Trong Bạch công quán.

Hai người nằm trên giường cùng xem văn kiện, sau một lúc lâu, khi cánh tay bị đè ép đến mỏi bèn ngồi khoanh chân trên giường, cúi thấp đầu, chậm rãi trở mình, khi cổ mỏi lại chuyển thành nằm đọc.

Chăn bị đá sang cạnh giường, gần như một nửa bị rơi xuống mặt đất.

Bạch Tuyết Lam đặt tập công văn mới xem một nửa trên tay xuống, cảm thấy bắp đùi hơi mỏi, hóa ra Tuyên Hoài Phong đang chăm chú đọc văn kiện, đọc quá nhập thần, vô tình đổi tư thế, một cẳng chân trần trụi trắng như tuyết vắt qua, đặt trên bắp đùi rắn chắc của Bạch Tuyết Lam, vì tư thế rất thoải mái nên y liền đặt cả bàn chân lên trên, đôi mắt lại chăm chú vào tập văn kiện trên tay.

Thoáng cái, Bạch Tuyết Lam đã chẳng còn lòng dạ nào làm việc nữa, đưa tay tới, nắm lấy bàn chân không chút tì vết, cong một đầu ngón tay, cọ nhẹ lên lòng bàn chân kia.

Tuyên Hoài Phong sợ buồn, rụt chân lại nhưng Bạch Tuyết Lam nắm chặt không tha.

Y quay đầu lại nhìn, nói: “Đừng đùa, đang làm việc đấy.”

Bạch Tuyết Lam ngắm chìn mắt cá chân xinh đẹp của y, từ tốn nói: “Em cứ làm việc của em đi. Anh xem xong hết rồi.”

Tuyến Hoài Phong nói: “Anh thực sự xem xong rồi? Vậy anh nghĩ sao?”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Chúng ta cùng thảo luận một chút.”

Đang muốn ngồi dậy ngay, nhưng một bàn chân lại đang bị Bạch Tuyết Lam nắm lấy, không tiện ngồi, y khẽ đá Bạch Tuyết Lam một cái, nói: “Anh buông tay ra, chúng ta bàn chuyện đứng đắn trước đã.”

Bạch Tuyết Lam thở dài một hơi, chẳng còn cách nào khác là thả ra.

Ôm Tuyên Hoài Phong cùng dựa lên đầu giường, vai kề vai, kéo chiếc chăn mỏng đắp qua thắt lưng hai người, đặt một tập văn kiện lên phần chăn trên đầu gối, lại dùng khẩu khí không đứng đắn nói: “Tuyên phó quan, xem nào, nêu ý kiến của nhà ngươi cho bản tổng trưởng nghe.”

Tuyên Hoài Phong đọc văn kiện một lúc lâu, đã sớm nghĩ ra rất nhiều biện pháp, y cũng chẳng quan tâm đến ngữ khí cợt nhả của hắn, nghiêm túc nói: “Lần trước anh giết Chu Hỏa, càn quét nha phiến một trận lớn, nhưng rất nhiều người đã hít thuốc phiện mấy chục năm rồi, những người này không thể cai thuốc trong một sớm một chiều được. Trung Quốc bị nha phiến làm hại, bắt đầu từ cuộc chiến tranh Giáp Ngọ đến bây giờ cũng đã cấm rất nhiều lần rồi, nhưng nha phiến vẫn được buôn bán suốt bây nhiêu năm qua. Mấy hôm trước, em xem văn kiện, là báo cáo bên dưới ngầm gửi đến, sau khi Chu Hỏa chết, chẳng phải anh đã đóng cửa hơn mười quán thuốc phiện, chuyển việc xử lý những cửa hàng này cho bên cục cảnh sát sao? Thực ra, khi các cửa hàng này vừa vào tay cục cảnh sát thì bọn họ lại quay lại tiếp tục bán thuốc phiện. Bây giờ, nhìn bề ngoài thì chỉ là những quán trà, những cửa hàng bán điểm tâm, nhưng thực ra phía sau lại kê những chiếc giường La Hán và dụng cụ hút thuốc, cung ứng thuốc phiện, chỉ là giá cả cao hơn trước. Hơn nữa, cho dù dẹp tan bọn họ, thì trong những ngõ hẻm vẫn còn nhiều quán hút thuốc phiện ngầm, từ đó suy ra, muốn cấm thì chỉ có thể kiên nhẫn, cấm trường kỳ, không thể gấp gáp. Tuy nhiên, hiện tại trên thị trường đang lưu hành một loại thuốc phiện mới, phải lưu ý, nếu không lập tức thừa cơ dẹp tan chuyện này, chờ đến khi cơn gió độc này lan ra thì hậu quả là không thể tưởng tượng nổi. Giá của ma túy rất cao, những kẻ buôn ma túy sẽ vì lợi ích mà liều mạng bán, thứ này rất mau nghiện, độ nguy hiểm đối với thân thể con người lớn hơn nha phiến rất nhiều. Cho nên em nghĩ, so với việc chọc một gậy vào tổ ong vò ve, không bằng…”

“Chia để trị.”

“… Chia để trị.”

Bạch Tuyết Lam lười biếng ghé trên đầu giường nghỉ ngơi, nghe những nhiệt huyết sôi trào trong lời nói của y liền tùy ý thốt ra ba chữ, ai ngờ lại đồng thanh cùng Tuyên Hoài Phong tựa như kỳ tích.

Tuyên Hoài Phong sửng sốt, nhịn không được bèn quay đầu nhìn hắn.

Lúc này Bạch Tuyết Lam cũng vừa vặn mở mắt, tròng mắt đen sáng như sao trời.

Bốn mắt giao nhau, hai người bèn nhìn nhau cười.

Thể xác và tinh thần tương thông, ý chí hợp nhau, tâm trạng vừa ngọt ngào vừa vui vẻ, khó có ngôn từ nào diễn tả nổi.

Tuyên Hoài Phong cười, gò má hơi nóng lên tựa như đang ngồi bên bếp lò mùa đông.

Bạch Tuyết Lam vốn định trêu ghẹo y, nhưng thấy đôi mắt y trong sáng nhu hòa, hắn liền quên mất ý định bỡn cợt, trong tim tràn ngập cảm giác yêu thương, nâng cằm y, ghé sát lại, nâng niu hôn lên đôi môi duyên dáng.

Tuyên Hoài Phong mỉm cười nhìn hắn chăm chú, đôi mắt tựa ngọc đen sáng lấp lánh.

Hai người nhẹ nhàng ôm lấy đối phương, vô cùng hưởng thụ thời khắc khiến người ta say đắm này.

Rất lâu sau Tuyên Hoài Phong mới nhớ ra hai người chưa thảo luận công việc xong, hỏi Bạch Tuyết Lam, “Rốt cuộc anh đã nghĩ ra cách nào hay chưa?”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Chính phủ dự định thảo ra một bộ điều lệ quản lý để chính quy hóa việc này. Anh thì đề nghị thảo ra hai bộ.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đúng! Một cái cấm hút thuốc phiện, một cái cấm ma túy.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Cấm hút thuốc phiện là để quản lý nha phiến, phương pháp này cần phải từ từ kéo dài, cách trừng trị là phạt thật nhiều tiền, chẳng phải bọn họ có tiền mua nha phiến đó sao? Vậy thì anh sẽ phạt cho bọn họ đau đớn thì thôi, bắt được lần nào thì phạt lần đó. Có tiền vào túi, chắc chắn cục cảnh sát sẽ chịu làm. Hải quan không được tham gia quá nhiều việc, kiểu gì cũng phải cần cục cảnh sát hỗ trợ thêm sức lực.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Việc cấm ma túy nhất định phải thật nặng và phải nhanh tay.”

Bạch Tuyết Lam nói, “Không sai, tuyệt đối không thể để tình hình lại chuyển biến xấu nữa.”

Tuyên Hoài Phong lên tiếng, “Em có một kiến nghị, phạm vi trong điều lệ cấm ma túy cần phải lớn một chút, phàm là những thứ độc hại liên quan tới nha phiến đều phải tính tới. Morphine cũng rất có hại, không thể bỏ qua.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Anh đã nghĩ tới việc này, những thứ như thuốc giảm đau, cây cổ kha, morphine và các hóa chất của bọn họ, những thứ có thể chế tạo ra thuốc phiện đều bị liệt vào phạm vi hạn chế của các điều luật.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Sau khi quyết định các điều luật phải để cho dân chúng hiểu, nên viết cả tên thường gọi của những thứ này vào nữa, ví dụ như bạch châu, hồng châu, hồng hoàn, bạch phiến,…”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Lần này em đến hải quan một vòng, đúng là đã học được không ít chuyện nhỉ.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Em còn học thơ nữa, Lưu Khoát Công có viết một bài “Thượng Hải trúc chi từ”, trong đó giảng giải, không gì độc bằng ma túy và và thuốc phiện, morphine mặc dù mạnh nhưng cũng chỉ đứng ở vị trí thứ ba. Tuy nha phiến và hồng hoàn đứng đầu nhưng vẫn thua xa ma túy mà nhiều người đang sử dụng. Người ta là một văn nhân còn như vậy, chúng ta nhận lương bổng của chính phủ thì càng phải giải quyết vấn đề này thật cẩn thận.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Biết rồi, em đúng là một ông thầy đồ kiêm chàng thư sinh yêu nước đầy nhiệt huyết.”

Nhìn sắc trời, cũng nên ăn cơm tối, hỏi Tuyên Hoài Phong: “Đói không?”

Tuyên Hoài Phong sờ sờ bụng, nói: “Hơi hơi.”

Bạch Tuyết Lam trừng mắt lườm y, “Buổi trưa chỉ ăn một tí như thế, không đói bụng mới lạ. Nếu như để đói khiến dạ dày tổn thương, sau đó làm được một nửa lại hò hét với anh đau dạ dày, anh cũng tuyệt không dừng.”

Tuyên Hoài Phong đỏ mặt tới mang tai, quẫn bách nói: “Kéo chủ đề tới tận chỗ nào thế hả?”

Bạch Tuyết Lam lại nhếch môi, ánh mắt nhìn y thật quỷ dị, mỉm cười nói: “Tới tối em sẽ biết.”

Hai người thu dọn văn kiện trên giường, cùng nhau xuống giường.

Bạch Tuyết Lam rung chuông, sai người hầu đưa cơm tối đến.

Chỉ chốc lát sau phòng bếp đã nấu xong, đưa tới.

Dù sao cũng không có người ngoài, hai người đều rất thoải mái, cùng mặc chung một kiểu quần áo ngủ, ngồi đối diện bên chiếc bàn tròn nhỏ, ăn một bữa ngon lành, lúc đũa tới đũa đi còn thuận tiện bàn một số vấn đề khi thảo điều luật.

Thảo luận rất hăng hái nên lượng cơm ăn vào bụng cũng lớn, đồ ăn trong đĩa vơi đến tám chín phần, cả bát cơm tẻ lớn gần như thấy đáy.

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Sớm biết thế này, bữa nào anh cũng bàn công việc với em, để em ăn nhiều một chút.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Sao anh cứ luôn muốn em ăn nhiều thế nhỉ?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Em ăn quá ít.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Tại sao không nói vì anh ăn quá nhiều? Em biết sức ăn của người Sơn Đông rất lớn, sức lực cũng lớn.”

Sắc mặt Bạch Tuyết Lam bỗng trở nên mờ ám, cười nhẹ nói: “Sức của anh thực sự rất lớn? Hử?”

Tuyên Hoài Phong biết hắn nghĩ đến vấn đề hạ lưu, giải thích thì không đúng, mà không giải thích cũng chẳng xong, cứng họng lúc lâu mới ho khan một tiếng, nói: “Ăm cơm xong rồi, nên làm việc thôi. Em suy nghĩ một bản điều trần trước, à phải rồi, cũng phải để Tôn phó quan xem qua, nghe ý kiến của cậu ấy.”

Đứng lên đi về phía cửa.

Bạch Tuyết Lam biết y đỏ mặt xấu hổ, cảm giác như được rót mật vào tim, cười híp mắt quay đầu nhìn về phía bóng lưng y, nói: “Em mặc đồ ngủ đi gặp cậu ấy à?”

Tuyên Hoài Phong nghe thấy hắn cười, quay đầu trừng mắt cảnh cáo hắn, đi ra sau tấm bình phong đổi thành một bộ đồ mặc ở nhà, đi đến thư phòng mà như đang chạy trốn.

Y tổng kết tất cả những vấn đề đã suy nghĩ kỹ càng lại, dùng bút máy viết lên trên giấy, cầm đến phòng Tôn phó quan.

Trên người Tôn phó quan vẫn đang mặc quân phục chỉnh tề, mở cửa ra thấy Tuyên Hoài Phong liền cười nói: “Đúng lúc quá, tôi đang định đến chỗ mọi người đây, chỉ sợ quấy rầy tổng trưởng nghỉ ngơi.”

Câu nói này của hắn rất khách khí.

Tuyên Hoài Phong hiểu, dưới câu “sợ quấy rầy tổng trưởng nghỉ ngơi” này còn có ý nghĩa khác.

Y bất giác đỏ mặt.

Tôn phó quan hỏi: “Sao cậu lại đích thân tới? Tổng trưởng gọi tôi à?”

Tuyên Hoài Phong nói: “À, tổng trưởng vừa mới nhắc đến việc thảo điều lệ với tôi, chúng tôi đã thảo luận được vài điều, muốn đem đến cho cậu xem qua. Chẳng phải cậu đang muốn đến đó à? Chúng ta cùng đi đi.”

Hai người đi tới phòng  Bạch Tuyết Lam.

Tôn phó quan vừa đi vừa đọc tờ giấy trên tay, chẳng biết đọc đến đâu, sắc mặt hơi thay đổi.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Thế nào? Có chỗ nào không ổn à?”

Tôn phó quan đáp: “Không, ngược lại còn viết quá đúng. Tuyên phó quan rất thận trọng, đã nhắc đến việc cần phải quản chế morphine, vậy rất tốt. Morphine có tác dụng tương tự thuốc chữa bệnh, nhưng lúc đầu khi được vận chuyển đến Trung Quốc, không ít các hiệu buôn dương hành đều coi chúng như thuốc cai thuốc phiện để bán ra ngoài, một số người hút thuốc phiện cho rằng thứ đó thật sự có thể cai nghiện thuốc phiện nên đã mua nó để thay thế nha phiến, không ngờ không hút nha phiến nữa thì khi cơn nghiện morphine dâng lên lại càng thêm dữ dội, càng lún càng sâu. Thứ đó hại con người rất kinh khủng.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Nghe tôn phó quan nói vậy, hình như cậu rất am hiểu về việc nghiện morphine?”

Tôn phó quan lắc đầu cười khổ, thở dài một tiếng, “Chuyện cũ của người quen, không thể nói ra.”

Vừa đi vừa nói chuyện, bát giác đã tiến qua khung cửa.

Bát đũa trên chiếc bàn tròn nhỏ đã được người hầu dọn sạch.

Bạch Tuyết Lam lười biếng ngồi trên ghế salon, hai chân vắt chéo, tay đang cầm một cốc cà phê nóng hổi, nghe tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Tuyên Hoài Phong, cười nhẹ.

Tuyên Hoài Phong bị con ngươi đen như ngọc của hắn nhìn qua, bỗng dưng y căng thẳng, không nghe thấy Tôn phó quan bên cạnh đang nói gì.

Y thầm kinh ngạc.

Tại sao y chưa bao giờ phát hiện Bạch Tuyết Lam lại anh tuấn quyến rũ đến vậy?

Hoảng hốt một hồi, lúc này y mới nghe được tiếng Tôn phó quan, hình như đang hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Tuyên Hoài Phong vội vàng hoàn hồn, lấp liếm hỏi lại: “Cái gì?”

Tôn phó quan cũng thấy y vừa nhìn tổng trưởng chằm chằm mà sững sờ, tốt bụng không vạch trần, cười nói: “Tôi vừa mới nói, những điều lệ cấm ma túy này cần phải liên hệ với viện cai nghiện đang được xây dựng.”

Tuyên Hoài Phong vội vàng nói: “Ý kiến này rất hay, cần phải làm như vậy. Vừa nãy tôi đã sơ sót bỏ qua, may mà cậu nhắc đến.”

Y cầm bút máy, lại cần thận thêm một điều trên điều luật.

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Các cậu đã trao đổi được những gì rồi.”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Rất tốt, Tôn phó quan có không ít ý kiến hay.”

Ba người cùng ngồi bàn bạc hơn nửa tiếng, lại tăng thêm không ít chi tiết vào những điều luật ban đầu.

Bạch Tuyết Lam nhìn Tuyên Hoài Phong nói khô cả họng, muốn đưa cốc cà phê mình mới uống một nửa cho y, nhưng sờ vào mới biết cà phê đã lạnh. Hắn không muốn Tuyên Hoài Phong uống đồ lạnh, hỏi y: “Có cần kêu người hầu bưng một cốc cà phê nóng đến cho em không?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Buổi tối em không uống cà phê, không ngủ được. Để em đi rót cốc nước trắng uống cũng được.”

Nói rồi đứng lên, tới ngăn tủ lấy ly thủy tinh, lại hỏi Tôn phó quan có uống hay không.

Tôn phó quan đáp: “Cảm ơn, tôi không uống. Khi nào khát tôi sẽ tự rót.”

Tuyên Hoài Phong vừa mới đi, Tôn phó quan nhoài người về phía Bạch Tuyết Lam, nhỏ giọng nói: “Đã chuẩn bị xong hết, sáng mai lập tức ra tay.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Cẩn thận một chút, đừng để lộ tin tức ra ngoài. Tôi không muốn để cho hắn có cơ hội giấu kín chứng cứ phạm tội.”

Tôn phó quan hơi lo lắng, hỏi: “Lâm Kỳ Tuấn làm việc rất cẩn thận, nếu như ngày mai không tìm ra chứng cứ thì phải làm sao?”

Bạch Tuyết Lam cười bí hiểm, “Không tìm được chứng cứ thì chúng ta sẽ cho hắn một ít chứng cứ. Tôi khẳng định hắn và đám quân nhân Quảng Đông cùng đầu cơ trục lợi bằng thuốc phiện, không thể tính là đổ oan cho hắn được.”

Tôn phó quan gật đầu.

Lúc này, Bạch Tuyết Lam ngẩng đầu nhìn về phía Tuyên Hoài Phong vừa đi, thấy y lật chiếc ly sạch sẽ, một tay cầm ly một tay nhấc bình thủy tinh đựng nước lạnh, vội vàng nói: “Đừng uống nước lạnh, trong bình thủy có nước nóng, em rót chút nước nóng mà uống.”

Tuyên Hoài Phong cười nói: “Bây giờ là tháng mấy mà anh đã cấm người ta uống nước lạnh?”

Bạch Tuyết Lam, “Hại sức khỏe.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Nước này đã được đun sôi trước rồi, rất sạch sẽ. Thời tiết hiện tại không lạnh, uống nước sôi để nguội vẫn thoải mái hơn, bằng không tại sao mọi người còn muốn để nước trong bình làm lạnh?”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Em có nghe lời anh nói không hả?”

Nghe ngữ khí hơi hung dữ giống như uy hiếp của hắn, Tuyên Hoài Phong không khỏi nhíu mày.

Người này đúng là ngang ngược, bất chấp thời gian, bất chấp địa điểm.

Y là một người đã trưởng thành, muốn ra khỏi cửa cũng phải xin phép, phải dẫn theo hộ binh giám hộ mình, đi thăm bạn bị bệnh, lúc trở về hắn liền làm loạn đến long trời lở đất. Bây giờ, ngay cả việc nhỏ như uống nước sôi để nguội cũng phải được cho phép.

Huống hồ, hắn còn làm trò trước mặt Tôn phó quan, khiến y khó xử.

Hắn sợ người khác không biết đến sự uy phong của hắn sao?

Nghĩ đến chỗ bực mình, gương mặt Tuyên Hoài Phong vô cảm, giống như không nghe thấy Bạch Tuyết Lam nói, tự nhiên rót một ly nước đưa tới bên miệng.

Bạch Tuyết Lam đứng vụt dậy, mới bước được hai ba bước thì y đã sớm uống cạn ly nước.

Bạch Tuyết Lam tức giận nghiến răng ken két.

Ánh mắt thay đổi đến đáng sợ.

Tôn phó quan sợ nhất là vướng vào những tình huống xấu hổ thế này, nhìn vậy, hắn nhảy dựng lên như bị người ta đá một cú, nói: “Tôi phải đi thu xếp những gì tối nay đã bàn bạc, sáng sớm mai sẽ đưa tới cho tổng trưởng kiểm tra.”

Chân không chạm đất mà chạy biến.

Tôn phó quan vừa đi, Tuyên Hoài Phong mới đặt chiếc ly thủy tinh vào trong hộc tủ, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Bạch Tuyết Lam, cười lạnh hỏi: “Thế nào? Ngay cả việc tự do uống một ly nước lạnh mà tôi cũng không được phép à?”

Bạch Tuyết Lam trầm giọng hỏi: “Có phải cậu thực sự muốn chọc tôi phát điên không? Bảo cậu đừng uống, cậu cứ phải đổi nghịch với lão tử!”

Câu cuối cùng quả thực là đã gầm lên.

Một bàn tay quất mạnh tới.

Tuyên Hoài Phong cho rằng hắn muốn đánh người, vô thức nâng tay ôm đầu, nhưng cái phẩy tay kia của Bạch Tuyết Lam lại quét vào hộc tủ, tức thì, giống như có một trận gió bão quét qua, ly thủy tinh, bình nước bằng thủy tinh, phích nước nóng, tất cả đều choang choang rầm rầm, rơi xuống đất vỡ vụn.

Mảnh thủy tinh văng thẳng lên ống quần Tuyên Hoài Phong.

Tuy rằng không bị thương, nhưng âm thanh cũng đủ dọa y giật mình.

Tuyên Hoài Phong thấy hắn tức giận như vậy liền kinh hãi, sau đó ngẩng cổ, trừng mắt quát hỏi Bạch Tuyết Lam, “Bạch Tuyết Lam, anh có nói lý hay không?”

Khi cười, Bạch Tuyết Lam rất ôn hòa dễ gần, nhưng một khi tức giận sẽ khiến người ta ngập tràn sợ hãi, hung tợn quét mắt nhìn Tuyên Hoài Phong, lạnh lùng hỏi: “Hôm nay tôi đã từng nói rồi, tôi là cường đạo, không nói lý. Cậu không nhớ được à?”

Tuyên Hoài Phong giận dữ.

Vừa nãy phát rồ thế nào mà lại nghĩ gã đàn ông này anh tuấn quyến rũ?

Tuyên Hoài Phong không chịu nhượng bộ, lớn tiếng nói: “Anh ít tự hào về cái lý lẽ cường đạo của mình đi! Tôi nói thẳng cho anh biết, Tuyên Hoài Phong tôi là người tự do, không phải đầy tớ của anh, anh đừng có đem cái phong cách quân phiệt Sơn Đông của mình đặt lên người tôi! Tôi thích ăn gì thì ăn nấy, thích uống gì thì uống, anh… khụ.. khụ khụ…”

Liên hệ với những việc chẳng hay ho mấy ngày nay của Bạch Tuyết Lam, y thực sự tức giận không nhẹ, đang định đàm phán một trận cho rõ ràng, tâm trạng kích động cộng thêm việc nói vừa nhanh vừa vội nên đứt hơi, ho không thể ngừng.

Bạch Tuyết Lam biến sắc, xông lên trước ôm lấy y, hỏi: “Sao lại ho khan thế này? Khó chịu ở đâu? Có đau ở đâu không?”

Vừa hỏi vừa vội vàng lấy tay vuốt lưng vuốt ngực cho Tuyên Hoài Phong.

Lần này Tuyên Hoài Phong ách khí rất nặng, ho khan một trận mới dừng lại được, khàn giọng nói: “Không cần anh lo.”

Quay về phía Bạch Tuyết Lam, cố sức đẩy cánh tay hắn đặt trên ngực mình ra.

Bạch Tuyết Lam rống lên mắng, “Khốn kiếp! Đã đến nước này rồi mà còn không chịu nhận lỗi!”

Tuyên Hoài Phong vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn thầm nghĩ tại sao tôi phải nhận sai?

Bạch Tuyết Lam ôm y trở về giường, không cần rung chuông mà chính miệng gầm lên sư tử rống, “Người đâu! Tất cả chết hết ở đâu rồi?”

Hắn vừa rống lên như thế, gần như cả nửa công quán đều nghe thấy.

Không chỉ đám người hầu, ngay cả Tống Nhâm cũng dẫn theo hộ binh vọt vào, hỏi: “Tổng trưởng, đã xảy ra chuyện gì?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Nhanh lên, mau đi gọi điện thoại, gọi bác sĩ Jinder chuyên trị viêm phổi hồi chiều nay đến đây, bảo ông ta, Tuyên phó quan ho khan! Phải mang thêm nhiều thuốc đến! Cái con lừa lông vào kia, tôi đã nói là bệnh này lây mà lão còn nói không phải, tôi nhất định phải làm thịt lão!”

Tuyên Hoài Phong sửng sốt, chỉ ho khan vài tiếng thôi mà lại khiến Bạch Tuyết Lam nghĩ đến vấn đề này.

Thế này thì không thể nói là hắn cẩn thận tỉ mỉ được, thật ra phải nói là trong lòng hắn vốn có bệnh mới đúng.

Y nâng người ngồi dậy trên giường, nói: “Đừng, em vốn không bị…”

Lời còn chưa dứt đã bị Bạch Tuyết Lam kiên quyết đè xuống, gào thét nói: “Cậu ngoan ngoãn nằm yên cho lão tử! Đều đứng đấy nhìn cái gì? Mau đi đánh điện thoại gọi người!”

Người hầu không dám chậm trễ, chạy như bay đi gọi điện thoại.

Chỉ chốc lát sau lại chạy như bay trở về, lau mồ hôi nói: “Tổng trưởng, bác sĩ Jinder hỏi tình trạng của bệnh nhân, có sốt hay không, ngực có cảm thấy đau đớn hay không? Ông ấy nói, bây giờ muộn rồi, nếu như chỉ ho khan hai tiếng thì cũng không phải bệnh trạng gì nặng lắm, không cần gọi ông ấy đến cho uổng công.”

Hai mắt Bạch Tuyết Lam lập tức bốc hỏa, “Cái gì? Ông ta dám không đến? Được lắm! Tống Nhâm, dẫn theo hai hộ binh, ngồi xe tới nhà ông ta, áp giải ông ta tới!”

Tống Nhâm đã sớm nghe nói, chiều nay sau khi trở về, không biết vì chuyện gì mà tổng trưởng và Tuyên phó quan lại làm ầm ĩ một trận, đến bác sĩ ngoại quốc cũng mời tới. Mặc dù hắn là một tên thô lỗ chỉ biết vác súng, nhưng lại vô cùng trung thành và tận tâm với Bạch Tuyết Lam, chuyện gì cũng suy nghĩ cho Bạch Tuyết Lam.

Nghe Bạch Tuyết Lam muốn bắt bác sĩ tới, hắn nghĩ thầm, bác sĩ này là một bác sĩ nổi tiếng, đã khám bệnh cho rất nhiều quan viên, lại là người ngoại quốc, nếu thật sự dùng vũ lực buộc người ta tới sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của tổng trưởng, huống hồ, nhìn qua đâu thấy Tuyên phó quan giống như bị bệnh thật, vẫn có thể cử động, vẫn có thể la hét cơ mà.

Tống Nhâm bèn cả gan nói: “Tổng trưởng, tôi thấy là do người hầu không biết cách nói, diễn tả không đúng tình trạng nên bác sĩ hiểu lầm, không chịu tới. Nếu không thì để tôi gọi cho bác sĩ lần nữa, nói chuyện với ông ấy vài câu?”

Bạch Tuyết Lam tức giận nhưng đầu óc cũng chưa đến nỗi hồ đồ, nghe vậy cũng cảm thấy đúng.

Người ta là bác sĩ, lôi người ta đến thì dễ, chỉ sợ trong lòng ông ta tức giận, lúc xem bệnh cho Tuyên Hoài Phong lại âm thầm làm mấy việc xấu.

Bạch Tuyết Lam đen mặt nói: “Không cần cậu đi, cậu cũng không nói rõ ràng được, để tôi tự mình đi đánh điện thoại cho ông ta, để xem ông ta có dám không đến hay không.”

Hất cắm về phía Tuyên Hoài Phong không thể động đậy do bị mình đè xuống, nói với Tống Nhâm, “Cậu trông trừng cậu ấy, không cho cậu ấy xuống giường, đừng để cậu ấy nhiễm lạnh. Tôi đi gọi điện xong sẽ quay lại.”

Tống Nhâm đồng ý một tiếng, “Vâng!”

Bạch Tuyết Lam vụt ra khỏi phòng tựa như cưỡi gió.

Tống Nhâm phất tay một cái, bảo mấy hộ binh cùng xông vào với hắn ra ngoài cửa, bản thân thì đi tới bên giường.

Tuyên Hoài Phong đã ngồi dậy từ lâu, tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, thấp giọng mắng: “Chưa thấy ai hung dữ ngang ngược như hắn!”

Xốc chăn muốn xuống giường.

Tống Nhâm ngăn y lại, nói: “Tuyên phó quan, ngài tuyệt đối không được cử động, tổng trưởng đã dặn tôi chăm sóc ngài.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Chăm cái gì? Hắn điên, cậu cũng điên theo hắn? Tôi vốn đâu có bệnh. Cậu đi bảo hắn đừng gọi điện, bác sĩ người ta cũng thật là xui xẻo, gặp ngay một tên không chịu nói lý.”

Tống Nhâm hỏi: “Rốt cuộc ngài đã làm chuyện đáng sợ gì mà khiến tổng trưởng thành ra như vậy? Tôi chưa từng thấy ngài ấy biểu hiện như thế bao giờ.”

Tuyên Hoài Phong phẫn nộ đáp: “Cậu theo tôi từ sáng sớm đến giờ, tôi đã làm chuyện đáng sợ gì nào? Cũng chỉ đi thăm bệnh Bạch Vân Phi thôi, hắn biết người ta bị viêm phổi liền nổi giận như phát điên vậy. Cơn tức giận vốn đã qua rồi, không cần quan tâm nữa, kết quả tôi mới chỉ uống một cốc nước lạnh, nói chuyện hụt hơi, ho khan hai tiếng, hắn liền huyên náo khiến trời đất chẳng được an bình. Đúng là không thể chịu nổi.”

Sắc mặt Tống Nhâm đột ngột thay đổi, hỏi: “Bạch lão bản bị bệnh viêm phổi? Ôi trời! Sao ngài không nói sớm?”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Viêm phổi thì sao?”

Tống Nhâm gấp đến độ chẳng biết làm thế nào, lắc đầu nói: “Ngài thật là… chẳng trách tổng trưởng điên tiết kinh như vậy. Việc này thì ngài không biết rồi, trước kia tôi ở Sơn Đông, từng làm hộ binh cho tứ thúc của ngài ấy một thời gian, lúc đó chúng tôi đã từng gặp tứ thúc, cũng chính là sư trưởng. Sư trưởng không có con cái, lúc nào cũng ra ngoài chơi gái, chơi xong thì uống rượu, lúc nào trên miệng cũng chửi thằng nhóc khốn kiếp này nhóc khốn kiếp nọ. Sau lại nghe người ta rỉ tai nói, sư trưởng vốn có một đứa con gái rất hiền lành dễ thương, sư trưởng vô cùng thương yêu. Vị Bạch tiểu thư kia vô cùng thân thiết với đường đệ, có một lần, đường đệ tắm nước lạnh bị cảm lạnh rồi viêm phổi, đúng lúc mẹ của hắn không ở đó, Bạch tiểu thư liền chăm sóc hắn một ngày một đêm. Kết quả, đường đệ khỏe rồi, thân thể cô bé lại yếu ớt, ngã bệnh, sư trưởng lo lắng vô cùng, một lần liền gọi tới bảy tám thầy thuốc tới khám, các thầy thuốc nghe nói là chăm sóc người thân bị viêm phổi, vậy nên ai cũng nói là bị truyền nhiễm bệnh viêm phổi.”

(Đường đệ: Em trai cùng họ)

Tuyên Hoài Phong cau mày nói: “Không thể nào, bác sĩ nói vi khuẩn viêm phổi khó sống sót, tính truyền nhiễm không cao. Có phải trong phòng bệnh không thông gió, không khí không sạch sẽ?”

Tống Nhâm đáp: “Tôi cũng chỉ biết nghe vậy thôi, nào biết vi khuẩn hay to khuẩn, không khí sạch hay không sạch. Biết đâu chừng do mấy lão thầy thuốc đó không có bản lĩnh, không tra ra nguyên nhân gây bệnh nên mới khua môi múa mép bịa chuyện. Dù sao, sau đó Bạch tiểu thư cũng vì bệnh mà chết, đám thầy thuốc không chịu nhận trách nhiệm, đầu óc bế tắc nên nói là vốn đã cố gắng chữa trị, đáng tiếc, Bạch tiểu thư không nghe khuyên bảo, uống nước lạnh nên bệnh tình mới chuyển xấu. Sư trưởng mất đi cô con gái bảo bối, mù quáng, mất trí nên giết sạch bọn họ.”

Hắn nhìn trái phải một lượt, thấp giọng nói: “Tất cả mọi người nói, sư trưởng uống say liền mắng thằng nhóc khốn kiếp này nọ chính là chỉ đứa cháu họ đã hại chết con gái của ông ấy. Nếu hắn không phải là con trai của anh em ruột, chắc chắn sư trưởng sẽ giết hắn.”

Tuyên Hoài Phong giật mình hỏi: “Vậy người cháu đó chính là Bạch Tuyết Lam?”

Tống Nhâm gật đầu, vội vàng căn dặn: “Ngài tuyệt đối đừng nói là tôi cho ngài biết, đây là điều tổng trưởng kiên kị. Trước khi tôi theo chân tổng trưởng, các vị lão gia bên kia đã căn dặn trước, tuyệt đối không được nhắc đến vị Bạch tiểu thư của sư trưởng trước mặt ngài ấy, nếu như đến ngày dỗ của Bạch tiểu thư thì càng phải cẩn thận gấp ngàn vạn lần.”

Tuyên Hoài Phong không khỏi hỏi: “Ngày giỗ của Bạch tiểu thư là lúc nào?”

Tống Nhâm suy nghĩ một lúc, đáp: “Hình như là đầu tháng tám.”

Tuyên hoài Phong tính nhẩm, nghĩ thầm, cũng sắp tới rồi.

Lẵng lẽ thở dài một tiếng.

Cơn giận dữ khi nãy đã bay lên chín tầng mây, trong lòng trống rỗng.

Còn có cảm giác đau đớn nhè nhè.

Nghĩ đến Bạch Tuyết Lam mang nỗi bi thương trong lòng nên mới hành động vội vàng như vậy, thế mà y nhìn vào lại chỉ có tính xúc phạm cùng sự vô lý, làm người yêu thế này, đúng là quá thất bại.

Không.

Là hoàn toàn không xứng để Bạch Tuyết Lam đối xử tốt với y như vậy.

Rũ mắt, y thầm cảm thấy xấu hổ vì hành vi của mình.

Đúng lúc này, tiếng bước chân lại gần, giọng nói cao vút lại oang oang của Bạch Tuyết Lam xuất hiện ngoài cửa.

Tống Nhâm vội vàng để Tuyên Hoài Phong nằm xuống, cầm chăn đắp kín cho y, đứng thẳng người cúi chào Bạch Tuyết Lam, “Tổng trưởng, Tuyên phó quan vẫn luôn nằm đây, không xuống giường.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Cậu ra cửa lớn chờ, bác sĩ kia sẽ ngồi xe hơi đến, ông ta đến thì lập tức đưa ông ta đến đây.”

Tống Nhâm nghe lệnh vội vã rời đi.

Bạch Tuyết Lam đi đến bên giường, cúi đầu quan sát sắc mặt Tuyên Hoài Phong, vươn tay sờ lên trán y, nhìn Tuyên Hoài Phong vô cùng im lặng, hừ lạnh một tiếng, “Không cần sụ mặt ra cho tôi nhìn, cậu ở chỗ của tôi thì phải nghe theo tôi. Đây là đạo lý.”

Hừng hực khí thế ngồi xuống bên giường, đôi mắt nhìn Tuyên Hoài Phong chằm chằm, như sợ rằng y sẽ đột nhiên biến mất.

Tuyên Hoài Phong thấy hắn thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, lại thỉnh thoảng vươn tay kiểm tra trán mình, thử nhiệt độ cơ thể mình, ngoài mặt thì cố gắng che giấu cảm xúc, nhưng trong lòng lại sôi lên sùng sục.

Một lát sau, y quay đầu nhìn Bạch Tuyết Lam, thấp giọng nói: “Em thật sự không bị bệnh, anh không cần lo lắng như thế.”

Bạch Tuyết Lam trầm giọng nói: “Em nói nhảm ít thôi.”

Quay đầu, nhìu mày, ánh mắt xuyên qua ô cửa sổ nhìn về phía cửa tiểu viện, cắn răng nói: “Lão già ngoài quốc đáng chết, sao còn chưa tới?”

Vừa dứt lời, giường như bỗng nhiên nhìn thấy cái gì, hắn đứng vụt dậy.

Thì ra bác sĩ đã đến, đang vội vội vàng vàng theo sau Tống Nhâm đi về phía bên này, đuổi theo phía sau mà trán đầy mồ hôi.

Người vừa vào phòng, Bạch Tuyết Lam liền vội vàng nói: “Nhanh! Nhanh! Cứu người như cứu hỏa.”

Bên này sĩ mở rương lấy ống nghe bệnh, còn Bạch Tuyết lam đứng một bên tiếp tục nói: “Cậu ấy uống một cốc nước lạnh rất lớn nên bắt đầu ho khan, ho liên tục. May là không ho ra máu.”

Bác sĩ Jinder nghe hắn giải thích bệnh trạng liền hiểu ra, vị tổng trưởng này lại đang lo lắng vớ vẩn. Bất quá, vừa nãy bị Bạch Tuyết Lam rống một trận nhức óc qua điện thoại, chịu một trận sấm sét đánh xuống, biết mấy vị quan lớn này hoàng hành ngang ngược, không nói lý lẽ, chẳng thể làm gì hơn là thể hiện thái độ chuyên nghiệp, kiểm tra cẩn thận cho Tuyên Hoài Phong một lượt, thở dài nói: “Không sao.”

Đôi mắt Bạch Tuyết Lam bỗng dưng mở lớn.

Bác sĩ Jinder vôi vàng nói tiếp: “Để đề phòng rủi ro, tôi sẽ kê chút thuốc cho bệnh nhân.”

Lấy đơn thuốc, viết lột xột mấy hàng, xé ra đưa cho Bạch Tuyết Lam, nói: “Ngài chiếu theo đơn thuốc này đến các phòng thuốc ở bệnh viện lớn để mua, cho bệnh nhân uống theo liều lượng.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Vậy là được?”

Bác sĩ đáp: “Vậy là được.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Cậu ấy vừa ho khan. Không được, ông phải tiêm cho cậu ấy, thuốc tây y tiêm vào cơ thể hiệu quả hơn thuốc uống rất nhiều.”

Bác sĩ muốn nói lại thôi.

Tuyên Hoài Phong vốn im lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Bác sĩ, phiền ngài tiêm một mũi là được.”

Bác sĩ nhìn y, hơi khó hiểu.

Tuyên Hoài Phong gượng cười, thấp giọng nói: “Tiêm một mũi, tôi sẽ cảm thấy khá hơn. Ngài có thuốc gì phòng bệnh viêm phổi không? Hoặc là… thuốc gì đó có lợi cho thân thể dùng để tiêm?”

Bác sĩ cũng lờ mờ hiểu ra, nói bằng thứ tiếng Trung Quốc nửa đời trước chưa từng dùng tới, “Đúng vậy, tiêm thuốc khá tốt.”

Khom lưng tìm kiếm trong hòm thuốc của mình rất lâu mới phát hiện hơn phân nửa đều là thuốc dùng để cấp cứu, tìm mãi vẫn không thấy thuốc gì dùng cho người bình thường.

Bác sĩ trầm ngâm nói: “Tôi phải gọi điện tới bệnh viện, gọi người mang thuốc đến.”

Bạch Tuyết Lam thấy ông muốn gọi điện lấy thuốc, chắc chắn đã cẩn thận khám bệnh cho Tuyên Hoài Phong, lúc này mới an tâm một chút, vội vàng gọi người hầu đưa bác sĩ đi gọi điện. Thừa dịp bác sĩ tạm thời rời đi, hắn ngồi lại bên giường, xoa tay Tuyên Hoài Phong, nhẹ nhàng hỏi: “Em thấy thế nào?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Em thấy rất khỏe.”

Bạch Tuyết Lam trầm mặt nói: “Nói dối, nếu khỏe, tại sao lại muốn bác sĩ tiêm cho mình? Rõ ràng em cảm thấy khó chịu, vậy mà vẫn mạnh miệng với anh. Chính cái tính cách quật cường này của em khiến cho người ta phiền muộn, nếu không nể em bị bệnh, anh thật sự muốn đánh em một trận.”

Tuyên Hoài Phong chẳng biết làm sao, đành phải theo ý hắn mà nói: “Đúng là hơi mệt mỏi.”

BẠch Tuyết Lam nhìn sắc mặt y quả thực có chút mệt mỏi, tâm trạng đột nhiên mềm xuống, ánh mắt chuyển vẻ dịu dàng, vén những lọn tóc ngắn trên trán y, nói: “Không sao, bác sĩ này chuyên trị viêm phổi, là số một số hai trong nước, chữa trị cho khá nhiều người. Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì cả.”

Trái tim Tuyên Hoài Phong nóng lên.

Vừa cảm động, vừa áy náy.

Vươn tay nắm lấy bàn tay to lớn của Bạch Tuyết Lam, nhẹ nhàng ấp ủ, gọi nhỏ một tiếng, “Bạch Tuyết Lam.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Gì vậy?”

Tuyên Hoài Phong im lặng hồi lâu, thấp giọng nói: “Em thực sự rất thích anh.”

Bạch Tuyết Lam ngẩn ra, dường như nghe thấy, cũng dường như không nghe thấy, nhíu mày hỏi: “Em nói cái gì?”

Đặt tay lên trán y.

Tuyên Hoài Phong vừa buồn cười vừa tức giận, đẩy tay hắn ra, nói: “Em không sốt.”

Bạch Tuyết Lam còn muốn hỏi thì bác sĩ đã gọi điện xong, trở về đây. Vì phải chờ bên kia đánh ô tô đưa thuốc tiêm tới, bác sĩ chẳng thể làm gì khác ngoài việc ngồi xuống, vừa uống trà, vừa tỉ mỉ chỉ cho Bạch Tuyết Lam những điều cần phải chú ý đến bệnh nhân, chẳng có gì ngoài việc lưu thông không khí, chú ý ăn uống, chú ý vệ sinh, vân vân.

Bạch Tuyết Lam cẩn thận ghi nhớ, còn hỏi thêm vài vấn đề.

Tuyên Hoài Phong ngồi ở đầu giường, nhìn Bạch Tuyết Lam thỉnh giáo bác sĩ như học sinh tiểu học hỏi han thầy giáo, vô cùng trịnh trọng nghiêm túc, không còn vẻ ung dung, thờ ơ thường ngày.

Si ngốc ngắm nhìn, lại cảm thấy tim đập loạn nhịp.

Không lý do, đôi mắt y bắt đầu ươn ướt.

Lúc này, người hầu chạy tới, đưa một chiếc hộp được bọc rất kín cho bác sĩ.

Thì ra có người đưa thứ bác sĩ yêu cầu tới.

Bác sĩ Jinder mở chiếc hộp bằng nhôm ra, lấy ống tiêm, rút thuốc tiêm lên cánh tay Tuyên Hoài Phong một mũi, Bạch Tuyết Lam lo lắng đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, nhìn thấy kim tiêm được rút ra, lúc này hắn mới cẩn thận thở dài một hơi, không để cho người khác phát hiện.

Bác sĩ Jinder tiêm xong, vỗ tay nói: “Được rồi. Như thế này là hoàn hảo rồi. Tôi cũng nên đi đây.”

Bạch Tuyết Lam nói, “Vị bệnh nhân này bên tôi vẫn còn nguy hiểm, phiền ngài ở lại đây thêm một thời gian, để bất cứ lúc nào cũng có thể khám chữa bệnh. Tôi sẽ trả ngài tiền công khám bệnh gấp ba lần.”

Bác sĩ rất khiếp sợ cách làm của hắn, kêu lên: “Hả! Vậy không được, tôi còn có những bệnh nhân khác.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Chăm xong bệnh nhân ở bên tôi, lúc đó ông mới được đi gặp những người khác.”

Bác sĩ cả giận nói: “Đã là con của Thượng Đế thì ai cũng có quyền được sinh tồn. Ngài không thể vô lý như thế được. Nếu không yên tâm thì ngài để cho ngài ấy nằm viện, lúc nào bệnh viện cũng có bác sĩ.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Không được, trong bệnh viện có bệnh nhân viêm phổi, có vi khuẩn viêm phổi, vạn nhất bị nhiễm bệnh nặng hơn thì sao?”

Tuyên Hoài Phong thấy Bạch Tuyết Lam lại phát bệnh, vội vàng nói với bác sĩ Jinder: “Vậy phiền ngài mỗi ngày đều đến đây một chuyến, tôi không muốn ở bệnh viện, có ngài đích thân đến đây, uống thuốc hay chích thuốc cũng tiện hơn.”

Y là một người đàn ông đẹp trai xuất chúng, ngũ quan tinh xảo mỹ lệ, ưu nhã lịch sự, lúc này trên người đang mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, tâm trạng vì việc chẩn đoán bệnh mà hơi ngổn ngang, hiện ra ba phần quật cường, lại có chút dáng vẻ ốm yếu, cực kỳ phù hợp với mỹ học của bác sĩ Jinder.

Lời nhờ vả nhỏ nhẹ uyển chuyển này khiến bác sĩ Jinder hết cách cự tuyệt.

Bác sĩ gật đầu nói: “Được rồi. Hàng ngày tôi sẽ đến, ưu tiên trị liệu cho ngài. Ngài an tâm, có tôi ở đây, phổi của ngài sẽ nhanh chóng khỏe mạnh.”

Lúc này Bạch Tuyết Lam mới không gò ép nữa, để bác sĩ thu thập dụng cụ, tiễn ông ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Bạch Tuyết Lam trở về, chui lên giường, ôm eo Tuyên Hoài Phong hỏi: “Thoải mái hơn chút nào chưa?”

Tuyên Hoài Phong biết hắn muốn hỏi hiệu quả của việc chích thuốc, gật đầu một cái, đáp: “Thoải mái hơn nhiều.”

Bạch Tuyết Lam mỉm cười nói: “Anh biết ngay, may mà kiên trì mời bác sĩ đến. Sau này em không được tùy tiện đến cái chỗ đầy bệnh nhân như bệnh viện nữa, nhất là chỗ của bệnh nhân viêm phổi, tuyệt đối không được phép đến gần.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Biết rồi.”

Bạch Tuyết Lam không khỏi thắc mắc, nhìn vào đôi mắt y, hỏi: “Sao đột nhiên nghe lời thế?”

Tuyên Hoài Phong, “Vừa nãy khó chịu, đương nhiên cơn tức sẽ lớn. Bây giờ được tiêm thuốc rồi, cảm thấy thoải mái nên tâm tình cũng tốt hơn.”

Bạch Tuyết Lam ồ một tiếng.

Lẳng lặng ôm Tuyên Hoài Phong, áp mặt lên má Tuyên Hoài Phong, động tác vô cùng thân thiết, sau đó lại kiểm tra nhiệt độ cơ thể y.

Cách một lúc, Bạch Tuyết Lam đột nhiên hỏi: “Vừa rồi có phải em nói… Em thật sự rất thích anh?”

Tai Tuyên Hoài Phong đỏ ửng, nói: “Em sốt nên mới nói linh tinh, em cũng chẳng nhớ rõ.”

Bạch Tuyết Lam khẽ cười nói: “Đừng chối quanh. Em không bị sốt, anh vẫn đeo dính trên mặt em đây, nóng lên tí nào là anh biết hết.”

Hai người cùng nằm trên giường, nghe tiếng côn trùng ngoài cửa ngâm nga khe khẽ.

Đêm nay đặc biệt an tĩnh.

Thật đẹp.

Đôi mắt Tuyên Hoài Phong dần mông lung vì cơn buồn ngủ.

Nửa đêm, y mơ màng vài lần, cảm thấy có người đưa tay sờ lên trán, cổ, sau lưng, trên ngực… Động tác kiểm tra rất cẩn thận, y nhận ra đó là Bạch Tuyết Lam, nhưng không nói lời nào, miễn cưỡng trở mình, đưa tay kéo góc áo ngủ của Bạch Tuyết Lam như đứa trẻ, nghiêng đầu ghé lên hõm vai Bạch Tuyết Lam.

Ôm ấp cảm giác ấm áp ngập tràn trong tim mà chìm vào giấc ngủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương