Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương
-
Chương 88: Hai đời tình duyên
Ngạo Tình mắt trong veo sáng lên, vậy mà rơi lệ, chậm rãi mới nói: "Tiêu Nhiên cũng sẽ không nói gạt Yên Nhi, Yên Nhi tin tưởng ngươi."
Phong Dạ Hàn trong lòng vui mừng, hô: "Yên Nhi, vậy ngươi mau trở lại. Ngươi như vậy ta sẽ lo lắng."
"Ừ." Ngạo Tình thanh nhã cười một tiếng, như xuân hoa nở rộ, điểm nhẹ vào nhánh cây, giống như phi đểu tự nhiên bay lại.
Mọi người rung động, kinh ngạc đi qua rung động, lần nữa rung động sau kinh ngạc. Kinh ngạc chính là dung nhan bản lĩnh tuyệt mỹ như Tiên Ban, chấn chính là thế gian này cơ hồ không ai có kinh không như thế.
Giống như yến non bay về rừng, trực tiếp nhào vào lòng Phong Dạ Hàn . Phong Dạ Hàn tâm mới hạ xuống, thoải mái giống như sống sót sau tai nạn , ôm Ngạo Tình thật chặt, khó nén kích động.
"Thật xin lỗi. Nhưng bây giờ ta chỉ là thích ngươi, chỉ là thích. . . . . . Có thể không?" Ngạo Tình cơ hồ là dùng hết sức lực ôm chặt người trong lòng, mất mà được lại vui mừng, tràn ngập trong trái tim nàng. Lam Cô Tử nhanh chóng điểm huyệt ngủ của nàng, để Phong Dạ Hàn ôm nàng trở về.
Giờ phút này, trái tim tất cả mọi người mới trở lại nguyên điểm.
Nhìn Ngạo nhi ngủ thật say , tròng mắt Phong Dạ Hàn lạnh lùng chất vấn Lam Cô Tử, hi vọng hắn có thể kể nhiều hơn về quá khứ của Ngạo nhi.
Lam Cô Tử thương tiếc liếc nhìn Ngạo Tình nằm cách đó không xa, bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi nói .
Thì ra là Ngạo Tình lần đầu tiên phát bệnh lúc ở chín tuổi, Lam Cô Tử mới đầu cho là nàng thích ngủ nên cũng không thèm để ý. Nhưng là sau khi ngủ say một ngày, nàng cư nhiên quên mình là người nào, không có sự ngây thơ như những đứa trẻ cùng trang lứa, toàn thân tản ra lạnh lùng, từ chối người ngoài ngàn dậm. Sau là do Thiên Sơn Lão Ngoan Đồng len lén dùng nhiếp hồn pháp mới hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện. Nàng nói mình giống như nhớ lại chuyện của kiếp trước, cảm giác vô tận bi thương cùng tuyệt vọng. Kiếp trước nàng yêu một nam tử tên là Âu Trạch Xuyên, vì hắn, nàng sâu sắc tổn thương người nam tử yêu nàng-Tiêu Nhiên. Cuối cùng, Âu Trạch Xuyên tự tay giết nàng, Tiêu Nhiên kiên quyết chết vì tình. Nhìn cô gái mình yêu trong lòng dần dần mất đi nhiệt độ, Âu Trạch Xuyên mới thấy giang sơn đối với hắn không có chút ý nghĩa nào, hối hận không thôi, nhất là câu nói của người mình yêu kia"Nếu có kiếp sau, gặp nhau như người lạ" , đâm thật sâu vào tim hắn, cuối cùng Âu Trạch Xuyên cực kỳ bi ai tâm chết, tim gan câu liệt mà chết.
Mỗi lần ngủ say, chuyện cũ trước kia sẽ quấn quanh không ngừng, cho đến sinh nhật ngày đó đến, Ngạo Tình mới có thể khôi phục bình thường, sau khi tỉnh lại đối với cảnh trong mộng không một chút ấn tượng. Dần dần, cơn ác mộng ngủ say hình thành trong lòng Ngạo Tình một loại tâm ma.
Sau này, Lam Cô Tử tìm một cao tăng đắc đạo xem tướng cho Ngạo Tình, đều là không có kết quả. Cũng tìm chút năng nhân dị sĩ loại trừ tâm ma trong lòng Ngạo Tình, không bệnh mà mất.
"Tiểu thư thật đáng thương!" Băng Tâm khóc nức nở , chợt đôi mắt lóe sáng: "Chẳng lẽ tiểu thư nghĩ ra nhiều như đồ chơi giày vò như vậy, là Thượng Nhất Thế hay sao?"
Có thể nói một câu thức tỉnh người trong mộng, lòng của Phong Dạ Hàn chợt đau, thì ra kiếp trước của nàng bi thảm như vậy, đột nhiên, nhớ lại lời nói lão nhân gia kia, cuộc đời này Ngạo nhi vì trả nợ tình mà đến, mà kiếp trước Ngạo nhi thẹn với Tiêu Nhiên, hiện tại lại ngộ nhận mình là Tiêu Nhiên, như vậy. . . . . .
Lam Cô Tử cũng thẳng thắn: "Còn không hết, võ công của nàng tất cả đều là tự mình lĩnh ngộ ra, trời sanh võ học kỳ tài, người khác có thể cần tốn trên mấy chục năm tu luyện công lực, nàng chỉ cần mấy tháng liền có thể thông hiểu đạo lí, thậm chí thời gian còn ngắn hơn . Võ công không ngừng thành tựu, ngay cả thủ đoạn buôn bán, chế luyện vũ khí ám khí, cũng là không cần thầy dạy cũng biết, có người tự xưng là sư phụ thiên tài, nhưng cũng phải lau mắt mà nhìn nàng. Nhưng mà, lòng của nàng vẫn không cách nào quên được, nàng nói nàng sẽ tự nhiên mà nhớ lại rất nhiều kỹ năng, duy chỉ có quên tình, quên có yêu người nào, tổn thương người nào?"
Lúc này, truyền đến một hồi âm thanh không phối hợp.
"Hàn, Hàn, ngươi đang ở đâu? Ta sợ. . . . . . Sợ. . . . . ." Ngạo Tình lại lâm vào mộng yểm ở bên trong, tay nhỏ bé thảm lôi bông vải, không ngừng mê sảng.
Phong Dạ Hàn chạy tới, trực tiếp ôm lấy Ngạo Tình, ôm thật chặc vào trong ngực, trán kề trán: "Ta ở đây, ta ở đây, đừng sợ."
Nghe được âm thanh quen thuộc,ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lo sợ biến mất, Ngạo Tình rốt cuộc thư thái cười một tiếng, tay nhỏ bé ôm chặt hông to lớn của hắn, lần nữa lọt vào ngủ mê man, thỉnh thoảng cười đến ấm áp, có thể thấy nằm mơ thấy chuyện tốt đẹp.
"Mỗi lần quá khứ phát tác tâm tình của nàng cũng không có kích động như vậy, xem ra hai ngươi thật có kiếp trước cùng Ngạo nhi rối rắm. Vô luận như thế nào, ta đều hi vọng hai ngươi có thể phối hợp được, theo nàng vượt qua cửa ải khó khăn này." Lam Cô Tử ý vị sâu xa liếc nhìn Sở Mộc Hi và Phong Dạ Hàn, dẫn Băng Tâm Băng Lam ra khỏi lều, Phong Hề Ngạn cũng trầm mặt đi ra ngoài.
Hai người đàn ông này nhìn nhau một hội, đều là trầm mặc không nói , lẳng lặng nhìn cô gái đang ngủ mê .
Bất chợt, Ngạo Tình ừm một tiếng, hàng mi khẽ động, chậm rãi mở ra đôi mắt trong veo, cặp mắt kia, ánh sáng lung linh, sáng như sao, trong suốt tinh khiết giống như đứa bé sơ sinh .
"Tỉnh!" Phong Dạ Hàn cực kỳ vui mừng nhỏ giọng nói, thật sự gọi không ra hai chữ "Yên Nhi", trực tiếp tiết kiệm đi.
Tâm tình Sở Mộc Hi thật là phức tạp, vừa vui lại sợ, vui sướng chính là nàng rốt cuộc tỉnh, lại lo lắng nàng sẽ bài xích mình, đứng ở đàng xa không dám động đậy.
Ngạo Tình vừa mở mắt, liền thấy một nam tử tuấn mỹ đang âu lo , ánh mắt của hắn, dịu dàng mà thâm tình, vui mừng rồi lại ưu thương.
Hắn là ai? Cảm giác rất quen thuộc, trước đây thật lâu liền biết, làm thế nào cũng nhớ không nổi . Mà nàng là ai? Nàng cũng không biết.
Hết sức tìm kiếm trong đầu, chỉ cảm thấy có thật nhiều chuyện quấn quanh không ngừng, một mảnh mơ hồ.
Hai người chợt cảm thấy có cái gì không đúng, ánh mắt của nàng, trong suốt lại mang theo vô tận mờ mịt. Sở Mộc Hi lập tức nhấc chân đi ra ngoài, muốn tìm Lam Cô Tử.
"Ngươi là ai?" Ngạo Tình nhìn thẳng hai nam tử tuấn mĩ, thấy trong mắt bọn họ là tình yêu nồng đậm, vừa có vẻ u sầu thật sâu, ý thức được, bọn họ cũng rất hồi hộp nhìn mình.
Hai người đều là chấn động, nàng. . . . . . Không biết hai người bọn họ là ai ?
"Ngươi. . . . . . Không biết ta?" Mắt phượng Phong Dạ Hàn bỗng nhiên đau xót, chỉ nhìn thẳng tắp khuôn mặt nghi ngờ, nhìn ánh mắt mờ mịt luống cuống của Ngạo nhi .
Trong tiềm thức cảm thấy hai người sẽ không làm thương tổn mình, Ngạo Tình mới chậm rãi lắc đầu. Lòng của Phong Dạ Hàn lập tức như từ thiên đường rơi xuống 18 tầng địa ngục.
"Vậy ngươi cũng không nhớ ta?" Trong ngực Sở Mộc Hi ôm một tia hi vọng, cẩn thận hỏi.
Ngạo Tình dời mắt, suy nghĩ hồi lâu, đôi mày thanh tú nhíu chặt, lắc đầu. Sở Mộc Hi trong bụng trầm xuống, đang muốn đi ra ngoài.
"Nhưng. . . . . . Gặp lại ngươi, lòng của ta liền đau." Nói xong, nước mắt nàng liề rơi xuống, rơi vào bông vải trên nệm. Sở Mộc Hi cấp tốc đi qua, đoạt lấy Ngạo Tình trong lòng Phong Dạ Hàn, âm thanh nhất thời nghẹn ngào: "Thật xin lỗi, nếu như kiếp trước ta thật sự phạm lỗi vào không thể tha thứ, như vậy hãy để cho ta kiếp này hảo hảo bồi thường ngươi, có được hay không?"
Phong Dạ Hàn nhìn khoảng không trong lòng bàn tay mình, tâm giống như bị thắt lại, Ngạo nhi tại sao có thể quên mình? Tại sao có thể?
Ngạo Tình khe khẽ đẩy Sở Mộc Hi ra, giật giật môi nhưng lại không biết nói gì. Ngược lại nhìn về phía Phong Dạ Hàn, chỉ thấy mắt phượng của hắn đau đớn tràn ngập đáy mắt, ánh mắt hốt hoảng luống cuống, vẫn như cũ dừng lại ở khuôn mặt của nàng, lưu luyến thật lâu.
Tâm chợt vừa kéo đau, cảm giác này đau, bén nhọn mà mãnh liệt, thiếu chút nữa cướp lấy hô hấp của nàng . Hắn, là ai? Vì sao nhìn đến hắn, lòng của nàng càng đau hơn.
Phong Dạ Hàn trong lòng vui mừng, hô: "Yên Nhi, vậy ngươi mau trở lại. Ngươi như vậy ta sẽ lo lắng."
"Ừ." Ngạo Tình thanh nhã cười một tiếng, như xuân hoa nở rộ, điểm nhẹ vào nhánh cây, giống như phi đểu tự nhiên bay lại.
Mọi người rung động, kinh ngạc đi qua rung động, lần nữa rung động sau kinh ngạc. Kinh ngạc chính là dung nhan bản lĩnh tuyệt mỹ như Tiên Ban, chấn chính là thế gian này cơ hồ không ai có kinh không như thế.
Giống như yến non bay về rừng, trực tiếp nhào vào lòng Phong Dạ Hàn . Phong Dạ Hàn tâm mới hạ xuống, thoải mái giống như sống sót sau tai nạn , ôm Ngạo Tình thật chặt, khó nén kích động.
"Thật xin lỗi. Nhưng bây giờ ta chỉ là thích ngươi, chỉ là thích. . . . . . Có thể không?" Ngạo Tình cơ hồ là dùng hết sức lực ôm chặt người trong lòng, mất mà được lại vui mừng, tràn ngập trong trái tim nàng. Lam Cô Tử nhanh chóng điểm huyệt ngủ của nàng, để Phong Dạ Hàn ôm nàng trở về.
Giờ phút này, trái tim tất cả mọi người mới trở lại nguyên điểm.
Nhìn Ngạo nhi ngủ thật say , tròng mắt Phong Dạ Hàn lạnh lùng chất vấn Lam Cô Tử, hi vọng hắn có thể kể nhiều hơn về quá khứ của Ngạo nhi.
Lam Cô Tử thương tiếc liếc nhìn Ngạo Tình nằm cách đó không xa, bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi nói .
Thì ra là Ngạo Tình lần đầu tiên phát bệnh lúc ở chín tuổi, Lam Cô Tử mới đầu cho là nàng thích ngủ nên cũng không thèm để ý. Nhưng là sau khi ngủ say một ngày, nàng cư nhiên quên mình là người nào, không có sự ngây thơ như những đứa trẻ cùng trang lứa, toàn thân tản ra lạnh lùng, từ chối người ngoài ngàn dậm. Sau là do Thiên Sơn Lão Ngoan Đồng len lén dùng nhiếp hồn pháp mới hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện. Nàng nói mình giống như nhớ lại chuyện của kiếp trước, cảm giác vô tận bi thương cùng tuyệt vọng. Kiếp trước nàng yêu một nam tử tên là Âu Trạch Xuyên, vì hắn, nàng sâu sắc tổn thương người nam tử yêu nàng-Tiêu Nhiên. Cuối cùng, Âu Trạch Xuyên tự tay giết nàng, Tiêu Nhiên kiên quyết chết vì tình. Nhìn cô gái mình yêu trong lòng dần dần mất đi nhiệt độ, Âu Trạch Xuyên mới thấy giang sơn đối với hắn không có chút ý nghĩa nào, hối hận không thôi, nhất là câu nói của người mình yêu kia"Nếu có kiếp sau, gặp nhau như người lạ" , đâm thật sâu vào tim hắn, cuối cùng Âu Trạch Xuyên cực kỳ bi ai tâm chết, tim gan câu liệt mà chết.
Mỗi lần ngủ say, chuyện cũ trước kia sẽ quấn quanh không ngừng, cho đến sinh nhật ngày đó đến, Ngạo Tình mới có thể khôi phục bình thường, sau khi tỉnh lại đối với cảnh trong mộng không một chút ấn tượng. Dần dần, cơn ác mộng ngủ say hình thành trong lòng Ngạo Tình một loại tâm ma.
Sau này, Lam Cô Tử tìm một cao tăng đắc đạo xem tướng cho Ngạo Tình, đều là không có kết quả. Cũng tìm chút năng nhân dị sĩ loại trừ tâm ma trong lòng Ngạo Tình, không bệnh mà mất.
"Tiểu thư thật đáng thương!" Băng Tâm khóc nức nở , chợt đôi mắt lóe sáng: "Chẳng lẽ tiểu thư nghĩ ra nhiều như đồ chơi giày vò như vậy, là Thượng Nhất Thế hay sao?"
Có thể nói một câu thức tỉnh người trong mộng, lòng của Phong Dạ Hàn chợt đau, thì ra kiếp trước của nàng bi thảm như vậy, đột nhiên, nhớ lại lời nói lão nhân gia kia, cuộc đời này Ngạo nhi vì trả nợ tình mà đến, mà kiếp trước Ngạo nhi thẹn với Tiêu Nhiên, hiện tại lại ngộ nhận mình là Tiêu Nhiên, như vậy. . . . . .
Lam Cô Tử cũng thẳng thắn: "Còn không hết, võ công của nàng tất cả đều là tự mình lĩnh ngộ ra, trời sanh võ học kỳ tài, người khác có thể cần tốn trên mấy chục năm tu luyện công lực, nàng chỉ cần mấy tháng liền có thể thông hiểu đạo lí, thậm chí thời gian còn ngắn hơn . Võ công không ngừng thành tựu, ngay cả thủ đoạn buôn bán, chế luyện vũ khí ám khí, cũng là không cần thầy dạy cũng biết, có người tự xưng là sư phụ thiên tài, nhưng cũng phải lau mắt mà nhìn nàng. Nhưng mà, lòng của nàng vẫn không cách nào quên được, nàng nói nàng sẽ tự nhiên mà nhớ lại rất nhiều kỹ năng, duy chỉ có quên tình, quên có yêu người nào, tổn thương người nào?"
Lúc này, truyền đến một hồi âm thanh không phối hợp.
"Hàn, Hàn, ngươi đang ở đâu? Ta sợ. . . . . . Sợ. . . . . ." Ngạo Tình lại lâm vào mộng yểm ở bên trong, tay nhỏ bé thảm lôi bông vải, không ngừng mê sảng.
Phong Dạ Hàn chạy tới, trực tiếp ôm lấy Ngạo Tình, ôm thật chặc vào trong ngực, trán kề trán: "Ta ở đây, ta ở đây, đừng sợ."
Nghe được âm thanh quen thuộc,ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lo sợ biến mất, Ngạo Tình rốt cuộc thư thái cười một tiếng, tay nhỏ bé ôm chặt hông to lớn của hắn, lần nữa lọt vào ngủ mê man, thỉnh thoảng cười đến ấm áp, có thể thấy nằm mơ thấy chuyện tốt đẹp.
"Mỗi lần quá khứ phát tác tâm tình của nàng cũng không có kích động như vậy, xem ra hai ngươi thật có kiếp trước cùng Ngạo nhi rối rắm. Vô luận như thế nào, ta đều hi vọng hai ngươi có thể phối hợp được, theo nàng vượt qua cửa ải khó khăn này." Lam Cô Tử ý vị sâu xa liếc nhìn Sở Mộc Hi và Phong Dạ Hàn, dẫn Băng Tâm Băng Lam ra khỏi lều, Phong Hề Ngạn cũng trầm mặt đi ra ngoài.
Hai người đàn ông này nhìn nhau một hội, đều là trầm mặc không nói , lẳng lặng nhìn cô gái đang ngủ mê .
Bất chợt, Ngạo Tình ừm một tiếng, hàng mi khẽ động, chậm rãi mở ra đôi mắt trong veo, cặp mắt kia, ánh sáng lung linh, sáng như sao, trong suốt tinh khiết giống như đứa bé sơ sinh .
"Tỉnh!" Phong Dạ Hàn cực kỳ vui mừng nhỏ giọng nói, thật sự gọi không ra hai chữ "Yên Nhi", trực tiếp tiết kiệm đi.
Tâm tình Sở Mộc Hi thật là phức tạp, vừa vui lại sợ, vui sướng chính là nàng rốt cuộc tỉnh, lại lo lắng nàng sẽ bài xích mình, đứng ở đàng xa không dám động đậy.
Ngạo Tình vừa mở mắt, liền thấy một nam tử tuấn mỹ đang âu lo , ánh mắt của hắn, dịu dàng mà thâm tình, vui mừng rồi lại ưu thương.
Hắn là ai? Cảm giác rất quen thuộc, trước đây thật lâu liền biết, làm thế nào cũng nhớ không nổi . Mà nàng là ai? Nàng cũng không biết.
Hết sức tìm kiếm trong đầu, chỉ cảm thấy có thật nhiều chuyện quấn quanh không ngừng, một mảnh mơ hồ.
Hai người chợt cảm thấy có cái gì không đúng, ánh mắt của nàng, trong suốt lại mang theo vô tận mờ mịt. Sở Mộc Hi lập tức nhấc chân đi ra ngoài, muốn tìm Lam Cô Tử.
"Ngươi là ai?" Ngạo Tình nhìn thẳng hai nam tử tuấn mĩ, thấy trong mắt bọn họ là tình yêu nồng đậm, vừa có vẻ u sầu thật sâu, ý thức được, bọn họ cũng rất hồi hộp nhìn mình.
Hai người đều là chấn động, nàng. . . . . . Không biết hai người bọn họ là ai ?
"Ngươi. . . . . . Không biết ta?" Mắt phượng Phong Dạ Hàn bỗng nhiên đau xót, chỉ nhìn thẳng tắp khuôn mặt nghi ngờ, nhìn ánh mắt mờ mịt luống cuống của Ngạo nhi .
Trong tiềm thức cảm thấy hai người sẽ không làm thương tổn mình, Ngạo Tình mới chậm rãi lắc đầu. Lòng của Phong Dạ Hàn lập tức như từ thiên đường rơi xuống 18 tầng địa ngục.
"Vậy ngươi cũng không nhớ ta?" Trong ngực Sở Mộc Hi ôm một tia hi vọng, cẩn thận hỏi.
Ngạo Tình dời mắt, suy nghĩ hồi lâu, đôi mày thanh tú nhíu chặt, lắc đầu. Sở Mộc Hi trong bụng trầm xuống, đang muốn đi ra ngoài.
"Nhưng. . . . . . Gặp lại ngươi, lòng của ta liền đau." Nói xong, nước mắt nàng liề rơi xuống, rơi vào bông vải trên nệm. Sở Mộc Hi cấp tốc đi qua, đoạt lấy Ngạo Tình trong lòng Phong Dạ Hàn, âm thanh nhất thời nghẹn ngào: "Thật xin lỗi, nếu như kiếp trước ta thật sự phạm lỗi vào không thể tha thứ, như vậy hãy để cho ta kiếp này hảo hảo bồi thường ngươi, có được hay không?"
Phong Dạ Hàn nhìn khoảng không trong lòng bàn tay mình, tâm giống như bị thắt lại, Ngạo nhi tại sao có thể quên mình? Tại sao có thể?
Ngạo Tình khe khẽ đẩy Sở Mộc Hi ra, giật giật môi nhưng lại không biết nói gì. Ngược lại nhìn về phía Phong Dạ Hàn, chỉ thấy mắt phượng của hắn đau đớn tràn ngập đáy mắt, ánh mắt hốt hoảng luống cuống, vẫn như cũ dừng lại ở khuôn mặt của nàng, lưu luyến thật lâu.
Tâm chợt vừa kéo đau, cảm giác này đau, bén nhọn mà mãnh liệt, thiếu chút nữa cướp lấy hô hấp của nàng . Hắn, là ai? Vì sao nhìn đến hắn, lòng của nàng càng đau hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook