm thấy thoải mái, đẹp mắt, tràn đầy khí phách.
Tuyên Hoài Phong nhìn hắn, bất giác mỉm cười.
Bạch Tuyết Lam nhìn thấy y cười, ngẩng đầu hỏi: “Sao em không ăn? Xin lỗi, anh thật sự rất đói nên mới ăn trước.”
Tuyên Hoài Phong gắp một con tôm cay khá to từ nồi canh nóng hổi vào trong bát, từ tốn bóc vỏ, nói: “Nhìn cách ăn của anh là có thể nhận ra anh là đàn ông phương Bắc, gió cuốn mây tan, rất sảng khoái.”
Bạch Tuyết Lam quan sát y, nói: “Không chỉ trên bàn cơm anh mới gió cuốn mây tan đâu. Ở chỗ khác, càng gió cuốn mây tan. Chờ lát nữa em sẽ biết.”
Tuyên Hoài Phong đón được ánh nhìn đầy tà khí của hắn, y lập tức nheo mắt, rất đứng đắn nói: “Lúc ăn cơm ít nói bậy thôi, cẩn thận sau đó lại đau dạ dày.”
Đáy lòng lặng lẽ dâng lên vài phần xấu hổ.
Đúng là gần son thì đỏ, gần mực thì đen.
Quấn quýt lâu ngày bên Bạch Tuyết Lam, y lại bắt đầu… có chút thích thú hưởng thụ những lời vô lại điên điên khùng khùng của hắn.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Sao em chỉ ăn tôm mà không ăn cua thế?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Em thích, chứ mấy thứ cứng như thế hơi khó bóc.”
Bạch Tuyết Lam cười với y, liền lấy mấy con cua trong nồi ra, đặt lên đĩa mình rồi tự bóc lấy.
Mọi người thường nói, người cao lớn thường không nhanh nhẹn, nhưng Bạch Tuyết Lam tuyệt đối không phải người như vậy, mỗi bộ phận trên cơ thể đều khỏe khoắn linh hoạt, hắn quay con cua trong tay khiến người đối diện phải chóng mặt, mười ngón tay lật qua lật lại rất nhanh, tách vỏ cua, chỉ chốc lát đã tách được một thìa đầy thịt cua.
Tuyên Hoài Phong nói một tiếng, “Cảm ơn.”
Nhận lấy, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào, rất ngọt ngào.
Đặt thìa trong bát, dùng đũa gắp từng miếng từng miếng bỏ vào miệng, cực kỳ quý trọng mà nhấm nuốt, thưởng thức món thịt cua ngon lành.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Ngon không?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Ngon lắm. Em chưa từng ăn món nào ngon như vậy.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Hóa ra em cũng có lúc kém hiểu biết thế này. Cua tháng bảy tháng tám chưa là gì cả. Chờ đến tháng mười, cua to lớn mập mạp, anh sẽ cho người xuống sông bắt cua, khều đầy một thìa gạch cua rồi chấm dấm để ăn, vậy mới vừa thơm vừa tươi.”
Đôi mắt đen láy của Tuyên Hoài Phong nhìn Bạch Tuyết Lam thật sâu, hỏi hắn, “Anh có nhớ lần trước chúng ta ăn món này đã thảo luận cái gì không?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đương nhiên anh nhớ rõ, hơn nữa còn nhớ rõ từng từ từng chữ. Chẳng qua anh không ngờ là em cũng nhớ. Em nhắc lại xem, lúc đó anh đã nói gì với em?”
Tuyên Hoài Phong khó hiểu, “Vậy là sao? Anh định kiểm tra em à?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Chẳng qua chỉ muốn xem xem, rốt cuộc em coi trọng anh đến thế nào.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Nếu em không nhớ rõ lời anh đã nói, vậy điều đó chứng tỏ em không coi trọng anh? Vậy chắc anh sẽ nổi giận với em nhỉ.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh tuyệt đối không nổi giận. Cho dù em một chữ không nhớ, vậy tối đa cũng chỉ chứng tỏ khi ấy em không coi trọng anh, cho nên không để tâm đến những lời anh nói.”
Hắn ngừng một chút, bỗng nhiên cong khóe môi, ánh mắt ấm áp nhìn Tuyên Hoài Phong, thấp giọng nói: “Có điều, anh đoán em ít nhiều cũng sẽ nhớ được vài đoạn. Anh đoán trong lòng em khi đó đã có anh rồi.”
Tuyên Hoài Phong ngẩn ra.
Lặng lẽ, trái tim y trở nên mù mịt mông lung, đối với Bạch Tuyết Lam, dường như bản thân y đã trở lại làm cậu nhóc bối rối trước mối tình đầu.
Bạch Tuyết Lam cười dỗ dành y, “Nói cho anh nghe chút đi, em nhớ được bao nhiêu. Nói đúng, anh sẽ lại bóc một thìa thịt cua đút cho em, cộng thêm hai con tôm lớn bóc vỏ nữa. Nào, cái này coi như đặt cọc.”
Đưa nửa thìa thịt cua vừa bóc xong tới, xoay cổ tay, đổ vào bát Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong nói: “Nhận đặt cọc rồi, xem ra không nhận kiểm tra không được.”
Bạch Tuyết Lam đáp: “Đương nhiên.”
Tuyên Hoài Phong cười nhẹ, “Được rồi.”
Đôi lông mi dày rậm chớp một cái, suy nghĩ chốc lát, y từ tốn nói: “Ngày đó, anh nói, anh chính là món tôm cua nấu cay này. Khuyết điểm là cay, ưu điểm cũng là cay.”
Bạch Tuyết Lam gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Sắc mặt lộ vẻ vui mừng.
Tuyên Hoài Phong tiếp tục nhớ lại, “Anh còn nói, nếu như anh tiếp tục giữ vững mùi vị ấy, e rằng sẽ bị người thích ăn món nhẹ ghét bỏ. Nhưng nếu bỏ bớt một chút vị cay lại thiếu thơm, hạ thấp tiêu chuẩn, mất đi cái tinh túy.”
Bạch Tuyết Lam lại gật đầu, “Không tồi. Đúng là những lời lúc đó anh nói. Sau đó thì sao?”
Tuyên Hoài Phong làm bộ ngạc nhiên, “Còn có sau đó à?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đương nhiên là có, câu sau đó mới là câu quan trọng nhất.”
Hôm đó, Bạch Tuyết Lam còn nói với Tuyên Hoài Phong một câu – Nếu cậu có dũng khí thưởng thức món ăn này, lại có thể nói ra những lý lẽ như trước đó, vậy trong lòng tôi… thực sự sẽ vui đến chẳng thể thốt thành lời.
Tuyên Hoài Phong vô cùng hiểu, y hiểu hắn muốn nghe chính là câu này, nhưng giờ phút này, tình cảnh này, nghĩ đến ý nghĩa hàm xúc bên trong câu nói ấy, muốn y nói thẳng ra trước mặt Bạch Tuyết Lam… quả thực còn khiến y ngượng ngùng hơn cả việc bắt y tự động cởi hết quần áo trước mặt hắn.
Làm sao có thể chấp nhận được?
Đôi tai Tuyên Hoài Phong nóng lên, mạnh miệng nói: “Câu sau… em không nhớ rõ.”
Bạch Tuyết Lam vừa yêu vừa ghét cái tính hay xấu hổ này của y, hắn vỗ bàn bất mãn, hỏi y, “Em còn bảo anh xấu tính, giờ thì ai mới xấu tính đây? Em đã nhận đặt cọc của anh rồi, phải giao hàng đi chứ.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Cùng lắm thì em bóc một thìa thịt cua trả anh là được chứ gì.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Không được, em tưởng đây là trò chơi gia đình của trẻ con à? Anh không đồng ý.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Ồ, bây giờ anh quay ngược lại dạy trò chơi gia đình à? Anh còn giở trò trẻ con nhiều hơn cả em nữa cơ mà.”
Gắp một con cua đặt vào trong bát.
Ngón tay y tuy rằng linh hoạt nhưng lại không quen với mấy việc như bóc cua, cúi đầu lúi húi một hồi lâu mới bóc được nửa thìa thịt cua, đưa cho Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam liếc nhìn y, không nhúc nhích.
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh có ăn không? Không ăn thì em ăn.”
Làm bộ muốn rụt tay về.
Bạch Tuyết Lam như con hổ được người thưởng thức ăn đến miệng, hắn lập tức chẳng khách khí đoạt lấy chiếc thìa, đút thẳng vào miệng.
Vừa nhai nhồm nhoàm vừa nhìn Tuyên Hoài Phong chằm chằm thể hiện sự bất mãn.
Nhưng có lẽ do non nửa thìa thịt cua thực sự quá ngon, quá ngọt, nhai nhai một hồi, gương mặt nam tính bừng bừng khí thế lại không giấu được nụ cười khả nghi, mà nụ cười kia lại không thể kiềm nén, nhanh chóng tỏa ra, biến thành một nụ cười sung sướng hài lòng.
Tuyên Hoài Phong cũng nhịn không được mà mỉm cười.
Hai người nhìn nhau, cảnh tượng ấy cực kỳ giống hai đứa trẻ vừa cãi vã lại lập tức làm hòa.
Bạch Tuyết Lam tiến lên đón, hỏi: “Em đi đâu vậy?”
Tim Tuyên Hoài Phong giật thót lên.
Hôm qua Bạch Tuyết Lam hỏi về chiếc đồng hồ vàng, hại Tuyên Hoài Phong đến giữa trưa vẫn thấy thấp thỏm, nghĩ tớ nghĩ lui, y vẫn quyết định tới Niên trạch tìm lại món đồ này.
Nhất định phải tìm lại mới được.
Chờ khi xử lý xong hai tập văn kiện khẩn cấp Bạch Tuyết Lam đưa, phái người chuyển tới phủ tổng lý, Tuyên Hoài Phong định thừa dịp Bạch Tuyết Lam chưa trở về, tự mình tới Niên trạch tìm kiếm.
Ai ngờ, vừa ra khỏi cửa đã gặp Bạch Tuyết Lam trở về.
Xem ra, con người ta thực sự không nên làm những chuyện thẹn với lòng.
Thấy Bạch Tuyết Lam hỏi, Tuyên Hoài Phong vừa có suy nghĩ muốn thành thực, nhưng y lại vừa thiếu đi can đảm nói thực.
Y không sợ Bạch Tuyết Lam mắng mình, chỉ tại y đã làm mất món quà Bạch Tuyết Lam tặng, chẳng biết Bạch Tuyết Lam sẽ buồn đến mức nào, nói không chừng lại nghi thần nghi quỷ, nói Tuyên Hoài Phong không coi tấm lòng của mình ra gì.
Chỉ cần nghĩ tới việc hai người vừa làm hòa lại trở lại tình cảnh trước kia, Tuyên Hoài Phong lại bất giác trốn tránh, chỉ trả lời Bạch Tuyết Lam rằng: “Đến mấy nơi gần đây một chút.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Đi chỗ gần nào vậy?”
Tuyên Hoài Phong không quen nói dối, biểu hiện nhanh chóng bị lộ: “Gần đây là gần đây, chẳng ngoài mấy con phố, mấy ngõ nhỏ gần đây chứ ở đâu nữa?”
Bạch Tuyết Lam tặc lưỡi lắc đầu hai cái, trêu trọc y, “Tuyên phó quan à Tuyên phó quan, ngài đúng là không biết nói dối.”
Tuyên Hoài Phong đang bất an, bỗng nhiên thấy Bạch Tuyết Lam phì cười một tiếng.
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Anh mới ra ngoài chẳng bao lâu mà em đã nhìn chòng chọc thế này rồi, vừa đưa văn kiện đến phủ tổng lý xong liền ra ngoài. Lẽ nào giữa ban ngày ban mặt mà anh có thể ra ngoài tìm của lạ sau lưng em?”
Tuyên Hoài Phong nhất thời quẫn bách, phủ nhận: “Em chẳng chờ ai cả. Tìm của lại cái gì? Anh nói thô tục quá đấy.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Ừ, anh thô tục, em cao quý. Hai chúng ta vừa vặn bù nhau. Đứng ngoài cửa đấu khẩu làm gì, đi vào thôi. Anh đói rồi.”
Không đợi Tuyên Hoài Phong nói thêm câu nào, Bạch Tuyết Lam nắm lấy tay y, chẳng nói chẳng rằng liền dẫn y vào trong công quán.
Bạch Tuyết Lam ngoài miệng kêu đói, nhưng trở về phòng lại không gọi đầy tớ đưa cơm tới.
Trái lại, trước hết để Tuyên Hoài Phong ngồi xuống ghế nằm, khom lưng cởi giày da trên chân y xuống.
Vết ứ trên chân Tuyên Hoài Phong vẫn chưa khỏi hẳn, y nhịn không được xuýt xoa một tiếng.
Bạch Tuyết Lam nói: “Hôm qua thấy em đau đớn nên anh không muốn mắng. Em nhìn đi, chân bị thương thế này làm sao đi giày được, đúng là thua em, toàn làm việc ngốc nghếch. Cởi ra thì đau, lúc xỏ vào thì không đau à? Thật muốn cho em ăn đòn.”
Cẩn thận từng li từng tí cởi cả tất của Tuyên Hoài Phong ra.
Tuyên Hoài Phong cười khổ, “Anh nói không muốn mắng, vậy mà bây giờ không chỉ mắng, còn muốn đánh…”
Lời còn chưa dứt, Bạch Tuyết Lam đã phủ lên đôi môi y, ngăn lời y lại.
Hôn một mạch.
Bạch Tuyết Lam thì thầm, dùng giọng điệu khiến tâm trí người ta ngứa ngáy mà nói: “Cả đời này em phải ở bên anh. Giờ em đã rơi vào tay anh, đáng mắng phải mắng, đáng đánh phải đánh.”
Tuyên Hoài Phong không ngờ hắn lại nói ra những lời này, ngẩn người, híp mắt hỏi: “Anh nói lại lần nữa xem.”
Bạch Tuyết Lam không nói, mím môi cong thành đường cong đẹp mắt, cũng chẳng biết hắn đang vui vẻ cái gì. Đi lấy thuốc, ngồi xuống, ôm bàn chân trắng như tuyết của Tuyên Hoài Phong vào lòng, thành thạo xoa bóp.
Mắt cá chân hơi đau, Tuyên Hoài Phong nhíu mày khẽ hừ hai tiếng, âm thanh vừa vang lên, Bạch Tuyết Lam bỗng nhiên nâng mắt, nhìn y chằm chằm một lúc lâu.
Đôi mắt tràn đầy sức sống kia vừa sâu thẳm vừa nóng bỏng.
Tuyên Hoài Phong lập tức không dám phát ra âm thanh nào nữa, nghiến hàm răng trắng noãn, yên lặng chịu đựng.
Lúc này Bạch Tuyết Lam mới cúi đầu, tiếp tục xoa nắn cẩn thận như đang chế tạo thứ gì đó.
Hắn làm việc này quả thực rất chuyên nghiệp.
Xoa bóp, nắn, nhẹ nhàng, dùng lực vừa phải.
Dần dần, trong cơn đau lại mang theo chút gì đó thoải mái khó diễn tả, dường như tất cả những thứ khó chịu ở mắt cá chân đều bị đầu ngón tay như có phép thuật của Bạch Tuyết Lam ép dần ra ngoài.
Tuyên Hoài Phong thả lỏng, nửa người trên dựa lên tay vịn, nhìn ánh mặt trời chếch qua ô cửa sổ rơi trên gương mặt tuấn tú của người đàn ông trước mắt, hắn đang cúi đầu, vô cùng yên lặng, vô cùng chuyên tâm, vô cùng dịu dàng.
Y bất tri bất giác ngắm nhìn đến ngẩn ngơ.
Y không biết, một người đàn ông xoa bóp chân cho một người đàn ông khác, hóa ra, cũng có thể tạo thành một bức tranh động lòng người đến thế.
Khôi phục tinh thần, bỗng nhiên xấu hổ chẳng lý do.
Tuyên Hoài Phong ho nhẹ một tiếng, tìm đề tài hỏi: “Văn kiện em đưa đến cho anh, anh thấy thế nào?”
Bạch Tuyết Lam lại nhỏ thêm vài giọt dầu thuốc ra bàn tay, xoa tay, tiếp tục chăm chú nắn bóp mắt cá chân của người yêu, cúi đầu trả lời: “Rất tốt.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tổng lý có ý kiến gì không?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh ta khen em viết cẩn thận, cón nói muốn tăng lương cho em nữa.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Tăng lương thì không cần, đó vốn là bổn phận của em, không làm hỏng khiến anh bẽ mặt là được. Chờ hai ngày nữa chân đỡ hơn, em muốn lập tức thực hiện công việc bên viện cai nghiện. Về phần không đủ nhân sự, sáng nay em đã gọi mấy cuộc điện thoại, rất nhiều bạn bè em nhiệt tình nói muốn làm chút việc cho quốc gia. Em nghĩ, đây là việc tốt cho xã hội, rất nên hợp tác tổ chức thành một nhóm tình nguyện, chắc anh sẽ không phản đối phải không?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Việc này anh đã giao cho em, em cứ xử lý là được. Không cần việc gì cũng hỏi anh.”
Tuyên Hoài Phong ừ một tiếng, cách một hồi, tò mò hỏi: “Sáng sớm tổng lý đã gọi anh đến có chuyện gì vậy?”
Bạch Tuyết Lam trả lời qua loa: “Sắp cử hành hội đàm sáu nước rồi, khách quý tập hợp ở thủ đô, tổng lý muốn anh tiếp đón mấy vị khách đến từ nơi khác.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Tốt, những lúc thế này, mọi người nên đóng góp chút sức lực vì đất nước. Anh tiếp đãi người ta thì đừng giở tính cách quái gở này ra đấy nhé.”
Lúc này Bạch Tuyết Lam mới nâng mắt, cười mà như chẳng cười nhìn y.
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Làm gì vậy? Giận em nói tính cách anh quái gở à? Anh đừng tức giận, nếu chúng ta không quá thân thiết thì em sẽ chẳng nói với anh mấy lời thật thà dễ đắc tội người ta thế này đâu.”
Bạch Tuyết Lam thở dài một hơi.
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Sao lại thở dài? Được, anh không thích em nói, vậy bây giờ em sẽ ngậm miệng lại ngay.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đâu phải, em tốn công suy nghĩ cho anh, anh mừng còn không kịp nữa là. Anh thở dài là vì anh đói.”
Tuyên Hoài Phong nhất thời xấu hổ thốt lên, “Ban ngày ban mặt…”
Lập tức nín lặng.
Sắc hồng lan từ tai tới tận cằm, ngượng ngùng quay đầu về phía cửa sổ, rút chân về.
Bạch Tuyết Lam đương nhiên không chịu buông tha, ra sức nắm lấy cổ chân trần trắng muốt tựa ngọc dương chi, cười hỏi: “Không cho người ta đói vào ban ngày, đây là đạo lý ở đâu ra vậy? À, anh hiểu rồi, đói cũng chia ra rất nhiều loại, có đói bụng, có đói tinh thần, có đói quan hệ vợ chồng, thế nhưng, loại đói nào mà ban ngày lại tuyệt đối không được có? Bản tổng trưởng là người kiến thức nông cạn, Tuyên phó quan ngài mau giảng giải cho tôi biết được không? Hoặc là ngài nói cho tôi biết, vừa rồi tôi nói đói, ngài đã suy nghĩ đến điều gì vậy?”
Tuyên Hoài Phong xấu hổ vô cùng, chân bị tên ác bá đầu óc đen tối nắm lấy, trốn cũng không trốn thoát, chẳng thể làm gì ngoài nhận tội, “Em nói sai, được chưa?”
Bạch Tuyết Lam nói như chém đinh chặt sắt: “Không được.”
Tuyên Hoài Phong bất đắc dĩ hỏi: “Vậy anh muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn tống em đến tòa án để xét xử?”
Bạch Tuyết Lam liền làm bộ suy tính một lúc, gật đầu, “Đúng là cần phải xét xử, tuy nhiên, cũng không cần phải đưa tới tòa án, để người vô tội bị em vu oan là anh đây tiến hành xử phạt em là được.”
Gương mặt Tuyên Hoài Phong vốn đang nhăn nhó, nghe hắn làm bộ làm tịch nói, nhịn không được liền cười, “Anh vô tội? Em phục anh rồi đấy. Bạch Tuyết Lam, đừng náo loạn nữa, anh đói bụng thì bảo nhà bếp đưa cơm đến đi, em nói đàng hoàng đấy. Mau buông chân em ra, nắm đau quá.”
Thấy y nói đau chân, Bạch Tuyết Lam đành phải buông tay ra, rướn người kề đến, chôn đầu bên cổ y cắn loạn như đang phát tiết, hừ hừ nói: “Bản lĩnh tránh nặng tìm nhẹ của em ngày càng tiến bộ rồi đấy. Anh đói bụng, chỗ đó còn đói hơn, em tính xem, đã bao nhiêu ngày chúng ta không nằm chung một giường rồi?”
Tuyên Hoài Phong đáp: “Chẳng phải tối qua còn nằm chung một chỗ sao?”
Bạch Tuyết Lam nghiến nghiến răng, “Được đấy! Em đúng là vô lương tâm. Biết rõ anh chịu đựng đến phát nghẹn, vậy mà không chỉ giả ngốc, lại còn nói mát như thế nữa.”
Hắn càng gặm cắn, day day răng trên làn da mềm mại.
Tuyên Hoài Phong không chịu nổi kiểu làm nũng vừa đau vừa ngứa này, y ngửa cổ ra sau thật sâu, vừa cười vừa thở dốc nhưng vẫn không thể tránh được hắn, nói đứt quãng: “Được… được. em nhận lỗi… đừng cắn… nhột lắm…”
Lúc này Bạch Tuyết Lam mới ngừng lại, nêu điều kiện, “Nhận sai vẫn chưa được, còn phải bồi thường nữa.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Bồi thường cái gì?”
Đôi mắt Bạch Tuyết Lam bỗng tỏ vẻ không đứng đắn, uy hiếp như ác bá, “Em còn giả ngốc? Anh xem em còn giả ngốc được nữa không?” Lại cúi đầu muốn cắn.
Tuyên Hoài Phong vội vàng kêu lên, “Được! Được! Em biết rồi!”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Biết thật chưa? Lần này không được chơi xấu, không được qua loa tắc trách, làm lấy lệ.”
Thân hình hắn cao lớn, hắn lại cố ý đặt hết trọng lượng trên người Tuyên Hoài Phong. Tuyên Hoài Phong bị ép tới không thể động đậy, thở hổn hển đầu hàng, “Biết rồi, nhưng chúng ta phải ăn cơm trưa xong mới… Anh xem mấy giờ rồi kìa.”
Bạch Tuyết Lam lập tức trút bỏ bộ dạng ác bá kia đi, để lộ ra gương mặt tươi cười sáng lạn cực kỳ anh tuấn, “Biết rồi, cần phải ăn trưa, anh không nỡ để em đói bụng, nếu như đói đến mắc bệnh thì anh hối hận chết mất. Anh hỏi một lần nữa, ăn cơm trưa xong em sẽ cam tâm tình nguyện đút anh ăn no, tuyệt không đổi ý?”
Tuyên Hoài Phong trừng mắt lườm gương mặt trên đỉnh đầu mình một cái, hỏi ngược lại: “Em dám đổi ý sao?”
Bạch Tuyết Lam lắc đầu, “Không được, khẩu khí em khi nói mấy lời này rất giống có lệ. Anh muốn một câu trả lời chính xác như công văn cơ. Không thì anh không đứng dậy đâu.”
Tuyên Hoài Phong bị hắn chọc ghẹo liền cười, “Xin hỏi tôn giá năm nay bao nhiêu tuổi? Chiêu thức thế này, em nghĩ chỉ đám trẻ con bảy tám tuổi mới lôi ra dùng thôi.”
(Tôn giá: cách xưng hô tôn trọng với người đối diện. Lúc này được Tuyên Hoài Phong sử dụng để trêu ghẹo Bạch Tuyết Lam)
Bạch Tuyết Lam nói: “Em quan tâm anh bao nhiêu tuổi làm gì, chiêu thức thế nào thì chỉ cần quan tâm xem nó có hữu dụng hay không, chẳng cần quan tâm xem nó vô lại hay không vô lại. Đối phó với người hay giở trò như em thì cần phải dùng chiêu thức vô lại. Nói mau, ăn cơm trưa xong em phải thành tâm thành ý đút anh ăn no.”
Tuyên Hoài Phong thở dài một hơi, “Được rồi.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Chẳng phải vậy là được rồi sao.”
Nhảy ra khỏi ghế nằm.
Bấy giờ hắn mới lắc chuông, kêu đầy tớ trai nhanh chóng đưa cơm tới.
Tuyên Hoài Phong ngồi bên cạnh chậm rãi kéo chân xuống ghế nằm, y đang muốn xỏ giày lại nghe Bạch Tuyết Lam nói: “Đừng nhúc nhích, để anh.”
Đi đến, ôm y đến bên cạnh chiếc bàn tròn nhỏ, buông xuống.
Chỉ chốc lát sau đầy tớ trai đã đưa cơm nước đến.
Đầu bếp Tứ Xuyên công quán thuê vẫn đang làm việc ở đây, đúng lúc hôm nay hắn lại làm món tôm cua nấu cay, vừa đặt lên bàn, mở nắp vung, mùi thơm cay cay lan tỏa khắp nơi, lan cả vào xoang mũi.
Tuyên Hoài Phong lập tức hắt xì hai cái, dùng khăn tay lau mũi.
Cảm giác thèm ăn lập tức bị hương thơm nồng đượm kia khơi dậy.
Bạch Tuyết Lam còn thích thú hơn, sáng sớm hắn đã ra ngoài, bụng đã sớm kêu réo, bới một bát cơm trắng thật to, rưới một lớp nước canh cay xè nóng hổi lên trên, lại gắp thêm vài miếng thịt ba chỉ ninh nhục, dùng đũa và cơm cùng thức ăn, nhồm nhoàm liền vài miếng lớn lót dạ.
Vẻ ngoài của hắn đẹp trai phong độ, động tác ăn uống vốn thô lỗ kia do hắn thực hiện lại khiến người khác cảm thấy thoải mái, đẹp mắt, tràn đầy khí phách.
Tuyên Hoài Phong nhìn hắn, bất giác mỉm cười.
Bạch Tuyết Lam nhìn thấy y cười, ngẩng đầu hỏi: “Sao em không ăn? Xin lỗi, anh thật sự rất đói nên mới ăn trước.”
Tuyên Hoài Phong gắp một con tôm cay khá to từ nồi canh nóng hổi vào trong bát, từ tốn bóc vỏ, nói: “Nhìn cách ăn của anh là có thể nhận ra anh là đàn ông phương Bắc, gió cuốn mây tan, rất sảng khoái.”
Bạch Tuyết Lam quan sát y, nói: “Không chỉ trên bàn cơm anh mới gió cuốn mây tan đâu. Ở chỗ khác, càng gió cuốn mây tan. Chờ lát nữa em sẽ biết.”
Tuyên Hoài Phong đón được ánh nhìn đầy tà khí của hắn, y lập tức nheo mắt, rất đứng đắn nói: “Lúc ăn cơm ít nói bậy thôi, cẩn thận sau đó lại đau dạ dày.”
Đáy lòng lặng lẽ dâng lên vài phần xấu hổ.
Đúng là gần son thì đỏ, gần mực thì đen.
Quấn quýt lâu ngày bên Bạch Tuyết Lam, y lại bắt đầu… có chút thích thú hưởng thụ những lời vô lại điên điên khùng khùng của hắn.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Sao em chỉ ăn tôm mà không ăn cua thế?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Em thích, chứ mấy thứ cứng như thế hơi khó bóc.”
Bạch Tuyết Lam cười với y, liền lấy mấy con cua trong nồi ra, đặt lên đĩa mình rồi tự bóc lấy.
Mọi người thường nói, người cao lớn thường không nhanh nhẹn, nhưng Bạch Tuyết Lam tuyệt đối không phải người như vậy, mỗi bộ phận trên cơ thể đều khỏe khoắn linh hoạt, hắn quay con cua trong tay khiến người đối diện phải chóng mặt, mười ngón tay lật qua lật lại rất nhanh, tách vỏ cua, chỉ chốc lát đã tách được một thìa đầy thịt cua.
Tuyên Hoài Phong nói một tiếng, “Cảm ơn.”
Nhận lấy, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào, rất ngọt ngào.
Đặt thìa trong bát, dùng đũa gắp từng miếng từng miếng bỏ vào miệng, cực kỳ quý trọng mà nhấm nuốt, thưởng thức món thịt cua ngon lành.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Ngon không?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Ngon lắm. Em chưa từng ăn món nào ngon như vậy.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Hóa ra em cũng có lúc kém hiểu biết thế này. Cua tháng bảy tháng tám chưa là gì cả. Chờ đến tháng mười, cua to lớn mập mạp, anh sẽ cho người xuống sông bắt cua, khều đầy một thìa gạch cua rồi chấm dấm để ăn, vậy mới vừa thơm vừa tươi.”
Đôi mắt đen láy của Tuyên Hoài Phong nhìn Bạch Tuyết Lam thật sâu, hỏi hắn, “Anh có nhớ lần trước chúng ta ăn món này đã thảo luận cái gì không?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đương nhiên anh nhớ rõ, hơn nữa còn nhớ rõ từng từ từng chữ. Chẳng qua anh không ngờ là em cũng nhớ. Em nhắc lại xem, lúc đó anh đã nói gì với em?”
Tuyên Hoài Phong khó hiểu, “Vậy là sao? Anh định kiểm tra em à?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Chẳng qua chỉ muốn xem xem, rốt cuộc em coi trọng anh đến thế nào.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Nếu em không nhớ rõ lời anh đã nói, vậy điều đó chứng tỏ em không coi trọng anh? Vậy chắc anh sẽ nổi giận với em nhỉ.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh tuyệt đối không nổi giận. Cho dù em một chữ không nhớ, vậy tối đa cũng chỉ chứng tỏ khi ấy em không coi trọng anh, cho nên không để tâm đến những lời anh nói.”
Hắn ngừng một chút, bỗng nhiên cong khóe môi, ánh mắt ấm áp nhìn Tuyên Hoài Phong, thấp giọng nói: “Có điều, anh đoán em ít nhiều cũng sẽ nhớ được vài đoạn. Anh đoán trong lòng em khi đó đã có anh rồi.”
Tuyên Hoài Phong ngẩn ra.
Lặng lẽ, trái tim y trở nên mù mịt mông lung, đối với Bạch Tuyết Lam, dường như bản thân y đã trở lại làm cậu nhóc bối rối trước mối tình đầu.
Bạch Tuyết Lam cười dỗ dành y, “Nói cho anh nghe chút đi, em nhớ được bao nhiêu. Nói đúng, anh sẽ lại bóc một thìa thịt cua đút cho em, cộng thêm hai con tôm lớn bóc vỏ nữa. Nào, cái này coi như đặt cọc.”
Đưa nửa thìa thịt cua vừa bóc xong tới, xoay cổ tay, đổ vào bát Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong nói: “Nhận đặt cọc rồi, xem ra không nhận kiểm tra không được.”
Bạch Tuyết Lam đáp: “Đương nhiên.”
Tuyên Hoài Phong cười nhẹ, “Được rồi.”
Đôi lông mi dày rậm chớp một cái, suy nghĩ chốc lát, y từ tốn nói: “Ngày đó, anh nói, anh chính là món tôm cua nấu cay này. Khuyết điểm là cay, ưu điểm cũng là cay.”
Bạch Tuyết Lam gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Sắc mặt lộ vẻ vui mừng.
Tuyên Hoài Phong tiếp tục nhớ lại, “Anh còn nói, nếu như anh tiếp tục giữ vững mùi vị ấy, e rằng sẽ bị người thích ăn món nhẹ ghét bỏ. Nhưng nếu bỏ bớt một chút vị cay lại thiếu thơm, hạ thấp tiêu chuẩn, mất đi cái tinh túy.”
Bạch Tuyết Lam lại gật đầu, “Không tồi. Đúng là những lời lúc đó anh nói. Sau đó thì sao?”
Tuyên Hoài Phong làm bộ ngạc nhiên, “Còn có sau đó à?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đương nhiên là có, câu sau đó mới là câu quan trọng nhất.”
Hôm đó, Bạch Tuyết Lam còn nói với Tuyên Hoài Phong một câu – Nếu cậu có dũng khí thưởng thức món ăn này, lại có thể nói ra những lý lẽ như trước đó, vậy trong lòng tôi… thực sự sẽ vui đến chẳng thể thốt thành lời.
Tuyên Hoài Phong vô cùng hiểu, y hiểu hắn muốn nghe chính là câu này, nhưng giờ phút này, tình cảnh này, nghĩ đến ý nghĩa hàm xúc bên trong câu nói ấy, muốn y nói thẳng ra trước mặt Bạch Tuyết Lam… quả thực còn khiến y ngượng ngùng hơn cả việc bắt y tự động cởi hết quần áo trước mặt hắn.
Làm sao có thể chấp nhận được?
Đôi tai Tuyên Hoài Phong nóng lên, mạnh miệng nói: “Câu sau… em không nhớ rõ.”
Bạch Tuyết Lam vừa yêu vừa ghét cái tính hay xấu hổ này của y, hắn vỗ bàn bất mãn, hỏi y, “Em còn bảo anh xấu tính, giờ thì ai mới xấu tính đây? Em đã nhận đặt cọc của anh rồi, phải giao hàng đi chứ.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Cùng lắm thì em bóc một thìa thịt cua trả anh là được chứ gì.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Không được, em tưởng đây là trò chơi gia đình của trẻ con à? Anh không đồng ý.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Ồ, bây giờ anh quay ngược lại dạy trò chơi gia đình à? Anh còn giở trò trẻ con nhiều hơn cả em nữa cơ mà.”
Gắp một con cua đặt vào trong bát.
Ngón tay y tuy rằng linh hoạt nhưng lại không quen với mấy việc như bóc cua, cúi đầu lúi húi một hồi lâu mới bóc được nửa thìa thịt cua, đưa cho Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam liếc nhìn y, không nhúc nhích.
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh có ăn không? Không ăn thì em ăn.”
Làm bộ muốn rụt tay về.
Bạch Tuyết Lam như con hổ được người thưởng thức ăn đến miệng, hắn lập tức chẳng khách khí đoạt lấy chiếc thìa, đút thẳng vào miệng.
Vừa nhai nhồm nhoàm vừa nhìn Tuyên Hoài Phong chằm chằm thể hiện sự bất mãn.
Nhưng có lẽ do non nửa thìa thịt cua thực sự quá ngon, quá ngọt, nhai nhai một hồi, gương mặt nam tính bừng bừng khí thế lại không giấu được nụ cười khả nghi, mà nụ cười kia lại không thể kiềm nén, nhanh chóng tỏa ra, biến thành một nụ cười sung sướng hài lòng.
Tuyên Hoài Phong cũng nhịn không được mà mỉm cười.
Hai người nhìn nhau, cảnh tượng ấy cực kỳ giống hai đứa trẻ vừa cãi vã lại lập tức làm hòa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook