[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc
-
Quyển 1 - Chương 2-2: Part 2
Toàn bộ đại sảnh bỗng nhiên yên tĩnh đến dị thường.
Niên Lượng Phú nhìn đám nam phục vụ chân tay vụng về mới đem mấy chiếc bàn mạt chược ra tới cửa, tức giận tới độ tối sầm mặt mũi.
Đối mặt với không khí trầm mặc, người thanh niên tỏa sáng tựa sao kim đang đứng trước cửa nhìn chung quanh đại sảnh một vòng, lúc này mới nở nụ cười, lên tiếng: “Đột xuất tới thăm, thật sự là quá thất lễ, nhưng chủ nhân cũng không đến mức không chịu đón khách chứ?” ngữ khí thân mật.
Hắn vừa lên tiếng, không khí sôi động bắt đầu lan tràn toàn bộ đại sảnh.
“Đúng vậy! Tiểu Niên, khách quý tới cửa, sao chủ nhân lại đứng sững một chỗ như vậy?” Liêu tổng trưởng đứng cạnh hắn lập tức cười ha hả, nói với Niên Lượng Phú: “Vị này là Bạch tổng trưởng của cục hải quan, chính là vị khách quý mà người ta muốn mời cũng không có cơ hội. Hôm nay ngài ấy lại chịu dời bước tới nhà cậu, quả thực khiến tôi cũng phải giật mình.”
Bạch Tuyết Lam nghiêng đầu, mỉm cười đáp lời cùng hắn: “Liêu tổng trưởng lại trêu chọc tôi rồi, tôi từ chối lời mời của ngài lúc nào chứ?”
Qua một lúc, Niên Lượng Phú mới hoàn hồn, lau lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng dắt Tuyên Đại Vân tới nghênh đón.
“Chậm trễ, chậm trễ rồi, bỗng nhiên hôm nay lại có khách quý tới thăm, quả thực khiến tôi thụ sủng nhược kinh, bị hù cho ngây người.” Niên Lượng Phú cố gắng tươi cười nhận lỗi với hai vị tổng trưởng, sau đó lại bắt tay chào hỏi cùng vài vị trưởng phòng.
Tuyên Đại Vân cũng nhanh chóng chạy lại chào hỏi các vị phu nhân, tiểu thư.
Mời khách vào đại sảnh, mấy người hầu gái nhanh trí đưa rượu tới, đám nam phục vụ tiếp tục đem những chiếc bàn mạt chược còn lại ra bên ngoài.
Vợ chồng Niên gia trò chuyện tự nhiên cùng hai vị tổng trưởng.
“Niên khoa trưởng thích chơi mạt chược?” Bạch Tuyết Lam hỏi.
Trái tim Niên Lượng Phú thiếu chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng, lập tức lắc đầu: “Tôi ghét nhất là chơi mạt chược, ồn ào, không ra thể thống gì. Dân số Trung Quốc nhiều như vậy, nếu mỗi người đều làm việc đúng đắn, không đem thời gian lãng phí trên mấy loại bài bạc như mạt chược thì Trung Quốc đã sớm giàu mạnh.”
Gia thế cũng thực lực của vị Bạch tổng trưởng này quả thực không thể khinh thường, là vị phật sống mà người ta phải tôn kính. Khi mới nhậm chứ ở cục hải quan, mấy bài phát biểu hắn viết, Niên Lượng Phú đều đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.
Niên Lượng Phú giảo hoạt trích dẫn một câu trong bài phát biểu của Bạch tổng trưởng, nhớ tới mấy bàn mạt chược xuất hiện trong đại sảnh của mình, hắn cố gắng tìm ra một lý do hợp lí để giải thích, khụ hai tiếng, vẻ mặt nghiêm túc chỉ về phía vợ mình: “Lại nói tiếp, thật sự là hổ thẹn, vợ tôi cũng thích chơi mạt chược, vì chuyện này mà chúng tôi khắc khẩu nhiều lần. Hôm nay vừa về tới nhà đã thấy trong đại sảnh đã bày mấy bàn mạt chược, quả thực khiến tôi tức giận đến nói không nên lời, tôi lập tức gọi đám người hầu đem mấy thứ đó ném đi toàn bộ.”
Thật ra bày mấy bàn mạt chược này đều là ý định của Niên Lượng Phú. Những ngày đầu năm như thế này, có mấy vị quan viên không tới kỹ viện, không đánh cược, không chơi mạc chược? Liêu tổng trưởng cùng mấy vị trưởng phòng, chẳng những thích chơi mạc chược, họ lại càng yêu thích bài bạc. Chính vì muốn tiệc rượu này rôm rả một chút nên Niên Lượng Phú cố ý bày mấy bàn mạc chược, không ngờ lại tự mang đá tảng đập xuống chân mình.
Tuyên Đại Vân bỗng nhiên bị oan, nhưng vì sự nghiệp của chồng cùng lợi ích của mình, đương nhiên cô sẽ không phản bác, chỉ khẽ cười đáp lời: “Tôi cũng biết không nên có, nhưng mấy người bạn cứ lôi kéo, tôi lại là chủ nhà, không đồng ý thì coi sao được. Về phương diện này thì Lượng Phú rất tốt, anh ấy chưa bao giờ đánh mạt chược.”
Bạch Tuyết Lam hiểu được chuyện này nên chỉ khẽ cười: “Niên khoa trưởng chắc đã xem qua mấy bài phát biểu của tôi đúng không?”
Chỉ một câu nói này cũng đủ khiến Niên Lượng Phú cảm thấy xấu hổ, liên tục xua tay giải thích: “Không không không….”
“Những lời đó đều do hoàn cảnh cả, chỉ là lời nói mà thôi, mọi người tưởng thật sao?” Bạch Tuyết Lam khẽ mỉm cười, nói bâng quơ: “Mạt chược là quốc túy, tôi cũng thường xuyên chơi. Nếu Niên phu nhân là cao thủ, không bằng sau này thỉnh thoảng chúng ta bớt chút thời gian cùng nhau chiến vài ván bài?”
Thấy hắn trò chuyện vui vẻ, không khí chung quanh lập tức hòa hoãn trở lại.
Tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng được, vị tổng trưởng lai lịch bất phàm này lại hòa nhã như vậy, quả là một người thức thời, biết nắm bắt tình hình. Không khí căng thẳng trong phòng lập tức thoải mái hơn trước.
“Thì ra Bạch tổng trưởng cũng có thú vui này. Tôi đã nói rồi, đều là người Trung Quốc, sao có thể không thích chơi mạt chược được? “Quốc túy”, đúng, từ này dùng rất hay, rất tuyệt vời!” Liêu tổng trưởng cười ha ha vài tiếng, cầm một quân bài, đưa mắt nhìn về phía Bạch Tuyết Lam: “Bạch tổng trưởng, tôi nghĩ, chọn ngày không bằng đúng dịp*, ván bài này không cần kéo dài, hiện tại lập tức khai chiến, ngài nghĩ sao?”
(Chọn ngày không bằng đúng dịp: cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên)
Trái tim nhỏ bé của Niên Lượng Phú cuối cùng cũng tìm được đường trở về lồng ngực, nháy mắt liền trở nên rạng rỡ, nhanh chóng kêu Niên Quý đem mấy bàn mạt chược hắn vừa sai “Ném đi” mang về toàn bộ, tự mình chỉ huy bọn họ đặt chúng ở giữa đại sảnh.
Niên Quý lại xin chỉ thị: “Lão gia, mấy bàn mạt chược kia có mang trở về hay không?”
Niên Lượng Phú còn chưa nói câu nào, Trương trưởng phòng đã lắc đầu: “Không cần, không cần! Bày mấy bàn ra sẽ rất ồn ào, quấy rầy hưng trí đánh bài của tổng trưởng.”
Tuyên Đại Vân tỏ ra khó xử: “Vậy các chẳng phải sẽ khiến trưởng phòng, phu nhân cùng các tiểu thư đây buồn bực hay sao?”
“Sao có thể buồn được?” Vài người lên tiếng: “Khó có cơ hội xem tổng trưởng đánh bài, chúng tôi phải xem cuộc chiến này thật kỹ, vừa vặn học một chút bản lĩnh.”
Cứ như vậy, đại sảnh rộng lớn chỉ đặt một bàn mạt chược, những người còn lại đều vây quanh, chờ xem cuộc chiến.
Có điều, đây là mạt chược, không phải bài brit (bài lá), chỉ có thể bốn người đánh. Trong đại sảnh, Bạch tổng trưởng cùng Liêu tổng trưởng nhất định ra trận, hai vị trí còn lại vẫn chưa có ai ngồi.
Niên Lượng Phú không dám đắc tội lãnh đạo trực tiếp, luôn miệng mời Trương trưởng phòng ngồi xuống, hắn vừa tính xem nên mời ai đã thấy Liêu tổng trưởng đưa tay vẫy Tuyên Đại Vân: “Niên phu nhân ngồi xuống đi.”
“Như vậy sao được?”
“Niên phu nhân là chủ nhà, lại là người Bạch tổng trưởng muốn đấu bài, Niên phu nhân, phu nhân không ngồi xuống chính là không nể mặt Bạch tổng trưởng.”
Bạch Tuyết Lam mỉm cười nhìn Tuyên Đại Vân.
Tuyên Đại Vân vừa mừng vừa lo, nhưng nói thế nào thì cô cũng là con gái của tổng tư lệnh, gặp qua không ít trường hợp khó khăn, tuy rằng trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng gương mặt vẫn tỏ ra rụt rè. Cô đảo mắt khắp đại sảnh một vòng, chợt phát hiện không tìm thấy bóng dáng của Tuyên Hoài Phong, không biết y thừa dịp cô không chú ý mà rời đi từ lúc nào.
Tiệc rượu lần này là do Niên Lượng Phú dùng rất nhiều tiền để tổ chức, cốt yếu là nịnh bợ cấp trên, Tuyên Đại Vân cố ý kêu Tuyên Hoài Phong tới, chính là hy vọng có thể vì y tìm một chức vụ trong cục.
Hiện tại là cơ hội ngàn năm có một để giới thiệu Tuyên Hoài Phong với các vị quan chức cao cấp, Tuyên Đại Vân nhất định không thể bỏ lỡ, cô quay đầu, thì thầm với người hầu gái đang rót rượu: “Nhanh đi tìm Hoài Phong thiếu gia, cứ nói rằng tôi có chuyện quan trọng muốn bàn với cậu ấy, kêu cậu ấy lại đây ngay lập tức.”
Nói xong, cô mỉm cười nhìn hai vị tổng trưởng, một vị trưởng phòng, gật đầu, sau đó ngồi xuống.
Tuyên Hoài Phong nhân lúc đải sảnh hỗn loạn liền lặng lẽ ra ngoài, vốn định đi thăm vú Trương rồi trở về hội quán, cũng không ngờ, khi đang cùng vú Trương trò chuyện, người hầu gái vội vã chạy tới: “Hoài Phong thiếu gia, phu nhân gọi cậu vào, nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”
“Chuyện gì?”
“Là chuyện vô cùng khẩn cấp.”
Tuyên Hoài Phong không biết tại sao lại như vậy, y không thể đem những lời chị mình nói vào tai này ra tai kia được, đành phải quay trở lại.
Tới đại sảnh, đứng ở bậc cửa quan sát một chút, thì ra lại là chơi mạt chược, y không nói tiếng nào đã quay đầu, chuẩn bị rời khỏi.
Tuyên Đại Vân ngồi bên bàn mạt chược, nhưng tâm trí lại không đặt ở đó, chỉ lo lắng chờ Tuyên Hoài Phong trở lại, không ngừng ngẩng đầu nhìn chung quanh.
Tuy rằng bàn mạt chược này bị bao vây bởi mấy lớp người, nhưng vóc dáng Tuyên Hoài Phong cao ráo, lại đang đứng trên bậc cửa, cô vừa đảo mắt qua đã nhận ra.
Thấy Tuyên Hoài Phong xoay người, biết em trai lại không nghe lời, Tuyên Đại Vân sốt ruột, nhất thời hô to: “Hoài Phong! Em đứng lại!”
Cô bỗng nhiên hét to khiến sự chú ý của mọi người đều chuyển tới Tuyên Hoài Phong.
Sắc mặt Niên Lượng Phú nhất thời đen lại, kiêng dè có khách ở đây nên nhịn xuống không hừ lạnh.
Tuyên Hoài Phong bị cô gọi lại, chỉ có thể xoay người bước vào, đi đến cạnh bàn, nhỏ giọng hỏi: “Chị à, chị tìm em có chuyện gì?”
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Tuyên Đại Vân có chút xấu hổ….cũng không thể nói gọi Tuyên Hoài Phong tới đây để làm quen với hai vị tổng trưởng, kiếm một chức vị tốt.
May mắn cô phản ứng mau lẹ, mỉm cười với từng vị tổng trưởng cùng trưởng phòng bên bàn, làm bộ thuận miệng nói một câu: “Đây là Hoài Phong, em trai của tôi, nhân lúc còn trẻ liền sang Anh quốc du học, mới trở về không lâu.”
Nói xong, cô ngẩng đầu lườm Tuyên Hoài Phong một cái, miệng nói: “Tìm em lại đây đương nhiên là có chuyện, không thấy chị đang đánh bài sao? Chị bị người ta hồ bài hai lần rồi, em lại đây giúp chị.”
Tuyên Hoài Phong khẽ cười khổ: “Em không biết chơi mạt chược.”
“Không sao, đừng lo.” Vừa vặn tới phiên Tuyên Đại Vân sờ bài, cô cầm quân mạt chược trên tay, cũng không lập tức mở ra mà đưa tới bên miệng Tuyên Hoài Phong: “Mượn phúc khí của em, giúp chị thổi một hơi.”
Mọi người mở to mắt nhìn tới, đến phiên Tuyên Hoài Phong xấu hổ, dở khóc dở cười nói: “Chuyện mê tín như thế mà chị cũng tin sao?”
“Em có thổi hay không?” Tuyên Đại Vân nửa cười nửa giận trừng mắt liếc y một cái: “Không thổi thì sau này đừng gọi chị là chị.”
Tuyên Hoài Phong bất đắc dĩ, đành phải cúi đầu thổi lên lưng bài một hơi.
Không ngờ Tuyên Đại Vân vừa mở, nhất thời cười rộ lên, nói với ba vị đại nhân vật trước mặt: “Thật có lỗi, thực sự hồ rồi.” Sau đó nhẹ nhàng đẩy bài ra.
Một bộ thuần sắc, còn thêm hai cây hoa mai.
Số tiền bọn họ đánh bài lớn hơn bình thường rất nhiều, mười đồng một thẻ bài, hạ bài lập tức chung tiền, vị chi mỗi người thua Tuyên Đại Vân một trăm hai mươi đồng.
Ba người thua bài cũng chẳng đem số tiền lẻ ấy để vào trong mắt, tươi cười đếm tiền đưa cho Tuyên Đại Vân, tiếp tục tắm bài. (nháo bài)
Vừa tắm bài, Liêu tổng trưởng vừa nói: “Niên phu nhân, lệnh đệ rất tuấn tú, lịch sự.”
“Ngài quá khen, kỳ thực người trẻ tuổi không cần dựa vào bề ngoài, chỉ cần có thực lực là tốt rồi.”
“Nói vậy hẳn tài năng cũng không nhỏ, vậy hiện tại cậu ấy công tác trong bộ phận nào?’
“Chính vì việc này mà tôi rất đau đầu. Nó học toán học, hiện tại ngành này lại không được trọng dụng cho lắm.”
Tuyên Hoài Phong nhận thấy mấy ván bài này vẫn chưa kết thúc, hắn lại muốn rút lui về phía sau, không ngờ Tuyên Đại Vân âm thầm kéo tay áo hắn, một tay sờ bài, cười cùng Liêu tổng trưởng: “Lúc em trai tôi du học ở Anh quốc, cái giáo sư đều khen nó có tài lại chăm chỉ. Đáng tiếc, khi trở về nước lại không có cơ hội trổ tài, người chịu trọng dụng nó không nhiều lắm……..”
“Thật tốt quá, vừa định mượn một chút lại không tiện mở miệng.” Bạch Tuyết Lam ngồi đối diện Tuyên Đại Vân bỗng nhiên ngắt lời cô.
Tất cả mọi người khó hiểu nhìn hắn.
Bạch Tuyết Lam chỉ vào thẻ bài dựng trước mặt hắn: “Niên phu nhân, tôi chơi bài không hay lắm, có thể mượn phúc khí của lệnh đệ, giúp tôi thổi bài, để tôi đại hồ một ván có được không? Nếu thắng tiền thì tôi làm chủ mời khách.”
Lúc này mọi người mới hiểu được ý tứ của hắn, ầm ầm cười rộ lên, hào hứng góp vui vài câu: “Đúng vậy, đúng vậy, không thể để Niên phu nhân dành hết phúc khí được.”
“Nếu không rất không công bằng, cũng nên để Bạch tổng trưởng mượn một chút.”
“Vậy Liêu tổng trưởng cùng Trương trưởng phòng thì làm sao bây giờ? Như vậy không công bằng.”
Liêu tổng trưởng là người vui tính, thích nói đùa, xua tay một cái, khí khái nói một câu: “Phúc khí tặng cho Bạch tổng trưởng, dù sao ngài ấy thắng tiền cũng phải mời chủ nhà, chúng ta chỉ cần ăn một bữa no nê là được.”
Trương trưởng phòng nói: “Sức ăn của tôi rất lớn, cho nên tình nguyện giơ hai tay ủng hộ ý kiến của Liêu tổng trưởng.”
Mọi người lại cười ha ha, vô cùng vui vẻ.
Bạch Tuyết Lam không để ý mọi người chung quanh vui cười như thế nào, từ đầu tới cuối chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt hướng lên phía trên, chăm chú nhìn gương mặt Tuyên Hoài Phong. Tuy ánh mắt kia tỏ ra ngưỡng mộ, nhưng để ý một chút sẽ thấy bên trong vẻ thoải mái nhàn hạ ấy lại che dấu áp lực vô hình khiến người ta không khỏi cảm thấy bức bách.
Đến phiên Bạch Tuyết Lam sờ bài, hắn cầm thẻ bài mình bắt được trên tay, cũng không chịu lật lên, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Tuyên Hoài Phong đang đứng phía sau Tuyên Đại Vân, bày ra bộ dạng nếu Tuyên Hoài Phong không tới thổi một hơi, hắn nhất định không chịu lật bài.
Cứ trì hoãn như vậy, toàn bộ ván bài ngừng lại, những người vây quanh xem trận chiến này đều mở to mắt chờ đợi.
Không khí dần biến đổi, trở nên trầm mặc.
Niên Lượng Phú tuyệt đối không để ván bài liên quan tới tiền đồ sau này của mình xảy ra sự cố, thấy Tuyên Hoài Phong đứng bất động như cây cột gỗ, hận không thể chạy tới đạp cậu em vợ không hiểu chuyện này hai cái, vội vàng chạy lại chụp bờ vai của hắn, cười nói: “Đến đó đi, giúp Bạch tổng trưởng thổi một hơi.” Dùng sức đẩy một cái.
Tuyên Hoài Phong bị Niên Lượng Phú đẩy mạnh liền lảo đảo một chút, sau khi đứng vững vàng, y nâng mày, chậm rãi quét chung quanh một vòng.
Gương mặt của y được di truyền từ người mẹ đã qua đời từ sớm, đôi mắt to tròn, sáng ngời, lại có thần, ánh mắt vừa chuyển động đã khiến người ta không thể không chú ý. Vừa bắt gặp ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, y đột nhiên xoay người, lập tức đi về phía cửa phòng.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng quật cường của y.
Niên Lượng Phú thầm kêu gào ‘xong đời’.
Tuyên Đại Vân có chút lo lắng cho cậu em trai vẫn luôn được cha cưng chiều hết mực, chắc chắn y chịu không nổi tình cảnh này. Cô đang muốn gọi y lại an ủi hai câu lại bị người khác giành trước.
“Hoài Phong!” Ngoài dự kiến của mọi người, người đầu tiên kêu lên chính là vị Bạch tổng trưởng quyền thế một phương.
Bạch Tuyết Lam nhìn về phía Tuyên Hoài Phong kêu lên một tiếng, thấy y chẳng những không dừng lại, còn có dấu hiệu bước nhanh hơn, hắn lập tức đứng dậy chạy theo: “Mấy năm không gặp, chỉ đùa một chút thôi, cậu giận làm gì………”
Niên Lượng Phú nhìn đám nam phục vụ chân tay vụng về mới đem mấy chiếc bàn mạt chược ra tới cửa, tức giận tới độ tối sầm mặt mũi.
Đối mặt với không khí trầm mặc, người thanh niên tỏa sáng tựa sao kim đang đứng trước cửa nhìn chung quanh đại sảnh một vòng, lúc này mới nở nụ cười, lên tiếng: “Đột xuất tới thăm, thật sự là quá thất lễ, nhưng chủ nhân cũng không đến mức không chịu đón khách chứ?” ngữ khí thân mật.
Hắn vừa lên tiếng, không khí sôi động bắt đầu lan tràn toàn bộ đại sảnh.
“Đúng vậy! Tiểu Niên, khách quý tới cửa, sao chủ nhân lại đứng sững một chỗ như vậy?” Liêu tổng trưởng đứng cạnh hắn lập tức cười ha hả, nói với Niên Lượng Phú: “Vị này là Bạch tổng trưởng của cục hải quan, chính là vị khách quý mà người ta muốn mời cũng không có cơ hội. Hôm nay ngài ấy lại chịu dời bước tới nhà cậu, quả thực khiến tôi cũng phải giật mình.”
Bạch Tuyết Lam nghiêng đầu, mỉm cười đáp lời cùng hắn: “Liêu tổng trưởng lại trêu chọc tôi rồi, tôi từ chối lời mời của ngài lúc nào chứ?”
Qua một lúc, Niên Lượng Phú mới hoàn hồn, lau lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng dắt Tuyên Đại Vân tới nghênh đón.
“Chậm trễ, chậm trễ rồi, bỗng nhiên hôm nay lại có khách quý tới thăm, quả thực khiến tôi thụ sủng nhược kinh, bị hù cho ngây người.” Niên Lượng Phú cố gắng tươi cười nhận lỗi với hai vị tổng trưởng, sau đó lại bắt tay chào hỏi cùng vài vị trưởng phòng.
Tuyên Đại Vân cũng nhanh chóng chạy lại chào hỏi các vị phu nhân, tiểu thư.
Mời khách vào đại sảnh, mấy người hầu gái nhanh trí đưa rượu tới, đám nam phục vụ tiếp tục đem những chiếc bàn mạt chược còn lại ra bên ngoài.
Vợ chồng Niên gia trò chuyện tự nhiên cùng hai vị tổng trưởng.
“Niên khoa trưởng thích chơi mạt chược?” Bạch Tuyết Lam hỏi.
Trái tim Niên Lượng Phú thiếu chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng, lập tức lắc đầu: “Tôi ghét nhất là chơi mạt chược, ồn ào, không ra thể thống gì. Dân số Trung Quốc nhiều như vậy, nếu mỗi người đều làm việc đúng đắn, không đem thời gian lãng phí trên mấy loại bài bạc như mạt chược thì Trung Quốc đã sớm giàu mạnh.”
Gia thế cũng thực lực của vị Bạch tổng trưởng này quả thực không thể khinh thường, là vị phật sống mà người ta phải tôn kính. Khi mới nhậm chứ ở cục hải quan, mấy bài phát biểu hắn viết, Niên Lượng Phú đều đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.
Niên Lượng Phú giảo hoạt trích dẫn một câu trong bài phát biểu của Bạch tổng trưởng, nhớ tới mấy bàn mạt chược xuất hiện trong đại sảnh của mình, hắn cố gắng tìm ra một lý do hợp lí để giải thích, khụ hai tiếng, vẻ mặt nghiêm túc chỉ về phía vợ mình: “Lại nói tiếp, thật sự là hổ thẹn, vợ tôi cũng thích chơi mạt chược, vì chuyện này mà chúng tôi khắc khẩu nhiều lần. Hôm nay vừa về tới nhà đã thấy trong đại sảnh đã bày mấy bàn mạt chược, quả thực khiến tôi tức giận đến nói không nên lời, tôi lập tức gọi đám người hầu đem mấy thứ đó ném đi toàn bộ.”
Thật ra bày mấy bàn mạt chược này đều là ý định của Niên Lượng Phú. Những ngày đầu năm như thế này, có mấy vị quan viên không tới kỹ viện, không đánh cược, không chơi mạc chược? Liêu tổng trưởng cùng mấy vị trưởng phòng, chẳng những thích chơi mạc chược, họ lại càng yêu thích bài bạc. Chính vì muốn tiệc rượu này rôm rả một chút nên Niên Lượng Phú cố ý bày mấy bàn mạc chược, không ngờ lại tự mang đá tảng đập xuống chân mình.
Tuyên Đại Vân bỗng nhiên bị oan, nhưng vì sự nghiệp của chồng cùng lợi ích của mình, đương nhiên cô sẽ không phản bác, chỉ khẽ cười đáp lời: “Tôi cũng biết không nên có, nhưng mấy người bạn cứ lôi kéo, tôi lại là chủ nhà, không đồng ý thì coi sao được. Về phương diện này thì Lượng Phú rất tốt, anh ấy chưa bao giờ đánh mạt chược.”
Bạch Tuyết Lam hiểu được chuyện này nên chỉ khẽ cười: “Niên khoa trưởng chắc đã xem qua mấy bài phát biểu của tôi đúng không?”
Chỉ một câu nói này cũng đủ khiến Niên Lượng Phú cảm thấy xấu hổ, liên tục xua tay giải thích: “Không không không….”
“Những lời đó đều do hoàn cảnh cả, chỉ là lời nói mà thôi, mọi người tưởng thật sao?” Bạch Tuyết Lam khẽ mỉm cười, nói bâng quơ: “Mạt chược là quốc túy, tôi cũng thường xuyên chơi. Nếu Niên phu nhân là cao thủ, không bằng sau này thỉnh thoảng chúng ta bớt chút thời gian cùng nhau chiến vài ván bài?”
Thấy hắn trò chuyện vui vẻ, không khí chung quanh lập tức hòa hoãn trở lại.
Tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng được, vị tổng trưởng lai lịch bất phàm này lại hòa nhã như vậy, quả là một người thức thời, biết nắm bắt tình hình. Không khí căng thẳng trong phòng lập tức thoải mái hơn trước.
“Thì ra Bạch tổng trưởng cũng có thú vui này. Tôi đã nói rồi, đều là người Trung Quốc, sao có thể không thích chơi mạt chược được? “Quốc túy”, đúng, từ này dùng rất hay, rất tuyệt vời!” Liêu tổng trưởng cười ha ha vài tiếng, cầm một quân bài, đưa mắt nhìn về phía Bạch Tuyết Lam: “Bạch tổng trưởng, tôi nghĩ, chọn ngày không bằng đúng dịp*, ván bài này không cần kéo dài, hiện tại lập tức khai chiến, ngài nghĩ sao?”
(Chọn ngày không bằng đúng dịp: cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên)
Trái tim nhỏ bé của Niên Lượng Phú cuối cùng cũng tìm được đường trở về lồng ngực, nháy mắt liền trở nên rạng rỡ, nhanh chóng kêu Niên Quý đem mấy bàn mạt chược hắn vừa sai “Ném đi” mang về toàn bộ, tự mình chỉ huy bọn họ đặt chúng ở giữa đại sảnh.
Niên Quý lại xin chỉ thị: “Lão gia, mấy bàn mạt chược kia có mang trở về hay không?”
Niên Lượng Phú còn chưa nói câu nào, Trương trưởng phòng đã lắc đầu: “Không cần, không cần! Bày mấy bàn ra sẽ rất ồn ào, quấy rầy hưng trí đánh bài của tổng trưởng.”
Tuyên Đại Vân tỏ ra khó xử: “Vậy các chẳng phải sẽ khiến trưởng phòng, phu nhân cùng các tiểu thư đây buồn bực hay sao?”
“Sao có thể buồn được?” Vài người lên tiếng: “Khó có cơ hội xem tổng trưởng đánh bài, chúng tôi phải xem cuộc chiến này thật kỹ, vừa vặn học một chút bản lĩnh.”
Cứ như vậy, đại sảnh rộng lớn chỉ đặt một bàn mạt chược, những người còn lại đều vây quanh, chờ xem cuộc chiến.
Có điều, đây là mạt chược, không phải bài brit (bài lá), chỉ có thể bốn người đánh. Trong đại sảnh, Bạch tổng trưởng cùng Liêu tổng trưởng nhất định ra trận, hai vị trí còn lại vẫn chưa có ai ngồi.
Niên Lượng Phú không dám đắc tội lãnh đạo trực tiếp, luôn miệng mời Trương trưởng phòng ngồi xuống, hắn vừa tính xem nên mời ai đã thấy Liêu tổng trưởng đưa tay vẫy Tuyên Đại Vân: “Niên phu nhân ngồi xuống đi.”
“Như vậy sao được?”
“Niên phu nhân là chủ nhà, lại là người Bạch tổng trưởng muốn đấu bài, Niên phu nhân, phu nhân không ngồi xuống chính là không nể mặt Bạch tổng trưởng.”
Bạch Tuyết Lam mỉm cười nhìn Tuyên Đại Vân.
Tuyên Đại Vân vừa mừng vừa lo, nhưng nói thế nào thì cô cũng là con gái của tổng tư lệnh, gặp qua không ít trường hợp khó khăn, tuy rằng trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng gương mặt vẫn tỏ ra rụt rè. Cô đảo mắt khắp đại sảnh một vòng, chợt phát hiện không tìm thấy bóng dáng của Tuyên Hoài Phong, không biết y thừa dịp cô không chú ý mà rời đi từ lúc nào.
Tiệc rượu lần này là do Niên Lượng Phú dùng rất nhiều tiền để tổ chức, cốt yếu là nịnh bợ cấp trên, Tuyên Đại Vân cố ý kêu Tuyên Hoài Phong tới, chính là hy vọng có thể vì y tìm một chức vụ trong cục.
Hiện tại là cơ hội ngàn năm có một để giới thiệu Tuyên Hoài Phong với các vị quan chức cao cấp, Tuyên Đại Vân nhất định không thể bỏ lỡ, cô quay đầu, thì thầm với người hầu gái đang rót rượu: “Nhanh đi tìm Hoài Phong thiếu gia, cứ nói rằng tôi có chuyện quan trọng muốn bàn với cậu ấy, kêu cậu ấy lại đây ngay lập tức.”
Nói xong, cô mỉm cười nhìn hai vị tổng trưởng, một vị trưởng phòng, gật đầu, sau đó ngồi xuống.
Tuyên Hoài Phong nhân lúc đải sảnh hỗn loạn liền lặng lẽ ra ngoài, vốn định đi thăm vú Trương rồi trở về hội quán, cũng không ngờ, khi đang cùng vú Trương trò chuyện, người hầu gái vội vã chạy tới: “Hoài Phong thiếu gia, phu nhân gọi cậu vào, nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”
“Chuyện gì?”
“Là chuyện vô cùng khẩn cấp.”
Tuyên Hoài Phong không biết tại sao lại như vậy, y không thể đem những lời chị mình nói vào tai này ra tai kia được, đành phải quay trở lại.
Tới đại sảnh, đứng ở bậc cửa quan sát một chút, thì ra lại là chơi mạt chược, y không nói tiếng nào đã quay đầu, chuẩn bị rời khỏi.
Tuyên Đại Vân ngồi bên bàn mạt chược, nhưng tâm trí lại không đặt ở đó, chỉ lo lắng chờ Tuyên Hoài Phong trở lại, không ngừng ngẩng đầu nhìn chung quanh.
Tuy rằng bàn mạt chược này bị bao vây bởi mấy lớp người, nhưng vóc dáng Tuyên Hoài Phong cao ráo, lại đang đứng trên bậc cửa, cô vừa đảo mắt qua đã nhận ra.
Thấy Tuyên Hoài Phong xoay người, biết em trai lại không nghe lời, Tuyên Đại Vân sốt ruột, nhất thời hô to: “Hoài Phong! Em đứng lại!”
Cô bỗng nhiên hét to khiến sự chú ý của mọi người đều chuyển tới Tuyên Hoài Phong.
Sắc mặt Niên Lượng Phú nhất thời đen lại, kiêng dè có khách ở đây nên nhịn xuống không hừ lạnh.
Tuyên Hoài Phong bị cô gọi lại, chỉ có thể xoay người bước vào, đi đến cạnh bàn, nhỏ giọng hỏi: “Chị à, chị tìm em có chuyện gì?”
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Tuyên Đại Vân có chút xấu hổ….cũng không thể nói gọi Tuyên Hoài Phong tới đây để làm quen với hai vị tổng trưởng, kiếm một chức vị tốt.
May mắn cô phản ứng mau lẹ, mỉm cười với từng vị tổng trưởng cùng trưởng phòng bên bàn, làm bộ thuận miệng nói một câu: “Đây là Hoài Phong, em trai của tôi, nhân lúc còn trẻ liền sang Anh quốc du học, mới trở về không lâu.”
Nói xong, cô ngẩng đầu lườm Tuyên Hoài Phong một cái, miệng nói: “Tìm em lại đây đương nhiên là có chuyện, không thấy chị đang đánh bài sao? Chị bị người ta hồ bài hai lần rồi, em lại đây giúp chị.”
Tuyên Hoài Phong khẽ cười khổ: “Em không biết chơi mạt chược.”
“Không sao, đừng lo.” Vừa vặn tới phiên Tuyên Đại Vân sờ bài, cô cầm quân mạt chược trên tay, cũng không lập tức mở ra mà đưa tới bên miệng Tuyên Hoài Phong: “Mượn phúc khí của em, giúp chị thổi một hơi.”
Mọi người mở to mắt nhìn tới, đến phiên Tuyên Hoài Phong xấu hổ, dở khóc dở cười nói: “Chuyện mê tín như thế mà chị cũng tin sao?”
“Em có thổi hay không?” Tuyên Đại Vân nửa cười nửa giận trừng mắt liếc y một cái: “Không thổi thì sau này đừng gọi chị là chị.”
Tuyên Hoài Phong bất đắc dĩ, đành phải cúi đầu thổi lên lưng bài một hơi.
Không ngờ Tuyên Đại Vân vừa mở, nhất thời cười rộ lên, nói với ba vị đại nhân vật trước mặt: “Thật có lỗi, thực sự hồ rồi.” Sau đó nhẹ nhàng đẩy bài ra.
Một bộ thuần sắc, còn thêm hai cây hoa mai.
Số tiền bọn họ đánh bài lớn hơn bình thường rất nhiều, mười đồng một thẻ bài, hạ bài lập tức chung tiền, vị chi mỗi người thua Tuyên Đại Vân một trăm hai mươi đồng.
Ba người thua bài cũng chẳng đem số tiền lẻ ấy để vào trong mắt, tươi cười đếm tiền đưa cho Tuyên Đại Vân, tiếp tục tắm bài. (nháo bài)
Vừa tắm bài, Liêu tổng trưởng vừa nói: “Niên phu nhân, lệnh đệ rất tuấn tú, lịch sự.”
“Ngài quá khen, kỳ thực người trẻ tuổi không cần dựa vào bề ngoài, chỉ cần có thực lực là tốt rồi.”
“Nói vậy hẳn tài năng cũng không nhỏ, vậy hiện tại cậu ấy công tác trong bộ phận nào?’
“Chính vì việc này mà tôi rất đau đầu. Nó học toán học, hiện tại ngành này lại không được trọng dụng cho lắm.”
Tuyên Hoài Phong nhận thấy mấy ván bài này vẫn chưa kết thúc, hắn lại muốn rút lui về phía sau, không ngờ Tuyên Đại Vân âm thầm kéo tay áo hắn, một tay sờ bài, cười cùng Liêu tổng trưởng: “Lúc em trai tôi du học ở Anh quốc, cái giáo sư đều khen nó có tài lại chăm chỉ. Đáng tiếc, khi trở về nước lại không có cơ hội trổ tài, người chịu trọng dụng nó không nhiều lắm……..”
“Thật tốt quá, vừa định mượn một chút lại không tiện mở miệng.” Bạch Tuyết Lam ngồi đối diện Tuyên Đại Vân bỗng nhiên ngắt lời cô.
Tất cả mọi người khó hiểu nhìn hắn.
Bạch Tuyết Lam chỉ vào thẻ bài dựng trước mặt hắn: “Niên phu nhân, tôi chơi bài không hay lắm, có thể mượn phúc khí của lệnh đệ, giúp tôi thổi bài, để tôi đại hồ một ván có được không? Nếu thắng tiền thì tôi làm chủ mời khách.”
Lúc này mọi người mới hiểu được ý tứ của hắn, ầm ầm cười rộ lên, hào hứng góp vui vài câu: “Đúng vậy, đúng vậy, không thể để Niên phu nhân dành hết phúc khí được.”
“Nếu không rất không công bằng, cũng nên để Bạch tổng trưởng mượn một chút.”
“Vậy Liêu tổng trưởng cùng Trương trưởng phòng thì làm sao bây giờ? Như vậy không công bằng.”
Liêu tổng trưởng là người vui tính, thích nói đùa, xua tay một cái, khí khái nói một câu: “Phúc khí tặng cho Bạch tổng trưởng, dù sao ngài ấy thắng tiền cũng phải mời chủ nhà, chúng ta chỉ cần ăn một bữa no nê là được.”
Trương trưởng phòng nói: “Sức ăn của tôi rất lớn, cho nên tình nguyện giơ hai tay ủng hộ ý kiến của Liêu tổng trưởng.”
Mọi người lại cười ha ha, vô cùng vui vẻ.
Bạch Tuyết Lam không để ý mọi người chung quanh vui cười như thế nào, từ đầu tới cuối chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt hướng lên phía trên, chăm chú nhìn gương mặt Tuyên Hoài Phong. Tuy ánh mắt kia tỏ ra ngưỡng mộ, nhưng để ý một chút sẽ thấy bên trong vẻ thoải mái nhàn hạ ấy lại che dấu áp lực vô hình khiến người ta không khỏi cảm thấy bức bách.
Đến phiên Bạch Tuyết Lam sờ bài, hắn cầm thẻ bài mình bắt được trên tay, cũng không chịu lật lên, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Tuyên Hoài Phong đang đứng phía sau Tuyên Đại Vân, bày ra bộ dạng nếu Tuyên Hoài Phong không tới thổi một hơi, hắn nhất định không chịu lật bài.
Cứ trì hoãn như vậy, toàn bộ ván bài ngừng lại, những người vây quanh xem trận chiến này đều mở to mắt chờ đợi.
Không khí dần biến đổi, trở nên trầm mặc.
Niên Lượng Phú tuyệt đối không để ván bài liên quan tới tiền đồ sau này của mình xảy ra sự cố, thấy Tuyên Hoài Phong đứng bất động như cây cột gỗ, hận không thể chạy tới đạp cậu em vợ không hiểu chuyện này hai cái, vội vàng chạy lại chụp bờ vai của hắn, cười nói: “Đến đó đi, giúp Bạch tổng trưởng thổi một hơi.” Dùng sức đẩy một cái.
Tuyên Hoài Phong bị Niên Lượng Phú đẩy mạnh liền lảo đảo một chút, sau khi đứng vững vàng, y nâng mày, chậm rãi quét chung quanh một vòng.
Gương mặt của y được di truyền từ người mẹ đã qua đời từ sớm, đôi mắt to tròn, sáng ngời, lại có thần, ánh mắt vừa chuyển động đã khiến người ta không thể không chú ý. Vừa bắt gặp ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, y đột nhiên xoay người, lập tức đi về phía cửa phòng.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng quật cường của y.
Niên Lượng Phú thầm kêu gào ‘xong đời’.
Tuyên Đại Vân có chút lo lắng cho cậu em trai vẫn luôn được cha cưng chiều hết mực, chắc chắn y chịu không nổi tình cảnh này. Cô đang muốn gọi y lại an ủi hai câu lại bị người khác giành trước.
“Hoài Phong!” Ngoài dự kiến của mọi người, người đầu tiên kêu lên chính là vị Bạch tổng trưởng quyền thế một phương.
Bạch Tuyết Lam nhìn về phía Tuyên Hoài Phong kêu lên một tiếng, thấy y chẳng những không dừng lại, còn có dấu hiệu bước nhanh hơn, hắn lập tức đứng dậy chạy theo: “Mấy năm không gặp, chỉ đùa một chút thôi, cậu giận làm gì………”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook