Nhìn những vị khách vui vẻ tự đắc chung quanh, Tuyên Hoài Phong bất giác ngáp một cái, thầm nghĩ trận mạt trượt này của Bạch Tuyết Lam ít nhất cũng phải kéo dài vài tiếng đồng hồ mới chấm dứt, ngày mai còn phải đi thăm chị, không thể vác đôi mắt thâm quầng đi tìm cô, vẫn nên đi ngủ sớm một chút mới ổn.

Y bước trở về phòng, gọi người mang nước ấm đến, tắm rửa sạch sẽ một lượt liền nằm lên giường.

Bởi vì trước đó ôm ấp nháo loạn với Bạch Tuyết Lam một trận, tinh lực tiêu hao không ít, Tuyên Hoài Phong vừa đặt đầu lên gối đã lập tức chìm vào giấc ngủ, ngọt ngọt ngào ngào, đến một giấc mơ cũng không thấy.

Chẳng biết qua bao lâu, mơ hồ cảm thấy trên mặt ngưa ngứa.

Tuyên Hoài Phong ngủ say tới tám chín phần, miễn cưỡng trở mình nằm nghiêng, không để ý tới.

Cách một hồi lại cảm thấy một bàn tay dán lên rốn, dường như muốn đùa dai nên càng lúc càng hướng lên trên, cho đến khi di chuyển đến đầu ngực lại bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắm.

Tuyên Hoài Phong bị quấy rầy đến tỉnh giấc, nghe thấy ngoài cửa thoang thoảng tiếng chim hót nhưng vẫn nhắm mắt không chịu mở, thở dài, “Anh định cả ngày cứ như vậy, không chịu chấm dứt sao?”

Bạch Tuyết Lam cười mỉm, dùng bả vai huých y, “Đồ sâu lười, mặt trời chiếu lên đến mông rồi đấy, vẫn chưa chịu thức dậy?”

Lúc này Tuyên Hoài Phong mới mở to mắt, vừa nhìn, quả nhiên mặt trời bên ngoài đã hoàn toàn ló dạng, phỏng chừng đã mười một mười hai giờ, tiếp tục nhìn, trên người Bạch Tuyết Lam vẫn còn mặc áo dài.

Tuyên Hoài Phong cau mày nói, “Đánh mạt trượt thông đêm?”

Bạch Tuyết Lam đáp, “Ừ, mệt chết đi được, thua mất hai ngàn, còn chưa tắm rửa gì nữa. Dậy đi, anh bảo người hầu chuẩn bị nước ấm, tắm xong rồi chúng ta cùng đi ăn sáng, sau đó tới Niên trạch thăm chị em.”

Tuyên Hoài Phong thoáng kinh ngạc, nâng nửa người lên, “Anh đến thăm chị em làm gì?”

Bạch Tuyết Lam nheo mắt nhìn y, lại nói: “Em cũng đã thừa nhận sẽ theo anh cả đời rồi, đương nhiên chị của em cũng sẽ là chị của anh. Tại sao anh không thể tới thăm cô ấy? Phải nói cho rõ ràng, sau đó cô ấy sẽ không thể giữ ý định bắt em từ chức.”

Đến lúc này, Tuyên Hoài Phong đã quên cả việc trách cứ Bạch Tuyết Lam đánh bạc thâu đêm, chỉ bồn chồn đến độ lắc đầu liên tục, “Không được, không được. Chị em là người phụ nữ truyền thống, anh xằng bậy như vậy sẽ dọa chị ấy sợ, em cũng sẽ không tha thứ cho anh.”

Bạch Tuyết Lam hỏi lại, “Chẳng lẽ cứ lừa gạt cô ấy mãi? Như vậy thì tốt cho cô ấy? Anh không sợ người khác lời ra tiếng vào, tại sao phải che che dấu dấu? Hay là em sợ người khác nói bóng gió?”

Tuyên Hoài Phong nói, “Ai bảo luôn phải giấu diếm chị ấy? Em đã chấp nhận anh rồi thì tuyệt đối không dao động. Nhưng hiện tại không được, chị ấy sắp sinh rồi, không chịu nổi kích thích.”

Bạch Tuyết Lam bỗng nhiên nở nụ cười, hôn lên má y, “Lo cái gì, anh chỉ nói đùa thôi, ai dám kích động bà chị bảo bối của em? Có điều, hôm nay em đi thăm cô ấy, cô ấy lại nói xấu anh với em, muốn em từ chức, vậy em định làm thế nào dây?”

Bấy giờ Tuyên Hoài Phong mới hiểu, thì ra Bạch Tuyết Lam nói những lời này để mình chuẩn bị phương án dự phòng trước, y không khỏi tức giận đẩy hắn sang cạnh giường, cắn răng nói, “Đầu óc anh toàn chứa mấy mưu kế đối phó với em hả? Cái gì cũng chẳng chịu nói thẳng, vừa mở miệng đã khiến em sợ đến nhảy dựng lên. Nếu chị em mở miệng yêu cầu, em sẽ lập tức đồng ý, lập tức từ chức ở hải quan tổng thự của anh!”

Bạch Tuyết Lam ha hả cười nói, “Anh chả thèm tin đâu.”

Nhào tới đè Tuyên Hoài Phong, hôn chùn chụt lên mi gian, gò má, chóp mũi, cánh môi, xong xuôi mới buông y ra, nhảy xuống giường, đi tắm.

Tuyên Hoài Phong thật sự bó tay với hắn, y ngồi trên giường lắc đầu một lúc lâu, cảm thán bản thân lên nhầm thuyền giặc, sau đó cũng xuống giường đánh răng rửa mặt, chọn một bộ đồ âu tinh tế trong tủ áo mặc vào, dặn tài xế lái xe đưa mình tới Niên trạch.

Đến Niên trạch, người gác cổng vừa thấy xe của tổng trưởng cục hải quan liền nhanh chóng chạy vào báo tin.

Tuyên Hoài Phong vừa vượt qua cổng chính, vú Trương nhận được tin ở bên trong bèn tươi cười như hoa chạy ra tiếp đón, nói luôn miệng: “Ai u, sao cậu tới lại chẳng viết trước bức thư nào thế? Tiểu thư cằn nhằn ngần ấy ngày rồi, lúc nào cũng ngóng tiểu thiếu gia đến thăm cô ấy, vậy mà hôm nay lại ngồi xe ra ngoài mất rồi. Đúng là không phải dịp, không phải dịp! Tiểu thiếu gia mau vào trong ngồi một chút.”

Vừa kéo Tuyên Hoài Phong đi vào bên trong vừa quay đầu lại nói với người gác cổng: “Tam Tài, cậu nhanh đi tới tiệm bán tơ lụa của Lão Mai nhìn thử xem phu nhân có ở đó hay không, nếu có ở đó thì nói với phu nhân là em trai của cô ấy đến. Cẩn thận chút, đừng để phu nhân đi vội quá.”

Tuyên Hoài Phong hỏi, “Chị ấy ra ngoài sao? Đúng là không đúng lúc rồi. Tôi nên gọi điện trước mới phải.”

Vú Trương nói: “Cô ấy muốn mua chút vật liệu may mặc, may vài bộ quần áo cho trẻ con. Tôi cũng nói rồi, mấy việc như thế này cứ để bà già như tôi làm là được rồi, cô ấy lại không đồng ý, nói muốn tự mình làm.”

Đi đến dưới hành lang, Tuyên Hoài Phong giương mắt nhìn thoáng phía xa, dường như có bóng người ngồi bên cửa sổ trong phòng, y lập tức hỏi vú Trương, “Hôm nay còn có khách khác sao?”

Vú Trương bĩu môi, hậm hừ nói, “Khách nào? Cái đồ mặt dày không biết nhục, không có mẹ dạy.”

Tuyên Hoài Phong khó hiểu.

Lúc này Vú Trương mới nói, “Chẳng phải là cái tên do nhị phòng sinh ra hay sao.”

(Phi Vũ: Nhị phòng tức là chỉ vợ hai, vợ lẽ. Như đã nói từ trước, vú Trương vẫn mang lề lối cổ xưa nên vẫn hay dùng từ cổ. Câu này có thể dịch là vợ bé hay bà hai nhưng Vũ vẫn giữ từ nhị phòng để biểu thị cảm giác khinh ghét của vú Trương cho mẹ con Tuyên Hoài Mân.)

Tuyên Hoài Phong kinh ngạc hỏi, “Là tam đệ đến đây sao?”

Vú Trương lại hừ một tiếng.

Bà và mẹ ruột của Tuyên Hoài Mân – nhị phu nhân, là hai phe đối đầu. Thứ nhất, bà là người hầu hạ bên cạnh phu nhân và tiểu thư, đối với loại đối thủ là nhị phòng này luôn có cảm giác không tốt chẳng thể nói thành lời. Vị nhị phòng xuất thân từ nơi phong nguyệt này cũng chẳng phải dạng phụ nữ có phẩm chất tốt đẹp đáng để người ta khen ngợi.

Hai kẻ oan gia, đương nhiên là cực kỳ khinh ghét.

Vú Trương nói, “Mới sáng sớm đã đến đây rồi, cũng chẳng hiểu muốn làm gì nữa? Biết tiểu thư không có nhà còn mặt dày ngồi chờ. Chỉ sợ là chồn tới chúc tết gà, không an tâm được. Tiểu thiếu gia, cậu đừng quên mẹ của hắn đã đối xử với cậu ra sao. Tuyên tư lệnh qua đời, bao nhiêu thứ ngài ấy để lại cho cậu đều bị hai mẹ con bọn họ đút túi hết.”

Tuyên Hoài Phong đáp, “Trách móc nó về những chuyện năm xưa làm gì? Cho dù nó có không tốt thì cũng là ruột thịt của chúng tôi. Nhất định là nó biết đại tỷ sắp sinh nên tới thăm, đấy cũng là có lòng.”

Vừa nói, y vừa nghĩ về việc phát sinh tối qua.

Tối qua quả thật hỗn loạn.

Triển quân trưởng vừa lộ diện, tên Bạch Tuyết Lam thích ăn giấm chua kia lập tức nổi nóng, trực tiếp động thủ. Thật ra, nghĩ kĩ lại cũng thấy Triển quân trưởng chẳng làm việc gì quá đáng, hà tất phải làm mọi thứ rắc rối?

Thiệp mời đưa tới cho tam đệ cũng là do chính mình viết.

Mời người ta đến lại làm cho thủ trưởng của người ta mất mặt, việc này thực không hợp lý.

Nghĩ kỹ rồi, Tuyên Hoài Phong lập tức nói với vú Trương, “Tôi đến phòng khách nói chuyện với cậu ấy, tiện thể chờ đại tỷ về. Vú mang chút đồ ăn tới đó đi.”

Vú Trương nói, “Có gì đáng nói với loại người này chứ? Tôi thấy hắn mặt gian mày dối, so với trước kia càng không đứng đắn, cẩn thận hắn lại làm hư thiếu gia từ đầu tới chân đấy.”

Tuyên Hoài Phong bật cười, “Chẳng lẽ tôi lại không thể nói chuyện với em trai mình?”

Vú Trương thở dài, “Tôi chỉ là một lão mụ tử, chẳng lẽ tôi dám nói không được với cậu? Tiểu thiếu gia muốn đi thì đi đi, tôi đi lấy đồ ăn ngon tới, nhưng đây chẳng qua là vì cậu thôi, không phải làm vì người khác đâu.”

Tuyên Hoài Phong tươi cười kéo bà đi một đoạn, “Vú Trương luôn thiên vị tôi mà.”

Vú Trương được y thân thiết kéo một đoạn, nét mặt già nua căng thẳng cũng nhịn không được mà nở nụ cười.

Tuyên Hoài Phong đi vào phòng khách.

Tuyên Hoài Mân đang sốt ruột chờ đợi, quay đầu thấy y tiến vào, thoáng sửng sốt, cổ họng khàn khàn thốt lên một tiếng: “Anh.”

Tuyên Hoài Phong ngồi lên ghế đối diện với hắn, hỏi: “Đến thăm đại tỷ sao?”

Tuyên Hoài Mân gật đầu, nhíu mày: “Sao đến bây giờ chị ấy vẫn chưa về nhỉ?”

Tuyên Hoài Phong nói, “Chờ một chút, thân thể chị ấy đang như vậy nên ra ngoài cũng không lâu lắm đâu. Em đến thăm chị ấy, chị ấy mà biết được nhất định sẽ rất vui.”

“Mong là được như tưởng tượng.”

Tuyên Hoài Mân nhếch miệng, dường như là cười, nhưng lại cười đến khó coi.

Sau vài câu nói đó, hình như không còn đề tài nào nữa.

Tuyên Hoài Phong vốn muốn xin lỗi vụ xung đột tối qua, nhưng chẳng hiểu tại sao y lại không muốn mở miệng.

Hai anh em đều im lặng, đều cảm nhận được không khí không thoải mái.

Hầu gái bước vào, đặt tách trà xuống bàn phía Tuyên Hoài Phong, chẳng nói tiếng nào đã đi xuống. Y nhấc tách trà lên, hơi nhấp một ngụm, lơ đãng đảo qua nét mặt Tuyên Hoài Mân, bỗng nhiên thấy trên trán trái có một vết bầm xanh đen, bật hỏi, “Trán em làm sao vậy? Đụng vào đâu à?”

Tuyên Hoài Mân giơ tay lên, kéo vài sợi tóc mái phía trước che lại.

Tuyên Hoài Phong hỏi, “Rốt cuộc làm sao vậy?”

Y hỏi mấy lần thì Tuyên Hoài Mân mới lạnh mặt hỏi lại, “Đâu phải hôm qua anh không có ở đó, chẳng lẽ không phát hiện?”

Tuyên Hoài Phong giật mình, “Chẳng lẽ là tên Triển quân trưởng kia đánh?”

Tối qua, người nọ vô duyên vơ cớ đuổi tới hậu viện, ánh mắt lộ ra hung quang, chọc giận Bạch Tuyết Lam, khiến Bạch Tuyết Lam kêu Tống Nhâm đánh hắn một trận.

Bạch Tuyết Lam làm như vậy đương nhiên không đúng, nhưng Tuyên Hoài Phong cũng chẳng có chút hảo cảm nào với Triển Lộ Chiêu.

Thái độ làm ra vẻ quen biết của Triển Lộ Chiêu trước giờ thực sự không hợp với cá tính của Tuyên Hoài Phong.

Không ngờ, hắn lại mang tức giận của mình trút lên người Tuyên Hoài Mân.

Cho dù quan hệ của Tuyên Hoài Mân và y có bất hòa thế nào vẫn đều mang họ Tuyên, Tuyên Hoài Phong nghĩ mình là huynh trưởng, em trai bị người ta đánh, y lập tức nổi giận: “Nực cười, việc này có liên quan gì tới em? Hắn có tư cách gì mà động tay với em? Sau này em đừng làm việc dưới trướng hắn nữa. Còn bị thương chỗ nào không? Không được, anh đưa em đi gặp bác sĩ một chút.”

Đứng lên, muốn kéo Tuyên Hoài Mân tới bệnh viện.

Tuyên Hoài Mân hất tay y ra, nói: “Anh ít làm trò mèo khóc chuột giả từ bi đi, tôi còn nghĩ tại sao anh lại đưa thiệp mời cho tôi, thì ra muốn gặp mặt khiến cấp trên của tôi chịu nhục, anh muốn tôi gặp rắc rối, đúng không? Thế nhưng anh tính toán sai rồi, Triển quân trưởng đối xử với tôi rất tốt. Hắn cũng chẳng đụng tới một sợi tóc nào của tôi!”

Lời thốt ra như chém đinh chặt sắt, không một chút trốn tránh, tựa như sự thật hiển nhiên vậy.

Tuyên Hoài Phong lại càng khó hiểu, hỏi: “Vậy trán của em bị làm sao?”

Trước mặt y, Tuyên Hoài Mân không muốn nói Triển Lộ Chiêu có gì không tốt, đành nói qua loa, “Hôm qua trở về, mọi việc bị Triển tư lệnh biết được. Hắn là người hiểu Triển quân trưởng nhất, biết Triển quân trưởng chịu thiệt ở Bạch công quán, hơn nữa lại là việc do tôi gây nên, hắn tức tối đánh tôi một trận. Nếu không có Triển quân trưởng che chở, chỉ sợ sáng nay tôi không nhấc người lên được.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Mặc kệ là tư lệnh hay quân trưởng, mấy kẻ mang binh này cứ vô cớ liền đòi đánh đòi giết, ở chung yên ổn sao được? Anh không thể để em chịu thiệt, em từ chức đi, anh giúp em tìm công việc khác.”

Tuyên Hoài Mân nói, “Em không nghỉ việc.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Vì sao?”

Tuyên Hoài Mân đáp: “Vì sao là vì sao? Mỗi người có một chí hướng. Nghe nói anh cũng chịu không ít thiệt thòi từ chỗ Bạch Tuyết Lam, tại sao chính anh không từ chức phó quan ở chỗ hắn, ngược lại còn dỗi hơi để ý đến chuyện của em?”

Một câu, khiến Tuyên Hoài Phong đứng hình, giật mình ngồi im lặng.

Lát sau, Tuyên Hoài Phong nói, “Cũng đúng, mỗi người một chí hướng.”

Thở dài một hơi, lại ngồi im.

Lúc này, người hầu gái lại tiến tới, bưng một chiếc bàn vuông vào, mặt trên là mấy đĩa điểm tâm, đồ ngọt. Những thứ này đều do vú Trương chuẩn bị, bình thường, lúc Tuyên Hoài Phong đến đây là vú Trương chẳng rời một tấc, hiện tại, đại khái là do ghét Tuyên Hoài Mân nên không chịu qua, sai hầu gái bưng đến.

Cô hầu gái đặt mấy đĩa điểm tâm lên bàn, nói với Tuyên Hoài Phong, “Vú Trương nói, nếu còn thiếu thứ gì thì cậu cứ truyền lời, bà ấy sẽ đi làm ngay.”

Tuyên Hoài Phong gật đầu nói, “Nói với vú ấy chỗ này là được rồi, không cần thêm nữa.”

Cô hầu gái dạ vâng rồi rời đi.

Hai anh em mới nói cứng cười lạnh một phen, hiện tại càng cảm thấy chán, tùy tiện cầm điểm tâm lên ăn, nhạt nhẽo vô vị. Nửa ngày, Tuyên Hoài Phong nhìn đồng hồ quả lắc trong phòng khách, đang nghĩ tại sao chị mình vẫn chưa trở về, bỗng nhiên nghe thấy Tuyên Hoài Mân nói, “Em báo trước cho anh biết, em sợ mình không lo được cho cô bé Tiểu Phi Yến kia đâu.”

Tuyên Hoài Phong quay đầu lại, vội hỏi, “Lời này có ý gì?”

Tuyên Hoài Mân nói, “Tối hôm qua nháo đến như vậy, anh còn mong Triển quân trưởng chăm lo cho cô bé sao? Cho dù hắn thật sự muốn tiếp tục lo, nhưng Triển tư lệnh lại vô cùng tức tối, biết cô bé này có quan hệ với Bạch công quán, làm thế nào có thể tiếp tục dung nạp cô bé? Nghe ý tứ của Triển tư lệnh thì ông ta muốn bán cô bé cho kỹ viện.”

Tuyên Hoài Phong hoảng hốt,”Như vậy sao được?”

Tuyên Hoài Mân làm ra vẻ chẳng liên quan, cười lạnh, “Người ở trong công quán của tư lệnh, bán hay không còn phải chờ vào một câu nói của hắn.”

Tuyên Hoài Phong nghiêm mặt nói, “Tam đệ, người ta vất vả lắm mới rời khỏi hố lửa được mà lại nhẫn tâm đẩy người ta vào lần nữa? Việc này em không thể không quản.”

Tuyên Hoài Mân nói, “Em chỉ là một tên phó quan, dám đối nghịch với tư lệnh? Vốn có thể van cầu quân trưởng, nhưng tối qua các người đối xử với hắn như vậy… cho dù bụng dạ hắn có tốt mà đồng ý hỗ trợ thì em cũng chẳng còn mặt mũi nào đi nhờ vả. Anh có bản lĩnh thì mang quan binh ở hải quan tổng thự đến cửa mà đánh, đừng trách em trai anh chưa nhắc nhở cho anh biết, người của Triển tư lệnh đều là dạng súng vác vai, đạn lên nòng, đến lúc đó, họ làm loạn gì ở thủ đô này… anh đừng có hối hận.”

Tuyên Hoài Phong sinh ra trong gia đình quân phiệt, y hiểu tác phong của những kẻ quân phiệt này vô cùng, vì yêu thích nhất thời có thể không màng tới đạo đức hay pháp luật, có súng trên tay, không chuyện gì không dám làm.

Muốn đối phó với Triển tư lệnh, nói đạo lý với hắn cũng chẳng thông được.

Lỗ mãng động đến đao thương cũng không thể thực hiện.

Chính là, không thể vô tâm ngồi nhìn.

Tuyên Hoài Phong nhíu mày suy nghĩ một hồi, hỏi, “Em biết hắn muốn bán cô bé ở đâu không? Khi nào bán?”

Tuyên Hoài Mân nói, “Làm sao em biết, Triển tư lệnh người ta thuận miệng nói một câu là được, đại khái là hắn có ý đó.”

Tuyên Hoài Phong đắn đo nói, “Nếu vấn đề là tiền bạc, anh sẽ chi, mặc kệ là bao nhiêu, mua được cô bé là ổn. Nhưng đừng bán cho người khác, càng không thể bán cho kỹ viện. Em cũng biết mà, cô bé là đứa trẻ vô tội, mong em cũng giúp anh một tay.”

Tuyên Hoài Mân cười cười, “Việc này liên can gì tới em? Vòng vo cả nửa ngày, thì ra anh vừa mắt cô bé, nếu không thì cần gì phí nhiều công sức thế?”

Tuyên Hoài Phong dùng ánh mắt nghiêm chỉnh chăm chú nhìn hắn một lượt.

Tuyên Hoài Mân nói, “Được rồi, nói thế nào thì anh cũng là anh trai của em, em chỉ có thể hết lòng giúp đỡ.”

Hắn do dự một lúc mới lên tiếng, “Em cũng không nắm được hết tính tình của Triển tư lệnh, nhưng hắn không vừa mắt Tiểu Phi Yến, muốn xử lý cô bé, đó là điều chắc chắn. Em có một biện pháp.”

Tuyên Hoài Phong hỏi, “Biện pháp gì?”

Tuyên Hoài Mân đáp, “Em đi nói với tư lệnh, có một kỹ viện muốn vung tiền mua vài cô bé khuôn mặt xinh đẹp để thu hút khách, nên bán Tiểu Phi Yến với cái giá tốt. Tuy rằng Triển tư lệnh không để ý tới mấy đồng cắc cỏn con áy, nhưng hắn thật sự muốn bỏ cái nhọt này đi, nói không chừng sẽ đồng ý. Nếu hắn đồng ý rồi, em sẽ báo cho anh biết để anh chuẩn bị tiền mặt cho tốt. Đến lúc đó, em đem người cho anh, anh giao tiền cho em. Tiểu Phi Yến ấy mà, anh cứ lặng lẽ lĩnh người đi.”

(Vũ: Nguyên văn “hắn muốn nôn ngụm ác khí này ra”, mình thật sự không thể tìm được từ nào thay thế hay rõ nghĩa hơn ác khí nên đành phải dùng câu tương tự khác thay vào.)

Tuyên Hoài Phong suy nghĩ, đó cũng không phải ý tồi.

Y gật đầu nói, “Tốt lắm, quyết định vậy đi. Có động tĩnh gì thì em gọi điện tới Bạch công quán tìm anh.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương