[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim
Quyển 1 - Chương 7-2: Part 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ôm lấy Tuyên Hoài Phong đến giữa giường, bàn tay luồn vào giữa đầu gối, chậm rãi hướng lên trên.

Hai chân bị mở ra, Tuyên Hoài Phong lập tức nhíu mày, tuy rằng y say rượu nhưng vẫn loáng thoáng nhận biết được sự vật chung quanh, y lập tức vặn vẹo người ngồi dậy, bị Bạch Tuyết Lam nhẹ nhàng nhấn một cái, lại ngã trở lại giường.

Nhận ra nơi đó bị người ta tùy tiện vuốt ve, trái tim Tuyên Hoài Phong đập càng nhanh, phảng phất như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, miễn cưỡng đè lại đôi tay đang lộng hành giữa hai chân mình, nửa khép mắt, thở gấp hỏi loạn: “Ai? Muốn làm gì vậy? Ai vậy?”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Cục cưng, say đến nỗi nhận không ra tôi nữa rồi.”

Hắn ngả nửa người, hôn lên trán, chóp mũi, môi Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong vội vàng thở hổn hển, phát hiện đôi tay kia đang lộn xộn trên thân thể mình, hơn nữa vẫn có ý muốn làm càn, y nhanh chóng đè lại, cúi đầu hỏi: “Kỳ Tuấn, là anh sao?”

Sắc mặt Bạch Tuyết Lam biến thành xám xịt.

Giống như giữa lúc tiết trời đang nóng bức tới cực điểm, cả người đều là mồ hôi, bỗng nhiên rơi vào hầm đá, toàn thân lạnh toát.

Cả người đông cứng.

Lạnh tới tận xương.

Không thể nghĩ tới chuyện gì.

Giống như chỉ cần suy nghĩ một chút thì thân thể sẽ tan thành từng mảnh nhỏ.

Hóa thành bột phấn, nghiền nát thành tro bụi.

Trong giây lát, ánh mắt dịu dàng bỗng nhiên dữ tợn khiến người ta hoảng sợ. Hắn thực sự muốn tát lên gương mặt xinh đẹp không chút tì vết của kẻ đang say sưa kia, kẻ mà hắn yêu thương nhất, đánh cho tên vô liêm sỉ này tỉnh lại, đánh cho y bất tỉnh.

Đánh cho đến khi khóe môi, cánh mũi của y tràn đầy máu tươi.

Đánh cho đến khi y khóc rống, nước mắt như mưa, đến khi y nhận ra trái tim của hắn thống khổ tới mức nào, đến khi y quỳ xuống xin tha thứ.

Nếu không phải cảm giác lạnh lẽo như đặt cả ngàn cân lên lưng hắn, nếu không phải thân thể cứng ngắc đến một ngón tay cũng không thể động đậy, Bạch Tuyết Lam cảm thấy mình nhất định sẽ xuống tay.

Hận không thể… giết chết cái tên vô tình này.

Từng hơi thở phả ra từ mũi hắn đều lạnh lẽo thấu xương.

Gắt gao nhìn người trên giường, người vừa mới cho hắn cảm giác sung sướng ngọt ngào.

Tuyên Hoài Phong không chút bắt bẻ, chỉ biết đôi tay bướng bỉnh sờ loạn trên người mình bỗng nhiên dừng lại, lòng bàn tay ngoan ngoãn dán lên cạnh sườn. Lo lắng bàn tay ấy bỗng nhiên lại cử động, Tuyên Hoài Phong nhẹ nhàng đẩy, thì thào không rõ: “Là anh sao? Anh tới nhà chị em làm gì? Hơn nữa cũng muộn rồi….”

Giống như nói nhảm.

Say rượu mới thốt lên những lời đó.

Bạch Tuyết Lam nghe những lời phụ bạc đó, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu, một cỗ chua xót nhịn không được liền dâng lên.

Hắn biết, những lời này đâu phải nói với hắn.

Là nói với Lâm Kỳ Tuấn.

Tuyên Hoài Phong cho dù say đến vậy, miệng vẫn gọi tên Lâm Kỳ Tuấn.

Còn Bạch Tuyết Lam hắn thì sao? Ngay cả một làn khói nhẹ, cả một hạt bụi cũng không bằng!

Bạch Tuyết Lam càng nghĩ càng đau khổ.

Càng đau khổ lại càng không thể kiềm chế cảm giác nhục nhã, tức giận trong lòng, ánh mắt dần dần trở nên tà ác.

Phải!

Bạch Tuyết Lam hung tợn nghĩ.

Lâm Kỳ Tuấn là cái quái gì!

Rổ trúc có đan kỹ đến đâu cũng không vớt nổi ánh trăng.

Hoa trong gương, trăng dưới nước dẫu đẹp cũng chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước.

Còn con người xinh đẹp này, từ mái tóc đến từng ngón chân, mỗi một điểm da thịt, mỗi một giọt nước ngọt lành của y đều thuộc về Bạch Tuyết Lam này.

Y ăn món gì, y mặc thứ gì, cầm thứ gì, chơi đùa, ngủ nghỉ, nhìn ngắm thứ gì cũng là do Bạch Tuyết Lam này quản.

Cho tới hơi thở của y cũng là không khí trong dinh thự của Bạch Tuyết Lam này cả.

Thời buổi loạn lạc, tình yêu tự do cái rắm! Lí luận Platon cái rắm!

Từ nay về sau sẽ điều thêm gấp ba số người hiện tại tới dinh thự, không cho Tuyên Hoài Phong tiếp nhận nhiệm vụ qua điện thoại, không cho Tuyên Hoài Phong xin nghỉ phép để ra ngoài, đến nghỉ phép một tiếng đồng hồ cũng không cho, kể cả tới nhà chị của y cũng không cho phép.

Lâm Kỳ Tuấn mơ tưởng đụng tới một cọng tóc của y, muốn từ phía xa nhìn thấy y cũng là mơ tưởng nhé.

Sống chết cũng phải ngăn cách bọn họ ra, đời này kiếp này không cho phép bọn họ ở bên nhau.

Người nọ là của ta.

Một năm, năm năm, mười năm, năm mươi năm, một trăm năm… mỗi ngày tôi đều ôm, mỗi ngày đều hôn, chiếm đoạt thì chiếm đoạt, khiến cho y phải nhớ tới mùi vị của Bạch Tuyết Lam này, cho dù có tan biến cũng bắt y phải theo cùng!

Một chút cặn cũng không cho Lâm Kỳ Tuấn!

Bạch Tuyết Lam suy nghĩ hỗn loạn mà tà ác, im lặng lý sự.

Từng mạch máu trên cơ thể hắn vốn lạnh lẽo, kết thành băng, trái tim như muốn thành tro bụi, hiện tại, chỉ vì cơn ghen ghét, không cam lòng lại gào thét nóng bỏng hẳn lên.

Bỗng nhiên, hắn lại cúi thấp người, hưng trí tăng lên gấp bội, tham lam âu yếm, cúi đầu hôn cắn lên cơ bụng rắn chắc của Tuyên Hoài Phong.

Mới được một chút im lặng, Tuyên Hoài Phong cơ hồ đã chìm vào giấc ngủ, hiện tại lại bị vỗ về đùa giỡn khiến y nửa tỉnh nửa mê, mở to mắt, nhíu mày nói: “Làm gì vậy? Chị à, em mệt lắm….”

Bạch Tuyết Lam lộ ra ánh nhìn sắc lạnh, âm thanh cùng động tác dịu dàng hơn trước, nhẹ nhàng chuyển thân thể y.

Liếm lên vết bớt  xinh đẹp hình bươm bướm khiến lòng người rung động trên lưng y.

Đầu ngón tay lật tới lật lui rồi tiến vào mật động, từng chút từng chút vào sâu hơn.

Tuyên Hoài Phong bị động tác này khiến cho hoảng sợ, cơ thịt trên lưng co rút, nhưng bị Bạch Tuyết Lam dùng một tay đè nặng trên vai, không thể xoay người, quay mặt qua, lại nhìn không rõ gương mặt người phía sau, mơ hồ, lo lắng hỏi: “Ai? Là ai? Kỳ Tuấn, có phải anh không?”

Tác dụng của cồn quá lớn.

Hơi mở mắt, tầm mắt vẫn mơ hồ.

Hiện tại, đầu óc hỗn loạn như đêm y uống rượu ở nhà chị mình, hơn mười loại rượu xen lẫn khiến thần trí sinh ra ảo giác.

Bạch Tuyết Lam không nói một lời, khớp hàm cắn chặt, thành thạo lật cổ tay.

Trong lòng khó chịu như ruột gan quấn chặt vào nhau.

Tuy nhiên, không sao cả, đây cũng không phải lần đầu hắn giả mạo Lâm Kỳ Tuấn.

Chỉ cần người ôm Tuyên Hoài Phong là Bạch Tuyết Lam hắn thì giả mạo có vấn đề gì sao?

“Kỳ Tuấn, là anh sao?” Tuyên Hoài Phong vì hành động của hắn mà liên tục lắc đầu, phát ra những tiễng ‘ai ô’ nho nhỏ, vẫn tiếp tục nói: “Không đúng, chuyện này không đúng….”

Bạch Tuyết Lam nhấc thẳng thân thể đang cuộn tròn của y, nắm lấy vòng eo tinh tế trắng nõn, nhấc hông, tự mình cởi quần tiến tới trước.

Vừa tiếp xúc, Tuyên Hoài Phong cảm giác nóng như bị bỏng, mạnh mẽ giãy dụa, lắc đầu nói: “Không muốn, em không muốn.”

Y uống rượu, thân thể mềm nhũn, ngẫu nhiên khó chịu cũng chỉ xoay qua xoay lại, không biết đột nhiên lấy sức lực ở đâu ra lại có thể tránh khỏi tay của Bạch Tuyết Lam, tay chân quờ quạng vài bước liền ngã xuống giường.

Nhưng y vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vừa ngã một chút cũng nằm yên ở đó, không nhúc nhích, hơi ngửa cổ, thất thần thở hổn hển.

Đôi mắt đẹp như sao nửa mở nửa khép.

Đôi chân thon dài, xinh đẹp tựa như ngọc vô thức mở ra.

Bạch Tuyết Lam hận đến nghiến răng nghiến lợi, thấy y ngã một cái, không khỏi đau lòng, nhanh chóng chạy xuống giường ôm y, đặt lên chiếc nệm mềm mại.

Kiểm tra trên lưng, may mắn là không có vết bầm tím.

Lại nhấc tay lên xem, trên sườn tay đã tróc xuống một mảnh da, có thể khi ngã đã đụng vào đâu đó, trầy đỏ cả một mảng.

Bạch Tuyết Lam phẫn nộ mắng một câu trong lòng: “Đáng đời.”

Nhưng vẫn không kiềm chế được mà vuốt ve nơi đó: “Có đau không?”

Quan tâm nhiều tới một kẻ say rượu như vậy thì có ích lợi gì đây?

Tuyên Hoài Phong hoàn toàn không trả lời.

Cũng chẳng biết y có nghe được hay không, hoặc là cơn say tiếp tục dâng lên, đầu đau buốt, thốt ra những âm thanh mơ hồ, nhíu mày, đem trán dán lên vai Bạch Tuyết Lam cọ loạn.

Trong lòng Bạch Tuyết Lam đã điên tiết lắm rồi, nhưng cũng đâu biết làm thế nào hơn, chỉ có thể giúp y nằm thẳng trên giường, xoa xoa cánh tay, cúi đầu giúp y hít thở vài lần, lại đưa lưỡi liếm lên vết thương một lần, coi như tiêu độc.

Vừa đụng một chút như vậy, Tuyên Hoài Phong cảm thấy thật thoải mái, lại muốn nhắm mắt đi ngủ.

Bạch Tuyết Lam không chịu buông tha cho y, bắt đầu hôn lên môi, lại trượt xuống dưới, vừa hôn vừa cắn nhẹ lên hầu kết xinh đẹp.

Đôi tay nhẹ nhàng mở bung bắp đùi mềm mại, hơi nâng cánh mông xinh đẹp lên trên.

Tuyên Hoài Phong loáng thoáng cũng nhận ra người nọ muốn làm gì, lắc đầu thì thào: “Không muốn, không muốn.”

Bạch Tuyết Lam tức giận mỉm cười: “Chuyện này có thể tùy ý cậu hay sao?”

Tuyên Hoài Phong cũng không có tâm trạng đối đáp với hắn, chỉ tự mình nói chuyện, mơ hồ nói: “Không được, Bạch Tuyết Lam sẽ biết….”

Bạch Tuyết Lam sợ run.

Trái tim đập mạnh một nhịp, sau đó kinh hoàng như muốn phát điên.

Hắn ôm chặt Tuyên Hoài Phong, cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy thân thể đang trần trụi, vừa hôn nhẹ lên vai, vừa ám muội hỏi: “Bạch Tuyết Lam biết thì sao, mà không biết thì thế nào?”

Tuyên Hoài Phong đã cực buồn ngủ, nằm trong lòng Bạch Tuyết Lam cũng cảm thấy thoải mái, mí mắt nặng trĩu.

Bạch Tuyết Lam hỏi vài lần cũng không thấy y đáp lại, gấp đến độ cắn lên vai y một ngụm, làm cho y không thể ngủ được mới thôi, khó hiểu mở mắt, say chuếnh choáng mở nửa mắt nhìn Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam biết y đang nhìn mình, nhưng hơn phân nửa đã mơ hồ, sớm coi mình là Lâm Kỳ Tuấn, cố ý hỏi: “Anh tốt hơn, hay vẫn là Bạch Tuyết Lam tốt hơn?”

Đợi một lát, thấy Tuyên Hoài Phong vẫn đang kinh ngạc, hắn thay đổi cách hỏi: “Nếu em rời bỏ Bạch Tuyết Lam để theo anh, em có luyến tiếc hay không?”

Lại hỏi: “Tại sao chúng ta làm chuyện này mà em lại sợ Bạch Tuyết Lam biết được?”

Liên tục hỏi vài câu, nhưng Tuyên Hoài Phong vẫn duy trì trạng thái này, y làm gì có dư sức lực để cùng hắn cân não, lại tiếp tục mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.

Bạch Tuyết Lam vừa sốt ruột vừa vươn tay nắm lấy vai y, lắc lắc: “Hoài Phong, đừng ngủ, không cho ngủ.”

Vất vả lắm mới nghe Tuyên Hoài Phong  ‘Ừ’ một tiếng.

Bạch Tuyết Lam vội vàng dỗ dành y: “Bảo bối ngoan, nói cho anh biết một hai từ thì anh sẽ để cho em ngủ.”

Hỏi Tuyên Hoài Phong: “Bạch Tuyết Lam đối xử với em có tốt không? Em thích hay không thích Bạch Tuyết Lam? Em có chán ghét Bạch Tuyết Lam hay không? Rốt cuộc em ghét hắn nhiều hay chỉ một chút? Hay là em thích hắn một chút?”

Sợ Tuyên Hoài Phong lại ngủ, hắn vừa ôm y vào lòng vừa nhẹ nhàng lay động.

Tuyên Hoài Phong ngủ mấy lần không được, bị xoa nắn mấy lần phá giấc như vậy nên cả người đều khó chịu, nóng giận, hét toáng lên: “Chuyện của chúng tôi thì liên can gì tới anh? Anh về với Bạch Vân Phi của anh đi.”

‘Bốp’ một tiếng, đánh cánh tay của Bạch Tuyết Lam văng ra.

Đặt tay lên người Bạch Tuyết Lam, dùng sức, muốn tách thân thể hai người ra.

Bạch Tuyết Lam sung sướng như bay từ mười tám tầng địa ngục lên thẳng thiên đường, trái tim ngọt ngào như muốn nổ tung, ôm Tuyên Hoài Phong thật chặt, không cho y né tránh, hôn loạn lên mặt y như điên, mặt mày hớn hở: “Chuyện của chúng tôi? Sao lại là chúng tôi? Em với Bạch Tuyết Lam biến thành chúng tôi từ lúc nào? Gọi thân mật quá. Em luôn yêu anh nhất, tại sao bây giờ lại bảo anh đi tìm Bạch Vân Phi? Chẳng lẽ em tính sau này đi theo Bạch Tuyết Lam hay sao? Ai ui, sao em đánh anh đau vậy? Em nhẫn tâm vậy sao?”

(Phi Vũ: gớm, thích lắm còn giả bộ.

YY: a ơi, qua Hô ly út đi @@, e sẽ chi cho a 1 cái giá để tượng Oscar)

Lần đầu tiên Tuyên Hoài Phong bộc phát áp lực cùng oán hận đối với Lâm Kỳ Tuấn, rượu tăng thêm sức lực, ra tay cũng nặng hơn.

Bạch Tuyết Lam đau nhưng cũng vui vẻ, để y thoải mái đánh, hạnh phúc thốt lên: “Nào, ngoan ngoãn nào, đánh mạnh thêm một chút. Cứ việc đánh đi, đánh chết Lâm Kỳ Tuấn, sau này em cứ đi theo Bạch Tuyết Lam là được.”

Lúc này trời đã rất khuya, người bình thường đã đi ngủ từ lâu, huống chi Tuyên Hoài Phong lại say rượu?

Náo loạn một hồi, Tuyên Hoài Phong dùng hết sức lực, dần dần không còn tránh né, thân thể cũng chẳng từ chối.

Đầu dựa vào phía trước, khuôn mặt tuấn tú dán lên lồng ngực nóng bỏng của Bạch Tuyết Lam.

Cứ như vậy, nặng nề ngủ hết một đêm.

=========================================================================================

Nhà triết học Platon:



Platon: (tiếng Hy Lạp: Πλάτων, Platōn, “Vai Rộng”), khoảng 427-347 TCN, là một nhà triết học cổ đại Hy Lạp được xem là thiên tài trên nhiều lĩnh vực, có nhiều người coi ông là triết gia vĩ đại nhất mọi thời đại cùng với Socrates (Σωκράτης) là thầy ông.

Sinh ra ở Athena, ông được hấp thụ một nền giáo dục tuyệt vời từ gia đình, ông tỏ ra nổi bật trên mọi lĩnh vực nghệ thuật và đặc biệt là triết học, ngành học mà ông chuyên tâm theo đuổi từ khi gặp Socrates.

Ông đã từng bị bán làm nô lệ và được giải thoát bởi một người bạn, sau đó, ông đã trở về Athena khoảng năm 387 TCN và sáng lập ra Viện hàn lâm – (tên lấy theo khu vườn nơi ông ở). Đây có thể được coi là trường đại học đầu tiên trong lịch sử nhân loại, nơi dành cho nghiên cứu, giảng dạy khoa học và triết học. Aristoteles (Αριστοτέλης) đã theo học tại đây khi 20 tuổi và sau này lập ra một trường khác là Lyceum.

Khi Socrates chết vào năm 399 TCN thì Platon mới khoảng 31 tuổi. Trong suốt phiên tòa xử thầy mình, ông ngồi dự ở phòng xử án. Toàn bộ chuỗi biến cố đó dường như đã ăn sâu vào tâm hồn ông thành một kinh nghiệm chấn động, vì ông đánh giá Socrates là người giỏi nhất, minh triết nhất và chính trực nhất trong tất cả mọi người.

Từ đó Platon bắt đầu cho phổ biến một loạt các đối thoại triết học trong đó nhân vật chính luôn luôn là Socrates, căn vặn những kẻ đối thoại của ông về những khái niệm căn bản về đạo đức và chính trị, làm cho họ mắc mâu thuẫn trước những câu hỏi của ông.

Có lẽ Platon có hai động cơ chính để làm việc này. Một là để thách thức và tái khẳng định những lời giáo huấn của Socrates bất chấp chúng đã bị kết án một cách công khai; hai là để phục hồi danh dự người thầy yêu quí của mình, cho mọi người thấy ông không phải là một kẻ hủy hoại giới trẻ mà là một bậc thầy danh giá nhất của họ.

Triết học của Platon:

Platon là nhà triết học duy tâm khách quan. Điểm nổi bật trong hệ thống triết học duy tâm của Platon là học thuyết về ý niệm. Trong học thuyết này ông đưa ra hai quan niệm về thế giới các sự vật cảm biết và thế giới các ý niệm. Trong đó thế giới các sự vật cảm biết là không chân thực, không đúng đắn vì các sự vật không ngừng sinh ra và mất đi, thay đổi và vận động, không ổn định, bền vững, hoàn thiện; còn thế giới ý niệm là thế giới phi cảm tính phi vật thể, là thế giới đúng đắn, chân thực, các sự vật cảm biết chỉ là cái bóng của ý niệm. Nhận thức của con người không phải là phản ánh các sự vật cảm biết của thế giới khách quan mà là nhận thức về ý niệm. Thế giới ý niệm có trước thế giới cảm biết, sinh ra thế giới cảm biết. Từ quan niệm trên Platon đã đưa ra khái niệm “tồn tại” và “không tồn tại”. “Tồn tại” theo ông là cái phi vật chất, cái nhận biết được bằng trí tuệ siêu tự nhiên là cái có tính thứ nhất. Còn “không tồn tại” là vật chất, cái có tính thứ hai so với cái tồn tại phi vật chất. Về mặt nhận thức luận Platon cũng mang tính duy tâm. Theo ông tri thức là cái có trước các sự vật chứ không phải là sự khái quát kinh nghiệm trong quá trình nhận thức các sự vật đó. Nhận thức con người không phản ánh các sự vật của thế giới khách quan mà chỉ là nhớ lại, hồi tưởng lại của linh hồn những cái đã quên trong quá khứ. Theo Platon tri thức được phân làm hai loại: Tri thức hoàn toàn đúng đắn và tri thức mờ nhạt. Loại thứ nhất là tri thức ý niệm có đựơc nhờ hồi tưởng. Loại thứ hai là tri thức nhận được nhờ vào nhận thức cảm tính, lẫn lộn đúng sai không có chân lí. Về xã hội, Platon đưa ra quan niệm về nhà nước lí tưởng trong đó sự tồn tại và phát triển của nhà nước lí tưởng dựa trên sự phát triển của sản xuất vật chất, sự phân công hài hoà các ngành nghề và giải quyết các mâu thuẫn xã hội.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương