Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực
-
C19: Chân hy viện lòng thương xót của quản gia già
[ Xoạt xoạt ]
Ta theo quản gia bước vào một nơi hoang vắng, lạnh lẽo đến lạ. Ông ta vừa đi vừa run rẩy, ta thấy vậy liền hỏi: - Ông không khỏe sao?
Ông ta nhìn ta cúi người: - Bẩm vương phi lão nô không có! Lão nô chỉ lo lắng cho người~
Ta nghe lời ông ấy nói mà lòng chợt hẫn một nhịp, ta nhìn ông lão trước mắt này cười nhẹ: - Lo cho ta? Vì sao lại lo cho ta?
Ông ta cúi người, giọng khàn đặc vang lên, dù ông tuổi đã có hơi cao, bên ngoài gió cũng khá lớn nhưng vẫn rất mạnh mẽ nói chuyện với ta: - Chân Hy Viện là một nơi vắng vẻ, ít người qua lại. Với lại còn sát chuồng ngựa không phù hợp làm nơi ở, nếu lỡ đông về thì sẽ lạnh chết mất!
Ta nghe ông ấy nói lòng bỗng chút ấm áp hơn, ta cười nhìn ông lão trước mắt: - Không cần lo cho ta! Nếu ông có lòng chỉ cần mang đồ đến đủ dùng là được rồi!
Ông ấy cúi người bảo: - Lão nô nhất định sẽ đem đủ đồ dùng cho vương phi! Lát nữa lão nô sẽ sai cung nhân đến hầu hạ vương phi!
Ta cười lắc đầu: - Không cần đâu! Nam Cung Bắc Nhiên đưa ta đến Chân Hy Viện vốn dĩ muốn ta tự sinh tự diệt, ông mà sai người đến hầu hạ ta chẳng khác nào làm trái ý hắn! Ông không sợ hắn giết ông sao?
Ông ấy cười lắc đầu, hai mắt rơm rớm nước mắt nhìn ta: - Lão nô đã sống nửa đời người rồi, nếu có chết cũng không hối tiếc! Lão nô chỉ tiếc cho tộc Ngọc Ấn Hoàng Triều, cho Ngự vương điện hạ. Một đời uy danh lừng lẫy vì gian sơn tổ quốc này đến cuối cùng lại chết trong oan ức!
Ta nghe ông ta nói như vậy, không kìm được nước mắt: - Nếu phụ thân biết được chuyện này có lẽ sẽ thấy vui ở suối vàng~ Ta cảm tạ lòng tốt của ông!
Ông lão cười với ta: - Lão nô chỉ có thể làm chút việc vặt, ít nhất có thể cho vương phi sống tốt cũng coi như trả ơn cho lão tướng quân!
Ta nhìn ông lão trước mắt: - Trả ơn?
Ông lão gật đầu: - Vâng! Lúc trước lão nô là một binh sĩ dưới tay của lão tướng quân, một lần gia đình lão nô gặp nạn nhưng thân ở chiến trường nào có thể lo được cho gia đình. May nhờ có lão tướng quân nếu không...e là giờ nương tử của lão cũng đã không còn!
Ông ấy bỗng quỳ xuống: - Lão nô tin rằng lão tướng quân sẽ không bao giờ phản quốc! Ông ấy yêu quốc như con, nâng niu như báu vật sao lại có thể mưu đồ phản quốc được! Lão nô chinh chiến cùng lão tướng quân suốt 10 năm, 10 năm đó đã đủ khiến lão tin rằng ông ấy là một trung thần!
Ta nghe từng lời ông ấy nói mà cảm động, phải! Chỉ có những người cùng phụ thân chinh chiến xa trường mới biết được rằng ông ấy chưa bao giờ có mưu đồ phản quốc. Nhưng...đáng hận hay những người từng cùng phụ thân chiến đấu năm ấy đều bị tên cẩu hoàng đế âm thầm hạ thủ. Giờ đây, còn mấy người may mắn thoát nạn, còn mấy người tin rằng phụ thân ta bị mưu hại?
Ta vội đỡ ông ấy đứng dậy: - Cám ơn ông đã tin tưởng vào phụ thân ta! Cám ơn ông!
Ông ấy nắm lấy tay ta, bàn tay chai sần do bao năm cầm khiên cầm kiếm chinh chiến nơi xa trường của ông khiến ta nhớ đến tay cùa phụ thân. Ông dùng cái giọng dịu dàng nhất nói với ta: - Vương phi yên tâm! Lão nô nhất định sẽ đối tốt với người không phụ lòng của lão tướng quân!
Ta cười cúi đầu với ông ấy, lòng thầm cảm ơn ông rất nhiều, thật may ít nhất có lẽ cuộc sống sắp tới cũng dễ thở hơn một chút.
[ Vù vù ]
Gió lớn bên ngoài thổi đến, nhìn ông lão già trước mắt này đang không ngừng run rẩy, ta vội nói: - Ông chỉ đường cho ta đi, rồi mau chóng về nghỉ ngơi! Trời tối rồi, đêm lạnh lắm, ông già rồi sẽ chịu không nỗi đâu!
Ông ấy nhìn ta mỉm cười lắc đầu: - Lão nô không sao! Vương phi đừng lo lắng cho lão nô~ Vương phi có lạnh không?
Ta cười lắc đầu nhìn ông lão đừng run rẩy nhưng vẫn cố tỏ ra mình ổn trước mặt ta: - Ta không lạnh~ Đừng lo lắng! Mau đi đến Chân Hy Viện thôi!
Ông ấy gật gật rồi từ tốn cầm đèn lồng dẫn đường cho ta
[ Soạt soạt ]
Trước mắt ta là một viện hoang vắng, đơn sơ đến đáng thương. Xung quanh tối tăm đến lạ, ta nhìn khung cảnh trước mắt này mà lòng cũng chẳng gợn chút một cơn sóng, ta nhìn lão quản gia trước mặt này cười bảo: - Đây là Chân Hy Viện nhỉ?
Ông ấy e dè gật đầu: - Tuy có hơi hoan vắng nhưng lão nô sẽ cho người đến dọn dẹp thôi, vương phi cứ yên tâm!
Ta lắc đầu cười nói: - Không cần phải như vậy, ông về nghỉ ngơi đi! Ta tự xử lý~
Ông ấy có chút lo lắng nhìn ta: - Vương phi như vậy liệu có ổn không ạ?
Ta cười bảo: - Có gì mà không ổn chứ? Đây là điều mà vương gia muốn mà! Người yên tâm đi ta có thể xử lý, không cần quá lo lắng cho ta đâu!
Ông ấy nghe ta nói vậy cuối cùng cũng chịu an lòng mà nói: - Vâng! Vương phi người có gì phân phó cho lão nô không ạ?
Ta suy nghĩ một chút rồi nói: - Chân Hy Viện có phòng bếp chứ?
Ông ấy gật đầu: - Vâng Chân Hy Viện có phòng bếp nằm bên hông của viện!
Ta gật đầu bảo: - Vậy sai một vài nô tỳ mang cho ta một chút thức ăn đi~ Ta cũng hơi đói rồi!
Ông nghe vậy liền cười: - Vâng lão nô đi ngay! Vương phi hãy nghỉ ngơi đi ạ! Lão nô sẽ sai người đem đến những món vương phi cần!
Ta gật đầu rồi bước vào trong viện, vừa mở cánh cửa cái mùi ẩm móc đã sốc vào mũi ta, ta cố dặn lòng không quan tâm, bước qua đám cỏ dại, cây khô ấy đến trước chính viện, mở cửa bước vào.
Ta theo quản gia bước vào một nơi hoang vắng, lạnh lẽo đến lạ. Ông ta vừa đi vừa run rẩy, ta thấy vậy liền hỏi: - Ông không khỏe sao?
Ông ta nhìn ta cúi người: - Bẩm vương phi lão nô không có! Lão nô chỉ lo lắng cho người~
Ta nghe lời ông ấy nói mà lòng chợt hẫn một nhịp, ta nhìn ông lão trước mắt này cười nhẹ: - Lo cho ta? Vì sao lại lo cho ta?
Ông ta cúi người, giọng khàn đặc vang lên, dù ông tuổi đã có hơi cao, bên ngoài gió cũng khá lớn nhưng vẫn rất mạnh mẽ nói chuyện với ta: - Chân Hy Viện là một nơi vắng vẻ, ít người qua lại. Với lại còn sát chuồng ngựa không phù hợp làm nơi ở, nếu lỡ đông về thì sẽ lạnh chết mất!
Ta nghe ông ấy nói lòng bỗng chút ấm áp hơn, ta cười nhìn ông lão trước mắt: - Không cần lo cho ta! Nếu ông có lòng chỉ cần mang đồ đến đủ dùng là được rồi!
Ông ấy cúi người bảo: - Lão nô nhất định sẽ đem đủ đồ dùng cho vương phi! Lát nữa lão nô sẽ sai cung nhân đến hầu hạ vương phi!
Ta cười lắc đầu: - Không cần đâu! Nam Cung Bắc Nhiên đưa ta đến Chân Hy Viện vốn dĩ muốn ta tự sinh tự diệt, ông mà sai người đến hầu hạ ta chẳng khác nào làm trái ý hắn! Ông không sợ hắn giết ông sao?
Ông ấy cười lắc đầu, hai mắt rơm rớm nước mắt nhìn ta: - Lão nô đã sống nửa đời người rồi, nếu có chết cũng không hối tiếc! Lão nô chỉ tiếc cho tộc Ngọc Ấn Hoàng Triều, cho Ngự vương điện hạ. Một đời uy danh lừng lẫy vì gian sơn tổ quốc này đến cuối cùng lại chết trong oan ức!
Ta nghe ông ta nói như vậy, không kìm được nước mắt: - Nếu phụ thân biết được chuyện này có lẽ sẽ thấy vui ở suối vàng~ Ta cảm tạ lòng tốt của ông!
Ông lão cười với ta: - Lão nô chỉ có thể làm chút việc vặt, ít nhất có thể cho vương phi sống tốt cũng coi như trả ơn cho lão tướng quân!
Ta nhìn ông lão trước mắt: - Trả ơn?
Ông lão gật đầu: - Vâng! Lúc trước lão nô là một binh sĩ dưới tay của lão tướng quân, một lần gia đình lão nô gặp nạn nhưng thân ở chiến trường nào có thể lo được cho gia đình. May nhờ có lão tướng quân nếu không...e là giờ nương tử của lão cũng đã không còn!
Ông ấy bỗng quỳ xuống: - Lão nô tin rằng lão tướng quân sẽ không bao giờ phản quốc! Ông ấy yêu quốc như con, nâng niu như báu vật sao lại có thể mưu đồ phản quốc được! Lão nô chinh chiến cùng lão tướng quân suốt 10 năm, 10 năm đó đã đủ khiến lão tin rằng ông ấy là một trung thần!
Ta nghe từng lời ông ấy nói mà cảm động, phải! Chỉ có những người cùng phụ thân chinh chiến xa trường mới biết được rằng ông ấy chưa bao giờ có mưu đồ phản quốc. Nhưng...đáng hận hay những người từng cùng phụ thân chiến đấu năm ấy đều bị tên cẩu hoàng đế âm thầm hạ thủ. Giờ đây, còn mấy người may mắn thoát nạn, còn mấy người tin rằng phụ thân ta bị mưu hại?
Ta vội đỡ ông ấy đứng dậy: - Cám ơn ông đã tin tưởng vào phụ thân ta! Cám ơn ông!
Ông ấy nắm lấy tay ta, bàn tay chai sần do bao năm cầm khiên cầm kiếm chinh chiến nơi xa trường của ông khiến ta nhớ đến tay cùa phụ thân. Ông dùng cái giọng dịu dàng nhất nói với ta: - Vương phi yên tâm! Lão nô nhất định sẽ đối tốt với người không phụ lòng của lão tướng quân!
Ta cười cúi đầu với ông ấy, lòng thầm cảm ơn ông rất nhiều, thật may ít nhất có lẽ cuộc sống sắp tới cũng dễ thở hơn một chút.
[ Vù vù ]
Gió lớn bên ngoài thổi đến, nhìn ông lão già trước mắt này đang không ngừng run rẩy, ta vội nói: - Ông chỉ đường cho ta đi, rồi mau chóng về nghỉ ngơi! Trời tối rồi, đêm lạnh lắm, ông già rồi sẽ chịu không nỗi đâu!
Ông ấy nhìn ta mỉm cười lắc đầu: - Lão nô không sao! Vương phi đừng lo lắng cho lão nô~ Vương phi có lạnh không?
Ta cười lắc đầu nhìn ông lão đừng run rẩy nhưng vẫn cố tỏ ra mình ổn trước mặt ta: - Ta không lạnh~ Đừng lo lắng! Mau đi đến Chân Hy Viện thôi!
Ông ấy gật gật rồi từ tốn cầm đèn lồng dẫn đường cho ta
[ Soạt soạt ]
Trước mắt ta là một viện hoang vắng, đơn sơ đến đáng thương. Xung quanh tối tăm đến lạ, ta nhìn khung cảnh trước mắt này mà lòng cũng chẳng gợn chút một cơn sóng, ta nhìn lão quản gia trước mặt này cười bảo: - Đây là Chân Hy Viện nhỉ?
Ông ấy e dè gật đầu: - Tuy có hơi hoan vắng nhưng lão nô sẽ cho người đến dọn dẹp thôi, vương phi cứ yên tâm!
Ta lắc đầu cười nói: - Không cần phải như vậy, ông về nghỉ ngơi đi! Ta tự xử lý~
Ông ấy có chút lo lắng nhìn ta: - Vương phi như vậy liệu có ổn không ạ?
Ta cười bảo: - Có gì mà không ổn chứ? Đây là điều mà vương gia muốn mà! Người yên tâm đi ta có thể xử lý, không cần quá lo lắng cho ta đâu!
Ông ấy nghe ta nói vậy cuối cùng cũng chịu an lòng mà nói: - Vâng! Vương phi người có gì phân phó cho lão nô không ạ?
Ta suy nghĩ một chút rồi nói: - Chân Hy Viện có phòng bếp chứ?
Ông ấy gật đầu: - Vâng Chân Hy Viện có phòng bếp nằm bên hông của viện!
Ta gật đầu bảo: - Vậy sai một vài nô tỳ mang cho ta một chút thức ăn đi~ Ta cũng hơi đói rồi!
Ông nghe vậy liền cười: - Vâng lão nô đi ngay! Vương phi hãy nghỉ ngơi đi ạ! Lão nô sẽ sai người đem đến những món vương phi cần!
Ta gật đầu rồi bước vào trong viện, vừa mở cánh cửa cái mùi ẩm móc đã sốc vào mũi ta, ta cố dặn lòng không quan tâm, bước qua đám cỏ dại, cây khô ấy đến trước chính viện, mở cửa bước vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook