Vương Quốc Màu Xám Edit
-
C127: Yêu Đan
DeYun
Ngày hôm sau, Tần Thái tỉnh dậy liền chạy ra ngoài. Bây giờ thế gian thái bình, mật độ dân cư lại cao, muốn tìm yêu quái có nội đan không phải là chuyện đơn giản. Hơn nữa Chu Bích Hoa không có một chút tu vi nào, nên yêu cầu với nội đan tương đối khó. Tốt nhất là chưa tới một ngàn năm, nếu không bà ấy sẽ không khống chế được. Mà niên đại không được quá thấp, bằng không sẽ không có cách nào tu luyện. Tần Thái chỉ có các khách hàng là thương nhân, người có nhiều tiền hay gặp chút oan hồn quấy phá. Xác suất gặp được yêu quái rất thấp.
Tần Thái đi dạo ngoài đường một vòng, có cảm giác mông lung như ruồi không đầu. Biển người mênh mông như thế, biết đi đâu tìm đây?
Vốn dương thọ Chu Bích Hoa đã hết, cô phải trái trời hành sự, khả năng nhìn trộm Thiên Đạo đã vô dụng. Cô cứ mù mịt đi dọc bên đường, bọn Thanh Hạt Tử có gọi đến, nghe nói Tần Thái đang tìm yêu nên bọn họ cũng tản ra tìm.
Nhưng kết quả chỉ có vài khách hàng trông giống như gặp phải yêu, mà trong tình huống bình thường thì hồn phách con người rất khó gặp được. Nhiều nhất là do phong thủy hay địa khí hình thành sát khí.
Những thứ này không có tác dụng.
Dù sao cô là Tiên Tri của Nhân Gian, sau khi truyền tin tức ra thì có nhiều thế lực ra sức tìm kiếm.Mà trong thời gian ngắn thì lại càng khó hơn.
Sáng hôm sau, Tần Thái nhận được mười hai đơn yêu cầu có vẻ là do yêu quái làm loạn. Cô phái Thanh Hạt Tử đáng giá tình hình trước, sau đó nhận một yêu cầu có vẻ giống nhất.
Gia đình này sống trong một chung cư mái đỏ, chủ hộ tên là Tất Cầu Thành, năm nay 48 tuổi. Lúc Tần Thái thấy hắn đã không ngừng hút thuốc: "Đại sư, ngài nhất định phải cứu con trai tôi." Hắn đưa Tần Thái một điếu thuốc hiệu Trung Hoa, cô từ chối, Tất Cầu Thành tự châm cho mình điếu thuốc, rồi mới kể đầu đuôi câu chuyện.
"Nhà chúng tôi mới dọn đến đầu năm nay, chính là chung cư có mái đỏ 6 tầng. Tôi cũng đã mời tiên sinh xem qua, đều nói là phong thủy tốt Vượng Tài Vượng đinh. Không nghĩ tới..." dường như hắn vẫn còn sợ hãi, Tần Thái đang vội nên trực tiếp đánh gãy lời: "Vừa đi vừa nói."
Hai người đi vào ngôi nhà mái đỏ, Tất Cầu Thành đưa cô vào thang máy, tiếp tục nói: "Nhà chúng tôi ở lầu sáu, con trai tôi tên là Tiểu Triết, năm nay mười ba tuổi. Lúc vừa dọn đến đây thì thằng nhóc đứng trước cửa sổ bên hàng hiên..." Tất Cầu Thành run cầm cập, vẫn cứ nói: "Đột nhiên cười cười hỏi tôi nơi này thật là cao, nếu nhảy xuống từ đây thì có chết không nhỉ?"
Thang máy kêu đinh một tiếng, đã tới lầu sáu. Hai người đi ra, Tần Thái nhìn thoáng qua, quả nhiên thang máy này dựa vào cửa sổ hàng hiên, cô đưa đầu nhìn, tầng sáu đúng là không thể thấp.
Ánh mắt Tất Cầu Thành lộ ra sự sợ hãi kì lạ: "Đại sư, lúc đó tôi đã thấy không bình thường, đôi mắt cùng gương mặt, cả cách nói chuyện đó chắc chắn không phải là con trai tôi. Sau đó, càng đáng sợ hơn. Nó rất hờ hững với tôi và mẹ nó, nó không chịu đi học nữa. Cách nói năng rất âm dương quái khí. Hơn nữa mỗi lần nó bước qua ngạch cửa, sẽ bước lên ba nước rồi lại lùi ba bước, lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Tôi đã tìm vài tiên sinh đến xem đều không có tác dụng."
Tần Thái liếc mắt sang cửa sổ, ý bảo hắn mở cửa. Tất Cầu Thành mở ra thấy bên trong là vợ hắn Kiều Mỹ Quân, đang ngồi trên sàn nhà, cô thấy Tần Thái liền đứng dậy vội mang dép vào: "Đại sư, mời ngài vào."
Cô không khách khí, không đổi giày đi thẳng vào. Bên trong có ba phòng ngủ, 1 phòng khách và 1 phòng bếp, còn có một ban công nhỏ. Nhìn qua bố trí ấm áp tinh xảo bên trong cho thấy chủ nhà rất dụng tâm.
Tần Thái không đánh giá nhiều, cô nhìn về căn phòng đang đóng kín. Kiều Mỹ Quân cùng Tất Cầu Thành nhìn thoáng qua, không dám quấy rầy "Đại sư"
Cô đi vào phòng bếp, nắm một nắm gạo, bưng thêm một chén nước trong, tay trái nắm gạo tay phải cầm chén. Trước tiên đi một vòng trong phòng khách, vừa rải gạo vừa vung nước.
Vợ chồng Tất Cầu Thành không dám bước tới, nắm chặt cửa lớn rướn mắt nhìn, sau đó bỗng có người vọt ra. Quả nhiên là đứa bé trai mười mấy tuổi, sắc mặt nó cứng ngắc, trong ánh mắt còn có một chút quỷ dị không nói được.
Tần Thái không cản, tùy tay đặt chén xuống lẳng lặng đứng cạnh sô pha. Thằng nhóc vừa bước tới chỗ cô thì bỗng bước tới ba bước, rồi lùi ba bước, rồi bước tới ba bước, lặp lại mấy lần.
Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy thật kì lạ, trước kia con trai họ chỉ làm thế mỗi khi bước qua ngạch cửa phòng, đây là lần đầu tiên làm thế trước người lạ.
Tần Thái lại vô cùng thất vọng, không phải là yêu quái, tuy rằng nó hiểu được lễ đến thăm của quỷ thần, nhưng không phải là yêu. Chỉ là một Huyền Thuật sư có tu vi lúc còn sống. Sau khi chết hồn phách bất an, quấn lấy người sống hòng kiếm cái lợi mà thôi.
Tần Thái hơi nheo mắt đã thấy chân thân tên đang quấy phá cậu nhóc. Niệm lực trên người cô bây giờ đã hoàn toàn khác với những vật tu tiên khác, tương tự như công lực khí lực của võ lâm cao thủ. Cho nên không bất giờ khi thứ này nhìn cô liền tưởng cô là thần.
Tần Thái lấy khóa hồn đàn ra, dùng sát chú đẩy nó ra khỏi cơ thể cậu bé, sau đó nhốt lại. Hồn phách kia đang không ngừng cầu xin cái gì đó nhưng cô không nghe. Giữa phòng khách, cậu bé vốn đang đi tới đi lui bỗng run lên, sau đó ánh mắt dần dần sáng ngời, nhóc nhìn Tần Thái với ánh mắt khó hiểu, hỏi lảnh lót: "Mẹ, cô ấy là ai vậy?"
Giọng nói đó thanh thúy vang đội đúng với tầm tuổi, Kiều Mỹ Quân nhào đến ôm con, lớn tiết gọi Tiểu Triết, Tất Cầu Thành thì bình tĩnh hơn, nói lời cảm tạ chân thành với Tần Thái. Gần như thổi phồng cô là thần tiên hạ phàm, Đại La Kim Tiên chuyển thế.
Tần Thái không có tâm tư ở lại, cô xách bình khóa hồn bỏ ngoài tai lời giữ người mà đi ra khỏi chung cư mái đỏ này, tiền cũng không lấy.
Khách hàng của đơn yêu cầu tiếp theo là nữ chủ nhân của một salon ô tô, bà ta đau dầu đã 6 năm nay, mỗi lần lên cơn đau thì phải có ai đó ấn đầu bà lên giường mới có thể giảm đau. Vài lần vì đau mà phải đi cấp cứu. Lúc Tần Thái đến, cô vẫn mặc áo khoác liền thân dài có mũ, lộ ra một chút tóc ngắn bạch kim và màu da trắng đến dị thường.
Phía sau salon ô tô là nhà ăn, còn có hai bàn người đang chơi mạt chược. Nghe nói bà chủ mời một một vị lớn về chữa bệnh, có chuyện náo nhiệt thì phải hóng mới là đạo lý chứ?
Bọn họ vây quanh Tần Thái đánh giá, nhưng không có ai dám nhìn trực diện vào đôi mắt cô. Nhìn kĩ thì đồng tử Tần Thái có một vòng tròn bao quanh như nước. Người còn sống nhìn lâu sẽ dễ bị mất hồn.
Tần Thái đi lên lầu, liếc mắt nhìn bà chủ một cái, đây là bệnh cũ nhưng cứ đau như sắp chết. Bây giờ bà ấy không xuống được giường, con gái nhỏ đang giúp bà ấy ấn đầu.
Tần Thái không nói nhiều, nhìn khắp nơi trong phòng. Cuối cùng cô dừng ở mái nhà phía sau. Nhà này tựa núi, phía sau có một dốc đá. Phía trên còn có dòng suối nhỏ uốn lượn nước trong veo. Bà chủ vì ham cái lợi này nên dùng xi măng xây một hệ thống lấy nước về để rửa xe.
Có thể tiết kiệm được chút tiền nước.
Tần Thái nhìn lại, lòng lại lạnh hơn, không phải.
Chồng bà chủ đứng cạnh hỏi: "Đại sư, có phải chỗ này có vấn đề gì không?"
Tần Thái không nói, chỉ duỗi tay ra, cái hồ nước và ống bằng xi măng trong nháy mắt đã biến thành cục đá! Ông chủ bên cạnh tưởng là mình nhìn nhằm, dụi mắt liên tục. Khi hắn dụi xong thì lại thấy ống xi măng thẳng tắp thế kia đã biến thành hình bán nguyệt!!
Mà đôi tay tuy đã giấu dưới lớp áo dên vẫn trắng nõn nà, không thấy chút cáu bẩn!
Hắn mở to hai mắt nói không ra lời. Tần Thái đã đi khỏi, người xung quanh còn khe khẽ bàn luận đến khi nghe tiếng bước chân, quay đầu lại thì thấy bà chủ vốn đang đau đầu nằm nghỉ trên giường đã xuống tận đây, bước chân còn rất nhẹ nhàng. Bà chủ hỏi chồng với với vẻ mặt khó hiểu: "Anh tìm người tới xem bệnh giúp em sao?"
Lúc này ông chủ mới hoàn hồn, chạy ra ngoài tìm kiếm nhưng không còn thấy bóng dáng vị đại sư đó đâu nữa.
Tần Thái xử lý liên tiếp mười mấy đơn, nhưng không phải yêu quái gây án, hoặc chăng là có nhưng đạo hạnh quá thấp chưa tu ra nội đan. Làm yêu không dễ, càng tu được nội đan thì sẽ không bí quá hóa liều làm chuyện xấu.
Cứ vậy mà tìm thì biết nơi đâu?
Dù là Tần Thái thì cô đã quá mệt.
Sa Ưng đi cùng cô suốt một ngày, đang chuẩn bị đưa cô đến chỗ yêu cầu thứ 19, khuyên cô: "Nên nghỉ ngơi mọt chút đi, nhìn cô mệt rồi."
Tần Thái lắc đầu: "Chỉ còn hai ngày, phải tìm cho bằng được."
Sa Ưng muốn nói lại thôi, cuối cùng uyển chuyển nói: "Tần Thái, có một số việc đã là chú định, dù cưỡng cầu cũng vô dụng, không bằng..."
Tần Thái lập tức dùng sức đấm bả vai anh: "Chú định cái gì? Chỉ cần tôi tìm được nội đan thì mẹ tôi sẽ không phải chết. Chú định cái chó gì nữa?"
Sa Ưng khẽ thở dài, anh vỗ vỗ vai cô: "Được rồi, cô nghỉ ngơi đã, còn tận hai ngày, sẽ kịp."
Quả thật cô đã chịu không nổi nữa, một ngày bôn ba như vậy, huống chi còn mất máu chưa bù lại được, ăn thêm bao nhiêu vẫn chưa tiêu. Tần Thái dựa đầu vào vai Sa Ưng ngủ.
Một giấc không mộng mị.
Ngày hôm sau thêm hối hả, nhưng vẫn tốn công vô ích. Hầu như cô đã vận dụng tất cả quan hệ, Lục Thiếu Hoài đương nhiên biết đây là thời cơ tốt, hắn cũng phát động lực lượng đi tìm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook