Vương Phi Trở Về
-
Chương 30: Sự dung túng cuối cùng
Mặt trời ngả về Tây, màn đêm lại giáng xuống, trong Định vương phủ tử khí nặng nề, không có tang lễ hoành tráng, Nam vương binh phản, bốn đội Việt quân ly khai, người trong triều ai nấy tự lo cho bản thân, biết khúc mắc năm xưa của Nam vương và Định vương, lúc này nào còn ai dám tới lui.
Ban ngày người phúng điếu đã rất ít, đêm đến Linh đường do nha hoàn thị vệ canh giữ, vô cùng lạnh lẽo.
Trăng non mông lung chiếu xuống Hậu viên, trên ngọn cây sương lạnh nhỏ giọt, Tiêu Tề một mình ngồi bên bàn đá uống rượu, không có người hầu hạ, trước mặt đặt mấy bình ngọc, còn có mấy vò rượu.
Định vương Vân Trạch Tiêu Tề tuổi trẻ đắc chí, nổi danh Kinh thành, hành sự trầm ổn, chưa từng có lúc mất khống chế.
Nhạn Sơ dựa trên lan can cách đó không xa nhìn hắn, dám trở về vì nàng vốn không để tâm đến tính mạng, mục đích đã đạt được, chuyện nên làm đã xong rồi.
Tiêu Tề bỗng nói: “Còn nhớ lần đầu gặp gỡ không, nàng đi Hành lĩnh thưởng phong, ta đã cứu nàng.”
Nhạn Sơ không đáp, đi đến bên bàn đá ngồi xuống, một khởi đầu thật đẹp, gần như là giấc mơ của bao nhiêu thiếu nữ chốn khuê phòng, làm sao có thể không nhớ?
Tiêu Tề nâng ly uống cạn, thấp giọng cười: “Thật ra đó là do ta sắp đặt từ trước, vì ta muốn tiếp cận nàng.”
Nhạn Sơ mặc nhiên nói: “Nhưng trong mắt tôi, nam nhân này có một gương mặt ưa nhìn, ôn nhã khí độ, đôi mắt chàng khiến người ta tin tưởng, sau đó nghe nói chàng chủ động đến cầu thân, tôi vui biết bao nhiêu, tôi tưởng chàng do ông trời ban cho tôi. Tôi cố ý đề ra điều kiện chỉ được cưới một người, vậy mà chàng cũng đồng ý, tôi bèn bất chấp ngăn cản của phụ thân và huynh trưởng để lấy chàng, vì tôi cảm thấy nam nhân này sẽ yêu tôi, đối xử tốt với tôi, nhất định sẽ không gạt tôi…”
Tay nhẹ run, rượu tràn ra ngoài, Tiêu Tề gian nan ngắt lời nàng: “Tịch Lạc…”
“Đêm tân hôn, tôi nhìn thấy sự do dự của chàng, chàng vì Việt quân mới lấy tôi, bảo tôi làm sao không thất vọng đau lòng?” Nhạn Sơ không đoái hoài đến hắn, chống cằm nhìn ánh trăng, “Nhưng tôi nghĩ, cho chàng thời gian, tôi nhất định có cách khiến chàng yêu tôi, sau đó sinh con đẻ cái cho chàng, cùng chàng răng long đầu bạc, chăm sóc chàng thật tốt, chàng công vụ bận rộn, tôi bèn lo liệu mọi việc trong nhà, chàng lạnh, tôi bèn may áo cho chàng, chàng đói, tôi đích thân nấu canh cho chàng…”
Rượu đã chảy ra ngoài hơn một nửa, Tiêu Tề chầm chậm đặt ly rượu xuống bàn, tay nắm chặt.
“Tôi không biết nấu cơm, vì nam nhân này tôi đã học rất lâu. Nghe nói chàng thích bánh quế hoa mai, ngày thứ hai sau tân hôn, cuối cùng tôi đã làm cho chàng một dĩa, chàng nói rất ngon…”
“Đừng nói nữa!” Cuối cùng Tiêu Tề nắm chặt cổ tay nàng, giọng điệu mang vài phần cầu khẩn.
Nhạn Sơ bỗng rút tay lại, đứng dậy lui về sau vài bước, ánh mắt âm trầm, gần như nghiến răng nói: “Cái chết của phụ thân và ca ca, tôi đã cảm thấy không đúng nhưng vẫn ôm một tia hi vọng, chàng là trượng phu trên danh nghĩa của tôi, đối với tôi cũng có cảm tình, ít nhất chàng vẫn để tâm đến tôi… Cho đến khi chàng bỏ rơi tôi để cứu một nữ nhân khác tôi mới chịu tin, thì ra nam nhân này vẫn luôn gạt tôi, chàng đã có nữ nhân khác từ lâu, vừa gạt tôi vừa hại người thân của tôi, vừa lén tôi vụng trộm với cô ta bên ngoài, chỉ chờ tôi chết đi để cưới cô ta vào nhà!”
Nàng cười lớn: “Trời thương xót, tôi không chết, tôi vẫn sống, tôi không cho bọn họ toại nguyện.”
“Đừng nói nữa, Tịch Lạc.” Tiêu Tề vội vàng đứng dậy muốn ngăn cản nàng, bất cẩn chạm vào bình rượu, chiếc bình rơi xuống vỡ tan, tiếng nứt vỡ như dao nhọn cứa vào tim, đau đến mức khiến hắn khựng lại ở đó.
Tránh tay hắn, Nhạn Sơ thu lại nụ cười, sắc oán độc càng nồng đậm: “Nhưng vết thương của Hình phong tiễn và hàn khí sông băng khiến tôi sống không bằng chết! Nam nhân này rõ ràng lòng đã có người khác, tại sao vẫn còn bày kế để cưới tôi, hắn đoạt đi mọi thứ của Việt gia, hại chết phụ thân và huynh trưởng tôi, khiến tôi mất đi tất cả! Ngài nói đi, tôi có cam lòng hay không!”
“Xoẹt” một tiếng, vạt áo bị kéo xuống, lộ ra da thịt trắng mịn, phản chiếu ánh trăng càng lung linh bắt mắt.
“Không thấy vết sẹo, có thấy kỳ lạ không? Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của hắn, Nhạn Sơ lấy tay xoa ngực, “Vì nó đã khắc vào trong tim từ lâu rồi.”
Trong mắt có ánh sáng lập lòe, Tiêu Tề mấp máy môi, cuối cùng hắn cố gắng kéo nàng lại, nhẹ nhàng mặc y phục lại cho nàng, ôm chặt nàng vào lòng.
Nhạn Sơ để mặc hắn ôm: “Tôi nhịn đủ giày vò, tập thuật Hỏa liệu là để được sống tiếp, có ngày trở về báo thù, khiến đôi cẩu nam nữ đó sống không bằng chết, bắt Vân Trạch tộc phải trả giá, bắt cẩu Hoàng đế kia đền mạng cho Việt gia! Tôi làm được rồi!”
Trên cổ có nước rơi xuống, mang theo cảm giác nóng ẩm.
“Chờ đó mà xem! Cẩu Hoàng đế sẽ không có kết cuộc tốt, hắn không đấu lại Nam vương đâu!” Nàng bỗng đẩy hắn ra lùi về phía sau, “Vân Trạch Tiêu Tề, ngươi hại cả đời ta, ta khiến ngươi nhà không ra nhà, hại chết nữ nhân ngươi thích, địa vị của ngươi là do ta cho, cũng bị hủy trong tay ta! Vinh quang của Vân Trạch tộc vì ngươi mà lên đỉnh cao, cũng do ngươi kết thúc nó!”
Tiêu Tề bị đẩy lui về phía sau vài bước, hắn nhắm mắt.
Có tiền đồ tốt nhất, quyền thế ngang trời, thê tử hiền huệ xinh đẹp, nhưng sai một bước, định sẵn là phải có kết cuộc sai lầm này.
Thấy hắn đau khổ, Nhạn Sơ càng khoái trá: “Ta đã thua, Tần Xuyên Lưu Vũ giành đi trượng phu của ta, bọn họ cùng nhau hại chết người thân của ta, vậy thì sao? Kết cuộc của bọn họ càng thảm hơn ta! Bây giờ chính mắt nhìn thấy Tần Xuyên Lưu Vũ chết trước mặt, ngươi có mùi vị gì? Biết mình bị người trong lòng tính kế từ lâu, ngươi có mùi vị gì?”
Đình viện thê lương, trên đầu trăng non như có mắt, phát ra tia sáng mỉa mai.
Tiêu Tề bỗng mở mắt, lấy rượu trên bàn uống cạn, uống hết hắn ném bình cười thảm: “Không sai, ta bày kế để nàng yêu ta, nào ngờ mình cũng bị nàng ấy tính kế!”
Từ bỏ tấm chân tình trước mắt, bảo vệ người được cho là ý trung nhân, không ngờ mối ân tình đó cũng chỉ là một cái bẫy! Nữ nhân yếu đuối khiến người ta thương xót trong ấn tượng thì ra cũng biết tính kế!
Nhạn Sơ dịu giọng nói: “Ngươi không cần để trong lòng, cô ta tính kế với ngươi cũng vì yêu ngươi, cô ta nên được ở lại trong Từ đường của Vân Trạch gia, vì cô ta mới là người yêu ngươi nhất.”
Tiêu Tề nhìn nàng.
An ủi giả tạo, đây vốn là những thứ cô ta muốn có, Nhạn Sơ đắc ý cười: “Tiếc là ngày nào Việt Tịch Lạc còn là Định vương phi thì sẽ tuyệt đối không cho cô ta vào Từ đường mang họ Vân Trạch, cô ta vĩnh viễn chỉ là nữ nhân ngươi nuôi bên ngoài, đại gia khuê tú vụng trộm với nam nhân! Sỉ nhục của Tần Xuyên tộc, kĩ nữ cũng không bằng!”
Nàng sáp lại gần Tiêu Tề: “Ngươi thương yêu cô ta như vậy thì hãy cho cô ta vào Từ đường đi, tin Vương phi sống lại đã truyền đi từ lâu, trên dưới Diễm quốc đều không thừa nhận cô ta! Mạng của cô ta quan trọng hơn Việt Tịch Lạc, đến cuối cùng chẳng phải cũng bị người ta thóa mạ sao? Vân Trạch gia xảy ra chuyện này cũng trở thành trò cười của kẻ khác rồi!”
“Tịch Lạc…”
“Tịch Lạc, tên này là để ngươi gọi sao?” Nhạn Sơ ngắt lời hắn, giọng điệu băng lạnh, “Vân Trạch Tiêu Tề, ngươi không xứng! Ngay cả với Tần Xuyên Lưu Vũ ngươi cũng không xứng! Cô ta đối với ngươi một lòng một dạ, vì ngươi có thể làm bất kỳ chuyện gì, còn ngươi? Vì công danh tiền đồ, vì giành lấy Việt quân, ngươi phụ cô ta mà cưới ta, mượn tay cô ta làm chuyện ngươi không muốn làm, sau đó bắt cô ta đi theo ngươi như kĩ nữ cả trăm năm, bây giờ ngay cả Từ đường cũng không vào được, Tiêu Tề, ngươi thật sự thích cô ta sao? Hay là vì cô ta quá thích ngươi nên ngươi mới thích cô ta?”
Nàng đưa tay đặt lên ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Vân Trạch Tiêu Tề, ngươi có thật sự biết rõ người ngươi yêu rốt cuộc là ai không?”
Tim rõ ràng đập có lực nhưng sao lại yếu đuối như vậy.
Tiêu Tề thất hồn lạc phách vịn vào cạnh bàn.
Người hắn yêu là ai? Áy náy vì buộc phải từ bỏ, tưởng rằng đã lãng quên, biết rõ mục đích vẫn dung túng lần này đến lần khác, còn cần phải hỏi người hắn yêu là ai sao? Chỉ vì không thể tiếp nhận sự thật thôi, nếu không thì tất cả những điều này là gì?
Nước mắt nàng không ngừng chảy: “Ngươi đã hại ta thì sao còn bảo vệ ta? Nếu đã muốn bảo vệ ta thì lúc xưa tại sao lại đối với ta như vậy? Ta đã bị ngươi hại mất đi tất cả, làm sao có thể cần sự bảo vệ của ngươi!”
Hắn bỗng xoay vai nàng: “Không phải, không phải! Tịch Lạc!”
Không phải, không ai biết, sự bảo vệ của hắn đã bắt đầu từ rất lâu, Diễm hoàng vì đoạt Việt quân hạ lệnh diệt cỏ tận gốc, hắn kiên trì muốn bảo vệ nàng, hiềm khích giữa quân thần cũng bắt đầu từ lúc đó, vì đề phòng Diễm hoàng âm thầm ra tay với nàng, không lúc nào hắn không lo lắng, phái gần nửa số ám vệ bố trí khắp Kinh thành để bảo vệ nàng, Diễm hoàng đưa Lưu Vũ đi chiến trường, trong lúc nguy cấp, hắn chọn cứu Lưu Vũ nhưng lòng cũng đau đến mê man, suýt chút nữa nhảy theo nàng xuống sông băng, chỉ là được Lưu Vũ và bộ hạ kịp thời thức tỉnh… Nàng không biết những điều này, nàng vốn không biết…
“Ngươi không biết đâu.” Nhạn Sơ mặt đầy nước mắt, khóe môi lại cong lên thành nụ cười, “Tên của Việt Tịch Lạc vẫn ở Từ đường Vân Trạch gia, nhưng cô ta đã trở thành nữ nhân của người khác rồi.”
Toàn thân Tiêu Tề bỗng cứng lại, nhìn thẳng vào nàng: “Nàng nói gì!”
Nhạn Sơ cười càng hỗn xược hơn.
Ánh mắt sắc bén như đao kiếm, Tiêu Tề nắm chặt tay nàng, giọng điệu băng lạnh: “Nàng nói gì, nàng nói lại một lần nữa!”
“Ta có nam nhân khác, còn từng có con của người đó…”
“Nàng!”
Nhìn bàn tay giơ cao, Nhạn Sơ không hề sợ hãi: “Muốn giết ta à? Ngươi và Tần Xuyên Lưu Vũ vụng trộm, ta lén lút với nam nhân khác, khiến ngươi mất hết mặt mũi rồi phải không?”
Cánh tay ngập ngừng không hạ xuống.
Nàng gần như điên cuồng: “Vân Trạch Tiêu Tề, gian phu dâm phụ, vậy mới công bằng, còn ai không biết chuyện xấu của Vân Trạch gia nữa!”
“Phải, là ta sai.” Bàn tay chậm rãi thu lại, vô lực thõng xuống, giọng hắn khàn đi, “Trách ta, đều trách ta, đừng nói nữa!”
Hắn phản bội nàng trước, có tư cách gì để trách nàng? Hắn cũng hi vọng tương lai có nam nhân tốt hơn chăm sóc cho nàng, nhưng biết nàng có nam nhân khác, hắn vẫn không nén nổi phẫn nộ, hận không thể giết nàng…
Nhạn Sơ nói: “Đương nhiên là ngươi sai, ngươi sai ở chỗ làm chuyện xấu nhưng lại không phải là người xấu, ngươi không xuống tay với ta được, nếu không làm sao lại rơi vào kết cuộc hôm nay? Chuyện của Việt quân ngươi đã biết từ lâu rồi chứ gì, tại sao không ngăn cản? Tại sao không giết ta? Ta vẫn còn rất nhiều kế sách chờ ứng phó với ngươi nhưng còn chưa kịp dùng đâu!”
Tiêu Tề lắc đầu: “Ta sẽ không cản nàng đâu.”
“Ngươi lợi dụng tình cảm của ta, ta cũng lợi dụng sự áy náy của ngươi!” Nhạn Sơ cười mỉa mai, “Ta hại ngươi tan nhà nát cửa, hại Vân Trạch tộc tuyệt không còn cơ hội làm lại từ đầu, còn phản bội ngươi lên giường với nam nhân khác, sao, bây giờ ngươi vẫn không chịu thôi ta sao? Vẫn còn nhận nữ nhân này làm thê tử sao?”
“Đủ rồi!” Tiêu Tề hét lớn, hắn ôm mạnh nàng vào lòng, cuồng loạn lau nước mắt cho nàng nghẹn ngào nói, “Đủ rồi, Tịch Lạc, đủ rồi!”
“Không, không đủ!”
“Những gì nợ nàng ta sẽ trả cho nàng, đừng tiếp tục nữa.”
“Ta không cần! Tiêu Tề, ta không cần! Những gì ngươi nợ ta ta sẽ đích thân đòi lại!”
Nhạn Sơ vùng mạnh ra khỏi vòng tay hắn, loạng choạng bước đi.
Tàn nhẫn vạch ra vết thương của nhau, đau đớn có đau đớn, khoái trá có khoái trá, nhưng hai người cũng đều máu tươi đầm đìa.
Diễm hoàng cũng không ngờ lại giết lầm Lưu Vũ, trong tay Tiêu Tề dù sao cũng còn năm đội Việt quân, trước mắt tình thế cấp bách, đương nhiên lấy việc bảo vệ Hoàng vị làm trọng, nào dám dễ dàng động đến Nhạn Sơ.
Hai tháng sau, chiến hỏa vô tình lan đến Kinh thành, bách tính không ngừng trốn chạy, nhà tan cửa nát, vô cùng thê lương, chỉ có dốc núi bên ngoài Vĩnh hằng chi gian, chim kêu văng vẳng, lá non đâm chồi, mùa xuân giá lạnh dần lui, trong gió hơi ấm dày đặc, sinh cơ vô hạn.
Trên đỉnh đầu ánh nắng chói mắt, Nhạn Sơ đứng trong gió nhìn ra xa.
Trận chiến hỏa này đã được định sẵn từ lâu, tất cả mọi thứ trước mắt tuy không phải do nàng tạo thành, nhưng lại được nàng một tay thúc đẩy nên mới đến nhanh như vậy, kết cuộc chờ đợi đã sắp đến, còn thị phi công tội thì không liên quan gì đến nàng.
“Vừa ý không?” Sau lưng có người hỏi.
Nhạn Sơ “Ừ” một tiếng: “Là kết cuộc ta mong chờ.”
Im lặng hồi lâu, bên tai dường như nghe được tiếng gió trên áo.
“A Lạc, theo ta về Vĩnh hằng chi gian đi.”
Hắn bất ngờ dùng một xưng hô thân mật quen tai, nhưng Nhạn Sơ không hề kinh ngạc, nàng quay người nở nụ cười, đồng thời đưa vật trong tay lên.
Nhìn rõ vật trong tay nàng, Tây Linh quân khẽ biến sắc.
Đó là giá nến hình Song hỏa liên hiếm thấy, giống hệt cái trong Phong lăng.
Nhạn Sơ dường như không hề chú ý đến phản ứng của hắn, nàng giải thích: “Giá nến này ta rất thích, nghe nói là kiểu dáng thịnh hành nhất hai trăm năm trước, vừa rồi ngang qua một tiệm cũ trăm năm, nhìn thấy nó nên tiện tay mua.”
Nghi hoặc trong mắt dần rút đi hơn nửa, Tây Linh quân nói: “Cách thăm dò này không cao minh lắm, chuyện quá khứ quên rồi thì hãy quên đi.”
“Phụng Kỳ.”
Hắn ngẩn ra.
Nhạn Sơ giãn đôi mày: “Cách này hình như cao minh hơn một chút.”
Ánh mắt dần trở nên dịu dàng, cuối cùng dậy lên ý cười, Tây Linh quân xoa trán nàng, “Không cao minh, là hỗn xược.”
“Chàng có thể nhịn được.”
“Ừ.”
Đáp án thân mật nằm trong dự liệu, Nhạn Sơ nhìn hắn: “Chàng làm tất cả những việc này đều là vì báo thù ta sao?”
Khóe môi bật cười nhưng tròng mắt lại đỏ hoe, hắn nhìn bộ dạng của nàng, rốt cuộc lòng cũng mềm đi, đưa tay ôm nàng vào lòng: “Không phải tất cả, nàng không nên chọc giận ta.”
Nhạn Sơ thấp giọng nói: “Ta hận chàng.”
“Được rồi, ta biết rồi.” Hắn hiển nhiên không hề để tâm, thuận thế nắm tay nàng lấy giá nến vứt đi, “Tất cả đã kết thúc rồi, bây giờ bên cạnh nàng chỉ có thể có ta.”
“Ta còn muốn đi gặp Lư Sơn thúc.” Nhạn Sơ rút tay lại, chậm rãi đi xuống dốc núi.
Ăn cánh hoa, không có quả thì không thể giải, nhưng biểu hiện hôm nay của nàng thật quá dị thường, lẽ nào… vẫn nên đi động tuyết xem thử chậu hoa đó thế nào thì hơn.
Nghĩ đến đây, Tây Linh quân cũng quay người biến mất.
Đại điện lạnh lẽo, chỉ có một thị vệ đứng hầu hạ, thần tình cẩn thận, Diễm hoàng cầm phong thư xem một hồi lâu, sắc mặt ngày càng khó coi, cuối cùng hai tay đập xuống, thư bị xé thành vô số mảnh vụn.
Thị vệ cả kinh: “Bệ hạ?”
“Hắn bảo tùy ý Trẫm!” Diễm hoàng đột nhiên như hiểu ra điều gì, phẫn nộ cười lớn, “Hay cho Vương đệ! Thì ra hắn vốn không hề coi Đan phi ra gì, nhưng lại lợi dụng Đan phi gạt trẫm bao nhiêu năm nay!”
“Đan phi nương nương xử trí thế nào?”
Cơn giận của Diễm hoàng chưa tan, bực bội vẫy tay: “Giữ lại cũng vô ích, còn hỏi nhiều làm gì!”
Thị vệ hiểu ý: “Dạ.”
“Quay lại đây.” Diễm hoàng thấp giọng dặn dò vài câu rồi cười lạnh, “Đan phi cũng là tỷ tỷ ruột của Nam vương phi, làm sao Trẫm có thể để nàng ta chết quá dễ dàng được!”
Thị vệ vừa nhận lệnh rời đi thì rất nhanh lại có một thị vệ khác vào báo: “Nhạn Sơ cô nương cầu kiến Bệ hạ.”
“Nàng ta đến thật à?” Diễm hoàng như đang suy nghĩ gì đó, giọng điệu trở nên âm độc, “Hay lắm, nàng ta bày kế lợi dụng Trẫm trừ đi Định vương Phu nhân, đâu biết còn có kế khác đang chờ nàng ta đây, cho nàng ta vào đi.”
Một lúc sau, Nhạn Sơ thân mặc y phục trắng không nhanh không chậm theo thị vệ tiến vào điện, hướng lên trên tham bái.
Diễm hoàng ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn nàng.
Thân thể gầy ốm đáng thương, nhưng gương mặt đó lại xinh đẹp động lòng, mắt môi mũi miệng đều đẹp không thể nào che giấu được, nếu nhập cung nhất định là một yêu nữ hại nước hại dân, chẳng trách Tiêu Tề vì nàng mà mê muội đầu óc! Năm xưa lúc hắn bảo Tiêu Tề diệt cỏ tận gốc, Tiêu Tề trước sau vẫn không chịu ra tay với nàng, cũng may Tần Xuyên Lưu Vũ còn có tác dụng, ai ngờ nữ nhân này rơi xuống sông băng cũng không chết, còn quay về mê hoặc Tiêu Tề sách động Việt quân, Hoàng vị gian nan khó nhọc mới đoạt được đến cuối cùng lại bại trong tay nữ nhân, bảo hắn làm sao mà nuốt nổi cơn giận này!
“Nhạn Sơ cô nương cầu kiến Trẫm có việc gì?”
“Nhạn Sơ muốn xin Bệ hạ tha cho Đan phi nương nương.”
Diễm hoàng hỏi: “Là ý của Định vương sao?”
“Là ý của Nhạn Sơ.” Nhạn Sơ không để tâm đến sắc mặt hắn, “Nam vương vốn không quan tâm đến Đan phi, Bệ hạ giữ nhầm bài tẩy, chẳng qua chỉ là muốn trút giận thôi, giết tôi chẳng phải càng hả dạ hơn sao?”
Diễm hoàng cười lạnh: “Tiêu Tề trăm phương ngàn kế bảo vệ nàng, Trẫm quan tâm hạ thần, đã đồng ý giữ lại tính mạng nàng.”
Trong tay Tiêu Tề vẫn còn năm đội Việt quân, là sức mạnh chủ yếu để đối phó với Nam vương, vào thời khắc then chốt này hắn đương nhiên không thể có tranh chấp với Tiêu Tề, Nhạn Sơ nói: “Vậy Nhạn Sơ mặt dày xin Bệ hạ cũng tha cho Đan phi.”
Diễm hoàng nhìn thẳng vào nàng, như đang cố gắng nhẫn nhịn nộ khí, một hồi sau mới thấp giọng hừ một tiếng: “Đan phi đã được đưa ra khỏi cung đến ở trong Nam vương phủ, nếu nàng muốn gặp nàng ta thì mau đến đó đi.”
Nhạn Sơ nghe vậy lại bái: “Đa tạ Bệ hạ, Nhạn Sơ cáo lui.”
Thấy nàng bước ra khỏi cửa điện, Diễm hoàng dựa vào ghế, khóe môi cong lên.
Nam vương trốn khỏi Kinh thành, Nam vương phủ vốn đã không có người, Nhạn Sơ tay đặt lên loan đao ở eo, cảnh giác đẩy cửa bước vào, trong phủ vô cùng yên tĩnh, trong sân có hai thị vệ ra đón, chào hỏi nàng rồi vội vã rời đi, bốn phía không có mai phục khiến Nhạn Sơ rất bất ngờ.
Không có thời gian suy nghĩ, nàng bước nhanh vào điện bên, chỉ thấy một phi tử xinh đẹp đang ngồi bệt dưới đất, tóc tai hỗn loạn, đang bưng một bình trà uống từng ngụm lớn.
Nhạn Sơ vẫn còn nhớ dáng vẻ của nàng, thở phào nhẹ nhõm: “Đan phi nương nương.”
Nghe thấy giọng nói lạ lẫm, Đan phi đặt bình trà xuống nghi hoặc nhìn nàng, vì đã từng gặp mặt trong cung yến nên rất nhanh đã nhận ra: “Là… Nhạn Sơ cô nương?”
Diễm hoàng tuyệt đối không thể nào dễ dàng buông tha như vậy, Nhạn Sơ cũng không đoán được đã xảy ra chuyện gì, nàng bước lên thúc giục: “Chỗ này không tiện ở lâu, tôi đưa Nương nương đi rồi tính.”
Đan phi hiểu ra lắc đầu cười khổ: “Ta và cô nương không hề có giao tình.”
Hiển nhiên nàng đã rõ trong lòng Nam vương mình không hề có địa vị gì, lại là một nữ nhân đáng thương bị nam nhân gạt gẫm, trở thành quân cờ mê hoặc Diễm hoàng, sau đó lại bị vứt bỏ không hề lưu tình, chỉ có thể một mình gánh chịu cơn giận của Diễm hoàng, còn ai nhớ đến sống chết của nàng nữa?
Nhạn Sơ nói: “Tôi đến để cứu Nương nương.”
Đan phi lẩm bẩm: “Không kịp nữa rồi.”
Thấy hai má nàng đỏ bừng, Nhạn Sơ phát giác có điều không đúng, vội kéo lấy cánh tay nàng, lúc này mới phát hiện toàn thân nàng nóng ran.
“Cô nương mau đi đi.” Gương mặt Đan phi hơi méo mó, giọng nói khàn đi, “Vừa rồi họ đã ép ta nuốt Hỏa diệm thạch.”
Nhạn Sơ cả kinh: “Hỏa diệm thạch?”
Hỏa diệm thạch không hề xa lạ đối với người của Diễm quốc, nó và Ngưng tuyết thạch cũng hiếm có như nhau. Công hiệu lại tương phản với Ngưng tuyết thạch, sức mạnh khủng khiếp chứa bên trong nó thân thể người sống không thể nào chịu được, huống hồ Đan phi chỉ là một nữ nhân yếu đuối tay trói gà không chặt!
“Cẩu Hoàng đế!” Nhạn Sơ thấp giọng mắng rồi vội dùng nội lực để ép ra.
“Cô nương hà tất phí tâm, mau đi đi.” Đan phi cười thảm rồi đẩy nàng ra. “Rơi vào tình cảnh này mà vẫn còn cô nương chịu đến cứu ta, ta đã thấy đầy đủ lắm rồi, chỉ mong kiếp sau có thể báo đáp cô nương.”
Chỉ nói có mấy câu mà da thịt toàn thân nàng đã đỏ như lửa!
Ép Đan phi nuốt Hỏa diệm thạch, Diễm hoàng cố ý để nàng đến xem, không lý nào chỉ là báo thù thôi, thời gian cấp bách, Nhạn Sơ không nghĩ được gì khác, đang định vận công thay Đan phi ép hỏa tinh ra thì bỗng một người bước nhanh vào ngăn nàng lại: “Như vậy vô ích thôi.”
Đan phi thất thanh: “Định vương.”
Tiêu Tề ra hiệu với Nhạn Sơ: “Ra ngoài canh giữ đi, ta có cách.”
Nhạn Sơ nhìn Đan phi rồi không nói lời nào mà bước ra cửa.
Nhìn xung quanh chỉ thấy đình viện trơ trọi, bụi bám nhện giăng, vô cùng thê lương.
Ngẩng đầu lên chỉ có trời cao vô biên, tháng năm vô tận, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu rọi khiến người ta cảm thấy ngột ngạt váng vất.
Nhạn Sơ ôm gối ngồi trên bậc thềm, dựa vào cột nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Trong mơ, có phụ thân, có ca ca, có Thu Ảnh, có Hồng Diệp, lúc đó Hồng Diệp vẫn còn là Vãn Phong… còn có Tiêu Tề trong bóng lá đỏ năm đó, công tử trẻ tuổi nổi danh Kinh thành, thân mặc lam bào, giữa đôi mày tràn đầy ý chí, hắn nhìn vào đôi mắt đẹp đang kinh sợ của nàng, hắn cứu nàng ôm nàng trong tay, rõ ràng là giả kế, nhưng nụ cười trên môi lại vô cùng chân thật, trong mơ nàng thấy rất rõ ràng.
Mộng tỉnh, tiếng bước chân dừng lại bên người.
Tất cả mọi người đều biến mất, người nàng tin tưởng đã phản bội nàng, người quan trọng đối với nàng đã bỏ nàng mà đi, chỉ còn bóng lam bào ở nơi lá đỏ sâu thẳm kia…
Nhạn Sơ chậm rãi mở mắt, chỉ thấy Đan phi đang đứng trước mặt.
Sắc mặt Đan phi đã trở lại bình thường, hiển nhiên là đã khỏe, nàng nhìn vào trong sảnh hơi bất an: “Định vương bảo cô nương vào, ta… không biết ngài ấy có sao không…”
Nhạn Sơ đứng dậy bước vào cửa.
Tiêu Tề đang chờ nàng trong sảnh, không hề giải thích, hắn trực tiếp đưa cho nàng một ngọc bài: “Hai người hãy mau chóng xuất thành, đi tìm Lão tướng quân.”
Nhạn Sơ bất động.
Tiêu Tề thấy vậy kéo tay nàng đặt ngọc bài vào lòng bàn tay rồi nắm lại, vỗ nhẹ: “Đi đi.”
Nhạn Sơ “Ừ” một tiếng, chầm chậm quay người, vừa đi vài bước liền bị một đôi tay ôm chặt lấy từ phía sau.
Vòng tay không giống bình thường mà nóng như lửa đốt.
Nhạn Sơ không hề phản ứng.
“Ta đã chọn Lưu Vũ nhưng chưa bao giờ cho rằng Việt Tịch Lạc không quan trọng.” Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của hắn, “Bất luận nàng có tin hay không, ta… ta hi vọng nàng nhớ câu này.”
Lưu Vũ từng cứu mạng hắn, chịu thiệt thòi mà yêu hắn, hắn đối với Lưu Vũ có cảm tình, có thương xót, nhưng cảm kích và áy náy nhiều hơn, còn đối với nàng, thê tử được mai mối nhưng hữu danh vô thực, từ động lòng của phút đầu đến ngưỡng mộ, thương yêu, dung túng, áy náy, đã không thể phân rõ được đó là gì nữa.
“Nàng vốn là thê tử của Vân Trạch Tiêu Tề, nhưng lúc Tiêu Viêm chết, thấy bộ dạng buồn bã khi nàng ôm hắn ta bèn không nhịn được nghĩ, nếu ta chết rồi nàng có đau lòng chút nào không?”
Đôi tay khẽ dùng lực, dường như hắn muốn ngăn cản nàng lên tiếng: “Đừng nói ra, ta biết, biết nàng sẽ không đau lòng, ta trả lại tính mạng cho phụ thân và huynh trưởng nàng, trả món nợ nàng suýt chết ở sông băng, hại nàng chịu đủ giày vò, nàng sẽ chỉ vui thôi mới phải, đừng nói ra.”
Nhạn Sơ như một khúc gỗ để mặc hắn ôm, trước sau vẫn không lên tiếng.
Một lúc sau Tiêu Tề đẩy mạnh nàng rồi vứt ra một tờ giấy.
“Việt Tịch Lạc. Từ nay về sau nàng không còn là thê tử của Vân Trạch Tiêu Tề nữa, ra khỏi Vân Trạch tộc, không còn mang họ Vân Trạch, đây là hưu thư.” Giọng điệu quyết tuyệt, từng chữ rõ ràng, nhưng lại không nén nổi bi thương.
Nhạn Sơ chưa kịp phản ứng, ngây ngốc nhìn hưu thư trong tay.
Tiêu Tề loạng choạng lui về phía sau vài bước, quay lưng về phía nàng: “Đi đi.”
Chân khí không thể nào áp chế nổi hỏa tinh, thấy gân mạch trên tay hắn chuyển sang màu tím, cuối cùng nhạn Sơ bước lên kéo tay áo hắn, khàn giọng nói: “Ta đưa chàng đi Vĩnh hằng chi gian…”
Lời vừa nói xong người đã bị hắn đẩy ra khỏi sảnh.
“Ta có lỗi với nàng, Vân Trạch Tiêu Tề đã cưới nàng nhưng lại bỏ lỡ nàng, việc đến nước này cũng nên trả cho nàng tự do, chỉ mong nàng có thể gặp được người thật lòng yêu thương nàng, như vậy… cũng tốt.”
Cánh cửa khép lại, qua khe hở, điều cuối cùng nàng nhìn thấy chỉ là đôi mắt đỏ rực kia.
“Tịch Lạc, nếu như… nếu như có thể quay lại…”
Nhạn Sơ không nghe thấy lời cuối cùng, trong sảnh dường như có thứ gì đó nổ tung, khói bay mù mịt, một ngọn lửa bùng lên.
Đan phi quỳ xuống khóc không thành tiếng: “Là ta… ta đã hại Định vương, cứu nữ nhân vô dụng như ta để làm gì!”
Nhạn Sơ đứng trên bậc thềm, trong mắt không chút gợn sóng.
Có hối hận không? Chắc ngay cả hắn cũng không biết. Nếu có thể quay lại, hắn sẽ lựa chọn cách từ bỏ mối hôn sự này, từ bỏ trách nhiệm của Vân Trạch tộc, từ bỏ nàng, cùng Tần Xuyên Lưu Vũ răng long đầu bạc hay là lựa chọn khống chế tình cảm không nên có kia, cắt đứt tình cũ, đón nhận tình yêu của nàng, cùng nàng phu thê ân ái bắt đầu lại từ đầu? Đối với nàng không phải hắn không có tình cảm, không như Lưu Vũ từ cảm kích mà sinh tình, hắn đối với nàng là sự động lòng và ái mộ thuần túy nhất.
Nếu như có thể quay lại… Không có nếu như, chuyện đã xảy ra sao có thể quay lại được?
Hắn biết chuyện nàng muốn làm khi trở về nhưng trước sau vẫn không hề ngăn cản, chỉ tận hết khả năng để bảo vệ nàng.
Sự tiếp cận đầy tính toán, hôn nhân đầy lợi ích, tất cả ân oán tình thù kết thúc từ đây, theo ngọn lửa kia mà tan thành mây khói.
Đa tạ sự dung túng của chàng.
Ban ngày người phúng điếu đã rất ít, đêm đến Linh đường do nha hoàn thị vệ canh giữ, vô cùng lạnh lẽo.
Trăng non mông lung chiếu xuống Hậu viên, trên ngọn cây sương lạnh nhỏ giọt, Tiêu Tề một mình ngồi bên bàn đá uống rượu, không có người hầu hạ, trước mặt đặt mấy bình ngọc, còn có mấy vò rượu.
Định vương Vân Trạch Tiêu Tề tuổi trẻ đắc chí, nổi danh Kinh thành, hành sự trầm ổn, chưa từng có lúc mất khống chế.
Nhạn Sơ dựa trên lan can cách đó không xa nhìn hắn, dám trở về vì nàng vốn không để tâm đến tính mạng, mục đích đã đạt được, chuyện nên làm đã xong rồi.
Tiêu Tề bỗng nói: “Còn nhớ lần đầu gặp gỡ không, nàng đi Hành lĩnh thưởng phong, ta đã cứu nàng.”
Nhạn Sơ không đáp, đi đến bên bàn đá ngồi xuống, một khởi đầu thật đẹp, gần như là giấc mơ của bao nhiêu thiếu nữ chốn khuê phòng, làm sao có thể không nhớ?
Tiêu Tề nâng ly uống cạn, thấp giọng cười: “Thật ra đó là do ta sắp đặt từ trước, vì ta muốn tiếp cận nàng.”
Nhạn Sơ mặc nhiên nói: “Nhưng trong mắt tôi, nam nhân này có một gương mặt ưa nhìn, ôn nhã khí độ, đôi mắt chàng khiến người ta tin tưởng, sau đó nghe nói chàng chủ động đến cầu thân, tôi vui biết bao nhiêu, tôi tưởng chàng do ông trời ban cho tôi. Tôi cố ý đề ra điều kiện chỉ được cưới một người, vậy mà chàng cũng đồng ý, tôi bèn bất chấp ngăn cản của phụ thân và huynh trưởng để lấy chàng, vì tôi cảm thấy nam nhân này sẽ yêu tôi, đối xử tốt với tôi, nhất định sẽ không gạt tôi…”
Tay nhẹ run, rượu tràn ra ngoài, Tiêu Tề gian nan ngắt lời nàng: “Tịch Lạc…”
“Đêm tân hôn, tôi nhìn thấy sự do dự của chàng, chàng vì Việt quân mới lấy tôi, bảo tôi làm sao không thất vọng đau lòng?” Nhạn Sơ không đoái hoài đến hắn, chống cằm nhìn ánh trăng, “Nhưng tôi nghĩ, cho chàng thời gian, tôi nhất định có cách khiến chàng yêu tôi, sau đó sinh con đẻ cái cho chàng, cùng chàng răng long đầu bạc, chăm sóc chàng thật tốt, chàng công vụ bận rộn, tôi bèn lo liệu mọi việc trong nhà, chàng lạnh, tôi bèn may áo cho chàng, chàng đói, tôi đích thân nấu canh cho chàng…”
Rượu đã chảy ra ngoài hơn một nửa, Tiêu Tề chầm chậm đặt ly rượu xuống bàn, tay nắm chặt.
“Tôi không biết nấu cơm, vì nam nhân này tôi đã học rất lâu. Nghe nói chàng thích bánh quế hoa mai, ngày thứ hai sau tân hôn, cuối cùng tôi đã làm cho chàng một dĩa, chàng nói rất ngon…”
“Đừng nói nữa!” Cuối cùng Tiêu Tề nắm chặt cổ tay nàng, giọng điệu mang vài phần cầu khẩn.
Nhạn Sơ bỗng rút tay lại, đứng dậy lui về sau vài bước, ánh mắt âm trầm, gần như nghiến răng nói: “Cái chết của phụ thân và ca ca, tôi đã cảm thấy không đúng nhưng vẫn ôm một tia hi vọng, chàng là trượng phu trên danh nghĩa của tôi, đối với tôi cũng có cảm tình, ít nhất chàng vẫn để tâm đến tôi… Cho đến khi chàng bỏ rơi tôi để cứu một nữ nhân khác tôi mới chịu tin, thì ra nam nhân này vẫn luôn gạt tôi, chàng đã có nữ nhân khác từ lâu, vừa gạt tôi vừa hại người thân của tôi, vừa lén tôi vụng trộm với cô ta bên ngoài, chỉ chờ tôi chết đi để cưới cô ta vào nhà!”
Nàng cười lớn: “Trời thương xót, tôi không chết, tôi vẫn sống, tôi không cho bọn họ toại nguyện.”
“Đừng nói nữa, Tịch Lạc.” Tiêu Tề vội vàng đứng dậy muốn ngăn cản nàng, bất cẩn chạm vào bình rượu, chiếc bình rơi xuống vỡ tan, tiếng nứt vỡ như dao nhọn cứa vào tim, đau đến mức khiến hắn khựng lại ở đó.
Tránh tay hắn, Nhạn Sơ thu lại nụ cười, sắc oán độc càng nồng đậm: “Nhưng vết thương của Hình phong tiễn và hàn khí sông băng khiến tôi sống không bằng chết! Nam nhân này rõ ràng lòng đã có người khác, tại sao vẫn còn bày kế để cưới tôi, hắn đoạt đi mọi thứ của Việt gia, hại chết phụ thân và huynh trưởng tôi, khiến tôi mất đi tất cả! Ngài nói đi, tôi có cam lòng hay không!”
“Xoẹt” một tiếng, vạt áo bị kéo xuống, lộ ra da thịt trắng mịn, phản chiếu ánh trăng càng lung linh bắt mắt.
“Không thấy vết sẹo, có thấy kỳ lạ không? Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của hắn, Nhạn Sơ lấy tay xoa ngực, “Vì nó đã khắc vào trong tim từ lâu rồi.”
Trong mắt có ánh sáng lập lòe, Tiêu Tề mấp máy môi, cuối cùng hắn cố gắng kéo nàng lại, nhẹ nhàng mặc y phục lại cho nàng, ôm chặt nàng vào lòng.
Nhạn Sơ để mặc hắn ôm: “Tôi nhịn đủ giày vò, tập thuật Hỏa liệu là để được sống tiếp, có ngày trở về báo thù, khiến đôi cẩu nam nữ đó sống không bằng chết, bắt Vân Trạch tộc phải trả giá, bắt cẩu Hoàng đế kia đền mạng cho Việt gia! Tôi làm được rồi!”
Trên cổ có nước rơi xuống, mang theo cảm giác nóng ẩm.
“Chờ đó mà xem! Cẩu Hoàng đế sẽ không có kết cuộc tốt, hắn không đấu lại Nam vương đâu!” Nàng bỗng đẩy hắn ra lùi về phía sau, “Vân Trạch Tiêu Tề, ngươi hại cả đời ta, ta khiến ngươi nhà không ra nhà, hại chết nữ nhân ngươi thích, địa vị của ngươi là do ta cho, cũng bị hủy trong tay ta! Vinh quang của Vân Trạch tộc vì ngươi mà lên đỉnh cao, cũng do ngươi kết thúc nó!”
Tiêu Tề bị đẩy lui về phía sau vài bước, hắn nhắm mắt.
Có tiền đồ tốt nhất, quyền thế ngang trời, thê tử hiền huệ xinh đẹp, nhưng sai một bước, định sẵn là phải có kết cuộc sai lầm này.
Thấy hắn đau khổ, Nhạn Sơ càng khoái trá: “Ta đã thua, Tần Xuyên Lưu Vũ giành đi trượng phu của ta, bọn họ cùng nhau hại chết người thân của ta, vậy thì sao? Kết cuộc của bọn họ càng thảm hơn ta! Bây giờ chính mắt nhìn thấy Tần Xuyên Lưu Vũ chết trước mặt, ngươi có mùi vị gì? Biết mình bị người trong lòng tính kế từ lâu, ngươi có mùi vị gì?”
Đình viện thê lương, trên đầu trăng non như có mắt, phát ra tia sáng mỉa mai.
Tiêu Tề bỗng mở mắt, lấy rượu trên bàn uống cạn, uống hết hắn ném bình cười thảm: “Không sai, ta bày kế để nàng yêu ta, nào ngờ mình cũng bị nàng ấy tính kế!”
Từ bỏ tấm chân tình trước mắt, bảo vệ người được cho là ý trung nhân, không ngờ mối ân tình đó cũng chỉ là một cái bẫy! Nữ nhân yếu đuối khiến người ta thương xót trong ấn tượng thì ra cũng biết tính kế!
Nhạn Sơ dịu giọng nói: “Ngươi không cần để trong lòng, cô ta tính kế với ngươi cũng vì yêu ngươi, cô ta nên được ở lại trong Từ đường của Vân Trạch gia, vì cô ta mới là người yêu ngươi nhất.”
Tiêu Tề nhìn nàng.
An ủi giả tạo, đây vốn là những thứ cô ta muốn có, Nhạn Sơ đắc ý cười: “Tiếc là ngày nào Việt Tịch Lạc còn là Định vương phi thì sẽ tuyệt đối không cho cô ta vào Từ đường mang họ Vân Trạch, cô ta vĩnh viễn chỉ là nữ nhân ngươi nuôi bên ngoài, đại gia khuê tú vụng trộm với nam nhân! Sỉ nhục của Tần Xuyên tộc, kĩ nữ cũng không bằng!”
Nàng sáp lại gần Tiêu Tề: “Ngươi thương yêu cô ta như vậy thì hãy cho cô ta vào Từ đường đi, tin Vương phi sống lại đã truyền đi từ lâu, trên dưới Diễm quốc đều không thừa nhận cô ta! Mạng của cô ta quan trọng hơn Việt Tịch Lạc, đến cuối cùng chẳng phải cũng bị người ta thóa mạ sao? Vân Trạch gia xảy ra chuyện này cũng trở thành trò cười của kẻ khác rồi!”
“Tịch Lạc…”
“Tịch Lạc, tên này là để ngươi gọi sao?” Nhạn Sơ ngắt lời hắn, giọng điệu băng lạnh, “Vân Trạch Tiêu Tề, ngươi không xứng! Ngay cả với Tần Xuyên Lưu Vũ ngươi cũng không xứng! Cô ta đối với ngươi một lòng một dạ, vì ngươi có thể làm bất kỳ chuyện gì, còn ngươi? Vì công danh tiền đồ, vì giành lấy Việt quân, ngươi phụ cô ta mà cưới ta, mượn tay cô ta làm chuyện ngươi không muốn làm, sau đó bắt cô ta đi theo ngươi như kĩ nữ cả trăm năm, bây giờ ngay cả Từ đường cũng không vào được, Tiêu Tề, ngươi thật sự thích cô ta sao? Hay là vì cô ta quá thích ngươi nên ngươi mới thích cô ta?”
Nàng đưa tay đặt lên ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Vân Trạch Tiêu Tề, ngươi có thật sự biết rõ người ngươi yêu rốt cuộc là ai không?”
Tim rõ ràng đập có lực nhưng sao lại yếu đuối như vậy.
Tiêu Tề thất hồn lạc phách vịn vào cạnh bàn.
Người hắn yêu là ai? Áy náy vì buộc phải từ bỏ, tưởng rằng đã lãng quên, biết rõ mục đích vẫn dung túng lần này đến lần khác, còn cần phải hỏi người hắn yêu là ai sao? Chỉ vì không thể tiếp nhận sự thật thôi, nếu không thì tất cả những điều này là gì?
Nước mắt nàng không ngừng chảy: “Ngươi đã hại ta thì sao còn bảo vệ ta? Nếu đã muốn bảo vệ ta thì lúc xưa tại sao lại đối với ta như vậy? Ta đã bị ngươi hại mất đi tất cả, làm sao có thể cần sự bảo vệ của ngươi!”
Hắn bỗng xoay vai nàng: “Không phải, không phải! Tịch Lạc!”
Không phải, không ai biết, sự bảo vệ của hắn đã bắt đầu từ rất lâu, Diễm hoàng vì đoạt Việt quân hạ lệnh diệt cỏ tận gốc, hắn kiên trì muốn bảo vệ nàng, hiềm khích giữa quân thần cũng bắt đầu từ lúc đó, vì đề phòng Diễm hoàng âm thầm ra tay với nàng, không lúc nào hắn không lo lắng, phái gần nửa số ám vệ bố trí khắp Kinh thành để bảo vệ nàng, Diễm hoàng đưa Lưu Vũ đi chiến trường, trong lúc nguy cấp, hắn chọn cứu Lưu Vũ nhưng lòng cũng đau đến mê man, suýt chút nữa nhảy theo nàng xuống sông băng, chỉ là được Lưu Vũ và bộ hạ kịp thời thức tỉnh… Nàng không biết những điều này, nàng vốn không biết…
“Ngươi không biết đâu.” Nhạn Sơ mặt đầy nước mắt, khóe môi lại cong lên thành nụ cười, “Tên của Việt Tịch Lạc vẫn ở Từ đường Vân Trạch gia, nhưng cô ta đã trở thành nữ nhân của người khác rồi.”
Toàn thân Tiêu Tề bỗng cứng lại, nhìn thẳng vào nàng: “Nàng nói gì!”
Nhạn Sơ cười càng hỗn xược hơn.
Ánh mắt sắc bén như đao kiếm, Tiêu Tề nắm chặt tay nàng, giọng điệu băng lạnh: “Nàng nói gì, nàng nói lại một lần nữa!”
“Ta có nam nhân khác, còn từng có con của người đó…”
“Nàng!”
Nhìn bàn tay giơ cao, Nhạn Sơ không hề sợ hãi: “Muốn giết ta à? Ngươi và Tần Xuyên Lưu Vũ vụng trộm, ta lén lút với nam nhân khác, khiến ngươi mất hết mặt mũi rồi phải không?”
Cánh tay ngập ngừng không hạ xuống.
Nàng gần như điên cuồng: “Vân Trạch Tiêu Tề, gian phu dâm phụ, vậy mới công bằng, còn ai không biết chuyện xấu của Vân Trạch gia nữa!”
“Phải, là ta sai.” Bàn tay chậm rãi thu lại, vô lực thõng xuống, giọng hắn khàn đi, “Trách ta, đều trách ta, đừng nói nữa!”
Hắn phản bội nàng trước, có tư cách gì để trách nàng? Hắn cũng hi vọng tương lai có nam nhân tốt hơn chăm sóc cho nàng, nhưng biết nàng có nam nhân khác, hắn vẫn không nén nổi phẫn nộ, hận không thể giết nàng…
Nhạn Sơ nói: “Đương nhiên là ngươi sai, ngươi sai ở chỗ làm chuyện xấu nhưng lại không phải là người xấu, ngươi không xuống tay với ta được, nếu không làm sao lại rơi vào kết cuộc hôm nay? Chuyện của Việt quân ngươi đã biết từ lâu rồi chứ gì, tại sao không ngăn cản? Tại sao không giết ta? Ta vẫn còn rất nhiều kế sách chờ ứng phó với ngươi nhưng còn chưa kịp dùng đâu!”
Tiêu Tề lắc đầu: “Ta sẽ không cản nàng đâu.”
“Ngươi lợi dụng tình cảm của ta, ta cũng lợi dụng sự áy náy của ngươi!” Nhạn Sơ cười mỉa mai, “Ta hại ngươi tan nhà nát cửa, hại Vân Trạch tộc tuyệt không còn cơ hội làm lại từ đầu, còn phản bội ngươi lên giường với nam nhân khác, sao, bây giờ ngươi vẫn không chịu thôi ta sao? Vẫn còn nhận nữ nhân này làm thê tử sao?”
“Đủ rồi!” Tiêu Tề hét lớn, hắn ôm mạnh nàng vào lòng, cuồng loạn lau nước mắt cho nàng nghẹn ngào nói, “Đủ rồi, Tịch Lạc, đủ rồi!”
“Không, không đủ!”
“Những gì nợ nàng ta sẽ trả cho nàng, đừng tiếp tục nữa.”
“Ta không cần! Tiêu Tề, ta không cần! Những gì ngươi nợ ta ta sẽ đích thân đòi lại!”
Nhạn Sơ vùng mạnh ra khỏi vòng tay hắn, loạng choạng bước đi.
Tàn nhẫn vạch ra vết thương của nhau, đau đớn có đau đớn, khoái trá có khoái trá, nhưng hai người cũng đều máu tươi đầm đìa.
Diễm hoàng cũng không ngờ lại giết lầm Lưu Vũ, trong tay Tiêu Tề dù sao cũng còn năm đội Việt quân, trước mắt tình thế cấp bách, đương nhiên lấy việc bảo vệ Hoàng vị làm trọng, nào dám dễ dàng động đến Nhạn Sơ.
Hai tháng sau, chiến hỏa vô tình lan đến Kinh thành, bách tính không ngừng trốn chạy, nhà tan cửa nát, vô cùng thê lương, chỉ có dốc núi bên ngoài Vĩnh hằng chi gian, chim kêu văng vẳng, lá non đâm chồi, mùa xuân giá lạnh dần lui, trong gió hơi ấm dày đặc, sinh cơ vô hạn.
Trên đỉnh đầu ánh nắng chói mắt, Nhạn Sơ đứng trong gió nhìn ra xa.
Trận chiến hỏa này đã được định sẵn từ lâu, tất cả mọi thứ trước mắt tuy không phải do nàng tạo thành, nhưng lại được nàng một tay thúc đẩy nên mới đến nhanh như vậy, kết cuộc chờ đợi đã sắp đến, còn thị phi công tội thì không liên quan gì đến nàng.
“Vừa ý không?” Sau lưng có người hỏi.
Nhạn Sơ “Ừ” một tiếng: “Là kết cuộc ta mong chờ.”
Im lặng hồi lâu, bên tai dường như nghe được tiếng gió trên áo.
“A Lạc, theo ta về Vĩnh hằng chi gian đi.”
Hắn bất ngờ dùng một xưng hô thân mật quen tai, nhưng Nhạn Sơ không hề kinh ngạc, nàng quay người nở nụ cười, đồng thời đưa vật trong tay lên.
Nhìn rõ vật trong tay nàng, Tây Linh quân khẽ biến sắc.
Đó là giá nến hình Song hỏa liên hiếm thấy, giống hệt cái trong Phong lăng.
Nhạn Sơ dường như không hề chú ý đến phản ứng của hắn, nàng giải thích: “Giá nến này ta rất thích, nghe nói là kiểu dáng thịnh hành nhất hai trăm năm trước, vừa rồi ngang qua một tiệm cũ trăm năm, nhìn thấy nó nên tiện tay mua.”
Nghi hoặc trong mắt dần rút đi hơn nửa, Tây Linh quân nói: “Cách thăm dò này không cao minh lắm, chuyện quá khứ quên rồi thì hãy quên đi.”
“Phụng Kỳ.”
Hắn ngẩn ra.
Nhạn Sơ giãn đôi mày: “Cách này hình như cao minh hơn một chút.”
Ánh mắt dần trở nên dịu dàng, cuối cùng dậy lên ý cười, Tây Linh quân xoa trán nàng, “Không cao minh, là hỗn xược.”
“Chàng có thể nhịn được.”
“Ừ.”
Đáp án thân mật nằm trong dự liệu, Nhạn Sơ nhìn hắn: “Chàng làm tất cả những việc này đều là vì báo thù ta sao?”
Khóe môi bật cười nhưng tròng mắt lại đỏ hoe, hắn nhìn bộ dạng của nàng, rốt cuộc lòng cũng mềm đi, đưa tay ôm nàng vào lòng: “Không phải tất cả, nàng không nên chọc giận ta.”
Nhạn Sơ thấp giọng nói: “Ta hận chàng.”
“Được rồi, ta biết rồi.” Hắn hiển nhiên không hề để tâm, thuận thế nắm tay nàng lấy giá nến vứt đi, “Tất cả đã kết thúc rồi, bây giờ bên cạnh nàng chỉ có thể có ta.”
“Ta còn muốn đi gặp Lư Sơn thúc.” Nhạn Sơ rút tay lại, chậm rãi đi xuống dốc núi.
Ăn cánh hoa, không có quả thì không thể giải, nhưng biểu hiện hôm nay của nàng thật quá dị thường, lẽ nào… vẫn nên đi động tuyết xem thử chậu hoa đó thế nào thì hơn.
Nghĩ đến đây, Tây Linh quân cũng quay người biến mất.
Đại điện lạnh lẽo, chỉ có một thị vệ đứng hầu hạ, thần tình cẩn thận, Diễm hoàng cầm phong thư xem một hồi lâu, sắc mặt ngày càng khó coi, cuối cùng hai tay đập xuống, thư bị xé thành vô số mảnh vụn.
Thị vệ cả kinh: “Bệ hạ?”
“Hắn bảo tùy ý Trẫm!” Diễm hoàng đột nhiên như hiểu ra điều gì, phẫn nộ cười lớn, “Hay cho Vương đệ! Thì ra hắn vốn không hề coi Đan phi ra gì, nhưng lại lợi dụng Đan phi gạt trẫm bao nhiêu năm nay!”
“Đan phi nương nương xử trí thế nào?”
Cơn giận của Diễm hoàng chưa tan, bực bội vẫy tay: “Giữ lại cũng vô ích, còn hỏi nhiều làm gì!”
Thị vệ hiểu ý: “Dạ.”
“Quay lại đây.” Diễm hoàng thấp giọng dặn dò vài câu rồi cười lạnh, “Đan phi cũng là tỷ tỷ ruột của Nam vương phi, làm sao Trẫm có thể để nàng ta chết quá dễ dàng được!”
Thị vệ vừa nhận lệnh rời đi thì rất nhanh lại có một thị vệ khác vào báo: “Nhạn Sơ cô nương cầu kiến Bệ hạ.”
“Nàng ta đến thật à?” Diễm hoàng như đang suy nghĩ gì đó, giọng điệu trở nên âm độc, “Hay lắm, nàng ta bày kế lợi dụng Trẫm trừ đi Định vương Phu nhân, đâu biết còn có kế khác đang chờ nàng ta đây, cho nàng ta vào đi.”
Một lúc sau, Nhạn Sơ thân mặc y phục trắng không nhanh không chậm theo thị vệ tiến vào điện, hướng lên trên tham bái.
Diễm hoàng ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn nàng.
Thân thể gầy ốm đáng thương, nhưng gương mặt đó lại xinh đẹp động lòng, mắt môi mũi miệng đều đẹp không thể nào che giấu được, nếu nhập cung nhất định là một yêu nữ hại nước hại dân, chẳng trách Tiêu Tề vì nàng mà mê muội đầu óc! Năm xưa lúc hắn bảo Tiêu Tề diệt cỏ tận gốc, Tiêu Tề trước sau vẫn không chịu ra tay với nàng, cũng may Tần Xuyên Lưu Vũ còn có tác dụng, ai ngờ nữ nhân này rơi xuống sông băng cũng không chết, còn quay về mê hoặc Tiêu Tề sách động Việt quân, Hoàng vị gian nan khó nhọc mới đoạt được đến cuối cùng lại bại trong tay nữ nhân, bảo hắn làm sao mà nuốt nổi cơn giận này!
“Nhạn Sơ cô nương cầu kiến Trẫm có việc gì?”
“Nhạn Sơ muốn xin Bệ hạ tha cho Đan phi nương nương.”
Diễm hoàng hỏi: “Là ý của Định vương sao?”
“Là ý của Nhạn Sơ.” Nhạn Sơ không để tâm đến sắc mặt hắn, “Nam vương vốn không quan tâm đến Đan phi, Bệ hạ giữ nhầm bài tẩy, chẳng qua chỉ là muốn trút giận thôi, giết tôi chẳng phải càng hả dạ hơn sao?”
Diễm hoàng cười lạnh: “Tiêu Tề trăm phương ngàn kế bảo vệ nàng, Trẫm quan tâm hạ thần, đã đồng ý giữ lại tính mạng nàng.”
Trong tay Tiêu Tề vẫn còn năm đội Việt quân, là sức mạnh chủ yếu để đối phó với Nam vương, vào thời khắc then chốt này hắn đương nhiên không thể có tranh chấp với Tiêu Tề, Nhạn Sơ nói: “Vậy Nhạn Sơ mặt dày xin Bệ hạ cũng tha cho Đan phi.”
Diễm hoàng nhìn thẳng vào nàng, như đang cố gắng nhẫn nhịn nộ khí, một hồi sau mới thấp giọng hừ một tiếng: “Đan phi đã được đưa ra khỏi cung đến ở trong Nam vương phủ, nếu nàng muốn gặp nàng ta thì mau đến đó đi.”
Nhạn Sơ nghe vậy lại bái: “Đa tạ Bệ hạ, Nhạn Sơ cáo lui.”
Thấy nàng bước ra khỏi cửa điện, Diễm hoàng dựa vào ghế, khóe môi cong lên.
Nam vương trốn khỏi Kinh thành, Nam vương phủ vốn đã không có người, Nhạn Sơ tay đặt lên loan đao ở eo, cảnh giác đẩy cửa bước vào, trong phủ vô cùng yên tĩnh, trong sân có hai thị vệ ra đón, chào hỏi nàng rồi vội vã rời đi, bốn phía không có mai phục khiến Nhạn Sơ rất bất ngờ.
Không có thời gian suy nghĩ, nàng bước nhanh vào điện bên, chỉ thấy một phi tử xinh đẹp đang ngồi bệt dưới đất, tóc tai hỗn loạn, đang bưng một bình trà uống từng ngụm lớn.
Nhạn Sơ vẫn còn nhớ dáng vẻ của nàng, thở phào nhẹ nhõm: “Đan phi nương nương.”
Nghe thấy giọng nói lạ lẫm, Đan phi đặt bình trà xuống nghi hoặc nhìn nàng, vì đã từng gặp mặt trong cung yến nên rất nhanh đã nhận ra: “Là… Nhạn Sơ cô nương?”
Diễm hoàng tuyệt đối không thể nào dễ dàng buông tha như vậy, Nhạn Sơ cũng không đoán được đã xảy ra chuyện gì, nàng bước lên thúc giục: “Chỗ này không tiện ở lâu, tôi đưa Nương nương đi rồi tính.”
Đan phi hiểu ra lắc đầu cười khổ: “Ta và cô nương không hề có giao tình.”
Hiển nhiên nàng đã rõ trong lòng Nam vương mình không hề có địa vị gì, lại là một nữ nhân đáng thương bị nam nhân gạt gẫm, trở thành quân cờ mê hoặc Diễm hoàng, sau đó lại bị vứt bỏ không hề lưu tình, chỉ có thể một mình gánh chịu cơn giận của Diễm hoàng, còn ai nhớ đến sống chết của nàng nữa?
Nhạn Sơ nói: “Tôi đến để cứu Nương nương.”
Đan phi lẩm bẩm: “Không kịp nữa rồi.”
Thấy hai má nàng đỏ bừng, Nhạn Sơ phát giác có điều không đúng, vội kéo lấy cánh tay nàng, lúc này mới phát hiện toàn thân nàng nóng ran.
“Cô nương mau đi đi.” Gương mặt Đan phi hơi méo mó, giọng nói khàn đi, “Vừa rồi họ đã ép ta nuốt Hỏa diệm thạch.”
Nhạn Sơ cả kinh: “Hỏa diệm thạch?”
Hỏa diệm thạch không hề xa lạ đối với người của Diễm quốc, nó và Ngưng tuyết thạch cũng hiếm có như nhau. Công hiệu lại tương phản với Ngưng tuyết thạch, sức mạnh khủng khiếp chứa bên trong nó thân thể người sống không thể nào chịu được, huống hồ Đan phi chỉ là một nữ nhân yếu đuối tay trói gà không chặt!
“Cẩu Hoàng đế!” Nhạn Sơ thấp giọng mắng rồi vội dùng nội lực để ép ra.
“Cô nương hà tất phí tâm, mau đi đi.” Đan phi cười thảm rồi đẩy nàng ra. “Rơi vào tình cảnh này mà vẫn còn cô nương chịu đến cứu ta, ta đã thấy đầy đủ lắm rồi, chỉ mong kiếp sau có thể báo đáp cô nương.”
Chỉ nói có mấy câu mà da thịt toàn thân nàng đã đỏ như lửa!
Ép Đan phi nuốt Hỏa diệm thạch, Diễm hoàng cố ý để nàng đến xem, không lý nào chỉ là báo thù thôi, thời gian cấp bách, Nhạn Sơ không nghĩ được gì khác, đang định vận công thay Đan phi ép hỏa tinh ra thì bỗng một người bước nhanh vào ngăn nàng lại: “Như vậy vô ích thôi.”
Đan phi thất thanh: “Định vương.”
Tiêu Tề ra hiệu với Nhạn Sơ: “Ra ngoài canh giữ đi, ta có cách.”
Nhạn Sơ nhìn Đan phi rồi không nói lời nào mà bước ra cửa.
Nhìn xung quanh chỉ thấy đình viện trơ trọi, bụi bám nhện giăng, vô cùng thê lương.
Ngẩng đầu lên chỉ có trời cao vô biên, tháng năm vô tận, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu rọi khiến người ta cảm thấy ngột ngạt váng vất.
Nhạn Sơ ôm gối ngồi trên bậc thềm, dựa vào cột nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Trong mơ, có phụ thân, có ca ca, có Thu Ảnh, có Hồng Diệp, lúc đó Hồng Diệp vẫn còn là Vãn Phong… còn có Tiêu Tề trong bóng lá đỏ năm đó, công tử trẻ tuổi nổi danh Kinh thành, thân mặc lam bào, giữa đôi mày tràn đầy ý chí, hắn nhìn vào đôi mắt đẹp đang kinh sợ của nàng, hắn cứu nàng ôm nàng trong tay, rõ ràng là giả kế, nhưng nụ cười trên môi lại vô cùng chân thật, trong mơ nàng thấy rất rõ ràng.
Mộng tỉnh, tiếng bước chân dừng lại bên người.
Tất cả mọi người đều biến mất, người nàng tin tưởng đã phản bội nàng, người quan trọng đối với nàng đã bỏ nàng mà đi, chỉ còn bóng lam bào ở nơi lá đỏ sâu thẳm kia…
Nhạn Sơ chậm rãi mở mắt, chỉ thấy Đan phi đang đứng trước mặt.
Sắc mặt Đan phi đã trở lại bình thường, hiển nhiên là đã khỏe, nàng nhìn vào trong sảnh hơi bất an: “Định vương bảo cô nương vào, ta… không biết ngài ấy có sao không…”
Nhạn Sơ đứng dậy bước vào cửa.
Tiêu Tề đang chờ nàng trong sảnh, không hề giải thích, hắn trực tiếp đưa cho nàng một ngọc bài: “Hai người hãy mau chóng xuất thành, đi tìm Lão tướng quân.”
Nhạn Sơ bất động.
Tiêu Tề thấy vậy kéo tay nàng đặt ngọc bài vào lòng bàn tay rồi nắm lại, vỗ nhẹ: “Đi đi.”
Nhạn Sơ “Ừ” một tiếng, chầm chậm quay người, vừa đi vài bước liền bị một đôi tay ôm chặt lấy từ phía sau.
Vòng tay không giống bình thường mà nóng như lửa đốt.
Nhạn Sơ không hề phản ứng.
“Ta đã chọn Lưu Vũ nhưng chưa bao giờ cho rằng Việt Tịch Lạc không quan trọng.” Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của hắn, “Bất luận nàng có tin hay không, ta… ta hi vọng nàng nhớ câu này.”
Lưu Vũ từng cứu mạng hắn, chịu thiệt thòi mà yêu hắn, hắn đối với Lưu Vũ có cảm tình, có thương xót, nhưng cảm kích và áy náy nhiều hơn, còn đối với nàng, thê tử được mai mối nhưng hữu danh vô thực, từ động lòng của phút đầu đến ngưỡng mộ, thương yêu, dung túng, áy náy, đã không thể phân rõ được đó là gì nữa.
“Nàng vốn là thê tử của Vân Trạch Tiêu Tề, nhưng lúc Tiêu Viêm chết, thấy bộ dạng buồn bã khi nàng ôm hắn ta bèn không nhịn được nghĩ, nếu ta chết rồi nàng có đau lòng chút nào không?”
Đôi tay khẽ dùng lực, dường như hắn muốn ngăn cản nàng lên tiếng: “Đừng nói ra, ta biết, biết nàng sẽ không đau lòng, ta trả lại tính mạng cho phụ thân và huynh trưởng nàng, trả món nợ nàng suýt chết ở sông băng, hại nàng chịu đủ giày vò, nàng sẽ chỉ vui thôi mới phải, đừng nói ra.”
Nhạn Sơ như một khúc gỗ để mặc hắn ôm, trước sau vẫn không lên tiếng.
Một lúc sau Tiêu Tề đẩy mạnh nàng rồi vứt ra một tờ giấy.
“Việt Tịch Lạc. Từ nay về sau nàng không còn là thê tử của Vân Trạch Tiêu Tề nữa, ra khỏi Vân Trạch tộc, không còn mang họ Vân Trạch, đây là hưu thư.” Giọng điệu quyết tuyệt, từng chữ rõ ràng, nhưng lại không nén nổi bi thương.
Nhạn Sơ chưa kịp phản ứng, ngây ngốc nhìn hưu thư trong tay.
Tiêu Tề loạng choạng lui về phía sau vài bước, quay lưng về phía nàng: “Đi đi.”
Chân khí không thể nào áp chế nổi hỏa tinh, thấy gân mạch trên tay hắn chuyển sang màu tím, cuối cùng nhạn Sơ bước lên kéo tay áo hắn, khàn giọng nói: “Ta đưa chàng đi Vĩnh hằng chi gian…”
Lời vừa nói xong người đã bị hắn đẩy ra khỏi sảnh.
“Ta có lỗi với nàng, Vân Trạch Tiêu Tề đã cưới nàng nhưng lại bỏ lỡ nàng, việc đến nước này cũng nên trả cho nàng tự do, chỉ mong nàng có thể gặp được người thật lòng yêu thương nàng, như vậy… cũng tốt.”
Cánh cửa khép lại, qua khe hở, điều cuối cùng nàng nhìn thấy chỉ là đôi mắt đỏ rực kia.
“Tịch Lạc, nếu như… nếu như có thể quay lại…”
Nhạn Sơ không nghe thấy lời cuối cùng, trong sảnh dường như có thứ gì đó nổ tung, khói bay mù mịt, một ngọn lửa bùng lên.
Đan phi quỳ xuống khóc không thành tiếng: “Là ta… ta đã hại Định vương, cứu nữ nhân vô dụng như ta để làm gì!”
Nhạn Sơ đứng trên bậc thềm, trong mắt không chút gợn sóng.
Có hối hận không? Chắc ngay cả hắn cũng không biết. Nếu có thể quay lại, hắn sẽ lựa chọn cách từ bỏ mối hôn sự này, từ bỏ trách nhiệm của Vân Trạch tộc, từ bỏ nàng, cùng Tần Xuyên Lưu Vũ răng long đầu bạc hay là lựa chọn khống chế tình cảm không nên có kia, cắt đứt tình cũ, đón nhận tình yêu của nàng, cùng nàng phu thê ân ái bắt đầu lại từ đầu? Đối với nàng không phải hắn không có tình cảm, không như Lưu Vũ từ cảm kích mà sinh tình, hắn đối với nàng là sự động lòng và ái mộ thuần túy nhất.
Nếu như có thể quay lại… Không có nếu như, chuyện đã xảy ra sao có thể quay lại được?
Hắn biết chuyện nàng muốn làm khi trở về nhưng trước sau vẫn không hề ngăn cản, chỉ tận hết khả năng để bảo vệ nàng.
Sự tiếp cận đầy tính toán, hôn nhân đầy lợi ích, tất cả ân oán tình thù kết thúc từ đây, theo ngọn lửa kia mà tan thành mây khói.
Đa tạ sự dung túng của chàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook