[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 3 - Thôi Xán
Quyển 3 - Chương 25-1: Part 1

Ngày hôm đó, Tuyên Hoài Phong tỉnh dậy cực sớm.

Khi y mở mắt ra, Bạch Tuyết Lam bên cạnh vẫn ngủ rất say.

Mặc dùng trong lòng còn đầy tức giận với người này, càng không hài lòng việc hắn mượn cớ say sưa, nhưng sau khi tỉnh lại, Tuyên Hoài Phong vẫn không kiềm được mà bất giác ngắm nhìn gương mặt anh tuấn đang say ngủ ấy.

Đại khái là do tinh thần người mới tỉnh ngủ không được minh mẫn lắm, cũng mềm lòng hơn so với lúc tỉnh táo, chẳng kiên định bằng.

Đại khái là khi một người đang ngủ, nhất là một người đàn ông như Bạch Tuyết Lam đang say ngủ, luôn có vẻ ngoan ngoãn yên tĩnh hơn lúc tỉnh, không hề phòng bị, khiến cho người ta kiềm lòng chẳng đặng mà muốn dịu dàng với hắn.

Hai thứ đại khái này này cộng lại khiến cơn tức tối qua của Tuyên Hoài Phong tiêu tan đến tám chín phần.

Căn phòng thiếu vắng Bạch Tuyết Lam vài ngày đã tích rất nhiều mùi vị bất an, hôm nay, nhìn hắn ngông nghênh nằm trên giường, ngủ ngọt ngào, mùi vị bất an tựa tro bụi bay theo gió, biến mất vô tung.

Tất cả, tựa như trở về thời khắc hai người chưa cãi vã.

Giống như một cơn ác mộng, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khung cửa sổ ngập tràn ánh nắng, sáng sủa như vậy, khiến người ta vui mừng.

Tuyên Hoài Phong là người có kỷ luật, trước giờ không phải người thích ôm giường, tỉnh dậy sẽ xuống giường đi rửa mặt thay quần áo, nhưng hiện tại y lại vi phạm thói quen của mình, muốn lười biếng nằm trên giường thêm một lúc.

Chống khuỷu tay lên chiếc gối mềm, nâng đầu, mỉm cười chăm chú ngắm nhìn Bạch Tuyết Lam.

Cảm giác an tĩnh huyền bí buổi sớm mai này… đúng là một loại hưởng thụ mới mẻ.

Dưới chiếc mũi thẳng tắp kia là hơi thở đều đều, theo tiếng hít thở ấy là lồng ngực rắn chắc phập lồng chậm rãi.

Tuyên Hoài Phong đắm chìm trong cảm giác dịu dàng đầy thỏa mãn, bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ thơ mộng, có đôi khi, dường như ngay cả trong những chuyện tưởng chừng là bình thường là đương nhiên, ta vẫn có thể nhìn ra những điều ảo diệu.

Tuy chỉ là gương mặt say ngủ ấy, tiếng hít thở ấy, lồng ngực phập phồng ấy, đơn giản như vậy, cũng đã khiến y vô cùng thoải mái.

Nơi đó, cất giấu sinh mệnh mênh mông.

Sinh mệnh mênh mông của Bạch Tuyết Lam.

Tuyên Hoài Phong thầm ta thán một tiếng, bất giác vươn tay, đầu ngón tay thon dài chạm lên tóc mai bên tai Bạch Tuyết Lam.

Sợ đánh thức hắn, y lại rụt tay về, tiếng tục chống đầu, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác vui vẻ chỉ thuộc về mình.

Những lời Tôn phó quan nói quả thực đáng để suy ngẫm, nhân sinh không giống như những đề toán học, không thể tính toán rạch ròi một hai ba bốn được.

Ví như y đây, khi bắt đầu đã tức giận biết bao nhiêu, uất ức biết bao nhiêu, hung hăng muốn kết thúc với Bạch Tuyết Lam, mỗi người đi một ngả, còn giờ thì thế nào?

Bạch Tuyết Lam chỉ mới uống vài chén, chạy lên giường ngủ một giấc, ngay cả một câu xin lỗi đơn giản cũng chưa nói, vậy mà mọi chuyện lại cứ mơ hồ trôi qua.

Tuyên Hoài Phong nghĩ như vậy là không công bằng.

Thế nhưng, y tuyệt không tức giận.

Còn rất vui vẻ.

Bạch Tuyết Lam, anh đúng là tên ác bá rất biết cách chiếm lấy lợi ích.

Tuyên Hoài Phong nở nụ cười xinh đẹp, ngón trỏ đặt trên ngón cái, đặt lên chóp mũi Bạch Tuyết Lam, muốn búng hắn mấy cái, cuối cùng vẫn nhịn được.

Y không muốn Bạch Tuyết Lam tỉnh lại quá nhanh, người này tỉnh rồi, không biết hai người có lại cãi nhau nữa không.

Hắn là kẻ âm tình bất định, lúc nào cũng có thể bùng nổ, Tuyên Hoài Phong quả thực hơi sợ.

Sáng sớm mùa hạ cực kỳ quyến rũ.

Chim chóc líu lo ngoài cửa sổ, từng cơn gió mát lành thổi qua.

Gió lách qua ô cửa sổ, vuốt ve khiến làn da người ta mát lạnh.

Hàng lông mi dày rậm tựa cánh quạt của Bạch Tuyết Lam bị gió thổi qua khẽ lung lay, khiến Tuyên Hoài Phong nhiều lần tưởng hắn sắp tỉnh, trái tim căng thẳng đập thình thịch.

Nhưng hắn không tỉnh.

Tuyên Hoài Phong lại tiếp tục hưởng thụ, chăm chú ngắm nhìn.

Cuối cùng, nhớ tới lời hẹn với Tuyên Hoài Mân, y đành phải lưu luyến mãi mới rời khỏi giường, nhẹ nhàng đổi quần áo ra ngoài.

Đưa theo Tống Nhâm, ngồi trên xe, lúc này mới phát hiện tài xế chiếc xe Lincoln đã thay đổi.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Hôm nay Tiểu Lý nghỉ à?”

Tài xế Duyệt Sinh đến thay cả liếc nhìn Tống Nhâm qua kính chiếu hậu, Tống Nhâm vẫn tỏ ra bình thường, mắt khép hờ, hai tay khoanh trước ngực.

Hắn là một tài xế, nào có rảnh rỗi để ý chuyện của người khác, gật đầu cười cho có lệ với Tuyên Hoài Phong.

Duyệt Sinh lại hỏi Tuyên Hoài Phong đi đâu.

Tuyên Hoài Phong nhớ tới chiếc đồng hồ đeo tay đã đánh mất, đó là quà Bạch Tuyết Lam tặng, nếu quả thực không tìm thấy thì rất khó giải thích, liền hỏi: “Tôi phải tới ngoại thành một chuyến, có điều, nếu như trước đó tới Niên trạch một lúc thì cần bao nhiêu lâu?”

Duyệt Sinh nói: “Giờ này trên đường không nhiều ô tô lắm. Nếu như ngài không có thời gian thì tôi lái nhanh một chút, tốn khoảng nửa tiếng.”

Tống Nhâm lập tức mở mắt, nói: “Không có thời gian cũng không được lái nhanh, tổng trưởng đã dặn rồi, ô tô nhất định phải chạy thật ổn định, nếu đụng vào chỗ nào thì không phải chuyện đùa đâu.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Vậy trước tiên tới Niên trạch đi, tôi có chút chuyện cần làm.”

Duyệt Sinh lập tức đánh xe tới Niên trạch, Tuyên Hoài Phong xuống xe, người gác cổng tiến lên mở cửa cho y, nhỏ giọng ân cần nói: “Tiên sinh đã ra ngoài làm việc rồi, phu nhân vẫn ở nhà, nhưng chắc là chưa thức.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi không tìm tỷ tỷ. Hôm qua có đánh rơi một thứ ở đây, tiện đường tới tìm một chút.”

Nói xong, y tự tiến vào Niên trạch.

Đi ngang qua tiền đình, thấy Niên Quý đứng trên bậc thang chỉ tay thét to với mấy người đầy tớ trai và nha đầu trong Niên trạch, “Bê hết ra ngoài, hôm qua lão gia đã nói mấy chiếc bình gốm trong phòng đều bị ẩm hết rồi. Các người cũng quá lười biếng, trời nắng như thế, không bảo thì các người cũng chẳng chịu mang ra ngoài phơi.”

Mọi người vội vội vàng vàng khuân đồ ở tiền đình.

Niên Quý vừa quay đầu, thấy Tuyên Hoài Phong tới liền vội vàng khom người cúi lưng chào, cười hỏi: “Ngài tới rồi? Phu nhân vẫn chưa dậy ạ. Ngài xem, tôi vẫn đang bận rộn.”

Tuyên Hoài Phong còn chưa lên tiếng, đã thấy một người vội vã đi tới từ đầu gian nhà.

Hóa ra là Niên Vinh, một đầy tớ trai đã làm việc nhiều năm ở Niên gia, thân phận cũng tương đương Niên Quý, đi tới nơi liền nhíu mày nói với Niên Quý: “Mới sáng sớm ra, cậu nói nhỏ thôi. Không biết phu nhân đang ngủ à? Đánh thức phu nhân, cẩn thận phu nhân lại mắng cậu một trận.”

Nói xong mới nhận ra Tuyên Hoài Phong đang đứng bên cạnh, hắn cũng vội vàng chào hỏi.

Tuyên Hoài Phong trước nay đều không hay trò chuyện với mấy người đầy tớ trai, chỉ cười một cái rồi đi. Tới trước phòng vú Trương, trong phòng không người, Tuyên Hoài Phong lại gặp được một nha đầu đang đi giặt quần áo, y bèn hỏi.

Nha đầu kia nói: “Vú Trương đi mua thức ăn rồi.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tại sao bây giờ vú Trương lại phải đi mua thức ăn? Chẳng phải việc này vẫn do đầu bếp làm à?”

Nha đầu nói: “Đầu bếp cũng có mua, nhưng khẩu vị của phu nhân hơi kén chọn, đầu bếp hầu hạ không tốt, cho nên phàm những thứ phu nhân ăn đều phải do vú Trương mua mới hài lòng.”

Tuyên Hoài Phong đật đầu, đành phải đi tới sương phòng hôm qua đã rửa tay ở đó.

Vú Trương đã tìm ở đây rồi, đã báo với y là không có, y cũng biết không mấy hi vọng, nhưng vẫn phải cố gắng tìm kiếm. Y tìm quanh sương phòng một hồi, đừng nói đồng hồ vàng, mà ngay cả một thứ có chút ánh váng cũng chẳng thấy.

Đang thở dài, Niên Quý đi đến, rất thân thiết hỏi: “Tôi nghe người gác cổng nói, ngài làm rơi đồ? Quý lắm sao?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đúng là rơi một món đồ, nhưng không quý giá gì lắm.”

Niên Quý hỏi: “Là đồ gì vậy?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Là một chiếc đồng hồ đeo tay. Cậu nhìn thấy không?”

Niên Quý nói: “Tôi không thấy. Nhưng nếu thấy, chắc chắn tôi sẽ báo cho ngài biết.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đấy là quà một người bạn tặng tôi, nếu đánh mất, tôi chẳng dám tới gặp người đó mất. Nếu như cậu tìm được hộ tôi, tôi sẽ hậu tạ lớn, còn tặng cậu cả một chiếc đồng hồ đeo tay tốt nữa, được không?”

Niên Quý cười nói: “Nghe ngài nói kìa, chẳng lẽ tôi nhặt được sẽ nuốt riêng phải không? Đương nhiên tôi sẽ trả lại cho ngài. Đây là bổn phận, tôi không dám nhận thưởng của ngài.”

Tuyên Hoài Phong nhìn thời gian, qua lại một lúc mà đã tìm hơn nửa tiếng đồng hồ, nhất định lỡ giờ hẹn với Tuyên Hoài Mân, y dặn dò Niên Quý không cần báo chuyện nhỏ này cho Niên phu nhân biết, sau đó vội vội vàng vàng rời đi.

Lên chiếc xe ô tô đỗ ở cổng chính Niên trạch, nói với tài xế: “Đến nhà hàng cơm tây Nhã Lệ ở Phong Sơn, cậu biết ở đâu không?”

Duyệt Sinh đáp: “Biết. Tôi đã lái tới đó hai lần.”

Tống Nhâm hỏi: “Tuyên phó quan, sao bỗng nhiên lại rời thành thế?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi hẹn gặp người ta ở nhà hàng. Thế nào, bây giờ trên người tôi lại xuất hiện thêm một lệnh cấm không được ra khỏi thành phải không?”

Tống Nhâm bị y hỏi ngược lại như vậy cũng hơi xấu hổ, cười ngượng nói: “Không có. Tổng trưởng đã nhắc qua rồi, ngài hoàn toàn tự do.”

Câu nói này lại kéo hồi ức của Tuyên Hoài Phong ra.

Rõ ràng những lời này đều do Bạch Tuyết Lam thốt ra trong lúc nóng giận.

Nhưng nghĩ đến việc Bạch Tuyết Lam hiện đang nằm trên chiếc giường lớn của hai người, ngủ ngoan ngoãn như đứa trẻ, cảm giác buồn bực trong lòng tựa như băng tuyết tan chảy dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Y liền cười điềm đạm, gõ lên tấm kính thủy tinh trên cửa sổ xe, “Lên đường thôi, đừng tới trễ.”

Duyệt Sinh nhận được mệnh lệnh, khởi động động cơ, đạp chân ga.

Chiếc Lincoln đắt tiền sang trọng vượt qua khỏi cửa chính Niên trạch tựa như một chú cá đen.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương