Vương Phi Thất Sủng
Chương 1: Động Phòng Hoa Chúc

"Ngươi là Phi Yến?"

"Phải."

"Ngươi là nữ tử?"

"Phải."

"Thế gian không có thứ gì Phi Yến không trộm được?"

"Phải."

"Thế gian không có thứ gì Phi Yến không dám trộm?"

"Phải."

"Chỉ cần ra giá hợp ý, Phi Yến sẵn sàng trộm bất cứ thứ gì?"

"Không sai, ta cần tiền, ta chỉ thiếu tiền."

"Ngoài tiền ra thì sao? Tỷ như... tình?"

"Ta từ lâu không có tâm, cũng không có tình."

"Xem ra ta tìm đúng người."

"Ta không thích lời vô ích."

"Mười vạn lượng."

"Khẩu khí rất lớn."

"Hoàng kim."

"A, quả người trong nghề, trộm vật gì vậy?"

"Lòng người."

Đó là một tòa phủ đệ tráng lệ, rộng thênh thang. Cửa lớn thắm màu son, trên là hai tay nắm vàng kim rạng rỡ, khí thế bất phàm. Hai bên thềm đều có sư tử trấn giữ, uy phong lẫm lẫm. Phía trên, chính treo một tấm biển gồm bốn chữ đại tự rắn rỏi hữu lực — Bình Nam vương phủ. Tường viện vút cao, lầu các như mây, hành lang uốn lượn, đẹp đẽ uy nghi.

Nàng rất đẹp?

Chính không đẹp.

Không phải mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành.

Trong mắt rất nhiều người, nàng là tấm thân bồ liễu.

Cổ kim mỹ nhân vô số, mỗi người mỗi vẻ.

Bồ liễu, tự có ý vị của bồ liễu.

Dáng hình yểu điệu, dung mạo thanh tú, đôi ngươi trong trẻo tựa nước hồ.

Làn thu ba trong vắt ngượng ngập mà e dè, phảng phất ý nhị.

Tóc đen mềm như lụa, tăng mấy điểm phong tình. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Liễu Thiên Mạch hít sâu một hơi, từng bước từng bước, chầm chậm đi vào vương phủ. Làn váy nhẹ nhàng quét qua bậc thềm, để lại chút thê lương hoa lệ. Cửa nhà quyền quý sâu tựa biển, một ngày nhập vương phủ, thế giới bên ngoài đã chẳng còn vương vấn đến nàng.

Kiếp nhân sinh của nàng sau này, chính tại trong tường viện chất ngất kia mà lần nữa bắt đầu.

Rảo bước về phía cánh cửa, Thiên Mạch nhẹ nhàng khép mi, lệ theo khóe mắt mà rơi.

Từ giờ khắc này, nàng không còn là tể tướng thiên kim, mà là thiếp của Bình Nam vương.

Không sai, là thiếp, một tiểu thiếp không chút địa vị. Nào khác chi bốn nàng thị thiếp Bình Nam vương mang về từ chốn thanh lâu, chỉ là công cụ noãn sàng (ấm giường).

Phụ thân trăm phương ngàn kế truy cầu quyền quý, thân nàng đã định trước là vật hi sinh.

Quân cờ, là giá trị duy nhất của nàng.

Gió,thoảng một làn, tóc mềm lay động.

Suối tóc đen tán lạc trên nền bạch y, hệt bức họa thuỷ mặc muôn vàn đạm nhã.

Động phòng hoa chúc, chính là hạnh phúc nhân sinh.

Đối với Liễu Thiên Mạch, cũng là khi ác mộng bắt đầu.

Đêm động phòng vốn phải náo nhiệt, lại tịch mịch quạnh hiu, không có giăng đèn kết hoa, không có long phượng hoa chúc. Có, chỉ là một phòng thê lương vắng lặng.

Tân nương không điểm trang rực rỡ, không mũ phượng khăn thắm. Một thân bạch y, mặt mộc ngồi trên giường ngước lên.

Nến tàn tự khi nào, trong bóng tối, dáng hình nàng càng thêm cô đơn.

Khóe miệng cười lặng lẽ, hai hàng lệ trong chầm chậm lăn dài.

Đây là đêm tân hôn của nàng, nếu hắn muốn làm nhục nàng, mục đích hẳn đã đạt được rồi.

Nàng đứng dậy, chậm rãi bước ra.

Màn đêm thăm thẳm, gió vi vút thổi. Một vầng bán nguyệt treo giữa không trung, mơ hồ đã thấy được Hằng Nga giữa tháng.

Hằng Nga nơi Nguyệt cung kia liệu có cô đơn giống nàng? Không, Hằng Nga có thỏ ngọc, còn có Ngô Cương bên gốc quế.

Mà nàng, chỉ có gió mát trăng thanh làm bạn.

Gió mát, trăng thanh, luôn âm thầm khiến người loạn tâm.

"Để ngươi cô đơn phải không? Tiểu thiếp của ta." Một thanh âm lạnh lùng khắc nghiệt cất lên, cắt đứt dòng suy tưởng của nàng.

Liễu Thiên Mạch giật mình, e sợ cúi đầu, "Vương gia." Không sai, hắn là Bình Nam Vương, là phu quân của nàng, là ông trời của nàng

Gương mặt lạnh nhạt của Bình Nam Vương Tần Mộ Phong lộ nét cười tàn nhẫn mà tà mị, "Gấp gáp vậy sao?"

Thiên Mạch cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, "Không phải ạ."

Tần Mộ Phong cười nhạt, "Ngươi đã gấp như vậy, ta đương nhiên phải thỏa mãn ngươi." Hàn ý trong giọng nói khiến toàn thân Thiên Mạch run rẩy như phiến lá chao mình trong gió thu.

"Đến đây." Tần Mộ Phong bỏ lại hai tiếng, bước nhanh vào phòng.

Một hồi lâu, Thiên Mạch mới ngẩng đầu. Vừa nhấc đầu, nhìn thấy đầu tiên, là cảnh hắn cùng một nữ nhân ấp ôm thân mật. Lệ, lần thứ hai chảy ra.

Thiên Mạch thắp nến, cúi đầu đứng trước giường, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.

Tần Mộ Phong thân mật ôm thị thiếp Thái Y, hờ hững nhìn nàng, nước mắt của nàng, khiến hắn thấy thỏa mãn.

"Nàng ta là Thái Y, là ái thiếp của ta." Hắn lạnh lùng tuyên bố.

Thái Y trong lòng hắn yêu kiều nói, "Chào muội muội!" Còn tưởng Liễu Thiên Mạch có bao nhiêu lợi hại, hôm nay xem ra chẳng qua là quả hồng mềm nhũn chỉ biết khóc.

Một tiếng " muội muội ", càng chứng thực thân phận của nàng. nàng là thiếp, chẳng khác gì người thiếp xuất thân thanh lâu.

"Chào tỷ tỷ." Thiên Mạch vẫn không ngẩng đầu, thanh âm có chút nghẹn ngào.

Khóe miệng Tần Mộ Phong lộ nét cười tàn nhẫn, tốt, mục đích của hắn đã đạt được rồi.

"Ta để Thái Y hầu hạ ta, ngươi không có ý kiến chứ?" Vẻ tươi cười lại lạnh lẽo đến cực điểm, khiến lòng người run sợ.

Thiên Mạch run lên một chút, khẽ lắc đầu, "Không có." A, nàng chỉ là một người thiếp, một người thiếp không có tôn nghiêm mà thôi.

"Vương gia, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của ngài và muội muội, Thái Y phục vụ ngài có ổn không?" Thanh âm của Thái Y mềm mại ngọt ngào, quyến rũ vô cùng.

Tần Mộ Phong cười nhạt, "Hừ, động phòng hoa chúc? Cô ta chỉ là thiếp." Cô ta không xứng.

Nàng cúi đầu, lệ lại rơi, trong mắt không một tia ấm áp."Phải, ta chỉ là thiếp." Hắn yêu duy một người giai nhân đã hương tiêu ngọc vẫn ấy, trừ nàng, hắn sẽ không để bất kì nữ tử nào vào mắt.

Không sai, nàng là thiếp. Hoàng thượng ban hôn đã làm sao? Nàng chỉ là thiếp. Không kiệu hoa, không tam môi lục sính. nàng một thân một mình đi vào vương phủ.

Nàng là thê do hoàng thượng ban cho Bình Nam Vương, hắn trước mặt mọi người kháng chỉ, lạnh lùng tuyên bố hắn đã có thê thất.

Hắn yêu nhất chỉ có nữ tử đã dùng ba thước lụa kết thúc sinh mệnh, hắn đồng ý nhận nàng, nhưng chỉ có thể làm thiếp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương