Nghĩ đến lúc con dâu mới gả tới, ngực đầy đặn, bản thân nàng còn cảm thấy ngượng ngùng, sợ người ta chê cười nên lúc nào cũng cúi người bước đi. Sau khi mang thai, mặc dù trong nhà vô cùng khó khăn, nhưng sữa của nàng lại rất đầy đủ, cho một đứa ăn vẫn thừa rất nhiều, cho hai đứa ăn cũng đủ. Đây là đúng là việc tốt từ trên trời rơi xuống. Người nhà kia cũng không nhiều lời hỏi Khương Mật mang gì đi phủ thành cho Vệ Thành, chỉ vội vàng cao hứng.

"Vậy thì cho ăn từ lúc nào?"

Ngô thị nói: "Gấp cái gì? Ta sẽ đến đây bào trước hai ngày. ”

"Tiền nong thanh toán thế nào"

" Ngày nào cho bú thì trả ngày đó, như vậy ngươi yên tâm ta cũng yên tâm."

Sau khi đàm phán xong Ngô thị về nhà, mẹ chồng nhà kia còn tính toán gần đây cho con dâu ăn cái gì để cho nhiều sữa, nuôi tốt một chút, còn phải dựa vào nàng kiếm tiền.

“ Ta xem như đã thấy được, Ngô bà tử thực sự là yêu thương tôn tử.”

"Dù sao cũng là con của Vệ Tam Lang, nghe nói dáng vẻ rất tuấn tú xinh đẹp, nhìn là biết có tiền đồ."

"Vậy cũng quá… Đại tức phụ nhà bà ấy cũng sinh cùng một lúc với tam tức phụ, sao có thể nghĩ thông được?”

" Nghĩ không ra thì có thể làm được gì? Cuộc sống có như thế nào cũng là tự làm tự chịu, không oán giận được người khác. Mẹ chồng nhà nào mà nhịn được con dâu chống đối mình? Trần thị đối nghịch với bà ấy, sẽ không có kết quả tốt. Ngươi nhìn nương tử Vệ Tam Lang kìa kia, đó mới là người có sức nhẫn nại, dù là ở với mẹ kế không được dạy dỗ đàng hoàng, nhưng sau khi nàng vào cửa chưa từng gây chuyện, nói chuyện với ai cũng nhẹ nhàng không làm mất mặt mũi, người làm mẹ chồng ai cũng thích loại con dâu như này, người thì cần cù chăm chỉ mà lai không gây chuyện làm gia đình mất mặt, nên học tập một chút. ”

"Ta nghe nói sau khi Khương thị sinh, người nhà mẹ đẻ nàng cũng chưa từng đến xem qua."

"Mẹ kế mà, trước đối xử với người ta không tốt thì bây giờ làm gì có mặt mũi tới cửa, mà nghe nói năm nay Vệ Tam Lang lại muốn thi, nếu hắn mà trúng, Vệ gia liền phát đạt..." Mẹ chồng nhà này còn nói với con dâu, cứ tận tâm cho bên kia bú, "Hắn ăn sữa của ngươi rồi, sau này nếu có tiền đồ lớn, không chừng còn nhớ tới, nguyện ý giúp đỡ ngươi một phen. ”



Con dâu nhà kia gật đầu nói đã biết.

Nhìn thấy trong lòng nàng đã hiểu, mẹ chồng liền yên tâm, làm người phải biết nhìn xa trông rộng, ánh mắt không thể thiển cận như đại tức phụ Vệ gia, chiếm được tiện nghi trước mắt, sẽ phải chịu thiệt thòi lâu dài.

Ngô thị trở về đem tin tức tốt nói cho Khương Mật nghe, bảo nàng sắp xếp một chút " Mấy ngày trước cha con đã lên trấn tìm Van tiểu tử, nhờ hắn hỗ trợ hỏi thăm một chút xem gần đây có đoàn xe nào đi phủ thành hay không, kết quả thật sự có, còn là người quen. Vạn tiểu tử giúp đỡ hỏi thăm xem người ta có muốn mang theo một người hay không, bên kia nghe nói Tam Lang là học sinh phủ thì đồng ý bán nhân tình . Bọn họ đi vào ngày mười sáu tháng sáu, cha con cũng đã nhờ người khác đưa con đến tận cổng phủ học, cứ yên tâm đi theo. ”

Khương Mật nhớ kỹ, nàng tính toán mình còn có thể ở nhà nửa tháng, trong lòng rất luyến tiếc nhóc mập nhà mình.

Mặc dù thế nhưng không có biện pháp, lần này dù có thế nào cũng phải đi, cả nhà cũng không yên tâm về Tam Lang.

Mấy ngày nay, Khương Mật bận rộn xong là ở cùng nhi tử, nói với hắn về tình huống của cha hắn, nói cho hắn biết nương muốn ra ngoài. Cho dù Nghiên Mực nghe không hiểu, Khương Mật cũng rất nghiêm túc giải thích, Nghiên Mực mở to hai mắt nhìn chằm chằm Khương Mật, sau đó ngáp dài, hắn buồn ngủ.

Khương Mật hôn lên trán hắn một cái, oán giận nói: " Con ngược lại thì hay rồi, chỉ ăn ăn ngủ ngủ, vạn sự không lo. Nương nói chuyện cùng con, cũng không biết là có nghe thấy hay không. Nương không phải không thương nhớ Nghiên Mực nhà chúng ta, chỉ là nhất định phải đi giúp đỡ cha con, nếu không chỉ sợ cha con lại xảy ra chuyện. Cha là trụ cột của gia đình chúng ta, chàng tốt thì mọi người mới có thể tốt... Nghiên Mực con phải nhớ dáng vẻ của nương, đừng để lúc nương về trở về lại không nhận ra. ”

Sáng sớm ngày mười sáu tháng sáu, Khương Mật chải một đầu phụ nhân, cắm cây trâm gỗ, mặc xiêm y cũ ra khỏi thôn lên trấn.

Trước khi đi rất luyến tiếc, sau khi quay bước đi một bước vẫn muốn trở về ôm nhi tử thêm một lần, lại cảm thấy chỉ cần xoay người có thể hôm nay sẽ không đi được, càng nhìn sẽ càng không nỡ, Khương Mật quyết tâm, nắm chặt tay nải treo trên vai, cắn răng tiếp tục đi về phía trước, đợi đến khi đi xa, xa đến mức không thể nhìn thấy thôn, nàng mới dừng lại lau nước mắt.

Số lần Khương Mật đến trấn cũng rất ít, cho tới bây giờ nàng chưa từng đi xa, đây là lần đầu tiên.

Trong lòng vừa luyến tiếc, lại có rất nhiều sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì.

Chỉ cần nghĩ đến Tam Lang đang chờ nàng ở phủ thành, trong lòng Khương Mật lại trào dâng quyết tâm cùng quyết đoán. Nàng không thể để tướng công ở bên ngoài chịu khổ, bản thân mình ở nhà hưởng phúc, nàng phải làm được một cái gì đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương