Vương Phi Thần Trộm
-
Chương 27: Đơn độc tiến vào vạn dặm đại mạc
Đêm tối đen như mực. Vầng trăng mờ ảo treo giữa bầu trời, mang theo thứ
sắc màu ma mị. Hương trúc thanh khiết thoang thoảng trong không gian,
vừa quen thuộc lại vừa nhuốm mùi nguy hiểm.
“Lão đại, tại sao tỷ dừng lại thế?”
“Mùi hương này…”
Hương trúc, hình như ta đã ngửi thấy mùi hương này ở đâu rồi thì phải? Thì ra là ngài.
Ta vội vã ngẩng đầu, người đàn ông ở trong bóng tối, mái tóc đen nháy như màn đêm, lớp y phục bằng tơ lụa nhẹ nhàng bay trong gió, uyển chuyển như dòng nước uốn lượn lại mơ màng như ánh trăng. Ngài từ từ ngẩng đầu, thần sắc trong ánh mắt khiến cho hồng trần vạn trượng dường như cũng nhạt nhòa phai dấu.
“Tinh Thích!”
“Ta phải chăng quá đỗi may mắn, khi nàng không hề quên mất tên của ta?” Giọng ngài nhẹ nhàng như băng tuyết lặng thầm tan chảy, nhưng lại chẳng có chút cảm xúc gì.
“Ta cũng nên gửi lời chúc mừng tới nàng. À không đúng, nàng giờ đã là Vương phi, tại sao lại rời khỏi thành Trường An vào giữa đêm tân hôn của mình vậy. Không phải nàng định đi thông báo tin tức cho Nam Cung Diệp đấy chứ?”
Trái tim ta thắt lại, liền kéo bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo ra phía sau lưng mình. Người đàn ông toàn thân toát lên vẻ quái dị này cứ thầm lặng như một bông hoa nở giữa đêm đen khuya khoắt, toàn thân toát lên thứ khí chất tuyệt vọng, khiến người ta run rẩy ngay giữa mùa hè nóng nực.
“Chuyện không liên quan đến bọn chúng. Ta có thể đi cùng ngài, nhưng xin ngài hãy tha cho những đứa trẻ này, bọn chúng không hay biết chuyện gì cả đâu.” Ta thấy giọng nói của mình đang run lên, còn Tinh Thích lại chìm trong im lặng rồi cong miệng mỉm cười. Nụ cười đó toát lên vẻ quyến rũ, khiến ta ngây người. Có điều ánh mắt lạnh giá như băng kia lại khiến ta cảm thấy tột cùng sợ hãi.
“Bắt đầu từ nơi này, đi về hướng Tây Bắc, sẽ có lối ra khỏi thành, hơn nữa ta đã chuẩn bị một cỗ xe ngựa cho nàng. Con ngựa của cỗ xe ngựa đó là loại thiên lí mã, nếu đi cả ngày lẫn đêm, nội trong nửa tháng mọi người có thể tới được quan ngoại. Thực phẩm trong xe đủ cho mọi người ăn trong thời gian đó. Ven đường đi tại các khách điếm, ta đã dặn người thay ngựa liên tục cho nàng rồi. Sau khi xuất quan, liệu có thể sống sót hay không thì phải xem vào vận may của mọi người cả thôi.”
“Tại sao ngài lại giúp đỡ ta? Không phải ngài vẫn luôn âm thầm giúp đỡ Diệu hay sao?”
“Ta còn nợ nàng một tâm nguyện. Quy tắc của phường bạc Trường Lạc, người nào có thể vượt qua ba cửa ải ở đó đều sẽ được thực hiện một tâm nguyện. Ngày hôm ấy nàng vẫn còn chưa nói ra tâm nguyện của mình. Hơn nữa, nàng rất giống với một vị cố nhân của ta.” Trong làn sương mờ ảo, nhìn từ phía xa, người đàn ông mặc y phục đen đó thực chẳng khác nào một vầng trăng giữa trăm ngàn những ngôi sao lấp lánh đang tỏa sáng, vậy mà trông vẫn cứ cô độc, lạnh nhạt và buồn bã.
“Cảm ơn ngài!”
“Nàng không cần phải nói lời cảm ơn, có lẽ sau này nàng sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay của mình đấy. Lúc đó có khi nàng lại chuyển sang căm hận ta chưa biết chừng. Bước ra khỏi thành Trường An đồng nghĩa với việc phản bội lại Nam Cung Diệu, Ngọc Phiến Nhi, nàng hãy tự lo cho bản thân mình. Chúng ta sau này sẽ còn gặp lại.” Nói rồi, ngài dần biến amats trong bóng đêm đen. Người đàn ông này quả thực đáng sợ như một cô hồn dã quỷ.
Ta chẳng còn thời gian nghĩ về ngài ấy thêm nữa, lập tức kéo bọn Hoa Hoa, Quả Quả đi vào bên trong miệng giếng.
Khi chúng ta đi ra khỏi mật đạo, trời đã gần sáng. Thì ra mật đạo này hướng ra khu rừng phía Bắc Trường An. Hai bên đều là cây cỏ rậm rạp, ở giữa có một con đường nhỏ uốn lượn, đính đầy bùn đất và cỏ dại, cứ như có người vừa đi qua, lại giống như bị ngựa đạp lên vậy. Sương đọng trên cây cỏ hai bên đường không ngừng nhỏ xuống mặt đất.
Ta và bọn Hoa Hoa leo lên xe ngựa, thế nhưng chẳng ai biết điều khiển xe ngựa thế nào, rốt cuộc chỉ biết kéo cương không ngừng thét lớn. Con ngựa này không biết nghe có hiểu không, liền kéo chúng ta tiến nhanh về phía trước. Ta vén rèm, nhìn cây cối hoa cỏ hai bên đường dần biến thành một màu xanh mơ hồ, chẳng nhìn rõ được gì mà cảm thấy cực đau đớn.
***
Chúng ta đi liên tục không dừng lại chút nào, cũng chẳng biết đã bao ngày trôi qua, đi được bao nhiêu dặm đường. Thế nhưng cảnh sắc hai bên đường càng lúc càng hoang vu, cát bay ngợp trời, chẳng thấy một bóng người qua lại. Lẽ nào đây chính là Hồi Cốt mà mọi người vẫn thường nói tới? Ta vén rèm xe lên, đưa mắt nhìn về phía xa, hiếu kỳ bọn Hoa Hoa, Quả Quả cũng nhô đầu ra ngó.
“Oa! Lão đại, đây là nơi quỷ quái gì mà sao nhiều cát thế?” Quả Quả há hốc miệng, ngô nghê cấy tiếng hỏi.
“Đúng thế, tại sao chẳng thấy một ai cả, thật là kì quái, lão đại, có phải tỷ đi sai đường rồi không?” Thảo Thảo quay sang nhìn ta hỏi.
“Đồ ngốc, đánh trận thì mọi người đương nhiên phải bỏ chạy hết chứ, ta nói cho đệ biết, nơi này trước kia còn nhộn nhịp hơn cả Trường An đó.” Ta liền đưa tay gõ lên đầu của Thảo Thảo, bản thân lúc này có phần chán nản, nơi đây nhiều cát như vậy, nhìn thế nào cũng chẳng giống chỗ dành cho con người ở. Lẽ nào ta thực sự đã đi nhầm đường? Thôi chết, nếu vậy ở nơi quỷ quái thế này ta biết tìm ai mà hỏi đường đây?
“Không phải chứ, lão đại, tỷ nói chỗ này từng nhộn nhịp hơn cả Trường An sao? Đệ thấy chỗ này ngoài cát ra vẫn chỉ là cát, chẳng có lấy một căn nhà nào, tỷ chắc chắn đây là đường tới Hồi Cốt ư?” Qua Qua cũng thốt lên.
“Đánh nhau một trận, nhà cửa đổ nát cả rồi. Ở nơi này nhà của họ đều được làm từ cát, đổ xuống là sẽ lại biến thành cát thôi. Tất cả im miệng cho ta, nói nhiều thế thực khiến ta nhức hết cả đầu!” Ta chán nản lên tiếng.
Ta bước ra khỏi xe ngựa, vừa đặt chân xuống cát tức thì hai chân bị lún sâu vào trong. Dưới ánh mắng mặt trời gay gắt, cát trở nên bóng rát. Ta nheo mắt ngẩng đầu, chỉ thấy trước mặt là mặt trời, bãi cát và những cơn gió vàng sậm.
Kì lạ, tại sao gió ở đây lại có màu thế nhỉ? Ta mím môi, cau chặt đôi mày, nhìn về cơn gió đằng xa. Đó là một cơn gió mang màu vàng sậm, trông như một con rồng cát bay lượn giữa không trung. Gió tại Hồi Cốt không ngờ lại khác hoàn toàn so với Trường An, nó mang màu vàng đáng sợ, và rồi quét thẳng về phía chúng ta. Ngựa của chúng ta đột nhiên hí lên dữ dội, cực kỳ kinh hãi khiến ta lo ngựa phát điên sẽ kéo xe chạy tiếp, nghĩ vậy ta chẳng còn tâm trạng nhìn cơn gió kì quái đó nữa, quay người định lên xe. Thế nhưng mấy con ngựa liền nằm rạp xuống cát, ánh mắt cực kỳ hoang mang, như thế sợ quá mà ngây dại đi vậy.
Chỉ trong khoảnh khắc, cơn gió cát cuộn tới, mọi thứ xung quanh đều nhuộm màu vàng sậm, cơn gió mạnh tạt thẳng đóng cát vào mặt và người ta. Chẳng bao lâu, trên người ta đầy những vết thương nhỏ do cát cứa lên, nóng bỏng, đau rát. Vào lúc ta còn chưa kịp ý thức có chuyện gì xảy ra, đột nhiên một cơn gió mạnh khác lao tới như muốn cuốn ta lên thẳng bầu trời. Ta nhìn cơn gió lớn đến mức có thể che khuất cả bầu trời. Lúc này ta mới nhận ra đó không còn là gió… mà là cát vàng cuộn lên, tại thành một cột gió cát chọc lên tận trời cao.
“Tất cả trốn vào trong xe, không được ra ngoài, nằm xuống!” Giọng ta tan trong cát vàng. Bốn bề giờ mù mịt, ánh mặt trời dần tan biến mất. Trong tối tăm, ta chỉ còn biết ôm chặt lấy một thân cây khô để không bị gió cuốn đi. Nhưng cơn gió mạnh đó không ngừng xô kéo, cát trong không khí gần như khiến ta tắt thở.
Vào khoảnh khắc sắp ngất đi, ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất là không được buông tay, nhất định không được. Ta ôm chặt vòng tay hơn, để mặc cơn bão cát vây lấy mình, gió điên cuồng cuốn giằng xé bản thân…
…
“Ta có thể bỏ mặc mọi khinh miệt trên thế gian này, nhưng mãi mãi chẳng thể nào làm hại đến nàng. Ta có thể coi thường mọi thứ tình cảm trong cuộc đời, nhưng mãi mãi không thể không yêu nàng. Ta yêu nàng!”
“Cô nương hung dữ như nàng, ngoại trừ ra ra còn ai dám lấy nàng chứ?”
“Đừng động đậy, ta bế tân nương tử của ta, ai dám đưa lời dị nghị nào? Nàng phải từ từ làm quen đi, sau này ta sẽ ôm nàng cả một đời đấy!”
“Xuất giá tòng phu, tướng công nói, nàng không được phép cãi lại!”
…
“Ngay từ ban đầu, con đã không hề yêu thích nàng ta. Lúc này tiếp cận nàng, để nàng yêu con, đều là vì muốn ngăn cản nàng ta nhập cung, không muốn để cho Ngọc Tiến Hiền đạt được mục đích. Đợi đến khi con giành được thiên hạ Đại Kỳ, đương nhiên sẽ từ bỏ nàng ta, cho Liễu Nhi một danh phận.”
“Không từ thủ đoạn, không được mềm lòng, không được để lại hậu họa.”
…
Giọng Diệu, hình bóng chàng mơ ảo hiện ra trước mặt, ta muốn nhìn nhưng lại chẳng thể nhìn cho rõ được. Quá đau đớn, quá lạnh lẽo, ta chẳng khác nào một thứ đồ chơi đang dần bị xé tan, toàn thân dâng cảm giác đau đớn, rã rời.
“Phiến Nhi, Phiến Nhi… Ngọc Phiến Nhi!”
Là tiếng gọi của Diệp sao? Hay là ta vẫn còn đang nằm mơ? Hắn lúc này đang nhìn về phía ta, cong miệng mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tình cảm sâu đậm. Thế nhưng chỉ trong tích tắc, đột nhiên hắn nhun nhúm khuôn mặt, đưa tay, bóp chặt lấy cổ ta. Xin đừng, Diệp, ta là Ngọc Phiến Nhi, ngươi không nhận ra ta sao? Đừng giết ta…
***
“Đồ ham ăn, đồ ham ăn! Cô nương đáng ghét? Mau tỉnh lại đi, đừng ngủ thêm nữa! nàng thực sự cho rằng ta yêu nàng hay sao? Chỉ với thân phận ăn mày thấp kém của nàng mà cứ nghĩ ta sẽ yêu nàng sao? Nàng chẳng qua chỉ là một tên ăn mày trộm gà trộm chó mà ta thì căm ghét nhất là mấy tên trộm…” Diệu nở nụ cười quyến rũ của loài hồ li, càng lúc càng bước thật xa. Trái tim ta, dường như cũng đi theo bóng hình chàng mà không còn thuộc về bản thân mình nữa.
***
“Ngươi thực sự tưởng rằng ngươi là Ngọc Phiến Nhi sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một tên ăn mày thối tha không phụ mẫu, không ai cần ở phố Tây. Ăn mày thì cả đời chẳng thể trở thành công chúa, ăn mày, cả đời sẽ chỉ là ăn mày thôi!”
Ta nhìn thấy bản thân… à không, là Ngọc Phiến Nhi. Nàng nhìn ta mỉm cười nhạo báng. Hơn nữa nàng còn đang nắm tay Diệu bước đi, ánh mắt nhìn ta hiện rõ nét khinh bỉ. Nét mặt đó giống như trước kia, khi ta bị vứt ra ngoài cửa nhà phú hộ. Bọn họ nhìn ta, như nhìn một hạt cát bé nhỏ, vô dụng, dường như ta sẽ nhanh chóng tan biến giữa hồng trần mênh mang không để lại dấu vết nào cả.
***
Ngọc Phiến Nhi, mày chẳng qua chỉ là một tên trộm đã cướp đi thân xác của người ta. Thân phận này do mày trộm về được, nhưng hạnh phúc của người ta mày chẳng thể nào có được. Đến sau cùng, tất cả đều là ước nguyện riêng của mày thôi. Từ nhỏ đến lớn, chẳng có ai thèm chú ý đến mày, mọi người đều khinh bỉ, căm ghét mày. Cả cuộc đời này, mày vĩnh viễn chỉ biết đứng xa mà ngưỡng mộ những đứa trẻ khác có phụ mẫu yêu thương, chăm sóc, ngưỡng mộ những tiểu thư nhà giàu có thể thướt tha xinh đẹp. Mày trộm bánh bao về ăn, mày trộm trang sức về đeo, mày lén lút học theo cử chỉ hành động của họ, thế nhưng mày cũng chỉ là Đông Thi*, vừa kệch cỡm lại vừa nực cười. Mày rõ ràng ghen tị, rõ ràng muốn có tất cả những thứ đó, vậy mà lúc nào cũng tỏ ra không cần, lúc nào cũng coi mọi thứ như chẳng đáng một xu. Mày dùng cách ngu ngốc nhất để bảo vệ chút lòng tự tôn bé nhỏ, lại quên mất rằng một ăn mày tay không chẳng đủ tư cách để có được sự tôn nghiêm. Mày thậm chí còn khát khao tình yêu, sau cùng chẳng qua cũng chỉ là thứ đồ chơi rẻ tiền trong tay người khác.
Đông Thi là nhân vật ở cùng thời cùng thôn với Tây Thi, tướng mạo xấu xí, luôn luôn bắt chước theo Tây Thi để được mọi người ngưỡng mộ yêu quý. Thế nhưng, càng bắt chước nàng ta lại càng trở nên kệch cỡm, đáng cười.
Trái tim ta đau đớn đến mức chết đi sống lại. Lúc này ta chỉ muốn chôn vùi trái tim mình trong đêm đen, vĩnh viễn chẳng cần nhìn thấy mặt trời nữa. thì ra, cuộc đời của Ngọc Phiến Nhi này chẳng qua cũng chỉ là một trò cười không hơn không kém. Mà không… ta không phải là Ngọc Phiến Nhi, ta chẳng qua chỉ là một tên ăn mày khốn kiếp. Thế nhưng lúc này, ta thậm chí còn chẳng làm được ăn mày nữa, ta chẳng thể quay về, cũng chẳng còn là mình của trước kia…
***
“Lão đại!”
“Lão đại… lão đại, tỷ tuyệt đói không thể chết được, mọi người hãy giúp ta lay tỷ ấy đi.”
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai ta không ngừng. Là ai đang gọi ta? Đừng đẩy, ta đau quá đi mất! Mấy tiếng “lão đại” càng lúc càng gần, khiến đôi tai của ta như sắp nổ tung rồi. Là ai đang lay người ta? Đừng lay nữa, ta giờ rất buồn ngủ, thực sự chỉ muốn ngủ một giấc đã đời. Thế nhưng mấy tên nhóc đó quyết không cho ta hoàn thành tâm nguyện. Chúng lay người ta thật mạnh, lại hò hét ầm ĩ, khiến ta không thể nào không tỉnh dậy.
“Lão đại! Oa!” ta vừa mới mở mắt đã nhìn thấy bốn cái đầu bé xinh chụm lại. Tám bàn tay đang dụi mấy đôi mắt vừa đỏ vừa sưng liên hồi nhìn về phía ta. Khi nhận ra, ta thực sự không sao, bọn chúng liền đồng loạt bật khóc, hai vai buông xuống đầy xúc động.
“Lão đại, tỷ vừa bị chôn vùi trong đống cát bên cạnh xe, là đệ cùng bọn Quả Quả đã bới cát kéo tỷ ra ngoài. Chúng đệ còn tưởng, tỷ tắc thở rồi…” Hoa Hoa dùng bàn tay béo múp gạt đám cát còn vương trên mặt ta xuống. Còn ta cố gắng nhấc tay, nhưng chẳng còn chút sức lực. Nước mũi của đám nhóc quánh lại, để lại những vệt bẩn kéo dài trên mặt, nhifnq ua, trông chúng rất giống bốn con mèo lười bẩn thỉu.
“Nước…”
Ta mở miệng thì thấy cổ họng đua rát, nói được một từ đã suýt chết nghẹn. Hoa Hoa vội đưa túi nước lại cho ta. Cầm túi nước ta uống ừng ực mấy ngụm liền, lúc này mới dần dần phục hồi thần trí mà nhớ lại cơn cuồng phong đáng sợ khi nãy. Chết tiệt, không ngờ chỉ một trận gió cũng có thể khiến ta ngất lịm! Ta uống thêm một ngụm nước nữa, làn nước mát lạnh chảy vào trong bụng, nhưng lại mang theo hương vị ngọt ngào thật khiến ta cảm thấy sảng khoái cả người, tinh thần cũng rạo rực hẳn lên. Sau khi ta uống đủ nước rồi đẩy hết đám khí nóng bức ra khỏi người, sức lực ta hồi phục lại phần nào. Mấy tên tiểu quỷ thấy ta uống nước, cứ ngồi cạnh bên liên tục liếm mép. Chúng đưa chiếc lưỡi nhỏ liếm lên phần môi khô ráp, nhìn về phía ta vẻ thèm khát.
“Các đệ liếm môi làm gì, uống chút nước đi!”
“Lão… lão… lão đại…túi nước cuối cùng đã bị tỷ uống hết cả rồi.” Quả Quả lanh lợi lên tiếng.
‘Cái gì?” Ta vừa nghe thấy vậy, không biết lấy đâu ra sức lực, bật mạnh dậy khỏi mặt đất. không còn nước nữa? Lẽ nào chúng ta sẽ thực sự phải chết tại nơi quái quỷ này? Bốn đứa nhóc thấy vậy, sợ hãi vô cùng, nhanh chóng lui về sau mấy bước.
“Chúng ta nhất định phải nhanh lên, không có nước chúng ta sẽ chết đấy!”
“Lão đại, ngựa của chúng ta vẫn quỳ mãi từ nãy đến giờ, sau trận bão cát vừa rồi cũng bị cát vùi sâu. Chúng đệ vì đều dồn sức để đào tỷ lên, nên không kịp cứu bọn chúng…”
“Ngựa… chết cả rồi?”
Ta nhìn quanh, trên bãi cát vàng mênh mang chỉ thấy lộ ra vài chiếc đầu ngựa đã chết. Cát bay qua cửa sổ, khiến trong xe cũng có rất nhiều cát. Nếu vừa rồi xe bị chôn sâu thêm chút nữa thì e là bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo cũng đã xảy ra chuyện.
Hiện nay mấy người chúng ta, không có nước, không có ngựa, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng linh, cũng không biết phương hướng, không biết nên đi về phía nào mới phải. Ban đêm ở ngoài đại mạc rất lạnh, ta run rẩy toàn thân, vòng tay ôm chặt cơ thể mình.
Đêm sau cơn bão cát tĩnh lặng lạ thường. Bầu trời đầy sao, trông chẳng khác nào những viên đá quý sáng ngời, lấp lánh. Trong mơ màng, ta có cảm giác dường như những ngôi sao ấy đã trở thành vô số những đôi mắt đang yên lặng nhìn về phía ta, nhìn về biển cát vàng trải khắp chân trời, nhìn vào những sinh mệnh cực kì bé nhỏ, yếu ớt dưới thế gian.
“Lão đại, chỗ này thật là kì quái, ban ngày nóng đến chết, ban đêm lại lạnh đến thấu xương.” Hoa Hoa chui vào trong xe ngựa, tìm y phục dầy dặn bị vùi trong đám cát để khoác lên người.
“Nói các đệ thiếu hiểu biết, các đệ còn không phục, Hồi Cốt chính là một nơi quái lạ như vậy đó.” Ta chu miệng lên đáp. Nơi này thực đúng là tà môn, suýt chút nữa đã hại chết ta, giờ toàn thân ta vẫn còn đua nhức. Trên người còn lưu lại vô số những vết thương nhỏ do cát cứa vào và chỉ quay đầu nhẹ thôi, cũng có rất nhiều hạt cát rụng rơi lả tả.
“Chúng ta vẫn nên quay lại xe ngựa, nếu không cứ tiếp tục thế này, sẽ chết cóng hết cả.” Ta liền ra lệnh, tiếp đó nhanh nhẹn chui ngay vào trong xe rồi bốc từng nắm cát bên trong xe hất ra ngoài, rồi mệt nhoài tựa vào thành xe, từ từ thiếp đi lúc nào không hay.
Không biết có phải vì quá mệt mỏi hay không mà ta ngủ rất say.
“Lão đại, ôi đẹp quá đi mất! Nơi này có phải chính là Hồi Cốt không?”
Vừa sớm ngày ra, ta đã bị đánh thức bởi tiếng nói cười hoan hỉ nô nức của bốn đứa nhóc. Ta xuống khỏi xe ngựa, ngô nghê nhìn về phía đường chân trời xa xa. Những đường núi trập trùng được bao phủ một màu vàng tuyệt vời của ánh nắng ban mai, quyến rũ chẳng khác nào khuôn mặt xinh đẹp của người thiếu nữa trẻ trung. Lờ mờ giữa những lớp núi trùng điệp là một tòa thành sừng sững. Trong lớp sương mờ tinh mơ, sắc vàng trải khắp muôn nơi, lặng lẽ đem lại hơi ấm cho cả vùng đại mạc. Nó hoàn toàn khác biệt với vẻ lộng lẫy mà cao quý của cảnh vật tại Trường An. Nếu như Trường An cao sang bởi những cung điện nguy nga của hoàng tộc thì khí chất của tòa thành này nằm ngay ở chỗ vượt trên cả sự dung tục của phàm trần.
“Nhìn kìa, phía đó có một tòa thành, chúng ta được cứu rồi!” Thảo Thảo hứng khởi reo lên.
Ta không biết đó có phải là Hồi Cốt hay không, thế nhưng chỉ cần có thành, có người sinh sống thì chúng ta nhất định sẽ hỏi được đường đi, mua được thực phẩm và thậm chí có cả nước uống, ta và bốn đứa nhóc sẽ không phải bỏ xác tại nơi quỷ quái này rồi. Kì lạ, nói nơi này có tà môn thật không sai chút nào, hôm qua rõ ràng chẳng có gì, vậy mà hôm nay đã mọc lên một tòa thành sừng sững. Xem ra gió ở nơi này cũng thực là lợi hại, thổi một trận mà lôi được cả tòa thành tới đây!
“Chúng ta sẽ đi về hướng đó, xem ra đến trưa là có thể đến được đấy rồi.” Ta thu dọn hành lí, trong lòng cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Mấy ngày nay, chúng ta ngày đêm đi đường, ngày ngày sống trên xe ngựa. Lần này cuối cùng, đã có thể vào thành nghỉ ngơi, tiện thể nghe ngóng luôn tin tức đội quân do Diệp thống lĩnh.
Ngựa đã chết, xe ngựa cũng vứt lại, ta cùng mấy đứa nhóc đi bộ từng bước chậm chạp. Trận bão cát tối qua đã để lộ ra trên mặt đất không ít bộ xương trắng, xem ra đây đều là xương của đám động vật. Rải rác dọc trên những đụn cát là những cây khô chết rũ. Cảnh tượng trông hoang tàn, thật đáng sợ!
Ta nghiến răng đi qua đám xác khô, xương trắng. Làn da bị nắng thiêu đốt bỏng rát, đau đớn chẳng khác nào bị lăng chì. Ta và lũ trẻ lặng lẽ, cúi đầu thẳng bước. Cát rất mềm, những giẫm chân xuống thì nóng rát, mỗi bước đi để lại trên cát một dấu chân thế nhưng chỉ nháy mắt khi quay đầu nhìn lại, những dấu chân đó đã hoàn toàn biến mất. Vì không muốn trở thành những mảnh xương trắng trên đường kia, nên chúng ta chỉ còn biết kiên trì đi về phía trước. Giày dưới chân quá mỏng, chân ta bắt đầu tứa máu.
Có điều, cho dù chúng ta nỗ lực đến mức nào thì tòa thành đó cũng như thể mọc chân mà chạy, chúng ta đi đã rất lâu rồi mà chẳng thấy khoảng cách được rút ngắn lại bao nhiêu. Mãi đén tận trưa, ta bất lực ngồi bệt xuống cát, mơ màng nhìn về tòa thành xa xăm đó.
***
Mặt rời trên đỉnh đầu rọi thẳng ánh nắng chói chang xuống, ngay đến mây ở trên trời cũng chẳng thể giảm bớt được độ nóng bức như thiêu như đốt. Nửa ngày trời không có chút nước, ta thấy bụng mình như đang nổi lửa. Nhìn về phía tòa thàn chẳng biết phải bao lâu nữa mới có thể đi tới được kia, ta bắt đầu thất vọng, chán nản, lẽ nào… chúng ta thực sự phải bỏ mạng tại nơi quỷ quái này sao?
“Lão đại, tỷ nghe xem, có tiếng động gì đó?” Qua Qua im lặng từ nãy đột nhiên lên tiếng.
Ta liền vểnh tai, hình như là tiếng chuông, rung lên từng hồi, giữa vùng đại mạc hoang vắng, không một bóng người nghe thanh âm đó lại càng thêm vang vọng.
“Đuổi theo đi, có người” Ta vui mừng lên tiếng, bốn đứa trẻ nghe vậy, lấy hết sức lực vừa lăn vừa chạy bổ nhào về phía tiếng chuông.
Trèo qua một đồi cát, chúng ta quả nhiên nhìn thấy một đoàn người. Phía sau lưng họ đeo hành trang nặng trĩu, từ từ bước đi. Nghe thấy tiếng hô hoán của chúng ta, họ nhanh chóng quay lại, mặt mày lộ vẻ hoảng hốt.
“Thực sự là có người, ây da, đó là thứ gì vậy… cứu với có quái vật?” Ta định bước lại gần, thì một con vật to lớn quay đầu nhìn lại. Con quái vật đó trên người nhô lên hai cục biếu, mặt chẳng giống ngựa mà cũng chẳng giống trâu.
“Đừng sợ, nó rất hiền, không phải quái vật. Các người đến từ Trung Nguyên đúng không?” Người vừa cất tiếng chính là một người phụ nữ tuổi không lớn lắm, đôi mắt đen láy, cực kỳ có thần. Nàng ta có làn da nâu, mái tóc xoăn thả nhẹ xuống hai vai, trên trán có đeo một sợi dây chuyền bảo thạch. Giọng nói của nàng ta rất lạ, âm Hán không mấy chuẩn xác.
“Nó sẽ không cắn người thật chứ? Nàng không phải là người Trung Nguyên sao?” Ta dưa tay định sờ con quái vật ngựa không ra ngựa mà trâu cũng chẳng ra trâu đó. Thế nhưng con quái vật bất ngờ quay đầu, hà hơi thở nóng rát về phía ta, khiến ta sợ hãi, lùi lại phía sau vài bước.
“Đừng sợ, nó là lạc đà, chúng ta vẫn dùng nó để đi lại trên sa mạc. Ta tên là Gia Na Tháp, là người Cao Xương. Trước kia ta và mọi người thường hay đưa hương liệu và lông cừu tới Trường An, đổi lấy tơ lụa, giờ ta đang đem chúng đến Ba Cách Đạt bán đây.” Gia Na Tháp khẽ vuốt dọc theo cổ con lạc đà, nó tức thì ngoan ngoãn nằm xuống.
“Hầy… vị cô nương “thêm một ngọn tháp”*, cô nương nói mình là người Cao Xương, vậy cô nương có biết đi đến Hồi Cốt thế nào không? Còn nữa, nơi có tên là “Bát cá đại”** mà cô nương vừa nói là nơi nào?” Ta nghe mà u mê đầu óc, xem ra đại mạc và Trường An đúng là cách xa một trời một vực.
(*)Hiểu lầm tên của Gia Na Tháp.
(**) Có phát âm hao hao giống Ba Cách Đạt.
“Cô nương muốn tới Hồi Cốt sao? Cao Xương chính là thủ phủ của Hồi Cốt, nơi đó cách đây xa lắm. Đợi ra khỏi Ngọc Môn Quan, đến được Lâu Lan, gần hồ Nhã Nhĩ thì có thể dễ dàng tới được Cao Xương rồi. Đây là lần đầu tiên cô nương tới đại mạc đúng không? Vậy cô nương muốn tới chỗ nào của Hồi Cốt?”
“Ta cũng không biết nữa, ta tới đây tìm người.”
“Vậy thì khó lắm, Hồi Cốt chúng ta tuy rằng không giàu có như Trung Nguyên, thế nhưng đất đai rộng lớn. Từ Ngọc Môn Quan, phía Tây kéo dài đến biển lớn, phía Nam rồi đến chân núi Côn Luân, phía Bắc còn quá cả Thiên Sơn. Nếu không biết người muốn tìm đang ở chỗ nào thì làm sao có thể tìm được? Hơn nữa trên đường đi nhiều khi sẽ gặp phải bão cát, cô nương cứ đi như vậy rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện. Ta thường đi trên con đường tơ lụa này, hay là mọi người đi theo chúng ta đi, đợi khi tới Ngọc Môn Quan, đến được thành Đôn Hoàng, lúc đó mọi người nghe ngóng tình hình của người muốn tìm xem sao?”
“Cảm ơn nhé, cô nương thêm một ngọn tháp!”
“Người ở bên ngoài thì phải biết quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau, cô nương tuổi còn trẻ vậy mà đã một mình ra ngoài xông pha thực chẳng dễ dàng gì. Ta thật vô cùng khâm phục cô nương đó. Nào lại đây, uống miếng nước đi, đây đều là con của cô nương sao? Trông chúng dễ thương quá! Ta biết rồi, nhất định là tướng công cô nương tới đây buôn bán, giờ cô nương đưa con tới để đoàn tụ đúng không? Cô nương mau bảo lũ trẻ ngồi lên lưng lạc đà đi, nhìn chân bọn chúng sưng hết cả rồi!”
Hả? Ta há hốc miệng kinh ngạc, ta giống như người đã sinh bốn đứa con sao? Ta lại nhìn sang, thì thấy đám Hoa Hoa, Thảo Thảo đã trèo lên lưng lạc đà từ lâu, hoàn toàn không có ý sợ hãi. Mấy con lạc đà này trông còn hiền hơn cả ngựa, nhẫn nại đợi mọi người leo lên lưng rồi mới chậm rãi bước từng bước trên đại mạc, lục lạc treo cổ reo lên vang vọng không ngừng. Mọi người trong đoàn đều rất nhiệt tình, họ không ngại chia sẻ lương thực mang theo cho chúng ta cùng ăn, có điều trong số mấy người này, chỉ có mỗi cô nương thêm một ngọn tháp là nói được tiếng Hán.
Cả đường đi, Gia Na Tháp kể cho chúng ta nghe về những câu chuyện trên đại mạc, kể về loài rắn sa mạc có thân hình vừa dài vừa mỏng, về những con hồ li lông trắng tai to, những thảo nguyên, núi tuyết mênh mông… Đến lúc này ta mới biết, Hồi Cốt cũng giống như Đại Kỳ, là một đất nước tự chủ. Sau khi thống trị một số nước nhỏ như Lâu Lan, biên giới Hồi Cốt càng lúc càng rộng. Một trăm năm trước, mọi người đều theo Tà Mãn giáo, sau đó Linh Tiêu Các đưa Ma Ni giáo thâm nhập vào, Hồi Cốt liền chuyển sang thờ phụng Ma Ni giáo. Tại Trung Nguyên, tôn giáo này có một cái tên hay hơn rất nhiều đó là Đại Quang Minh giáo. Hồi Cốt có thành Cao Xương, Bắc Đình, Đôn Hoàng giống như Trường An và Lạc Dương ở Trung Nguyên vậy. Mọi người ai cũng biết thổi sáo, thổi tiêu, nhảy điệu Hồ Tuyền. Mỗi năm, một số lượng thương nhân lớn sẽ đi theo con đường trên sa mạc, con đường vốn được gọi là “con đường tơ lụa” để trao đổi hàng hóa.
Trong những câu chuyện của Gia Na Tháp, có phong cảnh tuyệt đẹp của Mạc Bắc, cũng có lịch sử lâu đời của đất nước Hồi Cốt. Theo truyền thuyết, có một người Trung Nguyên tên là Úy Trì Tuyết Dung, dựa vào võ công cái thế của mình đến vùng tuyết vực Côn Luân kiến lập môn phái có tên là Linh Tiêu Các, sau đó ông phải lòng công chúa Hồi Cốt, trở thành phò mã Hồi Cốt. Từ đó, Linh Tiêu Các có mối quan hệ vô cùng mật thiết với hoàng tộc Hồi Cốt. Sau đó, cũng chính các chủ Linh Tiêu Các đã giúp quân vương Hồi Cốt, quét sạch mọi chướng ngại, thu hồi các nước nhỏ như Lâu Lan…
Trái tim ta thắt lại, Linh Tiêu Các? Lần trước khi ở dưới giếng cổ, mẫu thân của Diệp chẳng phải đã nói địa cung dưới Trường An có kết cấu giống như địa lao ở Linh Tiêu Các của Hồi Cốt sao? Lẽ nào địa cung tại Trường An thực sự do người Hồi Cốt dựng lên?
Qua lời kể của Gia Na Tháp, ta bắt đầu hiểu hơn về đất nước Hồi Cốt. Ở đây khắp nơi là đại mạc, những nơi có nước thì đều có người ở. Thế nhưng những nơi như vậy không cố định, cho nên họ thường xuyên phải chuyển nơi ở liên tục. Vì những lí do trên cuộc sống của họ mang màu sắc du mục. Nơi đây ban ngày nóng nực, buổi tối lạnh giá, còn thường xuyên xảy ra bão cát. Trước khi bão cát đến, mọi người chỉ cần buộc người mình thật chắc trên thân lạc đà, thì sẽ không bị thổi bay mất. Những đồ to nặng mà mọi người đeo sau lưng chính là lều bạt trong lúc đi đường, bởi đối với những người du mục như họ bất cứ nơi đâu cũng có thể dựng lều để nghỉ tạm.
Tiếp tục đi mãi, cho tới khi mặt trời lặn hẳn về phía Tây, chúng ta vẫn chưa tới được tòa thành mà mình nhìn thấy trước đó. Gia Na Tháp biết chuyện liền giải thích cho chúng tôi đó chỉ là ảo ảnh, còn thành Đôn Hoàng thực sự ở cách nơi này rất xa.
***
Cứ như vậy, ta và bốn đứa nhóc đi theo họ khá nhiều ngày. Ban ngày lên đường, buổi tối dừng chân nghỉ, chúng ta thậm chí đi qua Ngọc Môn Quan lại qua cả đại mạc. Mãi cho tới một buổi sáng, ta bị đánh thức bởi tiếng huyên náo ồn ào.
“Mau chạy đi!”
“Sao vậy? Có cướp à?” Còn đang lơ mơ ta cất tiếng hỏi, trong lòng thầm nghĩ mọi người đang chạy đi đâu thế?
“Trong thành vừa truyền tin đến, Trung Nguyên và Hồi Cốt đang giao tranh. Cô nương đừng đi về phía trước nữa, Kha Hãn có lệnh, bất cứ người Trung Nguyên nào, không cần biết là ai, giết chết không tha.”
“Cô nương nói hai nước đang đánh nhau, vậy phía trước là quân Trung Nguyên sao?” Ta kinh hãi cất lời hỏi. Lẽ nào quân của Diệp đã ở rất gần? Thật là quá tốt, ta đi bao nhiêu ngày như vậy, chẳng phải là vì ngày này thôi ư?
“Đúng thế, họ đã ở rất gần thành Đôn Hoàng, cô nương đừng đi đến đó nữa! Ta thấy chúng ta hãy chia tay tại đây, mọi người mau quay về thì tốt hơn!”
Trốn về, chẳng biết đường, thì coi như cũng chết. Hơn nữa ta không thể quay về, ta tới đây là để tìm Diệp.
“Ta cần phải đến Đôn Hoàng, hãy cho chúng ta theo các vị tiếp đi!”
“Cô nương… được thôi, thế nhưng các vị phải thay sang y phục của chúng ta, nếu không bị nhận ra thì chết đấy!” Gia Na Tháp thấy ta vô cùng kiên quyết, thở dài rồi rút mấy bộ y phục màu sắc từ trên lưng lạc đà xuống. Nàng ta cau mày, rồi lại lật tìm một hồi, cuối cùng mới thấy được một bộ y phục vừa với ta.
“Vậy cô nương thay bộ y phục này đi, cầm luôn cả chiếc mũ này nữa.”
Ta gật đầu, kéo bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo đi vào trong một căn lều để thay đồ. Đây là một bộ y phục dài của nam nhân, có nét tương đồng với các bộ y phục khác của người Trung Nguyên, chỉ là có nhiều màu sắc hơn, nên làm nổi bật các đường nét trên cơ thể. Ta thận trọng thắt chiếc đai lưng được kết thành từ nhiều sợi chỉ màu sắc, hoa văn tươi tắc. Rồi cởi đôi giày vải Trung Nguyên đã bị nắng nóng làm biến dạng, thay sang đôi bốt da cừu cổ cao đến tận ngang bắp chân. Trên thân bốt có gài một con dao nhỏ sáng trắng, sắc nhọn vô cùng.
Bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo không ngừng tranh giành bốn chiếc mũ nhỏ xinh cũng được thêu bằng những sợi chỉ sặc sỡ, trên mũ thậm chí còn được gắn vài viên đá quý. Ta cuộn mái tóc dài của mình lại, rồi chọn chiếc mũ màu trắng đơn giản đội lên. Khi bước ra khỏi lều, ta đã thành một nam nhân Hồi Cốt chính hiệu.
“Bộ y phục này rất hợp với cô nương đấy.” Nhìn thấy ta, hai mắt Gia Na Tháp sáng bừng lên.
“Ta cũng cảm thấy rất hợp.” Những bộ y phục đơn giản mà gọn gàng luôn cho ta cảm giác trở lại phong thái khi xưa, lúc còn là một ăn mày thần trộm. Ta quay đầu nhìn bốn đứa nhóc trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh khó khăn lắm bọn chúng mới nhét được thân người tròn vo của mình vào trong những bộ y phục. Nhìn kiểu gì chúng cũng giống mấy quả cầu thịt vừa to vừa tròn lại đặc biệt đáng yêu.
Mọi người sau đó cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc lên đường. Ta ngồi trên lưng lạc đà, cả người không ngừng nghiêng nghiêng ngả ngả, một tay đưa lên che ánh nắng, một tay không ngừng quạt. Lạc đà chậm rãi bước từng bước trên sa mạc, những miếng gỗ lót trên lưng chúng không ngừng tạo ra những tiếng động khe khẽ. Gia Na Tháp thận trọng quan sát bầu trời vì bất cứ lúc nào thời tiết cũng có thể chuyển biến xấu.
Từng bóng mây lớn rải rác trên đại mạc, làm giảm đi phần nào cái nắng chói chang. Ta lại uống một ngụm nước, thời tiết hôm nay thực sự quá nóng, ngoài uống nước ra ta gần như chẳng ăn gì được. Đột nhiên, Gia Na Tháp ra hiệu, tất cả mọi người tức thì dừng lại. Mấy người đàn ông cao lớn bất giác đưa tay lên thanh loan đao vẫn đeo bên thắt lưng, nét mặt cực kỳ cảnh giác. Bốn đứa nhóc cũng cảm thấy không khí có chút bất thường, liếm môi nhét vội chiếc bánh đang ăn dở vào người. Sau đó vỗ nhẹ lên lưng lạc đà, khi lạc đà quỳ xuống, bọn chúng liền vội lăn xuống cát. Bốn đứa trẻ tinh ranh đảo đôi mắt đen láy, trốn phía sau lạc đà. Đúng lúc đó, phía đồi cát trước mặt xuất hiện mấy bóng người.
“Quái vật!” Ta thét lớn. tại sao nơi này lại có nhiều quái vật thế chứ?
Nhìn kĩ thì ra đó là một đoàn người, dẫn đầu là hai người phụ nữ mặc y phục màu trắng. Xem cách ăn mặc thì không giống với phong cách của người Hồi Cốt, mà giống với người Trung Nguyên hơn. Bọn họ dùng vải che mặt, chỉ để hở mỗi hai con mắt, nhìn rất khó phân biệt. Ta đoán hẳn họ là một cặp song sinh. Hai con vật mà họ đang cưỡi toàn thân lông trắng, trông khá giống mèo nhưng to hơn rất nhiều.
Hai quái vật quắc mắt nhìn về phía chúng ta, há to miệng gầm lên những tiếng đáng sợ rồi nhe ra những chiếc răng sắc nhọn, mỗi chiếc răng thậm chí cfn to và dài hơn cả những thanh đoản đao mà chúng ta đang mang bên mình.
“Kha Hãn có lệnh, chỉ cần thấy người Trung Nguyên, giết chết không tha!” Một trong hai người phụ nữ chậm rãi gằn giọng. Mau mà mấy ngày gần đây, ta đã học được chút ít tiếng Hồi Cốt, nên có thể hiểu được bà ta đang nói những gì.
‘Thị nữ… thị nữ Bạch Sư, người luôn hầu cận bên cạnh Linh Tiêu Các chủ.” Xung quanh nhanh chóng vang lên những lời bàn tán.
“Là người Côn Luân, bọn họ chính là người của Linh Tiêu Các.”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều xuống lạc đà, quỳ rạp xuống đất. Gia Na Tháp kéo nhẹ vạt áo ra hiệu cho ta. Thấy vậy ta cũng vội quỳ xuống, rồi nghiêng đầu, lặng quan sát mấy người đang đứng trước mặt. Hai người phụ nữ dẫn đầu đưa cặp mắt sắc như dao, liếc qua mọi người một lượt. Thị nữ Bạch Sư? Lẽ nào hai con quái vật lông trắng như tuyết này chính là hình ảnh ngoài đời thật của cặp sư tử đá mà các nhà giàu có ở thành Trường An vẫn dựng trước cửa nhà?
“Giữ lòng thanh tịnh, trừ năm loại ma, tịnh thể bằng ba mươi loại ánh sáng, ràng buộc bản thân, không để phóng túng. Trong tâm có ma, lòng tham độc ác, phải dùng lí trú, kiềm chế xác thân… cũng dùng ba mươi thứ trợ lực khác, ràng buộc bản thân, không để phóng túng…” Mọi người quỳ trên mặt đất, liên miệng đọc một đoạn dài. Ta giật nảy mình, đầu óc choáng váng chẳng hiểu bọn họ đang làm cái gì nữa.
“Xem ra bọn họ đều là tín đồ, nơi này chắc không có người mà chúng ta cần tìm đâu.” Giọng một người phụ nữ lạnh lùng vang lên.
“Sư muội, muội quá chủ quan rồi, sao có thể để một con cá lọt lưới.” Bạch y nữ nhân còn lại liếc mắt sang người phụ nữ đứng cạnh, đột nhiên giơ chiếc cung thủy tinh chỉ về phía ta: “Ngươi, mau tụng thánh ngôn Ma Ni lại cho ta nghe.”
“Giữ lòng thanh tịnh, trừ năm loại ma, tịnh thể bằng ba mươi loại ánh sáng, ràng buộc bản thân, không để phóng túng. Trong tâm có ma, lòng tham độc ác, phải dùng lí trú, kiềm chế xác thân… cũng dùng ba mươi thứ trợ lực khác, ràng buộc bản thân, không để phóng túng…” Trong lòng ta thầm kêu khổ, may mà bản cô nương đây trời sinh đã có trí nhớ cực tốt, vẫn có thể đọc thuộc làu làu những câu bọn Gia Na Tháp vừa đọc dù cho chẳng hiểu ý nghĩa của chúng là gì.
“Bắt đầu đọc từ “cũng dùng ba mươi thứ trợ lực khác, ràng buộc bản thân, không để phóng túng…”“ Chết tiệt! Người phụ nữ xấu xa này thực quá đỗi giảo hoạt! Ta sao mà biết được đoạn tiếp theo như thế nào chứ.
“Không để phóng túng… kì thân tham lam, để thanh… để thanh… tham lam…” Lúc nãy những người này đã đọc những gì nhỉ, chỉ là vừa rồi cứ mải để ý hai người phụ nữ này nói gì nên ta không để tâm ghi nhớ.
“Chính là “kì thân tham lam, để thanh tịnh khí, cấm nhập vào cốt, nhốt vào chỗ khuất, từ từ diệt trừ. Lại dùng gió lớn, kìm nén tà tâm, dồn nơi góc tim, từ từ tiêu tán.” Thánh ý của Ma Ni giáo chúng ta đâu đơn giản đến mức một người Hán như ngươi có thể chỉ trong một khắc mà có thể lãnh ngộ. Mắt ngươi đảo điên, hoàn toàn không chút thành kính, vừa nhìn là ta đã biết chính ngươi chứ không ai khác đã trà trộn vào đoàn thương nhân này. Gian tế Trung Nguyên, hãy chịu chết đi!” Một trong hai người phụ nữ nhẹ lên tiếng, có điều lần này bà ta nói bằng tiếng Hán, từng từ từng chữ vang lên rất rõ, nhất là câu” hãy chịu chết đi”, chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Hai người phụ nữ cùng lúc giương cung. Giây phút đó ta thực muốn quay mình bỏ chạy, thế nhưng hai chân lại run rẩy đến mức không nhấc lên nổi.
“Đừng có giết lão đại của chúng ta!” Trong đám người đột nhiên vang lên mấy giọng nói non nớt. Đồ ngốc, ai bảo bọn nhóc lại lên tiếng lúc này chứ? Chỉ bằng một ánh mắt, ngay lập tức, những người vừa đến đều nhất loạt rút kiếm.
“Xin đừng làm vậy!” ta thét lớn. Trái tim như sắp nhảy ra ngoài vì khiếp sợ. Người phụ nữ đó bật cười đầy chế giễu, rồi từ từ buông tay cung, tên tức thì bắn đi, bay thẳng về phía ta.
Ta mở to hai mắt, nhìn mũi tên thủy tinh ánh lên màu sắc lạnh dưới nắng mặt trời. Cùng khoảnh khắc đó, ta còn nhìn thấy vô số loan đao chém về phía bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo.
Keng! Một tiếng động lớn vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
“Ta đã nói là phải giết chết bọn họ hay sao?” Một giọng nói rất quen vang lên. Dung mạo người đó hiện lên trước mắt ta hoàn toàn thân thuộc, nhưng không hiểu sao ta lại thấy trong tim ngập tràn cảm giác xa lạ.
“Ai?” Hai người phụ nữ hoàn toàn không thể ngờ có người đã dùng cát làm vũ khí, đánh dạt mũi tên thủy tinh của họ xuống cát cách đó không xa.
Trước mắt ta là một người đàn ông toàn thân bận y phục trắng, giữa biển cát vàng mênh mông, khuôn mặt người đó lạnh lùng, nhưng lại rất ôn hòa. Chàng… tại sao lại ở Hồi Cốt?
“Lão đại, tại sao tỷ dừng lại thế?”
“Mùi hương này…”
Hương trúc, hình như ta đã ngửi thấy mùi hương này ở đâu rồi thì phải? Thì ra là ngài.
Ta vội vã ngẩng đầu, người đàn ông ở trong bóng tối, mái tóc đen nháy như màn đêm, lớp y phục bằng tơ lụa nhẹ nhàng bay trong gió, uyển chuyển như dòng nước uốn lượn lại mơ màng như ánh trăng. Ngài từ từ ngẩng đầu, thần sắc trong ánh mắt khiến cho hồng trần vạn trượng dường như cũng nhạt nhòa phai dấu.
“Tinh Thích!”
“Ta phải chăng quá đỗi may mắn, khi nàng không hề quên mất tên của ta?” Giọng ngài nhẹ nhàng như băng tuyết lặng thầm tan chảy, nhưng lại chẳng có chút cảm xúc gì.
“Ta cũng nên gửi lời chúc mừng tới nàng. À không đúng, nàng giờ đã là Vương phi, tại sao lại rời khỏi thành Trường An vào giữa đêm tân hôn của mình vậy. Không phải nàng định đi thông báo tin tức cho Nam Cung Diệp đấy chứ?”
Trái tim ta thắt lại, liền kéo bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo ra phía sau lưng mình. Người đàn ông toàn thân toát lên vẻ quái dị này cứ thầm lặng như một bông hoa nở giữa đêm đen khuya khoắt, toàn thân toát lên thứ khí chất tuyệt vọng, khiến người ta run rẩy ngay giữa mùa hè nóng nực.
“Chuyện không liên quan đến bọn chúng. Ta có thể đi cùng ngài, nhưng xin ngài hãy tha cho những đứa trẻ này, bọn chúng không hay biết chuyện gì cả đâu.” Ta thấy giọng nói của mình đang run lên, còn Tinh Thích lại chìm trong im lặng rồi cong miệng mỉm cười. Nụ cười đó toát lên vẻ quyến rũ, khiến ta ngây người. Có điều ánh mắt lạnh giá như băng kia lại khiến ta cảm thấy tột cùng sợ hãi.
“Bắt đầu từ nơi này, đi về hướng Tây Bắc, sẽ có lối ra khỏi thành, hơn nữa ta đã chuẩn bị một cỗ xe ngựa cho nàng. Con ngựa của cỗ xe ngựa đó là loại thiên lí mã, nếu đi cả ngày lẫn đêm, nội trong nửa tháng mọi người có thể tới được quan ngoại. Thực phẩm trong xe đủ cho mọi người ăn trong thời gian đó. Ven đường đi tại các khách điếm, ta đã dặn người thay ngựa liên tục cho nàng rồi. Sau khi xuất quan, liệu có thể sống sót hay không thì phải xem vào vận may của mọi người cả thôi.”
“Tại sao ngài lại giúp đỡ ta? Không phải ngài vẫn luôn âm thầm giúp đỡ Diệu hay sao?”
“Ta còn nợ nàng một tâm nguyện. Quy tắc của phường bạc Trường Lạc, người nào có thể vượt qua ba cửa ải ở đó đều sẽ được thực hiện một tâm nguyện. Ngày hôm ấy nàng vẫn còn chưa nói ra tâm nguyện của mình. Hơn nữa, nàng rất giống với một vị cố nhân của ta.” Trong làn sương mờ ảo, nhìn từ phía xa, người đàn ông mặc y phục đen đó thực chẳng khác nào một vầng trăng giữa trăm ngàn những ngôi sao lấp lánh đang tỏa sáng, vậy mà trông vẫn cứ cô độc, lạnh nhạt và buồn bã.
“Cảm ơn ngài!”
“Nàng không cần phải nói lời cảm ơn, có lẽ sau này nàng sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay của mình đấy. Lúc đó có khi nàng lại chuyển sang căm hận ta chưa biết chừng. Bước ra khỏi thành Trường An đồng nghĩa với việc phản bội lại Nam Cung Diệu, Ngọc Phiến Nhi, nàng hãy tự lo cho bản thân mình. Chúng ta sau này sẽ còn gặp lại.” Nói rồi, ngài dần biến amats trong bóng đêm đen. Người đàn ông này quả thực đáng sợ như một cô hồn dã quỷ.
Ta chẳng còn thời gian nghĩ về ngài ấy thêm nữa, lập tức kéo bọn Hoa Hoa, Quả Quả đi vào bên trong miệng giếng.
Khi chúng ta đi ra khỏi mật đạo, trời đã gần sáng. Thì ra mật đạo này hướng ra khu rừng phía Bắc Trường An. Hai bên đều là cây cỏ rậm rạp, ở giữa có một con đường nhỏ uốn lượn, đính đầy bùn đất và cỏ dại, cứ như có người vừa đi qua, lại giống như bị ngựa đạp lên vậy. Sương đọng trên cây cỏ hai bên đường không ngừng nhỏ xuống mặt đất.
Ta và bọn Hoa Hoa leo lên xe ngựa, thế nhưng chẳng ai biết điều khiển xe ngựa thế nào, rốt cuộc chỉ biết kéo cương không ngừng thét lớn. Con ngựa này không biết nghe có hiểu không, liền kéo chúng ta tiến nhanh về phía trước. Ta vén rèm, nhìn cây cối hoa cỏ hai bên đường dần biến thành một màu xanh mơ hồ, chẳng nhìn rõ được gì mà cảm thấy cực đau đớn.
***
Chúng ta đi liên tục không dừng lại chút nào, cũng chẳng biết đã bao ngày trôi qua, đi được bao nhiêu dặm đường. Thế nhưng cảnh sắc hai bên đường càng lúc càng hoang vu, cát bay ngợp trời, chẳng thấy một bóng người qua lại. Lẽ nào đây chính là Hồi Cốt mà mọi người vẫn thường nói tới? Ta vén rèm xe lên, đưa mắt nhìn về phía xa, hiếu kỳ bọn Hoa Hoa, Quả Quả cũng nhô đầu ra ngó.
“Oa! Lão đại, đây là nơi quỷ quái gì mà sao nhiều cát thế?” Quả Quả há hốc miệng, ngô nghê cấy tiếng hỏi.
“Đúng thế, tại sao chẳng thấy một ai cả, thật là kì quái, lão đại, có phải tỷ đi sai đường rồi không?” Thảo Thảo quay sang nhìn ta hỏi.
“Đồ ngốc, đánh trận thì mọi người đương nhiên phải bỏ chạy hết chứ, ta nói cho đệ biết, nơi này trước kia còn nhộn nhịp hơn cả Trường An đó.” Ta liền đưa tay gõ lên đầu của Thảo Thảo, bản thân lúc này có phần chán nản, nơi đây nhiều cát như vậy, nhìn thế nào cũng chẳng giống chỗ dành cho con người ở. Lẽ nào ta thực sự đã đi nhầm đường? Thôi chết, nếu vậy ở nơi quỷ quái thế này ta biết tìm ai mà hỏi đường đây?
“Không phải chứ, lão đại, tỷ nói chỗ này từng nhộn nhịp hơn cả Trường An sao? Đệ thấy chỗ này ngoài cát ra vẫn chỉ là cát, chẳng có lấy một căn nhà nào, tỷ chắc chắn đây là đường tới Hồi Cốt ư?” Qua Qua cũng thốt lên.
“Đánh nhau một trận, nhà cửa đổ nát cả rồi. Ở nơi này nhà của họ đều được làm từ cát, đổ xuống là sẽ lại biến thành cát thôi. Tất cả im miệng cho ta, nói nhiều thế thực khiến ta nhức hết cả đầu!” Ta chán nản lên tiếng.
Ta bước ra khỏi xe ngựa, vừa đặt chân xuống cát tức thì hai chân bị lún sâu vào trong. Dưới ánh mắng mặt trời gay gắt, cát trở nên bóng rát. Ta nheo mắt ngẩng đầu, chỉ thấy trước mặt là mặt trời, bãi cát và những cơn gió vàng sậm.
Kì lạ, tại sao gió ở đây lại có màu thế nhỉ? Ta mím môi, cau chặt đôi mày, nhìn về cơn gió đằng xa. Đó là một cơn gió mang màu vàng sậm, trông như một con rồng cát bay lượn giữa không trung. Gió tại Hồi Cốt không ngờ lại khác hoàn toàn so với Trường An, nó mang màu vàng đáng sợ, và rồi quét thẳng về phía chúng ta. Ngựa của chúng ta đột nhiên hí lên dữ dội, cực kỳ kinh hãi khiến ta lo ngựa phát điên sẽ kéo xe chạy tiếp, nghĩ vậy ta chẳng còn tâm trạng nhìn cơn gió kì quái đó nữa, quay người định lên xe. Thế nhưng mấy con ngựa liền nằm rạp xuống cát, ánh mắt cực kỳ hoang mang, như thế sợ quá mà ngây dại đi vậy.
Chỉ trong khoảnh khắc, cơn gió cát cuộn tới, mọi thứ xung quanh đều nhuộm màu vàng sậm, cơn gió mạnh tạt thẳng đóng cát vào mặt và người ta. Chẳng bao lâu, trên người ta đầy những vết thương nhỏ do cát cứa lên, nóng bỏng, đau rát. Vào lúc ta còn chưa kịp ý thức có chuyện gì xảy ra, đột nhiên một cơn gió mạnh khác lao tới như muốn cuốn ta lên thẳng bầu trời. Ta nhìn cơn gió lớn đến mức có thể che khuất cả bầu trời. Lúc này ta mới nhận ra đó không còn là gió… mà là cát vàng cuộn lên, tại thành một cột gió cát chọc lên tận trời cao.
“Tất cả trốn vào trong xe, không được ra ngoài, nằm xuống!” Giọng ta tan trong cát vàng. Bốn bề giờ mù mịt, ánh mặt trời dần tan biến mất. Trong tối tăm, ta chỉ còn biết ôm chặt lấy một thân cây khô để không bị gió cuốn đi. Nhưng cơn gió mạnh đó không ngừng xô kéo, cát trong không khí gần như khiến ta tắt thở.
Vào khoảnh khắc sắp ngất đi, ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất là không được buông tay, nhất định không được. Ta ôm chặt vòng tay hơn, để mặc cơn bão cát vây lấy mình, gió điên cuồng cuốn giằng xé bản thân…
…
“Ta có thể bỏ mặc mọi khinh miệt trên thế gian này, nhưng mãi mãi chẳng thể nào làm hại đến nàng. Ta có thể coi thường mọi thứ tình cảm trong cuộc đời, nhưng mãi mãi không thể không yêu nàng. Ta yêu nàng!”
“Cô nương hung dữ như nàng, ngoại trừ ra ra còn ai dám lấy nàng chứ?”
“Đừng động đậy, ta bế tân nương tử của ta, ai dám đưa lời dị nghị nào? Nàng phải từ từ làm quen đi, sau này ta sẽ ôm nàng cả một đời đấy!”
“Xuất giá tòng phu, tướng công nói, nàng không được phép cãi lại!”
…
“Ngay từ ban đầu, con đã không hề yêu thích nàng ta. Lúc này tiếp cận nàng, để nàng yêu con, đều là vì muốn ngăn cản nàng ta nhập cung, không muốn để cho Ngọc Tiến Hiền đạt được mục đích. Đợi đến khi con giành được thiên hạ Đại Kỳ, đương nhiên sẽ từ bỏ nàng ta, cho Liễu Nhi một danh phận.”
“Không từ thủ đoạn, không được mềm lòng, không được để lại hậu họa.”
…
Giọng Diệu, hình bóng chàng mơ ảo hiện ra trước mặt, ta muốn nhìn nhưng lại chẳng thể nhìn cho rõ được. Quá đau đớn, quá lạnh lẽo, ta chẳng khác nào một thứ đồ chơi đang dần bị xé tan, toàn thân dâng cảm giác đau đớn, rã rời.
“Phiến Nhi, Phiến Nhi… Ngọc Phiến Nhi!”
Là tiếng gọi của Diệp sao? Hay là ta vẫn còn đang nằm mơ? Hắn lúc này đang nhìn về phía ta, cong miệng mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tình cảm sâu đậm. Thế nhưng chỉ trong tích tắc, đột nhiên hắn nhun nhúm khuôn mặt, đưa tay, bóp chặt lấy cổ ta. Xin đừng, Diệp, ta là Ngọc Phiến Nhi, ngươi không nhận ra ta sao? Đừng giết ta…
***
“Đồ ham ăn, đồ ham ăn! Cô nương đáng ghét? Mau tỉnh lại đi, đừng ngủ thêm nữa! nàng thực sự cho rằng ta yêu nàng hay sao? Chỉ với thân phận ăn mày thấp kém của nàng mà cứ nghĩ ta sẽ yêu nàng sao? Nàng chẳng qua chỉ là một tên ăn mày trộm gà trộm chó mà ta thì căm ghét nhất là mấy tên trộm…” Diệu nở nụ cười quyến rũ của loài hồ li, càng lúc càng bước thật xa. Trái tim ta, dường như cũng đi theo bóng hình chàng mà không còn thuộc về bản thân mình nữa.
***
“Ngươi thực sự tưởng rằng ngươi là Ngọc Phiến Nhi sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một tên ăn mày thối tha không phụ mẫu, không ai cần ở phố Tây. Ăn mày thì cả đời chẳng thể trở thành công chúa, ăn mày, cả đời sẽ chỉ là ăn mày thôi!”
Ta nhìn thấy bản thân… à không, là Ngọc Phiến Nhi. Nàng nhìn ta mỉm cười nhạo báng. Hơn nữa nàng còn đang nắm tay Diệu bước đi, ánh mắt nhìn ta hiện rõ nét khinh bỉ. Nét mặt đó giống như trước kia, khi ta bị vứt ra ngoài cửa nhà phú hộ. Bọn họ nhìn ta, như nhìn một hạt cát bé nhỏ, vô dụng, dường như ta sẽ nhanh chóng tan biến giữa hồng trần mênh mang không để lại dấu vết nào cả.
***
Ngọc Phiến Nhi, mày chẳng qua chỉ là một tên trộm đã cướp đi thân xác của người ta. Thân phận này do mày trộm về được, nhưng hạnh phúc của người ta mày chẳng thể nào có được. Đến sau cùng, tất cả đều là ước nguyện riêng của mày thôi. Từ nhỏ đến lớn, chẳng có ai thèm chú ý đến mày, mọi người đều khinh bỉ, căm ghét mày. Cả cuộc đời này, mày vĩnh viễn chỉ biết đứng xa mà ngưỡng mộ những đứa trẻ khác có phụ mẫu yêu thương, chăm sóc, ngưỡng mộ những tiểu thư nhà giàu có thể thướt tha xinh đẹp. Mày trộm bánh bao về ăn, mày trộm trang sức về đeo, mày lén lút học theo cử chỉ hành động của họ, thế nhưng mày cũng chỉ là Đông Thi*, vừa kệch cỡm lại vừa nực cười. Mày rõ ràng ghen tị, rõ ràng muốn có tất cả những thứ đó, vậy mà lúc nào cũng tỏ ra không cần, lúc nào cũng coi mọi thứ như chẳng đáng một xu. Mày dùng cách ngu ngốc nhất để bảo vệ chút lòng tự tôn bé nhỏ, lại quên mất rằng một ăn mày tay không chẳng đủ tư cách để có được sự tôn nghiêm. Mày thậm chí còn khát khao tình yêu, sau cùng chẳng qua cũng chỉ là thứ đồ chơi rẻ tiền trong tay người khác.
Đông Thi là nhân vật ở cùng thời cùng thôn với Tây Thi, tướng mạo xấu xí, luôn luôn bắt chước theo Tây Thi để được mọi người ngưỡng mộ yêu quý. Thế nhưng, càng bắt chước nàng ta lại càng trở nên kệch cỡm, đáng cười.
Trái tim ta đau đớn đến mức chết đi sống lại. Lúc này ta chỉ muốn chôn vùi trái tim mình trong đêm đen, vĩnh viễn chẳng cần nhìn thấy mặt trời nữa. thì ra, cuộc đời của Ngọc Phiến Nhi này chẳng qua cũng chỉ là một trò cười không hơn không kém. Mà không… ta không phải là Ngọc Phiến Nhi, ta chẳng qua chỉ là một tên ăn mày khốn kiếp. Thế nhưng lúc này, ta thậm chí còn chẳng làm được ăn mày nữa, ta chẳng thể quay về, cũng chẳng còn là mình của trước kia…
***
“Lão đại!”
“Lão đại… lão đại, tỷ tuyệt đói không thể chết được, mọi người hãy giúp ta lay tỷ ấy đi.”
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai ta không ngừng. Là ai đang gọi ta? Đừng đẩy, ta đau quá đi mất! Mấy tiếng “lão đại” càng lúc càng gần, khiến đôi tai của ta như sắp nổ tung rồi. Là ai đang lay người ta? Đừng lay nữa, ta giờ rất buồn ngủ, thực sự chỉ muốn ngủ một giấc đã đời. Thế nhưng mấy tên nhóc đó quyết không cho ta hoàn thành tâm nguyện. Chúng lay người ta thật mạnh, lại hò hét ầm ĩ, khiến ta không thể nào không tỉnh dậy.
“Lão đại! Oa!” ta vừa mới mở mắt đã nhìn thấy bốn cái đầu bé xinh chụm lại. Tám bàn tay đang dụi mấy đôi mắt vừa đỏ vừa sưng liên hồi nhìn về phía ta. Khi nhận ra, ta thực sự không sao, bọn chúng liền đồng loạt bật khóc, hai vai buông xuống đầy xúc động.
“Lão đại, tỷ vừa bị chôn vùi trong đống cát bên cạnh xe, là đệ cùng bọn Quả Quả đã bới cát kéo tỷ ra ngoài. Chúng đệ còn tưởng, tỷ tắc thở rồi…” Hoa Hoa dùng bàn tay béo múp gạt đám cát còn vương trên mặt ta xuống. Còn ta cố gắng nhấc tay, nhưng chẳng còn chút sức lực. Nước mũi của đám nhóc quánh lại, để lại những vệt bẩn kéo dài trên mặt, nhifnq ua, trông chúng rất giống bốn con mèo lười bẩn thỉu.
“Nước…”
Ta mở miệng thì thấy cổ họng đua rát, nói được một từ đã suýt chết nghẹn. Hoa Hoa vội đưa túi nước lại cho ta. Cầm túi nước ta uống ừng ực mấy ngụm liền, lúc này mới dần dần phục hồi thần trí mà nhớ lại cơn cuồng phong đáng sợ khi nãy. Chết tiệt, không ngờ chỉ một trận gió cũng có thể khiến ta ngất lịm! Ta uống thêm một ngụm nước nữa, làn nước mát lạnh chảy vào trong bụng, nhưng lại mang theo hương vị ngọt ngào thật khiến ta cảm thấy sảng khoái cả người, tinh thần cũng rạo rực hẳn lên. Sau khi ta uống đủ nước rồi đẩy hết đám khí nóng bức ra khỏi người, sức lực ta hồi phục lại phần nào. Mấy tên tiểu quỷ thấy ta uống nước, cứ ngồi cạnh bên liên tục liếm mép. Chúng đưa chiếc lưỡi nhỏ liếm lên phần môi khô ráp, nhìn về phía ta vẻ thèm khát.
“Các đệ liếm môi làm gì, uống chút nước đi!”
“Lão… lão… lão đại…túi nước cuối cùng đã bị tỷ uống hết cả rồi.” Quả Quả lanh lợi lên tiếng.
‘Cái gì?” Ta vừa nghe thấy vậy, không biết lấy đâu ra sức lực, bật mạnh dậy khỏi mặt đất. không còn nước nữa? Lẽ nào chúng ta sẽ thực sự phải chết tại nơi quái quỷ này? Bốn đứa nhóc thấy vậy, sợ hãi vô cùng, nhanh chóng lui về sau mấy bước.
“Chúng ta nhất định phải nhanh lên, không có nước chúng ta sẽ chết đấy!”
“Lão đại, ngựa của chúng ta vẫn quỳ mãi từ nãy đến giờ, sau trận bão cát vừa rồi cũng bị cát vùi sâu. Chúng đệ vì đều dồn sức để đào tỷ lên, nên không kịp cứu bọn chúng…”
“Ngựa… chết cả rồi?”
Ta nhìn quanh, trên bãi cát vàng mênh mang chỉ thấy lộ ra vài chiếc đầu ngựa đã chết. Cát bay qua cửa sổ, khiến trong xe cũng có rất nhiều cát. Nếu vừa rồi xe bị chôn sâu thêm chút nữa thì e là bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo cũng đã xảy ra chuyện.
Hiện nay mấy người chúng ta, không có nước, không có ngựa, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng linh, cũng không biết phương hướng, không biết nên đi về phía nào mới phải. Ban đêm ở ngoài đại mạc rất lạnh, ta run rẩy toàn thân, vòng tay ôm chặt cơ thể mình.
Đêm sau cơn bão cát tĩnh lặng lạ thường. Bầu trời đầy sao, trông chẳng khác nào những viên đá quý sáng ngời, lấp lánh. Trong mơ màng, ta có cảm giác dường như những ngôi sao ấy đã trở thành vô số những đôi mắt đang yên lặng nhìn về phía ta, nhìn về biển cát vàng trải khắp chân trời, nhìn vào những sinh mệnh cực kì bé nhỏ, yếu ớt dưới thế gian.
“Lão đại, chỗ này thật là kì quái, ban ngày nóng đến chết, ban đêm lại lạnh đến thấu xương.” Hoa Hoa chui vào trong xe ngựa, tìm y phục dầy dặn bị vùi trong đám cát để khoác lên người.
“Nói các đệ thiếu hiểu biết, các đệ còn không phục, Hồi Cốt chính là một nơi quái lạ như vậy đó.” Ta chu miệng lên đáp. Nơi này thực đúng là tà môn, suýt chút nữa đã hại chết ta, giờ toàn thân ta vẫn còn đua nhức. Trên người còn lưu lại vô số những vết thương nhỏ do cát cứa vào và chỉ quay đầu nhẹ thôi, cũng có rất nhiều hạt cát rụng rơi lả tả.
“Chúng ta vẫn nên quay lại xe ngựa, nếu không cứ tiếp tục thế này, sẽ chết cóng hết cả.” Ta liền ra lệnh, tiếp đó nhanh nhẹn chui ngay vào trong xe rồi bốc từng nắm cát bên trong xe hất ra ngoài, rồi mệt nhoài tựa vào thành xe, từ từ thiếp đi lúc nào không hay.
Không biết có phải vì quá mệt mỏi hay không mà ta ngủ rất say.
“Lão đại, ôi đẹp quá đi mất! Nơi này có phải chính là Hồi Cốt không?”
Vừa sớm ngày ra, ta đã bị đánh thức bởi tiếng nói cười hoan hỉ nô nức của bốn đứa nhóc. Ta xuống khỏi xe ngựa, ngô nghê nhìn về phía đường chân trời xa xa. Những đường núi trập trùng được bao phủ một màu vàng tuyệt vời của ánh nắng ban mai, quyến rũ chẳng khác nào khuôn mặt xinh đẹp của người thiếu nữa trẻ trung. Lờ mờ giữa những lớp núi trùng điệp là một tòa thành sừng sững. Trong lớp sương mờ tinh mơ, sắc vàng trải khắp muôn nơi, lặng lẽ đem lại hơi ấm cho cả vùng đại mạc. Nó hoàn toàn khác biệt với vẻ lộng lẫy mà cao quý của cảnh vật tại Trường An. Nếu như Trường An cao sang bởi những cung điện nguy nga của hoàng tộc thì khí chất của tòa thành này nằm ngay ở chỗ vượt trên cả sự dung tục của phàm trần.
“Nhìn kìa, phía đó có một tòa thành, chúng ta được cứu rồi!” Thảo Thảo hứng khởi reo lên.
Ta không biết đó có phải là Hồi Cốt hay không, thế nhưng chỉ cần có thành, có người sinh sống thì chúng ta nhất định sẽ hỏi được đường đi, mua được thực phẩm và thậm chí có cả nước uống, ta và bốn đứa nhóc sẽ không phải bỏ xác tại nơi quỷ quái này rồi. Kì lạ, nói nơi này có tà môn thật không sai chút nào, hôm qua rõ ràng chẳng có gì, vậy mà hôm nay đã mọc lên một tòa thành sừng sững. Xem ra gió ở nơi này cũng thực là lợi hại, thổi một trận mà lôi được cả tòa thành tới đây!
“Chúng ta sẽ đi về hướng đó, xem ra đến trưa là có thể đến được đấy rồi.” Ta thu dọn hành lí, trong lòng cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Mấy ngày nay, chúng ta ngày đêm đi đường, ngày ngày sống trên xe ngựa. Lần này cuối cùng, đã có thể vào thành nghỉ ngơi, tiện thể nghe ngóng luôn tin tức đội quân do Diệp thống lĩnh.
Ngựa đã chết, xe ngựa cũng vứt lại, ta cùng mấy đứa nhóc đi bộ từng bước chậm chạp. Trận bão cát tối qua đã để lộ ra trên mặt đất không ít bộ xương trắng, xem ra đây đều là xương của đám động vật. Rải rác dọc trên những đụn cát là những cây khô chết rũ. Cảnh tượng trông hoang tàn, thật đáng sợ!
Ta nghiến răng đi qua đám xác khô, xương trắng. Làn da bị nắng thiêu đốt bỏng rát, đau đớn chẳng khác nào bị lăng chì. Ta và lũ trẻ lặng lẽ, cúi đầu thẳng bước. Cát rất mềm, những giẫm chân xuống thì nóng rát, mỗi bước đi để lại trên cát một dấu chân thế nhưng chỉ nháy mắt khi quay đầu nhìn lại, những dấu chân đó đã hoàn toàn biến mất. Vì không muốn trở thành những mảnh xương trắng trên đường kia, nên chúng ta chỉ còn biết kiên trì đi về phía trước. Giày dưới chân quá mỏng, chân ta bắt đầu tứa máu.
Có điều, cho dù chúng ta nỗ lực đến mức nào thì tòa thành đó cũng như thể mọc chân mà chạy, chúng ta đi đã rất lâu rồi mà chẳng thấy khoảng cách được rút ngắn lại bao nhiêu. Mãi đén tận trưa, ta bất lực ngồi bệt xuống cát, mơ màng nhìn về tòa thành xa xăm đó.
***
Mặt rời trên đỉnh đầu rọi thẳng ánh nắng chói chang xuống, ngay đến mây ở trên trời cũng chẳng thể giảm bớt được độ nóng bức như thiêu như đốt. Nửa ngày trời không có chút nước, ta thấy bụng mình như đang nổi lửa. Nhìn về phía tòa thàn chẳng biết phải bao lâu nữa mới có thể đi tới được kia, ta bắt đầu thất vọng, chán nản, lẽ nào… chúng ta thực sự phải bỏ mạng tại nơi quỷ quái này sao?
“Lão đại, tỷ nghe xem, có tiếng động gì đó?” Qua Qua im lặng từ nãy đột nhiên lên tiếng.
Ta liền vểnh tai, hình như là tiếng chuông, rung lên từng hồi, giữa vùng đại mạc hoang vắng, không một bóng người nghe thanh âm đó lại càng thêm vang vọng.
“Đuổi theo đi, có người” Ta vui mừng lên tiếng, bốn đứa trẻ nghe vậy, lấy hết sức lực vừa lăn vừa chạy bổ nhào về phía tiếng chuông.
Trèo qua một đồi cát, chúng ta quả nhiên nhìn thấy một đoàn người. Phía sau lưng họ đeo hành trang nặng trĩu, từ từ bước đi. Nghe thấy tiếng hô hoán của chúng ta, họ nhanh chóng quay lại, mặt mày lộ vẻ hoảng hốt.
“Thực sự là có người, ây da, đó là thứ gì vậy… cứu với có quái vật?” Ta định bước lại gần, thì một con vật to lớn quay đầu nhìn lại. Con quái vật đó trên người nhô lên hai cục biếu, mặt chẳng giống ngựa mà cũng chẳng giống trâu.
“Đừng sợ, nó rất hiền, không phải quái vật. Các người đến từ Trung Nguyên đúng không?” Người vừa cất tiếng chính là một người phụ nữ tuổi không lớn lắm, đôi mắt đen láy, cực kỳ có thần. Nàng ta có làn da nâu, mái tóc xoăn thả nhẹ xuống hai vai, trên trán có đeo một sợi dây chuyền bảo thạch. Giọng nói của nàng ta rất lạ, âm Hán không mấy chuẩn xác.
“Nó sẽ không cắn người thật chứ? Nàng không phải là người Trung Nguyên sao?” Ta dưa tay định sờ con quái vật ngựa không ra ngựa mà trâu cũng chẳng ra trâu đó. Thế nhưng con quái vật bất ngờ quay đầu, hà hơi thở nóng rát về phía ta, khiến ta sợ hãi, lùi lại phía sau vài bước.
“Đừng sợ, nó là lạc đà, chúng ta vẫn dùng nó để đi lại trên sa mạc. Ta tên là Gia Na Tháp, là người Cao Xương. Trước kia ta và mọi người thường hay đưa hương liệu và lông cừu tới Trường An, đổi lấy tơ lụa, giờ ta đang đem chúng đến Ba Cách Đạt bán đây.” Gia Na Tháp khẽ vuốt dọc theo cổ con lạc đà, nó tức thì ngoan ngoãn nằm xuống.
“Hầy… vị cô nương “thêm một ngọn tháp”*, cô nương nói mình là người Cao Xương, vậy cô nương có biết đi đến Hồi Cốt thế nào không? Còn nữa, nơi có tên là “Bát cá đại”** mà cô nương vừa nói là nơi nào?” Ta nghe mà u mê đầu óc, xem ra đại mạc và Trường An đúng là cách xa một trời một vực.
(*)Hiểu lầm tên của Gia Na Tháp.
(**) Có phát âm hao hao giống Ba Cách Đạt.
“Cô nương muốn tới Hồi Cốt sao? Cao Xương chính là thủ phủ của Hồi Cốt, nơi đó cách đây xa lắm. Đợi ra khỏi Ngọc Môn Quan, đến được Lâu Lan, gần hồ Nhã Nhĩ thì có thể dễ dàng tới được Cao Xương rồi. Đây là lần đầu tiên cô nương tới đại mạc đúng không? Vậy cô nương muốn tới chỗ nào của Hồi Cốt?”
“Ta cũng không biết nữa, ta tới đây tìm người.”
“Vậy thì khó lắm, Hồi Cốt chúng ta tuy rằng không giàu có như Trung Nguyên, thế nhưng đất đai rộng lớn. Từ Ngọc Môn Quan, phía Tây kéo dài đến biển lớn, phía Nam rồi đến chân núi Côn Luân, phía Bắc còn quá cả Thiên Sơn. Nếu không biết người muốn tìm đang ở chỗ nào thì làm sao có thể tìm được? Hơn nữa trên đường đi nhiều khi sẽ gặp phải bão cát, cô nương cứ đi như vậy rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện. Ta thường đi trên con đường tơ lụa này, hay là mọi người đi theo chúng ta đi, đợi khi tới Ngọc Môn Quan, đến được thành Đôn Hoàng, lúc đó mọi người nghe ngóng tình hình của người muốn tìm xem sao?”
“Cảm ơn nhé, cô nương thêm một ngọn tháp!”
“Người ở bên ngoài thì phải biết quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau, cô nương tuổi còn trẻ vậy mà đã một mình ra ngoài xông pha thực chẳng dễ dàng gì. Ta thật vô cùng khâm phục cô nương đó. Nào lại đây, uống miếng nước đi, đây đều là con của cô nương sao? Trông chúng dễ thương quá! Ta biết rồi, nhất định là tướng công cô nương tới đây buôn bán, giờ cô nương đưa con tới để đoàn tụ đúng không? Cô nương mau bảo lũ trẻ ngồi lên lưng lạc đà đi, nhìn chân bọn chúng sưng hết cả rồi!”
Hả? Ta há hốc miệng kinh ngạc, ta giống như người đã sinh bốn đứa con sao? Ta lại nhìn sang, thì thấy đám Hoa Hoa, Thảo Thảo đã trèo lên lưng lạc đà từ lâu, hoàn toàn không có ý sợ hãi. Mấy con lạc đà này trông còn hiền hơn cả ngựa, nhẫn nại đợi mọi người leo lên lưng rồi mới chậm rãi bước từng bước trên đại mạc, lục lạc treo cổ reo lên vang vọng không ngừng. Mọi người trong đoàn đều rất nhiệt tình, họ không ngại chia sẻ lương thực mang theo cho chúng ta cùng ăn, có điều trong số mấy người này, chỉ có mỗi cô nương thêm một ngọn tháp là nói được tiếng Hán.
Cả đường đi, Gia Na Tháp kể cho chúng ta nghe về những câu chuyện trên đại mạc, kể về loài rắn sa mạc có thân hình vừa dài vừa mỏng, về những con hồ li lông trắng tai to, những thảo nguyên, núi tuyết mênh mông… Đến lúc này ta mới biết, Hồi Cốt cũng giống như Đại Kỳ, là một đất nước tự chủ. Sau khi thống trị một số nước nhỏ như Lâu Lan, biên giới Hồi Cốt càng lúc càng rộng. Một trăm năm trước, mọi người đều theo Tà Mãn giáo, sau đó Linh Tiêu Các đưa Ma Ni giáo thâm nhập vào, Hồi Cốt liền chuyển sang thờ phụng Ma Ni giáo. Tại Trung Nguyên, tôn giáo này có một cái tên hay hơn rất nhiều đó là Đại Quang Minh giáo. Hồi Cốt có thành Cao Xương, Bắc Đình, Đôn Hoàng giống như Trường An và Lạc Dương ở Trung Nguyên vậy. Mọi người ai cũng biết thổi sáo, thổi tiêu, nhảy điệu Hồ Tuyền. Mỗi năm, một số lượng thương nhân lớn sẽ đi theo con đường trên sa mạc, con đường vốn được gọi là “con đường tơ lụa” để trao đổi hàng hóa.
Trong những câu chuyện của Gia Na Tháp, có phong cảnh tuyệt đẹp của Mạc Bắc, cũng có lịch sử lâu đời của đất nước Hồi Cốt. Theo truyền thuyết, có một người Trung Nguyên tên là Úy Trì Tuyết Dung, dựa vào võ công cái thế của mình đến vùng tuyết vực Côn Luân kiến lập môn phái có tên là Linh Tiêu Các, sau đó ông phải lòng công chúa Hồi Cốt, trở thành phò mã Hồi Cốt. Từ đó, Linh Tiêu Các có mối quan hệ vô cùng mật thiết với hoàng tộc Hồi Cốt. Sau đó, cũng chính các chủ Linh Tiêu Các đã giúp quân vương Hồi Cốt, quét sạch mọi chướng ngại, thu hồi các nước nhỏ như Lâu Lan…
Trái tim ta thắt lại, Linh Tiêu Các? Lần trước khi ở dưới giếng cổ, mẫu thân của Diệp chẳng phải đã nói địa cung dưới Trường An có kết cấu giống như địa lao ở Linh Tiêu Các của Hồi Cốt sao? Lẽ nào địa cung tại Trường An thực sự do người Hồi Cốt dựng lên?
Qua lời kể của Gia Na Tháp, ta bắt đầu hiểu hơn về đất nước Hồi Cốt. Ở đây khắp nơi là đại mạc, những nơi có nước thì đều có người ở. Thế nhưng những nơi như vậy không cố định, cho nên họ thường xuyên phải chuyển nơi ở liên tục. Vì những lí do trên cuộc sống của họ mang màu sắc du mục. Nơi đây ban ngày nóng nực, buổi tối lạnh giá, còn thường xuyên xảy ra bão cát. Trước khi bão cát đến, mọi người chỉ cần buộc người mình thật chắc trên thân lạc đà, thì sẽ không bị thổi bay mất. Những đồ to nặng mà mọi người đeo sau lưng chính là lều bạt trong lúc đi đường, bởi đối với những người du mục như họ bất cứ nơi đâu cũng có thể dựng lều để nghỉ tạm.
Tiếp tục đi mãi, cho tới khi mặt trời lặn hẳn về phía Tây, chúng ta vẫn chưa tới được tòa thành mà mình nhìn thấy trước đó. Gia Na Tháp biết chuyện liền giải thích cho chúng tôi đó chỉ là ảo ảnh, còn thành Đôn Hoàng thực sự ở cách nơi này rất xa.
***
Cứ như vậy, ta và bốn đứa nhóc đi theo họ khá nhiều ngày. Ban ngày lên đường, buổi tối dừng chân nghỉ, chúng ta thậm chí đi qua Ngọc Môn Quan lại qua cả đại mạc. Mãi cho tới một buổi sáng, ta bị đánh thức bởi tiếng huyên náo ồn ào.
“Mau chạy đi!”
“Sao vậy? Có cướp à?” Còn đang lơ mơ ta cất tiếng hỏi, trong lòng thầm nghĩ mọi người đang chạy đi đâu thế?
“Trong thành vừa truyền tin đến, Trung Nguyên và Hồi Cốt đang giao tranh. Cô nương đừng đi về phía trước nữa, Kha Hãn có lệnh, bất cứ người Trung Nguyên nào, không cần biết là ai, giết chết không tha.”
“Cô nương nói hai nước đang đánh nhau, vậy phía trước là quân Trung Nguyên sao?” Ta kinh hãi cất lời hỏi. Lẽ nào quân của Diệp đã ở rất gần? Thật là quá tốt, ta đi bao nhiêu ngày như vậy, chẳng phải là vì ngày này thôi ư?
“Đúng thế, họ đã ở rất gần thành Đôn Hoàng, cô nương đừng đi đến đó nữa! Ta thấy chúng ta hãy chia tay tại đây, mọi người mau quay về thì tốt hơn!”
Trốn về, chẳng biết đường, thì coi như cũng chết. Hơn nữa ta không thể quay về, ta tới đây là để tìm Diệp.
“Ta cần phải đến Đôn Hoàng, hãy cho chúng ta theo các vị tiếp đi!”
“Cô nương… được thôi, thế nhưng các vị phải thay sang y phục của chúng ta, nếu không bị nhận ra thì chết đấy!” Gia Na Tháp thấy ta vô cùng kiên quyết, thở dài rồi rút mấy bộ y phục màu sắc từ trên lưng lạc đà xuống. Nàng ta cau mày, rồi lại lật tìm một hồi, cuối cùng mới thấy được một bộ y phục vừa với ta.
“Vậy cô nương thay bộ y phục này đi, cầm luôn cả chiếc mũ này nữa.”
Ta gật đầu, kéo bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo đi vào trong một căn lều để thay đồ. Đây là một bộ y phục dài của nam nhân, có nét tương đồng với các bộ y phục khác của người Trung Nguyên, chỉ là có nhiều màu sắc hơn, nên làm nổi bật các đường nét trên cơ thể. Ta thận trọng thắt chiếc đai lưng được kết thành từ nhiều sợi chỉ màu sắc, hoa văn tươi tắc. Rồi cởi đôi giày vải Trung Nguyên đã bị nắng nóng làm biến dạng, thay sang đôi bốt da cừu cổ cao đến tận ngang bắp chân. Trên thân bốt có gài một con dao nhỏ sáng trắng, sắc nhọn vô cùng.
Bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo không ngừng tranh giành bốn chiếc mũ nhỏ xinh cũng được thêu bằng những sợi chỉ sặc sỡ, trên mũ thậm chí còn được gắn vài viên đá quý. Ta cuộn mái tóc dài của mình lại, rồi chọn chiếc mũ màu trắng đơn giản đội lên. Khi bước ra khỏi lều, ta đã thành một nam nhân Hồi Cốt chính hiệu.
“Bộ y phục này rất hợp với cô nương đấy.” Nhìn thấy ta, hai mắt Gia Na Tháp sáng bừng lên.
“Ta cũng cảm thấy rất hợp.” Những bộ y phục đơn giản mà gọn gàng luôn cho ta cảm giác trở lại phong thái khi xưa, lúc còn là một ăn mày thần trộm. Ta quay đầu nhìn bốn đứa nhóc trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh khó khăn lắm bọn chúng mới nhét được thân người tròn vo của mình vào trong những bộ y phục. Nhìn kiểu gì chúng cũng giống mấy quả cầu thịt vừa to vừa tròn lại đặc biệt đáng yêu.
Mọi người sau đó cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc lên đường. Ta ngồi trên lưng lạc đà, cả người không ngừng nghiêng nghiêng ngả ngả, một tay đưa lên che ánh nắng, một tay không ngừng quạt. Lạc đà chậm rãi bước từng bước trên sa mạc, những miếng gỗ lót trên lưng chúng không ngừng tạo ra những tiếng động khe khẽ. Gia Na Tháp thận trọng quan sát bầu trời vì bất cứ lúc nào thời tiết cũng có thể chuyển biến xấu.
Từng bóng mây lớn rải rác trên đại mạc, làm giảm đi phần nào cái nắng chói chang. Ta lại uống một ngụm nước, thời tiết hôm nay thực sự quá nóng, ngoài uống nước ra ta gần như chẳng ăn gì được. Đột nhiên, Gia Na Tháp ra hiệu, tất cả mọi người tức thì dừng lại. Mấy người đàn ông cao lớn bất giác đưa tay lên thanh loan đao vẫn đeo bên thắt lưng, nét mặt cực kỳ cảnh giác. Bốn đứa nhóc cũng cảm thấy không khí có chút bất thường, liếm môi nhét vội chiếc bánh đang ăn dở vào người. Sau đó vỗ nhẹ lên lưng lạc đà, khi lạc đà quỳ xuống, bọn chúng liền vội lăn xuống cát. Bốn đứa trẻ tinh ranh đảo đôi mắt đen láy, trốn phía sau lạc đà. Đúng lúc đó, phía đồi cát trước mặt xuất hiện mấy bóng người.
“Quái vật!” Ta thét lớn. tại sao nơi này lại có nhiều quái vật thế chứ?
Nhìn kĩ thì ra đó là một đoàn người, dẫn đầu là hai người phụ nữ mặc y phục màu trắng. Xem cách ăn mặc thì không giống với phong cách của người Hồi Cốt, mà giống với người Trung Nguyên hơn. Bọn họ dùng vải che mặt, chỉ để hở mỗi hai con mắt, nhìn rất khó phân biệt. Ta đoán hẳn họ là một cặp song sinh. Hai con vật mà họ đang cưỡi toàn thân lông trắng, trông khá giống mèo nhưng to hơn rất nhiều.
Hai quái vật quắc mắt nhìn về phía chúng ta, há to miệng gầm lên những tiếng đáng sợ rồi nhe ra những chiếc răng sắc nhọn, mỗi chiếc răng thậm chí cfn to và dài hơn cả những thanh đoản đao mà chúng ta đang mang bên mình.
“Kha Hãn có lệnh, chỉ cần thấy người Trung Nguyên, giết chết không tha!” Một trong hai người phụ nữ chậm rãi gằn giọng. Mau mà mấy ngày gần đây, ta đã học được chút ít tiếng Hồi Cốt, nên có thể hiểu được bà ta đang nói những gì.
‘Thị nữ… thị nữ Bạch Sư, người luôn hầu cận bên cạnh Linh Tiêu Các chủ.” Xung quanh nhanh chóng vang lên những lời bàn tán.
“Là người Côn Luân, bọn họ chính là người của Linh Tiêu Các.”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều xuống lạc đà, quỳ rạp xuống đất. Gia Na Tháp kéo nhẹ vạt áo ra hiệu cho ta. Thấy vậy ta cũng vội quỳ xuống, rồi nghiêng đầu, lặng quan sát mấy người đang đứng trước mặt. Hai người phụ nữ dẫn đầu đưa cặp mắt sắc như dao, liếc qua mọi người một lượt. Thị nữ Bạch Sư? Lẽ nào hai con quái vật lông trắng như tuyết này chính là hình ảnh ngoài đời thật của cặp sư tử đá mà các nhà giàu có ở thành Trường An vẫn dựng trước cửa nhà?
“Giữ lòng thanh tịnh, trừ năm loại ma, tịnh thể bằng ba mươi loại ánh sáng, ràng buộc bản thân, không để phóng túng. Trong tâm có ma, lòng tham độc ác, phải dùng lí trú, kiềm chế xác thân… cũng dùng ba mươi thứ trợ lực khác, ràng buộc bản thân, không để phóng túng…” Mọi người quỳ trên mặt đất, liên miệng đọc một đoạn dài. Ta giật nảy mình, đầu óc choáng váng chẳng hiểu bọn họ đang làm cái gì nữa.
“Xem ra bọn họ đều là tín đồ, nơi này chắc không có người mà chúng ta cần tìm đâu.” Giọng một người phụ nữ lạnh lùng vang lên.
“Sư muội, muội quá chủ quan rồi, sao có thể để một con cá lọt lưới.” Bạch y nữ nhân còn lại liếc mắt sang người phụ nữ đứng cạnh, đột nhiên giơ chiếc cung thủy tinh chỉ về phía ta: “Ngươi, mau tụng thánh ngôn Ma Ni lại cho ta nghe.”
“Giữ lòng thanh tịnh, trừ năm loại ma, tịnh thể bằng ba mươi loại ánh sáng, ràng buộc bản thân, không để phóng túng. Trong tâm có ma, lòng tham độc ác, phải dùng lí trú, kiềm chế xác thân… cũng dùng ba mươi thứ trợ lực khác, ràng buộc bản thân, không để phóng túng…” Trong lòng ta thầm kêu khổ, may mà bản cô nương đây trời sinh đã có trí nhớ cực tốt, vẫn có thể đọc thuộc làu làu những câu bọn Gia Na Tháp vừa đọc dù cho chẳng hiểu ý nghĩa của chúng là gì.
“Bắt đầu đọc từ “cũng dùng ba mươi thứ trợ lực khác, ràng buộc bản thân, không để phóng túng…”“ Chết tiệt! Người phụ nữ xấu xa này thực quá đỗi giảo hoạt! Ta sao mà biết được đoạn tiếp theo như thế nào chứ.
“Không để phóng túng… kì thân tham lam, để thanh… để thanh… tham lam…” Lúc nãy những người này đã đọc những gì nhỉ, chỉ là vừa rồi cứ mải để ý hai người phụ nữ này nói gì nên ta không để tâm ghi nhớ.
“Chính là “kì thân tham lam, để thanh tịnh khí, cấm nhập vào cốt, nhốt vào chỗ khuất, từ từ diệt trừ. Lại dùng gió lớn, kìm nén tà tâm, dồn nơi góc tim, từ từ tiêu tán.” Thánh ý của Ma Ni giáo chúng ta đâu đơn giản đến mức một người Hán như ngươi có thể chỉ trong một khắc mà có thể lãnh ngộ. Mắt ngươi đảo điên, hoàn toàn không chút thành kính, vừa nhìn là ta đã biết chính ngươi chứ không ai khác đã trà trộn vào đoàn thương nhân này. Gian tế Trung Nguyên, hãy chịu chết đi!” Một trong hai người phụ nữ nhẹ lên tiếng, có điều lần này bà ta nói bằng tiếng Hán, từng từ từng chữ vang lên rất rõ, nhất là câu” hãy chịu chết đi”, chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Hai người phụ nữ cùng lúc giương cung. Giây phút đó ta thực muốn quay mình bỏ chạy, thế nhưng hai chân lại run rẩy đến mức không nhấc lên nổi.
“Đừng có giết lão đại của chúng ta!” Trong đám người đột nhiên vang lên mấy giọng nói non nớt. Đồ ngốc, ai bảo bọn nhóc lại lên tiếng lúc này chứ? Chỉ bằng một ánh mắt, ngay lập tức, những người vừa đến đều nhất loạt rút kiếm.
“Xin đừng làm vậy!” ta thét lớn. Trái tim như sắp nhảy ra ngoài vì khiếp sợ. Người phụ nữ đó bật cười đầy chế giễu, rồi từ từ buông tay cung, tên tức thì bắn đi, bay thẳng về phía ta.
Ta mở to hai mắt, nhìn mũi tên thủy tinh ánh lên màu sắc lạnh dưới nắng mặt trời. Cùng khoảnh khắc đó, ta còn nhìn thấy vô số loan đao chém về phía bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo.
Keng! Một tiếng động lớn vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
“Ta đã nói là phải giết chết bọn họ hay sao?” Một giọng nói rất quen vang lên. Dung mạo người đó hiện lên trước mắt ta hoàn toàn thân thuộc, nhưng không hiểu sao ta lại thấy trong tim ngập tràn cảm giác xa lạ.
“Ai?” Hai người phụ nữ hoàn toàn không thể ngờ có người đã dùng cát làm vũ khí, đánh dạt mũi tên thủy tinh của họ xuống cát cách đó không xa.
Trước mắt ta là một người đàn ông toàn thân bận y phục trắng, giữa biển cát vàng mênh mông, khuôn mặt người đó lạnh lùng, nhưng lại rất ôn hòa. Chàng… tại sao lại ở Hồi Cốt?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook