[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc
-
Quyển 3 - Chương 28-1: Part 1
Phòng bếp nhanh chóng đưa đồ ăn tới.
Người hầu đi vào phòng, bày đồ ăn lên mặt bàn, múc một bát cháo hoa, sau đó mời Tuyên Hoài Phong tới ăn.
Tuyên Hoài Phong ngồi xuống, cầm bát lên tay bỗng cảm thấy hơi nóng, lại buông xuống, quay đầy nhìn Bạch Tuyết Lam, nói: “Anh đã ăn chưa?”
Bạch Tuyết Lam ngẩn ngơ, bật cười nói: “Cũng phải, quên ăn rồi.”
Lập tức xuống giường, ngồi xuống bên cạnh, kêu người hầu sắp bát đũa, cũng lấy cho hắn một bát cháo hoa.
Tuyên Hoài Phong nhìn mấy món trên bàn, tất cả đều là đồ ăn thanh đạm, nói với Bạch Tuyết Lam: “Anh cũng ăn những món thanh đạm như vậy sao? Kêu phòng bếp nấu một chút đồ ăn mặn rồi mang tới đây đi.”
Bạch Tuyết Lam hỏi lại: “Sao nào, cậu là người thích những món thanh đạm, còn tôi nhất định phải theo chủ nghĩa “ăn thịt” thấp hèn hay sao?”
Tuyên Hoài Phong không nhịn cười được: “Có ý tốt đề nghị với anh một câu, cần gì phải đưa vấn đề lên cao như vậy. Huống chi, người ăn mặn cũng đâu có thấp hèn như anh nói. Theo như nhận xét của các nhà khoa học phương tây, trong sơ đồ động vật, loài ăn thịt còn phát triển với hình thái cao hơn nhiều so với động vật ăn cỏ, hơn nữa..” Y quét mắt nhìn Bạch Tuyết Lam một chút, hơi mím môi.
Nói một lúc, cháo đã hơi lạnh, y bưng bát, lẳng lặng uống một ngụm.
Bạch Tuyết Lam nhìn môi của y nhẹ nhàng đặt lên miệng bát, đôi môi đỏ nhạt như cánh hoa được màu trắng bạch ngọc tô điểm, đẹp đến nỗi khiến người ta không kiềm chế được cảm giác rung động.
Yết hầu không khỏi cảm thấy khô khốc.
“Hơn nữa làm sao?” Bạch Tuyết Lam cười hỏi: “Cậu muốn nói động vật ăn thịt cũng hung bạo hơn so với động vật ăn cỏ? Kỳ thực, tôi cũng biết việc này đó chứ. Tính tình của tôi bẩm sinh đã ngang tàng như vậy, ăn món gì thì khẩu vị cũng nặng hơn so với người khác, vậy nên càng phải làm một kẻ ngang ngược, bạo dạn. Cậu muốn nói thì cứ nói thẳng, tôi sẽ không giận đâu.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi chỉ muốn nói là: bản năng sinh tồn của động vật ăn thịt so với động vật ăn cỏ lớn hơn rất nhiều. Việc này cũng coi như một kiểu khen ngợi, vậy mà anh cũng nghĩ tôi đang âm thầm trách móc anh sao?”
Bạch Tuyết Lam ung dung nói: “Không dám, không dám. Việc này chỉ đơn giản là thảo luận về vấn đề khoa học của phương tây mà thôi. Lúc còn đang du học ở Pháp, tôi đã từng đọc được một quan điểm khác trên tạp chí, trên đó nói là dục vọng của động vật ăn thịt cũng mạnh hơn so với động vật ăn cỏ, cậu thấy thế nào?”
Con ngươi tinh ranh mang theo một chút ý cười, có chút cảm giác thú vị nhìn về phía người ngồi đối diện.
Tuyên Hoài Phong bị hắn nhìn như vậy cũng cảm thấy không được tự nhiên, hơi khép mắt, chậm rãi uống vài ngụm cháo hoa, đặt bát xuống, nghiêm mặt đối diện với hắn, nói nghiêm túc: “Anh cảm thấy quan hệ hiện tại của chúng ta giống như thứ gì chứ?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Việc này mà còn phải hỏi sao? Tình cảm tôi dành cho cậu đương nhiên là tình yêu.”
“Đây là cách nhìn của anh, tôi không thể gật bừa được.” Tuyên Hoài Phong dừng lại một lúc, vẻ mặt bình tĩnh: “Nói sao thì nói, nếu mang tình yêu ra so sánh thì cảm xúc đó cũng không hẳn là yêu. Theo tôi thấy, đó chính là kết quả của việc đắm chìm trong dục vọng. Chỉ sợ suy nghĩ của anh chính là muốn chơi trò chơi tình yêu, thật ra những cảm giác đó chỉ là do dục vọng mang lại.”
Bạch Tuyết Lam lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, bình tĩnh nói: “Ngừng ở đây thôi, nếu cậu còn nói tiếp chắc tôi không thể ăn xong bữa cơm này mất.”
Nếu là trước kia, Tuyên Hoài Phong sẽ không bao giờ trò chuyện với Bạch Tuyết Lam về vấn đề này.
Nhưng trải qua một ngày này, tâm trạng lúc này lại vô cùng bình tĩnh. Giống như chiến đấu trên chiến trường nhiều năm vẫn không có kết quả, hai bên cũng không ngại nhượng bộ, bắt tay giảng hòa.
Tuyên Hoài Phong nói: “Được rồi, vậy mời anh giải thích tiếp.” Thẳng lưng, đổi tư thế ngồi, ra hiệu mời Bạch Tuyết Lam thoải mái nói lên quan điểm.
Bạch Tuyết Lam nói: “Theo quan điểm cá nhân của tôi, tình yêu cũng giống như việc làm ăn vậy, nếu muốn kinh doanh lâu dài thì phải tìm hiểu, thâm nhập từ những vấn đề nhỏ nhất. Không biết cậu có đồng ý với vấn đề này hay không?”
Hai câu nói này thật sự không tìm ra một chút sơ hở để chỉ trích.
Tuyên Hoài Phong thoáng suy nghĩ một chút, dựa theo quan điểm khách quan, y lập tức gật đầu.
Bạch Tuyết Lam nói tiếp: “Trước tiên, chúng ta nói đến vấn đề làm người. Nếu có một chút khả năng thành công thì phải có chí hướng, có quyết tâm để bắt đầu sự nghiệp. Ngược lại, nếu không có ý chí quyết tâm, vậy làm hòa thượng ngày nào thì phải tụng kinh gõ mõ ngày ấy, diễn một vai diễn sống – ăn – chờ chết. Nếu đổi lại phương thức so sánh, so với việc “ân ái” chẳng hạn. Bởi vì trong tim có tình cảm mãnh liệt nên tạm thời gọi nó là tình yêu cao đẹp, nhưng nếu tình yêu đó không có gì đặc sắc lắm, lúc này sẽ gọi nó là thứ tình yêu tầm thường. Chắc trong lòng cậu cũng hướng tới thứ tình yêu về mặt tinh thần, đậm chất cao thượng, có phải không?”
Tuyên Hoài Phong trầm ngâm một lát, chỉ có thể gật đầu.
“Có điều, cho dù là con người cao thượng hay con người tầm thường, chỉ cần là con người thì vẫn có bản năng cần tới cơm ăn áo mặc. Ngay cả những vĩ nhân trong lịch sử, đương nhiên bọn họ cũng phải giải quyết vấn đề ăn mặc, sau đó mới dần dần tiến lên con đường trở thành vĩ nhân của mình. Hơn nữa, cứ cho là bọn họ đã là vĩ nhân đi, tôi nghĩ bọn họ cũng không thể bỏ qua việc lo cho cuộc sống hàng ngày của mình, đúng chưa? Có một số việc, cho dù nó có tầm thường đến mấy thì cũng không thể thiếu được, hơn nữa, phải có nó thì cuộc sống mới có nền tảng để đi lên những nơi cao thượng, sang trọng và tuyệt vời hơn.”
Tuyên Hoài Phong vừa nghe tới đó, sắc mặt có chút biến đổi, khoát tay với Bạch Tuyết Lam: “Anh cũng dừng lại đi, tôi biết anh muốn nói tiếp cái gì. Tình yêu có thể so sánh với nhân sinh, tôi đồng ý với quan điểm này, nhưng đem vấn đề này ra so sánh với cơm ăn áo mặc thì cũng là một loại ngụy biện. Con người không mặc áo, không ăn cơm thì sẽ chết rét, chết đói, đây là điều kiện sinh tồn, nhưng không quay cuồng trong ổ chăn mỗi ngày thì tình yêu sẽ héo rũ sao? Nếu nói như vậy, chẳng phải những người con gái trong lầu xanh mới là những người có tư cách nói chuyện tình yêu nhất hay sao? Mà một cặp vợ chồng yêu nhau nhưng lại ở riêng, vậy thì ly hôn luôn cho xong.”
Bạch Tuyết Lam rất có phong độ, nghe y nói xong những lời này cũng không phản bác dù chỉ một chữ, thản nhiên nói: “Cậu nói dừng lại là phải, chúng ta cứ tiếp tục ngồi phản biện về vấn đề này, cuối cùng có thể đưa ra kết quả mới là lạ.”
Nhìn Tuyên Hoài Phong, khẽ nâng mi mắt, tươi cười.
Khuôn mặt anh tuấn có chút quyến rũ khó tả, nhưng dường như cũng ẩn chứa không ít nguy hiểm.
Tuyên Hoài Phong bị đôi mắt đen láy như có ma lực của hắn nhìn chằm chằm, cổ tay khẽ run lên, miếng dưa chuột vừa được gắp lên lập tức trượt khỏi đũa.
Đôi đũa của Bạch Tuyết Lam cũng vừa đưa tới gần chiếc đĩa, nhanh chóng bắt lấy, tiếng cười trầm thấp vang lên: “Món chay đắc ý nhất của bếp trưởng, đừng lãng phí.”
Vươn tay qua mặt bàn, mang theo miếng dưa chuột vừa nãy, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đỏ nhạt của Tuyên Hoài Phong, dịu dàng nói: “Há miệng.”
Gương mặt xinh đẹp của Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên trắng bệch, giây tiếp theo lại chuyển thành đỏ bừng.
Y đặt đũa xuống, lập tức đứng lên, lui về phía sau hai bước, giơ tay lau đi hương vị thanh đạm còn lưu lại trên môi, làm như miếng dưa chuột kia có tẩm loại thuốc độc không thể giải được.
Tuyên Hoài Phong lau hai ba cái mới cảm thấy động tác của mình tỏ ra rất yếu thế, tức giận buông tay xuống, đứng thẳng, cúi đầu nhìn Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam cũng đang ngẩng đầu nhìn y, hắn ngông nghênh, một chút chột dạ cũng không có.
Tuyên Hoài Phong cảm thấy ánh mắt này tựa như con sư tử đang nhìn con linh dương mà mình vừa bắt được, rất bình tĩnh, rất ung dung, chỉ bởi vì nó nhất định sẽ ăn được con mồi này, cũng vì lẽ ấy, ẩn chứa đằng sau vẻ ung dung nhàn tản kia chính là sự cao ngạo như một vị vua.
Tuyên Hoài Phong đã có kinh nghiệm vài lần, y biết, cho dù có tiếp tục chống lại ánh mắt mạnh mẽ kia thì đó cũng không phải biện pháp thông minh, sẽ tiếp tục gợi lên bản tính ngông cuồng của Bạch Tuyết Lam, sau đó, tất nhiên mình lại phải chịu khổ.
Tuyên Hoài Phong làm bộ khát nước để tránh ánh mắt khiến thân thể mình nóng rực, đi đến bên chiếc tủ gỗ, tự rót cho mình một ly nước nóng, uống mấy ngụm liền cạn sạch, dùng ngữ điệu bình thường nói: “Ăn xong cơm tối rồi, anh nghỉ ngơi đi, tôi cũng về phòng đây.”
Một lúc lâu, Bạch Tuyết Lam vẫn không nói một lời.
Tuy nhiên, hắn cũng không phản đối.
Tuyên Hoài Phong nghĩ hắn ngầm đồng ý, y đi về phía cửa. Vừa bước tới cánh cửa lại đột nhiên giật mình, nhớ tới việc tối qua mình rời đi, không biết Bạch Tuyết Lam đã nháo loạn như thế nào lại sốt cao tới vậy.
Những chuyện như thế này cần phải cẩn thận mới được.
Y đành phải dừng bước, quay đầu nhìn Bạch Tuyết Lam.
Hết lần này tới lần khác, Bạch Tuyết Lam không muốn người khác nhìn ra cảm xúc của mình, là ai cũng không được phép nhìn thấu. Vẻ mặt thản nhiên không có lấy một chút gợn sóng, giống như mặt hồ tháng ba, trải qua một cơn mưa phùn liền bị phủ lên một tầng sương dày đặc, che kín tất cả mọi thứ.
Tuyên Hoài Phong nhìn một lúc lâu cũng không biết hắn đang tức giận hay buồn bã?
Hoặc là không quan tâm?
Hay hắn chỉ đang cố trưng bộ dạng bí hiểm để thử mình?
Trong lòng không nghĩ được đáp án, Tuyên Hoài Phong cũng không biết làm như thế nào mới ổn, thở dài một hơi, mềm giọng: “Hôm nay tôi thật sự rất mệt mỏi, có chuyện gì để mai nói sau, được không?”
Lúc này Bạch Tuyết Lam mới mở miệng: “Tôi có nói không cho cậu đi sao? Cậu nói những lời miễn cưỡng như vậy để ai nghe?”
Lạnh lùng cười, khóe môi gợi lên một đường cong tựa như một vết thương bỗng nhiên bị khắc lên mặt.
Tuyên Hoài Phong nghe được giọng điệu này của hắn, suy nghĩ một lát, sau đó dậm chân.
Thật sự rời đi, không hề quay đầu lại.
Bạch Tuyết Lam thấy y đi ra ngoài, hắn vẫn ngồi bất động trên ghế.
Đợi một lát, không thấy bóng dáng Tuyên Hoài Phong quay trở lại.
Vẻ mặt cương nghị của Bạch Tuyết Lam lộ ra một chút phẫn nộ, bi thương.
Cơn tức giận này quả thực không có điểm dừng, giống như khi băng tan, nước từ đại dương chảy ngược về Trường Giang và Hoàng Hà, vượt quá giới hạn mà Trường Giang và Hoàng Hà có thể chịu đựng, bởi vậy, nước tràn sang hai bên bờ, nhấn chìm cả tất cả mọi thứ, tựa như nhật thực, tất cả đều chìm vào bóng tối.
Bóng tối lan tràn bao phủ đến đâu thì gương mặt tươi cười thường ngày lập tức trở nên dữ tợn đến đó.
Bạch Tuyết lam ngồi trên ghế, tức giận đến run người, cắn chặt hàm răng trắng bóng, nghiến ken két.
Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong.
Tuyên! Hoài! Phong!
Ba chữ này tựa như ba cây kim cắm thẳng lên mắt, lên tai, lên ngực hắn.
Cả người Bạch Tuyết Lam đều tràn ngập cảm xúc điên cuồng, sai khiến hắn rời khỏi phòng, đi tới nơi đó.
Loại cảm xúc này khiến mỗi đốt xương trên cơ thể hắn đều đau đớn.
Nhưng hắn…không dám rời khỏi chỗ ngồi của mình.
Bởi vì nếu đứng lên, nói không chừng bản thân sẽ gây ra chuyện gì đó thật tàn bạo.
Tuy hiện tại làm chuyện đó sẽ vô cùng thoải mái, nhưng hậu quả ra sao thì chính mình cũng không muốn nhìn thấy.
Một luồng khí ép chặt lồng ngực khiến hắn đau quặn người, giống như bệnh tim tái phát, loại cảm giác bị tổn thương không sao chịu nổi. Hắn chỉ có thể chịu đựng, nắm chặt tay vịn, năm đầu ngón tay đặt trên mặt ghế phát ra những âm thanh chói tai.
Hắn đấu tranh cả nửa ngày mới hé miệng thở dốc từng ngụm từng ngụm, thở gấp trong tuyệt vọng như một con cá mắc cạn.
Loại phương pháp bản năng này luôn trợ giúp hắn rất nhiều.
Không biết qua bao lâu, theo mỗi hơi thở, lồng ngực không còn gò bó, ít nhất không còn đau đến độ chết đi sống lại như trước.
Bạch Tuyết Lam tiếp tục hít sâu một hồi mới dẫn chậm rãi thả lỏng tinh thần đang co rút, vừa thả lỏng liền cảm thấy cả cơ thể đều là mồ hôi, giống như vừa trải qua một cuộc vật lộn mãnh liệt.
“Cái tên lòng dạ sắt đá kia…”
(YY: khổ thân a T^T)
Âm thầm mắng Tuyên Hoài Phong một câu, hắn thực sự không muốn dùng từ ngữ ác độc hơn để chửi bới người trong lòng, đành phải mắng mình một câu không có tiền đồ, khóe miệng giương lên một nụ cười tự giễu vô cùng thê lương.
Năm ngón tay buông ra, hắn nhìn thoáng qua, tay vịn bằng gỗ lê xuất hiện vài vết cào.
Nhìn tiếp lại thấy tay trái đỏ thẫm, thì ra một chiếc móng tay đã bị bật lên, đang chảy rất nhiều máu.
Bạch Tuyết Lam nhìn móng tay của mình, thầm nghĩ, thật sự không có điều gì mà ông trời không thể làm được, tạo ra con người cũng dựa theo tiêu chuẩn tuyệt đối, mỗi một bộ phận đều không thể thay đổi, chỉ cần nói đến màu máu tươi, nếu đổi sang một loại màu sắc khắc như lam hoặc trắng, tím hoặc lục, nhìn như vậy sẽ không ghê người như hiện tại.
Kỳ lạ nhất là, ông trời tạo ra mỗi người đều vô cùng đặc sắc.
Giống như mình, nếu có thể dịu dàng săn sóc như Lâm Kỳ Tuấn, trên người không dính chút khí phách sài lang hổ báo, như vậy sẽ không còn là Bạch Tuyết Lam trong mắt Hoài Phong.
Cũng như Hoài Phong, nếu chẳng quật cường, chẳng cao ngạo, chẳng phải người không biết thức thời, như vậy chẳng phải sẽ thành một Bạch Vân Phi thứ hai hay sao?
Nghĩ như vậy, cảm xúc của Bạch Tuyết Lam dần hồi phục.
Hắn cảm thấy vừa nãy mình đâu cần phải tức giận tới mức đó, bản lĩnh không đủ, sau này cần phải lịch lãm hơn mới được.
Cảm thấy mình đã đủ bình tĩnh, lúc đó mới đứng lên.
Thong thả đi lại trong phòng vài lượt, nhớ tới cuộc tranh luận lúc cơm tối với Tuyên Hoài Phong, ánh mắt hơi lơ đãng liền nhớ tới đôi môi của Tuyên Hoài Phong dán trên chiếc bát Bạch ngọc, rụt rè mà đáng yêu, chậm rãi uống hết một bát cháo.
Thoáng chốc, hắn nhận thấy phía dưới bắt đầu tỏa ra một luồng khí nóng rực.
Bạch Tuyết Lam dừng bước đi thong thả của mình lại, vẻ mặt như đang suy nghĩ cặn kẽ về chuyện gì đó.
Người hầu đi vào phòng, bày đồ ăn lên mặt bàn, múc một bát cháo hoa, sau đó mời Tuyên Hoài Phong tới ăn.
Tuyên Hoài Phong ngồi xuống, cầm bát lên tay bỗng cảm thấy hơi nóng, lại buông xuống, quay đầy nhìn Bạch Tuyết Lam, nói: “Anh đã ăn chưa?”
Bạch Tuyết Lam ngẩn ngơ, bật cười nói: “Cũng phải, quên ăn rồi.”
Lập tức xuống giường, ngồi xuống bên cạnh, kêu người hầu sắp bát đũa, cũng lấy cho hắn một bát cháo hoa.
Tuyên Hoài Phong nhìn mấy món trên bàn, tất cả đều là đồ ăn thanh đạm, nói với Bạch Tuyết Lam: “Anh cũng ăn những món thanh đạm như vậy sao? Kêu phòng bếp nấu một chút đồ ăn mặn rồi mang tới đây đi.”
Bạch Tuyết Lam hỏi lại: “Sao nào, cậu là người thích những món thanh đạm, còn tôi nhất định phải theo chủ nghĩa “ăn thịt” thấp hèn hay sao?”
Tuyên Hoài Phong không nhịn cười được: “Có ý tốt đề nghị với anh một câu, cần gì phải đưa vấn đề lên cao như vậy. Huống chi, người ăn mặn cũng đâu có thấp hèn như anh nói. Theo như nhận xét của các nhà khoa học phương tây, trong sơ đồ động vật, loài ăn thịt còn phát triển với hình thái cao hơn nhiều so với động vật ăn cỏ, hơn nữa..” Y quét mắt nhìn Bạch Tuyết Lam một chút, hơi mím môi.
Nói một lúc, cháo đã hơi lạnh, y bưng bát, lẳng lặng uống một ngụm.
Bạch Tuyết Lam nhìn môi của y nhẹ nhàng đặt lên miệng bát, đôi môi đỏ nhạt như cánh hoa được màu trắng bạch ngọc tô điểm, đẹp đến nỗi khiến người ta không kiềm chế được cảm giác rung động.
Yết hầu không khỏi cảm thấy khô khốc.
“Hơn nữa làm sao?” Bạch Tuyết Lam cười hỏi: “Cậu muốn nói động vật ăn thịt cũng hung bạo hơn so với động vật ăn cỏ? Kỳ thực, tôi cũng biết việc này đó chứ. Tính tình của tôi bẩm sinh đã ngang tàng như vậy, ăn món gì thì khẩu vị cũng nặng hơn so với người khác, vậy nên càng phải làm một kẻ ngang ngược, bạo dạn. Cậu muốn nói thì cứ nói thẳng, tôi sẽ không giận đâu.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi chỉ muốn nói là: bản năng sinh tồn của động vật ăn thịt so với động vật ăn cỏ lớn hơn rất nhiều. Việc này cũng coi như một kiểu khen ngợi, vậy mà anh cũng nghĩ tôi đang âm thầm trách móc anh sao?”
Bạch Tuyết Lam ung dung nói: “Không dám, không dám. Việc này chỉ đơn giản là thảo luận về vấn đề khoa học của phương tây mà thôi. Lúc còn đang du học ở Pháp, tôi đã từng đọc được một quan điểm khác trên tạp chí, trên đó nói là dục vọng của động vật ăn thịt cũng mạnh hơn so với động vật ăn cỏ, cậu thấy thế nào?”
Con ngươi tinh ranh mang theo một chút ý cười, có chút cảm giác thú vị nhìn về phía người ngồi đối diện.
Tuyên Hoài Phong bị hắn nhìn như vậy cũng cảm thấy không được tự nhiên, hơi khép mắt, chậm rãi uống vài ngụm cháo hoa, đặt bát xuống, nghiêm mặt đối diện với hắn, nói nghiêm túc: “Anh cảm thấy quan hệ hiện tại của chúng ta giống như thứ gì chứ?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Việc này mà còn phải hỏi sao? Tình cảm tôi dành cho cậu đương nhiên là tình yêu.”
“Đây là cách nhìn của anh, tôi không thể gật bừa được.” Tuyên Hoài Phong dừng lại một lúc, vẻ mặt bình tĩnh: “Nói sao thì nói, nếu mang tình yêu ra so sánh thì cảm xúc đó cũng không hẳn là yêu. Theo tôi thấy, đó chính là kết quả của việc đắm chìm trong dục vọng. Chỉ sợ suy nghĩ của anh chính là muốn chơi trò chơi tình yêu, thật ra những cảm giác đó chỉ là do dục vọng mang lại.”
Bạch Tuyết Lam lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, bình tĩnh nói: “Ngừng ở đây thôi, nếu cậu còn nói tiếp chắc tôi không thể ăn xong bữa cơm này mất.”
Nếu là trước kia, Tuyên Hoài Phong sẽ không bao giờ trò chuyện với Bạch Tuyết Lam về vấn đề này.
Nhưng trải qua một ngày này, tâm trạng lúc này lại vô cùng bình tĩnh. Giống như chiến đấu trên chiến trường nhiều năm vẫn không có kết quả, hai bên cũng không ngại nhượng bộ, bắt tay giảng hòa.
Tuyên Hoài Phong nói: “Được rồi, vậy mời anh giải thích tiếp.” Thẳng lưng, đổi tư thế ngồi, ra hiệu mời Bạch Tuyết Lam thoải mái nói lên quan điểm.
Bạch Tuyết Lam nói: “Theo quan điểm cá nhân của tôi, tình yêu cũng giống như việc làm ăn vậy, nếu muốn kinh doanh lâu dài thì phải tìm hiểu, thâm nhập từ những vấn đề nhỏ nhất. Không biết cậu có đồng ý với vấn đề này hay không?”
Hai câu nói này thật sự không tìm ra một chút sơ hở để chỉ trích.
Tuyên Hoài Phong thoáng suy nghĩ một chút, dựa theo quan điểm khách quan, y lập tức gật đầu.
Bạch Tuyết Lam nói tiếp: “Trước tiên, chúng ta nói đến vấn đề làm người. Nếu có một chút khả năng thành công thì phải có chí hướng, có quyết tâm để bắt đầu sự nghiệp. Ngược lại, nếu không có ý chí quyết tâm, vậy làm hòa thượng ngày nào thì phải tụng kinh gõ mõ ngày ấy, diễn một vai diễn sống – ăn – chờ chết. Nếu đổi lại phương thức so sánh, so với việc “ân ái” chẳng hạn. Bởi vì trong tim có tình cảm mãnh liệt nên tạm thời gọi nó là tình yêu cao đẹp, nhưng nếu tình yêu đó không có gì đặc sắc lắm, lúc này sẽ gọi nó là thứ tình yêu tầm thường. Chắc trong lòng cậu cũng hướng tới thứ tình yêu về mặt tinh thần, đậm chất cao thượng, có phải không?”
Tuyên Hoài Phong trầm ngâm một lát, chỉ có thể gật đầu.
“Có điều, cho dù là con người cao thượng hay con người tầm thường, chỉ cần là con người thì vẫn có bản năng cần tới cơm ăn áo mặc. Ngay cả những vĩ nhân trong lịch sử, đương nhiên bọn họ cũng phải giải quyết vấn đề ăn mặc, sau đó mới dần dần tiến lên con đường trở thành vĩ nhân của mình. Hơn nữa, cứ cho là bọn họ đã là vĩ nhân đi, tôi nghĩ bọn họ cũng không thể bỏ qua việc lo cho cuộc sống hàng ngày của mình, đúng chưa? Có một số việc, cho dù nó có tầm thường đến mấy thì cũng không thể thiếu được, hơn nữa, phải có nó thì cuộc sống mới có nền tảng để đi lên những nơi cao thượng, sang trọng và tuyệt vời hơn.”
Tuyên Hoài Phong vừa nghe tới đó, sắc mặt có chút biến đổi, khoát tay với Bạch Tuyết Lam: “Anh cũng dừng lại đi, tôi biết anh muốn nói tiếp cái gì. Tình yêu có thể so sánh với nhân sinh, tôi đồng ý với quan điểm này, nhưng đem vấn đề này ra so sánh với cơm ăn áo mặc thì cũng là một loại ngụy biện. Con người không mặc áo, không ăn cơm thì sẽ chết rét, chết đói, đây là điều kiện sinh tồn, nhưng không quay cuồng trong ổ chăn mỗi ngày thì tình yêu sẽ héo rũ sao? Nếu nói như vậy, chẳng phải những người con gái trong lầu xanh mới là những người có tư cách nói chuyện tình yêu nhất hay sao? Mà một cặp vợ chồng yêu nhau nhưng lại ở riêng, vậy thì ly hôn luôn cho xong.”
Bạch Tuyết Lam rất có phong độ, nghe y nói xong những lời này cũng không phản bác dù chỉ một chữ, thản nhiên nói: “Cậu nói dừng lại là phải, chúng ta cứ tiếp tục ngồi phản biện về vấn đề này, cuối cùng có thể đưa ra kết quả mới là lạ.”
Nhìn Tuyên Hoài Phong, khẽ nâng mi mắt, tươi cười.
Khuôn mặt anh tuấn có chút quyến rũ khó tả, nhưng dường như cũng ẩn chứa không ít nguy hiểm.
Tuyên Hoài Phong bị đôi mắt đen láy như có ma lực của hắn nhìn chằm chằm, cổ tay khẽ run lên, miếng dưa chuột vừa được gắp lên lập tức trượt khỏi đũa.
Đôi đũa của Bạch Tuyết Lam cũng vừa đưa tới gần chiếc đĩa, nhanh chóng bắt lấy, tiếng cười trầm thấp vang lên: “Món chay đắc ý nhất của bếp trưởng, đừng lãng phí.”
Vươn tay qua mặt bàn, mang theo miếng dưa chuột vừa nãy, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đỏ nhạt của Tuyên Hoài Phong, dịu dàng nói: “Há miệng.”
Gương mặt xinh đẹp của Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên trắng bệch, giây tiếp theo lại chuyển thành đỏ bừng.
Y đặt đũa xuống, lập tức đứng lên, lui về phía sau hai bước, giơ tay lau đi hương vị thanh đạm còn lưu lại trên môi, làm như miếng dưa chuột kia có tẩm loại thuốc độc không thể giải được.
Tuyên Hoài Phong lau hai ba cái mới cảm thấy động tác của mình tỏ ra rất yếu thế, tức giận buông tay xuống, đứng thẳng, cúi đầu nhìn Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam cũng đang ngẩng đầu nhìn y, hắn ngông nghênh, một chút chột dạ cũng không có.
Tuyên Hoài Phong cảm thấy ánh mắt này tựa như con sư tử đang nhìn con linh dương mà mình vừa bắt được, rất bình tĩnh, rất ung dung, chỉ bởi vì nó nhất định sẽ ăn được con mồi này, cũng vì lẽ ấy, ẩn chứa đằng sau vẻ ung dung nhàn tản kia chính là sự cao ngạo như một vị vua.
Tuyên Hoài Phong đã có kinh nghiệm vài lần, y biết, cho dù có tiếp tục chống lại ánh mắt mạnh mẽ kia thì đó cũng không phải biện pháp thông minh, sẽ tiếp tục gợi lên bản tính ngông cuồng của Bạch Tuyết Lam, sau đó, tất nhiên mình lại phải chịu khổ.
Tuyên Hoài Phong làm bộ khát nước để tránh ánh mắt khiến thân thể mình nóng rực, đi đến bên chiếc tủ gỗ, tự rót cho mình một ly nước nóng, uống mấy ngụm liền cạn sạch, dùng ngữ điệu bình thường nói: “Ăn xong cơm tối rồi, anh nghỉ ngơi đi, tôi cũng về phòng đây.”
Một lúc lâu, Bạch Tuyết Lam vẫn không nói một lời.
Tuy nhiên, hắn cũng không phản đối.
Tuyên Hoài Phong nghĩ hắn ngầm đồng ý, y đi về phía cửa. Vừa bước tới cánh cửa lại đột nhiên giật mình, nhớ tới việc tối qua mình rời đi, không biết Bạch Tuyết Lam đã nháo loạn như thế nào lại sốt cao tới vậy.
Những chuyện như thế này cần phải cẩn thận mới được.
Y đành phải dừng bước, quay đầu nhìn Bạch Tuyết Lam.
Hết lần này tới lần khác, Bạch Tuyết Lam không muốn người khác nhìn ra cảm xúc của mình, là ai cũng không được phép nhìn thấu. Vẻ mặt thản nhiên không có lấy một chút gợn sóng, giống như mặt hồ tháng ba, trải qua một cơn mưa phùn liền bị phủ lên một tầng sương dày đặc, che kín tất cả mọi thứ.
Tuyên Hoài Phong nhìn một lúc lâu cũng không biết hắn đang tức giận hay buồn bã?
Hoặc là không quan tâm?
Hay hắn chỉ đang cố trưng bộ dạng bí hiểm để thử mình?
Trong lòng không nghĩ được đáp án, Tuyên Hoài Phong cũng không biết làm như thế nào mới ổn, thở dài một hơi, mềm giọng: “Hôm nay tôi thật sự rất mệt mỏi, có chuyện gì để mai nói sau, được không?”
Lúc này Bạch Tuyết Lam mới mở miệng: “Tôi có nói không cho cậu đi sao? Cậu nói những lời miễn cưỡng như vậy để ai nghe?”
Lạnh lùng cười, khóe môi gợi lên một đường cong tựa như một vết thương bỗng nhiên bị khắc lên mặt.
Tuyên Hoài Phong nghe được giọng điệu này của hắn, suy nghĩ một lát, sau đó dậm chân.
Thật sự rời đi, không hề quay đầu lại.
Bạch Tuyết Lam thấy y đi ra ngoài, hắn vẫn ngồi bất động trên ghế.
Đợi một lát, không thấy bóng dáng Tuyên Hoài Phong quay trở lại.
Vẻ mặt cương nghị của Bạch Tuyết Lam lộ ra một chút phẫn nộ, bi thương.
Cơn tức giận này quả thực không có điểm dừng, giống như khi băng tan, nước từ đại dương chảy ngược về Trường Giang và Hoàng Hà, vượt quá giới hạn mà Trường Giang và Hoàng Hà có thể chịu đựng, bởi vậy, nước tràn sang hai bên bờ, nhấn chìm cả tất cả mọi thứ, tựa như nhật thực, tất cả đều chìm vào bóng tối.
Bóng tối lan tràn bao phủ đến đâu thì gương mặt tươi cười thường ngày lập tức trở nên dữ tợn đến đó.
Bạch Tuyết lam ngồi trên ghế, tức giận đến run người, cắn chặt hàm răng trắng bóng, nghiến ken két.
Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong.
Tuyên! Hoài! Phong!
Ba chữ này tựa như ba cây kim cắm thẳng lên mắt, lên tai, lên ngực hắn.
Cả người Bạch Tuyết Lam đều tràn ngập cảm xúc điên cuồng, sai khiến hắn rời khỏi phòng, đi tới nơi đó.
Loại cảm xúc này khiến mỗi đốt xương trên cơ thể hắn đều đau đớn.
Nhưng hắn…không dám rời khỏi chỗ ngồi của mình.
Bởi vì nếu đứng lên, nói không chừng bản thân sẽ gây ra chuyện gì đó thật tàn bạo.
Tuy hiện tại làm chuyện đó sẽ vô cùng thoải mái, nhưng hậu quả ra sao thì chính mình cũng không muốn nhìn thấy.
Một luồng khí ép chặt lồng ngực khiến hắn đau quặn người, giống như bệnh tim tái phát, loại cảm giác bị tổn thương không sao chịu nổi. Hắn chỉ có thể chịu đựng, nắm chặt tay vịn, năm đầu ngón tay đặt trên mặt ghế phát ra những âm thanh chói tai.
Hắn đấu tranh cả nửa ngày mới hé miệng thở dốc từng ngụm từng ngụm, thở gấp trong tuyệt vọng như một con cá mắc cạn.
Loại phương pháp bản năng này luôn trợ giúp hắn rất nhiều.
Không biết qua bao lâu, theo mỗi hơi thở, lồng ngực không còn gò bó, ít nhất không còn đau đến độ chết đi sống lại như trước.
Bạch Tuyết Lam tiếp tục hít sâu một hồi mới dẫn chậm rãi thả lỏng tinh thần đang co rút, vừa thả lỏng liền cảm thấy cả cơ thể đều là mồ hôi, giống như vừa trải qua một cuộc vật lộn mãnh liệt.
“Cái tên lòng dạ sắt đá kia…”
(YY: khổ thân a T^T)
Âm thầm mắng Tuyên Hoài Phong một câu, hắn thực sự không muốn dùng từ ngữ ác độc hơn để chửi bới người trong lòng, đành phải mắng mình một câu không có tiền đồ, khóe miệng giương lên một nụ cười tự giễu vô cùng thê lương.
Năm ngón tay buông ra, hắn nhìn thoáng qua, tay vịn bằng gỗ lê xuất hiện vài vết cào.
Nhìn tiếp lại thấy tay trái đỏ thẫm, thì ra một chiếc móng tay đã bị bật lên, đang chảy rất nhiều máu.
Bạch Tuyết Lam nhìn móng tay của mình, thầm nghĩ, thật sự không có điều gì mà ông trời không thể làm được, tạo ra con người cũng dựa theo tiêu chuẩn tuyệt đối, mỗi một bộ phận đều không thể thay đổi, chỉ cần nói đến màu máu tươi, nếu đổi sang một loại màu sắc khắc như lam hoặc trắng, tím hoặc lục, nhìn như vậy sẽ không ghê người như hiện tại.
Kỳ lạ nhất là, ông trời tạo ra mỗi người đều vô cùng đặc sắc.
Giống như mình, nếu có thể dịu dàng săn sóc như Lâm Kỳ Tuấn, trên người không dính chút khí phách sài lang hổ báo, như vậy sẽ không còn là Bạch Tuyết Lam trong mắt Hoài Phong.
Cũng như Hoài Phong, nếu chẳng quật cường, chẳng cao ngạo, chẳng phải người không biết thức thời, như vậy chẳng phải sẽ thành một Bạch Vân Phi thứ hai hay sao?
Nghĩ như vậy, cảm xúc của Bạch Tuyết Lam dần hồi phục.
Hắn cảm thấy vừa nãy mình đâu cần phải tức giận tới mức đó, bản lĩnh không đủ, sau này cần phải lịch lãm hơn mới được.
Cảm thấy mình đã đủ bình tĩnh, lúc đó mới đứng lên.
Thong thả đi lại trong phòng vài lượt, nhớ tới cuộc tranh luận lúc cơm tối với Tuyên Hoài Phong, ánh mắt hơi lơ đãng liền nhớ tới đôi môi của Tuyên Hoài Phong dán trên chiếc bát Bạch ngọc, rụt rè mà đáng yêu, chậm rãi uống hết một bát cháo.
Thoáng chốc, hắn nhận thấy phía dưới bắt đầu tỏa ra một luồng khí nóng rực.
Bạch Tuyết Lam dừng bước đi thong thả của mình lại, vẻ mặt như đang suy nghĩ cặn kẽ về chuyện gì đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook