Vượng Phu Kế Phi
-
Chương 1-3
Những ngày tiếp theo, bởi vì uất ức, tức giận và bi thương, nàng khóc ngày càng nhiều, phần lớn thời gian của nàng đều là lẳng lặng trốn ở viện của mình, ngồi yên trong phòng cả ngày.
Nàng cố gắng hết sức để cho mình không dính vào bất kỳ phân tranh nào, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ để yên cho nàng.
Đối với Lương Vương Phủ, chết hai người nha hoàn cũng không có bất kỳ sự khác biệt nào, những người tiểu thiếp kia vẫn coi nàng như con hề xiếc ảo thuật giải trí, cố ý muốn nàng đến phòng mình thỉnh an, uống trà, thậm chí có khi không cần lý do, muốn nàng mang chân cà thọt đi tới đi lui. Cho nên, sự tồn tại của nàng vẫn hết sức thu hút sự chú ý của người khác, nhưng cho dù đáy mắt nàng hoàn toàn là sự hèn nhát và tự ti, lại làm cho nàng nhìn càng thêm điềm đạm đáng yêu.
Thế nhưng, ban ngày mặc dù nàng chịu hết các loại ăn hiếp thì hàng đêm Lương Văn Khâmđều đi đến phòng nàng. Việc này làm cho nàng bị Ô Thi Viện càng thêm căm thù đến tận xương tủy, nhưng nàng ta cắn răng nhịn xuống, vì nàng ta vẫn khao khát một hài tử.
Nhưng một tháng lại một tháng trôi qua, bụng Ô Hi Ân vẫn chưa có một chút tin tức, Ô Thi Viện nổi lên tâm nghi ngờ, nàng ta phái nha hoàn coi chừng phòng bếp, cũng tìm trướng phòng nhìn sổ sách, quả thật phát hiện có vấn đề!
Ô Thi Viện tức giận đùng đùng chạy vào thư phòng, đặt biên lai và phương thuốc lấy được từ dược đường lên bàn, chất vấn trượng phu, "Đây là cái gì? Xong chuyện đó, ngươi đều để cho Hi Ân uống canh tránh thai !"
Sắc mặc Lương Văn Khâm khó coi từ trên ghế đứng dậy, tức giận vỗ bàn, "Ngươi lại dám điều tra chuyện của ta?"
- Vì sao không dám? Ngươi sở hữu cũng đã sở hữu rồi, "nếm" nàng ngươi cũng "nếm" đủ rồi. Tiếp theo ta làm chuyện gì, ngươi đều không được can thiệp nữa, nếu không, việc chúng ta cùng nhau thiết kế hãm hại nàng ta thất thân, ta cũng không ngại để cho tất cả mọi người đều biết !
- Ngươi...!!!Hắn giận đến tái mặt.
Ô Thi Viện cười chói tai nói: "Cho nên, nếu không muốn thân bại danh liệt, ngươi đừng có mà giở thủ đoạn nữa, ta thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành, ta không sợ chết, không sợ một chút nào!"
Nàng nói đều là sự thật! Lương Văn Khâm mặc dù không tình nguyện thừa nhận, nhưng trong tròng mắt nàng ta bây giờ đều là sự điên cuồng làm cho hắn kinh hãi, rốt cuộc hắn đã cưới phải kiểu nữ nhân gì đây?
Ô Thi Viện là một người điên!
Vì để cho Ô Hi Ân mau mau thụ thai, Ô Thi Viện đặc biệt tìm đại phu vì nàng bắt mạch, chuẩn bị mấy thang thuốc đông ý, mỗi ngày đều hầm canh cho nàng uống. Khi mà nguyệt sự của nàng đến, ngoại trừ canh thuốc còn cộng thêm vài cái tát, lại bị đạp thêm mấy đạp.
Ô Hi Ân hèn yếu không thể không khuất phục người đường tỷ bạo lực này, mỗi ngày đều uống một thang, thế nhưng thuốc thật sự quá đắng, uống người mấy thang liên tiếp, lại càng lúc uống càng khó khăn, nàng uống lần sau còn chậm hơn so với lần trước.
Nhưng Ô Thi Viện nào có tính nhẫn nại nhìn nàng kì kèo mè nheo, huống chi nàng ta nhất định phải nhìn thấy nàng uống vào hết mới có thể an tâm, "Uống nhanh lên!".
Đối mặt với sự thúc giục của đường tỷ, Ô Hi Ân chỉ có thể gật đầu một cái, nhưng mới uống có một hớp, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại, buồn nôn muốn ói, thang thuốc này giống như là tăng thêm vài cân hoàng liên, thật sự làm cho người ta nuốt không nổi, nhưng giờ nàng cũng không dám yêu cầu cho thêm mật ong hay nước đường.
- Ngươi không muốn uống? Ngươi không nghĩ đến việc thụ thai? Nhớ kỹ cho ta, ngươi tại sao lại có thể gả vào nơi này, ngươi cho là ngươi được cưng chiều thì có thể vô pháp vô thiên à?
Ô Thi Viện từ trên ghế dựa đứng dậy, nhấc tay hung hăng cho nàng một cái tát.
Gương mặt nàng sưng đỏ lên, đau ê ẩm, nước mắt lập tức chảy ra, nhưng nàng cũng không dám buông lỏng chén thuốc đang cầm, "Ta không có.......". Âm thanh nghẹn ngào yếu đuối của nàng trầm như tiếng muỗi kêu.
- Không có thì uống cho ta... Uống !!!
Tay Ô Hi Ân chỉ có thể run run, lần nữa nâng chén thuốc còn ấm lên, vừa khóc vừa từng miếng từng miếng nuốt vào bụng.
Trong phòng, mấy tên nha hoàn cũng lẳng lặng đứng không dám nhiều lời, nhưng trong lòng là cực kỳ thương xót cho Ngũ phu nhân.
Hơn nữa, Đại phu nhân thật sự rất đáng sợ, tâm tình không tốn một chút thì như người đàn bà chanh chua mà chửi đổng lên. Một bạt tai lại một bạt tai đánh Ngũ phu nhân cũng không tiêu được oán khí trong lòng, còn cố ý muốn họ đi chợ mua trái cây hư cho nàng ăn, thậm chí còn lấy nước ôi thiu thêm vào trong thức ăn, lại nói là nàng đặc biệt tự tay nấu, khiến Ngũ Phu nhân không ăn cũng không thể được, cuối cùng lại còn cười lạnh ----
Câu "Ngươi càng sớm mang thai, càng chịu tội ít" thật làm cho da đầu người ta tê dại! Nói thế nào cũng là đường tỷ muội, thế nhưng một chút tình cảm cũng không có.
Thế nhưng, mặc dù trong lòng các nàng cảm thấy chán ghét đại phu nhân cũng không dám nói cái gì, Tiểu Hạ và Tiểu Đóa là kết quả, phần lớn người trong phủ đều hiểu rõ.
Ngay cả mấy người thiếp mặc dù hục hặc với nhau cũng thấy rõ Đại phu nhân vô cùng ác độc và tính toán, có thể suy ra, nếu như bụng Ngũ phu nhân còn không mau hoài thai, không biết Đại phu nhân sẽ còn làm ra chuyện xấu gì!
Trong lòng Lương Văn Khâm cũng biết rõ, hắn ít nhất hai ba ngày đều cùng Ô Hi Ân giao hoan cũng là vì không muốn tiểu mỹ nhân câu hồn này lại bị thê tử tra tấn, nhưng hắn lại mâu thuẫn không hy vọng nàng thụ thai.
Nhưng bất kể như thế nào, đầu mùa hạ, Ô Hi Ân vẫn truyền ra tin tức tốt.
- Có đứa nhỏ!
Ô Thi Viện nhướng mày cười toe toét. Bao nhiêu ngày tháng nhẫn nại rốt cục cũng có kết quả, kế tiếp chính là chờ đợi đứa bé kia được sinh ra.
Nàng lập tức phân phó người làm chuẩn bị đồ ăn, đi đến phòng đường muội, cười tươi đẹp nắm nay Ô Hi Ân đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, khẩu khí dịu dàng: "Mẹ quý nhờ con, đứa nhỏ trong bụng ngươi ngày sau ta cũng muốn dựa vào, cho dù như thế nào đi nữa, ta cũng là chính thất, chuyện gì qua thì đều cho qua đi, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt."
Vừa mới nói xong, mấy người nha hoàn lập tức nối đuôi nhau đi vào, bưng lên một bàn thức ăn toàn là sơn hào hải vị.
Ô Hi Ân nuốt xuống một ngụm nước miếng, kinh hãi nhìn bàn thức ăn nóng hổi kia, lại nhìn người đường tỷ đang cười mị hoặc, chỉ có thể mở miệng nói cảm ơn.
Lương Văn Khâm nhận được tin tức cũng đi vào phòng, vừa nhìn thấy thê tử, môi mím chặt lại.
- Nhìn, muội muội có tin vui, ta lo thẳng thân thể nàng quá nhỏ nhắn, lập tức phân phó người làm chuẩn bị bàn thức ăn phong phú đấy."
Ô Thi Viện thế nhưng cười hì hì tiến ra đón, vẫn không quên biểu đạt sự quan tâm.
Hắn không hề cảm thấy cao hứng, vẻ mặt ngưng trọng lướt qua thê tử, đứng ở bên giường nhìn Ô Hi Ân.
Nàng cắn môi dưới ngập ngừng mà nói: "Phu quân mất hứng?"
Hắn ngồi xuống giường, nghĩ một đằng nói một nẻo, nặn ra nụ cười "Cao hứng."
- Cao hứng là tốt rồi, đại phu có giao phó, thân thể muội muội quá yếu, ba tháng sau mới có thể rời khỏi giường hoạt động, dĩ nhiên, nếu tình trạng không tốt thì phải lâu hơn, phu quân nếu có nhu cầu có thể tìm muội muội khác, chớ tổn thương muội muội cùng đứa nhỏ trong bụng!
Lương Văn Khâm vẻ mặt âm trầm, không biết là đang suy nghĩ gì, cũng không thèm để ý tới "ý tốt nhắc nhở" của thê tử.
Nàng cố gắng hết sức để cho mình không dính vào bất kỳ phân tranh nào, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ để yên cho nàng.
Đối với Lương Vương Phủ, chết hai người nha hoàn cũng không có bất kỳ sự khác biệt nào, những người tiểu thiếp kia vẫn coi nàng như con hề xiếc ảo thuật giải trí, cố ý muốn nàng đến phòng mình thỉnh an, uống trà, thậm chí có khi không cần lý do, muốn nàng mang chân cà thọt đi tới đi lui. Cho nên, sự tồn tại của nàng vẫn hết sức thu hút sự chú ý của người khác, nhưng cho dù đáy mắt nàng hoàn toàn là sự hèn nhát và tự ti, lại làm cho nàng nhìn càng thêm điềm đạm đáng yêu.
Thế nhưng, ban ngày mặc dù nàng chịu hết các loại ăn hiếp thì hàng đêm Lương Văn Khâmđều đi đến phòng nàng. Việc này làm cho nàng bị Ô Thi Viện càng thêm căm thù đến tận xương tủy, nhưng nàng ta cắn răng nhịn xuống, vì nàng ta vẫn khao khát một hài tử.
Nhưng một tháng lại một tháng trôi qua, bụng Ô Hi Ân vẫn chưa có một chút tin tức, Ô Thi Viện nổi lên tâm nghi ngờ, nàng ta phái nha hoàn coi chừng phòng bếp, cũng tìm trướng phòng nhìn sổ sách, quả thật phát hiện có vấn đề!
Ô Thi Viện tức giận đùng đùng chạy vào thư phòng, đặt biên lai và phương thuốc lấy được từ dược đường lên bàn, chất vấn trượng phu, "Đây là cái gì? Xong chuyện đó, ngươi đều để cho Hi Ân uống canh tránh thai !"
Sắc mặc Lương Văn Khâm khó coi từ trên ghế đứng dậy, tức giận vỗ bàn, "Ngươi lại dám điều tra chuyện của ta?"
- Vì sao không dám? Ngươi sở hữu cũng đã sở hữu rồi, "nếm" nàng ngươi cũng "nếm" đủ rồi. Tiếp theo ta làm chuyện gì, ngươi đều không được can thiệp nữa, nếu không, việc chúng ta cùng nhau thiết kế hãm hại nàng ta thất thân, ta cũng không ngại để cho tất cả mọi người đều biết !
- Ngươi...!!!Hắn giận đến tái mặt.
Ô Thi Viện cười chói tai nói: "Cho nên, nếu không muốn thân bại danh liệt, ngươi đừng có mà giở thủ đoạn nữa, ta thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành, ta không sợ chết, không sợ một chút nào!"
Nàng nói đều là sự thật! Lương Văn Khâm mặc dù không tình nguyện thừa nhận, nhưng trong tròng mắt nàng ta bây giờ đều là sự điên cuồng làm cho hắn kinh hãi, rốt cuộc hắn đã cưới phải kiểu nữ nhân gì đây?
Ô Thi Viện là một người điên!
Vì để cho Ô Hi Ân mau mau thụ thai, Ô Thi Viện đặc biệt tìm đại phu vì nàng bắt mạch, chuẩn bị mấy thang thuốc đông ý, mỗi ngày đều hầm canh cho nàng uống. Khi mà nguyệt sự của nàng đến, ngoại trừ canh thuốc còn cộng thêm vài cái tát, lại bị đạp thêm mấy đạp.
Ô Hi Ân hèn yếu không thể không khuất phục người đường tỷ bạo lực này, mỗi ngày đều uống một thang, thế nhưng thuốc thật sự quá đắng, uống người mấy thang liên tiếp, lại càng lúc uống càng khó khăn, nàng uống lần sau còn chậm hơn so với lần trước.
Nhưng Ô Thi Viện nào có tính nhẫn nại nhìn nàng kì kèo mè nheo, huống chi nàng ta nhất định phải nhìn thấy nàng uống vào hết mới có thể an tâm, "Uống nhanh lên!".
Đối mặt với sự thúc giục của đường tỷ, Ô Hi Ân chỉ có thể gật đầu một cái, nhưng mới uống có một hớp, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại, buồn nôn muốn ói, thang thuốc này giống như là tăng thêm vài cân hoàng liên, thật sự làm cho người ta nuốt không nổi, nhưng giờ nàng cũng không dám yêu cầu cho thêm mật ong hay nước đường.
- Ngươi không muốn uống? Ngươi không nghĩ đến việc thụ thai? Nhớ kỹ cho ta, ngươi tại sao lại có thể gả vào nơi này, ngươi cho là ngươi được cưng chiều thì có thể vô pháp vô thiên à?
Ô Thi Viện từ trên ghế dựa đứng dậy, nhấc tay hung hăng cho nàng một cái tát.
Gương mặt nàng sưng đỏ lên, đau ê ẩm, nước mắt lập tức chảy ra, nhưng nàng cũng không dám buông lỏng chén thuốc đang cầm, "Ta không có.......". Âm thanh nghẹn ngào yếu đuối của nàng trầm như tiếng muỗi kêu.
- Không có thì uống cho ta... Uống !!!
Tay Ô Hi Ân chỉ có thể run run, lần nữa nâng chén thuốc còn ấm lên, vừa khóc vừa từng miếng từng miếng nuốt vào bụng.
Trong phòng, mấy tên nha hoàn cũng lẳng lặng đứng không dám nhiều lời, nhưng trong lòng là cực kỳ thương xót cho Ngũ phu nhân.
Hơn nữa, Đại phu nhân thật sự rất đáng sợ, tâm tình không tốn một chút thì như người đàn bà chanh chua mà chửi đổng lên. Một bạt tai lại một bạt tai đánh Ngũ phu nhân cũng không tiêu được oán khí trong lòng, còn cố ý muốn họ đi chợ mua trái cây hư cho nàng ăn, thậm chí còn lấy nước ôi thiu thêm vào trong thức ăn, lại nói là nàng đặc biệt tự tay nấu, khiến Ngũ Phu nhân không ăn cũng không thể được, cuối cùng lại còn cười lạnh ----
Câu "Ngươi càng sớm mang thai, càng chịu tội ít" thật làm cho da đầu người ta tê dại! Nói thế nào cũng là đường tỷ muội, thế nhưng một chút tình cảm cũng không có.
Thế nhưng, mặc dù trong lòng các nàng cảm thấy chán ghét đại phu nhân cũng không dám nói cái gì, Tiểu Hạ và Tiểu Đóa là kết quả, phần lớn người trong phủ đều hiểu rõ.
Ngay cả mấy người thiếp mặc dù hục hặc với nhau cũng thấy rõ Đại phu nhân vô cùng ác độc và tính toán, có thể suy ra, nếu như bụng Ngũ phu nhân còn không mau hoài thai, không biết Đại phu nhân sẽ còn làm ra chuyện xấu gì!
Trong lòng Lương Văn Khâm cũng biết rõ, hắn ít nhất hai ba ngày đều cùng Ô Hi Ân giao hoan cũng là vì không muốn tiểu mỹ nhân câu hồn này lại bị thê tử tra tấn, nhưng hắn lại mâu thuẫn không hy vọng nàng thụ thai.
Nhưng bất kể như thế nào, đầu mùa hạ, Ô Hi Ân vẫn truyền ra tin tức tốt.
- Có đứa nhỏ!
Ô Thi Viện nhướng mày cười toe toét. Bao nhiêu ngày tháng nhẫn nại rốt cục cũng có kết quả, kế tiếp chính là chờ đợi đứa bé kia được sinh ra.
Nàng lập tức phân phó người làm chuẩn bị đồ ăn, đi đến phòng đường muội, cười tươi đẹp nắm nay Ô Hi Ân đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, khẩu khí dịu dàng: "Mẹ quý nhờ con, đứa nhỏ trong bụng ngươi ngày sau ta cũng muốn dựa vào, cho dù như thế nào đi nữa, ta cũng là chính thất, chuyện gì qua thì đều cho qua đi, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt."
Vừa mới nói xong, mấy người nha hoàn lập tức nối đuôi nhau đi vào, bưng lên một bàn thức ăn toàn là sơn hào hải vị.
Ô Hi Ân nuốt xuống một ngụm nước miếng, kinh hãi nhìn bàn thức ăn nóng hổi kia, lại nhìn người đường tỷ đang cười mị hoặc, chỉ có thể mở miệng nói cảm ơn.
Lương Văn Khâm nhận được tin tức cũng đi vào phòng, vừa nhìn thấy thê tử, môi mím chặt lại.
- Nhìn, muội muội có tin vui, ta lo thẳng thân thể nàng quá nhỏ nhắn, lập tức phân phó người làm chuẩn bị bàn thức ăn phong phú đấy."
Ô Thi Viện thế nhưng cười hì hì tiến ra đón, vẫn không quên biểu đạt sự quan tâm.
Hắn không hề cảm thấy cao hứng, vẻ mặt ngưng trọng lướt qua thê tử, đứng ở bên giường nhìn Ô Hi Ân.
Nàng cắn môi dưới ngập ngừng mà nói: "Phu quân mất hứng?"
Hắn ngồi xuống giường, nghĩ một đằng nói một nẻo, nặn ra nụ cười "Cao hứng."
- Cao hứng là tốt rồi, đại phu có giao phó, thân thể muội muội quá yếu, ba tháng sau mới có thể rời khỏi giường hoạt động, dĩ nhiên, nếu tình trạng không tốt thì phải lâu hơn, phu quân nếu có nhu cầu có thể tìm muội muội khác, chớ tổn thương muội muội cùng đứa nhỏ trong bụng!
Lương Văn Khâm vẻ mặt âm trầm, không biết là đang suy nghĩ gì, cũng không thèm để ý tới "ý tốt nhắc nhở" của thê tử.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook