Vương Tôn Chiến Thần
C140: Lừa nhỏ hoá kỳ lân

Thời gian dài qua đi, không những công việc “góp nhặt” của Vương Tôn chậm chạp, tại hắn quen việc dễ làm, một lúc điều có thể di chuyển mười sợi xích pháp tắc lên cơ thể hắn, thoáng chốc liền qua nửa ngày, lúc này sợi xích trên người Ma Thần toàn bộ điều đã được tháo xuống, thân thể Ma Thần cũng từ không trung nhẹ nhàng rơi xuống…

Ma Thần vừa lao ra liền bay đến túm cổ áo Vương Tôn hỏi một cách kinh sợ: “Tiểu tử chết tiệt, ngươi rốt cuộc là dùng cách gì lại có thể khiến phong ấn trên người ta biến mất nhanh như thế, lại đừng nói đám Thần Vương tự tạo ra Toả Hồn Trận có đến điều là đừng nghĩ tháo gỡ, bởi đây không khác gì một mối chết, chỉ có ta chết có thể bức nó ra đơn giản như thế?”

Vương Tôn hừ nhẹ rồi đẩy Ma Thần ra: “Hừ, còn không phải là di chuyển phong ấn trên người ngươi lên người ta thần hồn thế giới”

“Di chuyển, không có khả năng…” Ma Thần bán tính bán nghi lắc đầu

Vương Tôn đắc ý nói: “Thiên địa giới này một phần bản nguyên điều hoá thành ta mắt trái mắt phải, ngay cả Thiên Đạo vận hành điều bị ta sửa chữa thành ta công pháp tu luyện, và đã là trong giới này đồ vật, dọn nhà hay di chuyển một chút pháp tắc từ nơi này sang nơi khác điều không phải trong mắt ta một ý nghĩ hay sao, lại nói ta không kích nổ nó pháp tắc, thì dù cho nó cường đại, cũng chỉ là đồ vật trong tay”

Ma Thần nghe xong liền sững sờ: “Không hủy bỏ, là dịch chuyển từ nơi này sang nơi khác, thiên địa bản nguyên giới này một phần hoá thành ngươi hai mắt, lại nói ngươi sở thích muốn cướp thiên địa đồ vật hay sao, ý nghĩ điên cuồng gì ngươi cũng nghĩ ra?”

Ma Thần lại chấn kinh: “Đúng rồi, thế chẳng phải từ nay ngươi thần hồn sẽ bị phong ấn? đây cũng quá mạo hiểm đi?”

Vương Tôn thần bí nói: “Biết nhiều không tốt”


Ma Thần khoé miệng giật giật rồi nói: “Tốt rồi, ta muốn hấp thu Ma Vật Cấm Địa năng lượng tái tạo nhục thể, sẽ có chút tiếng động, ngươi tốt nhất là trở ra thì hơn!”

Vương Tôn gật đầu: “Tốt, ta cũng không nghĩ ở lại đây cùng ngươi lão quái vật, hẹn ngày tái ngộ”

Ma Thần hừ lạnh nói: “Không có chuyện đó!”

Nhìn Vương Tôn bình an quay lại, Thanh Tuyết lo lắng nhìn hắn: “Vương ca, Ma Thần hắn sẽ không đối với ngươi bất lợi”

Vương Tôn thoáng nhìn lại Ma Thần với ánh mắt đồng cảm: “Hôm nay sẽ không, tương lai điều sẽ không”

Thanh Tuyết nghi hoặc: “Chàng tin tưởng hắn như thế sao?”

Vương Tôn vuốt tóc nàng rồi nói: “Hắn giống như ta, điều là người bị thiên địa ghét bỏ, nên chỉ cần hắn một ngày còn tại dưới thiên địa, hắn sẽ là ta đồng minh, và sau này nếu có thoát khỏi thiên địa này khống chế, thì đó không phải là tương lai rồi”

Thanh Tuyết nghe vậy liền mờ mịt: “Vương ca ngươi nói quả thực quá khó hiểu, sau này lại không phải tương lai, lẽ nào thoát khỏi thiên địa là không có thời gian”

Vương Tôn cười cười liền ôm nàng bay đi, vừa thoát ra khỏi Ma Vật Cấm Địa chính là vùng ánh sáng bao la, thật khiến người cảm xúc khó tả, Vương Tôn thầm nói bên tai nàng: “Bởi vì khi thoát khỏi thiên địa, chính là làm lại cuộc đời”

Thanh Tuyết nghe vậy liền rơi lệ mà nép vào người hắn: “Vương ca, ta sẽ cùng ngươi đối diện với quá khứ”

Vương Tôn hít mùi hương trên mái tóc nàng, lòng ấm áp vô cùng

“Thét” lúc này Hạ Linh cũng là cưỡi theo Thanh Lân bay khỏi Ma Vật Cấm Địa, nhìn cảnh hai người ôm ấp, Hạ Linh không khỏi khó chịu: “Cái này suốt ngày điều cho ăn cơm chó vậy sao, ta là Linh Hạt có được không!”

Thanh Lân gõ đầu nó: “Ngươi không biết chủ nhân và chủ mẫu đã cách xa ngàn năm, được gặp lại nhau họ quý trọng từng khoảng khắc điều là bình thường”


Hạ Linh mỏ dài lầm bầm: “Ta thấy chính là cơm chó, thật khó chịu”

Thân Lân cười khúc khích: “Lẽ nào ngươi muốn ăn chủ nhân của ta?”

Hạ Linh vô thức nói: “Đúng, ấy… Không phải, là ta muốn ăn ngài ấy, không không, ta không nói với ngươi nữa”

Thanh Lân ánh mắt dõi theo Vương Tôn với cảm xúc dị thường khác lạ, lòng chợt cảm thấy buồn đau: “Chủ nhân, trên người Thanh Lân cũng có ngươi một giọt tinh huyết, vì sao người không cảm nhận được lòng ta? Khoảng khắc ngàn năm gặp lại người chính là muốn đuổi Thanh Lân rời đi”

“Rầm rầm…” lúc này Ma Vật Cấm Địa chợt rung động kịch liệt, đất đá sơn phong xung quanh trăm dặm điều bị sạt lở vào bên trong Ma Vật Cấm Địa, một lực hấp cực đại không ngừng tuôn ra kéo mọi thứ vào trong, thiên địa điều là trở nên u tối

Vương Tôn thở dài liền mở ra không gian: “Thanh Lân, Hạ Linh, chúng ta sắp đến Vạn Giới Chiến Trường, các ngươi có muốn đi cùng sao?”

Thanh Lân và Hạ Linh lúc này đồng loạt gật đầu, lập tức bay đến

“Rống” trùng hợp thời điểm này Tiểu Long chở theo Tiểu Vũ và Tiểu Viêm bay đến

“Chủ nhân, chờ bọn ta!” Tiểu Viêm ngồi trên lưng Tiểu Long rống lên


“Chủ nhân, bọn ta tìm người tốn không ít thời gian a, ngươi hôm nay nhất định phải mang chúng ta theo cùng” Tiểu Vũ hưng phấn kêu vang

Vương Tôn sững sờ, sau đó cười to: “Ha ha… Tốt”

Lúc này Tiểu Long đã đuổi tới, đám người theo đó liền bước vào không gian rời đi

Tại hắn vừa đi, một hắc bào lão giả, Ngô Hải cưỡi lừa nhỏ trên không trung chật vật đuổi tới, thấy đám người rời đi lão uất ức kêu lên: “Chủ nhân, ta điều tìm người rất cực khổ a…”

Nói rồi lão đành cắn răng xuất ra một viên bạch ngọc đan dược nhẹt vào miệng lừa nhỏ, chỉ thấy nó thân thể to lớn một vòng lại một vòng, lập tức liền hoá thành Hoả Diễm Kỳ Lân, toàn thân thon gọn, nanh vuốt điều là dị thường sắc bén, lân giáp một mãnh bóng loáng

“Rống…” Hoả Diễm Kỳ Lân rống lên một tiếng chấn động tứ phương liền lập tức phá không gian bước vào

Chỉ tại còn nghe thấy Ngô lão tiếng cười vang dội: "Ha ha… Lừa nhỏ hoá Kỳ Lân

“Chuyện gì?” Lâm Vũ trong Hắc Long Quốc nhíu mài liền phá không bay đến Ma Vật Cấm Địa, chỉ là người không thấy, chỉ thấy một màn khiến hắn cả đời điều ám ảnh

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương