" Không! Đừng lại đây! Đừng giết tôi! "
Người đàn ông nằm bò trên đất, trến khắp cơ thể chi chít vết thương bầm dập, miệng đầy máu van xin người con gái trước mặt.

" Giờ tôi cho ông hai sự lựa chọn một là tự ra tay.

Hai là ông sẽ chết một cách thê thảm."
Sắc mặt ngưòi đàn ông trở nên trắng bệch, không một giọt máu.

Giọng nói thều thào
" Tôi.....tôi....tôi chọn...tôi....!tự...ra tay...!!"
Nghe được câu trả lời như ý cô liền liếc nhìn người đàn ông một cái, trến môi ý lên một nụ cười.

Một nụ cười đắc ý, một nụ cười khiến cho người ta lạnh lẽo, run sợ.

Cô không ai khác Wilyfire sát thủ chuyên nghiệp khét tiếng nhất trong thế giới ngầm.

Nổi tiếng với nhưng cách thức giết người quái đản, mỗi lần thực hiện nhiệm vụ cô đều chọn những cách khác nhau: lúc thì dùng độc, lúc thì trực tiếp ra tay, lúc thì giày vò thừa sống thiếu chết,....!Ngoài là một sát thủ, cô còn thông thạo y học, thường hay chế ra các loại độc một giọt đều có thể giết một mạng người.


Nên trong giới sát thủ không ai không biết đến cô, không ai không sợ khi nghe đến tên tuổi của cô
Sau khi người đàn ông kia chết.

Cô liền cất bước đi vào trong căn phòng.

Một không gian tĩnh vắng, bóng tối bao trùm nó khiến cho người ta cảm thấy lãnh sống lưng.

Cô vẫn bình tĩnh đi về phía chiếc tủ, lấy ra một quyển sách, trông rất cũ nát, những vết bụi bám đầy mặt bìa.

Cô lấy tay phủi lớp bụi đi, vừa mở quyển sách cổ ấy ra bầu trời trở nên đen tối, những đám mây từ đâu bay tới rất nhanh, một tiếng sét vang lên " Đoàng " đánh vào người cô.

Mọi thứ đều chìm trong bóng tối, ý thức vô dần mất từ, đôi mắt từ từ nhắm lại.

" Tiểu thư dậy đi! Dậy đi! "
Bị tiếng động làm ồn, cô từ từ mở mắt, một trận đau đầu ập tới.

Trước mắt cô là một nơi hoàn toàn xa lạ, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng rộng lớn đồ đạc bày trí tinh xảo.

Đây là một căn phòng có kiểu giáng cổ đại bởi nó không khắc gì trong mấy bộ phim cung đấu mà cô hay xem cả.Đúng thế cô xuyên không rồi.

Nguyên chủ là đại tiểu thư phủ Thừa tướng tên Tưởng Lan Nguyệt.

Một người nhút nhát không được mẹ cưng chiều, nhưng lại có một người cha và một vị huynh trưởng yêu thương hết mực.

Cô có một vị biểu muội được mẫu thân đón về nuôi bởi cả nhà nàng bị giết chết khônh còn ai, nàng may mằn chốn thoát được.

Nguyên chủ có cái gì tốt, được hạ nhân đối xử thế nào thì nàng ta đều được đối xử như thế.

Vì thế nàng ta rất hống hách, ỷ vào sự sủng ái của thừa tưởng phu nhân mà làm bậy, không kiêng nể một ai, hay bắt nạt vị đại tiểu thư này.

Sau khi tiếp ứng được những ký ức xa lạ này, cô bật dậy.

Cô nghĩ những gì nguyên chủ phải trải qua, cô sẽ thay nguyên chủ đòi lại tất cả.


Bây giờ cô là Tưởng Lan Nguyệt, một con người sẽ sống một cách mãnh mẽ, hoàn toàn độc lập.

Người tốt với cô thì cô sẽ tốt lại, còn người muốn đối cô chỉ chỉ một cách "chết".

"Tiểu thư cuối cùng người cũng chịu dậy.

Phu nhân cho người truyền tiểu thư qua."
Cô nhìn sang thấy một a hoàn vẻ hốt hoảng đang gọi mình.

Trong đầu cô liền ý lên một cái tên Ý Lan, nhà hoàn thân cận của nguyên chủ.

" Được rồi." Cô lạnh lùng đạp
Ý Lan thấy đại tiểu thư nhà mình trở nên khác thường, trên người của tiểu thư tỏa ra một sự khí uy lạnh lẽo, không ai tới gần được.

Cô ngây ngốc nhìn tiểu thư nhà mình.

" Em không mau thay quần áo cho ta hả "
Ý Lan giật mình, vội vã đi lấy quần áo sửa soạn cho Nguyệt Lan.

Vừa bước ra cửa khí chất lạnh lẽo từ người cô tỏa ra, cô mặc một chiếc váy màu lam, nhìn cii như một tiên nữ khôngvướng bụi hồng trần.

Cô từ từ đi đến viện của mẫu thân Trường An Viện.


Chưa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc thút thít
" Mẫu thân,con xin người, con yêu Phong Lang thật lòng, xin người tác thành cho con và huynh ấy.

"
Phong Lang đại hoàng tử, ngồi bên tay trái của Tưởng phu nhân.

Hắn là hôn phu của nguyên chủ, là thanh mai trúc mã, nguyên chủ yêu thích hắn, yêu một cách sâu đậm.

Nhưng hắn lại không thích nàng, hắn yêu vẻ thùy mị nết na, sự hiểu thấu đáo mọi việc của vị biểu muội Tưởng Tiện Nguyên.1
Cô bước vô, khí thế cô toát ra tạo cho mọi người cảm thấy sợ hãi, khí thế ấy có thể bức chết người.

Cô quan sát tỉ mỉ từng người một, từng ngóc ngách trong phòng này.

Cô ung dung đi ngang qua vị biểu muội đang quỳ giưới đất kia
" Bái kiến mẫu thân "
Bà nhìn với vẻ thờ ơ:
" Ngồi đi.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương