[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim
-
Quyển 1 - Chương 10-2: Part 2
Bạch Tuyết Lam cười cười cổ quái: “Bằng không một người tiết kiệm như cậu sao lại dễ dàng chi ra ba ngàn như vậy? Tại sao vừa nhìn thấy một cô gái xinh đẹp lại quay sang gạt tôi vậy?”
Tuyên Hoài Phong nghe được câu nói nồng mùi dấm chua này, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy tức giận, thầm nghĩ: “Nghe ý tứ của anh, từ nay về sau, bất kể là gặp người nào đều phải báo cáo cho anh, nếu không sẽ bị nghi ngờ. Nhưng tôi là nô lệ anh mua về chắc?
Cứ cho là quan hệ có chút thân mật, nhưng điều đó cũng không chứng tỏ toàn bộ quyền tự do của tôi đều giao cho anh.
Đừng nói tới việc quan hệ thân mật, ngay cả vợ chồng hợp pháp cũng không có chuyện cấm cản người khác giao thiệp với bạn bè.
Hơn nữa, chẳng lẽ trong lòng anh thì tôi là loại người có nhân phẩm không ra gì như vậy sao? Chỉ cần nhìn thấy một người phụ nữ, mặc kệ tốt xấu sẽ lập tức nổi tính háo sắc?”
Tuyên Hoài Phong càng nghĩ càng tức giận.
Nếu là trước kia, y đã sớm chỉ vào mũi Bạch Tuyết Lam mà mắng mỏ, nhưng hiện tại quan hệ hai người đã không như lúc trước.
Quan hệ trở nên phức tạp nên mùi vị trong lòng cũng biến đổi.
Tức giận mang theo cảm giác đau lòng, tim đau đớn như bị một con dao nhỏ chậm rãi găm vào. Tuy rằng tức giận so với trước kia còn lớn hơn nhưng miệng lưỡi không thể so được với những lúc đó. Trong lòng dâng lên một đống từ ngữ ác liệt nhưng y cũng đành bất đắc dĩ cắn răng chịu đựng, một từ cũng không thốt lên lời. Y chỉ đứng yên một chỗ, nắm chặt hai bàn tay, bả vai phát run.
Bạch Tuyết Lam nhìn gương mặt y xanh lại, hắn chấn động, nhanh chóng đứng lên, chạy lại đây: “Tôi nói đùa thôi mà, cậu đừng tưởng thật!”
Tuyên Hoài Phong vung tay, hất tay hắn ra, xoay người đi về phía cửa phòng.
Bạch Tuyết Lam luống cuống tay chân ôm chặt y từ phía sau, cứng rắn kéo y tới chiếc sô pha gần cửa sổ, ấn y ngồi xuống, liên tục giải thích: “Tôi chỉ đùa vui một câu thôi mà, cậu nhìn cậu xem, tức giận tới nhường này đây, không nên như thế đâu. Là lỗi của tôi, cậu tức giận thì cứ tát tôi một cái là được rồi.”
Vừa dứt lời.
Ba!
Cảm giác trên mặt vừa đau vừa rát.
Đánh cho Bạch Tuyết Lam một cái khiến hắn lập tức im lặng.
Tuyên Hoài Phong thấy hắn nhìn mình chằm chằm, y cũng trừng mắt nhìn hắn, nghiêng đầu nói: “Thế nào? Nghĩ rằng tôi sợ, tôi luyến tiếc nên không dám đánh anh sao? Tôi biết anh là cường đạo, anh cứ việc dùng sức mạnh và thủ đoạn của mình đối phó với tôi cũng được!”
Bạch Tuyết Lam cười khổ: “Dù sao cũng chẳng phải chưa từng chịu đựng như thế này.”
Bất tri bất giác nhớ tới những cái tát tối hôm qua.
Tuyên Hoài Phong đánh hắn một bạt tai nhưng không có cảm giác thống khoái như lúc đó, ngược lại càng cảm thấy khó chịu.
Muốn đánh hắn lần nữa nhưng thấy hắn chịu đựng như vậy, cảm giác tức giận muốn giương tay đánh người không cần suy nghĩ khi nãy đã không còn nữa. Huống hồ y cũng không phải hạng người ưa thích bạo lực.
Lúc này y chỉ có cảm giác muốn chạy trốn.
Nhưng là, người muốn chạy trốn cũng không thể thoát khỏi cánh tay đang siết chặt của Bạch Tuyết Lam.
Không còn phương án khả thi nào khác, y đành phải quay mặt sang một bên, sử dụng chiến thuật ‘không thèm nhìn mặt ngươi nữa’.
Khuôn ngực y phập phồng mạnh mẽ.
Bạch Tuyết Lam thấy y quật cường như vậy liền trầm mặc, hai tay ôm y chặt hơn, mặc kệ Tuyên Hoài Phong có muốn hay không liền vén tóc mai bên vành tai y, mềm giọng cầu xin tha thứ: “Tôi biết tôi sai rồi mà, bảo bối ngoan, cậu lúc nào cũng đại nhân đại lượng nên tha thứ cho tôi lần này nha. Sao tôi không biết con người của cậu chứ? Nếu cậu là hạng người gặp ai cũng thích thì tôi cũng chẳng để cậu vào mắt làm gì, tôi cũng cần gì phải theo đuổi cực khổ như vậy, có mười cái mạng thì đều trao cả mười cái lên tay cậu.”
Lại nói: “Về phần vì sao trên báo lại nói khoản tiền kia là do tôi quyên, tôi đoán lúc cậu quyên tiền đã dùng tới tên của tôi. Đây chính là tấm lòng cậu dành cho tôi nha, tiêu tiền của cậu để mua thanh danh về cho tôi, đúng không? Chính vì nghĩ như vậy nên tôi nhất thời cao hứng thái quá, nhịn không được mới đùa với cậu vài câu. Được rồi, được rồi, đừng tức giận, đều tại tôi làm hỏng mọi chuyện cả. Tôi cũng ghét cái miệng không biết chừng biết mực của mình, cậu cứ đánh nhiều nhiều vào, đánh cho tôi nhớ đời.”
Dịu dịu dàng dàng dỗ dành cả nửa ngày trời thì sắc mặt của Tuyên Hoài Phong mới chậm rãi bình ổn trở lại, ban đầu Tuyên Hoài Phong còn trầm mặc không nói lời nào, sau lại bị Bạch Tuyết Lam tìm mọi cách dây dưa chịu không nổi, lúc này y mới lạnh lùng nói: “Tiền là do tôi quyên, người ta hiểu lầm là do anh thì cũng chẳng có gì to tát cả. Tôi chỉ không hiểu là nếu tiền đã quyên đủ rồi, tại sao báo chí lại đăng tin muốn quyên tiền? Cho dù anh không muốn quan tâm nhưng tôi vẫn muốn biết cho rõ ràng. Bọn họ đã từng đưa cho tôi một tờ giấy, bên trên có viết phương thức liên hệ và số điện thoại của trường tiểu học kia, có lẽ tôi phải tự mình tới đó một chuyến mới được.”
Nói đến điều này, y lập tức nhớ tới tờ giấy nhỏ viết số điện thoại mà Lê Hoa mới đưa cho mình vẫn đặt trong túi áo, không biết tại sao đột nhiên cảm thấy chột dạ, kìm lòng không được liền đặt tay bên ngoài túi áo sờ sờ.
Bạch Tuyết Lam thận trọng quan sát, hắn lập tức nhận ra, muốn hỏi trong túi áo đó đặt thứ gì nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt trở vào, bắt đầu nói chuyện phiếm giết thời gian.
Tuyên Hoài Phong nói với hắn vài câu lại bảo không có thời gian nữa, phải đi giải quyết công vụ nên ra khỏi phòng, trở về phòng phó quan ở lầu dưới.
Thì ra công văn cần phê duyệt đã được đưa tới phòng phó quan, đặt trên bàn làm việc.
Tuyên Hoài Phong ngồi xuống, xem từng tệp từng tệp một, vừa đọc vừa ký.
Bất tri bất giác đã hoàn thành xong một chồng văn kiện, lúc này y mới nhận ra bả vai mình đau ê ẩm, ánh mắt cũng có chút hoa.
Đang dụi mắt, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy vào từ bên ngoài.
Bạch Tuyết Lam không gõ cửa liền ngông nghênh đi vào, mỉm cười nói: “Có đói bụng không? Công vụ của tôi đã xong xuôi rồi, chúng ta trở về công quán đi, ăn cơm sớm một chút để còn nghỉ ngơi sớm.”
Mặt sau của câu nói này chính là tâm tư của Tư Mã Chiêu.
(Tâm tư của Tư Mã Chiêu: ý nói ngụ ý ra sao ai cũng có thể hiểu)
Tuyên Hoài Phong nói: “Công vụ của tôi hôm nay cũng xong rồi, thật sự cũng muốn ăn gì đó. Nhưng tôi không muốn ăn mấy món dầu mỡ, thèm mấy món trái cây đông lạnh thôi.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Việc này thì khó gì, mau đứng lên đi, tôi đưa cậu tới nhà hàng tây phương.”
Kéo Tuyên Hoài Phong từ trên ghế đứng dậy, gọi hộ binh, mấy chiếc ô tô khí phái ngút trời đỗ trước cổng chính của tổng thự hải quan.
Tuyên Hoài Phong cùng Bạch Tuyết Lam ngồi chung trên một chiếc xe, nhàm chán nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe ngắm phong cảnh. Ban đầu y cũng không mấy để ý, sau mới phát hiện ô ô đi ra phía ngoại thành, hỏi: “Chúng ta đang đi đâu đây?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đương nhiên là Phong Sơn.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Trong thành có nhiều nhà hàng phương tây như vậy, việc gì phải tới tận ngoại ô xa thế này làm gì? Nếu nói ngắm phong cảnh thì tháng này vẫn chưa có lá phong đâu.”
Bạch Tuyết Lam đáp lời: “Cho dù hiện tại vẫn chưa có lá phong nhưng những cảnh trí khác nhất định sẽ có, kiểu gì cũng thoải mái trong lành hơn so với ở trong thành. Tôi biết một nhà hàng ở trên núi, đầu bếp là người được mời từ Italia về, mấy món điểm tâm ngọt rất ngon, trái cây đông lạnh cũng không tồi. Hơn nữa…”
Nói tới đây, ánh mắt thoáng lướt qua Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Hơn nữa cái gì?”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Hiện tại tôi nói chuyện trước mặt cậu cũng không dám tùy tiện nói lung tung, bằng không chẳng biết khi nào lại lãnh thêm cái tát nữa. Mặc dù không dám nói ra nhưng tôi vẫn để bụng đấy nha.”
Tuyên Hoài Phong quay đầu lại nhìn liếc gương mặt hắn một lượt.
Quả thực là một gương mặt anh tuấn chứa đầy soái khí, dáng vẻ trẻ trung, đường đường là một vị trưởng quan trẻ tuổi uy nghiêm mà trên mặt lại xuất hiện vài dấu tay. Tuy rằng rất mờ, nhưng nhìn cẩn thận vẫn có thể nhận ra.
Nghĩ tới tính tình cao ngạo của Bạch Tuyết Lam, hắn có thể chịu đựng bị mình đánh mắng như vậy cũng là điều khó tưởng tượng.
Tuyên Hoài Phong âm thầm buồn bực.
Bản thân y thường ngày đối xử với những người khác đâu có như vậy, cho dù có tức giận đến đâu cũng phản ứng có chừng có mực, tại sao đến lượt Bạch Tuyết Lam lại dương tay tát hắn?
Chẳng lẽ thật sự là…
“Được chiều sinh hư”, bốn chữ này mà dùng cho một người đàn ông như y quả thực… kinh khủng.
Tuyên Hoài Phong cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, lập tức gạt sạch ý niệm này trong đầu, tỉnh táo đối diện cùng Bạch Tuyết Lam: “Thói quen chẳng nói lời nào liền đánh người này của tôi cũng chẳng biết hình thành từ khi nào nữa. Trước kia anh cũng quen biết tôi mà, chắc chắn anh biết lúc đó tôi không như thế. Chắc là sau khi ba ba qua đời không có ai răn dạy nên tính tình cũng xấu đi…”
Bạch Tuyết Lam không ngờ y lập tức tự nhận sai về mình, vừa buồn cười vừa âm thầm tôn kính khâm phục, không chờ y nói những lời tiếp theo, hắn vươn tay đặt lên môi y: “Nếu ngay cả một người sống có quy củ như cậu còn bị răn dạy thì cái tên coi trời bằng vung như tôi đây chẳng phải còn xứng đáng bị trưởng bối trong nhà đánh chết hay sao? Cho dù tính tình cậu có xấu tới đâu thì cũng tốt hơn tính tình của tôi gấp trăm lần.”
Tuyên Hoài Phong nở nụ cười chua sót: “Anh còn tốt hơn tôi đấy, ít nhất trong nhà còn có trưởng bối nhiều thế hệ ở bên, còn tôi thì…” Y không nói tiếp.
Thở dài một tiếng.
Bạch Tuyết Lam nhấn nhẹ lên môi y, ôn nhu nói: “Đưa cậu ra ngoài dùng bữa là muốn làm cho cậu vui vẻ, tại sao lại nhắc tới việc này? Cậu nhé, tính tình quá mềm yếu, tôi chỉ sợ cậu chịu thiệt với mấy gã thượng cấp thôi.”
Cũng chẳng kiêng kị tài xế phía trước sẽ nhìn thấy mọi chuyện qua chiếc gương chiếu hậu, hắn ôm lấy vòng eo của Tuyên Hoài Phong, kéo y ôm vào trong lòng, đôi môi dán lên gương mặt ôn nhuận như ngọc, dây dưa vô cùng thân thiết.
Tuyên Hoài Phong không can đảm được như hắn, y đỏ mặt đẩy hắn ra, đứng dậy, nhích người ngồi xa hắn một chút, vừa sửa sang lại quần áo vừa bất mãn liếc hắn một cái. Sau khi hô hấp bình ổn trở lại mới nói tiếp những lời khi nãy: “Từ nếu khi nãy anh nói là có ý gì?”
Bạch Tuyết Lam chẳng để ý chỉ được thân mật với y một lúc, có như vậy hắn cũng đã vui mừng rồi. Năm đó, trong mắt Tuyên Hoài Phong chỉ có Lâm Kì Tuấn, rốt cuộc thì tên đó có cái gì tốt? Tuy rằng muốn hôn lại bị đẩy ra nhưng Tuyên Hoài Phong vẫn chủ động trò chuyện hòa bình với hắn.
Thấy Tuyên Hoài Phong hỏi, Bạch Tuyết Lam cười nói: “Nếu cậu hỏi thì tôi sẽ trả lời thành thực. Cậu không nên bảo tôi trêu chọc đắc tội cậu đấy.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Anh mau nói đi.”
Bạch Tuyết Lam hớn hở, vỗ tay: “Là thế này, tôi không giống với những thanh niên khác, một khi có bạn thân là thường đi chơi, mấy trò đó thì vô cùng đa dạng. Công viên, rạp hát, đi dạo trên đường phố, xem những bộ phim ngoại quốc,… đều được mang ra sử dụng. Lúc đó còn thịnh hành việc ra ngoại thành leo núi, ngồi ở bờ sông câu cá, bàn bạc về thơ ca cổ…”
Chưa nói xong, Tuyên Hoài Phong nhịn không được liền cười: “Anh mà cũng nghiên cứu tới mấy thứ này hả.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Tôi chỉ nghiên cứu sơ qua thôi, quả thực rất hổ thẹn. Từ khi chúng ta ở bên nhau, nào có cơ hội đi du ngoạn đâu, mỗi ngày đều bị những sự vụ vụn vặt cản trở. Uổng công tôi và cậu đều là người từng đi du học trở về, thế nhưng lại không có chút hành động lãng mạn nào. Cho nên, từ nay chúng ta phải thường xuyên ra ngoài dạo chơi, hưởng thụ không khí lãng mạn thật nhiều, không nên uổng phí cuộc sống tươi đẹp này.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Theo anh nói thì cả cuộc đời này đều nên dùng để vui đùa?”
Bạch Tuyết Lam mỉm cười: “Chua ngọt đắng cay đều có mới là cuộc sống tươi đẹp. Không có vị ngọt của vui vẻ, chỉ có đắng cay thì còn gì là kiếp người? Tôi làm người ấy mà, chỉ cần ăn đủ vị ngọt là có thể chống chọi lại đau khổ. Cậu càng cho tôi hưởng thụ nhiều vui vẻ thì tôi làm việc càng hăng say. Người khác không hiểu tôi, nhưng cậu nhất định phải hiểu.”
Tuy Tuyên Hoài Phong biết lời nói của hắn mang theo ý nghĩa dâm mĩ nhưng mơ hồ cũng có rất nhiều thâm ý.
Y cẩn thận suy nghĩ những lời này một lúc, yên lặng buông mi mắt, không chịu tiếp lời.
Bạch Tuyết Lam đợi một lát, quay đầu nhìn về phía này quan sát sắc mặt y, thấp giọng hỏi: “Tại sao lại đột nhiên không lên tiếng vậy?”
Tuyên Hoài Phong im lặng một lúc lâu vẫn chưa đáp lại, sau mới lạnh lùng nói: “Tôi không thích nghe những lời nói như vậy, khiến cho lòng người ta không thoải mái. Chua ngọt đắng cay là một mình anh chịu? Lại nói tiếp, chẳng lẽ anh chịu khổ thì người khác sẽ không buồn bã? Không khó chịu? Không đau lòng?”
Trái tim Bạch Tuyết Lam đột nhiên như được mở toang ra, nheo mắt lại, ái muội hỏi: “Người khác? Người khác là ai mà lại khó chịu, đau khổ vì tôi?”
Vừa nói nhỏ, thân hình cao lớn kia chậm rãi nhích lại gần.
Tuyên Hoài Phong không có nơi nào để trốn tránh, bị hắn ôm chặt.
Cái trán, chóp mũi, hai má, đôi môi, cằm, những nụ hôn nồng nhiệt như mưa rào cuốn qua.
Bạch Tuyết Lam nhiệt tình như lửa, lại ghé sát tới, miệng đối miệng quấn quýt thành nụ hôn nóng bỏng.
Tuyên Hoài Phong bị hắn đặt trên chiếc ghế da phía sau, chỉ cảm thấy đầu lưỡi của Bạch Tuyết Lam du hành quét qua khoang miệng, không buông tha bất cứ một chỗ nào, lưỡi quấn qua răng, lợi và vách thịt, cảm giác mệt mỏi, ngọt ngào và đau đớn đều có đủ. Ngực càng ngày càng nóng, đôi môi kề sát Bạch Tuyết Lam cũng trở nên run rẩy.
Thật vất vả, một lúc lâu sau Bạch Tuyết Lam mới thoáng buông lỏng, chuyển sang cắn lên vành tai y, phun một luồng khí nóng bỏng, thở hổn hển nói: “Cục cưng, cậu nên sửa lại thói quen nha, hiện tại phải để cho tôi nếm một lúc.”
Tuyên Hoài Phong bị hắn hôn đến choáng váng đầu óc, bắt lấy cơ hội mà há miêng thở dốc, ngực phập phồng mãnh liệt. Cảm giác hạ thân bị người ta vuốt ve cách lớp quần áo, y căng thẳng đến độ lấy tay đẩy ngực Bạch Tuyết Lam, đầu liên tục nghiêng về bên trái, vẻ mặt lo lắng.
Bạch Tuyết Lam hiểu y sợ bị người khác nhìn thấy, cười cười, ngẩng đầu nói với tài xế: “Dừng xe ở bên đường đi, tôi với Tuyên phó quan muốn ngắm phong cảnh ở đây. Các người nhớ tránh xa một chút, đừng có nhao nhao ồn ào phá hỏng không khí của chúng tôi.”
Tài xế đã sớm biết động tĩnh ở phía sau, nghe thấy mệnh lệnh “ngắm phong cảnh” giấu đầu lòi đuôi này của Bạch Tuyết Lam liền nhanh chóng dừng xe ở một khu đường rất nhiều cây xanh, chung quanh có rất nhiều cây cối không quá cao cũng chẳng quá thấp, quả thật nơi này cũng được coi là nơi có cảnh sắc không tồi.
Bạch Tuyết Lam chờ tài xe xuống xe, bàn tay vươn tới muốn tháo chiếc thắt lưng bóng loáng của Tuyên Hoài Phong xuống.
Tuyên Hoài Phong muốn ngăn cản nhưng làm sao cản được khí thế như lang như hổ của Bạch Tuyết Lam, hắn vừa cởi vừa mềm giọng nói: “Người tốt à, cậu đừng bắt nạt tôi mà. Nếu một lúc nữa mà cậu vẫn không muốn thì tôi cũng không dám bắt buộc cậu nữa, cùng lắm thì tôi tiếp tục nhịn. Nếu khiến cho cậu vui vẻ, vậy thì cậu phải để cho tôi tận hứng một hồi, được không?”
Lời vừa nói xong thì bàn tay cũng đã luồn xuống dưới lớp vải, không hỏi lời nào, chỉ chuyên chú đem tất cả ôn nhu của mình cống hiến, nhẹ nhàng thận trọng chà xát.
Tuyên Hoài Phong bị hắn nắm trong lòng bàn tay tựa như tính mạng đã bị nắm lấy, không thể giãy dụa, chỉ chốc lát sau đã cứng rắn lên, hơi run rẩy, cảm giác tê dại như ma túy từ phía dưới bắn thẳng lên eo.
Lúc này, từ “không” kia đã chẳng thể thốt lên nữa, y khẽ nhếch miệng, ngửa cổ ra sau thở dốc.
Bạch Tuyết Lam nhìn khóe mắt y tràn ngập xuân ý, đôi má đỏ đậm, tư thái phong lưu xinh đẹp không thể diễn tả thành lời. Không thể nhẫn nại nữa, hắn thuần thục cởi bỏ quân phục cùng nội y trên cơ thể cả hai, tách cặp đùi non mịn trắng nõn kia ra, không chút do dự liền áp lên.
Vốn định chậm rãi tiến tới nhưng chẳng ngờ thời điểm xúc động này khiến bao kiềm chế của hắn đều không thể sử dụng được, cơ thể cường tráng bị nghẹn khuất lâu ngày này như có suy nghĩ của riêng mình, đỉnh một cái liền dung nhập vào nơi mềm mại ngọt ngào kia, tựa như con sói đói khát nhìn thấy chú dê nhỏ ngon lành, vòng eo bất giác lay động, đỉnh thẳng tới nơi sâu nhất.
“A!” Tuyên Hoài Phong đau đớn kêu lên một tiếng.
Khóe mắt y lưu chuyển một làn sương mờ.
Bạch Tuyết Lam bị y ôm chặt, vui sướng như muốn bay lên chín tầng mây, một bên hưởng thụ dục vọng mênh mông, một bên lại cảm thấy đau lòng, dỗ dành: “Vài ngày rồi không đụng tới em nên tình thần hơi lớn một chút, bảo bối ngoan, em nhịn một lát nha, sẽ nhanh chóng qua thôi.”
Vén vạt áo rồi lập tức cử động vòng eo, tiến nhập vào nơi sâu nhất, trừu động liên tục khiến Tuyên Hoài Phong hồn phi phách tán, ngay cả tiếng rên rỉ kháng nghị cũng không có
Tuyên Hoài Phong nghe được câu nói nồng mùi dấm chua này, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy tức giận, thầm nghĩ: “Nghe ý tứ của anh, từ nay về sau, bất kể là gặp người nào đều phải báo cáo cho anh, nếu không sẽ bị nghi ngờ. Nhưng tôi là nô lệ anh mua về chắc?
Cứ cho là quan hệ có chút thân mật, nhưng điều đó cũng không chứng tỏ toàn bộ quyền tự do của tôi đều giao cho anh.
Đừng nói tới việc quan hệ thân mật, ngay cả vợ chồng hợp pháp cũng không có chuyện cấm cản người khác giao thiệp với bạn bè.
Hơn nữa, chẳng lẽ trong lòng anh thì tôi là loại người có nhân phẩm không ra gì như vậy sao? Chỉ cần nhìn thấy một người phụ nữ, mặc kệ tốt xấu sẽ lập tức nổi tính háo sắc?”
Tuyên Hoài Phong càng nghĩ càng tức giận.
Nếu là trước kia, y đã sớm chỉ vào mũi Bạch Tuyết Lam mà mắng mỏ, nhưng hiện tại quan hệ hai người đã không như lúc trước.
Quan hệ trở nên phức tạp nên mùi vị trong lòng cũng biến đổi.
Tức giận mang theo cảm giác đau lòng, tim đau đớn như bị một con dao nhỏ chậm rãi găm vào. Tuy rằng tức giận so với trước kia còn lớn hơn nhưng miệng lưỡi không thể so được với những lúc đó. Trong lòng dâng lên một đống từ ngữ ác liệt nhưng y cũng đành bất đắc dĩ cắn răng chịu đựng, một từ cũng không thốt lên lời. Y chỉ đứng yên một chỗ, nắm chặt hai bàn tay, bả vai phát run.
Bạch Tuyết Lam nhìn gương mặt y xanh lại, hắn chấn động, nhanh chóng đứng lên, chạy lại đây: “Tôi nói đùa thôi mà, cậu đừng tưởng thật!”
Tuyên Hoài Phong vung tay, hất tay hắn ra, xoay người đi về phía cửa phòng.
Bạch Tuyết Lam luống cuống tay chân ôm chặt y từ phía sau, cứng rắn kéo y tới chiếc sô pha gần cửa sổ, ấn y ngồi xuống, liên tục giải thích: “Tôi chỉ đùa vui một câu thôi mà, cậu nhìn cậu xem, tức giận tới nhường này đây, không nên như thế đâu. Là lỗi của tôi, cậu tức giận thì cứ tát tôi một cái là được rồi.”
Vừa dứt lời.
Ba!
Cảm giác trên mặt vừa đau vừa rát.
Đánh cho Bạch Tuyết Lam một cái khiến hắn lập tức im lặng.
Tuyên Hoài Phong thấy hắn nhìn mình chằm chằm, y cũng trừng mắt nhìn hắn, nghiêng đầu nói: “Thế nào? Nghĩ rằng tôi sợ, tôi luyến tiếc nên không dám đánh anh sao? Tôi biết anh là cường đạo, anh cứ việc dùng sức mạnh và thủ đoạn của mình đối phó với tôi cũng được!”
Bạch Tuyết Lam cười khổ: “Dù sao cũng chẳng phải chưa từng chịu đựng như thế này.”
Bất tri bất giác nhớ tới những cái tát tối hôm qua.
Tuyên Hoài Phong đánh hắn một bạt tai nhưng không có cảm giác thống khoái như lúc đó, ngược lại càng cảm thấy khó chịu.
Muốn đánh hắn lần nữa nhưng thấy hắn chịu đựng như vậy, cảm giác tức giận muốn giương tay đánh người không cần suy nghĩ khi nãy đã không còn nữa. Huống hồ y cũng không phải hạng người ưa thích bạo lực.
Lúc này y chỉ có cảm giác muốn chạy trốn.
Nhưng là, người muốn chạy trốn cũng không thể thoát khỏi cánh tay đang siết chặt của Bạch Tuyết Lam.
Không còn phương án khả thi nào khác, y đành phải quay mặt sang một bên, sử dụng chiến thuật ‘không thèm nhìn mặt ngươi nữa’.
Khuôn ngực y phập phồng mạnh mẽ.
Bạch Tuyết Lam thấy y quật cường như vậy liền trầm mặc, hai tay ôm y chặt hơn, mặc kệ Tuyên Hoài Phong có muốn hay không liền vén tóc mai bên vành tai y, mềm giọng cầu xin tha thứ: “Tôi biết tôi sai rồi mà, bảo bối ngoan, cậu lúc nào cũng đại nhân đại lượng nên tha thứ cho tôi lần này nha. Sao tôi không biết con người của cậu chứ? Nếu cậu là hạng người gặp ai cũng thích thì tôi cũng chẳng để cậu vào mắt làm gì, tôi cũng cần gì phải theo đuổi cực khổ như vậy, có mười cái mạng thì đều trao cả mười cái lên tay cậu.”
Lại nói: “Về phần vì sao trên báo lại nói khoản tiền kia là do tôi quyên, tôi đoán lúc cậu quyên tiền đã dùng tới tên của tôi. Đây chính là tấm lòng cậu dành cho tôi nha, tiêu tiền của cậu để mua thanh danh về cho tôi, đúng không? Chính vì nghĩ như vậy nên tôi nhất thời cao hứng thái quá, nhịn không được mới đùa với cậu vài câu. Được rồi, được rồi, đừng tức giận, đều tại tôi làm hỏng mọi chuyện cả. Tôi cũng ghét cái miệng không biết chừng biết mực của mình, cậu cứ đánh nhiều nhiều vào, đánh cho tôi nhớ đời.”
Dịu dịu dàng dàng dỗ dành cả nửa ngày trời thì sắc mặt của Tuyên Hoài Phong mới chậm rãi bình ổn trở lại, ban đầu Tuyên Hoài Phong còn trầm mặc không nói lời nào, sau lại bị Bạch Tuyết Lam tìm mọi cách dây dưa chịu không nổi, lúc này y mới lạnh lùng nói: “Tiền là do tôi quyên, người ta hiểu lầm là do anh thì cũng chẳng có gì to tát cả. Tôi chỉ không hiểu là nếu tiền đã quyên đủ rồi, tại sao báo chí lại đăng tin muốn quyên tiền? Cho dù anh không muốn quan tâm nhưng tôi vẫn muốn biết cho rõ ràng. Bọn họ đã từng đưa cho tôi một tờ giấy, bên trên có viết phương thức liên hệ và số điện thoại của trường tiểu học kia, có lẽ tôi phải tự mình tới đó một chuyến mới được.”
Nói đến điều này, y lập tức nhớ tới tờ giấy nhỏ viết số điện thoại mà Lê Hoa mới đưa cho mình vẫn đặt trong túi áo, không biết tại sao đột nhiên cảm thấy chột dạ, kìm lòng không được liền đặt tay bên ngoài túi áo sờ sờ.
Bạch Tuyết Lam thận trọng quan sát, hắn lập tức nhận ra, muốn hỏi trong túi áo đó đặt thứ gì nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt trở vào, bắt đầu nói chuyện phiếm giết thời gian.
Tuyên Hoài Phong nói với hắn vài câu lại bảo không có thời gian nữa, phải đi giải quyết công vụ nên ra khỏi phòng, trở về phòng phó quan ở lầu dưới.
Thì ra công văn cần phê duyệt đã được đưa tới phòng phó quan, đặt trên bàn làm việc.
Tuyên Hoài Phong ngồi xuống, xem từng tệp từng tệp một, vừa đọc vừa ký.
Bất tri bất giác đã hoàn thành xong một chồng văn kiện, lúc này y mới nhận ra bả vai mình đau ê ẩm, ánh mắt cũng có chút hoa.
Đang dụi mắt, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy vào từ bên ngoài.
Bạch Tuyết Lam không gõ cửa liền ngông nghênh đi vào, mỉm cười nói: “Có đói bụng không? Công vụ của tôi đã xong xuôi rồi, chúng ta trở về công quán đi, ăn cơm sớm một chút để còn nghỉ ngơi sớm.”
Mặt sau của câu nói này chính là tâm tư của Tư Mã Chiêu.
(Tâm tư của Tư Mã Chiêu: ý nói ngụ ý ra sao ai cũng có thể hiểu)
Tuyên Hoài Phong nói: “Công vụ của tôi hôm nay cũng xong rồi, thật sự cũng muốn ăn gì đó. Nhưng tôi không muốn ăn mấy món dầu mỡ, thèm mấy món trái cây đông lạnh thôi.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Việc này thì khó gì, mau đứng lên đi, tôi đưa cậu tới nhà hàng tây phương.”
Kéo Tuyên Hoài Phong từ trên ghế đứng dậy, gọi hộ binh, mấy chiếc ô tô khí phái ngút trời đỗ trước cổng chính của tổng thự hải quan.
Tuyên Hoài Phong cùng Bạch Tuyết Lam ngồi chung trên một chiếc xe, nhàm chán nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe ngắm phong cảnh. Ban đầu y cũng không mấy để ý, sau mới phát hiện ô ô đi ra phía ngoại thành, hỏi: “Chúng ta đang đi đâu đây?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đương nhiên là Phong Sơn.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Trong thành có nhiều nhà hàng phương tây như vậy, việc gì phải tới tận ngoại ô xa thế này làm gì? Nếu nói ngắm phong cảnh thì tháng này vẫn chưa có lá phong đâu.”
Bạch Tuyết Lam đáp lời: “Cho dù hiện tại vẫn chưa có lá phong nhưng những cảnh trí khác nhất định sẽ có, kiểu gì cũng thoải mái trong lành hơn so với ở trong thành. Tôi biết một nhà hàng ở trên núi, đầu bếp là người được mời từ Italia về, mấy món điểm tâm ngọt rất ngon, trái cây đông lạnh cũng không tồi. Hơn nữa…”
Nói tới đây, ánh mắt thoáng lướt qua Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Hơn nữa cái gì?”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Hiện tại tôi nói chuyện trước mặt cậu cũng không dám tùy tiện nói lung tung, bằng không chẳng biết khi nào lại lãnh thêm cái tát nữa. Mặc dù không dám nói ra nhưng tôi vẫn để bụng đấy nha.”
Tuyên Hoài Phong quay đầu lại nhìn liếc gương mặt hắn một lượt.
Quả thực là một gương mặt anh tuấn chứa đầy soái khí, dáng vẻ trẻ trung, đường đường là một vị trưởng quan trẻ tuổi uy nghiêm mà trên mặt lại xuất hiện vài dấu tay. Tuy rằng rất mờ, nhưng nhìn cẩn thận vẫn có thể nhận ra.
Nghĩ tới tính tình cao ngạo của Bạch Tuyết Lam, hắn có thể chịu đựng bị mình đánh mắng như vậy cũng là điều khó tưởng tượng.
Tuyên Hoài Phong âm thầm buồn bực.
Bản thân y thường ngày đối xử với những người khác đâu có như vậy, cho dù có tức giận đến đâu cũng phản ứng có chừng có mực, tại sao đến lượt Bạch Tuyết Lam lại dương tay tát hắn?
Chẳng lẽ thật sự là…
“Được chiều sinh hư”, bốn chữ này mà dùng cho một người đàn ông như y quả thực… kinh khủng.
Tuyên Hoài Phong cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, lập tức gạt sạch ý niệm này trong đầu, tỉnh táo đối diện cùng Bạch Tuyết Lam: “Thói quen chẳng nói lời nào liền đánh người này của tôi cũng chẳng biết hình thành từ khi nào nữa. Trước kia anh cũng quen biết tôi mà, chắc chắn anh biết lúc đó tôi không như thế. Chắc là sau khi ba ba qua đời không có ai răn dạy nên tính tình cũng xấu đi…”
Bạch Tuyết Lam không ngờ y lập tức tự nhận sai về mình, vừa buồn cười vừa âm thầm tôn kính khâm phục, không chờ y nói những lời tiếp theo, hắn vươn tay đặt lên môi y: “Nếu ngay cả một người sống có quy củ như cậu còn bị răn dạy thì cái tên coi trời bằng vung như tôi đây chẳng phải còn xứng đáng bị trưởng bối trong nhà đánh chết hay sao? Cho dù tính tình cậu có xấu tới đâu thì cũng tốt hơn tính tình của tôi gấp trăm lần.”
Tuyên Hoài Phong nở nụ cười chua sót: “Anh còn tốt hơn tôi đấy, ít nhất trong nhà còn có trưởng bối nhiều thế hệ ở bên, còn tôi thì…” Y không nói tiếp.
Thở dài một tiếng.
Bạch Tuyết Lam nhấn nhẹ lên môi y, ôn nhu nói: “Đưa cậu ra ngoài dùng bữa là muốn làm cho cậu vui vẻ, tại sao lại nhắc tới việc này? Cậu nhé, tính tình quá mềm yếu, tôi chỉ sợ cậu chịu thiệt với mấy gã thượng cấp thôi.”
Cũng chẳng kiêng kị tài xế phía trước sẽ nhìn thấy mọi chuyện qua chiếc gương chiếu hậu, hắn ôm lấy vòng eo của Tuyên Hoài Phong, kéo y ôm vào trong lòng, đôi môi dán lên gương mặt ôn nhuận như ngọc, dây dưa vô cùng thân thiết.
Tuyên Hoài Phong không can đảm được như hắn, y đỏ mặt đẩy hắn ra, đứng dậy, nhích người ngồi xa hắn một chút, vừa sửa sang lại quần áo vừa bất mãn liếc hắn một cái. Sau khi hô hấp bình ổn trở lại mới nói tiếp những lời khi nãy: “Từ nếu khi nãy anh nói là có ý gì?”
Bạch Tuyết Lam chẳng để ý chỉ được thân mật với y một lúc, có như vậy hắn cũng đã vui mừng rồi. Năm đó, trong mắt Tuyên Hoài Phong chỉ có Lâm Kì Tuấn, rốt cuộc thì tên đó có cái gì tốt? Tuy rằng muốn hôn lại bị đẩy ra nhưng Tuyên Hoài Phong vẫn chủ động trò chuyện hòa bình với hắn.
Thấy Tuyên Hoài Phong hỏi, Bạch Tuyết Lam cười nói: “Nếu cậu hỏi thì tôi sẽ trả lời thành thực. Cậu không nên bảo tôi trêu chọc đắc tội cậu đấy.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Anh mau nói đi.”
Bạch Tuyết Lam hớn hở, vỗ tay: “Là thế này, tôi không giống với những thanh niên khác, một khi có bạn thân là thường đi chơi, mấy trò đó thì vô cùng đa dạng. Công viên, rạp hát, đi dạo trên đường phố, xem những bộ phim ngoại quốc,… đều được mang ra sử dụng. Lúc đó còn thịnh hành việc ra ngoại thành leo núi, ngồi ở bờ sông câu cá, bàn bạc về thơ ca cổ…”
Chưa nói xong, Tuyên Hoài Phong nhịn không được liền cười: “Anh mà cũng nghiên cứu tới mấy thứ này hả.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Tôi chỉ nghiên cứu sơ qua thôi, quả thực rất hổ thẹn. Từ khi chúng ta ở bên nhau, nào có cơ hội đi du ngoạn đâu, mỗi ngày đều bị những sự vụ vụn vặt cản trở. Uổng công tôi và cậu đều là người từng đi du học trở về, thế nhưng lại không có chút hành động lãng mạn nào. Cho nên, từ nay chúng ta phải thường xuyên ra ngoài dạo chơi, hưởng thụ không khí lãng mạn thật nhiều, không nên uổng phí cuộc sống tươi đẹp này.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Theo anh nói thì cả cuộc đời này đều nên dùng để vui đùa?”
Bạch Tuyết Lam mỉm cười: “Chua ngọt đắng cay đều có mới là cuộc sống tươi đẹp. Không có vị ngọt của vui vẻ, chỉ có đắng cay thì còn gì là kiếp người? Tôi làm người ấy mà, chỉ cần ăn đủ vị ngọt là có thể chống chọi lại đau khổ. Cậu càng cho tôi hưởng thụ nhiều vui vẻ thì tôi làm việc càng hăng say. Người khác không hiểu tôi, nhưng cậu nhất định phải hiểu.”
Tuy Tuyên Hoài Phong biết lời nói của hắn mang theo ý nghĩa dâm mĩ nhưng mơ hồ cũng có rất nhiều thâm ý.
Y cẩn thận suy nghĩ những lời này một lúc, yên lặng buông mi mắt, không chịu tiếp lời.
Bạch Tuyết Lam đợi một lát, quay đầu nhìn về phía này quan sát sắc mặt y, thấp giọng hỏi: “Tại sao lại đột nhiên không lên tiếng vậy?”
Tuyên Hoài Phong im lặng một lúc lâu vẫn chưa đáp lại, sau mới lạnh lùng nói: “Tôi không thích nghe những lời nói như vậy, khiến cho lòng người ta không thoải mái. Chua ngọt đắng cay là một mình anh chịu? Lại nói tiếp, chẳng lẽ anh chịu khổ thì người khác sẽ không buồn bã? Không khó chịu? Không đau lòng?”
Trái tim Bạch Tuyết Lam đột nhiên như được mở toang ra, nheo mắt lại, ái muội hỏi: “Người khác? Người khác là ai mà lại khó chịu, đau khổ vì tôi?”
Vừa nói nhỏ, thân hình cao lớn kia chậm rãi nhích lại gần.
Tuyên Hoài Phong không có nơi nào để trốn tránh, bị hắn ôm chặt.
Cái trán, chóp mũi, hai má, đôi môi, cằm, những nụ hôn nồng nhiệt như mưa rào cuốn qua.
Bạch Tuyết Lam nhiệt tình như lửa, lại ghé sát tới, miệng đối miệng quấn quýt thành nụ hôn nóng bỏng.
Tuyên Hoài Phong bị hắn đặt trên chiếc ghế da phía sau, chỉ cảm thấy đầu lưỡi của Bạch Tuyết Lam du hành quét qua khoang miệng, không buông tha bất cứ một chỗ nào, lưỡi quấn qua răng, lợi và vách thịt, cảm giác mệt mỏi, ngọt ngào và đau đớn đều có đủ. Ngực càng ngày càng nóng, đôi môi kề sát Bạch Tuyết Lam cũng trở nên run rẩy.
Thật vất vả, một lúc lâu sau Bạch Tuyết Lam mới thoáng buông lỏng, chuyển sang cắn lên vành tai y, phun một luồng khí nóng bỏng, thở hổn hển nói: “Cục cưng, cậu nên sửa lại thói quen nha, hiện tại phải để cho tôi nếm một lúc.”
Tuyên Hoài Phong bị hắn hôn đến choáng váng đầu óc, bắt lấy cơ hội mà há miêng thở dốc, ngực phập phồng mãnh liệt. Cảm giác hạ thân bị người ta vuốt ve cách lớp quần áo, y căng thẳng đến độ lấy tay đẩy ngực Bạch Tuyết Lam, đầu liên tục nghiêng về bên trái, vẻ mặt lo lắng.
Bạch Tuyết Lam hiểu y sợ bị người khác nhìn thấy, cười cười, ngẩng đầu nói với tài xế: “Dừng xe ở bên đường đi, tôi với Tuyên phó quan muốn ngắm phong cảnh ở đây. Các người nhớ tránh xa một chút, đừng có nhao nhao ồn ào phá hỏng không khí của chúng tôi.”
Tài xế đã sớm biết động tĩnh ở phía sau, nghe thấy mệnh lệnh “ngắm phong cảnh” giấu đầu lòi đuôi này của Bạch Tuyết Lam liền nhanh chóng dừng xe ở một khu đường rất nhiều cây xanh, chung quanh có rất nhiều cây cối không quá cao cũng chẳng quá thấp, quả thật nơi này cũng được coi là nơi có cảnh sắc không tồi.
Bạch Tuyết Lam chờ tài xe xuống xe, bàn tay vươn tới muốn tháo chiếc thắt lưng bóng loáng của Tuyên Hoài Phong xuống.
Tuyên Hoài Phong muốn ngăn cản nhưng làm sao cản được khí thế như lang như hổ của Bạch Tuyết Lam, hắn vừa cởi vừa mềm giọng nói: “Người tốt à, cậu đừng bắt nạt tôi mà. Nếu một lúc nữa mà cậu vẫn không muốn thì tôi cũng không dám bắt buộc cậu nữa, cùng lắm thì tôi tiếp tục nhịn. Nếu khiến cho cậu vui vẻ, vậy thì cậu phải để cho tôi tận hứng một hồi, được không?”
Lời vừa nói xong thì bàn tay cũng đã luồn xuống dưới lớp vải, không hỏi lời nào, chỉ chuyên chú đem tất cả ôn nhu của mình cống hiến, nhẹ nhàng thận trọng chà xát.
Tuyên Hoài Phong bị hắn nắm trong lòng bàn tay tựa như tính mạng đã bị nắm lấy, không thể giãy dụa, chỉ chốc lát sau đã cứng rắn lên, hơi run rẩy, cảm giác tê dại như ma túy từ phía dưới bắn thẳng lên eo.
Lúc này, từ “không” kia đã chẳng thể thốt lên nữa, y khẽ nhếch miệng, ngửa cổ ra sau thở dốc.
Bạch Tuyết Lam nhìn khóe mắt y tràn ngập xuân ý, đôi má đỏ đậm, tư thái phong lưu xinh đẹp không thể diễn tả thành lời. Không thể nhẫn nại nữa, hắn thuần thục cởi bỏ quân phục cùng nội y trên cơ thể cả hai, tách cặp đùi non mịn trắng nõn kia ra, không chút do dự liền áp lên.
Vốn định chậm rãi tiến tới nhưng chẳng ngờ thời điểm xúc động này khiến bao kiềm chế của hắn đều không thể sử dụng được, cơ thể cường tráng bị nghẹn khuất lâu ngày này như có suy nghĩ của riêng mình, đỉnh một cái liền dung nhập vào nơi mềm mại ngọt ngào kia, tựa như con sói đói khát nhìn thấy chú dê nhỏ ngon lành, vòng eo bất giác lay động, đỉnh thẳng tới nơi sâu nhất.
“A!” Tuyên Hoài Phong đau đớn kêu lên một tiếng.
Khóe mắt y lưu chuyển một làn sương mờ.
Bạch Tuyết Lam bị y ôm chặt, vui sướng như muốn bay lên chín tầng mây, một bên hưởng thụ dục vọng mênh mông, một bên lại cảm thấy đau lòng, dỗ dành: “Vài ngày rồi không đụng tới em nên tình thần hơi lớn một chút, bảo bối ngoan, em nhịn một lát nha, sẽ nhanh chóng qua thôi.”
Vén vạt áo rồi lập tức cử động vòng eo, tiến nhập vào nơi sâu nhất, trừu động liên tục khiến Tuyên Hoài Phong hồn phi phách tán, ngay cả tiếng rên rỉ kháng nghị cũng không có
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook